Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 40



Thật ra chuyện này không phải đột nhiên Cố Hoài Ninhnghĩ ra.

Lúc sáng anh lái xe vào bệnh viện thăm Chính uỷTrương. Ông bị bệnh đã gần một năm nay, có lúc hồi phục được đôi chút, nhưngcũng chẳng được bao lâu sức khoẻ lại sa sút như cũ, đi lại không tiện, dovậy ông cùng gia đình viết báo cáo lên cấp trên, xin không quay về Quân khu Bđể công tác nữa mà muốn ở lại thành phố C dưỡng bệnh.

Cố Hoài Ninh cũng đã có một thời gian không vào thămông. Nay vừa nhìn thấy ông anh sửng sốt một lúc không thể tin vào mắt mình.Trước khi bị bệnh Chính uỷ Trương là người mập mạp nhất nhì trong Phòng Hoáđoàn, nhìn thấy ai ông cũng cười thật tươi trông như Phật Di Lặc. Nhưng bây giờông gầy trơ xương trơ cốt, xương gò má nhô hẳn ra. Cố Hoài Ninh gọi vợ ông làLâm Nhiên ra ngoài hỏi riêng mới biết, ông bị nhiễm trùng đường tiểu, cứ vàingày lại phải thẩm tách ( lọc máu ) mộtlần.

Cố Hoài Ninh bàng hoàng, giấy điều lệnh trong taybị anh siết chặt tới mức gần như nát một góc giấy, cảm thấy khó có thể tinđược chuyện này. "Bệnh tình của chú ấy nhưthế đơn vị có biết không hả cô?"

"Ông ấy không cho tôi nói, có mỗi CốChính uỷ ở Tổng Quân khu xuống thăm mấy lần nên biết, còn lại những người kháckhông ai biết gì cả." Giọng bà bình tĩnh, cònan ủi anh "Cố đoàn trưởng, lát nữa lúcgặp ông ấy cậu đừng nhắc chuyện tới chuyện này, mấy hôm nay ông ấy vẫn còn lảinhải, nói mình không sống được bao lâu nữa, cũng giống như cái giường bệnh phíađối diện kia." Lâm Nhiên nói đến đây thìkìm nén không được mà khóc.

Tầm mắt Cố Hoài Ninh nhìn về chiếc giường đối diện, từlúc bà ngoại cô mất đi đến giờ, anh đã yêu cầu với bệnh viện đừng cho người nàovào nằm ở đó nữa. Thứ nhất là vì tiện cho việc dưỡng bệnh của Chính uỷ Trương,hai nữa vì nơi đó bà ngoại cô từng nằm, những điều có liên quan tới cô anh muốngiữ gìn cẩn thận.

Sau khi kết hôn với Lương Hoà anh có đến đây một lần,dặn bệnh viện sửa sang căn phòng này lại một chút, tiện cho việc Lâm Nhiên chămsóc Chính uỷ Trương được dễ dàng hơn, nhưng vẫn giữ lại chiếc giường đối diệnđó. Lúc đó anh suy nghĩ rối rắm phức tạp, mãi anh vẫn không quên được dáng vẻthẫn thờ khi bà ngoại mất của cô. Tuy rằng anh chưa lần nào nói cho cô biếtđiều này, anh sợ sẽ gợi lên quá khứ đau buồn của Lương Hoà.

Ánh mắt Cố Hoài Ninh loé lên, hình như Chính uỷ Trươngvừa hơi cựa mình. Anh nói khẽ với Lâm Nhiên "Vào thôicô, chú ấy tỉnh rồi. Cô yên tâm, cháu biết phải làm gì mà."

Ông Trương thấy anh thì rất vui vẻ, biết chuyện HoàiNinh đã kết hôn thì rất muốn được gặp vợ anh, nhưng nghĩ lại gặp ở bệnh việnthì không được tiện lắm đành thôi. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì mỉm cười khôngnói, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông. Ngồi được một lát ông liền đuổi vợ đira ngoài, Lâm Nhiên không muốn một chút nào nhưng cũng đành đi ra.

