Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chương 8: Tình địch, là rất cần thiết



“Biết gì không? Cậu nhìn rất giống bánh bao thịt.” GáiDiệp nói.

“Ý cậu là, nhìn tớ rất béo?” Du Nhiên hỏi, trong mắtlóe lên vẻ hung tàn.

Nếu gái Diệp dám gật đầu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

May mà gái Diệp không làm như vậy: “Không, ý của tớ làKhuất Vân giống một con chó săn… Cậu bị anh ta cắn thật thảm.”

Du Nhiên rất muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, từ khiquen biết Khuất Vân, quả thật cô đã biến thánh một cái bánh bao thịt, mặc anhthích nắn bóp thế nào thì nắn.

“Bạn học, bạn đang gặp nguy hiểm.” Gái Diệp giả bộ thởdài.

“Bạn học, bạn cũng thật biết cách gây xích mích lygián.” Du Nhiên nhét cây kem vào trong miệng, hơi dùng sức, lớp vỏ sô cô la bịcắn nát.

“Tớ đây là quan tâm đến cậu, không đành lòng nhìn cậurơi xuống địa ngục.” Gái Diệp tận tình khuyên bảo: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấyđã hoàn toàn đánh mất bản thân hay sao?”

“Chẳng thấy gì.” Du Nhiên nói không chút lo lắng.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mỗi lần đối đầu với KhuấtVân đều có kết quả là chịu thua hay sao?” Gái Diệp tiếp tục.

“Có lẽ là… tính tình tớ tương đối dễ chiụ.” Tuy đangăn kem nhưng vì bị ép hỏi mà trên trán Du Nhiên vẫn toát ra một tầng mồ hôi.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu hoàn toàn không biếtgì về quá khứ của anh ta hay sao?” Gái Diệp tung ra thứ thuốc độc nhất, HạcĐỉnh Hồng.

“Quá khứ của anh ấy, rất trong sáng, rất trong sáng…vô cùng trong sáng.” Du Nhiên nghĩ nhất định là cây kem trên tay quá lạnh, lạnhđến mức lưỡi của cô không nếm được mùi vị nữa.

“Thật không? Khó nói đúng không? Cậu đã từng kiểm trachưa?” Gái Diệp bắt đầu liếc mắt ra hiệu.

“Tớ và anh ấy, tạm thời còn rất trong sáng, rất trongsáng… vô cùng trong sáng.” Cuối cùng Du Nhiên cũng ăn xong cây kem, rút cây gỗtừ trong miệng ra.

“Nghe giọng điệu của cậu giống như thật bất mãn vớichuyện tạm thời trong sáng này.” Gái Diệp đúng là rất hiểu lòng người.

“Đúng vậy.” Du Nhiên rất thành thật.

“Nếu đã vậy, làm thế nào cậu biết quá khứ của anh tatrong sáng?” Gái Diệp nắm lấy điểm đấy không buông.

“Nhắc cậu một câu.” Du Nhiên nói: “Có một thanh đaorất nhọn, rất lợi hại đang chọc vào lưng tớ.”

“Đúng là một tên trọng sắc khinh bạn.” Gái Diệp khinhbỉ.

“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người nào đó vì mua quà tặngbạn trai, chẳng phải lúc đó đã lừa một tháng sinh hoạt phí của tớ đấy sao?” DuNhiên yếu đuối nhìn gái Diệp.

“Để báo đáp ân tình này của cậu, tớ chấp nhận nguy cơbị Khuất Vân truy sát cũng phải nói cho cậu một việc vô cùng quan trọng.” GáiDiệp trở lại vẻ nghiêm túc: “Chú ý lắng nghe là được rồi, hôm trước, tớ nhìnthấy Khuất Vân nhà cậu và một cô nàng ngồi trong quán cà phê Starbucks, từ ánhmắt bọn họ nhìn nhau, tớ có thể khẳng định… quan hệ giữa bọn họ không bìnhthường.”

Thứ tinh hoa được cô đọng từ chủ nghĩa tư bản áp bứcbóc lột – Starbucks.

“Cô ta thế nào?” Du Nhiên chất vấn: “So với tớ, ai đẹphơn, ai có khí chất hơn?”

Gái Diệp dùng một ánh mắt thương hại nhìn bạn tốt củamình: “Thật sự muốn tớ nói ra à?”

“Quên đi.” Du Nhiên dùng lý trí ngăn cản bạn tốt.

Nói xong, Du Nhiên chắp tay sau mông, thong thả bướcqua bước lại trong phòng.

“Cậu có tính toán gì không?” Ánh mắt gái Diệp sáng lấplánh, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Mà Du Nhiên cũng chẳng phụ sự kỳ vọng của cậu ta, saukhi đi quanh vài vòng, rốt cuộc cũng hạ một quyết định trọng đại: “Tớ muốn épanh ấy phải nói thật.”

Một giây trước khi Du Nhiên lao ra khỏi phòng, gáiDiệp dặn dò: “Nể mặt tớ có lòng thông báo tin tức khẩn cấp cho cậu, nghìn vạnlần đừng có nói cho Khuất Vân là tớ nói với cậu nhé.”

“Yên tâm đi.” Du Nhiên hứa hẹn: “Có chết tớ cũng khôngkhai ra cậu.”

“Diệp Hồng nói với em anh và một cô gái thân mật uốngcà phê trong quán Starbucks số 13? Chuyện này có thật không?!” Du Nhiên đá văngcửa nhà Khuất Vân, trực tiếp bán đứng bạn bè.

