Chàng Rể Chiến Thần

Chương 50: Vui quá hóa buồn



Mệnh lệnh Dương Chấn đưa ra, Lạc Khải luôn dốc sức chấp hành, rất nhanh đã điều tra rõ ràng mọi chuyện.

“Người phụ nữ này thật đáng giận, chỉ là một chủ quản nghiệp vụ nhỏ nhoi thôi, mà dám nhận hối lộ nhiều như thế, thậm chí còn từng bán tài liệu bí mật của tập đoàn Tam Hòa ra ngoài nữa chứ.”

Dương Chấn ngồi trước bàn làm việc, trên tay là tập tài liệu Lạc Khải trình lên cho anh, hai mắt hơi hơi nheo lại: “Với những chứng cứ này, chắc đã đủ để khiến cô ta phải ngồi bóc lịch mười năm rồi nhỉ?”

“Chủ tịch, bây giờ giao những thứ này cho cảnh sát à?” Lạc Khải đứng phía trước bàn làm việc, dè dặt lại cẩn thận hỏi.

Dương Chấn thuận tay ném xấp tài liệu vào thùng rác: “Không phải ông nói, hôm nay cô ta mới vừa nhận được tiền thưởng vì thành tích của phòng, hơn nữa tối qua còn mời đồng nghiệp cả phòng đi ăn, còn ở trước mặt mọi người sỉ nhục Tần Nhã à? Ông cảm thấy nên làm gì với những chứng cứ này?”

Lạc Khải thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hiểu được dụng ý của Dương Chấn: “Tôi hiểu rồi, chủ tịch muốn đưa cô ta lên thật cao, sau đó lại tàn nhẫn đạp cô ta xuống.”

Khóe môi Dương Chấn hơi hơi nhếch lên: “Đi đi.”

Tập đoàn Tam Hòa, Vương Khê vì nhận được tiền thưởng ba trăm triệu của công ty, nên cả ngày nay đều cực kỳ kích động.

Các chủ quản khác đều lần lượt tới chúc mừng cô ta, khiến cho Vương Khê cảm thấy mình sắp sửa được thăng chức lên làm phó giám đốc tới nơi rồi.

Sau khi gửi tin nhắn kia đi, Tần Nhã như biến thành một người khác vậy, cô gác hết mọi việc trong tay, bắt đầu công tác chuẩn bị tiếp nhận vị trí tổng giám đốc.

Cô dẫu sao cũng là người sáng lập tập đoàn Tam Hòa, cho dù sau này công ty bị gia tộc chiếm đoạt, nhưng cô làm việc ở công ty lâu như vậy rồi, rất nhiều nghiệp vụ vẫn nắm rõ ràng.

Bây giờ cô chỉ cần lập một ít kế hoạch cùng sắp xếp thôi, nếu đã biết Dương Chấn chính là người đứng sau thu mua tập đoàn Tam Hòa, đương nhiên cũng biết vị trí tổng giám đốc này nhất định sẽ rơi vào tay cô.

Vốn dĩ cô định dựa vào nỗ lực của bản thân, phấn đấu từ vị trí thấp nhất, cô có lòng tin mình có thể từng bước từng bước leo lên chức vị tổng giám đốc, nhưng không ngờ con đường thăng tiến này lại vấp phải nhiều trắc trở như vậy.

Như bây giờ đây, vì Vương Khê nhìn cô không thuận mắt, nên cho dù cô có làm việc bạt mạng đi nữa, cũng đừng mong có thể thăng tiến bình thường được.

Nếu đã như vậy, cô lại có năng lực làm tổng giám đốc, thì việc gì phải từ bỏ chứ? Cớ sao không tự mình lên nắm quyền, sau đó giải quyết những trắc trở trong công ty.

“Chủ quản Vương, cô nghe gì chưa? Tổng bộ đã bổ nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa rồi đấy, nói là trước khi tan làm, sẽ có công văn đóng dấu chính thức gửi xuống.” Người phụ nữ trang điểm đậm hồi sáng mang cờ đỏ lưu động đến cho Vương Khê lại chạy vào văn phòng của Vương Khê.

Vương Khê kinh ngạc: “Thật à?”

