Chàng Rể Hồ Tiên

Chương 5



Tối hôm nay, Cẩn Vương phủ bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề, canh giữ bên ngoài Minh Nguyệt các, Lý Vũ Dương khó nén nổi vẻ mặt sốt ruột.

Đầu xuân phương Bắc vẫn là một màn tuyết trắng xóa, hàn khí rùng cả mình, mới qua năm thôi, cơ thể yếu ớt của Linh di đã bị nhiễm phong hàn.

Bỗng đêm hôm nay, Linh di đột nhiên ngất lịm đi, nghĩa phụ phải phái người mời đại phu đến chẩn mạch.

Vì không được quấy nhiễu đại phu, cho nên Lý Vũ Dương không thể làm gì khác hơn là nóng lòng đợi ngoài cửa phòng, không ngừng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn vươn cổ nhìn lén vào bên trong.

“Quận chúa, người đừng vội, Linh Vương phi sẽ không có chuyện gì đâu.” Hạ Trúc ở một bên trấn an, thật ra thì trong lòng nàng cũng cấp bách. Linh Vương Phi là một người tốt, bọn hạ nhân trong Vương phủ cũng hi vọng người có thể bình an vượt qua cửa ải này.

“Ta biết, nhưng mà đại phu đã vào lâu như vậy. . . . . .” Nàng lo lắng nhìn tỳ nữ của mình, “Hạ Trúc, có phải là Linh di sẽ. . . . . .”

“Quận chúa, ngươi đừng tự hù dọa mình, Vương phi cát nhân thiên tướng.”

Lúc này đây, nàng đang nhớ tới một người. “Ngày mai ta nhất định phải đến nhờ Nham Phong chuyện của Linh di.”

Hạ Trúc trừng mắt nhìn, nói trúng điểm yếu, “Nô tỳ e Liễu công tử sẽ không đồng ý.”

Mấy ngày nay, mặc dù nàng vẫn nghĩ rằng chuyện Quận chúa và Liễu Nham Phong gần gũi nhau không phải là chuyện tốt, nhưng vài ngày trước, nàng vô ý ngã từ trên lầu xuống, té gãy chân, tưởng rằng đời này không thể đi lại được, chẳng ngờ Liễu Nham Phong lại ra tay cứu giúp.

Hắn châm cứu trị liệu không mất mấy ngày, từ hai chân vô lực, chỉ mới hai ngày thôi đã có thể xuống giường, hoạt động như thường, không khác gì trước.

Cho nên, cho dù trong lòng nàng đối với Liễu Nham Phong còn có hoài nghi, nhưng dẫu sao cũng là ân công, nàng cũng không nên nói thêm gì nữa.

Lý Vũ Dương nghe vậy tâm trầm xuống, không nhịn được bất mãn, “Thật không biết sao mà hắn hẹp hòi thế?” Mỗi khi trở về, chỉ cần nàng nhắc tới việc chữ trị cho Linh di, mặt hắn sẽ đanh lại, khiến nàng không tài nào mở miệng được.

“Quận chúa,” Thanh âm Hạ Trúc vang lên, ánh mắt dừng lại phía sau Lý Vũ Dương, “Thế tử đến.”

Lý Vũ Dương xoay người. “Phúc ma ma?!” Nàng kinh ngạc nhìn lão nương ôm Lý Nặc đi tới. “Sao ngươi lại dẫn Lý Nặc ra khỏi Lục Trúc các?”

“Bẩm, Thế tử làm ầm ĩ lên đòi đi tìm mẫu phi.” Phúc ma ma là người phụ trách chăm sóc Lý Nặc, giờ phút này cũng có vẻ mặt lo lắng, “Linh Vương Phi đã khá hơn chưa?”

Lý Vũ Dương vươn tay ôm Lý Nặc, nhẹ lắc đầu, “Ta còn không rõ nữa.” Thấy Lý Nặc trong lòng ho nhẹ mấy tiếng, nàng vội vàng vỗ vỗ lưng, đau lòng nói: “Thế tử bị nhiễm phong hàn chưa khỏi, mau đưa đệ ấy về phòng đi.”

“Không!” Lý Nặc dùi vào lòng nàng, “Đệ muốn tìm mẫu phi.”

