Chàng Rể Phế Vật

Chương 231: Nữ thần cũng muốn đi theo



Trải qua hơn một giờ dưới ánh nắng mặt trời, Trần Xuân Độ thoải mái duỗi eo, đứng lên, vặn vẹo đầu, vận động xương cốt.

“Anh Trần, uống đi, nào, Long Tỉnh tôi đã pha xong rồi.” Đột nhiên, một bóng người niềm nở bưng một ấm trà đi đến, nở nụ cười nịnh hót.

Trần Xuân Độ đánh giá Trương Dũng, mang theo nguyên tắc của cuộc đời là dù sao cũng có người trả tiền sao lại không uống, nhận lấy ấm trà, uống một ngụm.

“Lá trà bình thường, kỹ năng pha trà không tồi.” Trần Xuân Độ hờ hững lên tiếng, bình phẩm.

Trương Dũng cười haha: “Kỹ năng pha trà của tôi là học từ ông nội tôi, ông nội tôi là một bậc thầy về trà, vốn dĩ muốn tôi kế tục ông, nhưng tôi không muốn làm công việc kia, quá nhàm chán.”

Trần Xuân Độ liếc nhìn anh ta: “Làm bảo vệ không nhàm chán sao?”

“Không giống đâu, làm bảo vệ ở tập đoàn Lê thị tốt hơn rất nhiều so với những nơi khác, có thể làm quen được rất nhiều lão đại giống như anh Trần anh.” Trương Dũng vồn vã nịnh hót.

Trần Xuân Độ khẽ cười, Trương Dũng giải thích: “Anh Trần, trà Long Tỉnh này là tốt nhất trên thị trường, một cân phải mấy triệu, tôi còn không nỡ pha cho lãnh đạo kia.”

Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên…Trương Dũng đương nhiên không biết, trà tốt mà Trần Xuân Độ từng uống quá nhiều rồi, chỉ có cực phẩm Đại Hồng Bào, lúc trước Trần Xuân Độ ở nước ngoài uống đến mức không muốn ngừng.

Trong số những loại trà mà Trần Xuân Độ đã từng uống, cốc Long Tỉnh này của Trương Dũng…còn không được xếp hạng!

Trong mắt rất nhiều người, cốc trà Long Tỉnh này của Trương Dũng quả thật có thể đạt đến Long Tỉnh cực phẩm, nhưng trong lòng Trần Xuân Độ rất rõ…Long Tỉnh cực phẩm chân chính chỉ có mấy cây chè, sản lượng ít đến đáng thương.

Sản lượng ít ỏi kia không thể xuất hiện trên thị trường, chỉ được bán với giá rất cao ở thị trường chợ đen.

Sau khi uống hết Long Tỉnh, Trần Xuân Độ quay trở lại phòng làm việc.

Vừa trở lại phòng làm việc và ngồi xuống, điện thoại của Trần Xuân Độ đột nhiên vang lên.

Trần Xuân Độ liếc nhìn màn hình điện thoại, trong đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên có một tia thâm thúy đang ấp ủ…

Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra, đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Thanh Niên: “lão đại, sắp có rắc rối rồi.”

“Sao vậy?” Vẻ mặt của Trần Xuân Độ hơi cứng lại, dựa vào sự hiểu biết của anh với Thanh Niên, có thể khiến Thanh Niên nói ra câu này, chắc chắn không phải chuyện bình thường.

“Còn nhớ Ares có một người hầu là Oliver không?” Thanh Niên hỏi.

“Sao vậy?” Trần Xuân Độ hỏi. “Người cung cấp thông tin vừa thông báo cho tôi biết ở sân bay thành phố T xảy ra một vụ thảm sát, tôi vừa đi điều tra camera, phát hiện hung thủ của trận thảm sát này chính là Oliver.” Thanh Niên trầm giọng nói.

Trần Xuân Độ cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Oliver đến thành phố T lúc nào?”

“Có lẽ là vừa đến, ở trong đường băng Oliver cũng giết mấy người…sau khi anh ta từ trên máy bay đi xuống, đã đại khai sát giới.” Thanh Niên chậm rãi nói.

“Theo dõi anh ta, có bất kỳ động tĩnh gì thì phải lập tức báo cho tôi biết.” Vẻ mặt của Trần Xuân Độ trở nên lạnh lùng: “Điều tra rõ ngọn nguồn, và ai là người bảo Oliver đến thành phố T.”

Khuôn mặt của Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lùng, trong ánh mắt hiện lên tia ớn lạnh, Oliver là người của thế giới ngầm ở phương Tây, cách nước C xa như vậy, Oliver không thể không nề gian nan vất vả, đi quãng đường xa xôi hàng chục nghìn km đến, chắc chắn là có mục đích khác.

