Chẳng Màng

Chương 45: Có trăng sáng rọi soi, có núi non cây cỏ cùng nhìn



Trong nháy mắt đó, Dương Hạ chẳng thể nghe được Quý Nghiêu nói gì nữa. Hắn đau quá, thậm chí Dương Hạ nhớ lại cả một đao đời trước ở pháp trường. Hiện giờ hắn đang trần truồng, có trăng sáng rọi soi, cây cỏ núi non cùng đang nhìn mình thụ hình.

Còn cây dương v*t vừa cứng vừa nóng khiến người ta sợ hãi kia là hung khí, xé toạc thân thể hắn, từng chút từng chút mà cắm nát hắn rồi lại xây lên.

Dương Hạ đau đến mức mặt trắng bệch, miệng hé mở phát ra những âm thanh nức nở.

Hắn quá chặt khiến Quý Nghiêu vừa sướng vừa đau. Y giơ tay ve vuốt bờ mông Dương Hạ, giọng nói tràn đầy dục vọng nhưng vẫn thật dịu dàng: “Công công thả lỏng một chút, ngươi cắn ta đau quá.”

Nói xong lại khó khăn rút ra rồi mạnh mẽ đâm vào khiến Dương Hạ nghẹn ngào kêu lên, run rẩy gọi: “Quý Nghiêu!”

Thấy giọng hắn khó chịu như khóc nấc lên, Quý Nghiêu kích động vô cùng. Y liếm bờ vai Dương Hạ, thích thú như một con chó con, vừa liếm vừa lẩm bẩm: “Bên trong công công nóng quá.”

Quý Nghiêu như mất kiểm soát bóp eo Dương Hạ đâm thật mạnh lên. Vật kia hung ác mà đi vào sâu bên trong như một vụ cướp bóc thô bạo.

Nước mắt Dương Hạ tuôn rơi, toàn thân lẩy bẩy, đau vô cùng, chỉ biết cắn răng mà chửi Quý Nghiêu loạn lên. Nhưng hắn ít học, tới lui cũng chỉ có mấy câu vô liêm sỉ, muốn giết y linh tinh.

Quý Nghiêu buồn cười. Y thở dốc đến là ngọt lại gợi cảm. Bàn tay y lần tới phía trước của Dương Hạ, sờ vào nơi không trọn vẹn kia của hắn. Chỗ đó trơn bóng, sạch sẽ, ngây ngô lại tràn đầy vị sắc dục ướt át, y si mê, đắm đuối mà rằng: “Nơi này của công công thật đáng yêu, thích lắm.”

Y thích đến mức không biết làm thế nào cho phải. Nước chảy róc rách, côn trùng kêu vang, ánh trăng rơi trên tấm lưng bị y chơi đến phát run của Dương Hạ, xương bướm gầy guộc như con bướm giương cánh bay.

Quý Nghiêu dùng sức dưa đẩy nhanh hơn, càng đâm càng ác, như muốn đóng đinh mình với Dương Hạ cùng một chỗ.

Dương Hạ choáng váng. Vật kia của Quý Nghiêu to lớn, cứ đâm vào bên trong như chó điên động dục, vách thịt mềm mại không chịu nổi, nóng lên, đau đớn.

Dương Hạ bám vào cạnh tảng đá, ngốc nghếch khép lại đôi chân đã tê dại như muốn chống đỡ sự dâm loạn hạ lưu của y, hắn ngây ngô mà cầu xin: “Chậm một chút, được không… Quý Nghiêu à, Quý Nghiêu, ngươi nhẹ nhàng được không?”

Y vừa đâm tới mông hắn đã cong lên, hai cánh mông thịt đỏ hồng ướt át, lỗ nhỏ ngậm dương v*t thô to lại càng đáng thương, đau khổ mà nuốt vào.

Hầu kết Quý Nghiêu giật giật, nói: “Không được.”

“Sao công công có thể quyến rũ ta.” Quý Nghiêu ghé vào bên tai hắn, vừa ăn cắp vừa la làng: “Lại còn bảo ta nhẹ thôi.” Y dã thu nhe răng nanh ra, từ từ thưởng thức con mồi: “Không nhẹ được!”

Dương Hạ định chửi y nói năng bậy bạ nhưng bị đâm đến mức chỉ còn phát ra đơn âm. Cảm giác thứ kia ra vào trong cơ thể cực kỳ rõ ràng. Thứ đó của thiếu niên nóng bỏng, cương cứng, gân xanh nổi lên, lại mạnh mẽ, mỗi lần đâm vào đều đâm rất sâu.

Dương Hạ không được tỉnh táo, đến khi Quý Nghiêu bắn ra cũng vẫn hoảng hốt hồi lâu, một lúc sau mới ấm ách mà chửi: “Cút khỏi người ta ngay!”

Quý Nghiêu dán lên lưng hắn, hôn bả vai: “Không muốn.”

“Công công cho ta ôm một chốc.”

Dương Hạ chẳng thể chịu được sự thân mật sến súa như ôm nhau. Cả hai người đều mướt mồ hôi, tóc quấn lấy tóc, thứ kia đã mềm xuống còn cắm ở bên trong khiến Dương Hạ vừa thẹn vừa giận, lại có mấy phần luống cuống, mờ mịt.

Dương Hạ nhắm mắt, nói: “Đá cứng quá làm ta đau.”

Quý Nghiêu cười khẽ: “Công công cũng nhõng nhẽo quá.”