Cố Hoài Ninh cười, "Nói chuyệngì mà lại kiêng dè cô ấy vậy chu?"

Sắc mặt Chính uỷ Trương tái nhợt, cười yếu ớt, "Từhồi tôi bị bệnh nằm viện đến bây giờ, người đơn vị đến thăm tôi trừ cậu ra chỉcòn có Chính uỷ Cố. Cậu đừng có giấu, tôi đã biết quan hệ của hai người từ lâurồi."

Anh vẫn tiếp tục cười, ra hiệu cho ông nói tiếp.

"Sức khoẻ của tôi tôi là người biếtrõ nhất, Cố chính uỷ cũng biết chuyện này. Cấp trên đã hết sức tạo điều kiệncho tôi chữa trị bệnh, cũng đã lo chu đáo cho mẹ con bà ấy, đơn vị cũng đã cấpcho hai mẹ con một nhà ở, còn hứa sẽ nuôi con gái tôi cho tới năm nó mười támtuổi, thế thôi tôi cũng yên tâm rồi."

Cố Hoài Ninh nhíu mày "ChúTrương, đừng nói gở như vậy."

Ông khoát tay, nụ cười lại nở trên môi, "Tôicòn chưa nói đến cậu, sau này hai mẹ con bà ấy đến Kinh Sơn, còn phải nhờ cậuquan tâm chiếu cố, tốt nhất là đưa cả vợ cậu cùng đến đó luôn, đỡ phải để cô ấyở đây cô độc một mình. Đàn ông chúng ta tham gia quân ngũ, quanh năm suốt thángkhông ở nhà, cảm thấy có lỗi nhất là với họ, những người luôn chờ đợi chúngta."

Mùa đông đã bắt đầu từ lâu, bên ngoài cửa sổ phòngbệnh một nhành hoa mai vừa nở, bông hoa mai với sáu cánh màu hồng nhạt xinh đẹplạ thường. Anh lặng nhìn một lát, sau đó nhẹ trả lời đồng ý với ông.

o-------------------o

Cố Hoài Ninh dứt khỏi dòng suy nghĩ, dời mắt nhìn sangLương Hoà. Mắt cô vẫn còn ướt, trên má còn vương vài giọt lệ, sững sờ đứng ngẩnra trước mặt anh. Thở một hơi thật dài, anh nói: “Khôngmuốn từ chức thì thôi, anh không ép buộc em làm điều em không muốn."

Nói xong anh xoay người cầm ly đi rửa, Lương Hoà vộivàng túm lấy áo anh kéo lại. Đôi mắt cô kích động, vừa khóc xong còn nguyên mộtvẻ long lanh.

"Không phải là em không muốn nghỉviệc." Giọng khan khan, LươngHoà hít hít mũi, nhìn anh "Mà là mẹ sẽ không đồng ýnhư vậy đâu."

Anh nói thật chậm: “Anhsẽ nói với mẹ, em không cần phải lo."

Nếu đơn giản như anh nói thì tốt quá rồi. Lương Hoà ủrũ cúi đầu, giọng uể oải, "Mẹ luôn muốn anh về lạiđây, bây giờ làm sao có thể đồng ý như vậy được." LươngHoà ngẩng đầu lên nhìn theo bàn tay anh đang lau mấy cái ly, hỏi nhẹ: “Anhquay về đây được không?"

Động tác của anh hơi dừng lại một chút nhưng vẫn khôngquay đầu, hỏi, "Đây là ý của mẹ phảikhông?"

"Đúng vậy!"

Anh xếp ly vào giá nghe "cáchcách", Cố Hoài Ninh quay lại, hai tay nắm lấy bả vaicô, hỏi "Em đồng ý với mẹ những chuyện gìrồi?"

Lương Hoà bị đôi mắt anh nhìn chăm chú làm cho sợ hãi,suy nghĩ loạn cả lên, nói lắp bắp "Em.. emcó cái gì để đồng ý với mẹ chứ?"

Anh cười nhạo, vạch trần "Đừngnói dối!"

