Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 48



Sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Ninh lái xe đưa Lương Hoàđến bệnh viện.

Cổng bệnh viện lúc nào cũng đông, người hối hả ra vàoqua lại, phải mất khá lâu Cố Hoài Ninh mới tìm được một chỗ để dừng xe. Tưởngrằng Lương Hoà đã vào trong trước nên đậu xe xong anh vội vàng đi vào rấtnhanh, ai ngờ vừa đến đại sảnh lại thấy cô vẫn do dự đứng ở cửa. Anh thở dài,bước lại gần nắm nhẹ lấy bả vai cô.

"Nếu không muốn đi thì chúng ta lạitrở về nhà, được không?"

Thanh âm của anh rất dịu dàng, truyền vào tai cô cóhiệu lực như một viên thuốc an thần, Lương Hoà lắc đầu nói"Khôngcần, chúng ta vào đi thôi."

Giọng nói của cô lộ rõ vẻ uể oải, tâm sự rối rắm vẫnchưa gỡ bỏ được hoàn toàn, anh mỉm cười, vòng cánh tay ôm ngang vài cô đi vàobên trong.

Phòng bệnh của Diệp lão ở cuối hành lang, có khônggian yên tĩnh rất thích hợp cho việc dưỡng bệnh. Hơn nữa do ban đầu gia đìnhcẩn thận đề nghị nên phòng ông được an bài ở bên cạnh phòng trực ban, 24/7 đềucó bác sĩ chuyên khoa toạ chẩn. Đối với những chế độ đãi ngộ kiểu như vậy LươngHoà nhìn nhiều cũng đã thấy quen, thở dài giơ tay lên gõ cửa.

Cô gõ nhẹ vài cái, người ra mở cửa là một cô y tá, sắcmặt cô ta mới đầu tỏ vẻ không kiên nhẫn, khi ánh mắt chạm tới Cố Hoài Ninh thìgiật mình, lập tức đổi ngay thái độ dùng tay chỉ chỉ vào bên trong phòng, ý bảomọi người đều đang nghỉ ngơi. Cố Hoài Ninh tỏ vẻ đã hiểu, hơi gật đầu cám ơn ytá xong liền hé cửa khẽ khàng đi vào.

Lương Hoà cắn nhẹ môi rồi cũng bước theo anh, tronglòng lại thầm oán, thật là trông mặt bắt hình dong, phân biệt đối xử.

Diệp lão đang ngủ, ở gian ngoài trên ghế sô pha cũngnằm một người, tư thế ngủ không yên ổn, giày cũng chưa cởi, cravat nới lỏng xộcxệch đổ sang một bên, trên người chỉ đắp một chiếc áo vest mỏng manh. Đó làDiệp Dĩ Trinh.

Cô gặp Diệp Dĩ Trinh chỉ mới có hai lần, mỗi lần gặpnhau anh ta đều ăn mặc rất chỉnh tề, tuấn tú, cử chỉ tao nhã hào phóng, tìnhtrạng suy sụp như thế này quả là không dễ mà nhìn thấy. Dù diện mạo anh tuấn,nhìn kĩ lại thì không thấy giống Diệp lão mấy, có lẽ khuôn mặt giống mẹ anh tanhiều hơn. Qua đó có thể đoán được, hồi trẻ mẹ anh ta nhất định là người phụ nữrất đẹp.

Nghĩ tới đây ánh mắt cô loé sáng một chút, cầm tayngười bên cạnh, nói nhỏ "Em vào nhìn ông ấy mộtchút, nhé anh?"

Người kia gật đầu, cười khẽ.

o--------------------o

Phòng bệnh của Diệp Lão khá rộng, rất sạch sẽ, thuầnmột màu lam nhạt, chỉ có trên tủ đầu giường đặt một bình hoa, bên trong cắm mộtcành hoa mai màu phấn hồng, điểm tô một chút khí sắc cho căn phòng bệnh lạnhlẽo. Lương Hoà nhớ lại có một buổi tối trước khi đi ngủ nói chuyện phiếm cùngDiệp Vận Đồng, chị kể ông cụ rất thích hoa mai, lúc đó cô còn thốt lên thật làtrùng hợp, cô và bà ngoại cũng đều thích nhất hoa mai. Bây giờ nghĩ lại điềuđó, đột nhiên cảm thấy quả thật giống như một trò đùa của tạo hoá.

