Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 42: Mặt đỏ, tim đập



Nghiêm Kiều đi vào cửa hàng Thanh Ninh, anh hắt xì một cái, nói với Triệu Vũ Kiệt: "Chắc chắn là có người đang nhớ tôi rồi."

Triệu Vũ Kiệt bĩu môi: "Nói không chừng là cảm cúm."

Nghiêm Kiều: "Không thể nào." Sức khỏe anh rất tốt, cũng đã ba, bốn năm nay chưa bị cảm cúm.

Nghiêm Kiều cân nhắc một chút, trên môi nở nụ cười: "Một nhớ, hai chửi, ba cảm cúm."

Anh chỉ hắt xì hơi một cái, rõ ràng là có người đang nhớ anh.

Anh tự nghĩ, tự kết luận: "Ninh Ninh nhà tôi đang nhớ tôi."

Vừa mới dứt lời lại hắt xì thêm một cái.

Triệu Vũ Kiệt bật cười, hả hê nói: "Ác giả ác bảo, tôi đoán là cô giáo Ninh đang chửi rủa cậu đó."

Sau đó Nghiêm Kiều lại hắt xì thêm cái nữa, đây là lần thứ ba.

Triệu Vũ Kiệt: "Cậu cảm cúm rồi, hết thuốc chữa, mang đi hỏa táng thôi."

"Tôi có chút hối hận." Nghiêm Kiều tiếp tục nói: "Vừa rồi không nên thổi chung chiếc còi với Ninh Ninh, không biết liệu có truyền vi rút cúm sang cho cô ấy không."

Triệu Vũ Kiệt: "Vốn dĩ muốn đi mua cho cậu ít thuốc cảm cúm, nhưng cậu lại coi thường tình huynh đệ vẫn tiếp tục rắc cơm chó cho tôi ăn, vậy tôi phải xin lỗi cậu, không có thuốc cảm cúm gì hết, cơm tối cũng hết rồi, cậu biến đi."

Nghiêm Kiều cũng không tính ở lại lâu, anh còn phải đi làm, nên ăn chút gì đó rồi đi là được. Vì cảm lạnh, giọng nói cũng có chút thay đổi, nên không vào phòng thu âm mà làm vài việc lặt vặt khác xong thì về.

Trước mười giờ tối, Nghiêm Kiều về đến cổng nhà, anh vẫn đứng sau bức tường, nhìn lên căn phòng sáng đèn trên lầu hai, chuẩn bị đúng mười giờ liền gọi điện cho Ninh Thư. Đồng hồ điểm đúng mười giờ, Ninh Thư vừa xong việc thì chuông điện thoại vang lên.

Giọng nói Nghiêm Kiều từ ống nghe truyền đến, nhẹ nhàng và ấm áp: "Ninh Ninh."

Cũng giống như ngày hôm qua, họ nói rất nhiều chuyện, kể tất cả những việc vui vẻ hạnh phúc và những điều không vui đã gặp trong ngày hôm nay. Ninh Thư chỉ không đề cập tới việc anh liếm ngón tay cô ở cổng trường, Nghiêm Kiều thấy cô vô cùng xấu hổ nên cũng không nỡ trêu chọc cô nữa. Hôm nay trời còn lạnh hơn hôm qua, trên đường cũng ít người qua lại, Nghiêm Kiều đổi tay cầm điện thoại, Ninh Thư nghe giọng nói Nghiêm Kiều có chút khang khác: "Có phải anh bị cảm lạnh không?"

Nghiêm Kiều: "Không có." Sức khỏe anh rất tốt, chỉ cần uống thật nhiều nước ấm, ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ khỏe ngay thôi.

Triệu Vũ Kiệt đến đưa cho Nghiêm Kiều ít thuốc cảm cúm, từ xa lại thấy anh đang đứng ngoài cổng gọi điện thoại, biểu cảm rất phấn khởi. Anh lại ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng Ninh Thư bên cửa sổ tầng hai. Triệu Vũ Kiệt sửng sốt, quên cả việc lên tiếng gọi người, anh ta đứng một bên nhìn Nghiêm Kiều dịu dàng nói chuyện qua điện thoại, con mẹ nó đây là hai chân đứng hai thuyền à? Đã có cô giáo Ninh lại còn dám mập mờ với người phụ nữ khác. Ngay cả đến bản thân anh ta, đã có mấy cô bạn gái cũ, nhưng cũng chưa bao giờ có chuyện ăn trong bát lại ngó trong nồi, như vậy chẳng khác nào tra nam.

Nghiêm Kiều cúp máy, Triệu Vũ Kiệt liền đi tới, hỏi: "Cậu quá đáng rồi đó, không phải sắp đến gặp mặt phụ huynh cô giáo Ninh rồi sao, vậy mà cậu lại dám ngoại tình?"

"Gọi điện cho ai thế? Bà chủ Phúc Bồn Tử à?"

Nghiêm Kiều cất điện thoại đi, xoa xoa đôi tay đã tê tái vì lạnh: "Gọi cho Ninh Ninh."

Triệu Vũ Kiệt đang nhìn anh như một tên tra nam, lúc này chuyển thành ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc: "Sao lại phải đứng ở cổng nhà để gọi điện cho cô giáo Ninh? Vào trong mà nói không được à?"

