Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 67: Chương cuối



Đến tận khi người đứng trước mặt hắn, Tô Trí Nhượccuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Phongnửa ngày không nói nên lời một câu. Lục Tiểu Phong không chú ý đến vẻ mặt ngớngẩn kia, tảng đá trong lòng xem như đã hạ xuống, nàng tìm kiếm rất nhiều nơi,gọi điện thoại cho tất cả những người quen biết, cuối cùng chỉ mang theo maymắn trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy hình dáng Tô Trí Nhược ngẩn người.

Không hiểu sao, trong lòng thấy chua xót.

Ánh sáng màn hình lập lòe, mặt Tô Trí Nhược nổi bậtlên có vẻ quỷ dị, làm cho vẻ mặt của anh ta càng quỷ dị, giống như rất quỷquái.

Hắn há hốc mồm, hốt hoảng nói: “Tại sao em lại trở vềđây?”

“Đây là nhà của em, tại sao em lại không thể trở về?”Lục Tiểu Phong không khách khí ngồi xuống bên cạnh Tô Trí Nhược.

“Không đúng…” Tô Trí Nhược cảm thấy có chút rối loạn,trong rối loạn đột nhiên sinh ra chút gì đó vui sướng, nhưng vui sướng này vẫnchưa đến mức phát điên, đã lại bị nghi ngờ chặn lại: “Em quay trở về làm gì?Không đi cùng vị hôn phu của em?” (ôi vẫn bị ghen, hô hô hô)

Lục Tiểu Phong như không có việc gì nói: “Tháng sauanh ta sẽ trở về thôi.”

Tô Trí Nhược nghẹn lại, tốt lắm, hắn lại tự ngược đãichính bản thân mình.

Lục Tiểu Phong cầm lấy điều khiển tivi ở trong tay gõgõ, hỏi lại: “Nói mới nhớ, đây là nhà em, anh tới nhà của em làm cái gì?”

“Tôi…”

Tô Trí Nhược nghẹn lời, không tìm ra lí do, nhưng mànghĩ lại, oan ức của chính mình còn chưa đủ nhiều hay sao? Bởi vì Lục TiểuPhong, thể diện của Tô Trí Nhược hắn mất hết, việc hắn nhẫn nại như vậy khôngphải người bình thường nào cũng chịu được, còn phải đối mặt với một cái kết cụcchán nản. Tô Trí Nhược cũng không biết từ khi nào thì chính mình biến thành mộtngười dễ bảo như vậy, bị lừa bị bắt nạt bị giấu diếm bị vứt bỏ, một người đànông đã ném sạch thể diện vì một người phụ nữ, hắn vẫn còn ngu ngốc nhớ tới côấy như vậy. Nửa đời trước của hắn, bởi vì được cô ấy giải cứu mà cứ khăng khăngđi theo bóng lưng của cô ấy, lấy cô ấy làm tinh thần làm động lực của hắn, saunày hắn biết được sự thật về cô ấy, lại từng nghĩ rằng cô ấy chính là ngườicùng đi với hắn đến suốt cuộc đời, ngốc quá đi, trên thế giới này tại sao còncó người ngốc như hắn vậy, ngốc đến chính hắn cũng muốn tát vào mồm mình mấycái.

Tô Trí Nhược bày ra một bộ mặt như mặt quan tòa, lạnhcứng nói: “Quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào?”

Lục Tiểu Phong nghe giọng điệu của anh ta cũng biếtanh ta nhất định đã hiểu lầm, cũng may bây giờ anh ta vẫn còn bình tĩnh, nàngcó thể từ từ giải thích.

“Khi hai mươi bốn tuổi em quen biết Tiêu Duy, lúc đóem và Trình Băng đã là thanh mai trúc mã hai mươi năm.” (oa,quen nhau từ học mẫu giáo a ^^)

Tô Trí Nhược nghe lời nói không đầu không đuôi của côấy ngẩn người, không biết cô ấy muốn làm gì, hiện tại hắn chỉ cần nghe thấy cáitên Tiêu Duy là toàn thân cứng ngắc, nhất định phải gắng hết sức kiềm chế mớikhông để cho mình tức giận: “Hiện tại nói với tôi chuyện này để làm gì…”