Người phụ nữ trang điểm đậm gật đầu, mỉm cười nói: “Chủ quản Vương, vận may của cô bùng nổ thật đấy à, tháng trước vừa được công ty đánh giá xếp hạng nhất xong, còn được nhận ba trăm triệu tiền thưởng nữa, mà ngay trong thời điểm huy hoàng nhất này, tổng giám đốc mới lại nhậm chức, cô nhất định sẽ để lại ấn tượng rất tốt cho giám đốc.”

Vương Khê nghe đối phương nói như thế, cũng phản ứng lại, hai bàn tay siết chặt vào nhau: “Nếu như thật sự được tổng giám đốc tán thưởng thì tốt quá rồi.”

“Tôi thấy khả quan lắm đó!” Người phụ nữ trang điểm đậm nói xong, xoay người rời đi.

Tin tức trước khi tan làm tổng giám đốc sẽ đến nhậm chức nhanh chóng truyền khắp công ty, nhất thời tất cả mọi người đều kích động giống như chính mình được thăng chức vậy.

Chỉ có mình Tần Nhã là vẫn bình tĩnh ngồi ở bàn làm việc, đối diện máy tính bận bịu.

Giờ phút này Tần Nhã lại giống như thời điểm tìm thấy động lực để sáng lập tập đoàn Tam Hòa lúc trước, bắt đầu sắp xếp lên kế hoạch cho bố cục phát triển tương lai cũng như điều động nhân sự của công ty.

Kinh nghiệm quãng thời gian làm việc dưới cơ sở này, với cô mà nói rất quan trọng, cô tin tưởng sau khi được bổ nhiệm, cô nhất định có thể dẫn dắt công ty đạt được huy hoàng càng lớn hơn.

“Cái con nhỏ tiện nhân kia, cũng không biết mỗi ngày bận bịu cái gì nữa.” Vương Khê nói oán giận với mấy đồng nghiệp bên cạnh.

“Thật ấy! Cơ mà đã từng làm chủ tịch công ty, bây giờ lại thành nhân viên cấp thấp nhất như thế, sợ là rất không cam lòng nhỉ!” Đồng nghiệp liếc mắt về phía Tần Nhã.

Vương Khê cười lạnh một tiếng: “Đi, chúng ta qua xem thử xem!”

Tần Nhã vừa chỉnh lý xong tài liệu, thì phát hiện Vương Khê đi đến.

“Tần Nhã, chắc cô cũng nghe rồi nhỉ?” Vương Khê híp mắt hỏi.

Tần Nhã nhíu nhíu mày: “Nghe cái gì cơ?”

“Cô xem cô đấy, mỗi ngày đều bận bịu cái gì không biết? Đến cả tin tổng giám đốc mới sắp nhậm chức cũng chưa nghe được ấy hả?” Đồng nghiệp bên cạnh Vương Khê đầy mặt trào phúng nói.

“Cho dù có biết, sợ rằng cũng phải vờ như không biết ấy chứ, nếu như nghe được tin tổng giám đốc mới sắp nhậm chức, e rằng người khó chịu nhất chắc hẳn chính là Tần Nhã đây, dù sao cô ta cũng từng là chủ tịch công ty cơ mà!” Vương Khê cười hì hì nói.

“Đúng đó, đang từ chỗ cao nhất đột nhiên rớt xuống vị trí thấp nhất, thì hẳn là chuyện bi thương nhất rồi.”

“Kỳ thực đó cũng chưa tính là gì đâu, bi thương nhất phải là, cô ta vậy mà lại gả cho một tên vô dụng, còn có con nữa, mà sau khi có con, cái tên vô dụng kia lại đột nhiên biến mất chứ.”

“Ha ha! Còn có chuyện này à? Tôi thế mà lại không biết đấy.”

……

Thấy Vương Khê châm chọc Tần Nhã, những đồng nghiệp khác trong phòng cũng đều tụ lại, hùa vào trào phúng Tần Nhã.

Tần Nhã không nói câu nào, chỉ lạnh mắt nhìn từng gương mặt khó coi xung quanh mình, đám người này vì nịnh nọt sếp mà không ngại đạp lên người khác, đúng là buồn nôn mà.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến lúc tan tầm, công văn bổ nhiệm tổng giám đốc vẫn chưa được chuyển xuống, khiến cá nhân viên trong công ty đều hơi hơi thất vọng.