“Diệp Hồng? Chính là cậu trai lần trước tôi đã bảo emít qua lại với cậu ta?” Khuất Vân nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, trên đùi đặtmột chiếc máy tính xách tay, đang soạn bài.

“Gái Diệp có phải cậu trai hay không không quan trọng,quan trọng là rốt cuộc anh có đến Starbucks với một cô ả như cậu ấy nói không?”Du Nhiên hỏi.

“Nếu là thật thì sao?” Khuất Vân hỏi ngược lại: “Em sẽlàm gì?”

“Em sẽ nguyền rủa anh!” Du Nhiên không cam lòng: “Lầntrước em bảo anh dẫn em đi ăn mì, anh ra sức từ chối, nay lại dám đi uốngStarbucks với người đẹp, anh thân là nhà giáo nhân dân, vì sao không ủng hộ ẩmthực trong nước, ngược lại còn giúp bọn tư bản chủ nghĩa từng xâm lược nước tagia tăng thu nhập?”

“Sửa lại một chỗ, không phải tôi ghét ăn mì, mà làkhông thích ăn mì với em.” Khuất Vân thản nhiên nói.

“Vì sao?” Du Nhiên cảm thấy mình bị đối xử bất công.

“Bởi vì khi em ăn luôn thích hút mì, khiến nước mì bắnlên mặt tôi.” Ngón tay Khuất Vân không ngừng, tiếp tục gõ chữ.

“Đừng có chuyển chủ đề!” Du Nhiên bước nhanh tới trướcmặt Khuất Vân, sập máy tính lại: “Nói rõ tất cả cho em, gái Diệp của em nói cóđúng không? Có đúng là anh có hành động thân mật với người phụ nữ khác không,nếu phải, cô ta họ tên là gì, nhà ở đâu, đã phát triển với anh tới mức độ nào?Nếu không phải, vì sao gái Diệp phải đổ oan cho anh, mời anh phân tích rõ đầuđuôi nguyên nhân.”

Khuất Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Du Nhiên, giống nhưnhìn một đứa trẻ cố tình gây sự, một lúc lâu sau, anh vươn tay về phía vành taicô bạn gái, sờ sờ mạnh tay: “Trước khi trả lời câu hỏi của em, em trả lời mộtcâu hỏi của tôi.”

“Chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.

“Bài tập thực tế đã làm chưa?” Dường như Khuất Vân rấtchú ý tới vấn đề này.

“Đã làm, cũng đã nộp.” Du Nhiên ưỡn ngực.

“Là cái này?” Khuất Vân rút ra một tờ giấy trong tậptài liệu bên cạnh, lẩm bẩm: “Giúp hàng xóm lấy báo, đỡ bà lão qua đường, làmviệc nhà.”

Đọc xong, Khuất Vân ngẩng đầu: “Những bạn học khác đềuxuống nông thôn làm tình nguyện hoặc xin vào công ty thực tập, so với em… tôithật muốn biết em có bao nhiêu dũng khí mới dám nộp lên cái này.”

“Em cho rằng những việc em là rất giản dị gần gũi.”

“Đã dốt thì đừng chơi chữ.”

“Dù sao đi nữa em cũng đã làm.” Du Nhiên là lợn chết,không sợ nước nóng.

“Loại bài tập thực tế này tôi sẽ không nhận, nhắc emmột câu, bài tập lần này sẽ tính vào trong học phần bắt buộc, có ảnh hưởng nhấtđịnh tới việc tốt nghiệp.” Giọng nói của Khuất Vân mang theo vẻ uy hiếp.

“Nếu đã quan trọng như vậy, anh giúp em giải quyết làđược.” Du Nhiên nhún vai.

“Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ.” Khuất Vân nói.

“Có ý gì?” Du Nhiên hỏi.

“Ý là, tôi sẽ không giúp em.” Khuất Vân mở máy tínhlên, tiếp tục soạn bài.

“Khuất Vân, anh là bạn trai em mà.” Du Nhiên lay tayanh.

“Tôi còn là thầy giáo của em nữa.” Khuất Vân khôngchút động lòng.

“Được lắm, thầy…” Du Nhiên nhẹ giật chiếc áo phôngrộng, lộ ra một bên vai, lại nhíu mắt quyến rũ, cái lưỡi hồng liếm một vòngquanh môi: “Muốn vượt rào với em không?”

Khuất Vân: “…”

Đáp án đương nhiên là không muốn.

Còn Du Nhiên cứ thế bị Khuất Vân dùng một lý do vớ vẩnkhiến cho quên mất ý đồ ban đầu, cô còn chưa kịp hỏi về chuyện cô nàng và quánStarbucks tội lỗi kia đã bị đẩy ra cửa.

Bài tập thực tế quả nhiên bị trả về, Du Nhiên quấn lấyKhuất Vân mấy ngày, thậm chí còn cuồng ngôn nói muốn lăng nhục thể xác và tinhthần anh, nhưng Khuất Vân hoàn toàn không có phản ứng, hoàn toàn không giúp cô.

Bây giờ đi thực tế cũng không còn kịp nữa, Du Nhiên lolắng gần chết, nhưng may mà Bạch Linh biết chuyện này, nói cô cứ yên tâm, bà sẽnhờ người quen giúp đỡ.

Nghe vậy, Du Nhiên mới chịu yên.