“Nặc nhi ngoan!” Nàng nhẹ giọng trấn an, “Trời đã tối, mẫu phi nghỉ ngơi rồi, chờ sáng mai tỷ dẫn đệ đến gặp mẫu phi –”, lời của nàng còn chưa dứt, cánh cửa phía sau liền mở ra, nàng không kịp nói hết, ôm Lý Nặc nóng lòng xoay người.

“Thế tử và Quận chúa đến thật vừa lúc.” Lão bộc trung thành của Cẩn Vương phủ, Khổng tổng quản xuất hiện ở cửa phòng, vẻ mặt ngưng trọng, “Vương gia cho mời hai vị!”

Thầy vẻ mặt của Khổng tổng quản, trái tim Lý Vũ Dương đập nhanh, bàn tay căng thẳng ôm Lý Nặc, tiến vào trong phòng.

Đại phu vẻ mặt áy náy đang đứng ở một bên, sắc mặt nghĩa phụ cũng nặng trĩu như vậy.

Nàng ôm Lý Nặc, không chút nào chần chừ chạy vội tới bên giường quỳ xuống, trên giường, Tư Đồ Linh mặt mũi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

“Linh di?” Nàng bất an gọi khẽ.

Tư Đồ Linh đang nằm ở trên giường nghe tiếng gọi, chậm rãi mở mắt, gắng gượng mỉm cười, “Vũ Dương. . . . . .”

Lý Nặc thấy thân nương tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé vội nắm lấy tay nàng.

Nhìn thần sắc hốc hác của Tư Đồ Linh, Lý Vũ Dương rơm rớm nước mắt. Linh di tận tụy nuôi dưỡng nàng lớn lên, để cho nàng nhận được tất cả mọi điều tốt nhất, nếu không có Linh di, Lý Vũ Dương nàng nói cho cùng cũng chỉ là một tiểu cô nhi không chỗ nương tựa, nàng không cách nào tưởng tượng được cuộc sống không có Linh di ở bên cạnh.

“Mẫu phi.” Lý Nặc bò lên giường Tư Đồ Linh, nằm gọn trong lòng nàng.

Tư Đồ Linh khẽ mỉm cười, cố hết sức giơ tay, vỗ lưng nhi tử. “Sau này Nặc nhi phải làm phiền con và phụ vương con rồi.”

“Linh nhi,” Lý Nhạc nghe vậy không khỏi nhẹ trách, “Nàng đừng nói bậy!”

Nàng ngẩng đầu nhìn phu quân vẻ mặt nghiêm túc nhìn đứng ở một bên, nhẹ lắc đầu , “Vương gia, để thần thiếp nói hết. Năm đó nếu không nhờ Vương gia, thần thiếp và Vũ Dương có thể đã mất mạng rồi. Đại ân đại đức của Vương gia, thần thiếp chỉ có thể báo đáp ở kiếp sau mà thôi.”

“Ta không thích nàng nói những điều này đâu.” Lý Nhạc giận tái mặt.

“Năm đó, nô tì mười ba tuổi theo tiểu thư bồi giá. . . . . .” Tư Đồ Linh dường như không nghe được lời phu quân, suy nghĩ miên ma, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới, “Cô gia và tiểu thư tình thâm như chim liền cánh, nhưng thời gian hạnh phúc không quá mấy năm, cô gia gặp phải tai kiếp, tiểu thư cũng đi theo, may mà Vương gia ưu ái, thu nhận thần thiếp và Vũ Dương, nếu không thì e khó bảo toàn tính mạng.” Năm ấy, nếu như Lý Nhạc đem hai người các giao giao cho quốc sư, sợ rằng hậu thế của chủ nhân đã không còn sống sót, chết trên đỉnh núi hoang.

Nàng cố hết sức muốn đứng dậy hành lễ, nhưng bị Lý Nhạc ghì xuống.

“Vương gia. . . . . .” Ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng hắn, “Thần thiếp chỉ có thể chờ kiếp sau nữa báo đáp chàng. . . . . .”

“Đừng nói bậy!” Lý Nhạc khẽ chạm vào gò má tái nhợt của ái thê. “Bổn vương không cho phép nàng chết!”

Nhìn hắn vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt là lo lắng xen lẫn đau lòng, nàng bật cười, nhưng đột nhiên ho sặc sụa, khiến cho vẻ mặt vốn nhợt nhạt càng thêm trắng bệch.