"Hay là lại cãi nhau nên người ta không cho vào nhà?"

Nghiêm Kiều lười giải thích: "Cậu không hiểu đâu."

Triệu Vũ Kiệt đưa thuốc cảm trên tay cho Nghiêm Kiều: "Được rồi, cứ cho là tôi không hiểu đi, nhưng cậu cũng nên tìm chỗ nào trong nhà mà gọi điện chứ, đứng ngoài đó làm gì, sợ bản thân bị cảm chưa đủ nặng à? "

Nghiêm Kiều ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ Ninh Thư, đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng, giọng điệu cũng trở nên chậm rãi hơn nhiều: "Không tận mắt nhìn thấy cô ấy, tôi không yên tâm."

Mười giờ mỗi tối, đây là thời điểm đặc biệt nhất đối với cô. Anh nhất định phải nhìn thấy cô mới được.

Nghiêm Kiều nhìn xuống túi thuốc cảm cúm trên tay, nói với Triệu Vũ Kiệt: "Cảm ơn nhé."

Triệu Vũ Kiệt bĩu môi: "Tưởng tôi quan tâm tới cậu đấy chắc? Bớt ảo tưởng đi, tôi sợ cậu cảm mãi không khỏi sẽ lây sang cho Lễ Lễ."

Triệu Vũ Kiệt kéo cao cổ áo của mình lên để tránh gió: "Thời tiết tệ thật, càng ngày càng lạnh, sao mùa đông năm nay lại lạnh vậy chứ?"

Anh ta vẫy tay với Nghiêm Kiều: "Đi đây."

Nghiêm Kiều ừm một tiếng, vẫn đứng trước cổng nhà nhìn Triệu Vũ Kiệt rời khỏi con ngõ. Hàng năm, vào khoảng tháng mười hai là quãng thời gian tồi tệ nhất đối với Triệu Vũ Kiệt. Ba mẹ anh ta bị bắt vì tội tham nhũng, rất nhiều xe cảnh sát đỗ dưới lầu, ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy.

Khi đó, ba anh ta nhảy lầu tự sát, rơi xuống đúng vị trí gần chân anh ta, chết ngay tại chỗ, não và máu trộn lẫn vào nhau, chảy lênh láng khắp sàn nhà. Mẹ anh ta phát điên sau vài ngày vào tù và không còn nhận ra anh ta nữa. Khi đó Triệu Vũ Kiệt mới mười ba tuổi, nên được gia đình họ hàng nhận nuôi. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu, suốt ngày phải nhìn sắc mặt người khác thật không dễ dàng, một năm sau anh ta bỏ ra ngoài và gặp anh em Nghiêm Kiều, Nghiêm Lễ vào một ngày đông cũng lạnh như ngày hôm nay.

Triệu Vũ Kiệt kéo áo khoác lông vũ lên cao, một cơn gió lạnh thổi qua khiến anh ta co rụt người lại, lúc này có chút hối hận vì không nghe lời Ninh Thư, đáng lẽ phải mặc thêm quần nỉ mới đúng. Phía trước có một cửa hàng tiện lợi, Triệu Vũ Kiệt định vào tránh gió, mua một tách cà phê nóng để làm ấm bản thân.

Vừa bước vào đã nghe thấy nhân viên bán hàng la lớn: "Trộm, mau bắt trộm!"

Triệu Vũ Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh lướt qua vai mình, đang lao chạy ra ngoài, áo khoác đồng phục phanh ra, trên tay ôm chặt một túi bánh mì.

Nhân viên bán hàng là một phụ nữ trung niên, ngoài năm mươi tuổi, lúc này đang chạy về phía cửa, giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận: "Mau, bắt lấy hắn!"

Triệu Vũ Kiệt đưa tay ra, tóm lấy cánh tay cậu thiếu niên.

Dì nhân viên vừa đi tới vừa chửi bới: "Thấy cậu mặc đồng phục, chắc chắn là học sinh, thầy cô giáo dạy cậu kiểu gì thế hả? Ba mẹ cậu không biết bảo ban cậu sao? Mới tí tuổi đã ra ngoài ăn cắp ăn trộm, đưa đến đồn cảnh sát, để cảnh sát dạy lại cậu!"

Cậu thiếu niên xấu hổ cúi đầu, dùng sức giãy dụa cánh tay đang bị tóm, đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thoát khỏi.

Dì nhân viên vẫn tiếp tục mắng: "Đồ ăn cắp, ăn trộm, vô liêm sỉ!"

Hình ảnh này khiến dây thần kinh Triệu Vũ Kiệt muốn đau nhói, nếu như không được tận tai nghe lại, thì suýt chút nữa anh ta đã quên đi đoạn ký ức xấu hổ và nghẹt thở đó rồi. Giữa lời chửi rủa thậm tệ của nhân viên bán hàng, đột nhiên Triệu Vũ Kiệt buông tay ra, cậu nhóc trộm đồ thở phào nhẹ nhõm mở cửa kính lao chạy ra ngoài. Cậu thiếu niên ăn mặc phong phanh, thân hình gầy gò, trên tay ôm bịch bánh mì, chạy nhanh như một cơn gió rồi biến mất ở góc phố.