Nhưng mà Lục Tiểu Phong cứ tự mình nói tiếp: “Đó làmột chuyện rất vô tình, lúc em lái xe motor bị xe của Tiêu Duy đụng phải, khiđó còn trẻ, lá gan cũng lớn, không để ý đến ai liền cãi nhau với tài xế của anhta, đang muốn gọi sư huynh ở đội giao thông đến giúp đỡ, lại bị Tiêu Duy ngăncản, anh ta nói vội đi có việc, để lại cho em số điện thoại, nói sửa xe xongthì tìm anh ta đòi tiền. Sau đó, em đột nhiên phát hiện người này chính là nhânvật luôn được chú ý đặc biệt ở trong đội, có thể nói khi lần đầu tiên em cùnganh ta gặp mặt xong liền lập tức đưa ra quyết định sẽ tiếp cận anh ta.”

Vẻ mặt Lục Tiểu Phong rất thờ ơ, cũng làm cho Tô TríNhược ở bên cạnh từ từ bình tĩnh lại, đây là một đoạn quá khứ cô ấy không muốnnhắc tới, giống như đây mà ma chú của cô ấy, là cấm kỵ, nói ra, cô ấy sẽ chết.

“Anh ta rất tốt với em giống như có chút hứng thú,đúng như chính anh ta nói, chưa từng có người nào dám lớn tiếng nói chuyện vớianh ta như vậy, cũng không có người phụ nữ nào dám không giả bộ cứ ở trước mặtanh ta cười liền cười, mắng liền mắng. Qua một thời gian, em và anh ta đã cóchút quen thuộc, em đem chuyện này thông báo cho cấp trên, bản thân xin làmngười nằm vùng. Đó là một cơ hội, cấp trên sẽ không phản đối, cho nên thân phậncảnh sát của em bị xóa đi hoàn toàn. Chỉ có Trình Băng không đồng ý cho em làmnhư vậy, khi đó em cùng với anh ấy đã nói đến chuyện hôn nhân, anh ấy cho rằngmột chiêu này của em quá nguy hiểm, nói không chừng chính là có đi không có về,nhưng khi hai mươi bốn tuổi em làm sao để nào tai những lời này. Em chỉ nghĩ emmuốn lập công, phải trừ bỏ cái ác, em là thần súng, em sợ cái gì. Chuyện hônnhân của em và Trình Băng vì như vậy mà gặp trở ngại, bởi vì em rất kiên quyết,anh ấy cũng không có cách nào ngăn cản, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều nhường nhịnem.”

Ánh mắt dường như hơi khô, Lục Tiểu Phong dụi dụi conngươi, điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: “Sau buổi tối em tiếp cận Tiêu Duy em hiểuđược người đàn ông này không đơn giản, ánh mắt của anh ta giống như có thể nhìnthấu tất cả, em ở cạnh anh ta giả ngây giả dại, sắm tốt vai diễn mới của em,một người sáng tác tự do, không dám có chút sai lầm. Mới đầu em thầm nghĩ cùngtạo quan hệ với anh ta thật tốt, làm bạn bè, nhờ quan hệ của anh ta nghĩ sẽtiến vào công ty của anh ta, như vậy có thể thuận tiện cho việc điều tra vụ áncủa em. Thật không ngờ sau hai tháng, anh ta thông báo cho em, muốn em làm bạngái của anh ta.”

Trong tivi tiếng thông báo tin thời sự rất lớn, nhưngmà giọng nói êm ái của cô ấy lại rành mạch truyền vào trong tai của hắn, tácđộng lên nhịp điệu tim đập.

‘Em rất khiếp sợ.” Lục Tiểu Phong nói đến đây tự nở nụcười giễu cợt: “Ý niệm đầu tiên trong đầu là có phải anh ta đã phát hiện rathân phận của em hay không, do đó muốn tới thăm dò em. Cho nên, em từ chối.Nhưng mà đến nửa tháng sau tuy rằng anh ta không nhắc lại chuyện này, nhưng emcảm thấy được anh ta dùng phương pháp dịu dàng với em ám chỉ ý tứ của anh ta.Nửa tháng sau, lần thứ hai anh ta chính thức thông báo đến em. Nghĩ đến có lợi,như vậy càng có thể tiếp cận được anh ta, tìm hiểu tin tức, sau này báo cáo chocấp trên. Thật ra, nếu chỉ đứng trên phương diện là bạn trai mà nói, anh ta làmột người bạn trai hoàn hảo, dịu dàng, cẩn thận, chăm sóc, dường như em khôngtìm được tật xấu của anh ta, có đôi lúc em cũng tự hỏi, một người như vậy, vìsao phải đi buôn lậu ma túy? Say này càng thâm nhập càng hiểu rõ được anh ta,em đã tìm được đáp án rồi, anh có biết là gì không?”