“Linh nhi?!” Lý Nhạc hoảng hốt. “Đại phu ——”

Đại phu vội vàng dùng kim châm, vất vả lắm mới làm cho hơi thở nàng ổn định lại.

Khẽ thở dốc trong ngực phu quân, Tư Đồ Linh nhắm hai mắt, yếu ớt mở miệng, “Vương gia, thần thiếp. . . . . . Muốn về lại quê nhà.”

Nàng và tiểu thương ở cố hương lớn lên vô ưu vô lự, đó là quảng thời gian hạnh phúc nhất, bất quá qua nhiều năm như thế, để bảo vệ Vũ Dương, và cũng sợ ứng với lời tiên đoán của tiểu thư trước khi lâm chung, cho nên dù nàng có muốn cũng chỉ kiềm nén trong lòng.

Nhưng có lẽ là người sắp hướng về cõi âm ti, vốn lá rụng hy vọng về nguồn cội, trong đầu nàng gần đây thỉnh thoảng hiện lên cảnh tượng thôn xóm bốn mùa mây vờn quanh, nàng thật hoài niệm a. . . . . .

“Được.” Không chần chờ chút nào, Lý Nhạc liền đáp ứng, “Bổn vương sẽ dẫn nàng trở về.”

Tư Đồ Linh giương khóe miệng, “Thật sao?”

Lý Nhạc quả quyết gật đầu.

“Có một câu nói này của Vương gia, thần thiếp đã thỏa mãn.”

“Không!” Lý Nhạc kiên định nhìn nàng, thật khó chịu khi cảm giác nàng yếu ớt biết nhường nào trong ngực hắn, hốc mắt đỏ lên, khẩu khí vẫn chắc nịch, “Ta sẽ dẫn nàng trở về, trở về cố hương của nàng, để nàng được ngắm nhìn lại cảnh sắc mỹ lệ ấy.”

“Đúng ạ, Linh di hãy cùng phụ vương hồi hương đi, con sẽ chăm sóc Nặc nhi.”

Lý Vũ Dương ở một bên tán thành, nàng muốn Linh di lưu lại bất cứ tiếc nuối nào.Tư Đồ Linh nhắm mắt lại, yên lặng một lát, một giọt lệ xuất hiện dưới hàng mi, từ từ trợt xuống hai má.

“Thân thể của ta. . . . . .” Nàng thở dài mở miệng, “Sợ là không chịu đựng đến tới lúc đó.”

“Có thể được.” Lý Vũ Dương nhìn đại phu dò hỏi. “Đại phu. . . . . . Đúng không?”

Đại phu lộ ra vẻ mặt khó xử, đừng nói là ngồi trên xe trở về phương nam, với tình trạng cơ thể ốm yếu của Vương phi, chỉ sợ ra khỏi thành không lâu đã không chịu được rồi.

Sắc mặt của đại phu đã cho câu trả lời, nhưng Lý Vũ Dương vẫn không hết hy vọng, “”Ta không tin, chẳng lẽ thật không có cách sao?”

“Không phải là không có, chẳng qua là. . . . . .”

Trông đại phu muốn nói lại thôi, hai mắt Lý Vũ Dương sáng ngời lên, lập tức đứng dậy, “Ngươi mau nói!”

“Lão phu đã đề cập qua với Vương gia,” Mắt liếc vẻ mặt u sầu của Lý Nhạc, đại phu kiên trì tiếp tục nói: “Là Mộng Hồn cốc. . . . . .”

“Mộng Hồn cốc?” Lý Vũ Dương hoài nghi nhíu mày.

Nàng đã từng nghe nhắc đến sơn cốc thần bí này, bên trong có một bộ tộc không màng thế sự bên ngoài, cốc chủ là người có y thuật cao minh, nhưng tính cách quái dị, không giao thiệp với người ngoài, lại càng không tùy ý xuất thủ cứu người, một khi ra tay là do có người cầu xin, mà đối phương cũng phải là người quan trọng nào đó.

Không ít kẻ quyền thế đưa đến biết bao vàng bạc châu báu, chỉ vì muốn cốc chủ xuất cốc, nhưng không bao giờ đạt được.. Đã từng có người không biết tự lượng sức mình mà vào cốc tìm tòi đến tột cùng, nhưng người đó vào rồi không trở ra nữa, dần dà cũng không có người dám nữa.

