Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 33



Vì Cố Hoài Ninh bận quá không đicùng được cho nên Lương Hoà đến nhà Diệp lão một mình. Trời tuyết rơi rấtnhiều bởi vậy không tiện cho việc lái xe, cô quyết định đi bộ. Thật may có DiệpVận Đồng ở nhà.

"Ô, Lương Hoà? Em đến đây lúc nàovậy?" Diệp Vận Đồng thấy cô thìkinh ngạc, cười hỏi: “Đến thăm Hoài Ninh phải không?"

Lương Hoà gật gật đầu, cũng không đề cập tới chuyện CốHoài Ninh bị thương.

"Diễn tập đã xong rồi à? Mấy hôm naychị còn nghe ông cụ nhắc tới, Hoài Ninh đã về chưa?"

"Anh ấy đã về rồi. Ông cụ đâuạ?"

Diệp Vận Đồng thở dài, "Đangở trong phòng ngủ ấy. Mấy hôm nay sức khoẻ không được tốt lắm, lúc nào bác sĩcũng phải túc trực trong nhà. Lúc tỉnh táo thì luôn nhớ rồi lẩm bẩm nhữngchuyện cũ trước đây. Ngưòi già rồi, ai đều như vậy cả."

Lương Hoà im lặng nghe chị nói. Lúc cô vào phòng thấyDiệp lão đang ngồi đọc sách, cặp kính lão trễ xuống trên sống mũi, ông cầmquyển sách giơ xa xa, ghé vào bên cửa sổ, nhờ ánh sáng từ bên ngoài chiếuvào, đang cố hết sức để đọc.

"Kìa ba, sao ba không nằm nghỉ ngơithêm chút nữa đi, để lúc khỏe rồi đọc cũng được mà." DiệpVận Đồng lấy đi quyển sách trên tay Diệp lão.

"Ai, ngày nào cũng nằm sớm muộn gìcũng thành người tàn phế thôi, buồn bực muốn chết đi được." Tínhtình ông cụ trẻ trung, thoải mái. Khi nhìn thấy Lương Hoà đứng ở cửa thì mắtông sáng lên, tháo ngay kính mắt xuống: “Vợ Hoài Ninh phảikhông?"

Lương Hoà ngoan hiền dạ một cái, bước tới ngồi bên giườngDiệp lão.

Ông cụ vỗ tay cô, dáng vẻ hiền lành, "Lâurồi cháu không đến chơi, Hoài Ninh thì bận rộn công việc suốt, để vợ một mình ởbên đó, hẳn là cháu buồn lắm phải không?"

Lời nói thân thiết dịu dàng làm cho Lương Hoà cay caysống mũi. Tuy rằng cô cùng Diệp lão chỉ gặp nhau có vài lần, nhưng không thểphủ nhận rằng ông yêu quý Hoài Ninh, vì thế là vợ của Hoài Ninh cô cũng đượcông rất yêu mến. Lương Hoà mỉm cười trả lời: “Khôngsao đâu ông ạ!"

Diệp Vận Đồng thấy ông cao hứng thì trong lòng cũngvui vẻ, giữ Lương Hoà ở lại ăn cơm chiều, chị còn tự mình xuống bếp làmcơm.

Lương Hoà băn khoăn muốn đi theo để giúp, nhưng bịDiệp Vận Đồng cản lại, "Thôi thôi không cần, em đilại càng làm rối thêm ấy chứ!"

Lương Hoà há miệng, chẳng nhẽ tay nghề đầu bếp dở tệcủa cô đã đến cả tai Diệp Vận Đồng rồi? Cố Hoài Ninh mách? Lương Hoà bị ý nghĩnày của mình làm cho đờ người ra.

Diệp lão nói: “Đi, đi lấy cờ nhảy lạiđây, chúng ta lại đánh tiếp."

Lương Hoà lúng liếng đôi mắt, vừa cười vừa nói, "Đánhthì có thể đánh, nhưng với điều kiện là ông không được chơi ăn gian."

Nghe cô nói câu này Diệp lão bật cười ha ha, vẫy vẫytay với cô tỏ vẻ đồng ý.

