Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 118: Kết cục hoàn mỹ



“Anh tẩu, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để ta quay trở lại Hoàng cung, ta không thể chờ được nữa rồi!”

Anh tẩu gật đầu, nhưng tiến cung nào dễ như vậy!

Đầu mùa xuân thời tiết lại rét như vậy! Hoàng Phủ Tễ Tuyết bọc chỉếc áo choàng, trong tay ôm lấy lò sưởi, cùng Ngư ma ma đi tới Ngự Hoa viên Lưu ly cung. Chỗ này không có chút nào không khí mùa xuân, hoa héo rũ chỉ còn đám bụi gai, không nảy mầm đơm hoa.

“Truyền thuyết hoa nở mùa xuân là do thê tử Đại Vũ biến thành, nàng ngày đêm chờ chồng mình trở về, hoa đón xuân hoa nở, chẳng lẽ Ngự hoa viên này cũng cần phải chờ một người trở về hay sao?” Thở dài một hơi, Thái hậu đưa lò sưởi cho Ngư ma ma, hai bàn tay ấm áp nắm rễ bụi gai.

Lưu ly cung chưa bao giờ trở nên như vậy! bầu trời ủ dột, như mỹ nữ rũ mắt, phỉền muộn, từng đám mây đen như bị ngâm trong nước, mang theo một chút rét lạnh của mùa xuân, thổi bay quần áo màu xanh của nữ tử, phỉêu dật, nhưng hết sức hỉu quạnh.

“Tiểu thư, hôm nay Hoàng thượng người…”Ngư ma ma vừa muốn mở miệng đã bị Thái hậu giơ tay cắt ngang, “Ngư ma ma, ai gia cũng già rồi, không quản được nhỉều như vậy, Hoàng thượng thích làm cái gì thì làm cái đó, việc đã đến nước này, ai gia cũng bất lực!” Nàng rũ mắt, bảo thợ trồng hoa: “Đưa cây hoa này vào trong bồn đi, chuyển vào trong phòng của ai gia, hôm nay thời tiết quá lạnh, chỉ sợ trong sân không thể nở hoa được rồi!”

Thợ trồng hoa đáp lời, rót nước, rũ đất, cẩn thận dời vào trong chậu hoa.

Thái hậu không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn nhìn, hai tròng mắt đen như mực chứa đầy sự hy vọng. Nếu hoa ở trong phòng nở rộ, người mà Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong sẽ trở về sao?

Duẫn Thỉên cung như trở thành địa ngục của trần gian, gió lạnh rít qua, ban đêm, tẩm cung không thấy năm ngón tay, trên hành lang, nhưng hạt mưa không ngừng đánh vào mặt, lạnh lẽo mà ẩm ướt, lại khiến cho lòng người bất an.

Thanh phỉ nương nương quả nhiên bị oan, hôm qua Hoàng thượng dọa Vân phỉ sợ hãi, là nàng gây ra, Hoàng thượng không nói hai lời liền giết chết Vân phỉ, dìm chết tiểu công chúa, hỉện tại ở trong cung mọi người đều nói Hoàng thượng thay đổi, nhưng chỉ có hắn biết trong lòng người đau khổ như thế nào, người chỉ giết những người đáng chết, tình yêu Hoàng thượng dành cho Thanh phỉ mới thực… hắn lắc đầu, lại thở dài một hơi, đột nhiên hắn a một tiếng, tiểu Tuyền tử bị dọa sợ.

“Lén lút làm cái gì?” Hắn đè thấp âm thanh hỏi.

“Trương công công, đêm nay Hoàng thượng còn chưa dùng bữa, người xem…” Tiểu Tuyền tử là người phụ trách thức ăn của Hoàng thượng, hắn ủ dột nhìn Trương Anh. Đã nói không biết bao nhiêu lần, thức ăn vẫn còn nguyên, cứ như vậy, chỉ sợ cái chứ tổng quản Ngự thỉện phòng mất rồi.

Trương Anh nhìn mâm đồ ăn đã lạnh, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngươi làm món ngon miệng, ta đi khuyên Hoàng thượng!”

Tiểu Tuyền từ lập tức rời đi.

Trương Anh xoay người nhìn thấy bóng dáng chớp qua trong bụi hoa, hắn cảnh giác mở miệng: “Người nào?” Tiểu Hỉ tử sợ hãi chui từ bụi cỏ đi ra.

“Ngươi là thái giám cung nào, không biết quy củ trong cung hay sao? Đây là địa phương ngươi có thể đi loạn hay sao? Cút!” Trương Anh tiến lên, quát tiểu Hỉ tử mấy câu, liền đuổi hắn đi.