Y đứng dậy khỏi người Dương Hạ, dương v*t mềm xuống từ từ đi ra, kích thích đến mức Dương Hạ khẽ thở dốc. Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ đang ghé vào tảng đá không chớp mắt, tóc đen đã ướt mồ hôi, rối bời trên làn da trắng trẻo trông đến là diễm lệ.

Dương Hạ khó khăn đứng dậy rồi lại khuỵu xuống, cửa sau như mất khống chế, tinh dịch theo đó chảy ra.

Hắn tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Quý Nghiêu ở phía sau, mặt đỏ bừng, quay ra đằng sau, oán hận mà đẩy Quý Nghiêu ra.

Tinh dịch trượt trên cặp đùi thon dài.

Ngực Dương Hạ phập phồng, cả giận nói: “Ai cho ngươi… bắn vào bên trong!”

Ánh mắt Quý Nghiêu tham lam mà nhìn hắn, vẻ mặt y ngoan ngoãn, nói đầy vẻ tủi thân: “Tai công công cắn chặt quá ta không nhịn được.”

Dương Hạ: “…”

“Đừng tới gần ta.” Dương Hạ cảnh cáo Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu đứng nhìn Dương Hạ quay lưng về phía mình, run rẩy bước vào trong suối.

Khóe miệng y cong lên để lộ đôi răng nanh: “Công công định rửa sạch à?”

Lưng Dương Hạ cứng đờ, hắn đứng trợn mắt nhìn bóng cây phía trước, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi câm đi!”

Ánh mắt Quý Nghiêu lưu luyến từ bờ vai xuống đến lưng hắn, bọt nước long lanh, từng giọt từng giọt chảy xuống. Bên dưới Quý Nghiêu ngày càng cương cứng nhưng y chỉ đứng trên bờ nhìn Dương Hạ đưa tay vuốt ve dương v*t chưa thỏa mãn của mình.

Dương Hạ vừa căm giận vừa tắm. Quý Nghiêu liếm hôn như con chó điên, trên người còn dính dấp mồ hôi của cả hai nhưng Dương Hạ lưu ý nhất về tinh dịch y bắn vào mông hắn.

Thằng ranh Quý Nghiêu này không biết là vô ý hay cố tình mà bắn sâu như vậy mà Dương Hạ thì sĩ diện, không dùng tay moi ra, bên trong đó vẫn còn cảm giác dương v*t cọ xát ở bên trong.

Nước suối lành lạnh khiến đầu óc nóng lên của hắn cũng tỉnh táo hơn, vừa lúc đằng sau lại có tiếng thở dốc của người thiếu niên. Dương Hạ tức giận quay lại, đang định chửi Quý Nghiêu thì một cây dương v*t căng phồng, sung mãn vươn lên, quy đầu thô to, trông cực kỳ có tính uy hiếp va phải mắt hắn.

Lưỡi Dương Hạ như bị tha đi rồi, mặt hắn thoắt đỏ thoắt trắng, tay vỗ nhẹ vào mặt nước, dịch tầm mắt đi, cả giận nói: “Hạ lưu! Quý Nghiêu, ngươi có yên được hay không vậy?”

Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ đầy dục niệm, đáp: “Không yên được.”

“Công công không cho ta thỏa mãn sao mà yên được?”

Trong đầu Dương Hạ toàn là những thứ kia của Quý Nghiêu, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thân thể đẹp đẽ, vân da rõ ràng, nơi ở giữa của thiếu niên đâm hắn chỉ cách một lớp tầng niêm mạc mong manh mà chọc hắn khiến Dương Hạ không thở nổi.

Quý Nghiêu nói: “Vú công công xước rồi.”

Trong giọng nói có một chút đau lòng, tiếc nuối lại bất mãn như thể nơi bị thương kia bị tảng đá đoạt mất vậy. đầu v* đẹp đến thế mà bị nó làm hỏng.

Trong cơ thể Dương Hạ bỗng dưng nóng lên. Ánh mắt Quý Nghiêu như hóa thành thực thể, thiêu đốt khiến đầu óc hắn nóng lên đến mức Quý Nghiêu đến bên lúc nào cũng không biết.

Quý Nghiêu ôm hắn, hai ngón tay lại đâm vào cửa sau của Dương Hạ: “Công công đừng nhúc nhích, thứ đó mà không được rửa sạch thì bệnh mất.”

Tai Dương Hạ đỏ bừng. Đột nhiên hắn trượt chân, suýt thì chìm vào trong nước thì Quý Nghiêu ôm chặt lấy hắn, hai người ngồi bên suối nước.

Hai người trần truồng, mặt đối mặt, gần tới mức cảm nhận được hơi thở của nhau.

Hai ngón tay của Quý Nghiêu tách cửa hậu ra, nước lạnh tràn vào khiến Dương Hạ sợ run lên mới tỉnh lại nhưng cũng chẳng thể nói lời nào, thôi thì cũng đã rồi đành mím môi im lặng.

Mấy ngón tay thô ráp vuốt phẳng lớp thịt mềm bên trong khiến người run rẩy. Quý Nghiêu tán thưởng: “Bên trong công công mềm mại thật.”

Mặt Dương Hạ không biến sắc: “Ngươi đừng nói nữa.”

Quý Nghiêu cười: “Công công đáng yêu quá.” Y rút ngón tay ra, thay bằng vật đó của mình, đâm lút cán: “Vừa nãy là ta không tốt, chỉ biết có mình mình.”

“Lần nữa được không nào?” Y hôn lên môi Dương Hạ: “Ta cũng sẽ làm công công sướng.”