Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 46



Nghe nói gần đây đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát tâmtình không vui, tính khí nóng nảy, nói chuyện cầm súng vác côn, ai chỉ cần nóimột câu không hợp với ý anh ta, có thể bị anh ta nhe răng cắn chết, vì thế mọingười tránh xa ba bước, hơn nữa càng làm cho người ta không thể tưởng tượngđược là hang ổ liên tục một tuần của anh ta đều ở trong cục cảnh sát, nhưng vấnđề là hai ngày qua cũng không có vụ án lớn nào yêu cầu anh ta phải bán mạng nhưthế.

Vì thế, Hứa Thạch trên danh nghĩa là đến tìm NghiêmĐội nói chuyện, trên thực tế chính là đến xem Tô Trí Nhược xù lông lên ra làmsao.

Thạch Đầu lão ca hấp tấp tìm gặp Tô Trí Nhược, ôi, vàingày không thấy, một khuôn mặt trắng đã biến thành một khuôn mặt đen sì.

“Anh tới để làm chi.” Lông mày Tô Trí Nhược đều dựnglên, tức giận nói, tiếng nói của hắn rất khàn, giống như cảm mạo mới khỏi.

“Ha ha, đến thăm hỏi cậu.” Hứa Thạch không đứng đắn điqua bên cạnh ngồi xuống.

Tô Trí Nhược không để ý đến anh ta, tiếp tục quay vềphía máy tính gõ gõ đánh đánh.

Hứa Thạch đến gần thật sự muốn nhìn trộm một chút:“Không có nghe nói bên đội hình sự các cậu giao cho cậu cái vụ án lớn nào, cậuvội vàng gì chứ.”

Tô Trí Nhược hốt ha hốt hoảng lấy tay che lấp mànhình, nhưng vẫn không che kín được hết, Hứa Thạch nhìn từ trong khe hở đại kháiđược ba bốn chữ, lập tức không nhịn được cười phì thành tiếng, rất không cóhình tượng vỗ mạnh xuống đùi.

“Biến, đừng có ở chỗ này làm vướng mắt lão tử.” Tô TríNhược đột nhiên giận dữ, gân xanh trên trán dường như có thể thấy rất rõ ràng.

Hứa Thạch không phải người không có tầm nhìn, biếtthấy tốt mới làm, huống chi vừa rồi chính anh trêu chọc tiểu tử này, đổi lại làlúc bình thường cậu ta nhiều nhất cũng chỉ quay người lại đấm một cái, khôngnghĩ tới hôm nay cậu ta thực sự không nể nang, xem ra vấn đề có chút nghiêmtrọng.

“Anh không đúng, anh không cười.” Hứa Thạch che miệnglại, sau đó thần thần bí bí hỏi cậu ta: “Có muốn tôi nghĩ kế giúp cậu hay không?Theo đuổi con gái nha, tôi cũng có một số cách.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong đầu Hứa Thạch sớm đãnhẫn nại đến bị nội thương, đều nói Tô Trí Nhược là đệ nhất mỹ nhân giới cảnhsát, trước đây khi cậu ta bước vào nơi này, bao nhiêu người kinh ngạc, lập tứcso sánh với bản gốc đệ nhất hoa khôi cảnh sát, bao nhiêu cô gái nhìn thấy cậuta mà đố kỵ, ngay cả bọn anh ta ở đây tần suất tố giác cũng tăng lên, mặc kệ vụán có phải thuộc quản lý của cảnh sát hay không, tất cả đều chen chúc về phíanơi này của bọn họ.

Theo lý thuyết Tô đại gia tìm một người bạn gái quảthực là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay, rấtnhiều cô gái chen lấn tiến đến bên cạnh, tại sao cái cô Lục Tiểu Phong kia lạikiên cường như vậy, dù sao cũng là phụ nữ có chút từng trải, không thể lấy côấy so sánh với những cô bé không hiểu biết gì.

Mặt Tô Trí Nhược thối ra hừ lạnh: “Theo cái gì màtheo, ai hiếm lạ!” Vừa nói, vừa hung hăng gõ bàn phím, phím chữ bị cậu ta đậpxuống bộ dạng như đạn bắn không thể bật dậy.

