Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 6



Vốn sáng thứ tư là thời gian dành cho chương trình thu âm “đối thoại”, Nhiếp Hi lại nói với Tang Vô Yên không cần nữa, chương trình đã chuẩn bị xong rồi.

“Phỏng vấn ai vậy chị?” Tang Vô Yên hỏi.

Nhiếp Hi cười cười, “Tạm thời giữ bí mật. Chờ buổi tối em sẽ biết thôi.”

Tang Vô Yên nhìn nhìn vẻ mặt thần bí của Nhiếp Hi, khó thấy chị vui vẻ như vậy, có thể thấy được không phải nhân vật bình thường.

Bất quá, Tang Vô Yên cũng không để bụng.

Đại học năm 3 bắt đầu mở một loạt các chương trình hướng dẫn nghề nghiệp. Học kỳ này có giáo viên trong khoa Nghệ thuật dạy môn “truyền thông và tài hùng biện”. Buổi chiều vừa vặn có hai tiết. Không nghĩ khi tới trường, lại thấy trên bảng đen viết thầy Lâm có việc, đổi lại buổi tối.

Giáo viên này tuy rằng chưa bao giờ điểm danh, nhưng giảng bài lại cực có thú vị, cho nên người trốn học không nhiều lắm.

Thầy giảng đến: “Nếu theo phương diện tâm lý học phân tích, trong giao tiếp giữa người và người, sẽ có thể xuất hiện ba nỗi sợ hãi lớn: sợ hãi do xa lạ, sợ hãi do chức vị cao hơn và sợ hãi đám đông. Các loại sợ hãi này có mức độ khác nhau, thay đổi tùy theo kinh nghiệm, nhưng đều là vô phương ngăn ngừa. Khi phỏng vấn xin việc, ba nỗi sợ này trở thành chướng ngại lớn cho những người đi phỏng vấn.”

Có bạn học ở dưới hỏi : “Thưa thầy, lúc thầy đối mặt chúng em có bị chứng sợ hãi đám đông không?” Thầy cười cười: “Có. Giống như hiện tại em đột nhiên đứng dậy đặt hỏi. Tuy rằng mặt thầy không biến đổi nhưng mà trong lòng vẫn hoảng sợ, chỉ sợ em đưa ra câu hỏi thầy không biết trả lời lại sẽ bị bẽ mặt.”

Sau khi tan học, Tang Vô Yên về nhà mới nhớ đến tối nay Nhiếp Hi có cuộc phỏng vấn thần bí.

Kết quả mở radio, chợt nghe Nhiếp Hi nói: “Hôm nay, chân thành cảm ơn Nhất Kim tiên sinh đang bộn bề trăm việc mà cũng bỏ một chút thời gian tham gia tiết mục của chúng ta.”

“Không cần cám ơn.”

Trả lời Nhiếp Hi là một giọng nam, hơi trầm, mang theo từ tính rất dễ nghe.

Là Nhất Kim?!

Tang Vô Yên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Nhân.

“Không ngờ là Nhất Kim?” Tang Vô Yên hỏi Trình Nhân

“Uh.” Trình Nhân nói.

“Bất quá, hình như chương trình sắp xong rồi.” Trình Nhân bổ sung.

“……”

Đây là lần đầu tiên cô nghe được thông tin trực tiếp về Nhất Kim. Mặc dù chỉ có hai từ, nhưng từ miệng người đàn ông tài hoa hơn người nói ra, lại mang sắc thái kỳ diệu.

Anh nói: Không tạ (không cần cảm ơn).

Trước sau chỉ một câu ngắn ngủi như vậy lại có thể khiến người khác không khỏi có chút mơ màng. Người đàn ông này là cao hay thấp, là béo hay gầy, có vợ hay còn độc thân…… Dường như không có kết luận.

Tang Vô Yên nhìn nhìn radio, một lúc sau mang theo tâm trạng kỳ quái ôm gối đi ngủ.

Chiều hôm sau, cô không có giờ học, mà lúc này cũng không phải thời gian cao điểm, cho nên tuyến xe số 101 người đi thưa thớt đến đáng thương. Tang Vô Yên lên xe, tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ.

Tuyến 101 là tuyến đường xe bus dành cho khách du lịch thành phố A, chạy quanh tất cả điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố. Người địa phương thường không đi. Thứ nhất là nó hay đi vòng vòng, thứ hai là giá lại mắc hơn vé xe bus thông thường một chút.