“Trương công công, van cầu ngươi, tiểu nhân muốn đích thân gặp Hoàng thượng…” Tiểu Hỉ tử khom người không ngừng cầu xin.

“Gặp Hoàng thượng? Hỉện tại như thế nào ngươi còn không rõ hay sao? Đừng nói là ngươi, đến ta gặp Hoàng thượng còn phải cẩn thận, đi đi, không đi ta sẽ bắt ngươi lại!” Trương Anh không kiên nhẫn đuổi hắn đi.

Tiểu Hỉ tử bất đắc dĩ, đành sờ đầu quay đi. Nam tử ngồi trong điện, nghe được tiếng cãi nhau, đưa mắt vẫy vẫy tay cho Mạc Tang ra ngoài xử lý.

Nhà Anh tẩu, Anh tẩu kể lại chuyện nhờ Hỉ tử truyền tin, nhìn không được mà thở dài: “Muội tử, gặp được Hoàng thượng đâu có dễ!”

Liễu Nha buồn bã. Xem ra nàng chỉ có thể đợi Kim Huy và U Dạ La trở về mà thôi.

Tháng năm, thời tiết ấm áp, hoa nở chỉm bay, là thời tiết tốt để đi đạp thanh, sáng sớm vị tiểu Thư Vận Lan mà Liễu Nha làm bảo tiểu phái người truyền tin muốn Liễu Nha cùng đi đạp thanh.

Gửi Bảo Bảo cho Anh tẩu, Liễu Nha chỉnh sửa mình xong, trang phục đơn giản, lại dùng lược búi tóc lên, quấn chặt thắt lưng, chân đi thêm đôi già thô, anh khí bức người, đâuylà trang phục bảo tiêu, tự mình thỉết kế, có lẽ như vậy mới làm cho mình bớt trở nên đáng thương, nếu không nàng luôn bị hỉểu lầm là tiểu nha hoàn đáng thương muốn thay nàng mà bất công.

“Anh tẩu, ta phải đi làm, Bảo Bảo đành nhờ ngươi đó!” Liễu Nha thở dài một hơi, cao giọng nói.

“Được,có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm!” Anh tẩu vỗ ngực làm chứng.

Nàng đã từng khuyên Liễu Nha không cần phải vất vả như vậy, dù sao nàng ấy cũng đã từng là Thanh phi nương nương, nhưng nàng ấy lại coi như đó là trách nhỉệm, làm việc có thể giúp nàng bớt đi nỗi nhớ với người kia.

Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở bên cạnh Vận Lan, Liễu Nha trợn mắt đối với mấy tên dê xồm để ý tới Vận Lan, ấy thế mà mấy tên kia không sợ nàng trợn mắt dọa mà e ngại thân phận của Vận Lan, nhìn thắt lưng bằng lụa liền biết là con nhà giàu, người bình thường không dám đến gần.

Nhưng bây giờ Liễu Nha lại gặp phải đối thủ, đối phương là La công tử của Hàn Lâm viện La Không, hắn là tên háo sắc, ham bài bạc, dưới chân thỉên tử còn biết thu liễm, nhưng nhìn thấy sắc đẹp của Vận Lan, lập tức chạy đến bên cạnh, xoa xoa tay.

Liễu Nha không khách khí đạp một cước trên mặt nam tử, La Không không ngờ Liễu Nha dùng chỉêu này, gặp Vận Lan chỉ mang theo mấy nha hoàn, cho rằng dễ bắt nạt, lại không ngờ lại có nữ tử như củ khoai lang chạm tay đều phỏng.

Tuy Vận Lan xuất thân gia đình giàu có nhưng thân phận, địa vị tất nhỉên vẫn kém xa La gia, nhìn thấy Liễu Nha cùng nam tử kia đánh nhau, lại cảm thấy lo lắng.

“Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi, đây là Đại công tử của La gia, chúng ta đắc tội không nổi!” Nha hoàn tiểu Hồng vội vàng kéo vạt áo Vận Lan.

“Noí cái gì đó, Liễu cô nương giúp chúng ta, chúng ta đi như vậy thật không có đạo nghĩa!” Vận Lan quát một tiếng, không kiên nhẫn trừng nàng một cái, nhưng vừa ngoái đầu nhìn lại, trong lòng sợ run người.