Lương Hoà đi xuống tầng một, lúc đi gọi thím Tề lấybàn cờ nhảy thì thấy ở trong phòng khách có thêm một người. Người đàn ông đómặc âu phục đen, cả người ngồi chìm sâu vào trong sô pha, trên bàn trước mặtđặt một ly trà nóng. Anh đang lơ đãng lật giở một quyển tạp chí, nghe thấytiếng bước chân thì hơi nâng đầu lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.

Bị nhìn kiểu như thế Lương Hoà cảm thấy không được tựnhiên, cô cầm bàn cờ thím Tề đưa cho liền xoay người đi lên lầu.Bỗng người đàn ông kia lên tiếng gọi: “Đợimột chút."

Lương Hoà quay đầu, ngạc nhiên: “Cóviệc gì sao?"

"Cô là hộ sĩ mới phải không?" Anh nhẹgiọng hỏi.

Lương Hoà hơi ngớ ra rồi đáp, "Khôngphải, tôi chỉ đến thăm lão tướng quân thôi."

"Đến thăm bệnh?" Anh hơisuy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười, "Vậy thìtốt, tôi đi cùng cô lên đó."

Lương Hoà còn đang ngây người ra chưa phản ứng kịp, đãbị người đàn ông xa lạ đẹp trai "hộ tống"vào phòng ngủ của Diệp lão.

o--------------o

Diệp lão ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cửa mở,nhìn thấy Lương Hoà cầm bàn cờ trên tay vốn đang vẻ mặt cao hứng, nhưng khithấy người đàn ông bên cạnh cô thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Đi lên đây làm gì?"

Anh ta nghe vậy cũng không hề giận, nhìn khuôn mặtgiận dữ của ông cụ, mỉm cười, "Cô này dẫn con lên."

Ối trời! Lương Hoà đột ngột bị lôi vào tròng, vô duyênvô cớ làm bia đỡ đạn cho người ta.

Ông cụ không tin lí do của anh, trợn mắt trừng anh mộtcái rồi nói với Lương Hoà: “Vợ Hoài Ninh, đợi một lát nhé, ông cóchuyện muốn nói với thằng ngỗ nghịch này."

Lương Hoà hoang mang rối loạn chạy xuống bếp tìm DiệpVận Đồng. Diệp đại tỷ đang vừa hát vừa nấu ở trong bếp, thấy Lương Hoà chạy nhưchạy nạn xuống thì nhướn mày, "Sao vậy, chơi cờ với ông cụlại thua rồi hả?"

Lương Hoà lắc đầu, "Khôngphải, có một người đàn ông tới, ông cụ đang nói chuyện với anh ta nên emxuống đây."Dừng một chút cô nói tiếp: “À, ônggọi anh ấy là thằng ngỗ nghịch".

Diệp Vận Đồng nghe vậy thì sửng sốt, chị ló đầu nhìnra phòng khách, không thấy người còn ngồi ở đó nữa, bật cười,"Khôngngờ nó bản lĩnh thật, cũng dám vào gặp ông cụ."

Lương Hoà cúi đầu không nói, bản lĩnh của người nọ côcũng tự thể nghiệm thấy rồi.

"Đó là em trai của chị,tên Diệp Dĩ Trinh. Lần nào về nhà đều làm ba chị nổi giận. Ông cụ không muốngặp nó, nó thì cũng không thường về nhà, mà mỗi lần về hai cha con đều cãinhau, mặc kệ bọn họ đi."

"Thì ra đó là.. anh Dĩ Trinh."

"Anh cái gì mà anh?" DiệpVận Đồng nói: “Nó nhỏ hơn Hoài Ninh hai tuổi, không cầnphải kêu bằng anh, tính ra nó nên gọi em là chị dâu."

Lương Hoà không nói gì ngẩng đầu nhìn lên trần nhà,một lúc sau nói: “Ông rất tức giận khi nhìn thấy anhấy."