Dì bán hàng biết có đuổi cũng không kịp nên không đuổi theo, mà đứng yên tại chỗ chửi bới thêm vài câu: "Nhỏ thì ăn trộm bánh mì, lớn lên thành trộm vàng trộm bạc."

Một cô nhân viên khác, khoảng ngoài hai mươi tuổi than thở: "Thật xui xẻo, lương đã chẳng đáng là bao lại phải bỏ tiền ra bù vào."

Ông chủ đã nói với bọn rằng cửa hàng bị trộm bất cứ thứ gì thì sẽ trừ vào lương của họ.

Cô gái nhìn Triệu Vũ Kiệt, thấy anh chàng đẹp trai cao ráo liền vội vàng thôi không phàn nàn nữa, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng: "Vừa rồi tuy không bắt được người nhưng vẫn cảm ơn anh."

Triệu Vũ Kiệt ừm một tiếng, hai hàng lông mày rủ xuống, cũng không có ý định tiếp lời. Cô gái này có ngoại hình cũng khá xinh xắn, nếu là thường ngày thì chắc chắn anh ta sẽ liến thoắng bắt chuyện người ta rồi. Tâm trạng anh ta bỗng trở nên cực kỳ tồi tệ, còn tệ hơn cả thời tiết bên ngoài.

Dì nhân viên định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, nhưng cô gái lại nói: "Túi bánh mì đó cũng chỉ mười tệ, thôi bỏ đi."

Dì bán hàng không muốn buông tha: "Không được, phải gọi cảnh sát, cho dù là một tệ cũng phải báo, nếu để người khác biết được, sẽ nghĩ rằng tiệm chúng ta rất dễ trộm đồ."

"Cảnh sát đến một lần, thì sau này sẽ chẳng ai dám tới đây trộm nữa."

Triệu Vũ Kiệt lấy điện thoại ra: "Bánh mì để tôi trả tiền, việc trong tiệm bị trộm đồ tôi cũng sẽ không nói ra ngoài đâu."

Cô gái bán hàng đỏ mặt: "Tiên sinh, ngài thật tốt, nếu để ngài trả tiền thì có chút không phải."

Triệu Vũ Kiệt: "Tôi có quen cậu nhóc vừa rồi, vì vậy để tôi trả tiền, gấp mười, hai mươi lần đều được, không cần báo cảnh sát đâu."

Không hề có sự thăng trầm trong ngữ điệu của anh ta, biểu cảm cũng rất mờ nhạt, như thể đang nói đến một vấn đề đương nhiên vậy. Giống như chính anh ta là người trộm đồ vì vậy anh ta sẽ bồi thường.

Cô gái không biết phải nói gì nên hơi khựng lại một lúc mới lên tiếng: "Nếu hai người quen nhau, vậy thì lát nữa anh nên bảo ban cậu ta một chút, sau này đừng đi ăn trộm nữa. Để tôi tính giá gốc cho anh, vui lòng cho tôi mượn mã thanh toán của anh."

Triệu Vũ Kiệt đưa mã thanh toán ra, sau khi trả xong tiền, cả người đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, tựa như tảng đá to lớn đè nén trong lòng nhất thời đã được dỡ bỏ.

Dì bán hàng liếc nhìn người đàn ông kỳ lạ trước mặt. Quần áo trên người anh ta mặc đều là đồ đắt tiền, cách ăn nói và khí chất cũng không giống người thô tục, khác hoàn toàn so với tên trộm đồ vừa rồi, vậy làm sao bọn họ có thể quen nhau được chứ?

Nhân viên bán hàng cuối cùng cũng không kìm được, hỏi: "Hai người có quan hệ gì với nhau?"

Triệu Vũ Kiệt: "Bạn học của em trai tôi." Lần trước đi họp phụ huynh cho Lễ Lễ anh ta đã gặp cậu nhóc ở hành lang bên ngoài lớp học.

Đột nhiên cô gái trẻ thở dài một tiếng: "Thôi xong, máy tính tiền hỏng rồi."

Cô gái nhớ ra điều gì đó: "Máy tính tiền mới chuyển tới tuần trước, không thể hỏng nhanh vậy được, chắc là do vừa rồi lúc cậu học sinh kia bỏ chạy đã va phải làm nó rơi xuống đất, tôi đã phải nhấc nó lên."

"Chắc chắn là hỏng do cú rơi đó rồi."

Cô gái nhân viên lấy điện thoại ra, nhìn Triệu Vũ Kiệt: "Chỉ là bạn học của em trai anh, vậy cũng không phải quan hệ gì thân thiết, chiếc máy đếm tiền này có giá hơn hai nghìn tệ, không phải con số nhỏ, chúng tôi nhất định phải báo cảnh sát."

  ——

Mười giờ bốn mươi phút, Nghiêm Kiều mở cửa vào nhà, anh ngẩng đầu nhìn lên lầu: "Bé cưng đáng yêu của em về rồi đây, mời em kiểm tra."

