Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ

Chương 21



Edit : Phong Lin

Beta : Vô Phương

Cuối cùng Hà Hoa không trả lại tiền cho Tôn Hành Chu, cô nghĩ người ta hoàn toàn không chú ý đến những chuyện liên quan đến cô, hộp son này cô trả hay giữ thật sự cũng như nhau. Nhưng quả thật cô không thể giữ lại, hộp son đó cuối cùng cũng có cùng số phận như cái quần dính nước tiểu của Trường Sinh, bị cô ném vào hầm cầu.

Đối với Tôn Hành Chu, Hà Hoa vừa thấy ngượng, vừa thấy tức lại vừa cảm thấy không còn mặt mũi nào, vậy nên cô luôn trốn tránh việc phải chạm mặt y. Tôn Hành Chu dường như cảm nhận được điều gì đó, y hỏi thẳng thừng cô có phải y đã làm gì sai mà đắc tội với cô không, nếu vậy thì cho y xin lỗi, nói suy nghĩ của bản thân còn lỗ mãng nên khó trách khỏi mắc sai lầm, nếu y có điểm nào không phải thì tuyệt đối phải nói với y, sau này y nhất định sẽ cẩn thận, không dám tái phạm.

Nghe xong trong lòng Hà Hoa lại càng khó chịu. Cô thầm nghĩ, nếu như trước đó cô không nghe được những lời nói của y, không chừng bây giờ trong lòng sẽ bối rối ngượng ngùng lắm đây.

Dựa vào tính tình của Hà Hoa, nếu như trước mặt đối xử ân cần với cô, sau lưng lại nói những chuyện không đúng về cô, cho dù cô không nói lý lẽ nhưng đồng thời cũng sẽ không hòa nhã với người đó nữa. Chỉ duy nhất lúc này là khác, bất luận Tôn Hành Chu là người thế nào, nhưng đúng là bản thân cô đã tự nảy sinh ý nghĩ không nên với người ta, nhưng dù sao cuối cùng cô cũng hiểu ra nên không có gì đáng để lo lắng. Cô chỉ nói là gần đây bản thân mình không khỏe, tinh thần không được tốt. Tôn Hành Chu lại thốt ra những lời lẽ thân thiết, Hà Hoa cũng chỉ xem như cơn gió thoảng, không mấy để tâm. Sau đó Tôn Hành Chu lại đến tìm cô nhờ giúp đỡ, cô thoải mái nhận lời, không nói nhiều nữa.

Hơn nữa mặc dù hôm đó chuyện động phòng không thành công, nhưng Hà Hoa và Trường Sinh đã thân mật hơn rất nhiều. Buổi tổi lúc dọn giường, Trường Sinh không còn trải hai chiếc chăn cách xa nhau giống như trước nữa, mà hắn trải chăn của Hà Hoa ở cạnh chăn của mình. Lúc ngủ, Hà Hoa luồn chân vào trong túi ngủ của Trường Sinh sưởi ấm, tuy rằng lò sưởi được đặt ở đầu giường đang cháy bừng bừng rất ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể của Trường Sinh khiến chân cô thoải mái hơn.

Mà Trường Sinh, sau buổi hôm đó, dường như hắn đã ngộ ra chân lý ‘Sờ đũng quần’, có khi Hà Hoa vừa chui vào túi ngủ, hắn đã lần tìm Hà Hoa trong chăn, nắm lấy tay cô kéo vào túi ngủ đặt vào đũng quần mình. Lúc đầu Hà Hoa vừa sợ vừa ngượng, cô ngiêng đầu trừng hắn, hắn lại bày ra vẻ mặt thuần khiết vô tội nhìn cô, lại còn nghiêm túc nói: “Ta tắm rồi.”

Hà Hoa không còn cách nào khác đành phải chiều chồng, mật độ ngày càng dày. Nhưng Hà Hoa cũng phát hiện ra quy luật, cứ bữa nào trước khi đi ngủ mà Trường Sinh rầm rầm rộ rộ đòi tắm táp kỳ cọ là y như rằng đòi hỏi chuyện đó, mỗi lần như vậy cô lại phải đi chuẩn bị nước ấm để đề phòng cho bất kỳ tình huống nào. Hà Hoa nghĩ, điều này đại khái là chuyện tốt đối với hai người bọn họ, chỉ là cô không biết ‘sờ’ như thế thì làm sao mà có thể có em bé cho được.