Tập ảnh của cô đặt nghiêm chỉnh ở đầu giường. Mặc dùLương Hoà xem nó như báu vật, cất giữ vô cùng cẩn thận, nhưng nhữngbức ảnh ấy cũng đã có từ lâu lắm, qua bao thời gian bìa ảnh đã hơi cũnát, cầm trên tay có cảm giác thô nhám ram ráp. Lương Hoà lật từng tấm ảnh,nhìn chăm chú vào nụ cười của mẹ và bà ngoại, những nụ cười mà cô đã sớm ghikhắc vào trong trái tim mình.

Lương Hoà nhớ rõ hồi còn sống bà ngoại từng nói rằng,chụp ảnh cũng không chắc chắn sẽ giữ mãi mãi được, chỉ có ghi tạc ở trong đầu,khắc sâu vào trong tim mới vĩnh viễn quên không được. Khi nhớ lại những lời nàycô bỗng nhiên muốn hỏi Diệp lão, ở trong trí nhớ của ông, hình bóng của bàngoại có phải đã sớm trở nên mơ hồ không còn rõ nữa?

Đang ngủ say Diệp lão bỗng nhiên cựa người trở mìnhrồi ho khan vài tiếng. Mảnh chăn trượt xuống hơn phân nửa, Lương Hoà vội vàngbuông mấy tấm ảnh đi kéo chăn lại cho ông, động tác của cô rất nhẹ để khôngđánh thức người đang ngủ. Làm xong định rụt tay lại đột nhiên ông mở bừng mắtra, trong đôi mắt già nua bừng sáng một nụ cười.

Lương Hoà hoảng sợ, cuống quýt hỏi "Làm..làm ông tỉnh giấc phải không?"

Diệp lão lắc đầu, cựa mình muốn ngồi dậy, động tác hơiđột ngột khiến hơi thở ông trở nên khó khăn, lại ho khan liên tục không ngừng.Lương Hoà do dự một chút, bước tới gần đỡ Diệp lão ngồi dậy, lấy một cái gốimềm đặt phía sau lưng ông cụ. Động tác đầy vẻ hiểu ý của cô làm Diệp lão cườihoan hỉ, vỗ vỗ tay cô, "Già rồi, ngủ không đượcsay, dễ tỉnh giấc lắm, không phải tại cháu đâu." Nóixong ông lại cười, "Ông còn tưởng không biết đếnlúc nào cháu mới đến thăm thân già này."

Lương Hoà ngồi ghé xuống bên giường, đầu không ngẩnglên. Lâu sau cô nghe có tiếng thở ra thật dài, rồi một bàn tay đặt lên đầu côkhẽ vuốt vuốt mái tóc, "Làm cháu khó xử lắm phảikhông?"

Giọng ông đầy vẻ kìm nén, lại như bất đắc dĩ, LươngHoà ngẩng đầu lên cười nhẹ, "Ông nghỉ ngơi cho khoẻ,mau chóng bình phục đi ạ."

Thái độ cô dịu dàng ngoan ngoãn, không một chút nào tỏra bất hoà. Diệp lão lại nhíu mày, bất lực rụt tay lại.

"Hoài Ninh đâu, nó để mình cháu đếnđây à?"

Lương Hoà lắc đầu, "Anh ấychờ ở bên ngoài, ông muốn gặp không để cháu gọi anh ấy vào?"

Diệp lão cười lắc đầu, "Bâygiờ với quân hàm như thế, trách nhiệm của nó cũng nặng hơn nhiều. Làm đến chứcnày, có nhiều việc đều phải do chính mình ra quyết định, khó trảnh khỏi bậnrộn, nó có thể tranh thủ thời gian đến thăm ông cũng đã không phải chuyện dễdàng." Nói xong ông nhìn LươngHoà, thấy cô cúi đầu yên lặng, cẩn thận nhẹ giọng hỏi, "HoàHoà, Vận Đồng nó đã cho cháu biết chuyện chưa?"