Vì ái thê, Lý Nhạc đã từng phái người đi Mộng Hồn cốc tìm kiếm cốc chủ, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

“Phụ vương. . . . . .Đó không hẳn là truyền thuyết sao?” Lý Vũ Dương lẩm bẩm nói.

Lý Nhạc lắc đầu, “Ta thử qua rồi, nhưng không vào được qua cửa, còn khiến hai tên thuộc hạ bỏ mạng. Mà cho dù muốn cầu xin cốc chủ Mộng Hồn cốc, cũng phải dự kiến trước người của hắn ta. Vấn đề là ta mặc dù là một Vương gia quyền quý, nhưng ngay cả cơ hội gặp hắn một lần cũng không được.”

“Vương gia, người không cần vì thiếp mà cố gắng không cần thiết.” Tư Đồ Linh suy yếu mở miệng, vẻ mặt tái nhợt nhìn hắn,”Thần thiếp không dám có ý nghĩ xằng bậy nữa, chỉ cầu nếu thiếp có vạn nhất gì, kính xin Vương gia chiếu cố Vũ Dương, nó là bảo bối trân quý nhất của tiểu thư thần thiếp.”

Lý nhạc cúi đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, “Ta không muốn nàng nói thêm lời xui xẻo đó nữa!”

“Đúng vậy, Linh di, người sẽ không sao đâu.” Lý Vũ Dương hít sâu một hơi nói: “Con sẽ đi cầu người tới cứu Linh di!” Cho dù muốn nàng quỳ gối trước mặt Liễu Nham Phong ba ngày ba đêm, nàng cũng muốn hắn đồng ý đến khám cho Linh di.

“Không! Ta không cho phép con xúc động mà làm bậy!” Tư Đồ Linh thở gấp gáp, trên khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ lo lắng, “Có nghe hay không?”

“Con. . . . . .”

“Có nghe hay không?” Thanh âm nóng nảy hơn.

Lý Vũ Dương không tình nguyện mà hạ miệng, “Vũ Dương đã nghe.”

“Tốt.” Tư Đồ Linh lúc này mới yên tâm, khẽ thở dài, “Linh di muốn con phải nhớ kỹ, con là Lý Vũ Dương, là Quận chúa Vũ Dương của Cẩn Vương phủ, sau này tìm một nhà khá giả gả cho, yên ổn mà sống tốt. Vương gia. . . . . . Hết thảy tựu nhờ cậy chàng.”

Lý Nhạc ôm chặt nàng, kìm nén nước mắt, “Đừng gắng sức, nàng chỉ mệt mỏi một chút thôi, bổn vương. . . . . . Nhất định nghĩ cách dẫn nàng về lại quên hương.”

“Vâng.” Ôm nhi tử trong ngực, Tư Đồ Linh mỉm nụ cười hài lòng. “Thần thiếp tin tưởng Vương gia.”

Lý Vũ Dương đi tới, ôm lấy Lý Nặc. “Nặc nhi ngoan, để mẫu phi ngủ, cùng tỷ tỷ trở về phòng nào.”

“Dạ.” Lý Nặc hôn lên gương mặt mẫu thân, ngoan ngoãn để cho tỷ tỷ ôm về phòng.

Mặc dù đáp ứng Tư Đồ Linh tuyệt sẽ không cố tình làm bậy, nhưng khi rời khỏi cùng Lý Nặc, trong lòng lý vũ dương lòng đã có chủ ý.

——————–

“Tại sao lại không cứu?”

“Bà ta là người của hoàng thất.”

Lại là cái lý do đã nhắc một trăm lẻ tám lần này! Lý Vũ Dương giận đến dậm chân.

Liễu Nham Phong biết ánh mắt của nàng đang trừng trừng trên mặt mình, nhưng hắn không quay đầu nhìn nàng, vẫn ung dung ăn bánh hoa mai.

Hắn và nàng giống nhau đều thích bánh hao mai, bởi vì đây là mùi vị quen thuộc khi hắn còn bé, hắn nhớ mang máng năm đó gặp nạn thiếu chút nữa bị giết chết, người cứu hắn đã cho hắn ăn món này, từ đó về sau hắn đối với tư vị này nhớ mãi không quên.