Ninh Thư đã tắm rửa xong xuôi, đang nằm trên giường, nghe thấy giọng Nghiêm Kiều nhưng chẳng hề nhúc nhích, giả vờ là mình đã ngủ say rồi. Đã vài giờ trôi qua, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm ở ngón tay nơi bị anh chạm vào. Cô giấu mặt vào trong chăn. Nói chuyện điện thoại thì không sao, nhưng đối mặt trực tiếp với anh, cô vẫn có chút sợ hãi, cô bị anh liếm láp, trên người có mặc nhiều quần áo đến bao nhiêu vẫn cảm giác như đang trần trụi trước mặt anh.

Nghiêm Kiều trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ, sau đó sang gõ cửa phòng Ninh Thư: "Quần em mua cho anh đâu?" Anh biết cô chưa ngủ.

Ninh Thư mở hé cửa, không hề ló đầu ra, từ trong phòng đưa sáu chiếc quần lót qua khe cửa, nói với anh: "Mặc thử một chiếc trước đi, nếu không vừa thì những cái khác còn có thể đổi."

Nghiêm Kiều nhận lấy mở ra xem thử, không ngờ quần mà cô nói là quần lót. Anh dặn cô mua nội y cho mình chỉ là tiện miệng trêu đùa cô, nhưng không ngờ cô lại dễ dàng tưởng thật như vậy.

Nghiêm Kiều lấy một chiếc giơ lên xem, nói: "Nhỏ rồi, không vừa 'Bảo bối lớn' của em đâu."

Anh rũ mắt nhìn xuống lại thấy một bàn tay thò qua khe cửa, mà giọng nói của cô gái thì như muỗi kêu: "Đưa năm cái chưa bóc mác cho em, em mang đi đổi."

Vốn dĩ Nghiêm Kiều chỉ muốn trêu chọc Ninh Thư, ít ra thì cũng phải cho anh nhìn cô một cái. Nhưng cô lại chỉ nói chuyện với anh qua cánh cửa. Nghĩ đến bản thân mình đang bị cảm, cô không muốn gặp anh cũng tốt, như vậy sẽ đỡ truyền bệnh sang cho cô. Anh tin chắc mình chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy sẽ không sao, nên ngày mai trêu chọc cô sau cũng được.

Ninh Thư lấy lại quần lót, "rầm" một tiếng liền đóng cửa lại. Cô lăn lộn trên giường, không biết tại sao mình lại phải lăn như vậy, chỉ là cảm thấy nếu như không lăn qua lăn lại cô sẽ rất bồn chồn, vậy nên cứ phải cử động liên tục mới được. Ninh Thư lăn qua lăn lại một hồi, lại nghe thấy tiếng Nghiêm Kiều gõ cửa.

"Em ra nghe điện thoại, là Triệu Vũ Kiệt gọi."

Ninh Thư chỉnh đốn lại quần áo, mở cửa cầm điện thoại của Nghiêm Kiều lên, hoàn toàn không hiểu tại sao Triệu Vũ Kiệt lại gọi cho cô muộn như vậy: "Alo?"

Triệu Vũ Kiệt: "Cô giáo Ninh, lớp cô có một học sinh tên là Tô Phan Dương đang ở cùng với tôi."

Ninh Thư nhíu mày khi nghe thấy cái tên này: "Anh đang ở đâu, xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Phan Dương khắc khổ hơn các bạn trong lớp, nhưng thành tích vẫn không thể khá lên, lúc nào cũng ở mức trung bình, điều này có lẽ liên quan tới việc cậu ấy luôn mất tập trung trong giờ học. Ninh Thư không nghĩ ra tại sao giờ này rồi mà Tô Phan Dương không ở ký túc xá ngủ mà lại ở cùng Triệu Vũ Kiệt.

Triệu Vũ Kiệt: "Chúng tôi đang ở Thanh Nịnh, cô và anh Kiều qua đây đi."

Sau khi cúp máy, Nghiêm Kiều lập tức đưa Ninh Thư tới Thanh Nịnh. Trong phòng bao trên lầu hai, Ninh Thư theo sau Nghiêm Kiều cùng bước vào, liền nhìn thấy cậu thiếu niên gầy gò đang ngồi cúi đầu bên bàn.

Tô Phan Dương cúi gằm mặt, không dám nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình, giọng nói lí nhí: "Cô Ninh."

Thấy người không sao, Ninh Thư mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Triệu Vũ Kiệt không nói chuyện trước mặt cậu nhóc mà đưa Nghiêm Kiều cùng Ninh Thư đến phòng khác, ngắn gọn kể lại toàn bộ sự việc: "Tôi không cho người ta báo cảnh sát, cũng giúp em ấy đền tiền rồi, sau đó tóm được em ấy ở bên đường liền đưa về Thanh Nịnh."

Ninh Thư nghe xong, rất lâu sau không lên tiếng. Tô Phan Dương không phải là một đứa trẻ hư, chắc chắn không cố ý lấy trộm đồ, khả năng duy nhất chỉ có thể là do em ấy đói bụng, không có gì ăn, nên mới đi trộm bánh mì. Ninh Thư nhíu mày, cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức vô lý. Quả thực là điều kiện gia đình của Tô Phan Dương không tốt, cậu ấy từ một vùng nông thôn hẻo lánh đến đây xin học. Trong một xã hội hiện đại với nguồn vật chất dồi dào, thu nhập của các gia đình nông thôn cũng không phải là thấp, sẽ không bị đói đến mức phải đi trộm đồ ăn.

