Chàng Y Tá Đáng Thương Và Đại Bang Chủ Lạnh Lùng

Chương 6



Hắn đầu tiên dẫn cậu vào một nhà hàng rất sang trọng. Ánh đèn vàng lấp lánh, nhưng dù có lung linh đến mấy cũng không bằng hình ảnh hai nam nhân một nhỏ bé đáng yêu đi cùng một người đàn ông hảo soái a~~~ Những người có mặt ở đó không khỏi phải đưa mắt nhìn bọn họ một chút.

Đối với nơi này, cậu đây là lần đầu tiên được đến a. Mọi thứ đều sáng đến nhức mắt.

- Muốn ăn cái gì?

- À....anh chọn giúp tôi đi.

Hắn gọi phục vụ mang ra vài món cậu thích. Cậu hơi bất ngờ:

- Sao anh biết tôi thích mấy món này?

- Ăn đi.

Hắn từ chối trả lời cậu một cách phũ phàng, rồi cúi xuống ăn phần của mình. Cậu cũng bắt đầu thưởng thức mỹ thực.

Ăn xong, hắn đưa cậu đi mua quần áo, đồ dùng cá nhân và một chiếc điện thoại mới.

- Những thứ này đắc như vậy, tôi làm sao có khả năng trả nổi chứ...?!

Cậu tỏ vẻ lo lắng khi thấy hắn cứ lấy hết cái này đến cái kia, mà đây là trong một shop thời trang cao cấp, toàn những thứ có giá trên trời thôi.

- Tôi sẽ trả.

- Vậy coi như tôi mắc nợ anh rồi. Như thế nào vẫn là tôi không thể trả nổi....

- Bán thân trả chẳng lẽ không đủ?

- Anh.....anh đang nói chuyện nghiêm túc sao?! Chuyện này tuyệt đối không được!

- Em có quyền quyết định? Hử?!

Hắn nhìn cậu thách thức. Đúng là cậu không có cái quyền đó a~~~

- Anh.... Tôi không muốn mua nữa, tôi không muốn bán thân, anh trả lại hết đi. Mau đi về thôi.

Cậu mếu máo. Giữ tay hắn lại không cho hắn lấy thêm cái gì nữa, một hai đòi kéo hắn về. Nhưng mà cậu yếu hơn hắn rất nhiều, chuyện này coi như không có khả năng.

Mà cái chuyện bán thân hắn chỉ là muốn hù doạ cậu một chút ai ngờ cậu lại sợ đến như vậy. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Hắn bật cười, đẩy cậu qua một bên, tiếp tục đi mua sắm. Còn cậu, vẫn chưa biết rằng mình đang bị lừa.

Quần áo gì gì đó đã mua xong, hiện tại cũng không còn sớm. Hắn quyết định lái xe về nhà. Trên xe, cậu mệt mỏi dựa vào vai hắn ngủ ngon lành.

- Dĩ Thuần, tỉnh.

- Đến nhà rồi sao.....?!

- Nhanh đứng dậy.

Cậu lảo đảo bước ra khỏi xe, mắt nhắm mắt mở đi theo hắn lên phòng. Vừa vào cậu đã bay lên ổ chăn tiếp tục ngủ. Thấy cậu lười biếng không thèm thay đồ ngủ ra hắn bắt đầu sử dụng chiêu cũ:

- Nếu em không thay quần áo nổi thì để tôi giúp em.

- Cậu từ trong mộng đẹp cũng phải ngồi ngồi dậy:

- Tôi tự thay được rồi!

Sau đó chạy vèo vào nhà tắm. Còn hắn, đi thẳng sang thư phòng. Tối đó, hắn cũng không có quay lại, làm ai đó cả đêm khó khăn lắm mới ngủ được.

* Lại nói đến ba mẹ cậu*

Mấy tuần tìm kiếm mòn mỏi mà vẫn không thấy tin tức của con mình đâu, bà An bắt đầu sinh bệnh, nhưng không nguy hiểm gì, chỉ là cơ thể suy nhược một chút vì quá lo lắng cho cậu.

Có người nói rằng, mấy ngày trước có nhìn thấy một cậu bé khá giống cậu bị một đám mặc đồ đen mang đi. Cũng không biết ra sao rồi. Nghe thế, bà An như suy sụp, nếu bọn người đó thực sự là xã hội đen thì đứa con trai nhỏ bé của bà phải làm sao đây. Vậy là mọi người lại bắt đầu gấp rút đi tìm.

~~~~~~~~

Sáng sớm, có ai đó mang theo cặp mắt gấu trúc xuống ăn sáng. Nhìn bộ dạng của cậu hắn biết ngay là không ngủ được. Nhung mà vì sao? 

- Em không ngủ được?

- Ừm.

- Vì sao? Không có tôi nên không thể ngủ?!

Bị nói trúng tim đen, cậu vội vàng chối:

- Không......không phải, chỉ là tôi.......tôi....tôi.......nhớ ba mẹ thôi.

- Vậy à. Muốn tôi cho em gặp là họ không?

- Có thể sao?

- Làm người yêu tôi đi. Tôi sẽ cho em gấp họ.

"Bang", đầu cậu vang lên một tiếng. Mắt mở to, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:

- Người......người.....người yêu?! Anh đang nói cái gì vậy....chúng ta là con... trai...cơ...mà...

- Thì sao?

- Anh......

- Em đồng ý hay là không?

- Chờ....chờ tôi một chút...

Cậu xoay người, đưa lưng về phía hắn bắt đầu suy nghĩ. Tối hôm qua không ngủ được, cậu đã nghĩ rất nhiều về hắn và cuối cùng cậu chốt lại rằng mình đã động lòng trước hắn rồi. Cậu không muốn một lần nữa phải hối hận trong chuyện tình cảm nữa.

- Tôi đồng ý.

Cậu như thế, còn hắn thì sao? Cả đêm hôm qua hắn cũng như cậu, suy nghĩ rất nhiều về đối phương, hắn đã từ lâu chưa động tâm với bất kì ai, cũng từng nghĩ mình sẽ chẳng yêu thêm một ai nữa. Nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã muốn đem cậu về mà yêu thương, mà nâng niu. Nhưng thứ ái tình này luôn luôn mang lại đau khổ, nhanh như thế mà đã yêu làm hắn nhất thời không thể tin. Cho đến tối hôm qua, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải đem cậu giam bên cạnh mình.

Vừa nghe cậu đồng ý, hắn vui nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Cái vẻ mặt băng lãnh này đi theo hắn bao lâu nay đâu phải muốn thay đổi liền thay đổi. Nhưng cũng không quan trọng gì,  chỉ cần cậu vẫn cười vui vẻ là đủ rồi.

- Ngày mai tôi sẽ đưa em đi.

- Hôm nay đi luôn không được sao...?!

- Hôm nay tôi bận.

- Ừm. Tôi ăn xong rồi.

Cậu đứng lên đi về phía hắn.

- Àhh.... Cảm ơn anh.

Cậu cuối xuống hôn nhẹ môi hắn một cái trước khi chạy vọt lên phòng. Đóng cửa phòng lại, mặt cậu đỏ như tôm luộc:" Ahhhhhhh...... Mình vừa làm hành động ngu ngốc gì vậy trời"

Hắn cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu tự nguyện hôn hắn a. Tâm trạng có chút vui vẻ rời khỏi nhà.