Phía sau Oliver chắc chắn có người lãnh đạo, chỉ điểm cho anh ta.

Trong đáy mắt Trần Xuân Độ hiện lên một tia lạnh lùng đang không ngừng nung nấu…sự xuất hiện của Oliver sẽ ảnh hưởng đến an nguy của thành phố T và Lê Kim Huyên, anh không thể cho phép mối nguy hiểm này tồn tại, đương nhiên anh phải diệt trừ mối nguy hiểm đang tồn tại này!

“Ngộ nhỡ anh ta được Ares phái đến thì sao?” Giọng điệu của Thanh Niên có chút lo lắng… lúc đầu khi thế lực ngầm ở phương Tây bị đảo lộn và trở nên hỗn loạn, vị thần chiến tranh kia cũng không nhàn rỗi, đã mấy lần khiến Trần Xuân Độ rơi vào nguy cơ sống chết!

“Nếu như Oliver là thần chiến tranh phái đến, chỉ có một khả năng duy nhất, Metis người duy nhất biết được tung tích của chúng ta đã để lộ ra…căn cứ cũng đã tiêu đời….nhưng nếu như Metis để lộ ra tung tích của chúng ta, không thể chỉ có một mình Oliver đến, Ares sẽ tự mình đến.” Trần Xuân Độ nói: “Theo tình hình bây giờ, xác suất Ares phái đến là rất thấp.”

Khuôn mặt Trần Xuân Độ lạnh lùng: “Đương nhiên, nếu như thật sự là Ares phái đến….” Trong đôi mắt của Trần Xuân Độ lóe lên một tia sát ý hung ác: “Tôi sẽ không ngại đi đến thế giới ngầm một lần nữa, lúc trước bỏ qua cho bọn họ, lần này sẽ không như thế nữa!”

“Hi vọng không phải là Ares phái đến, nếu không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.” Thanh Niên cảm khái, nếu thật sự bị kẻ điên trong thế giới ngầm biết được, căn cứ đã được xác định coi như tiêu đời.

Cái tên Ares điên kia, nếu như thật sự biết được vị trí của căn cứ, chắc chắn sẽ điên cuồng tấn công, không đem tử huyệt sinh mạng sẽ không dừng tay.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Xuân Độ trầm tư, cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn.

Không lâu sau, một bóng hình gợi cảm xuất hiện ở cửa phòng làm việc, đi vào trong, giọng nói từ tính hỏi: “Trần tổng, tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Giúp tôi mua một ít đồ.” Trần Xuân Độ nhìn Ninh Nhu, giọng điệu vô lại nói.

“Thứ gì?” Ninh Nhu cầm giấy lên, bắt đầu ghi chép lại.

“Một chiếc bàn cát mô phỏng.” Trần Xuân Độ nói.

“Bàn cát mô phỏng?” Ninh Nhu sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.

Trần Xuân Độ gật đầu, bổ sung thêm: “Muốn đồ quân sự, không phải là những thứ bình thường mà dân dụng vẫn chơi.”

Ninh Nhu nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt nghi hoặc….cô ta liếc nhìn bàn làm việc, làm thế nào cũng không thể hiểu được tại sao Trần Xuân Độ lại cần một bàn cát mô phỏng, còn có những đồ quân sự.

Chức vụ của Trần tổng ở tập đoàn Lê thị…công việc bình thường không hề dùng đến bàn cát…anh mua những thứ này làm gì?

Dường như Trần Xuân Độ nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Ninh Nhu: “Dùng để chơi game.”

Ninh Nhu gật đầu, nói: “Bàn cát mô phỏng quân dụng bộ phận hậu cần bảo vệ có lẽ không mua được, nên cần tốn một chút thời gian, Trần tổng anh cần kiên nhẫn đợi một chút.”

“Được.” Trần Xuân Độ cười vô lại, gật đầu, Ninh Nhu quay người, vừa đi về phía cửa phòng làm việc được mấy bước, đột nhiên Trần Xuân Độ lại gọi Ninh Nhu lại.

Ninh Nhu quay người lại, nhìn Trần Xuân Độ, hỏi: “Trần tổng còn có chuyện gì sao?”

“Không có gì, hôm nay cô…ăn mặc rất đẹp.”

Trần Xuân Độ nói, ánh mắt không thể không nhìn xuống phía dưới, rơi vào đôi tất lưới gợi cảm của Ninh Nhu.

Mỗi ngày Ninh Nhu đều ăn mặc gợi cảm, còn hơn cả Lê Kim Huyên, hơn nữa cộng thêm thân hình ma quỷ với tỷ lệ vàng, đôi tất lưới màu đen…đôi chân dài trắng như tuyết, quả thật khiến người khác sôi máu, không thể cưỡng lại được!