Diệp Vận Đồng cười cười, "Điềuđó không có gì ngạc nhiên, bởi vì chuyện tình cảm cá nhân của nó, hai người ýkiến trái ngược nhau cũng không phải một hai ngày, ông cụ không đồng ý chuyệnnó muốn kết hôn, mà nó cũng không quan tâm ông có đồng ý hay không. Vì thế nênmới mâu thuẫn."

"Tại sao ông lại không đồng ý?" LươngHoà nhẹ giọng hỏi, cô thấy Diệp lão không giống như một người hẹp hòi cố chấpkhông thông tình đạt lý.

Diệp Vận Đồng quay nhìn cô một cách sâu sắc, thở dài:“Vìcô gái kia trẻ quá, ông cụ không đồng ý. Mặt khác ông cũng băn khoăn không muốnDĩ Trinh sẽ rơi vào trường hợp như Hoài Việt, cho nên mới cương quyết khôngkhoan nhượng như vậy." Chị nói xong lại hỏiLương Hoà, "Hoà Hoà, em có biết Lâm Khakhông?"

Lâm Kha là người vợ đã qua đời của Cố Hoài Việt, việcnày cô đã nghe nói tới rồi, Lương Hoà gật đầu.

"Hoài Ninh nói cho em biết phảikhông?" Diệp Vận Đồng gật đầucười, "Như vậy thì tốt rồi, cuối cùng HoàiNinh cũng tháo bỏ được gút mắc trong lòng, Hoài Việt lo lắng cho nó lâu nay nhưvậy cũng không uổng công. Hai anh em nhà này đối xử với nhau rất tốt. Hoài Ninhtuy lúc nào cũng tỏ vẻ thản nhiên bình tĩnh như thế, nhưng lúc còn trẻ tínhtình nó rất cương liệt, muốn làm chuyện gì thì làm cho đến cùng mới thôi."

Lương Hoà nghe chị nói mà mê man không hiểu gì cả. LâmKha là vợ của anh Hai, làm sao có liên quan gì tới Hoài Ninh nhỉ? Cô nhíumày suy nghĩ, hỏi: “Thật ra thì không phải Hoài Ninh nói choem biết chuyện này. Đó là anh Hai nói cho em nghe."

Bàn tay đang xào đồ ăn của Diệp Vận Đồng dừng lại: “Nókhông nói chuyện này với em sao? Không nói lí do vì sao nó không kết hôn à?”

Lương Hoà lắc đầu: “Khôngnói gì cả."

"Vậy.. vậy hai đứa vì sao mà lấy nhauđược?"

Lương Hoà rũ mắt xuống, không trả lời. Hai người bọnhọ kết hôn như thế nào ư? Tất cả mọi người xung quanh đều thấy vẻ trai tài gáisắc của họ mà trầm trồ khen xứng, hôm hôn lễ ai cũng chúc phúc hai vợ chồngtrăm năm hoà hợp, đầu bạc răng long, nhưng không ai biết đằng sau vẻ hạnh phúcđó hai người đối xử với nhau như thế nào. Nhưng mà dù sao, những chuyện đó đếnbây giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Lương Hoà ngẫm nghĩ, nói: “Chodù vì sao mà lấy nhau, em vẫn đều yêu anh ấy."

Diệp Vận Đồng kinh ngạc không thể tin được, nhưng biểutình của Lương Hoà khiến chị hiểu những lời cô nói là thật lòng. Chị thở dàimột hơi, "Nếu đã như vậy rồi thìnhững chuyện này em nên hỏi Hoài Ninh."

"Anh ấy không nói đâu. Những chuyệnanh ấy cho rằng đã là quá khứ anh ấy sẽ không nói."

"Nếu nó đã không muốn nói vậy thì emcũng đừng nhắc đến nữa." Dù sao đối với Hoài Ninhnhững chuyện đó cũng không thoải mái gì, chị nghĩ.

"Nhưng mà, em muốn biết." LươngHoà kêu lên. "Anh ấy nói cùng Lục Khinh Vũchỉ là bạn bè, nhưng mà chuyện về Lâm Kha thì anh ấy chưa bao giờ đề cập tới,em không biết là có nên tin hay không nữa."