Thoáng một cái đã gần cuối năm, trên trấn mở hội chợ, nông dân mười phường tám thôn đều vội vội vàng vàng đến đó mua một ít đồ tết. Ba ngày đầu Hà Hoa lôi hết trang phục của mình và Trường Sinh ra giặt sạch, đến hôm đi hội chợ, gà vẫn chưa gáy cô đã lôi Trường Sinh vẫn còn nằm trong túi ngủ ra, hai người ăn mặc tươm tất rồi đeo giỏ lên, sau đó lại bỏ vài cái bánh bột ngô vào trong túi, rồi cùng nhau đi hội chợ.

Đến hội chợ, Hà Hoa chỉ sợ người đông chen chúc làm lạc mất Trường Sinh, cho dù đi đến đâu cũng nắm chặt tay hắn. Tình cờ gặp lại mấy cô gái trong thôn được gả đến nơi khác, lúc người ta kéo cô đến nói chuyện thì Trường Sinh đứng ngây ngẩn ở bên cạnh, người ta chào hỏi hắn, hắn cũng không để ý. Người ở trong thôn ai cũng biêt Trường Sinh là kẻ ngốc, nên cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là sau khi chào từ biệt với Hà Hoa rồi tách ra mới kéo người đi cùng lặng lẽ nói nhỏ:

“Đó là Hà Hoa thôn chúng ta đấy, gả cho một tên ngốc.”

“Chính là người ở bên cạnh cô ấy sao?”

“Đúng vậy.”

“Thảo nảo cứ thắc mắc mãi sao hắn ta không để ý đến ai. Nhìn đứng đắn như thế, cao to cường tráng như thế, đáng tiếc…”

Hà Hoa và Trường Sinh đi dạo hội chợ cả một ngày. Hà Hoa nhìn gì cũng thấy đẹp, nhưng trong nhà không có dư, hai năm này phải siết chặt thắt lưng mà sống, nên cô cũng không dám dùng tiền bừa bãi. Hơn nữa bà Tứ lại tạm thời giao cho cô trông nom việc nhà, điều đó càng làm cho cô cần phải tính toán kỹ lưỡng hơn, chờ cho đến khi bà Tứ về sẽ thấy cô đã từng sống tốt cỡ nào, khiến bà phải khen cô mới được.

Nhưng khi hai người đi đến trước một cửa hiệu bán son phấn, nhìn mấy cô gái, thiếu phụ đang đứng chọn mua son bột, son nước cho mình, Hà Hoa vẫn đứng bất động không nói gì. Cô đứng một bên nhìn rất lâu, nghe ông chủ báo giá tiền từng cái từng cái một, cuối cùng cô chấm được một cái rẻ nhất, rồi kéo Trường Sinh qua bên đó.

“Ông chủ, hộp son này bao nhiêu tiền?” Hà Hoa giả vờ không biết, hỏi giá.

“Ba đồng, là hàng tốt đấy.” Ông chủ đáp.

Hà Hoa kéo Trường Sinh: “Ta muốn thứ này.”

“À.” Trường Sinh lên tiếng rồi vươn tay lấy cái hộp son đó đưa cho Hà Hoa.

Có lẽ nhìn ra dáng vẻ ngốc ngếch không nghĩ đến chuyện phải trả tiền của Trường Sinh, ông chủ có chút lo lắng nhìn bọn họ. Hà Hoa lấy ba đồng từ trong túi ra đưa cho ông ta, ông ta mới yên tâm tiếp người khác.

Hà Hoa cẩn thận bỏ hộp son vào trong túi, giờ cô cũng có son, là son chồng cô tặng cho cô.

Cô nghiêng đầu nhìn Trường Sinh tỏ vẻ vui vẻ hài lòng, Trường Sinh cũng cong môi cười với cô.

Ngoại trừ hộp son không nằm trong kế hoạch mua sắm này, Hà Hoa không dám dùng nhiều hơn một đồng nào nữa. Cô mua cho Trường Sinh và bà nội mỗi người một mảnh vải tốt, sau đó lại đến hàng thịt mua hai ba cân thịt, chọn tới chọn lui cô muốn ông chủ tặng thêm cho cô một cái đuôi lợn, ông chủ nói không tặng thêm gì cả, nói cô mới mua có một ít thịt như thế mà đòi tặng gì, trước đó có người mua hẳn một cái đầu heo thật to mà còn không đòi khuyến mãi thêm gì nữa là. Hà Hoa chỉ còn biết tức giận kéo Trường Sinh rời khỏi đó.