Cái tính tình thối tha này, không hiếm lạ thì đem bảnthân mình trở nên đằng đằng sát khí như vậy để làm chi, quấy cho lòng ngườihoang mang.

“Rốt cuộc làm sao vậy, cậu đừng có lại bắt nạt ngườita, tôi đây sẽ không giúp cậu, đàn ông mà, nên có chút rộng lượng, có sai liềnnhận sai, ngay cả khi không sai cũng nên nhận sai.”

Tô Trí Nhược lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Tôi cònchưa đủ miền cưỡng nhân nhượng hay sao, nhưng chỉ là, cô ta vẫn…” Nói được mộtnửa, Tô Trí Nhược nghiến răng, miễn cưỡng phun ra nửa câu sau, bên trong lờinói có chút oan ức: “Muốn tôi chuyển ra ngoài.”

Hứa Thạch sửng sốt, không nghĩ tới vấn đề nghiêm trọngnhư vậy.

“Chuyển thì chuyển, lão tử còn sợ không có chỗ nào đểngủ sao.”

Hứa Thạch nghĩ, đúng thật là không có chỗ ngủ, nếukhông tại sao hàng ngày đều dọn ổ ở trong cục?

“Khụ khụ.” Hứa Thạch hắng giọng, tiện tay gõ gõ mànhình máy tính: “Ngoài miệng thì nói cứng như thế, ở trên đây lại viết cái gì,tuyệt đối không châm chọc, tự giác quét dọn nấu cơm… Ah, còn có cái gì mà khôngtuân theo một điều thì tùy ý xử trí…” (hahaha, anh Nhược ơi anhdễ thương quá, moahhhhh!)

“Câm miệng!” Tô Trí Nhược cả kinh lập tức đỏ mặt,giống như con tôm bị người khác luộc chín.

Hứa Thạch lời nói thành khẩn vỗ vỗ bả vai Tô tríNhược: “Cậu đừng ở chỗ này lừa mình dối người, tôi cho cậu biết, đàn ông cànglợi hại chỉ cần gặp phải phụ nữ, thì phải là con tôm nhỏ, phụ nữ đều thích dỗdành, cậu so đo với cô ấy là vô dụng.”

“Tôi dỗ dành rồi.” Tô Trí Nhược cảm thấy mình bị oanuổng muốn hộc máu.

“Cái này của cậu gọi là dỗ dành, với tính cách kia củacậu, khẳng định chắc chắn lạnh mặt với người ta, nói chuyện lại chua ngoa. Dỗdành cần không để ý đến hết thảy, thể diện bên ngoài cũng không cần, mọi việcđều phải nhẫn nhịn, nhất định phải cười, mặt dày mày dạn cũng không liên quan,phụ nữ thích bộ dạng này, không quá nửa ngày nhất định bình an vô sự. Cho nên,cô ấy bảo cậu chuyển đi, cậu sẽ không chuyển đi, dùng chiến thuật quấn lấy côấy kéo dài thời gian, những lời nói chuyển ra ngoài, không nói đến nữa.” HứaThạch tự nhận là người từng trải, đem những điều mình từng gặp qua đúc rútthành kinh nghiệm dốc túi truyền thụ.

Mặt Tô Trí Nhược trắng bệch: “Xong rồi.”

“Xong rồi cái gì?”

Tô Trí Nhược cứng ngắc há hốc mồm: “Tôi bảo Ma Thú đilấy hành lý giúp tôi…”

Hắn còn chưa nói xong, Ma Thú vội vội vàng vàng chạyvào, mở miệng nói: “Cường Ca, chủ nhà kia dọn đi rồi, nghe hàng xóm nói haingày trước thấy cô ấy kéo hành lý đi rồi.”

Tô Trí Nhược như bị sét đánh trúng: “Cậu… Cậu nói cáigì?”

Khi Lục Tiểu Phong trở lại trong thành phố thì trời đãtối, nàng kéo hành ký trở về khu nhà, đây là một chuyến đi rất gấp, không thôngbáo cho bất kỳ ai, biên tập không tìm thấy nàng, gấp đến độ thiếu chút nữa tứcgiận quay lưng lại. Lục Tiểu Phong vừa trả lời tin nhắn, vừa chậm chạp vào thangmáy đi lên lầu.

