Chàng Rể Chiến Thần

Chương 9: Vinh hạnh của tôi



Nghe thấy lời của Lạc tổng, tất cả mọi người lập tức hóa đá.

Lạc tổng là tổng giám đốc, đã là lãnh đạo cao nhất của công ty con, người có thể được ông ta gọi như vậy, chỉ có một người, đó chính là chủ tịch của tập đoàn.

Nghĩ đến vừa rồi suýt nữa động thủ, đội trưởng Trương mặt mày xám như tro.

“Bịch” một tiếng, ông ta quỳ xuống trước mặt Dương Chấn, vội vàng cầu xin: “Chủ tịch, tôi có mắt không tròng, mắt chó coi thường người khác, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi một con đường!”

Lạc tổng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi nhận được tin tức chủ tịch muốn đến công ty, ông ta lập tức chạy đến, không ngờ Dương Chấn đã đứng ở cửa công ty rồi, hình như còn xảy ra chuyện gì đó với thủ hạ.

“Có chuyện gì?” Lạc tổng mặt mày tức giận chất vấn.

Ông ta có thể trở thành tổng giám đốc đã bỏ ra quá nhiều, hiện nay công ty con vừa mới thành lập, thủ hạ của mình xung đột với chủ tịch, nhất thời phẫn nộ không thôi.

Trên mặt Dương Chấn đều là ý lạnh: “Đại nhân đại lượng? Nếu như tôi không tha cho ông, vậy tôi chính là tiểu nhân rồi?”

Nghe thấy lời của Dương Chấn, đội trưởng Trương suýt nữa dọa đái cả ra, sắp muốn khóc rồi: “Chủ tịch, tôi không phải có ý đó, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội!”

Dương Chấn quát một tiếng: “Cút!”

Năm năm xông pha trận mạc, Dương Chấn sớm đã hiểu một đạo lý, đã phạm sai thù bắt buộc phải chịu trừng phạt.

Lấy thân phận của anh, vốn không cần thiết phải tính toán với một bảo vệ, nhưng tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mẹ anh để lại trên đời này, bất cứ ai cũng không thể làm tổn hại hình tượng của nó.

Đội trưởng Trương còn muốn cầu xin, Lạc tổng một cước đá ông ta ra, quát: “Lôi ông ta đi cho tôi!”

Thái độ của Lạc Khải hạ xuống rất thấp, tin đồn liên quan đến Dương Chấn, ông ra ít nhiều cũng biết một chút.

Hai người một trước một sau đi vào công ty, tất cả mọi người mặt mày kinh ngạc nhìn Dương Chấn, Lạc tổng luôn cao cao tại thượng trong mắt bọn họ, lúc này lại khom người, đi theo đằng sau Dương Chấn.

Bọn họ sớm đã nghe nói chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn muốn đến công ty, lại thấy dáng vẻ cẩn thận của Lạc Khải, thân phận của Dương Chấn đã rõ rồi.

“Lạc tổng vừa đến Giang Châu thì có vô số người của gia tộc thượng lưu đến thăm viếng, bây giờ lại đi đằng sau một thanh niên, quá khó tin rồi.”

“Phí lời, lấy thân phận của Lạc tổng, cho dù nhà giàu nhất Giang Châu đến, cũng không có được đối đãi như thế, người thanh niên này chắc chắn là chủ tịch!”

“Chủ tịch quá trẻ rồi? Xuân tâm của tôi nở rộ rồi.”

Sự xuất hiện của Dương Chấn gây nên một trận sóng lên.

“Yên, cậu mau nhìn kìa, người Lạc tổng đi theo người đó có phải Dương Chấn không?”

Đi làm xong thủ tục ứng tuyển, vừa đến đại sảnh thì Tôn Điềm nhìn thấy bóng lưng của Dương Chấn, bỗng chốc mặt này sửng sốt.

Đợi đến khi Tần Yên nhìn qua, Dương Chấn đã biến mất ở cuối hành lang rồi.