Lúc này Vương Khê bước ra, cười nói: “Tối nay tôi đã đặt phòng riêng ở nhà hàng Bắc Viện Xuân Phạn rồi đấy, mọi người đều đến nhé!”

“Chủ quản Vương vạn tuế!” Tất cả mọi người đều đồng loạt hoan hô.

Đúng vào lúc này, một chiếc Audi A8 màu đen chầm chậm dừng lại trước cửa công ty, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục từ trên xe thong thả bước xuống, trong tay là một tập văn kiện.

Phó tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa vội vàng tiến lên: “Thư ký Trần, chào ngài!”

Thư ký Trần hơi hơi gật đầu: “Phó tổng Ngưu, xin chào, vừa rồi trên đường đến đây gặp phải tắc đường, các nhân viên công ty vẫn còn đông đủ chứ hả?”

“Còn còn, mời thư ký Trần vào!” Phó tổng Ngưu cung kính nói.

Thân là phó tổng giám đốc, đối với một vài nội tình công ty, ông ta vẫn nắm rõ ràng, nhưng chưa được bên trên cho phép, ông ta không dám nói cái gì ra ngoài.

“Phó tổng Ngưu đến đó, mọi người mau trở về phòng làm việc đi!”

Vương Khê đang tính dẫn đồng nghiệp ra về, thì trông thấy phó tổng Ngưu cùng một người đàn ông trung niên đi đến, cô ta sợ đến vội vàng trốn vào phòng làm việc.

“Thông báo tất cả mọi người đến phòng họp lớn tham gia họp!”

Phó tổng Ngưu dặn dò thư ký phía sau một tiếng, sau đó dẫn thư ký Trần vào phòng họp lớn trước.

“Có thể khiến cho phó tổng Ngưu phải cung kính như thế, nhất định là quản lý cấp cao từ tổng bộ xuống rồi, nhưng mà sắp bổ nhiệm tổng giám đốc rồi, sao còn chưa thấy tổng giám đốc xuất hiện nhỉ?”

“Không phải là phó tổng Ngưu được thăng chức đấy chứ?”

“Chắc không phải đâu, nếu đúng thì sớm đã phải nghe phong thanh gì rồi chứ.”

……

Chính vào lúc mọi người đều đang đoán già đoán non, không một ai chú ý, Tần Nhã đã không còn ở đó nữa rồi.

Mọi người rất nhanh đã tề tụ trong phòng họp lớn trên tầng cao nhất của công ty, thư ký Trần ngồi ở vị trí chính giữa, bên trái thư ký Trần là phó tổng Ngưu, còn bên phải thư ký Trần là một vị trí trống, mặt bàn phía trước vị trí này có một tấm biển viết ba chữ lớn ‘Tổng giám đốc’.

Phó tổng Ngưu chủ trì cuộc họp, sau mấy lời giới thiệu đơn giản, ông ta trầm giọng nói: “Tiếp theo đây, thư ký Trần sẽ đọc công văn bổ nhiệm tổng giám đốc, mọi người cho một tràng pháo tay nào!”

Lúc này thư ký Trần mới cầm công văn bổ nhiệm lên, trịnh trọng đọc: “Để đáp ứng nhu cầu phát triển kinh doanh của công ty, ban lãnh đạo công ty đã họp bàn và quyết định bổ nhiệm cô Tần Nhã làm tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, chịu trách nhiệm các công việc hàng ngày của Tập đoàn Tam Hòa!”

“Quyết định bổ nhiệm sẽ có hiệu lực thực hiện kể từ ngày ban ngày!”

“Tiếp theo, xin mời Tần tổng của chúng ta lên sân khấu có vài lời phát biểu, mọi người cho một tràng pháo tay nào!”

Thư ký Trần vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đều đầy mặt không thể tin, bởi vì cái tên Tần Nhã này, bọn họ sớm đã nghe quen rồi.

“Sao có thể như thế được? Tuyệt đối không thể!” Vương Khê hồn bay phách lạc nói.