Giọng điệu đầy vẻ bất an như thế làm cho Lương Hoà trởnên khổ sở, thà rằng Diệp lão cứ đối xử với cô như trước đây còn hơn là dùngngữ điệu cẩn thận như vậy để nói chuyện với cô. Từ bé Lương Hoà đã có tính haymềm lòng, cho tới bây giờ cũng chưa thực sự có thể cương liệt mà trách cứ mộtngười, oán hận một người, khi cô tức giận, chỉ cần người ta chủ động xuống nướcmột chút thôi cô liền lập tức không kiên trì giận dữ nổi nữa. Lương Hoà hít mộthơi, nói khẽ, "Cháu biết rồi, bây giờ ôngđừng nghĩ tới mấy chuyện này, cứ yên tâm dưỡng bệnh cho khoẻ đi đã." Dừnglại một chút cô nói thêm, "Cháu đến đây là muốn thămông một chút."

Con bé vẫn không được tự nhiên. Diệplão cười khổ "Được rồi, được rồi, ông không ép cháunữa." Cuối cùng nhịn không đượclại thở dài, ông cũng không có tư cách để ép buộc cô.

Lương Hoà dìu ông nằm thẳng xuống rồi kéo chăn đắp lạihoàn chỉnh. Ẩn ý của ông cô không phải không hiểu, chỉ có điều nếu muốn cô ngaylập tức nhận người ông ngoại này thì cô không thể làm được.

Đợi ông cụ ngủ rồi Lương Hoà mới khép lại cửa nhẹnhàng đi ra ngoài. Vừa xoay người đã gặp đôi mắt đen sâu sắc của Diệp Dĩ Trinh,cô giật mình hoảng sợ. Thấy động tác hoảng hốt của cô đối phương cũng chỉ hơihơi nhướn mày, lại cầm khăn rửa mặt tiếp, chỉ có khoé miệng hơi nhếch lên lộ ramột chút tươi cười, khiến người y tá đứng bên cạnh nhìn thấy cũng đỏ mặt lên.

Nhịn không được Lương Hoà lại mím mím miệng, mắt nhìnchung quanh một vòng cũng không thấy Cố Hoài Ninh đâu, định hỏi thì Diệp DĩTrinh đã nói trước, "Cố Tam vừa có điện thoại,đơn vị có việc gấp, bảo tôi đưa cô về." Dừngmột chút anh nói thêm, "Chào buổi sáng".

Lương Hoà hụt hẫng trong lòng , khi nghe đến câucuối cùng của anh thì ngẩng đầu nhìn ra mặt trời bên ngoài cửa sổ,"Giờnày đâu còn sớm nữa."

Diệp Dĩ Trinh xoa xoa cổ lộ vẻ mệt mỏi, nở nụ cười ônhoà, "Được rồi, có muốn tôi đưa về bây giờkhông?"

Lương Hoà rất muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại đoạn đườngxa lắc từ bệnh viện về tới nhà, cô lại nói "Tấtnhiên." Nghĩ một chút lại bổ sung thêm "Quânlệnh như núi mà."

Diệp Dĩ Trinh nghe vậy thì nhịn không được bật cườilên, cô y tá đứng bên cạnh lại xuân tình nhộn nhạo.

Thời tiết hôm nay đã ấm hơn một chút, tuy rằng ánh mặttrời không xua tan được cái lạnh lẽo băng giá của mùa đông nhưng cũng làm cảkhông gian bừng sáng lên. Lương Hoà lên xe, hai tay không ngừng xoa xoa vàonhau nhằm làm ấm hơn một chút. Diệp Dĩ Trinh liếc nhìn cô một cái, vươn tay vặnmở điều hoà, chỉ chốc lát sau hơi ấm liền tràn ra lan toả trong xe.

"Cảm thấy không được tự nhiên phảikhông?" Diệp Dĩ Trinh đột nhiênhỏi.

Lương Hoà im lặng tỏ vẻ cam chịu. Diệp Dĩ Trinh cườicười, vô-lăng chuyển một vòng tròn, xe dừng vững vàng trước cổng viện.

"Không có giấy phép nên xe không đượcvào, chỉ đưa được đến đây thôi."

Tốc độ của Lamborghini nhanh đến mức cô không thíchứng kịp, lơ mơ nhìn cảnh vật xung quanh rồi ngượng ngiụ xuống xe, chào tạm biệtvới vẻ câu nệ.

