Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 43



Mưa mùa đông làm người buồn phiền thật khác xa so vớituyết, giọt nước mưa lạnh lẽo đập lên trên mặt, chảy vào áo, ướt lạnh từ làn dathấu đến tận xương, lại thêm một chút gió to, khiến cho toàn thân cũng đều phátrun.

Lục Tiểu Phong mặc kệ mưa ướt đẫm thân mình, chạy mộtmạch, giày cao gót dưới chân thiếu chút nữa làm nàng trượt chân, vì thế dứtkhoát cởi ra. Vùng phía nam này vốn dĩ là khu nhà giàu, ban đêm lại càng ítthấy bóng người, chỉ có mấy người cảnh vệ tuần tra ngăn nàng lại hỏi một lúc.

Lục Tiểu Phong tiếp tục đi, lập tức sẽ đến dưới chânnúi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân phá tan màn mưa, ngay sau đócả người nàng bị một một luồng khí lực rất lớn kéo tới phía sau.

Toàn thân Tô Trí Nhược ướt giống như nàng, trên tóccàng không ngừng nhỏ giọt nước xuống, ánh mắt bởi vì nước mưa không thể khônghíp lại, đường nét trên mặt gắt gao căng cứng, cánh mũi khe khẽ rung rung, anhta chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, đôi môi lạnh đến tím ngắt, anh ta nhìn nàngchằm chằm không nói tiếng nào, sức lực trên tay lại nặng như sắt.

Lục Tiểu Phong cũng không nói chuyện, nàng đoán đượcanh ta sẽ đuổi theo, nhưng những lời muốn nói vừa rồi nàng đã nói xong.

Hai người đứng đối diện trong mưa hình thành một cảnhtượng kỳ quái, một người trên mặt không lộ vẻ gì, người kia rất muốn nhìn thấybiểu cảm trên mặt đối phương lúc này.

Cuối cùng, Tô Trí Nhược phá vỡ đoạn thời gian im lặngđối diện nhau nhìn như sẽ kéo dài vô hạn, hắn cau mày bình tĩnh hỏi: “Vừa rồicô có ý gì?”

“Chính là nghĩa đen của các chữ đó.”

“Cô muốn tôi chuyển ra ngoài?”

“Đúng.”

Tia sáng trong mắt Tô Trí Nhược ngưng lại trong chốclát, hắn không thể tin được cao giọng hỏi lại một lần: “Cô muốn tôi chuyển rangoài?”

Lục Tiểu Phong hít một hơi, gật đầu.

Môi Tô Trí Nhược hơi run lên: “Vì sao? Làm sao cô cóthể làm như vậy.”

“Tôi là chủ cho thuê nhà, vì sao tôi không thể làmthế?” Lục Tiểu Phong khẽ cười, nụ cười trong nháy mắt kia nhanh chóng bị mưagió thổi đi.

Tô Trí Nhược giống như không nhận ra được Lục TiểuPhong mà mình quen biết, hắn vẫn còn lắc lắc đầu: “Tôi không đồng ý.”

“Mong anh không nên quá đáng.”

Tô Trí Nhược bướng bỉnh nói: “Rốt cuộc là ai quá đáng!Vô duyên vô cớ đột nhiên muốn tôi chuyển đi, vừa rồi còn nói gì đó đem bỏ lạitôi ở nơi này, như thế này không giống cô.”

Lục Tiểu Phong không nhìn anh ta, lạnh mặt nói: “Đó lànhà của anh, không thể nói là bỏ lại. Anh muốn biết vì sao, được, tôi cho anhbiết, bởi vì tôi cuối cùng cũng không thể chịu đựng được anh nữa.”

Vẻ mặt tô Trí nhược trong nháy mắt trống rỗng, một látsau hắn mới lúng ta lúng túng hỏi: “Cái gì?”