“Vậy nếu như ta xin phụ vương hưu Linh di, Linh di không phải là người của hoàng thất nữa, ngươi đồng ý không?”

Đầu óc nữ nhân này thật là có vấn đề! Mặt hắn không chút thay đổi liếc nàng một cái, căn bản không cho lời của nàng là thật.

“Lương y như từ mẫu, ngươi thấy chết không cứu thì khác gì giết người ta?”

“Ta bất quá chỉ là giang hồ lang trung, không có bao nhiêu bản lãnh.”

“Hừ! Ngươi căn bản là không phải là giang hồ lang trung, chẳng qua là không muốn xuất thủ cứu giúp mới tự hạ thấp mình!” Nàng đứng trước mặt hắn, bắt buộc hắn ngẩng đầu nhìn nàng, “Cùng lắm thì bổn Quận chúa sẽ lấy đầu ra bảo vệ ngươi, cho dù Linh di có bất trắc gì, ngươi cũng sẽ không rụng nửa cái lông tơ, như vậy được chưa?”

Một buổi sáng nọ, ở một góc trong Cẩn Vương phủ, Lý Vũ Dương và Liễu Nham Phong đang tranh cãi ầm ĩ — nhưng thật ra, chỉ có Lý Vũ Dương ồn ào mà thôi, còn Liễu Nham Phong lặng yên nghe, hắn vẫn ngồi ở bậc cửa với vẻ mặt bình tĩnh, thật lâu cũng không đáp lời.

Đang đứng canh chừng là Hạ Trúc và Hạ Vũ, mặc dù không nghe rõ được hai người đang nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng hổn hển của chủ tử, cũng đoán biết được tám phần là Quận chúa đang lãng phí sức lực.

Hồi lâu, Lý Vũ Dương vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục thuyết phục, Liễu Nham Phong thì vẫn thờ ơ.

“Liễu Nham phong, hôm nay ta nhất định phải làm gật đầu, nếu ngươi không cứu Linh di, ta liền. . . . . .”

Liễu Nham phong lạnh lùng nhìn nàng, bộ dạng rửa tai lắng nghe.

“Ta liền. . . . . .” Chân mày cau lại, “Cả đời không qua lại với nhau!”

Hắn khẽ thở dài, cực nhàm chán cúi đầu tiếp tục ăn bánh hoa mai, không hề đem lời đe dọa của nàng bỏ vào tai.

“Liễu Nham Phong!” Thấy dáng vẻ chẳng thèm quan tâm, nàng căm phẫn kéo tay của hắn, bởi vì quá mức kích động, khiến chiếc bánh hoa mai trong tay rơi xuống nền tuyết.

Hắn khom lưng định nhặt lên.

“Đừng nhặt!” Nàng ngăn lại.

Hắn dừng lại hành động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt của nàng vừa nghiêm túc vừa chân thành.

“Lần này ta là nói thật!” Thanh âm nàng đột nhiên trầm hẳn, hỏi nhạt: “Chẳng lẽ ta đối với ngươi. . . . . . Một chút ý nghĩa cũng không có sao?”

Ánh mắt của hắn lẳng lặng nhìn thẳng nàng, mới bật ra một câu, “Đừng ép ta.”

“Ta không phải là ép ngươi, nhưng nếu không có Linh di, ta có thể đã sớm chết ở núi hoang rồi.” Nàng đứng trước mặt hắn, nắm tay hắn, hai mắt nhìn không chớp, “Van cầu ngươi!”

“Đừng ép ta.” Hắn vẫn lặp lại câu nói đó.

“Ngươi cùng hoàng thất rốt cuộc có huyết hải thâm cừu gì, khiến ngươi thấy chết mà không cứu?” Nàng không kìm được kích động mà hét lên, “Trừ phi ngươi cho ta một lý do hợp lí, nếu không đừng trách ta ép ngươi!”

“Ta không muốn nói.” Hắn có thể đáp ứng nàng tất cả, nhưng ngoại trừ ra tay cứu người hoàng thất, cho dù trời có giáng hồng vũ cũng không thể.

Nàng quật cường hất cằm lên, không định lùi bước, hai người ai cũng không chịu thua cứ đứng ngây tại chỗ.“Quận chúa, muốn ầm ĩ thì hãy chờ tối nay.” Hạ Vũ đột nhiên sợ hãi, “Bên ngoài. . . . . . Kiệu của Quận chúa Tử Nhứ sắp hướng đến đây! Chúng ta mau đi thôi!”