“Cảm ơn.” Ninh Nhu đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn, vội vàng bước trên đôi giày cao gót, lộc cộc giống như chạy trốn ra khỏi phòng làm việc.

Trong văn phòng của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nghe báo của của Lâm Trinh Tuyết, lông mày nhíu lại.

“Chắc chắn không, anh ta muốn mua bàn cát mô phỏng quân sự?” Lê Kim Huyên hỏi.

Lâm Trinh Tuyết gật đầu: “Không sai.”

“Anh ta muốn mua cái này làm gì?” Lê Kim Huyên lẩm bẩm tự hỏi, một người thông minh sáng suốt như cô, lần này cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc Trần Xuân Độ muốn làm gì.

“Lê tổng, Trần tổng làm như vậy, có lẽ là có suy nghĩ của mình.” Lâm Trinh Tuyết nói.

“Tên tiểu tử này, muốn làm là làm, không có kế hoạch dài hạn.” Lê Kim Huyên lạnh lùng hừ một tiếng, mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt cô vẫn khá ôn hòa.

Đúng lúc này, trên bàn làm việc của Lê Kim Huyên, điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

Lê Kim Huyên nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói chất phác của Lê Duy Dương, bảo cô đi đến phòng làm việc của chủ tịch một chuyến.

“Chuyện này liên quan đến tiểu Trần.” Lê Duy Dương không nói gì, đã cúp điện thoại.

Lê Kim Huyên sững sờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, bắt đầu lo lắng có phải là Trần Xuân Độ đã làm ra chuyện gì.

Lê Kim Huyên nghĩ như vậy, cô vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.

“Này….Lê tổng.” Lâm Trinh Tuyết đứng trong phòng làm việc với khuôn mặt sững sờ, nhìn Lê Kim Huyên vội vàng đi đến phòng làm việc của chủ tịch, cô ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, trong điện thoại rốt cuộc là chủ tịch Lê đã nói gì, mà khiến Lê Kim Huyên vội vàng chạy qua như vậy.

Trong phòng làm việc của chủ tịch.

Lê Kim Huyên vội vàng đẩy cửa phòng làm việc ra, đi đến trước mặt Lê Duy Dương, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, tại sao trong điện thoại không nói rõ ràng?”

Lê Duy Dương tháo kính xuống, vừa lau kính, vừa nhìn Lê Kim Huyên, nở một nụ cười thâm thúy: “Ba đoán đúng rồi, chỉ cần nói là chuyện liên quan đến tiểu Trần, con sẽ thương tâm như vậy.”

Khuôn mặt Lê Kim Huyên cứng đờ, giải thích nói: “Không liên quan đến anh ta, con chỉ là một người sếp có quan hệ bình thường với nhân viên thôi.”

Lê Duy Dương cười nói: “Bây giờ cậu ấy chỉ là nhân viên của con sao? Bây giờ cậu ấy cùng cấp với con.”

Lê Kim Huyên sững sờ, sau đó không vui hừ một tiếng, phản bác nói: “Vậy thì làm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì mà ba gọi con đến.”

“Không có chuyện lớn gì, chỉ là ba đã thương lượng xong với tiểu Trần rồi, tuần sau Yên Kinh có một đại hội cược thạch, cậu ấy sẽ thay mặt tập đoàn Lê thị của chúng ta đi tham dự, nói với con một tiếng thôi.” Lê Duy Dương vừa nói ra câu này, đã khiến cho Lê Kim Huyên sững sờ, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn: “Ba nói cái gì? Đại hội cược thạch? Ba kêu anh ta đi?”

Lê Duy Dương gật đầu, nhìn khuôn mặt kỳ quái của Lê Kim Huyên, hỏi: “Sao vậy? Không được sao?”

“Chủ tịch, ba điên rồi, anh ta sao có thể biết cược thạch, ba để anh ta đi tham dự đại hội cược thạch, không phải là khiến tập đoàn Lê thị của chúng ta mất mặt sao!” Lê Kim Huyên vội vàng nói, kiên quyết phản đối Trần Xuân Độ đi tham gia đại hội cược thạch.

Lê Duy Dương cười haha: “Con đừng xem thường chồng của con.”

Lê Kim Huyên nhếch môi: “Anh ta có cái gì để được xem trọng chứ.”

“Chuyện này đã được quyết định, ba đã hỏi những cổ đông khác, bọn họ đều đồng ý để tiểu Trần đi tham gia đại hội cược thạch.” Lê Duy Dương nói một cách nhẹ nhàng.

“Vậy, con cũng đi.” Lê Kim Huyên cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, đột nhiên ra quyết định.