Tô Trí Nhược mù tịt lắc đầu.

“Kích thích. Cái gì anh ta cũng có, anh ta khát khaođược kích thích, khiêu chiến với ranh giới đạo đức để được kích thích, cùngliên hệ với hai bên trắng đen để kích thích, so đo trí tuệ nắm toàn cục trongtay để được kích thích. Anh ta tự nhận rằng không ai từng thắng được anh ta.Quan hệ của em với anh ta đạt tới mức nhất định, nhất là sau khi anh ta cầu hônvới em, anh ta cũng cho em thay anh ta làm một số chuyện “làm ăn”, em nghiễmnhiên trở thành Chị Hai, càng lại có thể dựa vào tên tuổi của anh ta tìm hiểumột số tin tức, em tự cho rằng việc mình làm rất bí mật, nhưng vẫn bị ngườikhác phát hiện, người phát hiện ra không phải là Tiêu Duy, mà là Kim Dục. Cô tahận em thấu xương, bởi vì trước khi em xuất hiện, cô ta là tình nhân của TiêuDuy, tuy rằng Tiêu Duy luôn một mực không thừa nhận bọn họ từng có quan hệ yêuđương. Khi phụ nữ đang ghen thì trái tim và giác quan thứ sáu rất mạnh, em mơhồ cảm thấy bất thường, lập tức âm thầm thông báo cho Nghiêm Đội, khi đó ởtrong tay em đã nắm giữ không ít chứng cứ, có thể rút lui, vì vậy chúng em hẹnhành động vào một buổi tối. Trước đó một ngày, em thừa lúc anh ta đi vắng liềulĩnh tới biệt thự trên núi trộm IX ra ngoài, chỗ nguy hiểm nhất chình là chỗ antoàn nhất, trước kia chúng em vẫn cho rằng anh ta sẽ đem đồ vật này đặt ở cáinhà xưởng bỏ hoang, hoặc là một chỗ bí mật khác, nhưng mà anh ta lại đem thứnày đặt công khai ở biệt thự nhà mình, coi như vận may của em tốt, lúc em trộmxong đi ra không bị người nào phát hiện. Em nghĩ, em đã công đức viên mãn.” (Cônglao và ân đức đã toàn vẹn.)

Lục Tiểu Phong ngừng lại, giống như cảm xúc đang nổilên, Tô Trí Nhược cảm thấy rằng kế tiếp chính là đoạn trí mà mà cô ấy khôngbằng lòng nói đến nhất.

Một hồi lâu, cuối cùng Lục Tiểu Phong mở miệng nói:“Trình Băng vẫn luôn phản đối chuyện em làm nằm vùng, cho nên, lúc em rút luianh ấy tự mình đến tiếp ứng cho em. Sau khi chúng em gặp mặt thả lỏng cảnh giáclà lúc, Tiêu Duy dẫn theo Bạch Phi, còn có một đám đông thuộc hạ xuất hiện. Emchưa từng thấy anh có bộ dạng nổi giận như thế. Anh ta nói anh ta tin em, khôngđể ý tới chuyện Kim Dục tố giác, nhưng mà kết quả là em ở sau lưng hung hăngđâm anh ta một dao, nếu không có chuẩn bị sớm, có thể anh ta sẽ chết ở trên taycủa em. Mắt thấy thân phận bại lộ, em cũng không giả bộ, nói với anh ta, em làcảnh sát, anh ta là tội phạm, cảnh sát bắt tội phạm là chuyện đương nhiên.Những lời này hoàn toàn chọc giận anh ta, em cho rằng anh ta sẽ bắn chết chúngem ngay tại chỗ, Trình Băng không mang theo súng ra ngoài, em cũng không có vũ khí,chúng em đều rất hồi hộp, nhưng sau đó Tiêu Duy lại đem cả hai chúng em dẫn vềbiệt thự trên núi, cái biệt thự đó ở trên vách núi, phía dưới là biển. Khi đóem chỉ biết, anh ta nhất định muốn tra tấn chúng em.” Lục Tiểu Phong càng nóicàng khó khăn, nàng không kìm lòng được cuộn tròn chân lên, cánh tay ôm chặtlấy đầu gối.