Cửa thang máy vừa mở, trong hành lang không có đènđiện, hệ thống điều khiển ở nơi này bị hỏng, thợ điện đến sửa hai lần cũng chưasửa xong, Lục Tiểu Phong đành phải bật di động lên, nhờ vào chút ánh sáng ấytìm chìa khóa.

Đột nhiên, Lục Tiểu Phong cảm giác được có người rấtnhanh tiến sát lại về phía nàng, nàng nhạy bén vừa lui về phía sau, còn chưangẩng đầu lên đã bị người ta dùng sức ấn vào trên tường. Trong bóng đêm, ánhmắt Lục Tiểu Phong đột nhiên lạnh, đông lại thành một dòng không khí lạnh sắcbén, ngay khi nàng muốn nổi giận, đột nhiên ngửi được một hương vị quen thuộc.

Trên người Tô Trí Nhược là mùi bạc hà đặc biệt, anh tathích dùng sữa tắm mùi bạc hà, cũng thường xuyên dùng nước hoa mùi bạc hà themát, ngay cả không khí tươi mát trong nhà cũng đều do anh ta dùng mùi bạc hà.Lúc này tiếp tục ngẩng đầu nhìn kĩ lại, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy rõ hình dáng củaanh ta. Lòng cảnh giác của Lục Tiểu Phong buông xuống, nhưng trong bóng đêm hơithở trên người Tô Trí Nhược truyền đến không bình thường, nôn nóng, tức giận,bất an, trộn lẫn một chút quá đa tình, kết luận lại là có chút dọa người.

Lục Tiểu Phong nín thở chờ đợi một hồi, Tô Trí Nhượccứ ấn bả vai của nàng lại từ đầu đến cuối không nói lời nào, sức lực dưới bàntay hơi hơi phát run, còn cách một lớp áo khoác nhưng Lục Tiểu Phong vẫn có thểcảm nhận được.

Nàng do dự một chút, khẽ hỏi: “Anh tìm tôi?”

Một tiếng này của nàng như một mũi kim phá tan quảbong bóng bị bơm hơi tới cực điểm, hơi thở Tô Trí Nhược nặng thêm mấy phần, hơithở càng rối loạn, sau một lúc lâu, hắn cương quyết thu tay về, sau khi quaymặt đi, như là dùng hết sức lực mới mở miệng, vừa mở miệng đầu tiên là cườilạnh tự giễu, sau đó nói: “Tôi đi, cô không cần cố ý chuyển nhà. Tôi sẽ khôngtrở lại, cô… không nên ân hận.”

Người đàn ông kiêu ngạo còn chưa cúi đầu đã bị tuyênán tử hình, nếu cô ấy vì trốn hắn ngay cả chuyện chuyển nhà cũng có thể làmđược, hắn chết cũng không buông thật sự không có tư cách về nhà, chính hắn cũngphải khinh thường chính mình.

Trong lúc nhất thời Lục Tiểu Phong không kịp phản ứng.

Tô Trí Nhược xoay người kiên quyết dứt khoát giống nhưđem xương cốt cứng rắn đều bẻ gãy, lại liên lụy đến cơ bắp, máu tươi đầm đìa,làm cho người ta chỉ nhìn lên bóng lưng của anh ta đã cảm thấy đau (ýnói anh ấy xoay người mạnh quá, cái này là ví von thôi nhé, chứ anh ý chả bịsao cả)

Lục Tiểu Phong sửng sốt, lập tức hiểu được yêu nghiệtnày hiểu lầm, đang muốn đuổi theo, đúng lúc cấp bách khóa áo lại mắc vào trongcán vali, lôi kéo một phen suýt nữa đem khóa kéo kéo gãy, cuối cùng sau khithoát ra, Lục Tiểu Phong dường như lấy ra tốc độ như năm xưa đuổi bắt tội phạmchạy thẳng xuống lầu. Nhưng thời điểm khi nàng đuổi đến nơi, Tô Trí Nhược đãkhởi động ô tô.

“Chờ một chút!”