Vừa mới yên tâm lại, nhớ tới sự vô tình của Khuất Vân,Du Nhiên quyết định làm mặt lạnh với anh, kiềm chế nỗi xúc động của mình, vàingày không liên lạc với anh.

Không có việc gì làm, Du Nhiên lại bắt đầu cuộc sốnghết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi ngủ, vài ngày ngắn ngủi đã béo lên vài cân.

Trưa nay, ba chị em cùng phòng đều ra ngoài dạo phố,Du Nhiên không có việc gì làm, liền chui vào ổ chăn, ngủ.

Trong lúc mơ màng, tiếng chuông điện thoại vang lên,Du Nhiên bắt máy.

Không ngờ rằng người gọi tới chính là Khuất Vân.

“Đang làm gì vậy?” Khuất Vân hỏi.

“Nguyền rủa anh.” Du Nhiên đáp.

“Đã nguyền rủa đến đói bụng chưa?” Khuất Vân hỏi.

“Đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng, chẳng phải anhkhông màng đến sự sống chết của em sao?” Du Nhiên hỏi.

“Không phải em đã nói em là người của tôi sao, nếu đãvậy, tôi nhất định phải quan tâm đến em.” Khuất Vân nói.

“Mấy hôm trước em bảo anh giúp em đối phó với bài tậpthực tế, vì sao anh lại làm như bị cưỡng hiếp, chết cũng không chịu?” Du Nhiênhỏi.

“Bởi vì chuyện đó tôi đã nhắc nhở em vài lần trongsuốt kỳ nghỉ hè, nhưng em hoàn toàn không để trong lòng, nói rộng ra là em hoàntoàn không để tâm đến lời nói của tôi, sâu xa hơn, chứng tỏ em không để tâm đếncon người tôi… Em nghĩ xem, tôi có nên dạy dỗ em một lần hay không?” Khuất Vânchậm rãi nói.

“Đúng, đúng, đúng, anh nói gì đều phải vểnh tai lắngnghe.” Du Nhiên thở dài.

“Vậy, bài tập của em đã xong chưa?” Khuất Vân hỏi.

“Hôm qua mẹ em đã giải quyết xong rồi, chắc hai ngàynữa sẽ gửi tới đây.” Du Nhiên nói.

“Tôi hy vọng em có thể nhận được bài học từ chuyệnnày.” Khuất Vân tổng kết lại.

“Khuất Vân.” Du Nhiên bình tĩnh quay đầu nói với cáidi động: “Đi chết đi.”

Nguyền rủa xong, Du Nhiên bỏ điện thoại sang một bên,lại vùi đầu vào chăn ngủ lần nữa.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, tiếng điện thoại lại vanglên, là một dãy số lạ, nhận máy, giọng nói xa lạ trong điện thoại chính là củaanh chàng chuyển phát nhanh, bảo Du Nhiên tới cổng ký túc xá nhận đồ.

Du Nhiên đoán là mẹ gửi giấy chứng nhận thực tập tới,không dám khiến anh chàng chuyển phát nhanh phật ý, vội vàng mặc quần áo vàorồi chạy xuống lầu.

Nhưng, Du Nhiên không nhìn thấy người chuyển phátnhanh, cô chỉ nhìn thấy một người cô không muốn gặp nhất – Cổ Thừa Viễn.

Mặc Âu phục, vóc người cao thẳng, thân hình rắn rỏi,ánh mắt không hiểu cất chứa vẻ hung ác, nham hiểm hay dịu dàng.

Nhìn thấy anh ta, Du Nhiên như nhìn thấy ký ức củanhiều năm trước, nhất thời bàn chân bị dính cứng vào mặt đất.

“Đã lâu không gặp.” Cổ Thừa Viễn đứng trước mặt DuNhiên, hai tay đút vào túi quần.

Anh ta nở nụ cười với cô, nhưng nụ cười kia có ấm áphay không cô cũng không biết, chỉ biết nó khiến Du Nhiên lạnh đến rùng mình.

“Sao vậy, không nhận ra anh à?” Cổ Thừa Viễn vừa nóivừa bước về phía trước một bước.

Bước chân không lớn, nhưng Du Nhiên lại bị dọa, toànthân nghiêng về sau, nhìn dáng vẻ giống như muốn nhanh chóng tránh xa.

Khi làm vậy, Du Nhiên lập tức nhận ra mình đã phản ứngquá khích, vì vậy, cô đành giả vờ bình tĩnh sờ sờ trán, nói: “Ơ, sao anh lạitới đây?”

Đôi mắt vẫn cụp xuống, không dám ngẩng đầu.

“Anh có thể nói em đã biết còn cố tình hỏi không?” CổThừa Viễn hỏi.

Du Nhiên không đáp lại, cam chịu, mắt nhìn mặt đất,trên mặt đất là hai đôi giày của bọn họ, còn có một vũng nước đọng, sáng lấplánh.

“Chúng ta vào trong nói chuyện, được không?” Cổ ThừaViễn hỏi.

Giọng nói của anh ta luôn luôn có cảm giác áp bức nhưthế, cứng rắn, nhưng khi ở bên Du Nhiên, đến cuối câu, ngữ khí của anh ta lạimềm nhẹ hơn rất nhiều.

Giống như ý thức được rõ ràng, đối với anh ta, DuNhiên khác những người khác.

Có lẽ, Du Nhiên nghĩ, có lẽ đó cũng chỉ là suy nghĩmột chiều.

Nhưng, cũng không còn quan trọng nữa.