“Suốt ba ngày ba đêm, không ăn uống không ngủ nghỉ,không ngừng tra hỏi, em mới biết được bản lĩnh mắng chửi người khác của anh tacũng là hạng nhất, tinh thần của em thiếu chút nữa thì sụp đổ. Nhưng em biết,anh ta chỉ mắng chửi em, công kích em ở trên phương diện tinh thần, vẫn chưadụng hình đối với em, anh ta muốn hỏi em về IX, nhưng mà lúc trên đường chạytrốn em đem nó giấu ở trong một cái công viên cũ, có lẽ là trực giác của em nóicho em biết sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Tiêu Duy ở bên này không ngừng gây áplực với em, vậy nhất định Trình Băng cũng không dễ sống, bởi vì anh ta đã pháthiện ra quan hệ của em với Trình Băng, anh ta sẽ không bỏ qua cho Trình Băng.Tiêu Duy tuyệt đối sẽ không khoan dung cho chuyện người của anh ta phản bội, emnghĩ anh ta nhất định sẽ lợi dụng Trình Băng để tra tấn em, quả nhiên, anh tanói với em anh ta muốn cho Trình Băng dùng ma túy, để cho anh ấy đang từmột cảnh sát dũng cảm của đội phòng chống ma túy, biến thành một người không cóma túy thì không sống được.”

Tô Trí Nhược không tự chủ xiết chặt nắm tay, giống nhưcó thể nhìn thấy Mông Sa cùng đường bị trói chặt vào ghế, sau đó Tiêu Duy ở bêncạnh cô ấy tra tấn cô ấy từng chút một, cái loại biến thái cùng tàn nhẫn này,hắn chỉ hơi tưởng tượng một chút, cũng đã bắt đầu không chịu nổi.

“Em rất sợ hãi, Trình Băng đối với em rất quan trọng,anh ấy là người thân của em, em có thể chết, nhưng em không muốn nhìn thấy anhấy chết. Đúng lúc đó, Nghiêm Đội, Kha Địch dẫn người tìm đến nơi này, đột nhiênngoài dự đoán của mọi người kiên cường cứu người. Trận chiến hỗn loạn kia, mộtkhắc em cũng không muốn nhớ lại, nhưng cũng không một khắc nào có thể quên hẳn.Cuối cùng, Tiêu Duy ép em đi tới bên vách núi, Trình Băng cũng đã được cứu ra,khi anh ấy xuất hiện ở trước mặt, em gần như không nhận ra anh ấy, anh ấy bịđánh đến máu thịt lẫn lộn, nhưng mà anh ấy dám chạy tới cứu em. Tiêu Duy lấysúng chĩa vào đầu em, lần đầu tiên em cảm thấy được họng súng hóa ra lạnh băngnhư vậy, lúc ấy em đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết. Trình Băng liền phục kích ởsau lưng Tiêu Duy, anh ấy tấn công Tiêu Duy, đánh văng súng của anh ta, em thừadịp hỗn loạn trốn thoát khỏi tay thủ hạ của Tiêu Duy, còn dụng đến được khẩusúng vừa rơi trên mặt đất kia.”

Tô Trí Nhược biết được tiếp theo sẽ là gì, hắn có mộttia sợ hãi, đột nhiên rất sợ cô ấy sẽ nói ra những lời tiếp theo, vội lên tiếngngắt lời: “Không cần nói, có thể…”