Ninh Thư sang chỗ Tô Phan Dương, Nghiêm Kiều đưa cho Triệu Vũ Kiệt một điếu thuốc, hai người đứng tự vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chẳng ai lên tiếng.

Ninh Thư đóng cửa lại, đi tới ngồi bên cạnh Tô Phan Dương: "Nói cho cô nghe đi, có phải là do ba mẹ không cho em tiền sinh hoạt không?"

Lúc này, Ninh Thư mới để ý thấy, trời đã sang đông, nhưng đứa trẻ này vẫn đi đôi giày lưới mùa thu, đồng phục mùa đông mặc trên người cũng đã ngắn cũn cỡn. Tô Phan Dương cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình rồi im lặng, bởi vì xấu hổ nên không dám ngẩng đầu lên nhìn ai.

Ninh Thư thấy nước trên bàn đã nguội, liền giúp Tô Phan Dương rót một cốc nước ấm khác: "Chẳng phải em đã quyên góp cho Lữ Hủy Hủy hai trăm tệ à, sao không giữ cho mình một ít để tiêu?"

Tô Phan Dương ngẩng đầu, nhíu mày: "Em không có góp."

Cậu ấy thấp giọng nói: "Em sắp đói chết đến nơi rồi, còn hơi đâu mà lo việc sống chết của người khác."

Khi quyên góp giúp Lữ Hủy Hủy, lớp trưởng đã hỏi từng người một, bạn nào cũng đóng góp ít nhiều, nhưng cả tiết học hôm đó cậu ấy đều giả vờ đau bụng, rồi trốn trong nhà vệ sinh. Ninh Thư đại khái đoán ra, hai trăm tệ đó là do lớp trường góp giúp cậu ấy.

"Vậy em nói cho cô biết, có phải ở nhà xảy ra chuyện gì rồi không? Để cô xem trường học có thể giúp gì cho em không."

Tô Phan Dương không lên tiếng, Ninh Thư nhìn chiếc bánh mì mới ăn được một nửa trên bàn, nên không thúc giục nữa.

Sau một lúc im lặng, đột nhiên Tô Phan Dương ngẩng đầu lên, giọng nói nặng nề: "Cô Ninh, cô đã nghe nói có người chết vì đói bao giờ chưa? Không phải thời xưa mà là hiện tại."

Không đợi Ninh Thư trả lời, cậu ấy nói tiếp: "Mẹ em, chết rồi, là chết đói."

Như thể đã rất lâu không được ăn cơm, chẳng còn chút sức lực nào cả, âm thanh của cậu ấy quá trầm, gần như không thể nghe rõ.

"Vốn dĩ đang bình thường, đột nhiên bị xuất huyết não, nằm liệt một chỗ trên giường, không thể cử động, đến nói năng cũng vô cùng khó khăn. Vì muốn kiếm tiền cho em đóng học phí, bà nội đã phải ra ngoài làm thuê, sau đó nhờ vả hàng xóm xung quanh đưa cơm cho mẹ em." Tô Phan Dương cúi đầu, dừng lại một lúc, giọng nói càng lúc càng buồn hơn: "Nhưng bọn họ lại quên mất, người này thì nghĩ rằng người kia đã đưa cơm tới rồi, cuối cùng chẳng có ai đến cả."

Vì thế mẹ cậu ấy đã chết vì bị bỏ đói. Thẻ ăn của cậu ấy đã hết tiền từ lâu, nhưng không muốn xin tiền bà.

Ninh Thư đưa tờ khăn giấy cho Tô Phan Dương, cảm thấy trái tim mình như đang bị thứ gì đó chặn lại, hít thở không thông, khó chịu vô cùng. Tháng trước, Tô Phan Dương đã xin nghỉ phép, nhưng chỉ nói rằng mẹ cậu ấy qua đời vì bệnh tật, không ngờ đây mới là sự thật. 

Tô Phan Dương dùng tay áo đồng phục lau nước mắt, nói bằng giọng mũi nhàn nhạt: "Cô Ninh, em biết trộm cắp là không tốt, vốn dĩ em cũng không muốn ăn trộm, chỉ định ra ngoài mua bút thôi."

Cửa hàng văn phòng phẩm ở trong trường bán đắt hơn so với bên ngoài. Nhưng cả ngày nay cậu ấy đã không ăn cơm, đói quá, nhìn thấy bánh mì lại càng đói hơn, sau đó phát hiện nhân viên bán hàng không để ý tới mình, nên đã bị cơn đói bụng chiếm mất lý trí.

Ninh Thư nhìn cậu thiếu niên gầy gò, đang ảo não vì sơ suất của chính bản thân mình: "Vậy hàng ngày em sống thế nào, vẫn phải ăn uống chứ?"