Diệp Vận Đồng bật cười, bàn tay đầy bọt nước khẽ phấtqua mũi Lương Hoà, "Con bé này, nhắc đến LụcKhinh Vũ làm gì, Hoài Ninh nhà em cùng cô ấy không hề có quan hệ gì cả, tất cảchỉ là cô ấy đơn phương tình nguyện thôi. Ai bảo Hoài Ninh nhà em đẹp trai tàigiỏi làm gì. Còn về chuyện Lâm Kha, trước mặt Hoài Ninh không nên nhắc đến làtốt nhất."

Lương Hoà cúi đầu buồn rầu.

Diệp Vận Đồng thấy thái độ của cô, động lòng nói: “Thôi,để chị nói cho em biết vậy, nhưng trước mặt Hoài Ninh thì đừng nhắc đến, nhé,không nó lại suy nghĩ nhiều."

Lương Hoà ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Diệp Vận Đồng trầm tư một lát, rồi nói chậm rãi. "Chuyệnnày cũng chỉ có hai nhà họ Cố và họ Diệp biết thôi, người ngoài cũng chỉ biếtđược Lâm Kha lúc trở dạ sinh Gia Minh bị khó sinh mà chết. Lâm Kha vốn là bạnhọc thời trung học của Hoài Ninh, từ nhỏ đã rất xinh xắn, trong gia đìnhlại có người làm ở Tổng cục Chính trị. Khi Lâm Kha đi học ở thành phốC đều đựơc cả hai nhà Cố - Diệp chăm sóc và quan tâm. Lúc đó chị vừa mới lấychồng, ông cụ cũng chưa chuyển tới sống ở thành phố B này. Hoài Ninh và Lâm Khamỗi ngày đi học cùng nhau, về cùng nhau, quan hệ rất tốt, ai cũngthấy điêù đó cả."

Nếu thế nghĩa là thanh mai trúc mã rồi còn gì? LươngHoà đứng im, rối rắm nghĩ.

Diệp Vận Đồng liếc nhìn sắc mặt của Lương Hoà, giọngnói khẽ hơn: “Không giấu em làm gì, lúc đó tất cả mọingười chúng ta đều nghĩ rằng sau này hai đứa sẽ lấy nhau, ai ngờ lúc sắp thivào Đại Học thì đột nhiên Hoài Ninh bỏ đi nhập ngũ, sau đó lại thi vào Đại họcQuân sự, rồi đi học ở bên Anh. Từ đó trở đi cũng không thường xuyên về thànhphố C nữa, hai đứa bọn nó cũng không hề gặp nhau. Rồi Lâm Kha lấy Hoài Việt,chuyện sau này như thế nào thì em cũng biết rồi."

"Vậy.. Lâm Kha có yêu Hoài Ninh phảikhông?"

"Làm sao có thể không yêu được, ngàynào cũng cùng nhau đi học cùng nhau về nhà, Hoài Ninh lại là mộtngười đàn ông xuất sắc như vậy, đổi lại là em em cũng yêu nữa kiamà."

Lương Hoà nghe vậy thì cúi đầu ngượng ngùng.

"Nhưng mà Hoài Ninh lại không yêu côấy, chỉ xem cô ấy như em gái, người yêu Lâm Kha là Hoài Việt. Tuy rằng HoàiViệt lớn tuổi hơn, nhưng tình cảm đến thì không thể ngăn cản được. Nhưng HoàiViệt cũng biết tâm tư của Lâm Kha, sau khi Hoài Ninh đi rồi Hoài Việt cũngkhông nói gì, cũng không tỏ tình. Cho tới khi Lâm Kha đề nghị, hai đứa nómới kết hôn.."

"Nhưng chị ấy không yêu anh Hai mà?"Lương Hoà vội vàng hỏi.

"Không yêu Hoài Việt nhưng yêu HoàiNinh."