Du Nhiên biết tính cách của Cổ Thừa Viễn, cô không thểngăn cản anh ta, vì vậy, Du Nhiên thông báo với dì quản lý ký túc xá, sau đódẫn Cổ Thừa Viễn tới phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, Du Nhiên đặt mông ngồi lên chiếcgiường cạnh cửa ra vào, trong tiềm thức đã chuẩn bị nếu xảy ra chuyện gì ngoàiý muốn sẽ đẩy cửa chạy ra ngoài.

Ý đồ này không ngoài dự kiến, đã bị Cổ Thừa Viễn nhìnra: “Em không cần sợ, anh sẽ không làm gì em đâu… Ít nhất là ở đây.”

Du Nhiên vờ như không nghe thấy, chơi đùa với nhữngngón tay của mình.

Ánh mắt Cổ Thừa Viễn vẫn dính chặt trên người DuNhiên, một lúc sau, anh ta nói: “Đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ mặc áo ngủ củaem.”

Thân hình Du Nhiên khẽ chấn động giống như nhớ tớichuyện gì đó, sức lực vặn móng tay cũng lớn hơn, như muốn cạo đi một thứ gì đó.

Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, ánh mắt kia, vẫn không rõấm lạnh như trước.

Du Nhiên cảm giác được, nhưng cô chỉ có thể giả ngu.

Là Cổ Thừa Viên phá vỡ không khí im lặng: “Đã lâukhông thấy em mặc áo ngủ.”

Khi nói những lời này, ngữ khí của anh ta thật thảnnhiên, nhưng tới tai Du Nhiên lại mang theo một ý nghĩa khác.

Một ý nghĩa mà chỉ cô mới có thể cảm nhận, có thể lýgiải.

“Anh tới, có chuyện gì sao?” Du Nhiên hỏi.

“Vội vàng tới đưa đồ cho em.” Cổ Thừa Viễn lấy ra mộttờ giấy, trên đó viết chứng nhận thực tập, đã đóng dấu của một công ty, còn cóchữ ký: “Anh nhờ bạn viết cho em tờ chứng nhận này, lần này, em hẳn có thể quacửa rồi.”

“Là mẹ bảo anh làm chuyện này?” Du Nhiên hỏi.

“Thật ra, bà ấy cũng muốn quan hệ giữa chúng ta cóchuyển biến tốt đẹp hơn.” Cổ Thừa Viễn nói: “Vì vậy mới bảo anh giúp em, bảoanh tới đây gặp em.”

“À… Vậy cảm ơn.” Du Nhiên nói rồi đưa tay cầm lấy mộtgóc tờ giấy, giống như muốn giật lấy.

Nhưng Cổ Thừa Viễn lại không buông tay, ngược lại, anhta bất ngờ túm lấy cổ tay Du Nhiên, một giây sau, Du Nhiên đã bị kéo vào tronglòng anh ta.

Dưới tình huống cấp bách, Du Nhiên bắt đầu không để ýđến hình tượng mà giãy dụa, nhưng Cổ Thừa Viễn cúi người xuống, nói bên tai cômột câu: “Không cần cảm ơn, bởi vì việc này chỉ là cái cớ thôi… Mục đích thậtsự khiến anh tới đây, em hẳn hiểu được.”

Anh ta nói như vậy, Du Nhiên ngược lại cảm thấy bìnhtĩnh hơn nhiều: “Tôi không hiểu… Cũng không muốn hiểu.”

“Chẳng lẽ, em đã quên chuyện xảy ra tối hôm đó?” Giọngnói của Cổ Thừa Viễn mang theo độ ấm khi nhớ về quá khứ, cảm giác mát lạnh tớitận xương, giống như những sợi tơ mềm mại đáng yêu, đan thành một cái lưới vâyquanh thân thể người ta.

Du Nhiên cắn chặt răng, không phát ra tiếng.

“Em không được quên, anh cũng không quên được.” CổThừa Viễn nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều không được phép quên.”

Du Nhiên cảm giác ngứa ngứa lạnh lạnh trên vành tai,chậm rãi, chậm rãi, truyền vào trong xương tủy.

“Anh là anh trai tôi.” Du nhiên nói, ngữ khí kia giốngnhư đang nói với chính mình nhiều hơn.

“Đúng, vì vậy, chuyện đó mới có thể khiến em đau khổ.”Nói đoạn, Cổ Thừa Viễn cắn vào vành tai Du Nhiên.

Đó là nơi yếu ớt nhất trên người cô.

Yếu ớt nhất.

“Đây là mục đích của anh sao?” Du Nhiên hỏi: “Khiếntôi đau khổ vẫn là chuyện anh hằng theo đuổi?”

“Cũng không hẳn vậy.” Trong mắt Cổ Thừa Viễn xuất hiệnmột tia cười: “Có đôi khi, anh cũng muốn làm cho em hạnh phúc.”

Du Nhiên nhắm mắt lại, thở sâu rồi nói: “Nếu anh vẫnbằng lòng nghe lời mẹ tôi, tôi cũng sẽ bằng lòng tiếp tục coi anh là anh trai.Nếu như… sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa thì thật là tốt.”

Giọng nói của Du Nhiên rất nhẹ, nhưng lại giống như đãsử dụng hết sức lực toàn thân.

“Đời người, những chuyện được như mong muốn rất ít.”Âm thanh của Cổ Thừa Viễn ẩn chứa cảm giác tức cười không nhịn được, tâm trạngkhông tốt.