Lục Tiểu Phong quay đầu đi, nhìn bồn hoa cách đó khôngxa: “Rốt cuộc tôi vẫn nói với bản thân, khoan dung một chút, nhường nhịn mộtchút, tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn anh, mặc kệ thái độ của anh đối với tôi nhưthế nào, bất luận lòng dạ anh hẹp hòi ra làm sao, có đòi hỏi khắt khe như thếnào, tôi cũng có thể cười trừ. Nhưng mà, vì sao anh không thể thông cảm với tâmtình của tôi một chút? Chẳng biết tại sao lại dẫn tôi đến nhà anh làm bia đỡđạn cho anh, nếu chính anh không thích Diệp tiểu thư anh có thể tự mình nói vớicô ấy, lợi dụng tôi như vậy có phải có chút quá đáng hay không, để cho tôi xấumặt trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì tôi không hề gì, dễ nóichuyện?”

Sắc mặt tô Trí Nhược khó coi đến đáng sợ, trong đôimắt như đang ngầm dậy sóng: “Cô nghĩ tôi như vậy?”

Thần sắc Lục Tiểu Phong như cũ.

“Cô nhìn thẳng vào tôi.”

Tô Trí Nhược dùng sức đem Lục Tiểu Phong kéo đến trướcmắt, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu tất cả trong đôi mắt đều là hờ hững, loại ánh mắtnhư vậy không nên xuất hiện ở trên mặt của cô ấy, Tô Trí Nhược đột nhiên hoảnghốt một lát.

“Cô nghĩ rằng tôi dẫn cô đến nhà của tôi vì muốn chạythoát khỏi Diệp Nhuận An?’

Lục Tiểu Phong không đáp, nhưng ánh mắt của nàng đangnói: không phải sao.

“Chẳng lẽ một chút cảm giác cô cũng không có hay sao?”

Nước mưa rơi vào trong mắt, Lục Tiểu Phong có chútchớp chớp mắt, sau đó thờ ơ như cũ.

Tô Trí Nhược không thể tin được nhìn chằm chằm khuônmặt bình tĩnh không có gì khác lạ của Lục Tiểu Phong, hắn chỉ chỉ vào lồng ngựccủa mình, lại giống như không biết phải biểu đạt như thế nào vò đầu bứt tai,sắc mặt thay đổi mấy lần: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ tùy tiện dẫn con gái về nhà, côcó biết đó là có ý gì không?”

Trong lòng Lục Tiểu Phong khẽ động, hình như cảm thấyđược gì đó, nhưng ở thật sâu chống chọi lại.

“Bởi vì tôi… tôi thích cô.” Sau khi nói xong, vẻ mặtTô Trí Nhược đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Lục Tiểu Phong giật mình, qua một lát lại giống nhưnghe được một câu chuyện cười cười châm biếm nói: “Đừng nói đùa, anh thích tôi,chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”

Tô Trí Nhược lại lớn tiếng nói một lần nữa: “Tôi thíchcô.”

“Không cần nói đùa.” Trong đôi mắt không sợ hãi củaLục Tiểu Phong cuối cùng cũng dao động phát sinh biến đổi.

“Tôi không nói đùa.”

Lục Tiểu Phong quay cổ tay mạnh mẽ thoát khỏi khốngchế của Tô Trí Nhược: “Anh thích tôi sao? Thích tôi ngu ngốc, lôi thôi, cònthích tôi vĩnh viễn nghe theo ý của anh?”

“Thích chính là thích.”

Tô Trí Nhược tiến lên phía trước một bước, lại bị LụcTiểu Phong đẩy ra không chút do dự.

“Hai chúng ta căn bản không có khả năng. Anh là thiếugia Tăng gia, tinh anh của giới cảnh sát, còn tôi là một người dân thường sốngngu ngốc cả ngày, tôi lớn hơn anh bốn tuổi, hai thế hệ khác biệt, cho dù chúngta có tình cảm, chỉ bằng thân phận của anh cùng chênh lệch tuổi tác của chúngta, chúng ta cũng không có cơ hội. Lại nói, anh giải thích cho tôi, tới cùnganh biết những gì về tôi.”

Tô Trí Nhược khẽ động khóe miệng, hắn cười rộ lên mắthồ ly hơi hơi cúi xuống, ánh mắt hơi chua sót, nụ cười lại đẹp đến mức làm chongười khác xúc động: “Người trong nhà thì sao, cho dù là tất cả mọi người phảnđối, tôi cũng sẽ không để ý. Tôi cũng không quan tâm cô bao nhiêu tuổi, cô đãtrải qua những gì, tôi cần chính là tương lai của cô…”

“Anh biết tôi từng kết hôn, anh ấy đã rời xa tôi.” LụcTiểu Phong vô tình chặn lời anh ra, nàng đè tay lên lồng ngực mình, gằn từng tiếngso với nước mưa lạnh như băng còn lạnh hơn: “Nhưng anh ấy ở trong lòng tôi,vĩnhviễn ở trong lòng tôi, không có người thứ hai có thể lật đổ được vị trí của anhấy.”