Câu nói khiến Lương Hoà á khẩu không trả lời lại được.Cố Hoài Ninh rời cô ấy đi nhập ngũ, từ đó sẽ không còn liên quan gìtới cô ấy nữa. Nếu như Lâm Kha không níu lấy cái phao là Cố Hoài Việt, như thế,từ nay trở đi ngay cả một chút liên lạc với Hoài Ninh cũng sẽ không còn nữa.Nữ chi đam hề, bất khả thuế dã (Gái đã mêtrai, khó gỡ thoát ra). Lương Hoà biết Lâm Kha phải yêu anhnhiều như thế nào, mới có thể không chút do dự mà bước vào cuộc hôn nhân mờ mịtấy.

Cô run run mở miệng nói: “Vậy..chuyện Lâm Kha chết là như thế nào xảy ra?"

"Cô ấy lấy chồng nhưng luôn buồn bựckhông vui vẻ, lúc mang thai còn bị trầm cảm, sức khoẻ không tốt, rồi khó sinhmà chết. Đến phút cuối cùng còn gọi tên Hoài Ninh. Có đôi khi chị thấy HoàiNinh thật là lạnh lùng. Nhưng mà nó có một điểm tốt, đó là đã không yêuthì không lưu tình, cũng không để cho người ta hi vọng. Chỉ tại con bé Lâm Khacứ lẩn quẩn ở trong lòng, cuối cùng làm khổ cả ba người."

Làm khổ Cố Hoài Ninh, Cố Hoài Việt, và còn cả Cố GiaMinh.

"Sau khi Lâm Kha mất Hoài Việt vẫnđộc thân đến bây giờ. Tuy Hoài Ninh không nói ra nhưng trong lòng nó luôn áynáy, cảm thấy hổ thẹn với Hoài Việt, vì vậy cũng không kết hôn. Nói thật ratrong lòng nó khổ sở còn hơn cả Hoài Việt nữa." DiệpVận Đồng nói xong, mỉm cười, "Lúc đó khi nghe Hoài Ninh nóimuốn lấy vợ, mọi người đều hoảng sợ, tưởng thằng Triệu Kiền Hoà nói đùa thôi,ai ngờ nó đưa em đến đây thật."

Lương Hoà gượng gạo cười.

Diệp Vận Đồng vỗ vai cô, "LươngHoà này, chị nói thế này không phải vì ai mà vì chính em. Chị không muốn em cứsuốt ngày rối rắm suy nghĩ mấy chuyện cũ, nghe rồi, bỏ qua đi, sống hạnh phúccùng Hoài Ninh mới là chuyện quan trọng. Mấy năm nay nó bị bác gái ép buộc cũngkhông nhẹ, vậy mà cũng không hề nóng nảy, thỉnh thoảng bị ép quá còn mượn đạimột cô gái đem về ứng phó qua loa, nhưng không hề xác định nghiêm chỉnh. Vìthế, có thể thấy em rất quan trọng đối với nó."

Rất quan trọng sao...

Lương Hoà yên lặng nghĩ.

o-----------------o

Vào lúc ăn cơm chiều Lương Hoà đã trở nên bình thường,bữa cơm còn có "đứa con ngỗ nghịch" củaDiệp lão. Lương Hoà nói liến thoắng, chọc ông cụ vui vẻ cười ha ha, Diệp DĩTrinh cũng cười.

Sau khi ăn xong ông cụ bảo Diệp Dĩ Trinh đưa Lương Hoàvề, dù sao anh cũng phải về, tiện đường thì đưa luôn.

Trong lúc Diệp Dĩ Trinh đi lấy xe, Diệp Vận Đồng cùngLương Hoà đứng chờ ở cửa.

"Em không biết che giấu tâm sự tí nàohết, lúc nào cũng không muốn người khác biết chuyện nhưng mà luôn càng bôi càngđen." Diệp Vận Đồng cười cô,điều đó cũng đúng. Bình thường cô là người rất tĩnh lặng, nhưng hôm nay tronglúc ăn cơm chỉ có một mình cô nói chuyện, vì thế ai cũng cảm thấy kì lạ.

Lương Hoà nghe chị nói vậy thì không trả lời.