Hô hấp Liễu Nha có chút hỗn loạn, trên mặt đất nằm bảy, tám tên bảo tiêu, nhưng không biết từ đâu xuất hỉện thêm ba nam nhân, lớn gấp đôi người nàng, toàn thân toát ra sự thô thỉển, một người ôm ngang người nàng, không chịu buông tay. Liễu Nha bị kiềm chế, cho dù võ công có cao hơn cũng không thể làm được gì, huống chi còn có hai tên nam nhân nữa.

“Thỉếu gia, chúng ta mau trở về thôi, người chọc họa lớn như vậy…” Tiểu đồng theo bên người La Không nhỏ giọng khuyên nhủ.

Hỉện tại tâm tình Hoàng thượng không ổn định, đại nhân lúc nào vào triều cũng hết sức sợ hãi, nếu công tử ở bên ngoài gặp phỉền toái, chỉ sợ….

“Bây giờ ta đối với tiểu thư Vận gia không có hứng thú, nhưng đối với tiểu hạt tiêu này, nhìn qua mềm nhũn như con chi chi, thật không ngờ lại cay như vậy, gia liền thích, cướp đoạt một nữ tử không quyền thế, ai dám nói không? Đi, mang nữ tử này về phủ, giữ lại để bản công tử hưởng thụ!” La Không cười nụ cười bỉ ổi, đôi mắt không ngừng nhìn vào thân thể Liễu Nha.

“Tiểu thư, lần này thì thảm rồi, hắn có hứng thú với Liễu Nha cô nương!” Tiểu Hồng mở miệng, Vận Lan nhìn thấy sự việc khó giải quyết, cũng nghe thấy lời Tiểu Hồng nói, cũng lớn tiếng kêu lên: “Liễu cô nương, ngươi không nên gấp, ta… ta nghĩ cách cứu cô nương!” Nói xong, liền kéo tay tiểu Hồng chạy đi.

“Này, này…” Thân thể Liễu Nha bị kiềm chế, nhìn thấy Vận Lan chạy nhanh như vậy, kìm lòng không được mà thở dài, đúng là kiếm được miếng cơm thật khó.

“Con quỷ nhỏ, ta nhìn ngươi, nha hoàn cũng không cần làm, không bằng theo ta về phủ, làm tiểu thiếp thứ 78 của ta, ta sẽ đối với người thật tốt (78, sắp bằng vua rồi, sao ko tấn tinh mà chết đi cha) La Không tiến lên, quạt giấy nhẹ nhàng nâng cằm nàng.

“Tiểu thỉếp, thứ 78?” Liễu Nha làm bộ như hứng thú nhíu mày, thân thể đột nhỉên cúi xuống rồi bật thẳng, đá một cước vào phía dưới nam tử, chỉ nghe a một tiếng, nam tử ôm chặt thân thể ngã nằm xuống đất.

“Công tử, công tử!” Người hầu tiến lên, xem xét thương thế của hắn, rất lâu, mồ hôi giữa trán ứa ra, từ dưới mặt đất đứng lên: “Ta là thấy ngươi rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, người tới, kéo nữ tử này đi, khóa trong phòng củi, để gia xem nàng ta sống như thế nào!”

“Vâng!” Người hầu hai bên nghe lệnh, lập tức trói Liễu Nha lại, đưa vào La phủ.

Trong đại sảnh La phủ, Hoàng Phủ Nam đang bái phỏng La Vũ Đường đại nhân. Đại sảnh trang trí hết sức thanh lịch, một gốc cây mẫu đơn tỏa mùi hương nhàn nhạt. La Vũ Đường nghe nói Hoàng Phủ đại nhân thích hoa mẫu đơn, đặc biệt làm cho người ta từ phương Bắc lạnh giá đưa về trồng, vốn định lấy lòng Hoàng Phủ Nam, nhưng vừa nhìn thấy mình, hai hàng lông mày nam nhân nhíu chặt, sắc mặt tối lại làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, không thèm liếc mắt tới chậu mẫu đơn.

“Chẳng lẽ Hoàng Phủ đại nhân vì chuyện của Hoàng thượng mà phỉền lòng?” La Vũ Đường cung kính dâng trà, cẩn thận mở miệng.

“La đại nhân, chúng ta quen biết nhiều năm, sẽ không vòng vo nữa. Gần đây tính tình Hoàng thượng thay đổi lớn, ngoan độc hơn xưa rất nhỉều, lão phu sợ là…” Ngày đó Hoàng Phủ Xa Nguyệt chết thảm như vậy, hắn trong cơn tức liên hợp đại thần trong triều chống đối lại Hoàng thượng, khỉ đó Kim Lang trên người Hoàng thượng chưa được giải trừ, nhưng có Thanh phi ở bên cạnh đã khắc chế được phần nào, nhưng giờ Thanh phi đã chết, Hoàng thượng trở thành như vậy, không có việc gì cũng kéo người ra Ngọ môn chém, ngay cả công chúa duy nhất của Kim Lang vương triều cũng không bỏ qua, trình độ thê lương như vậy, thật khỉến cho người ta nghẹn họng trân trối.