Sắc mặt Lục Tiểu Phong dần dần trắng bệch, giọng nóicũng hơi hơi phát run, nhưng mà nàng cố chấp nói: “Đầu óc của em trong nháy mắttrống rỗng, sau đó em giơ súng lên, nhắm ngay Tiêu duy, nhưng mà hai người bọnhọ đang hỗn đấu, em căn bản không thể nào xuống tay. Tay của em rất ổn, nhưngmà ý thức của em lại mơ hồ, em không muốn tìm một lí do, bởi vì không thể phủnhận, khi đó trạng thái của em căn bản không thể nổ súng. Nhưng tay giống nhưlà không thể khống chế, đến tận sau khi tiếng súng vang lên, em mới ý thức đượcem làm cái gì, bốn phía giống như đều yên tĩnh lại, động tác của hai người kiađều dừng lại, là Trình Băng dừng động tác trước, anh ấy quay đầu lại nhìn em,mở miệng không biết nói những gì, sau đó từng giọt máu trên người anh ấy từ từchảy xuống, ngã nhào trên mặt đất. Em hoàn toàn ngu muội, ngay cả phải sợ hãikêu lên cũng quên mất, cứ ngơ ngác nhìn anh ấy nằm trên mặt đất, đôi mắt cònnhìn em chằm chằm.”

“Đủ rồi, tôi nói đủ rồi, tôi biết rồi, em không cầnnói nữa.” Tô Trí Nhược rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hắn kiên quyết quayngười của cô ấy về phía hắn, hắn nghĩ rằng cô ấy sẽ khóc, nhưng mà cô ấy khôngkhóc, có điều biểu cảm bày ra so với việc khóc còn khó coi hơn.

“Là em giết anh ấy, Tiêu Duy nói không sai, em khôngxứng làm thần súng, sau khi em bắn một phát súng xong, cũng không biết là aihướng về phía em nã một phát súng, em được Kha Địch xô qua, nhưng vẫn khôngtránh thoát, đạn bắn vào tay, để lại vết sẹo tội nghiệt này. Trình băng khôngcó chết ngay tại chỗ, cấp cứu năm ngày, bác sĩ nói ý chí của anh ấy thật kiêncường, thậm chí có thể trước lúc chết nói chuyện với em, nhưng cuối cùng anhấy, vẫn đã chết.” (huhu, ta buồn a *sụt sịt*)

Trong phòng im lặng, tiếng nói trong tivi đã trở thànhchủ đạo.

Tô Trí Nhược hối hận, hắn luôn tò mò muốn biết cáiđoạn quá khứ cô ấy cứ giấu diếm kia, nhưng bây giờ, sau khi chính tai hắn nghethấy cô ấy gắng hết sức kiềm chế nói hết mọi chuyện xong, hắn đột nhiên cảmthấy sao mình lại tàn nhẫn như vậy, đây rõ ràng là muốn cô ấy trải qua một lầnnữa cái quá khứ không dám nhớ lại kia, cái loại cảm giác này so với bị lăng trìcòn thống khổ hơn, thật sự là sống không bằng chết.

“Trước khi Trình Băng chết, em cùng anh ấy đăng kí kếthôn, sau khi anh ấy chết, em nghe lời của anh ấy, kiềm chế lửa giận báo thù,tiêu hủy IX, từ đó về sau thay tên đổi họ, trải qua cuộc sống của người bìnhthường. Có lẽ thương hại em sau một đêm mất đi quá nhiều, cấp trên cũng khôngcó trách móc em nặng nề, mà lại sắp xếp cho em cuộc sống mới, cũng bảo vệ ngườithân cuối cùng của em, là mẹ của em. Có thể Nghiêm Đội tự trách lúc ấy chỉ phảimỗi Trình Băng đi tiếp ứng em, gây ra sai lầm lớn, chủ động xin từ chức, điềukhỏi đội phòng chống ma túy, Kha Địch vẫn còn tức giận em, từ đó về sau vẫnkhông liên lạc với em. Mà từ đó, trên đời này không còn Mông Sa, chỉ có LụcTiểu Phong.”

Vẻ mặt của nàng từ từ ôn hòa, cuối cùng cũng bìnhtĩnh, nàng nghiêm túc nhìn anh ta, đáy mắt lộ ra tia sáng làm cho anh ta khôngthể tránh né: “Mông Sa là một giấc mộng trong lòng anh, em không muốn phá hoạinó, không phải em không tín nhiệm anh, mà là em nghĩ muốn cho giấc mộng của anhcó thể mãi mãi hoàn mỹ như vậy. Em thì khác, em là người nhát gan, đã làm nhiềuchuyện sai, sau đó trốn chạy, em có nhiều khuyết điểm như vậy, làm sao có thểlà thần tượng trong lòng anh? Em không xứng đáng.”