"Ồ, xem ai đến kia kìa!"

Lương Hoà ngẩng đầu nhìn theo hướng Diệp Vận Đồng chỉ,thấy Cố Hoài Ninh đang đi tới. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng anh kéo dài ra,anh chậm rãi hướng phía cô đi tới, đột nhiên Lương Hoà cảm thấy cay cay sốngmũi.

Cố Hoài Ninh đứng trước mặt hai người, nhìn Lương Hoà,lại nhìn Diệp Vận Đồng, "Chị bắt người đến đây cũngkhông thông báo cho em biết."

Diệp Vận Đồng cười nhẹ, đẩy Lương Hoà về phía anh,"Camđoan với cậu không sứt mẻ không hao tổn gì hết, được chưa?" Chịnhìn thấy cánh tay của anh, kinh ngạc.

Cố Hoài Ninh khẽ nói với Lương Hoà, "Tađi về thôi."

"Anh Dĩ Trinh đang đi lấy xe, nói sẽđưa em về." Lương Hoà đứng im tại chỗ không động đậy.

"Anh Dĩ Trinh? Diệp Dĩ Trinh?"

Diệp Vận Đồng cười ha ha, "Chínhlà nó chứ còn ai."

Cố Hoài Ninh cười khẽ, "Cậuta về lúc nào vậy, không sợ ông cụ lấy roi đánh à?"

Diệp Vận Đồng nói, "Thôi, đivề đi, Dĩ Trinh mà lại đây thì hai đứa cậu lại phân tranh cao thấp không dứtmất."

Cố Hoài Ninh không phản đối, nói với Lương Hoà,"Khôngđược gọi là anh Dĩ Trinh, gọi là em Dĩ Trinh, nhớ kỹ không?"

Lương Hoà: "..."

o--------------------o

Cố Hoài Ninh vẫn lái chiếc xe Hummer, vẫn dừng xe ởtít ngoài cổng, cả một đoạn đường đi qua khu vườn, anh luôn đi phía trước cô,bóng lưng cao ráo tuấn tú mà trầm ổn.

Lương Hoà im lặng giẫm lên từng dấu chân anh đi qua,cảm thấy tâm trạng vô cùng yên bình.

Lúc còn học ở bên Anh, cô từng xem rất nhiều phimtruyện nước ngoài, có một câu thoại đến bây giờ cô vẫn không quên

What if someone you never met, someone younever saw, someone you never knew was the only someone for you.

Điều gì sẽ xảy ra nếu một người nào đó bạnkhông bao giờ gặp, một người mà bạn không bao giờ nhìn thấy, một người nào đómà bạn không bao giờ biết được người đó chỉ dành riêng cho bạn?

Giống như cô vậy, bây giờ cô nên làm gì? Chuyện gì sẽxảy ra nếu cô không gặp được anh? Bây giờ gặp được anh rồi cô nên làm cái gìđây? Càng nghĩ, Lương Hoà chỉ thấy có duy nhất một đáp án, đó chính là đã gặpanh, hiểu anh, cuối cùng là yêu anh.

Lương Hoà nghĩ, bởi vì Lâm Kha mất đi, mà anh cảm thấychính mình là người có lỗi, có lỗi với anh Hai Cố Hoài Việt, có lỗi với đứa trẻđáng yêu Cố Gia Minh, có lỗi với Lâm Kha. Có lẽ chính vì vậy cho nên anh khôngcho phép mình được hạnh phúc, phải hay không?

Lương Hoà gọi tên anh khe khẽ, anh không quay lại,nhưng lên tiếng trả lời.

Nhìn tấm lưng anh, Lương Hoà nói, "Emcó thể ôm anh một chút được chứ?"

"Cái gì?" Anhquay đầu lại, tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu.

Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, anh không nhìn thấy đôimắt hơi đỏ của cô, chỉ có thể nghe thấy giọng cô thì thầm lặp lại, "Emmuốn.. ôm anh một chút."

Sau khi nghe rõ Cố Hoài Ninh liền sửng sốt, rồi anhmỉm cười: “Lại đây."