Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 42: Bi ai



Gió nhẹ thổi qua, U Dạ La ngồi trên mặt ghế đá rất lâu, sau đó, tay trái nắm chặt giấy Tuyên Thành cũng hơi run rẩy. Lúc sau, hắn đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Sau khi Kim Huy bước vào gian phòng, nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Kim Minh đang xung đột mâu thuẫn, hắn tiến lên hành lễ xong cũng không nói nhiều, chỉ đứng ở một bên, nhìn mặt mà nói chuyện.

"Nếu cầu kiến vì sao không nói?" Hồi lâu sau, Kim Minh từ từ ngoái đầu nhìn lại, ánh chiều tà chiếu lên mặt nạ hoàng kim của hắn, hắn nhìn Kim Huy trầm mặc không nói.

"Hoàng đệ chẳng qua là muốn hoàng huynh suy xét trừ lại một con đường sống mà thôi." Kim Huy nhàn nhạt mở miệng.

Vẻ mặt Kim Huy khiêu khích khiến Kim Minh không vui, hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. "Đừng tưởng rằng mình cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, cái gì cũng đều có thể nhìn thấu, có vài chuyện, ngươi không nắm giữ trong tay được!"

Nụ cười trên mặt vẫn Kim Huy hoàn mỹ. "Hoàng huynh, cho tới nay, ta chưa từng muốn nắm trong tay một thứ gì, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình là Huy vương gia Kim Lang Vương triều, xưng hô này đã đủ!"

"Thật vậy sao?" Kim Minh cười lạnh, ngón tay trắng nõn khêu gợi từ từ nhếch nhẹ, trong lòng hắn lộ ra thoải mái.

"Đúng, hoàng huynh. Chỉ là. . . . . ." Hắn ta chuyển thành cười khẽ, "Cho dù hoàng huynh không vui, thần đệ vẫn phải nói, thời gian không còn sớm, hoàng huynh nên trở về cung rồi!"

Kim Minh từ từ dời mắt: "Đây cũng là bổn phận?"

"Dạ, là bổn phận!" Kim Huy thong thả ung dung gật đầu.

Kim Minh quay đầu nhìn song cửa sổ không nói gì, tròng mắt xanh u ám từ từ thoáng qua trầm tư, sát ý trong ánh mắt từ từ tản đi.

Xoay người trở về phòng, lúc ngang qua đình nghỉ mát, đột nhiên Liễu Nha dừng bước, nàng giống như nhớ ra cái gì, khẽ cắn răng xoay người chạy ra ngoài. Nàng đi về phía phòng của Mạc Thương.

Ngày ấy sau khi Mạc Thương bị người áo đen đả thương thì nghỉ ngơi một ngày, hôm nay đã sớm trở lại cương vị, vốn không nghĩ sẽ tìm được hắn ở chỗ hắn ở, nhưng khi chuyển qua cửa nách, Liễu Nha lại nghe được tiếng nói chuyện cực kỳ nhỏ.

Bản năng khiến nàng núp ở sau thùng hồng thô, cách đó không xa có hai bóng đen mặc quân trang nhẹ nhàng tựa vào trên tường gạch, một vòng khói mờ từ từ phun ra từ trong miệng một người trong đó, chính là Mạc Thương, người còn lại là Nhung Thiên.

"Những dược cao này nghe nói đều là cống phẩm của nước Tiên Nô, không dễ lấy được, Huy vương gia dùng bao nhiêu quan hệ mới lấy được một chút, ngươi cần phải quý trọng!" Nhung Thiên từ từ nhìn Mạc Thương một cái, khẽ thở dài một hơi.

"Nếu như không phải là để tránh khiến Hoàng thượng hoài nghi, Mạc Thương ta là một kẻ vũ phu, làm sao lại dùng loại vật chống đau đáng khinh này chứ?" bỗng nhiên Mạc Thương hít sâu một hơi, lại thở dài một hơi, trong giọng nói có chút không cam lòng.

"Đây chính là chức trách của chúng ta, bảo vệ điều bí mật này, đợi đến. . . . . ." Nhung Thiên khẽ thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn trời, trên mặt bỗng trở nên mê mang, có lẽ, hắn ta cũng không biết phải chờ tới một ngày kia!