“Không phải…”

“Có phải anh cho rằng em chỉ bắt anh làm một vật thaythế cho đỡ cô đơn hiu quạnh hay không, ở trong lòng em anh không quantrọng chút nào?”

Lông mày xinh đẹp của Tô Trí Nhược lập tức nhíu lại,khuôn mặt tuấn tú rất tiều tụy, nửa ngày mới phun ra một câu: “Không phải sao?”

“Chẳng lẽ hôm nay anh cho rằng mình đã thua? Đồ ngốc,nếu em không xuất hiện ở trong này, anh liền định đặt dấu chấm hết cho quan hệcủa chúng ta., như vậy là chia tay không rõ ràng?”

Tô Trí Nhược hơi giận: “Rõ ràng là em muốn chia taykhông rõ ràng.”

“Em nói muốn chia tay khi nào?” Lục Tiểu Phong mở tohai mắt nhìn, “Anh cho rằng bạn gái của anh là ai? Nếu như vậy, em sẽ nói choanh hiểu. Rất nhiều người, ngay cả anh, đều muốn biết cảm giác của em với TiêuDuy là gì, ở sân bay Tiêu Duy cũng hỏi em vấn đề như vậy, em không có thẳngthắn nói với bất kỳ ai, hiện tại em nói cho anh biết.”

Nàng vươn tay, sờ lên gương mặt của anh ta, tay củanàng rất lạnh, anh ta không có tránh né.

Tô Trí Nhược nhìn thấy miệng của cô ấy khẽ đóng khẽmở, giọng nói tốc độ rất chậm truyền tới đại não, thúc cho hắn hiểu: “Em cùngTrình Băng quen biết hai mươi năm, thay vì nói tình yêu của chúng em có baosâu, không bằng nói chúng em sớm đã thân như người một nhà, chúng em cảm thấy ởbên cạnh nhau như một thói quen. Còn Tiêu Duy, anh ta luôn khiến cho em nghingờ, anh ta nửa chính nửa tà, dịu dàng lại nham hiểm, em biết anh ta yêu em.Bằng không anh ta sẽ không năm lần bảy lượt dung túng cho em. Nhưng đối với anhta em từ đầu đến cuối chưa đầy là người yêu.”

Hắn ngây ngốc nhìn cô ấy, giống như trong chốc lát vẫnkhông thể giải thích được ý của cô ấy.

“Đoạn quá khứ kia, đời này em chỉ nói một lần như vậy,em nghĩ nếu như là người muốn đi cùng em cả đời, anh ấy có tư cách được biết.Em còn muốn nói cho anh ấy biết, tuy rằng anh ấy có rất nhiều khuyết điểm,nhưng mà, em thật sự vô cùng yêu anh ấy. Em không phải là người hay treo chữyêu hay chữ thích ở trên miệng, nhưng nếu anh ấy không tin em, em cũng có thểnói rõ từng chút một cho hiểu, hi vọng anh ấy có thể nghe và hiểu được. Em cònmuốn nói một câu thật xin lỗi, em lừa anh ấy, làm tim anh ấy bị tổnthương, nhưng em chỉ muốn bảo vệ anh ấy, en không thể mất đi một người quantrọng như anh ấy.”

Tô Trí Nhược ngây người vài giây, giống như đang nínthở, hắn vừa nghe thấy gì? Thích, là ý giống như của hắn sao, muốn cùng ngườikia ở chung một chỗ, muốn ôm cô ấy, hôn môi cô ấy, thương yêu cô ấy, bao dungcô ấy, vĩnh viễn không chia lìa.

“Em… Không phải… đang lừa tôi?” Càng kích động, Tô TríNhược cũng trở nên có chút đa nghi, cho dù trong lòng mình đang mừng đến phátđiên, vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.

Lục Tiểu Phong không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìngương mặt xinh đẹp này nhịn không được cấu, véo nói: “Không lừa anh, nếu khôngtại sao em lại ở đây? Đã sớm đi Mỹ với Tiêu Duy rồi.”