Nụ cười của Tô Trí Nhược đông cứng lại trong mưa.

Dây thần kinh ở huyệt Thái dương của Lục Tiểu Phonggiật liên hồi, cảm giác đau đớn làm cho nàng dường như không ý thức được chínhmình đang nói gì: “Từ ngày đầu tiên anh xuất hiện ở trước mặt tôi, anh liền làmrối loạn cuộc sống yên tĩnh của tôi. Bây giờ, tôi cầu xin anh đem cuộc sống củatôi trả lại cho tôi.”

Tô Trí Nhược ngây ngốc đứng trong mưa, thân thể củahắn đang phiêu diêu, môi từ tím biến thành hồng, cũng khuôn mặt tái nhợt hìnhthành vẻ tương phản kinh người, làn da của hắn nóng hầm hập đến mức có thể bốchơi, mà máu dưới làn da như đang đóng băng đọng lại ở trong mạch máu.

Hắn giống như một đứa trẻ bị thương, không biết nêncầu xin tha thứ như thế nào, hắn muốn cười, lại phát hiện ra sức lực chuyện tròđều không có, hắn tiến lên từng bước, người đối diện lại lui ra sau từng bước,hắn lại đi lên từng bước, người nọ lại lui tiếp về phía sau, vì thế, hắn bấtđộng.

Hắn từng vẫn cho rằng nếu hắn thổ lộ bị từ chối, lấytính cách của hắn nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng mà giờ này phút này,hẳn chỉ muốn quên đi vẻ lạnh nhạt trên mặt cô ấy.

Tô Trí Nhược mặt trắng bệch, mắt có chút hồng, tiếngnói khàn khàn, còn mang theo giọng mũi kỳ quái: “Tôi… Tôi không bao giờ hô togọi nhỏ với cô nữa, cũng không yêu cầu cô nhất định phải quét dọn phòng, côkhông cần nhường nhịn tôi, còn nữa, mỗi ngày tôi sẽ nấu cơm cho cô, cô thích ăncháo, chỉ cần cô muốn tôi sẽ đi mua cho cô, tôi còn có thể trả thêm tiền thuênhà, chỉ cần cô có thể để cho tôi tiếp tục ở lại đó, được không?” Hắn chưa từngtạm nhân nhượng cầu toàn như thế. (đoạn này thấy thương anhNhược dã man huhuhuhu)

Lục Tiểu Phong thở dài: “Anh có hiểu hay không. Ởtrong mắt tôi, anh giống như một đứa trẻ lớn bốc đồng, thất thường, anh sẽkhông để ý đến cảm nhận của người khác, giống như hôm nay, đem tôi kéo đến nhàanh nhận những chỉ trích cả ngoài sáng lẫn trong tối. Anh cho rằng đưa tôi đếnra mắt bố mẹ anh, chắc hẳn tôi sẽ cảm kích? Anh sai rồi. Nếu muốn tôi chọn giữaanh và Liêu Khả Nham, tôi nhất định sẽ chọn anh ấy.”

Lục Tiểu Phong về đến nhà cởi quần áo ướt ra cả ngườilao vào trong chăn, nàng cuộn tròn người lại lạnh run, nhắm mắt lại bắt buộcbản thân đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, hình ảnh Tô Trí Nhược trong bóng đêm bị mưaướt hết, quần áo phong phanh đung đưa quanh quẩn thật lâu ở trước mắt nàng,vẻmặt người kia đau khổ không chịu nổi giống như trời sập xuống cứ kích thích làmcho đầu nàng đau muốn nứt ra.

Nàng giữ chặt chăn tự lẩm nhầm với chính mình: “Màykhông có làm sai, cắt đứt là tốt, như vậy đối với mày và đối với anh ta đều làlựa chọn tốt nhất.”