Xuyên qua nửa cửa kính xe Diệp Dĩ Trinh nhìn cô cười,"LươngHoà, tôi và ông cụ ý tứ giống nhau, sẽ không bắt buộc gì hết. Thật ra không khóđể nhận ra, ông cụ là thật lòng yêu thương cô, nhận người thân hay không khôngquan trọng. Với tôi, cô chỉ cần xem như bạn của Cố Tam là được, đừng suy nghĩnhiều quá, vui vẻ lên đi."

Cô nghe vậy thì sửng sốt, hỏi "HoàiNinh đã nói gì với anh sao?"

"Hắn không bao giờ kể khổ đâu, là vìtôi biết đọc suy nghĩ của người khác mà thôi." Nóixong anh bật cười lên sang sảng, nhấn chân ga lướt xe vù đi.

Đọc được suy nghĩ của người khác? Lương Hoà lầm bầmmỉm cười, đột nhiên hắt xì một cái, vội vàng khép chặt vạt áo khoác chạy nhanhvào trong.

o--------------o

Đến tối Lương Hoà đem chuyện này kể lại cho Cố HoàiNinh nghe, bàn tay đang cởi quần áo của anh dừng lại, vẻ mặt buồn cười, "Tựnhiên hắn nói như vậy hả?"

Lương Hoà cầm lấy quần áo mà anh vừa thay ra treo lênmóc, vẻ mặt đầy tò mò nhìn anh.

"Hắn từng học Tâm lý học, về mặtnghiên cứu tâm lý người khác quả thật là rất khá, một giáo sư người nước ngoàitừng nói FBI không nhận hắn quả là một tổn thất."Cố HoàiNinh nghiêng đầu cười, hỏi Lương Hoà, "Chuyện nàymà hắn cũng nói với em sao?"

Cô mím môi, "Ừhm, anhta không giống anh, có chuyện gì cũng giấu rất kĩ."

Giọng nói của cô hơi khác lạ, Cố Hoài Ninh đang bưngcốc nước lên nửa chừng liền đặt xuống, mắt nheo lại nhìn Lương Hoà, "Ồ?Vậy em nói xem anh giấu em cái gì nào?"

Lương Hoà không trả lời. Anh đã cố tình che giấu rồithì làm sao cô có thể biết được? Cô ngước mắt nhìn Cố Hoài Ninh, thấy anh hípmắt lại, ngửa đầu tựa lưng vào trên ghế sô pha nghỉ ngơi, có lẽ là rất mệt mỏi.Có lẽ ánh nhìn của cô quá mức riết róng, nhắm mắt chẳng bao lâu anh liền từ từmở mắt ra, đôi mắt hẹp mà dài lập tức nhìn thấy dáng vẻ thờ thẫn của cô, trongmắt anh loé sáng một nụ cười.

Ánh nhìn đó của anh khiến Lương Hoà đỏ mặt, xoay ngườiđi vào bếp định nấu cơm, thắt lưng lại bị người kia túm từ phía sau, kéo mộtcái đã tha cô lại ngồi trên ghế sô pha. Anh cúi đầu áp sát má xuống vànhtai cô, hỏi nhỏ, "Đã nghĩ ra tội trạng gì củaanh chưa?"

Da mặt của người này càng ngày càng dày. Lương Hoà vừaxấu hổ vừa giận dữ, xoay người lại hỏi anh, "Vậy anhnói cho em biết, cả ngày hôm nay anh đi đâu?"

Cô hỏi xong liền cảm thấy cả người anh cứng lại, rồingay lập tức cô đã nghe anh trả lời, giọng nói thản nhiên như cũ,"Khôngcó việc gì quan trọng cả.." Anhchưa nói dứt đã cảm nhận được bàn tay mềm của cô đặt trên cánh tay anh, dườngnhư là sắp đẩy tay anh ra khỏi thắt lưng cô. Cố Hoài Ninh nhớ tới lời nói vừanãy, vô cùng ngoan ngoãn sửa miệng "Ừm, đơnvị xảy ra một số việc, anh đi xử lý một chút thôi mà."

Nói xong cũng không thấy cô phản ứng gì cả, Cố HoàiNinh cảm thấy cô hơi là lạ, xoay mặt cô lại, hỏi khẽ, "Saovậy?"