Du Nhiên mạnh mẽ giãy khỏi anh ta, sau đó mở rộng cửanói: “Ra ngoài.”

Cổ Thừa Viễn không làm phật ý cô, anh ta bước rangoài, nhưng ngay khi đi qua trước mặt Du Nhiên, anh ta dừng lại.

“Có chuyện gì, cứ tìm anh… Dù sao chúng ta cũng là anhem chung một nửa huyết thống.”

Chờ Cổ Thừa Viễn rời đi, Du Nhiên đóng cửa lại, lúcnày mới phát hiện tay chân không còn chút sức lực, suýt chút nữa đã ngã xuốngđất.

Tiếp theo, Du Nhiên co người trên giường giống như mộtcon ốc sên, trùm chăn kín đầu, ngủ tiếp.

Nhưng cơn buồn ngủ đã mất, trong đầu Du Nhiên trànngập ký ức, những chuyện mà cô cho rằng chính mình cũng đã quên.

Chẳng bao lâu sau, Du Nhiên bỗng nghe thấy tiếng mởcửa.

Có lẽ ba người chị em kia đã trở về, nếu là thườngngày, Du Nhiên sẽ nhảy dựng lên chào đón, nhưng vừa trải qua sự kiện Cổ ThừaViễn, cô không có tâm trạng, liền tiếp tục giả bộ ngủ.

Nhưng ngủ mãi, Du Nhiên cảm thấy có gì không đúng – bacô nàng này dù nửa đêm khuya khoắt mới trở về nhất định cũng sẽ làm loạn tớilật trời, đâu có yên tĩnh như bây giờ?

Lẽ nào, có trộm?

Du Nhiên trùm kín trong chăn, cái trán bắt đầu đổ mồhôi, không xong rồi, cửa đã bị đóng lại, người cũng đã vào, kêu cứu cũng khôngkịp nữa.

Trong lúc đang hoang mang lo sợ, một bàn tay bỗng đặtlên đầu cô, có vẻ muốn xốc chăn của cô lên.

Du Nhiên sợ hãi trong lòng, xem ra tên trộm này cònmuốn chiếm đoạt sự trong trắng của cô.

Nhưng, Du Nhiên nghĩ thầm, với bộ dạng rối bù hiện giờcủa cô, có lẽ sẽ dọa tên trộm đến tè ra quần cũng nên.

Vì vậy, Du Nhiên tính toán trong lòng, tiếp đó, bỗngtung chăn, xoay người làm một cái mặt quỷ có một không hai.

Cái mặt quỷ này thật tiêu chuẩn, mũi mắt môi đều tụhết lại một chỗ.

“Quả nhiên như tôi dự đoán, mấy ngày không gặp, chỉ sốthông minh lại giảm xuống rồi.” Thanh âm của Khuất Vân truyền đến.

Du Nhiên tập trung nhìn lại, quả nhiên, người tới khôngphải trộm, mà là bạn trai thân yêu của cô, chàng giảng viên Khuất Vân.

“Anh vào bằng cách nào?” Du Nhiên hỏi.

“Dùng chìa khóa mở cửa.” Khuất Vân đáp.

“Cái chìa khóa kia từ đâu ra?”

“Dì quản ký dưới lầu đưa.”

“Vì sao dì ấy lại đưa cho anh?”

“Tôi nói với dì ấy rằng tôi muốn bất ngờ kiểm traphòng ngủ của các em, dì ấy vô vùng phối hợp với tôi.”

“…”

“Hỏi xong chưa?” Khuất Vân hỏi.

“Để em nghĩ đã.” Du Nhiên cúi đầu, cố gắng suy nghĩmột lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Tạm thời hết rồi.”

“Vậy giờ đến lượt tôi hỏi.” Khuất Vân nói: “Vừa rồi vìsao ngắt máy của tôi?”

“Bởi vì em sợ mình sẽ không nhịn được mà hỏi thăm tổtông tám đời nhà anh.” Du Nhiên giải thích.

Khuất Vân dường như chấp nhận đáp án này, tiếp đó, anhnói: “Còn một câu hỏi nữa.”

“Câu gì?” Du Nhiên hỏi.

“Nghe dì quản lý nói, vừa rồi phòng em hình như cókhách, còn là khách nam?”

Giọng nói của Khuất Vân lại xuất hiện vẻ nhẹ nhàng,như không quan tâm, Du Nhiên rất quen thuộc kiểu tình huống này – anh nhìn cóvẻ không để ý, thực ra lại càng nguy hiểm.

“Là anh trai em.” Du Nhiên trả lời.

“Cổ Thừa Viễn?” Khuất Vân hỏi: “Cậu ta tới thăm em?”

Du Nhiên gật đầu.

“Xem ra cậu ta thật quan tâm đến em.” Khuất Vân nói.

Du Nhiên vẫn gật đầu.

“Nhưng, nhìn có vẻ em không như thế đối với cậu ta?”Khuất Vân nói ra cái nhìn của mình.

Du Nhiên vẫn tiếp tục gật đầu.

“Xem ra, em cũng không muốn tôi hỏi về chuyện của CổThừa Viễn.” Khuất Vân nói.

Lần này Du Nhiên không im lặng nữa: “Nói một chút cảmnhận của anh về anh ta đi.”

“Cậu ta… là người nổi tiếng trong trường tôi.” KhuấtVân nói.

“Chuyện này lần trước anh đã nói rồi.” Du nhiên nhắcnhở.

“Vậy chứng tỏ, đây là toàn bộ ấn tượng của tôi về cậuta.” Khuất Vân nói.