“Không phải tôi hỏi chúng ta có phải đang nằm mơ haykhông, sao em lại cấu tôi!” Tô Trí Nhược sống lại, phản kháng nói: “Không được,tôi muốn nghe thêm mấy lần cơ.”

“Cái gì?”

“Yêu.”

Lục Tiểu Phong sửng sốt, trên mặt lập tức có chút nónglên, may mà ánh sáng mờ mờ, chắc hẳn anh ta nhìn không ra, vì muốn dỗ dành đứatrẻ lớn này cho tốt, nàng hắng giọng một cái, nói: “Yêu.”

“Không đủ.”

Lục Tiểu Phong không có cách nào: “Yêu anh, em yêu anh.”

Tô Trí Nhược ôm lấy eo của cô ấy, không nghe lời khôngbuông tha: “Còn chưa đủ.”

Lục Tiểu Phong tới gần anh ta, chóp mũi đụng vào chópmũi của anh ta, anh ta rất oan ức, cho nên nàng chỉ thấp giọng nói một lần: “Emyêu anh, thật sự, yêu anh.”

Trong Tivi không biết đang lại đưa tin tức gì, haingười hôn nhau không để ý đến chút nào, giống như là muốn đem sinh mệnh củanhau từ giờ phút này dung nhập vào tính mạng của mình, hoặc là muốn đem toàn bộáp lực tình cảm và oan ức trong khoảng thời gian này trút hết ra ngoài, nụ hônnày giống như một cơn bão, mãnh liệt lại sâu sắc, nhiệt đỗ nóng bỏng khắc sâuvào trong linh hồn.

Nàng hôn hai bên má của anh ta, thở dài một tiếng: “Đồngốc, em có cái gì tốt, đáng giá để anh yêu như vậy.”

Cho dù nàng nói gì, làm gì đối với anh ta, quan hệ vớiTiêu Duy mập mờ không rõ, anh ta đã bị nhiều đả kích như vậy vẫn không có từbỏ, có thể kiên định như trước nói thích nàng, nhưng mà anh ta không biết, đêmđó, khi anh ta nói chữ thích đã sớm làm linh hồn của nàng dao động, mà ánh mắtđau khổ của anh ta giống như bàn là nóng hừng hực là trong lòng nàng, đau đớnnhư vậy nếu vẫn chưa thể nói rõ tình cảm của nàng đối với anh ta, vậy còn có gìcó thể chứng minh đây?

Tô Trí Nhược nhấc đầu áp vào lồng ngực của cô ấy, nghetiếng tim đập dồn dập của cô ấy cùng với hắn, hài lòng nói: “Mông Sa chính làthần tượng của tôi, nhưng người tôi yêu là Lục Tiểu Phong, không có cách nào,hãy còn tiếp tục ngược tôi tôi vẫn yêu. Tôi không có hi vọng xa vời muốn lật đổvị trí của Trình Băng, cũng không muốn để ý quá khứ em và Tiêu Duy có ralàm sao, chỉ cần trong tương lai của em chỉ có tôi, tôi có thể lập tức không sođo.”

Yêu em, muốn ở chung một chỗ với em.

Yêu em, mặc kệ trước kia em là ai, đã trải qua nhữnggì.

Yêu em, có thể bây giờ tôi còn chưa đủ trưởng thành,nhưng xin hãy tin tưởng tôi, trái tim này yêu em, sẽ không thua kém so với bấtkì ai. Tôi nhất định sẽ bảo vệ em, không để em chịu bất kì tổn thương gì, để emmỗi ngày sau này đều vui vẻ, tôi thề, muốn để cho em thoát khỏi bóng ma đau khổ,trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Yêu anh, muốn ở chung một chỗ với anh.

Yêu anh, có lẽ em không xứng với anh tuổi trẻ tàigiỏi.

Yêu anh, có lẽ em đã từng trải rất nhiều, tâm hồn tangthương, nhưng xin hãy tin tưởng em, trái tim này yêu anh, em sẽ không vì thế màgiảm bớt. Em nhất định sẽ luôn bên cạnh anh, cùng bên anh trưởng thành, để choanh mỗi ngày sau này sắc mặt đều phấn khởi, em thề, mỗi ngày em sẽ yêu thíchanh thêm một chút, để cho anh có thể biết anh là người quan trọng nhất của em.

———-HOÀN CHÍNH VĂN———-