Bị anh không nể mặt nói thẳng như vậy Lương Hoà lậptức cúi đầu xuống, cằm lại bị anh dùng ngón tay nâng lên, bị bắt đối diện vớianh, Lương Hoà hoảng lên đảo mắt trốn tránh.

"Mẹ muốn anh về rất nhiều lần rồinhưng không được, không ngờ lần này lại dùng em để ép buộc anh, nói đi, mẹ đãnói với em những gì?" Giọng noi tuy cứng rắn nhưng vẻ mặt anh lại rấtdịu dàng.

Cô xong rồi, bị cả hai mẹ con anh chèn ép, chẳng nhẽkhông thoát được ai hay sao?

Lương Hoà ấp úng trả lời: “Mẹkhông nói cái gì cả."

"Vẫn muốn giấu anh có phảikhông?"

Lương Hoà không quen nói dối, nếu có nói sẽ dễ dàng bịngười ta phát hiện ra, nếu bị phát hiện ra lại rất thành khẩn nhận lỗi, hoặc làcô sẽ không dám nói gì. Chỉ có điều bây giờ cô không muốn cho anh biết. Giữahai người vốn đã chênh lệch nhau nhiều lắm rồi, nếu chuyện này lộ ra,cô lạicàng không xứng với anh nữa. Ngẫm nghĩ một lát, Lương Hoà quyết định, cườigượng gạo nói "Em nói ra nhưng anh đừng kểlại với mẹ, nhé?"

Anh lườm cô một cái làm Lương Hoà rụt đầu sợ hãi, "Mẹnói là..nói là em nên nhanh chóng sinh cháu nội cho mẹ, còn nói, ba mẹ già rồicần phải có con cháu ở gần để bầu bạn, cho nên... làm sao mẹ có thể đồng ýchuyện em đi theo anh được."

Nói xong cô xấu hổ cười cười, nhưng anh lại tỏ vẻkhông tin, nhìn mặt cô chăm chú. Lương Hoà kéo ống tay áo anh giật nhẹ, hỏi "Saovậy? Anh không tin hả?"

Cố Hoài Ninh nhếch môi cười khẽ, nắm cổ tay cô: “Saocó thể không tin chứ? Nhưng mà có điều, ngay kia anh đã phải đi rồi, nếu emmuốn sinh cháu nội cho mẹ thì có phải là bây giờ nên cố gắng một chútkhông?"

Lương Hoà kinh ngạc mở tròn mắt nhìn anh, chưa kịp nóigì đã bị anh túm tay kéo vào trong phòng ngủ.

"Hoài Ninh! Cố Hoài Ninh.. anh.. anhđịnh làm gì?"

Anh không trả lời, dùng gót chân đạp cửa phòng đónglại, tay thì bận rộn cởi quần áo của cô. Lương Hoà chưa từng thấy anh không kìmchế được như vậy, bây giờ nhìn thấy thì bị doạ sợ chết khiếp, cứ túm chặt lấyvai anh không bỏ ra. Anh rất mạnh, cô căn bản không phải đối thủ của anh, khôngphản kháng được. Quần áo cũng không mặc nhiều, anh vung tay mấy cái đã cởi đi mấtquá nửa.

"Cố Hoài Ninh!"Cô hét lên, ghé vào trên vai anh cắn một cái thật mạnh, nước mắt rơi như mưatrên khuôn mặt, thấm ướt vào trên vai áo anh, chỉ phút chốc anh liền cảm thấylạnh lẽo.

Bàn tay anh cứng đờ dừng lại, buông lỏng cô ra, hơithở anh dồn dập hỗn loạn. Nhìn cô, anh hạ giọng hỏi: “Emkhông muốn có đúng không? Đã nói dối còn muốn che giấu sự thật?"

Lương Hoà tựa đầu lên vai anh, không lên tiếng trảlời, nước mắt cô rơi thấm qua lớp vải áo, thấm vào da thịt anh. Anh nâng cằm côlên, nghiêng đầu xuống nhìn, khẽ dỗ dành:“Lương Hoà, có chuyện gìmà không thể nói cho anh biết vậy?"