“Hai người học cùng đại học mà chưa bao giờ gặp nhausao?” Du Nhiên nói: “Theo em nghĩ, lúc đó anh hẳn cũng rất nổi bật.”

“Trước đây còn như vậy, giờ đã hoàn toàn là người bìnhthường rồi.” Khuất Vân nói.

“Sao có thể? Bây giờ anh vẫn rất tuấn tú nha.” DuNhiên an ủi.

Khuất Vân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Du nhiên, nói:“Nhưng…có một cô bạn gái như em đã hạ thấp toàn bộ giá trị bản thân tôi.”

“Chết đi, đi chết ngay cho em!” Du Nhiên nói xong lạiđịnh quay vào ổ chăn một lần nữa, trùm kín đầu, không muốn gặp lại gã đàn ôngchết tiệt này nữa.

Khuất Vân cũng không vội, chỉ chậm rãi nói: “Vừa rồiem quên hỏi tôi một việc… Rốt cuộc tôi tới đây làm gì?”

“Anh tới đây làm gì?” Du Nhiên hỏi, giọng nói vì cáchmột lớp chăn mà vang vang, giống như đang giận dỗi.

Hỏi xong, một lúc lâu Khuất Vân vẫn chưa lên tiếng, DuNhiên cũng không muốn mất mặt nên không hỏi lại, nhưng chưa được bao lâu, côkhông nhịn nổi nữa.

Bởi vì một hương thơm ngào ngạt luồn qua chăn, trựctiếp bay vào lỗ mũi Du Nhiên.

Trước giờ Du Nhiên đều là kẻ vì đồ ăn ngon mà khôngmàng đến tính mạng, nếu cô nàng sinh ra trong thời chiến tranh, cô nàng chắcchắn là một kẻ phản bội có thể bị mua chuộc chỉ bằng một khối đường.

Bởi vậy, cô không suy nghĩ nhiều, lập tức xốc chăn lên.

Du Nhiên nhìn thấy, trên bàn, bày hai bát mì cay.

“Có ý gì?” Du Nhiên nghi ngờ nhìn Khuất Vân.

“Không phải em vừa mới oán trách tôi không ăn mì vớiem sao?” Khuất Vân đưa cho cô một đôi đũa.

Những sợi mì trong bát thơm ngào ngạt, hồng hào bóngloáng, rau xanh mơn mởn, làm cho ngón trỏ người ta giật giật.

Tuy chỉ là một món ăn rất bình dân nhưng vì người muanó là Khuất Vân nên nhất thời Du Nhiên cảm thấy hai bát mì này còn quý hơnvàng.

“Ăn đi cho nóng.” Khuất Vân đã ngồi xuống đối diện DuNhiên, cầm đũa lên ăn.

Du Nhiên cũng không khách khí nữa, sì sụp ăn.

Mùi cay nồng nồng len lỏi vào lục phủ ngũ tạng, máutoàn thân giống như đang sôi lên.

Du Nhiên vừa thỏa mãn vùi đầu ăn vừa nhìn lén KhuấtVân.

Làn da này, khuôn mặt này, cái mũi này, thật sự là…nhìn no mắt.

Cứ nhìn như vậy, Du Nhiên nổi lên hưng phấn, đã nổilên hưng phấn ắt sẽ trở nên tà ác, vì vậy, cô nàng cố ý hút mì nhanh nhất cóthể.

Không có gì bất ngờ, nước mì bắn lên trên mặt KhuấtVân.

Đùa cợt thành công, Du Nhiên cười lăn lộn, nhưng nụcười của cô nàng không kéo dài được bao lâu – Khuất Vân bình tĩnh đứng lên,bình tĩnh cầm lấy bát mì của cô, bình tĩnh đi tới nhà vệ sinh, đổ toàn bộ vàocống thoát nước.

Du Nhiên trợn trừng mắt nhìn.

Khuất Vân đặt cái bát không trước mặt cô, nói một câu:“Sau này nếu còn làm vậy thì đừng mơ đến chuyện ăn mì nữa.”

Một giây, hai giây, ba giây, khi kim giây đồng hồ chạyhết một vòng, cuối cùng Du Nhiên cũng sống lại, nhào về phía Khuất Vân, đẩy anhngã xuống giường.

“Anh chết đi!” Du Nhiên trợn mắt.

“Hôm nay em chỉ biết mắng những lời này thôi sao?”Khuất Vân hỏi.

“Em đói.” Du Nhiên nói một câu chẳng liên quan.

“Rồi sao?” Khuất Vân hỏi.

“Vì vậy em muốn ăn anh!” Nói xong, Du Nhiên nhe răngnhọn, cắn vào vai Khuất Vân.

Cắn vai rồi vẫn chưa hết giận, tiếp tục cắn cánh tay,cắn ngực, cuối cùng cắn đến môi.

Cắn cũng đã cắn rồi, vậy không cần khách khí mà hônlên.

Nếu môi đã hôn rồi, vậy tay cũng không cần khách khí,thuận tiện kiểm tra một chút.

Vì vậy, cuối cùng sự việc phát triển đến mức môi DuNhiên ăn đậu hủ bên trên của Khuất Vân, còn tay cô nàng ăn đậu hủ bên dưới củaanh.

Lần này, không chỉ để thỏa mãn khát vọng ăn uống màcòn để trả thù cho nỗi hận, vì vậy vị trí Du Nhiên xuống tay là rất nhiều.