“Ngươi và Hạ Trúc tự mình tìm chỗ trốn trước đi.” Liễu Nham Phong ôm lấy Lý Vũ Dương, nhẹ nhàng nhảy, thoắt cái đã biến mất trước mặt Hạ Vũ.

Hạ Vũ kinh ngạc trừng mắt. Người đâu?!

Ngẩng đầu, nàng đã thấy Quận chúa và Liễu Nham Phong đã phi thân lên nóc nhà rồi.

Oa! Vẻ mặt nàng không khỏi thán phục. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc, nàng vội vàng chạy về.

Hai hạ nhân xuất hiện ở cửa sau Vương phủ, cho dù bị phát hiện, cũng có thể tùy tiện bịa một lý do nào đó để đi qua, nhưng Quận chúa là thiên kim tiểu thư, nhất định không đơn giản như vậy, nếu để Quận chúa Tử Nhứ trông thấy người ở cùng với nam tử khác, chắc chắn sẽ nổi lên gió lớn, phong ba trong Cẩn Vương phủ.

Lý Vũ Dương lần đầu tiên đứng trên mái hiên.

“Sợ sao?” Liễu Nham Phong hỏi.

“Có ngươi đang ở đây, ta không sợ.” Nàng bị ôm chặt trong ngực hắn, ngón tay chỉ kiệu của Tử Nhứ, “Đó là muội muội của ta.”

Hắn chỉ là phân tâm liếc một cái, nhưng ngay sau đó thu hồi ánh mắt, trong cẩn Vương phủ trừ nàng ra, những người khác hắn đều không có hứng thú.

“Đi!”

Nàng còn chưa kịp mở miệng, cả người đã bị hắn ôm lấy, thân thể nhỏ nhắn dán chặt vào hắn, nhiệt độ từ người hắn truyền vào người nàng, làm cho nàng không cảm thấy lạnh chút nào.

Liễu Nham Phong đưa Lý Vũ Dương ra khỏi thành, mặc dù đã là đầu mùa xuân, nhưng bên ngoài thành tuyết vẫn trắng một mảnh, nhìn mịt mờ đến vô tận.

“Mã nhi!” Thấy chú ngựa ngoài thành, nàng mừng rỡ kêu lên.

Đó vốn là con ngựa hoang từng làm bị thương người hắn mua được ở ngoài chợ, nguyên ý muốn tặng cho nàng, nhưng sợ nàng đem về phủ khó đường khai báo, cho nên tạm thời để cho hắn chắm sóc.

Hắn buông tay, nàng lập tức hưng phấn chạy đến bên chú ngựa, tràn đầy sức sống, nàng đứng cạnh nó vô cùng vui vẻ.

Nàng vỗ vỗ thân ngựa, phát hiện trên nó không có dây cương hoặc yên ngựa. “Chúc mừng ngươi đã gặp được một chủ nhân tốt nhé.”

Liễu Nham Phong khó hiểu nhíu mày lại.

Khóe miệng Lý Vũ Dương nhẹ nhàng giương lên, “Một người thợ săn khi bắt được một con dã ưng, muốn thuần phục nó bèn trói chặt hai chân, làm mù hai mắt, khiến chân nó không thể đứng được, mắt không thể nhìn được, sống trong cảnh tối đen, huấn luyện đến khi nó nghe lời mới thôi, nó được gọi là ‘ngao ưng’.”

Hai mắt nàng sáng ngời nhìn thẳng hắn, không chút nào rụt rè, ngược lại là sự khâm phục.

Nàng tiếp tục nói: “Còn chú ngựa hoang này bị thợ săn bắt được, đưa đến chợ bán đã là việc bất hạnh rồi, bởi vì nó đến từ hoang dã, vốn có dã tính bẩm sinh, nếu nó bị thuần phục rồi sợ chịu không ít khổ, nhưng nó gặp ngươi, được ngươi coi sóc, vẫn có thể giữ lại bản tính của mình, quả thực vô cùng may mắn.”

Cũng giống như người vậy, lễ nghi rườm rà luôn thật phiền phức, nàng cũng muốn tự do tự tại, nhưng sao lại lớn lên trong khuê phòng, chờ lập gia đình chứ?