“Cậu cũng nói rồi, là Lạc tổng đi theo người ta, cậu cảm thấy có thể là tên vô dụng đó không?” Tần Yên rất tức cười nói.

Tôn Điềm vỗ một cái vào đầu: “Tớ thật là hồ đồ, có thể khiến Lạc tổng đối đãi như thế, chắc chắn là chủ tịch hôm nay muốn tới công ty.”

Tầng cao nhất của công ty, trong một phòng làm việc xa hoa.

Dương Chấn ngồi trên sô pha thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.

Lạc Khải cẩn thận đứng ở một bên: “Chủ tịch, cậu đại giá quang lâm, nhất định là có chuyện gì muốn căn dặn, cậu cứ việc nói, tôi nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng.”

“Đợi đã!”

Dương Chấn lạnh lùng đáp hai chữ, sau đó không nói gì nữa, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Chấn cứ nhắm mắt dưỡng thần, Dương Chấn như thế khiến Lạc Khải cảm thấy vô cùng áp lực, trên trán dần dần toát ra một tầng mồ hôi, trong lòng rất bất an, chủ tịch nói đợi, là đợi ai? Không phải chủ tịch đã túm được cái đuôi gì đó rồi chứ?

Khi Lạc Khải đang thấp thỏm trong lòng, cửa phòng làm việc trực tiếp bị đẩy ra, ông ta vừa muốn trách mắng thì nhìn thấy người đó đi về phía Dương Chấn, đưa một bản văn kiện: “Anh Chấn, thứ anh cần.”

Mãi đến lúc này, Dương Chấn mới mở mắt ra, lật lật văn kiện, biểu cảm trên mặt dần trở nên âm trầm.

Trong lòng Lạc Khải vô cùng hoảng loạn, ánh mắt không dám rời khỏi bản văn kiện đó, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.

“Bốp!”

Dương Chấn ném văn kiện lên người Lạc Khải: “Cút ra ngoài cho tôi!”

Thấy Dương Chấn bỗng dưng nổi giận lôi đình, Lạc Khải toàn thân không khỏi run lên, vội vàng nhặt văn kiện dưới đất lên.

“Ngày 5 tháng 6, khách sạn Kim Thế duyên, nhận hối lộ…”

Lạc Khải chỉ đọc một câu thì dừng lại, đâu còn dám đọc tiếp nữa?

Trong văn kiện đều là tất cả chứng cứ phạm tội trong thời gian chưa đến một tháng từ khi ông ta nhận chức tổng giám đốc, điều khiến ông ta cảm thấy sợ hãi nhất là ngay cả thời gian và địa điểm của chứng cứ phạm tội của ông ta đều được ghi chép rõ ràng, cho dù biện minh, cũng không được.

Dương Chấn bỗng nổi giận: “Tiếp tục đọc!”

Lạc Khải bị dọa rùng mình, ‘bụp’ một tiếng, quỳ xuống dưới chân Dương Chấn: “Chủ tịch, tôi sai rồi, cũng không dám nữa, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội…”

Lúc này Lạc Khải mặt mày đều là nước mắt, ông ta từ một nhân viên quèn ở tầng thấp, đi đến hôm nay, rất không dễ, ở công ty mười mấy năm, ông ta đều thành thật, chưa từng nhận một đồng hối lộ, mãi đến khi nhận lệnh của trụ sở chính để ông ta nhận chức tổng giám đốc của công ty con ở Giang Châu, vô số người có máu mặt ở Giang Châu chủ động đến nịnh bợ, ông ta cuối cùng cũng không thể cưỡng nổi sự mê hoặc, lén nhận không ít quà cáp.

“Anh Chấn, có cần giết không?”

Khi Lạc Khải đang lo lắng còn có thể tiếp tục làm tổng giám đốc nữa hay không, Mã Tuân lại nói một câu như vậy, dọa ông ta suýt nữa hôn mê.