Một chiếc cúc áo của Khuất Vân bị mở ra, vòm ngực xinhđẹp tuyệt trần mà cũng rất nam tính lộ ra trước mắt.

Trai đẹp bán khỏa thân, ai nhìn thấy cũng yêu, hoặc làmuốn “yêu”.

Lửa giận ngập trời của Du Nhiên ngay trước cảnh đẹpthế này đã biến mất tăm mất tích.

Mục đích, cô nàng đã quên, thứ quan trọng, chỉ còn làquá trình.

Du nhiên tùy ý loay hoay trước thân thể đó.

“Nếu em đủ thông minh thì nhanh xuống khỏi người tôi.”Khuất Vân nói, trong giọng nói bình tĩnh có vẻ cảnh cáo.

“Nếu em không chịu thì sao?” Du Nhiên tiếp tục vộivàng chọc ghẹo, mắt không thèm nâng lên một cái.

“Vậy… Tôi nghĩ, em sẽ hối hận.” Khuất Vân nói, giọngnói càng nhẹ, hoặc có thể hiểu là càng nguy hiểm.

Nhưng Du Nhiên không có chút cảnh giác, chỉ vứt lạimột câu: “Vậy sao?”

Tiếp đó, cô nàng tiếp tục thưởng thức món ngon.

Rồi lại tiếp đó, cô nàng cảm giác trời đất xoaychuyển, chỉ trong một giây, vị trí của cô và Khuất Vân đã đổi cho nhau.

Nói cách khác, hiện giờ Khuất Vân ở trên cô.

Du Nhiên đang định hỏi một câu cho đủ quy củ, ví dụnhư: “Anh định làm gì?” Kiểu như thế, nhưng Khuất Vân không cho cô cơ hội này.

Khuất Vân trực tiếp vươn tay mở tung áo ngủ của cô.

Trên áo ngủ của Du Nhiên in hình Bugs Bunny, lúc này,cái mặt của con Bugs Bunny bị tách thành hai nửa, mà ở giữa, chính là cái áonhỏ màu trắng.

Viền ren, còn có một cái nơ bướm nho nhỏ.

Đó là một loại quyến rũ có chút thơ ngây, khiến chobầu ngực trở nên thật sinh động, đồng thời cũng mang theo hơi thở chết ngườicủa phụ nữ trưởng thành.

Mà đôi môi của Khuất Vân, trực tiếp hôn lên bầu ngựccăng tròn đó.

Cánh môi ướt át, da thịt trắng nõn, giống như sinh rađã là của nhau.

Trong sự dịu dàng như vậy, Khuất Vân bỗng ép ngườixuống, sau đó, nơi riêng tư của bọn họ chạm vào nhau.

Cho dù cách một lớp vải, Du nhiễn vẫn cảm nhận đượcvật nam tính nóng bỏng nào đó đang ở gần sát nơi mềm mại của cô.

Độ cứng đó khiến người đang chìm đắm trong vui đùa làDu nhiên cũng phải giật mình, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như đạp xe lêndốc núi cao, sau khi chậm rì rì bò lên vị trí cao nhất, đột nhiên lao vù vùxuống núi.

Cả trái tim, bị ngâm trong mồ hôi lạnh.

Bởi vì tại giờ khắc này, toàn thân Khuất Vân đều tỏara một hơi thở nguy hiểm đến cực điểm, anh biến thành một người đàn ông xa lạ,có khả năng sẽ tổn thương cô.

Bộ phận nóng rực kia vẫn để sát tại nơi mẫn cảm nhất,mềm yếu nhất trên cơ thể Du Nhiên, gần thật gần.

Tay chân Du Nhiên bắt đầu lạnh toát.

Còn đôi mắt của Khuất Vân dường như không có cùng mộtnhiệt độ như vậy, cho dù bên dưới đang hừng hực lửa dục vọng, nhưng mắt anh lúcnày thật lạnh: “Sau này, không nên tùy tiện khiêu khích, bởi vì em sẽ khôngcách nào dự đoán được hậu quả.”

Nói xong, Khuất Vân đứng dậy, đóng lại từng chiếc cúc,rời đi.

Bóng lưng của anh, từng động tác của anh, đều giốngnhư chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cửa “cạch” một tiếng mở ra, rồi lại “cạch” một tiếngđóng lại.

Du Nhiên nằm trên giường, nhìn trần phòng ngủ, cứ nhìnnhư thế, mà trước ngực, cũng vẫn ở trong tình trạng giống như khi Khuất Vân bỏđi.

Thời gian giống những hạt bụi nhỏ li ti, trôi nổi trênmặt đất, ánh mặt trời chuyển từ màu vàng óng ánh thuần khiết sang màu đỏ ấm áp,chiếu nghiêng trên sàn nhà.

Ba tiếng sau, bàn tay Du Nhiên có động tĩnh – chậm rãivươn tới nơi vải vóc bị xé rách trước ngực.

Ba giây sau, trong phòng ngủ trống trải vang lên tiếnglẩm bẩm của một cô nàng: “…Mẹ ơi, hôm nay mình không nên mặc cái áo ngủ mớinày, quá đáng tiếc.”

Sự kiện thân mật lần này khiến Du Nhiên hiểu được haichuyện.

Thứ nhất, đàn ông bị khiêu khích, là dã thú.

Thứ hai, vòng ba của Khuất Vân, chất lượng… tốt, tốt,thật sự tốt.