Tô Phan Dương cắn chặt môi dưới, tuổi niên thiếu có lòng tự trọng rất cao, lúc này cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nên trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Mọi người đến nhà ăn ăn cơm, còn em sẽ đi sau, thấy bạn nào ăn xong không dọn dẹp khay ăn, em sẽ ngồi xuống đó, giả vờ như đó là phần ăn của mình."

Cậu ấy không nói nốt phần còn lại, nhưng đã quá rõ ràng, cậu ấy đã ăn thừa đồ ăn của người khác trong căng tin.

Ninh Thư không thể tưởng tượng nổi tình huống như vậy lại xảy ra, cứ nghĩ tới là lại cảm thấy khó chịu: "Có khó khăn tại sao không nói với cô?"

Tô Phan Dương cúi đầu: "Cô cũng đâu có nợ em cái gì, sao có thể ngửa tay xin tiền cô mãi được."

"Hơn nữa, cô đã cho em định mức trợ cấp hộ nghèo, như vậy là quá tốt đối với em rồi ạ." Một phần trong số tiền trợ cấp đó sẽ được nạp vào thẻ ăn, nhưng nó vẫn chưa đến hạn.

Ninh Thư thở dài, muốn giúp em ấy nhưng lại không biết giúp thế nào, nếu trực tiếp đưa tiền chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy. Thực ra bản thân cô cũng rất nghèo, số tiền mà cô kiếm được tất cả đều được dùng để mua đồ cho ba mẹ mình. Đột nhiên lúc này cô lại cảm thấy hối hận, đáng lẽ hôm nay không nên mua hai chiếc áo len Cashmere đó, nếu nghe theo Tôn Hiểu Thiến mua loại vải len pha thôi thì đã có thể tiết kiệm được hơn ba nghìn tệ rồi. Số tiền đó chỉ cần đưa cho Tô Phan Dương một nửa thôi, cũng đã có thể giúp em ấy vượt qua học kỳ này. 

Ninh Thư không giỏi nói dối, cô cũng giáo dục học sinh của mình không được nói dối, nhưng cuối cùng cô vẫn phải nói: "Thực ra trường học có một giải thưởng, dành cho những học sinh đặc biệt nghiêm túc trong học tập, mỗi tháng là ba trăm tệ, chỉ cần sau này em không được mất tập trung trong giờ học, cô sẽ trao giải thưởng này cho em."

Ba trăm tệ, cộng với tiền trợ cấp, là đủ ăn ở căng tin.

Ninh Thư dừng lai một chút rồi bổ sung thêm: "Việc này em đừng nói với các bạn khác, nếu không sẽ không công bằng với những bạn cũng chăm chỉ khác, cô sợ mọi người sẽ phản ánh."

Cô lấy tiền trong túi ra: "Tháng mười một, tháng mười hai, tháng một, tháng hai, tổng cộng là một nghìn hai trăm tệ, em cầm lấy nạp vào thẻ ăn trước đi."

"Số tiền ông chủ Triệu trả giúp em ở cửa hàng tiện lợi thì cứ để tạm đó đã, sau này kiếm được tiền thì trả cho anh ấy theo lãi suất ngân hàng."

Ninh Thư đứng dậy, quay lại phòng bao vừa rồi, lấy một ít quần áo, giày dép và đồ dùng học tập mà hôm nay cô đã mua cho Nghiêm Lễ chia cho Tô Phan Dương, sau đó lại xuống lầu 'Càn quét' một lượt tủ lạnh của Triệu Vũ Kiệt.

Ninh Thư ôm theo túi lớn túi nhỏ trở lại, lấy ra một đôi giày, sau đó ngồi xổm xuống, đo ướm bên cạnh chân Tô Phan Dương: "Size giày tương đương nhau, có thể đi."  

Cô tiễn Tô Phan Dương xuống lầu, rồi nói với cậu ấy: "Mỗi sáng nhớ mua cho mình một ly sữa nóng, nếu không sẽ không cao được đâu."

"Nhớ phải mặc thêm quần nỉ, ngày mai nhiệt độ lại càng giảm nữa đấy."

Nhận thấy mình hay cằn nhằn, cũng biết học sinh không hề thích, nên cô im lặng không nói thêm gì nữa.

Tô Phan Dương cầm tờ đơn xin vào cổng trường do Ninh Thư viết cho mình giơ lên, coi như đã nghe lời, nhưng không hề quay đầu lại.

Vừa tới cổng trường, bác bảo vệ nhìn thấy cậu ấy liền vội vàng hỏi: "Cậu nhóc làm sao thế? Sao lại khóc thế kia?"

Tô Phan Dương lau những giọt nước mắt đang không ngừng rơi của mình, thấp giọng đáp: "Không sao ạ."

Lời nói dối của cô giáo Ninh quá vụng về, vừa nghe đã biết là giả. Nhưng cậu ấy không dám lật tẩy, vì bản thân đang thực sự cần số tiền đó. Cậu tự thề với bản thân mình rằng, sau này lên lớp không bao giờ làm việc riêng nữa, phải chăm chỉ học hành, lên đại học thì sẽ làm đơn xin học bổng, sau đó tận dụng ngày nghỉ, ngày lễ tết để làm thêm, nhất định sẽ sớm trả lại tiền cho cô Ninh.