Câu nói của anh khiến cô giật mình rũ mắt xuống khôngdám nhìn thẳng anh: “Nếu anh biết thì sẽ chán ghét emcho mà xem."

Vẻ mặt Cố Hoài Ninh sửng sốt, rồi nói thật chậm, nhưdỗ cô: “Kể cả như vậy anh cũng muốn đượcbiết."

Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh. Đôimắt rất đẹp, đầy vẻ nam tính, sâu thăm thẳm, phía đuôi mắt hơi cao luôn luônkhiến người khác nhìn vào là không tự chủ được, như cô vậy, bị mê hoặc mà tớigần. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy anh, cho tới bây giờ vẫn không thể tự thoátra được. Cô khẽ nói "Ba em là tội phạm thamnhũng."

"Tham nhũng?" Anhnhíu mày hỏi lại.

"Tuy ông ấy mất đã ba năm rồi. Ba vớimẹ sống với nhau vốn không được hoàn thuận, nhưng ba lại rất yêu thương em, lúcnào đi làm về cũng phải ôm em trước rồi mới làm việc khác, em không thể tưởngtượng được ba sẽ là một người như vậy."

"Nhưng dù sao ba cũng đã qua đời rồi,bây giờ còn nhắc tới mấy chuyện này làm gì?"

"Đó là mẹ anh nói em mới biết, kể cảlệnh truy nã mẹ đều đưa cho em xem, đó đều là những chứng cớ xác thực." Nóixong Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh, "Có phảianh thấy mình như bị lừa phải không?"

Anh đang nhíu mày phân tích phấn đề, đột nhiên bị côhỏi một câu như vậy thì dở khóc dở cười hỏi: “Tạisao lại phải như thế?"

Cô ủ rũ: “Đó là sự thật mà, anhvốn nghĩ hoàn cảnh gia đình em trong sạch, không có họ hàng nào phiền toái chonên mới kết hôn với em, bây giờ đột nhiên lại phát hiện ra chuyện này, ngay cảem còn không thể tin được, huống gì là anh."

Anh có bao giờ suy nghĩ giống như cô nói đâu nhỉ? CốHoài Ninh nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ đem chuyện nàyra để ép buộc em phải không?". Thật buồn cười. "Nhưngmấu chốt của vấn đề này không phải là anh nghĩ như thế nào, mà là em có để ýhay không."

Anh nói điều này là hoàn toàn đúng.

"Lương Hoà, ba đã qua đời rồi, khôngnên phán thêm một lần tội danh nữa cho người đã khuất. Cứ hãy nhớ tới một ngườiba tốt như vậy thôi, đừng tự làm khổ chính bản thân mình." Dừngmột lát, anh nói tiếp: “Cũng không cần đem chuyện này làmkhổ người khác."

Mọi chuyện có thể đơn giản nhẹ nhàng như lời anh nóiđược sao? Cô rối rắm do dự trăm ngàn lần, băn khoăn buồn rầu mấy chục bận vìchuyện này, tại sao vào tay anh lại trở thành đơn giản như vậy? Anh chỉ nói haiba câu liền có thể an ủi được cô một cách dễ dàng. Lương Hoà ấp úng nói: “Emlại nghĩ là anh sẽ để ý."

Cố Hoài Ninh cười nhẹ, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vàomình nói khẽ: “Anh không thích quan tâm tới nhữngviệc vặt vãnh ở xung quanh, thời gian của anh có hạn, anh muốn dùng khoảng thờigian ít ỏi đó cùng em tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải dùngcuộc đời của anh để đi tìm một người tốt hơn khác. Cho nên anh không muốn épbuộc chính mình, cũng không ép buộc em. Em hiểu không?"

Cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô bị cụm từ hoàn mỹ này mêhoặc, ngốc nghếch gật đầu.

"Vậy, em có nguyện ý đi theo anhkhông?"

Cô cười, tươi như một hoá hoa lê trắng ngần, "Emtheo anh!"