Lương Hoà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳmcủa anh. Dường như có những chùm sáng lung linh như pháo hoa ẩn chứa trong ánhmắt ấy, một đôi mắt rất rất sáng, và đẹp. Ánh mắt này luôn vô cùng thâm thuý vàsâu sắc, không lần nào nhìn mà cô đoán được cảm xúc, càng không đoán được tâmtư của anh. Bây giờ thì sao chứ? Bây giờ có hiểu biết hơn được một chút nàokhông? Lương Hoà tự hỏi chính mình, nhưng vẫn như trước không có câu trả lờinào cả.

Thật ra mà nói cô cũng không phải cố gắng để có đượcđáp án cho vấn đề này, cô chỉ hi vọng hai người cũng có thể giống như những cặpvợ chồng khác, chia sẻ với nhau những niềm vui hay nỗi buồn, cùng nhau thốngkhổ sầu bi. Những ngày tháng như vậy, bà ngoại của cô không có được, mẹ của côcũng không có được, nay, đến lượt cô, có thể có được hay không, dù chỉ một chútmà thôi?!

"Cố Hoài Ninh" Cô nhẹgiọng gọi.

"Ừm?"

"Kể cho em biết chuyện của anh, đượckhông?"

Anh kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màuhổ phách tràn đầy vẻ nghiêm túc cùng với chờ mong. Thở dài một hơi, anh nói, "Emmuốn biết chuyện gì?"

Lương Hoà cố gắng ngồi thẳng lưng lên, đôi mắt chớpkhẽ mấy cái, cười hì hì quăng ra ba chữ "Mối tìnhđầu."

Vừa dứt lại đã bị anh liếc mắt lườm một cái, "Chẳnglẽ Diệp Vận Đồng chưa nói cho em biết hay sao? Anh cứ tưởng chị ấy đem cả gốcgác của anh đều bày ra hết rồi chứ."

"Chị ấy không hề nói chút nàocả" Cô thề thốt phủ nhận.

Cố Hoài Ninh đứng dậy đi rót một cốc nước, uống xonglại mở miệng, "Không có mối tìnhđầu."

"Làm sao có thể không có?" LươngHoà kinh ngạc hô lên, thấy ánh mắt anh híp lại thì rụt cổ, nói "Anh..anhhồi trước chẳng nói là bạn gái xếp được cả đoàn hay sao, bây giờ lại bảolà không có?!"

Cả đoàn bạn gái?! Anh ngẩn người ra một chút, sau đónghiến răng nghiến lợi cười, "Hoá ra còn nhớ rõ ràng thếkia à?" Thấy cô chán nản cúi đầu, anh hừ nhẹ một tiếng, "Ngàytrước quả thật là từng có mang một hai cô về nhà ứng phó với mẹ, không thể xemlà mối tình đầu được!"

Lương Hoà hơi cười khổ, sau này người được mang về nhàứng phó là cô không phải sao? Tiện quá còn gì nữa, sau khi kết hôn thì mọichuyện đều giao cho cô một mình đối mặt, một mình xử lý. Cứ nghĩ tới nhữngchuyện không hay ho đã từng xảy ra với mẹ chồng, lòng cô trở nên khổ sở rốirắm, cắn môi một hồi lâu, mới nói, "Còn có một người, cótính được không?"

"Ai?" Anh hípmắt lại.

Móng tay Lương Hoà bấm mạnh vào lòng bàn tay, cảm giácđau đớn truyền đến trong thân thể. Cái tên kia vắt ngang trong lòng cô đã khôngphải là một ngày hay hai ngày, cô chỉ không muốn hỏi mà thôi. Cảm giác không tựtin này không biết là do chính bản thân mình, hay là tại vì anh, hoặc là, đốivới tình cảm của cả hai, cô đều sợ hãi.

"Lâm Kha!" Cô thởra, rất nhẹ.

"Ai?" Anhđang uống nước, dường như là nghe không rõ, giọng cao lên hỏi lại.

Lương Hoà ngẩng đầu, lặp lại từng chữ cho anh nghe,"LâmKha!"