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, đưa tay đem nàng kéo vào trong ngực, “Vũ Dương, trên đời này luôn luôn có nhiều chuyện là bắt đắc dĩ.”

Giọng nói trầm thấp như mê hoặc nàng, nàng tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nói: “Ngươi nhất quyết không cứu linh di của ta, cũng là chuyện bất đắc dĩ sao?”

Nghe nàng nhắc tới chuyện này, trong lòng hắn không phải là không bực mình, chẳng qua là nhàn nhạt thở dài, biết là nàng chưa có ý định từ bỏ mà.

“Nói cho ta biết đi,” Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn, “Ngươi không cứu người hoàng tộc, lý do rốt cuộc là gì?”

Hắn yên lặng một lúc lâu, ánh mắt vô thức hướng về phía xa, lúc này trời dừng đổ tuyết, không khí trong lành, trên đỉnh núi xa là một tầng tuyết phủ, trông đẹp vô cùng.

“Năm đó triều đình phái người giết mẹ ta,” Hắn mở miệng, âm điệu không hề cảm xúc, “Từ đó trở đi, chỉ cần là người của hoàng tộc, cũng xem như là kẻ thù của ta, đây xe như là lý do rồi chứ?”

Thân thể nàng vì câu trả lời ấy mà chấn động.

Hắn cho nàng một lý do, mà lý do đó. . . . . . Nàng không thể nào có thể phản bác được. Lý trí và tình cảm đan xen, cuối cùng, là nỗi khổ tâm khó nói nên lời.Mối thù giết mẫu thân. . . . . .

Trong lòng nàng đau xót, thở dài, bây giờ nàng mới nhận ra muốn hắn xuất thủ cứu Linh di là làm khó cho hắn.

“Ta hiểu rồi.” Nàng rũ mắt xuống, cố gắng nở nụ cười, “Ngươi nên sớm nói cho ta biết, nếu vậy, ta sẽ không ép ngươi.”

Chú ý thấy lệ nàng ngưng đọng ngay mắt, tim hắn bỗng dưng thắt lại thật khó chịu, nhưng hắn không thể mềm lòng.

Hắn cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn nàng. “Vũ Dương, một cuộc đời trăm nay tan hợp luôn có lúc phải dừng lại, cỏ cây cũng phải héo úa, người cũng phải chết, mạng do trời định, không nên can thiệp. Để bà ta đi thôi.”

“Ta biết mạng do trời định,” nàng vươn tay nhẹ chạm gương mặt hắn, “Nhưng câu tiếp theo không phải là ‘sự do người làm’ sao?” Nàng thấp giọng hỏi: “Nói cho ta biết đi, vì sao người của triều đình lại giết mẫu thân ngươi?”

Thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt lạnh như băng.

Thấy vẻ mặt biến đổi, nàng vội vàng mở miệng đổi ý, “Nếu, nếu như ngươi không muốn nói thì thôi vậy, ta chỉ là tò mò thuận miệng hỏi một chút. . . . . .”

Nhìn bộ dạng bối rối của nàng, hắn thoáng sững, tiếp đó kiên định cầm chặt tay nàng.

“Bởi vì bà đã yêu một người không nên yêu.” Những năm này, nàng là người duy nhất mà hắn trải lòng mình.

“Yêu người không nên yêu?” Nàng lẩm bẩm nhắc lại, tựa đầu vào lồng ngực hắn, cảm giác ấm áp bao quanh, nàng suy nghĩ nhanh nhạy, “Là cha ngươi sao?”

Hắn trầm mặc.

“Bà ấy đã yêu người không nên yêu, cho nên triều đình phái người truy sát. . . . . .” Nàng rời khỏi ngực hắn, nhìn vào mắt hắn, tìm được các mối liên kết, “Cho nên cha ngươi là người của triều đình? Nếu đến nỗi phải khiến triều đình đích thân ra tay, thân phận khẳng định bất phàm, hẳn là người trong hoàng thất. . . . . .Người có quyền cao chức trọng. . . . . . Đúng không?”

Liễu Nham Phong không trả lời, dường như là thừa nhận, đã cho Lý Vũ Dương đáp án.

“Thì là. . . . . . Ngươi lại là huyết thống của hoàng tộc!” Đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu, ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng cũng biết hắn đặc biệt thần bí, quả nhiên như nàng đoán, thân thế của hắn vô cùng khác biệt.