Mã Tuân đương nhiên không phải nói đùa, anh ta biết rất rõ tập đoàn Nhạn Chấn có ý nghĩa như nào với Dương Chấn, Lạc Khải nhận quà, nói rõ ông ta đã làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của công ty, thật sự to gan bằng trời mà.

Cạch! Cạch! Cạch!

Dương Chấn không nói chuyện, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, giống như một ám hiệu đòi mạng.

Lạc Khải cả người đã mềm nhũn, ngay cả sức cầu xin cũng không có.

“Niệm tình ông lần đầu phạm sai, tôi có thể cho ông một cơ hội, nhưng nhớ kỹ, chỉ một lần này, nếu như còn tái phạm, mấy chuyện ông nhận hối lộ sẽ là tiền mua mạng của ông.” Dương Chấn hơi nheo mắt nói, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Lạc Khải mặt mày vui mừng sau khi vượt qua kiếp nạn, vội vàng nói lời đảm bảo với bóng lưng của Dương Chấn: “Cảm ơn chủ tịch, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.”

Vốn dĩ ông tưởng mình phải bị đưa đi ăn cơm tù, nhưng lại không ngờ, Dương Chấn lại bằng lòng cho ông ta một cơ hội, nhất thời trong lòng vô cùng cảm kích, âm thầm thề trong lòng, nhất định phải cố gắng làm chuyện cho Dương Chấn.

Theo Dương Chấn đi ra khỏi công ty, Mã Tuân mới không hiểu mà hỏi: “Anh Chấn, anh sao còn giữ ông ta lại?”

“Tôi vừa mới trở về, trong tay không có bao nhiêu người có thể dùng, khiến ông ta biến mất rất dễ, nhưng tìm một tổng giám đốc quen thuộc nghiệp vụ của tập đoàn Nhạn Chấn, rất khó.”

Dương Chấn đáp lại một câu, nói tiếp: “Tập đoàn Nhạn Chấn bị gia tộc Vũ Văn quản lý nhiều năm như vậy, thành viên cấp cao trong công ty vốn được gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng, trừ phi lúc này tôi thay hết tất cả mọi người, nếu như thật sự có thể làm như thế, vậy công ty thật sự sẽ hủy trong tay của tôi rồi, cho dù muốn đổi, vậy cũng không phải bây giờ, chuyện này không thể vội vàng được.”

“Em hiểu rồi, anh Chấn định bồi dưỡng người của mình, đợi khi thời cơ đến thì thay máu cho cả tập đoàn.”

Mã Tuân tuy giỏi võ, nhưng cũng không phải mãng phu, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Dương Chấn: “Anh Chấn rõ ràng đã nắm chứng cứ phạm tội của Lạc Khải, khi ông ta sắp sụp đổ, anh Chấn lại cho ông ta một cơ hội, ông ta nhất định biết ơn, cố gắng làm chuyện cho công ty.”

“Nếu như Lạc Khải về sau có thể thành thật làm người, lại thật sự có năng lực, anh Chấn nhất định sẽ cho ông ta một sân khấu lớn hơn.”

Dương Chấn mặt mày phức tạp liếc nhìn Mã Tuân, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Lấy năng lực của cậu, nếu như ở lại Bắc Cảnh, tiền đồ không thể đo lường, đi theo tôi, đáng tiếc rồi!”

Mã Tuân vô thức đứng thẳng người, mặt mày nghiêm túc: “Ở Bắc Cảnh, anh Chấn chính là thần, nếu như không có anh Chấn, không biết em đã chết không biết bao nhiêu lần, có thể đi theo bên cạnh anh, là vinh hạnh của em!”

Dương Chấn không nói gì nữa, vừa đi vài bước, bỗng dừng lại, nói: “Tra cho tôi một chuyện, 5 năm trước, rốt cuộc là ai đã hãm hại tôi và Tần Nhã.”

Bỗng dưng, một cỗ khí tức khủng bố bùng phát từ trên người Dương Chấn, trong mắt tràn ngập hàn ý.