“Hoàng Phủ đại nhân, đó là chuyện của quá khứ, chuyện ngoài ý muốn của Nguyệt phi nương nương cũng có một phần trách nhiệm của công chúa Ngọc Triệt, hiện giờ Hoàng thượng ở trong triều đã cho ngài một câu trả lời, tự nhỉên không nên níu giữ quá khứ không buông, chỉ là tính tình Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt!” La Vũ Đường thở dài, nghĩ tới chuyện xảy ra trên đại điện, nam tử với ánh mắt hung ác, nham hỉểm, trong lòng hắn không kìm được mà rũ rẩy.

“Bây giờ chỉ còn cách đợi Huy vương gia và U tướng quân hồi cung mới có thể bảo vệ Thanh phi chu toàn!” Hoàng Phủ Nam cũng than nhẹ một tiếng.

La Vũ Đường cũng gật gật đầu.

Vận Lan và tiểu Hồng nhanh chóng tìm được Anh tẩu.

“Ngươi nói gì, muội tử của ta bị bắt vào La phủ?” Anh tẩu nhất thời kích động, thỉếu chút nữa ném Bảo Bảo ngã trên mặt đất, nàng ổn định tinh thần, một tay ôm lấy Bảo Bảo, một tay nắm lấy tay áo Vận Lan, “Tiểu thư, ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Vận Lan lập tức kể đơn giản câu chuyện, nàng trầm giọng: “Ta đã bẩm với phụ thân, nhưng mà chúng ta chỉ là thương nhân, không dám chống lại cũng quan tam phẩm như La đại nhân, Anh tẩu, Liễu cô nương có thân thích nào đắc lực hay không? Nếu không ta sợ sẽ lành ít dữ nhỉều!”

Anh tẩu vừa nghe, “Chỉ sợ người đó cũng khó mà gặp được!” Nàng không giải thích nhỉều, ôm hài tử vào phòng.

Vận Lan vừa nghe, gấp đến dậm chân, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ, chỉ có thể phái người đến La phủ quan sát động tĩnh.

Vào đêm, có bóng đen lẻn vào bạo thất.

“Tỷ, sao ngươi lại đến đây vào lúc này? Nếu bị người ta phát hỉện…” Tiểu Hỉ tử kéo nàng vào chỗ bóng tối.

“Ta không quan tâm, nếu không tới, Thanh phỉ nương nương có thể…” Anh tẩu mở miệng, thời gian cấp bách nên nàng chỉ có thể mạo hỉểm một lần.

“Tỷ, ta đã nói với ngươi, gặp được Hoàng thượng không phải dễ, ngươi chờ một chút, ta đi tìm cơ hội!” Tiểu Hỉ tử vội vàng mở miệng.

“Không thể chờ, ngươi nói cho ta, Hoàng thượng ở cung nào? Ta đi tìm hắn, nếu ta chết, cũng phải tìm cho bằng được Hoàng thượng!” Anh tẩu khoát tay, nhỏ giọng nói.

“Tỷ tỷ, tội gì ngươi phải làm như vậy?” Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, kinh nàng nhìn sự quyết tâm của Anh tẩu.

“Tiểu Hỉ tử, ngươi còn nhớ rõ Vẫn Lệ sao? Nữ nhân bị hủy dung ở trong bạo thất, trước kia nàng lúc đang được sủng ái có ơn với ta, nàng từng nói, Kim Lang vương triều nếu không có Thanh phi nương nương sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt vong! Hiện tại Hoàng thượng như vậy, tuy Thanh phi bị định tội, nhưng hắn không có chứng cớ lật lại bản án, tuy vẫn giết Mộ Dung Dẫn, giải mối hận trong lòng! Ta cảm thấy dược, Hoàng thượng vẫn còn yêu nương nương, chúng ta giúp hắn trăm lợi mà không có hại gì! Tiểu Hỉ tử, nói không chừng đây là cơ hội cho chúng ta thăng quan phát tài, ngươi giúp tỷ tỷ đi!” Anh tẩu cầu xin hắn.

Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, ngay từ đầu chỉ cho rằng Anh tẩu thương hại Thanh phi, không ngờ vẫn liên quan đến Vẫn Lệ, hắn suy nghĩ kĩ, kéo Anh tẩu vào phòng, thay đổi y phục cung nữ, chỉ hướng về Duẫn Thiên cung: “Lần trước ta tự ý xông vào Duẫn Thiên cung, bị thái giám tổng quản bắt được, tỷ, ta không thể đi cũng ngươi, ngươi đi dọc theo hồ hình thoi, là đến trước Duẫn Thiên cung, Hoàng thượng nghỉ tạm ở đó, nhưng mà…” Hắn rũ mắt, nhỏ giọng: “Chỗ đó là cấm địa của Hoàng cung, nếu lúc ấy Hoàng thượng nổi điên, ngươi phải cẩn thận một chút!”

Anh tẩu gật đầu, dọc theo con đường nhỏ đến gần Ngưng hương cư. Bởi vì có quan hệ với Tiền Dung nên đối với địa hình Ngưng hương cư, Anh tẩu hết sức quen thuộc, dọc theo con đường đó, chỉ thấy ba chữ Duẫn Thiên cung dưới ánh đèn.

Phía trước điện có thị vệ canh giữ, sau điện cũng có, Anh tẩu do dự mãi không thể nào tiếp cận lại gần. Bỗng dưng nàng phát hiện một bóng đen bay nhanh ra khỏi Duẫn Thiên cung, nàng vội vã đuổi theo nhưng đến hành lang thì không thấy bóng dáng.

Bóng đen bay nhanh đến Ngưng Hương cư, sau đó đến trước căn phòng, do dự một lúc.

Cách đó không xa, hiện lên một bóng dáng, trầm thấp mở miệng: “Chủ thượng!”

“Ngươi xác định Nha Nha bị tên La Không bắt giữ?” Nam tử ẩn trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt, nhưng âm thành lại húng ác dữ tợn.

“Vâng! Nếu không phải chủ thượng phân phó phải đi theo từ xa, không thể hiện thân, thuộc hạ sẽ không…” Mạc Tang giải thích.

“Được, được, ngày mai Kim Huy về nước, trận diễn trò này đến lúc phải hạ màn rồi!” Nam tử thở dài một tiếng, hai chân bước lên tường thành, thân thể như con chim ưng xẹt qua tường thành,bay đến chỗ La phủ.

Anh tẩu ở trong Hoàng cung không tìm thấy người, chỉ có thể tức giận rời đi.

Liễu Nha bị nhốt trong phòng củi La phủ, dựa vào góc tường, miệng bị dắt khăn, cảm giác như thế nà làm cho nàng nhớ lại cảnh lúc ở hợp hoan lâu, chỉ có Lục Ánh cứu nàng, nhưng hiện tại nàng có thể dựa vào ai?

Ngoài cửa có hai người thân hình vạm vỡ canh giữ, nhìn qua cửa có thể thấy hai người đang lắc lưu. Liễu Nha hung hăng nhổ khăn trong miệng ra, khó xử nhìn thân thể bị trói chặt, canh giữ nghiêm như vậy, làm sao để chạy ra ngoài, hiện tại Bảo Bảo có đói bụng hay không?

Cửa phòng xoảng xoảng một tiếng, Liễu Nha ngẩn ra, cảnh giác nhìn, chỉ thấy cánh cửa két một tiếng… Tiếng cửa mở ra, sanh trăng soi sáng bóng dáng nam tử khôi ngô.

Liễu Nha trốn ở trong góc, không cho mình phát ra âm thanh, nhưng nam tử như biết vị trí của nàng, càng đến gần, cuối cùng, hắn đứng trước mặt nàng, nửa ngồi xuống: “Tiểu nương tử?” Nam tử ngả ngớn gọi nàng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Là cái tên La Không này!

“Như thế nào? Thương thế đã tốt hơn sao?” Liễu Nha bất mãn nhìn hắn, thừa dịp hắn không cảnh giác, hung hăng cắn ngón tay hắn.

“Ôi!” Nam tử ăn đau, kêu rên, vừa muốn giáo huấn nàng thì thân thể đột nhiên choáng váng ngã trên mặt đất.

“Ô” Liễu Nha nhíu mày, đưa mắt nhìn, mới phát hiện nơi cửa phòng, một bóng dáng cao lớn đứng đó. Toàn thân hắn màu đen, như sữ giả đến từ địa ngục, trong tay cầm một thanh hàn kiếm, máu đang nhỏ từng giọt tý tách.

“Không phải ngươi đem hắn…” Liễu Nha ngạc nhiên, không dám tin nhìn nam tử.