Nàng nhịn không được cười lên.

Hắn khó hiểu nhìn nụ cười của nàng.

Đôi mắt nàng xa xăm, nhưng vẫn sáng ngời, “Không cảm thấy thú vị ư? Trong cơ thể Lý Vũ Dương ta không hề có dòng máu hoàng tộc, nhưng lại lớn lên ở nhà đế vương, còn ngươi rõ ràng là người hoàng thất, vẫn sống ở chốn núi rừng. . . . . . Lão thiên rốt cuộc đang đùa phải không?”

Khóe miệng của hắn vì kết luận của nàng mà nhoẻn một nụ cười yếu ớt không dễ phát giác. “Ta chẳng có quan hệ gì với nhà đế vương cả.” Một câu thản nhiên vạch rõ ranh giới.

“Ta biết, chẳng qua là ngươi không muốn.” Nàng rời khỏi ngực hắn, cuốn theo suy nghĩ của mình. Bất quá chỉ là yêu một người thôi, nhưng lại phải trả giá bằng một mạng. . . . . . Lòng nàng rối bời, không nói nên lời được.

Nhìn về ánh mắt ôn nhu của hắn đang nhìn mình, nàng bỗng buồn, nghĩ tới người mẹ đã mất của hắn.

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng nàng vẫn vì một nữ nhân đã hương tiêu ngọc vẫn mà cảm thấy xót xa, trong lòng thầm quyết định.

“Ta muốn đến Mộng Hồn cốc.”

Lời của nàng khiến cho vẻ mặt hắn khẽ thay đổi, nét ôn nhu trên khuôn mặt biến mất, nhanh chân bắt được nàng.

Nàng hoảng hồn, hô nhỏ một tiếng nhìn hắn, “Sao chứ?”

“Ngươi muốn đi Mộng Hồn cốc?”

“Phải”, nàng thẳng thắn: “Bởi vì đại phu đã nói y thuật của cốc chủ Mộng Hồn cốc rất cao siêu, chỉ bất quá. . . . . .”

“Hắn ta không dễ dàng cứu người.” Hắn liền tiếp lời.

“Không sai, ngươi cũng nghe qua tin đồn rồi à?” Nàng cười một tiếng, nói nhỏ, “Mặc dù không biết tin đồn là thật hay giả, nhưng ta vẫn muốn đi thử một chút.”

“Người vào cốc rồi, có đi không về.”

“Ta biết.” Điều này nàng sớm có dự tính, “Cho nên ta ở dưới chân núi chờ là được, từ nơi này lên đường, khoảng một ngày là có thể đến đúng không?”

Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng. “Không sợ cuối cùng chẳng đạt được gì hết sao?”

“Còn hơn là không làm gì cả.” Nàng mỉm cười, vỗ mặt hắn, “Yên tâm đi, ta tự có cân nhắc.”

Con ngươi đen nhánh chăm chú vào nàng, giống như muốn xuyên thấu tâm tư của nàng, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhẹ thở dài một tiếng.

“Đừng thở dài. Ngươi đã có nổi khổ tâm riêng, không cách nào xuất thủ cứu giúp, thì ta phải thử cách khác, tránh làm khó ngươi mà có thể cứu được Linh di. Cho dù là hi vọng xa vời, nhưng vẫn còn khả năng.”

Hắn rất muốn khẳng định cho nàng biết, vô luận nàng làm gì, đến cuối cùng đều là tốn công vô ích.

Bàn tay to chạm nhẹ nhàng bờ môi đỏ mọng, nàng không né tránh, đôi mắt dịu dàng mở to.

Hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng. . . . . .

Nụ hôn của hắn mãnh liệt mà đòi hỏi, mang đến một loại tình cảm nàng chưa bao giờ trải qua, cuộc đời này. . . . . . Nàng biết mình đã chấp nhận hắn.

Liễu Nham Phong không cố gạt bỏ ý định trong đầu nàng, bởi vì hắn hiểu rõ bất luận hắn nói gì nàng vẫn sẽ đi, chờ đến khi nàng nhận ra việc này không có kết quả nào, tự động sẽ buông tay.

Mối hận giết mẫu thân, cho dù là vì nàng, hắn cũng không cách nào cởi bỏ.