Mắt thấy chiếc Lamborghini kia sắp đi mất, Lục TiểuPhong nhanh tay lẹ mắt nhặt một hòn đá ném tới, vừa lúc đập vào sau mai xe, mộtgiây sau, tiếng hãm phanh mãnh liệt xuyên thấu cả vùng trời khu nhà, tiếp theobánh xe hung hăng lưu lại trên mặt đất một vệt đen dài.Tô Trí Nhược vội vàng từtrong xe đi xuống, không thể tin được nhìn cái mai sau xe, sắc mặt khó coi tớicực độ: “Cô làm cái gì vậy?” (đụng đến “vợ” anh rồi=.=”)

“Anh vội vã đi như vậy là sao, tôi còn có lời muốnnói.”

Trên mặt Tô Trí Nhược phủ một tầng sương, trên khuônmặt vốn xinh đẹp có một chút sắc bén lại càng phát ra vẻ lạnh nhạt, hình nhưanh ta cố ý muốn đem vẻ mặt của mình giấu đi, thật không ngờ như vậy trái lạicàng bộc lộ cảm xúc ở đáy lòng anh ta ra ngoài.

Lục Tiểu Phong thầm thở dài, làm sao bây giờ, anh takiêu ngạo như thế, lại bị nàng tàn nhẫn làm tổn thương tự tôn như vậy, nàng nênlàm sao để dỗ dành đứa trẻ lớn kiêu ngạo này trở về đâu.

“Tôi chưa có chuyển đi. Chỉ là… đi về nhà.” Lục TiểuPhong ngồi xuống ghế hành khách.

“Quay về …nhà?”

Lục Tiểu Phong cười yếu ớt nói: “Uhm, bởi vì thật sựmột mình không thể giải quyết, cho nên đi về một chuyến, sau đó, nghĩ thôngsuốt hết chuyện này.” Nàng nghiêng đầu, nhìn chỗ trống bên cạnh mình vỗ vỗ:“Lại đâu, tôi có mấy lời muốn nói với anh.”

Bản năng Tô Trí Nhược kháng cự, cứ đứng thẳng nguyêntại chỗ, nhìn thẳng tầm mắt của cô ấy: “Không cần, nếu lại là những lời này, côkhông cần nói nữa, tôi đều hiểu rõ.”

Lục Tiểu Phong lắc lắc đầu, lập tức thở phào hội hơi,sương mù màu trắng hội tụ, tản ra, cũng như tâm tình của nàng trong khoảng thờigian này.

“Tôi nói rồi, tôi và anh bất luận là thân phận, tuổitác đều có chênh lệch, giữa chúng ta là không thể nào.”

Tô Trí Nhược bị đâm chúng chỗ đau, lớn tiếng ngắt lờicô ấy: “Đủ rồi, tôi đã nói tôi biết rồi.”

Hắn quay người lại mở cửa xe, không muốn tiếp tục ngốcnghếch nữa, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên khéo theo ngữ điệu nặng nề: “Đólà nói chính tôi, không phải nói anh. Anh giống như một tờ giấy trắng, nhưngtôi thì không phải. Anh có thể có mười phần sức lực để yêu đương, nhưng tôi cóthể chỉ có năm phần, thậm chí ít hơn,có lẽ thật lâu lâu say này, tôi vẫn cònkhông có cách nào lấy ra hết sức để thích anh.”

Động tác của Tô Trí Nhược dừng lại, từ từ xoay người.

Lục Tiểu Phong không có ý thức sờ sờ cổ tay, bộ dạngnói chuyện có chút khó khăn: “Tôi đã nói với anh chồng của tôi ở trong lòngtôi, nói nghe có vẻ hay giống như tôi rất yêu anh ấy, nhưng trên thực tế tôiđối với anh ấy cũng không tốt, tôi làm tổn thương anh ấy. Con người chỉ có khimất đi mới biết quý trọng. Nếu không muốn hối hận, như vậy liền dứt khoát khôngnên ham muốn quyền lực, như vậy cũng sẽ không mất đi.”

“Cho nên cô không hề tin tưởng tình yêu?” Tô Trí Nhượcnhíu mày.