Ninh Thư thở dài một hơi nhìn Tô Phan Dương đi vào cổng trường, sau đó xoay người đi lên lầu hai Thanh Nịnh. Vừa mở cửa phòng bao ra đã lập tức ngửi thấy mùi khói nồng nặc, Ninh Thư lập tức cau mày.

Nghiêm Kiều vội vàng dập tắt điếu thuốc, sau đó vỗ vỗ vai Triệu Vũ Kiệt: "Đi nhé, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút."

Triệu Vũ Kiệt gật đầu, vẫn dựa vào cửa sổ nhìn màn đêm trên con phố, rồi lại lấy trong túi ra một điếu thuốc, đánh bật lửa hai lần, nghiêng đầu châm thuốc.

Ninh Thư đi theo Nghiêm Kiều xuống dưới, nhỏ giọng hỏi anh: "Triệu Vũ Kiệt làm sao thế? Hình như có tâm sự thì phải."

Nghiêm Kiều kéo khóa áo khoác lên, vùi miệng và mũi mình vào trong cổ áo, không muốn truyền vi rút cảm cúm sang cho Ninh Thư. Vừa mở cửa, gió lạnh đã xuyên thẳng vào mặt, Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư chỉnh lại mũ và khăn quàng cổ, rồi vươn tay ôm lấy vai cô, ép cô vào lòng mình để tránh gió.

Anh nói: "Em có biết vì sao thường ngày cậu ta rất thích ngồi xổm không? Ngồi xổm trước cửa tiệm Thanh Nịnh như đang chọn thiếp cho mình, có lúc đến ăn cơm cũng ngồi xổm trên ghế."

Ninh Thư từng thấy một số công nhân xây dựng hoặc nhân viên giao hàng, vì muốn tiết kiệm thời gian, đến ăn cơm cũng vội vội vàng vàng, họ thường ngồi xổm bên vệ đường ăn ào ào vài miếng đã xong bữa, vất vả vô cùng.

"Có phải do điều kiện gia đình anh ấy không tốt, nên từng đi làm công nhân không?"

Nghiêm Kiều: "Không phải, trước đây cậu ấy từng là một thiếu gia được nuông chiều, sau khi biến cố gia đình xảy ra, cậu ấy được một người họ hàng nhận nuôi và bị gia đình đó ngược đãi trong cả một năm dòng."

Ninh Thư nhíu mày: "Tại sao họ lại ngược đãi một đứa trẻ như vậy?"

Nghiêm Kiều cúi đầu, dùng chân đã một viên đá nhỏ trên đường: "Bọn họ coi thường cậu ấy, vì cậu ấy là con của tội phạm tham ô, đến bữa ăn bọn họ ngồi trên bàn nhưng lại bắt cậu ngồi xổm dưới đất, một bữa chỉ được ăn nửa bát cơm không, đến một cọng dưa muối cũng không cho. Đến bàn ghế làm bài tập cũng không có nên chỉ có thể ngồi xổm."

Vậy nên thói quen ngồi xổm của Triệu Vũ Kiệt đã hình thành từ đó, cứ thế đến tận bây giờ vẫn chưa thể bỏ được.

Nghiêm Kiều nghĩ đến lần đầu tiên anh và Triệu Vũ Kiệt gặp nhau: "Sau khi cậu ấy chạy ra khỏi nhà họ hàng đó, đã nhịn đói mấy ngày liền, lang thang ở cổng chợ, nhặt được một gói bánh mì, nhưng lại bị người ta hiểu lầm là ăn trộm, nên bị mắng chửi thậm tệ, suýt chút nữa thì bị gọi cảnh sát."

Ninh Thư: "Là anh đã giúp anh ấy, vậy nên quan hệ của hai người mới tốt như bây giờ phải không?"

Nghiêm Kiều mỉm cười: "Mới đầu, bọn anh suýt chút nữa thì đánh nhau."

Hôm đó, trời rất lạnh, cũng giống như hôm nay, anh để Lễ Lễ ở phòng trọ làm bài tập, còn mình thì ra ngoài tìm việc, khi đến cổng siêu thị anh thấy một dì trung niên xách chiếc túi mua hàng bị thủng một lỗ, để lộ gói bánh mì ruốc thịt heo ra ngoài. Đó là loại bánh mì mà Lễ Lễ thích ăn nhất, nên anh đã bí mật đi theo người phụ nữ trung niên đó, thấy chỗ rách trên túi nilon càng ngày càng lớn, chiếc bánh mì cũng sắp rơi ra ngoài. Ngay khi nó rơi xuống, anh sẽ nhặt lấy mang về cho Lễ Lễ, chắc hẳn thằng bé sẽ rất hạnh phúc. Nhưng anh không phải là người đầu tiên có ý tưởng nhặt của rơi này, mà còn có cả Triệu Vũ Kiệt. Khi đó, anh mười sáu tuổi, còn Triệu Vũ Kiệt mười bốn tuổi. Khi cả hai nhìn thấy nhau, lập tức bùng lên thái độ thù địch, ai cũng đang trong tư thế sẵn sàng vồ lấy mẩu bánh mì đang chuẩn bị rơi ra ngoài kia, giống như hai con sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi trước mặt.