"Ta biết rõ, cái gì cũng biết, Thái thượng hoàng miễn xá cho Mạc gia, lưu lại huyết mạch duy nhất cho tộc ta, chính là ban ân lớn nhất đối với ta, vì Thái thượng hoàng, vì Hoàng thượng, vì Kim Lang Vương triều, chịu chút thương tổn này có đáng là gì, nhưng ta vẫn canh cánh trong lòng, Hoàng thượng tin tưởng ta như vậy, nhưng ta. . . . . ." Mạc Thương dừng lại, vòng khói mang theo cảm xúc phiền muộn của hắn ta bay đến giữa không trung.

Nhung Thiên trầm mặc, sĩ* vì tri kỷ mà chết, cái gọi là sĩ, đứng đầu là trung thành, nhưng Mạc Thương. . . . . . Hắn ta khẽ thở dài, vỗ vỗ đầu vai hắn.

*cấp bậc trong quân đội, tầng lớp thời xưa.

Núp ở sau hành lang, Liễu Nha có thể khẳng định, thật ra cho tới nay Mạc Thương có điều giấu giếm Kim Minh, nhưng che giấu cái gì? Nàng nhớ lại đêm mới gặp gỡ Kim Nhật, chính Mạc Thương ở trên cầu hình vòm chỉ huy thị vệ tản đi.

Chẳng lẽ người hắn ta bảo vệ là Kim Nhật?

Mạc Thương và Nhung Thiên không nói nữa, chỉ yên lặng như vậy, sau khi rũ mắt cúi đầu, hai người hết sức cảnh giác nhìn nhau một cái, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua sát ý.

Liễu Nha vừa muốn cất bước, sau lưng đột nhiên có hai trận gió mạnh đánh thẳng vào, nàng cúi người né tránh theo bản năng, nhưng hai vai lại bị người ta một trái một phải bắt được.

"A?" Tiếng kinh ngạc đồng thời phát ra từ miệng hai người, hai bàn tay to nhanh chóng dời đi, ngay sau đó lui về phía sau ba bước, tiếp đó hai người hai mặt nhìn nhau.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng bả vai và xương quai xanh bị bóp, đau tan lòng nát dạ không ngừng lan tràn đến, Liễu Nha nhíu chặt chân mày, tiếng kêu đau bật ra bờ môi. "Thật là đau!" Nàng không kiềm hãm được cong thân thể.

"Thanh Thanh cô nương!" Mạc Thương mở miệng, giọng nói nặng nề không giống bình thường.

"Ta nói đau!" Liễu Nha tiếp tục cúi người, bị tóm làm cho nàng không dám đối mặt hai người bọn họ, trong lòng không khỏi tính toán nên giải thích như thế nào đây.

"Mạc Thương. . . . . ." Nhung Thiên kéo cánh tay Mạc Thương, mặc dù không có mở miệng, nhưng giữa hai mắt thoáng qua sát ý. Mạc Thương lắc đầu một cái, ánh mắt nặng nề.

"Ngươi xử lý đi!" hình như Nhung Thiên có chút không vui, lạnh lùng xoay người đi.

"Được rồi, không phải vờ vịt nữa!" Mạc Thương ngồi xuống trên lan can, hành động mãnh liệt mới vừa rồi khiến hắn động đến vết thương.

"Thật sự rất đau!" Liễu Nha bất mãn ngước mắt nhìn hắn ta, đánh đòn phủ đầu.

"Hiện tại nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi nghe được những gì?" Hắn ta đem bàn tay đặt ở trên ngực, tròng mắt đen lạnh lẽo thẳng tắp nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức vô tội của Liễu Nha, trong ánh mắt lại không có chút thương hương tiếc ngọc, chỉ trực tiếp ép hỏi mạnh bạo.

"Ta. . . . . . Không có nghe gì cả!" Liễu Nha quyết định bưng kín miệng.

"Tốt nhất là như vậy, cho dù ngươi nghe được cái gì. . . . . ." Hắn ta dừng lại, đột nhiên cười tàn bạo, "Cũng không có ai tin tưởng ngươi! Không nên quên thân phận của ngươi!"