Căn phòng thoáng chốc trở nên vô cùng im lặng, LươngHoà cúi đầu, không dám nhìn tới biểu tình trên mặt Cố Hoài Ninh. Thật lâu sau,lâu tới mức cô cũng không biết qua bao lâu nữa, nghe thấy "cộp" mộttiếng, ly nước đặt trên bàn phát ra một tiếng vang, chưa kịp ngẩng đầu nhìn,cằm cô đã bị nhẹ nhàng nâng lên.

Xì một tiếng cười, đôi mắt anh vụt sáng.

"Cố phu nhân, anh có thể hỏi em mộtcâu được không?"

Lương Hoà nghi hoặc gật đầu.

"Em nghe cái tên Lâm Kha ở đâuvậy?"

Cô mím miệng nhớ lại, ban đầu nghe tên này là từ CốHoài Việt nói ra, nhưng hiểu rõ hơn một chút lại là từ Diệp Vận Đồng.

Cố Hoài Ninh nghe cô nói xong, cong ngón tay gõ lênđầu cô một cái, "Chẳng nhẽ anh Hai không nóicho em biết rằng Lâm Kha là vợ của anh ấy hay sao?"

Lương Hoà xoa đầu kêu một tiếng, "ChịDiệp còn nói Lâm Kha là thanh mai trúc mã với anh kìa, sao anh không nhắc tớichuyện này chứ?!"

Cố Hoài Ninh nghe vậy thì trong lòng bừng lên cơn giậndữ, nhưng nhìn thấy sắc mặt ửng hồng cùng ánh mắt ai oán của Lương Hoà thì anhlại không nổi giận lên được, bàn tay đặt lên đầu cô xoa xoa một chút, động tácmềm nhẹ, "Lâm Kha là vợ của anh Hai,cô ấy mất đã nhiều năm rồi, sau này trước mặt anh Hai đừng nhắc đến, biếtkhông?"

"Em biết mà." Cô đápkhẽ.

"Cô ấy không phải là thanh mai trúcmã gì của anh cả, trước kia thì có thể tính là em gái, sau này lấy anh Hai rồithì trở thành chị dâu." Dừnglại một chút, anh nói thêm, "Với anh mà nói, cô ấy vĩnhviễn sẽ chỉ là hai thân phận này thôi."

"Vậy còn tấm ảnh kia thìsao?" Cô đột nhiên nhớ lại bứcảnh đó.

Mày anh nhăn lên, "Ảnhnào?"

Lúc Lương Hoà đưa ảnh cho anh xem, Cố Hoài Ninh nhịnkhông được bật cười lên. Tấm ảnh này chụp lúc học Trung học, hôm đó là sinhnhật của Lâm Kha, mấy người rủ nhau đi dã ngoại, dọc đường đi chụp khá nhiềuảnh. Tấm ảnh này rửa làm ba cái, một cái của anh đã hỏng từ lâu, đây là cái củaLâm Kha. Dòng chữ phía sau tấm ảnh cũng là do Cố Hoài Việt viết. Chính bởi vìđiều này anh mới biết được tình cảm của Cố Hoài Việt đối với Lâm Kha, cũng hiểuđược tâm ý của anh Hai mình. Thời gian trôi qua quá lâu rồi, cảnh còn mà ngườiđã mất, anh cũng ít khi lấy ảnh ra nhìn lại, không ngờ Lương Hoà lại nhìn thấyđược.

Sau khi biết mọi chuyện Lương Hoà cảm thấy như bị sétđánh, băn khoăn hỏi, "Làm sao có thể được, chẳnglẽ chị Diệp không nhận ra nét chữ của anh sao?"

Anh hừ lạnh, "Chắc chịấy quên mất một chuyện, từ nhỏ chị ấy đã chẳng bao giờ phân biệt đuợc chữ củaba anh em anh."

Lương Hoà lập tức cắn môi không nói nên lời nào, nhìnđôi mắt nheo lại của anh, lắp bắp nói, "Chuyệnnày không phải tại em, ai bảo anh cái gì cũng không nói cho em biết, làm emphải đoán mò thôi. Chẳng phải là đã nói sẽ từ từ chậm rãi mà tìm hiểu lẫn nhausao, chẳng lẽ anh đã quên rồi.."

Đôi mắt trầm yên tĩnh của anh bỗng nhiên sáng lên mộtánh cười, "Được thôi, chúng ta sẽ từtừ tìm hiểu lẫn nhau..."