Người phụ nữ trung niên ra khỏi siêu thị khoảng hơn chục mét thì cuối cùng chiếc bánh mì cũng rơi ra ngoài. Triệu Vũ Kiệt nhỏ nhắn lại gầy gò, 'Vèo' một tiếng liền chạy ngay lại vồ lấy chiếc bánh mì dưới đất.

Nhưng không ngờ người phụ nữ trung niên kia lại cảm nhận được, bà ta vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Vũ Kiệt đang cầm chiếc bánh mì trên tay, sau đó nhìn xuống chiếc túi bị thủng của mình, liền tưởng cậu ta là kẻ trộm nên bắt đầu hô hoán ấm ĩ: "Có trộm, bắt trộm!"

Người phụ nữ đưa tay giật lấy chiếc bánh mì, thấy tay đứa trẻ quá bẩn, cầm về cũng chẳng thể ăn được nữa, nên bà ta la làng la nước lên đòi gọi công an, sau đó lại chửi bới: "Đồ ăn cắp, không biết xấu hổ, đồ mất dạy, thầy cô giáo không dạy cậu là không được trộm đồ của người khác à? Ba mẹ không bảo ban cậu sao?"

"Mau gọi cảnh sát, để tống cổ cậu vào đồn."

Người phụ nữ trung niên mắng mỏ cậu nhóc hết lượt này tới lượt khác, như thể đây là việc vô cùng nghiêm trọng vậy, giống như giáo viên thường dạy bảo học sinh trong trường: "Nhỏ thì trộm kim, lớn thì trộm vàng, nếu bây giờ không dạy bảo cẩn thận thì lớn lên sẽ thành cái dạng gì hả?"

Triệu Vũ Kiệt ngơ ngác hoàn toàn, đến cả việc bỏ chạy cũng quên luôn.

Hễ nghe thấy hai từ "kẻ trộm" là cậu ta lại nghĩ đến việc ba mẹ mình tham ô tiền bạc của nhà nước, sau đó lại nghe thấy hai từ "Cảnh sát" cậu ta lại nghĩ tới ngày ba mẹ bị bắt, rất nhiều xe cảnh sát đỗ dưới lầu nhà cậu, sau đó là cảnh tượng thi thể của ba cậu rơi từ trên cao xuống.

Nghiêm Kiều từ phía sau đám đông chen vào, lợi dụng lúc mọi người không để ý, liền lập tức tóm lấy Triệu Vũ Kiệt đang ngây ngốc đứng đó, cùng nhau bỏ chạy. Cuối cùng, một nửa chiếc bánh mì ruốc thịt đó đã vào bụng Triệu Vũ Kiệt, nửa còn lại thì vào bụng Lễ Lễ.

Ninh Thư quay đầu nhìn một cái, đã gần mười hai giờ đêm, phố Thiên đường vốn đông đúc đã vãn hẳn người, Thanh Nịnh vẫn sáng đèn, bên cạnh cửa sổ trên lầu hai, Triệu Vũ Kiệt đang mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, Nghiêm Kiều ôm lấy Ninh Thư, áp cô sát vào lòng anh: "Về thôi, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai còn tới nhà em."

Khi họ về đến khu Vĩnh Ninh Lý, Nghiêm Kiều kéo tay Ninh Thư bỏ vào túi mình, để giữ ấm.

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, chủ động nắm lấy tay anh đang để trong túi, rồi gọi tên anh: "Nghiêm Kiều, bất luận thế nào anh cũng không được bỏ rơi em, biết không?"

Nghiêm Kiều nắm chặt tay Ninh Thư, gắt gao ôm lấy cô: "Em cũng phải vậy nhé."

"Nói cho anh biết tình hình gia đình em, để anh còn biết đường ứng phó."

Anh không thích người nhà của cô, nhưng vì cô nên anh sẵn sàng cư xử tốt với họ, rồi đợi đến thời điểm thích hợp, anh sẽ đưa cô rời xa khỏi bọn họ hoàn toàn.

Ninh Thư thu mình trong vòng tay Nghiêm Kiều: "Ba em làm việc tại một ngân hàng, tính tình lạnh lùng, không thích nói nhiều. Mẹ em là trưởng khoa tại một trường cấp hai, bình thường hay cằn nhằn. Ninh Sương được chiều quá, nên tình tình không tốt lắm, nhưng không cần để ý đến con bé." 

Cô duỗi tay muốn ôm lấy eo Nghiêm Kiều, nhưng anh quá cao, cô ôm không được chỉ có thể kéo áo khoác của anh xuống, thì thầm: "Vất vả cho anh rồi."

Nghiêm Kiều mỉm cười, cọ cọ lên mũi Ninh Thư: "Sao lại nói vậy, anh đi hỏi vợ sao có thể vất vả được chứ."

Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Đợi cưới được em rồi, lúc lên giường mới được tính là vất vả."

Anh nhất thời mất kiểm soát, lại nói những lời lẳng lơ với cô, khiến mặt cô đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

XiaoLiang: Thương Triệu Vũ Kiệt:( Thương Tô Phan Dương:(