Sau đó, cô kéo Trường Sinh đi chọn mua vài món quà để về biếu cha mẹ. Đầu tiên cô mua một hộp bánh ngọt biếu mẹ, sau đó mua rượu biếu cho cha. Cô nghĩ cha cô vốn không vừa mắt Trường Sinh, Tết này về nhà, Hạnh Hoa và Đào Hoa đều dẫn chồng về cùng. Hôm đó cô mang theo một ít rượu về biếu, có lẽ cha cô sẽ đối xử tốt hơn với Trường Sinh một chút, ít nhất cũng không còn trách mắng hắn trước mặt mọi người nữa.

Vừa rồi không được chút lợi lộc gì từ sạp thịt kia, bây giờ cô trả giá món nào cũng phải tối đa. Lúc cô và ông chủ đã kết thúc việc trả giá mua bán trong vui vẻ , thì cũng không thấy Trường Sinh đâu nữa. Cô gấp đến mức gọi to vài tiếng, vội vàng chen qua lớp lớp người đi tìm hắn. Vừa đúng lúc đó cô lại thấy Trường Sinh đang ở hướng đối diện đi về phía mình. Cô vội vàng bước qua, không chờ cô trách mắng, Trường Sinh đã duỗi tay đưa qua cho cô một cái đuôi lợn.

Hà Hoa ngẩn người, cô không hề nghĩ ngợi mà bật thốt lên: “Huynh mua?”

Trường Sinh không đáp, hắn quơ quơ cái đuôi lợn trước mặt Hà Hoa, nói: “Đuôi lợn này.” Vẻ mặt của hắn giống như một đứa bé đang chờ khen ngợi, chờ Hà Hoa mỉm cười vui vẻ giống như vừa rồi với hắn.

Hà Hoa lấy lại tinh thần, trên người Trường Sinh không có một đồng nào, làm sao có thể mua đuôi lợn được, nhất định là hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa cô và ông chủ, mới quay trở lại lấy. Cô ngước cổ lên nhìn, rất xa, ở chỗ sạp thịt kia đang bị người bao vây thành một vòng, ông chủ kia đang bận chết đi được, dường như không phát hiện ra gì cả.

Nếu người khác lấy món đồ gì đó mà lại không trả tiền cho người kia, ví dụ như Đại Bảo, cùng lắm cô chỉ xụ mặt ơ à hai câu, giả bộ trách mắng, nhưng cũng không có lòng tốt đến mức quay trở lại trả tiền cho người ta. Nhưng người này lại là Trường Sinh, cô không thể nào thanh thản hưởng thụ cái đuôi lợn này được, cũng không nói được nguyên do là vì sao, tuy rằng cái đuôi lợn này thật sự không đáng giá mấy đồng. Nhưng cô lại không đành lòng trách mắng Trường Sinh, thậm chí ngay cả việc tra hỏi sự thật cô cũng không đành lòng. Cô chỉ cười mỉm nhận lấy cái đuôi lợn đó, rồi cũng quơ quơ trước mặt hai người giống như hắn, cô cười nói: “Buổi tối ta sẽ ăn nó!”

Trường Sinh được nhìn thấy nụ cười tươi của Hà Hoa như mong đợi, hắn cũng nhếch miệng cười vui vẻ.

Hà Hoa lại lấy từ trong túi ra vài đồng bỏ vào tay Trường Sinh, cô chỉ vào sạp thịt kia nói: “Thấy sạp thịt đó không? Đây là tiền ta thiếu ông chủ đó, ta hơi mệt không muốn đi, huynh giúp ta đến đó trả tiền cho ông ấy, ông ấy bận lắm, huynh cũng không cần cho ông ấy biết mình đưa, chỉ cần lặng lẽ để tiền trên quầy thịt của ông ấy là được. Ta ở đây chờ huynh, đi nhanh về nhanh, ta còn phải mua rượu nữa nên nhanh lên nhé.”

“Ờ.” Trường Sinh vui vẻ nhận lấy tiền, rồi chậm chạp chạy đến chỗ ông chủ đó đưa tiền.

Hà Hoa nhón chân nhìn, cô thấy Trường Sinh đặt tiền lên quầy thịt mà ông chủ vẫn không hề chú ý thì nhẹ nhàng thở ra. Chờ hắn về, cô lại cong mắt cười với hắn nói: “May nhờ có huynh, nếu không thì ta phải đi sang đó rồi.”

Trường Sinh nở nụ cười, hắn lại làm được một chuyện nữa, hôm nay hắn đã làm được rất nhiều chuyện nha, Hà Hoa cũng mỉm cười rất nhiều lần đó.