Nhưng , nếu rảnh không có việc gì làm, Tang Vô Yên thường dành ba đồng để lang thang thành phố cả ngày. Phần lớn thời gian, hành khách đều thưa thớt. Lúc ấy cô thích nghe nhạc, thả tâm hồn theo những cảnh vật bên ngoài. Đây là một phần tính cách hướng nội của Tang Vô Yên. Cô từ nhỏ đã rất sợ người lạ, mãi đến lên đại học gan cũng lớn hơn. Tính cách cũng từ từ cởi mở hơn.

Lúc này trên tuyến xe, radio phát lại chương trình ngày hôm qua mà Nhiếp Hi phỏng vấn Nhất Kim.

Giờ phút này có thể nhìn thấy những hạt mưa phùn bên ngoài cửa sổ. Mưa đầu thu thường kéo dài. Không khí thành phố được mưa tẩy sạch cũng trở nên tươi mát hơn.

Người trong xe không nhiều lắm. Cô lại một lần nữa nghe được giọng của người đàn ông kia trong radio trên xe.

Lúc này đây, giọng nói rất rõ ràng.

Giọng đàn ông trưởng thành, rất trầm, còn có chút lãnh đạm. Mỗi khi Nhiếp Hi hỏi một câu nào đó, anh đều suy nghĩ một chút, trả lời rất đơn giản. Nói cực nhỏ.

“Tại sao anh lại quyết định theo con đường này, ước mơ muốn làm nhạc sĩ từ thuở nhỏ sao?” Nhiếp Hi hỏi.

“Vô tâm sáp liễu liễu thành âm*, trước kia chưa nghĩ qua.” anh trả lời. (không định trồng trúc trúc lại lớn )

“Nhất Kim tiên sinh, đối với những fan hâm mộ yêu nhạc, anh vì sao lại cố ý lảng tránh công chúng vậy?” Nhiếp Hi hỏi.

“Duy trì không gian riêng tư.”

“Thì ra là vậy?”

“Còn có ý gì?” anh hỏi lại.

“Anh đang rất thành công trong cái vòng luẩn quẩn này. Nghe nói anh còn có công việc khác, hay có thể nói nhạc sĩ chính là một nghề phụ của anh?”

“Đúng vậy.”

Câu hỏi này anh không hề chần chờ mà trả lời. Hai chữ ngắn gọn lại làm cho người khác có cảm giác kiêu ngạo. Tang Vô Yên hơi trầm mặc, lại nhẹ nhàng nở nụ cười. Có lẽ anh là muốn khiêm tốn một chút. Lúc ấy Nhiếp Hi một hơi liền hỏi hai câu, vì thế anh lười nói liền khẳng định.

Sau là thời gian quảng cáo.

Hoặc là……

Một lát sau, Tang Vô Yên nhìn ra cửa sổ, lại nghĩ.

Hoặc là, anh vốn là người kiêu ngạo như vậy.

“Nhất Kim tiên sinh, nghệ danh của anh có ý nghĩa gì? Quá khứ và hiện tại, Nhất Kim là ngụ ý này? Hoặc là để tưởng nhớ một sự kiện? Một người nào đó?”

“Không có, chỉ là vài nét đơn giản.” anh thản nhiên nói.

Tang Vô Yên hơi bội phục Nhiếp Hi, cùng người có cá tính như vậy hợp tác làm chương trình lại có thể làm đến hết. Nếu là mình khẳng định ngừng nửa chừng.

“Mấy tháng trước, có fan nữ ở trên Internet giả mạo anh, anh lúc ấy vì sao không lên tiếng bác bỏ tin đồn?”

“Mỗi người có suy nghĩ riêng. Ai muốn nghĩ như thế nào là tùy. Tôi không quan tâm.”

“Anh viết rất nhiều bài hát khiến không ít fan nữ cảm động, giống như bài Bình minh màu xanh, Libya vỏ sò, có phải lấy cảm hứng từ câu chuyện của riêng mình?”

“Không có, tôi……”

Đây là câu dài nhất trong toàn bộ chương trình, xe bus lại đến trạm. Sau đó có nhiều người lên xe hơn, radio cũng lập tức bị tài xế tắt đi.

Giọng anh liền biến mất vào không trung.

Trong lòng Tang Vô Yên dâng lên cảm giác mất mát.

********************************************

Vô tâm sáp liễu liễu thành âm

Câu đó trích trong Tăng Quảng Hiền Văn [ cổ huấn ] , có một đoạn như thế này:

“Hữu ý tài hoa, hoa bất phát

Vô tâm sắp liễu, liễu thành âm

Họa hổ, họa bì, nan họa cốt

Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.”

Tạm dịch

Có ý trồng hoa, hoa chẳng mọc

Vô tình gieo liễu, liễu lên xanh

Vẽ hổ, vẽ da, xương khó vẽ

Biết người, biết mặt chẳng biết lòng