“Chắc chắn chỉ là trùng tên thôi, đừng sốt xình xịch lên thế, Tần tổng sắp xuất hiện rồi kìa.” Bên cạnh có người an ủi Vương Khê, tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng kỳ thực trong lòng cô ta cũng cực kỳ bất an.

“Đúng, nhất định là trùng tên rồi, không thể nào là cái con tiện nhân kia được!” Hai mắt Vương Khê sáng bừng nhìn chằm chằm cửa phòng họp.

Tất cả mọi người đều nghe được tiếng giày cao gót nện cộp cộp lên sàn nhà, càng lúc càng tiến tới gần

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Tần Nhã mặc trang phục công sở xuất hiện ở cửa ra vào, sau đó tiến đến ngồi xuống ghế lãnh đạo.

Ầm!

Trong đầu Vương Khê ầm ầm rung động, giờ phút này, cô ta như thể sắp ngất tới nơi vậy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Sao có thể như vậy chứ?”

Tần Nhã từ đầu đến cuối đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, sau khi ngồi xuống ghế tổng giám đốc thì bắt đầu phát biểu.

Diện mạo lẫn tinh thần cô đều có vẻ rất tốt, mấy người kì cựu của công ty như thấy lại được thời kỳ huy hoàng của Tần Nhã vậy.

Có người vui, nhưng cũng có kẻ buồn.

“Tan họp!”

Cuộc họp đã kết thúc rồi, mà rất nhiều người vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.

“Tần tổng, xin đợi một chút!” Vương Khê vội vàng đuổi theo.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ xem kịch hay nhìn Vương Khê, trước kia cô ta đối xử với Tần Nhã thế nào, mọi người đều biết cả.

Tần Nhã lạnh mắt nhìn Vương Khê một cái: “Cô có chuyện gì?”

“Tần tổng, cái đó, tối nay tôi định mời các đồng nghiệp tới Bắc Viện Xuân Phạn dùng cơm, muốn mời Tần tổng đi cùng, vừa hay xem như bữa tiệc chào mừng Tần tổng luôn.” Vương Khê cười hì hì nói, thật giống như chẳng có chút ân oán nào với Tần Nhã vậy.

Tần Nhã cười lạnh một tiếng, trào phúng: “Chủ quản Vương mời cơm, đâu phải ai cũng có tư cách tham gia chứ, tôi còn phải về nhà kêu ông chồng vô dụng nhà tôi nấu cơm cho kìa!”

Tần Nhã đem mấy lời trào phúng lúc trước của Vương Khê trả lại nguyên si cho cô ta.

Cộp! Cộp! Cộp!

Nói dứt câu, cô phóng khoáng xoay người rời đi.

Nụ cười trên mặt Vương Khê so với khóc còn khó coi hơn, nhưng cô ta vẫn cứ cưỡng ép chính mình phải mỉm cười, lại nhìn về phía các đồng nghiệp phía sau, miễn cưỡng cười nói: “Tan làm rồi kìa, tôi mời mọi người đến Bắc Viện Xuân Phạn ăn cơm nhé.”

“Thật ngại quá, tôi đột nhiên nhớ ra chồng tôi còn chờ tôi ở nhà, không đi đâu.”

“Bố mẹ tôi mới vừa từ quê lên, tôi cũng không đi được rồi.’

“Tôi phải qua trường mẫu đón con, cũng không đi đâu.”

……

Đám đồng nghiệp mới hồi chiều còn cực kỳ nhiệt tình với lời mời cơm của Vương Khê, lúc này lại tránh như tránh dịch, cuối cùng vậy mà chẳng có lấy một ai đồng ý đi ăn với cô ta.

Đột nhiên một hồi còi báo động vang lên, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa công ty, hai cảnh sát mặc đồng phục từ trên xe bước xuống, tiến đến trước mặt Vương Khê.

Một người trong đó sau khi xuất trình thẻ cảnh sát thì lấy ra một tờ công văn: “Chúng tôi nhận được đơn tố cáo có đề tên, tố cáo cô đánh cắp thông tin cơ mật của tập đoàn Tam Hòa, bán lợi ích công ty, còn nhận hối lộ của người khác nữa, đây là lệnh bắt giữ của chúng tôi!”