Liễu Nha ngây ngốc nhìn nụ cười tàn bạo của nam nhân này, đột nhiên tim gan cảm thấy run sợ, trừ sợ còn có một tia bi ai, một tia bi ai sinh ra vì Kim Minh, hóa ra bên cạnh hắn, thế nhưng không có một người nào có thể tin tưởng được!

"Ta biết rõ thân phận của mình, không cần ngươi nhắc nhở!" Ban đầu Liễu Nha có cảm tình tốt đối với Mạc Thương nhưng trong nháy mắt lập tức biến mất hầu như không còn, nàng xoay người trở về, hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi lần này.

"Thanh Thanh cô nương!" Mạc Thương như có điều suy nghĩ gọi nàng lại. "Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, không cần đi lung tung xung quanh, bất luận là dịch quán hay là cung đình, đều ở dưới chân thiên tử, sẽ không có những lời nói chuyện dễ nghe cho Thanh Thanh cô nương đâu!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha lập tức tức giận đỏ lên, nàng ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng trợn mắt nhìn Mạc Thương, môi hồng mở ra, gằn từng chữ lạnh lùng, nói cắn răng nghiến lợi: "Ta sẽ nhớ lời cảnh cáo của Mạc Thương đại nhân!"

"Chỉ mong như vậy!" Mạc Thương cười lạnh.

Máy móc trở lại viện, xa xa đã nhìn thấy Kim Minh đứng ở trên hành lang phòng, bàn tay để sau lưng, si ngốc nhìn trời. Mây trên trời từ phía Tây đang dời về phía Đông, đỏ rực, cả bầu trời như một đám lửa, thế lửa hung mãnh, giương nanh múa vuốt, dường như muốn cắn nuốt cả bầu trời. Ở chân trời, một vòng vàng rực sáng ngời từ từ tạo thành một đường thẳng, từ từ tràn ra phía ngoài, giống như không biết là người nào vẩy một ít giọt mực vàng, từ từ lan tràn ra, đem mây nhuộm thành màu vàng, tràn đầy hờ hững, nhẹ nhàng giãn ra thành một bức họa hoa mỹ, hóa giải thế lửa hung mãnh, giống như sáng sủa và hi vọng có thể chui ra tầng mây bất cứ lúc nào.

Nam tử cứ lẳng lặng đứng, áo bị nhuộm thành màu đỏ sáng chói, rực rỡ giống như lưu ly, toàn thân trên dưới tản ra cô độc đáng thương.

Liễu Nha tiến lên, cùng hắn đứng song song ở chung một chỗ, nghĩa vô phản cố* nắm chặt bàn tay to của hắn.

*làm việc nghĩa không chùn bước

Bàn tay to của hắn lạnh lẽo, khoảnh khắc nắm chặc kia, nàng rõ ràng cảm thấy thân thể của hắn cứng ngắc cùng phản kháng.

Nhưng hắn vẫn mặc cho Liễu Nha nắm, giống như là một người chết đuối nắm được một cây cỏ cứu mạng.

Hắn cần sự ấm áp, cho dù là một chút thôi.

Tia máu trong con mắt đang từ từ biến mất, tức giận cùng hoài nghi nghiêm trọng cũng dần biến mất, quỷ dị thâm trầm cũng biến mất, hai mắt nam tử từ từ trở nên trong sáng, ấm áp, mát mẻ, giống như cây liễu sống lại vào mùa xuân, tràn đầy sức sống bừng bừng.

Bóng dáng một lớn một nhỏ đắm chìm trong lửa đỏ của trời chiều, màu vàng phía chân trời không ngừng lan rộng ra.

*****

Thời điểm chạng vạng tối, rốt cuộc U Dạ La cũng quay về, lại mang đến một tin tức làm người ta kinh ngạc.

Công chúa Tiên Nô muốn gặp Hoàng thượng, cho dù là bức họa của Hoàng thượng cũng được!

Thời điểm U Dạ La đi vào bẩm báo, Liễu Nha đang hưởng thụ bữa ăn tối của nàng, tin tức này khiến nàng có chút khiếp sợ, chuyện làm nàng khiếp sợ không phải Công chúa muốn bức họa của Hoàng thượng, mà là —— U Dạ La nói vậy, đáp án dĩ nhiên là chính xác!

Quận chúa tên gọi là Ngọc Triệt thế nhưng thật sự cho nàng đáp án của câu hỏi!