“Không, tôi không tin bản thân mình. Chỉ là, tôi sợtôi sẽ hối hận.” Bộ dạng nàng cười khổ làm cho người ta cảm thấy được trênngười nàng có một vết thương khổng lồ đang đổ máu, “Có thể tôi sẽ luôn đeo gánhnặng quá khứ trên lưng, cũng có thể không có cách nào toàn tâm toàn ý thíchanh, hiện tại anh có thể lựa chọn ở lại hoặc là chuyển đi, nghĩ kỹ, một khi đãquyết định…”

“Những lời này nên là tôi hỏi cô.” Tô trí Nhược đi đếntrước mặt Lục Tiểu Phong ngồi xổm xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng cảm giác sắclạnh: “Nếu muốn tôi ở lại, sẽ không lại đổi ý, cô cũng nói, bổn đại gia là mộttờ giấy trắng, là phẩm chất hiếm có, đồ đã nhận không thể trả lại. Nếu cô còndám nói gì như chuyển ra ngoài, lời nói quá đáng như chia tay, tôi tuyệt đối sẽkhông tha thứ cho cô.”

Mắt hắn u ám, lời nói có chút hung dữ, chỉ có điều,nếu kiểm tra tay của hắn liền phát hiện ra, mười ngón tay lạnh so với nhiệt độkhông khí ban đêm còn thấp hơn mấy lần. Tâm của hắn hiện tại vì đóng băng quálâu, đột nhiên có ánh mặt trời, ngược lại làm cho người ta không thể thích ứng,giữa nóng lạnh quá mức không ngừng run lên.

Lục Tiểu Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức tiếp thuý kiến của Tô Trí Nhược, không khỏi cười thở dài một hơi.

Tô Trí Nhược cố ý sa sầm mặt: “Cười cái gì mà cười,tôi đang rất nghiêm túc.”

Lục Tiểu Phong ngừng cười, gật gật đầu: “Uhm, tôi cũngrất nghiêm túc như vậy.”

Tô Trí Nhược nhíu mày, hắng giọng một cái, cô ấy cũngnói nghiêm túc với hắn, ngược lại hắn có một chút khẩn trương, không phải, hắnrất khẩn trương. Hắn chăm chú nhìn tay Lục Tiểu Phong, theo bản năng lại ho haitiếng, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ lên kì lạ. Thời điểm mặt hắn đỏ đặc biệtđẹp, có loại hình dáng của hồ ly khó chịu cùng đáng yêu.

Lục Tiểu Phong ngồi không nhúc nhích, nhìn anh ta nghĩxem phải làm sao bây giờ.

Tô Trí Nhược đi chầm chậm, vươn tay, giống như hạ tấtcả quyết tâm, kéo tay Lục Tiểu Phong lập tức đem cô ấy ôm vào trong lòng.

Hai tay nắm cùng một chỗ mới phát hiện hóa ra tay củađối phương cũng lạnh như vậy, nhưng sau khi chạm vào nhau từ từ có nhiệt độ,loại nhiệt độ này xuyên qua làn da tiến vào máu, nhanh chóng hướng thẳng vềphía trái tim.

“Này,” Giọng nói lúc hắn căng thẳng cũng rất dễ dàngdùng giọng điệu mạnh mẽ: “Tôi muốn sửa chữa một chút.”

Lục Tiểu Phong thấy lạ nhưng không trách: “Cái gì?”

“Tôi 27, không phải 26, không có kém cô 4 tuổi.” Đốivới vấn đề này hắn vẫn canh cánh trong lòng rất lâu.

“3 tuổi vẫn còn là một sự khác biệt.” Nàng chân thànhnói.

Nàng nghe thấy giọng nói lý sự của anh ta: “Cái nàykhông đáng kể… sau này không được đề cập đến vần đề này.”

“Được.”

Lục Tiểu Phong tựa vào đầu vai anh ta, một lúc lâu,lại nghe thấy anh ta ậm ờ hỏi: “Vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Lục Tiểu Phong nhìn lên ngọn đèn ấm áp trong phòngkhách ở trên lầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Tôi thích hương vị anh lưu lại ởtrong nhà.”

Nàng không có nghe được câu trả lời của anh ta, lại bịanh ta ôm chặt hơn nữa.