Phải thật lâu sau Du Nhiên mới nhớ ra rằng Khuất Vânvẫn chưa thẳng thắn trả lời xem cô nàng Starbucks kia có tồn tại hay không.

Mỗi lần cô muốn hỏi đều bị Khuất Vân dùng đủ mọi cáchđánh lạc hướng.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng Du Nhiên cũng hiểu ra,khi Khuất Vân không muốn trả lời một vấn đề nào đó, không ai có thể bắt ép anhđược.

Nhưng Du Nhiên không phải loại đèn tiết kiệm nănglượng, nếu giao đấu chính diện với Khuất Vân không có phần thắng, cô sẽ lựachọn một phương thức khác, cũng chính là một phương thức cũ rích: theo dõi.

Kết quả khiến Du Nhiên thỏa mãn, sau khi tan tầm,dường như Khuất Vân đều trực tiếp về nhà, không phát hiện anh có hành động giantrá gì khác.

Càng khiến Du Nhiên an tâm là, ở trường Khuất Vân đượcmột lượng lớn nữ sinh chào đón, là hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều cô gáithuần khiết, cũng là đối tượng mộng xuân của vô số thiếu nữ không thuần khiết,nhưng đối mặt với những lời thổ lộ kín đáo cũng có mà bạo dạn cũng có này,Khuất Vân trước giờ đều từ chối.

Du Nhiên vui mừng thở dài một hơi: gã đàn ông này,thật sự không uổng phí cái áo ngủ mới tinh của cô.

Thế nhưng luôn luôn có những người chỉ sợ thiên hạchưa đủ loạn, ví dụ như gái Diệp nhà Du Nhiên.

“Tớ thề với trời, anh ta thật sự có quan hệ không bìnhthường với cô gái kia.” Gái Diệp thề độc: “Nếu có nửa điểm nói dối, tớ khôngphải đàn ông.”

“Tớ vốn đã không xếp cậu vào hàng ngũ đàn ông con trairồi.” Du Nhiên nhún nhún vai.

“Lý Du Nhiên, bây giờ cậu không tin tớ phải không?”Gái Diệp cảm thấy thật tổn thương.

Du Nhiên không thèm để ý: “Tớ tin cậu thật sự nhìnthấy Khuất Vân và một cô gái uống cà phê, nhưng quả thật tớ không tin giữa bọnhọ có gì mờ ám, bởi vì anh ấy không phải loại người một chân đạp hai thuyền.”

Gái Diệp liếc mắt một cái, giọng nói thoáng mang chútkỳ quái: “Nếu người ta không coi cậu là thuyền thì sao?”

Du Nhiên rút con dao ra từ đĩa hoa quả, lưỡi dao thậtlạnh phản chiếu hàm răng lóe sáng của cô: “Có gan thì nói lại lần nữa.”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Hai người đã hẹn hò một thờigian rồi, anh ta đã giới thiệu cậu với bạn bè, gia đình chưa?” Gái Diệp hỏi.

Du Nhiên lắc đầu: “Điều này có thể chứng minh cái gì?”

Gái Diệp rất không khách khí mà cho một đáp án: “Điềunày chứng minh, Khuất, Vân, căn, bản, không, thừa, nhận, cậu.”

Du Nhiên nghĩ gái Diệp thật ác độc, mười hai chữ ngắnngủi còn dùng đến chín cái dấu ngắt câu.

Tiếp đó, chính là thời gian biện giải của Du Nhiên:“Tớ cũng không giới thiệu anh ấy cho bạn bè, gia đình tớ, đây là điểm đặc biệttạo thành từ sự bí mật trong mối quan hệ của bọn tớ.”

Gái Diệp sửa lại cho đúng: “Cậu không giống anh ta.”

“Không giống chỗ nào?” Du Nhiên hỏi.

“Chỉ cần có mắt, mọi người đều nhìn ra được cậu quámức quan tâm tới Khuất Vân.” Gái Diệp nói ra cái nhìn của bản thân, đồng thờicũng là sự thật.

Du Nhiên im lặng, không có cách nào phản bác lại sựthật, thật lâu sau mới vô lực nói một câu: “Khó khăn thế nào mới có thể túmđược một anh chàng đẹp trai như thế, có thể không quan tâm hay sao?”

“Cậu quan tâm đến người ta, nhưng người ta không quantâm đến cậu thì cũng phí công.” Gái Diệp lại ném ra một chân lý nữa.

“Tớ có cách nào khác đâu, chẳng lẽ lại cầm dao nhắmngay đến cậu bé của anh ấy, uy hiếp là nếu không quan tâm đến tớ, tớ sẽ khiếnanh ấy tuyệt tự hay sao!” Du Nhiên chán nản ngồi trên ghế.

“Tình yêu ấy mà, cái cần chú ý chỉ là kỹ xảo và tìnhthú.” Gái Diệp nói.

“Trên giường mới cần chú ý tới kỹ xảo và tình thúchứ.” Du Nhiên nói.

Gái Diệp không để ý tới cô, tiếp tục nói: “Đối vớinhững thứ chắc chắn thuộc về mình, con người thường không quá trân trọng, vìvậy cậu nhất định phải xây dựng nên một tình huống có người khác muốn theo đuổicậu, khiến Khuất Vân sinh ra cảm giác nguy cơ, như vậy anh ta mới trân trọngcậu.”

“Nhưng tớ không có ai khác theo đuổi.” Du Nhiên rấtthành thật.

“Không có thì tạo ra cho có.” Gái Diệpbắt đầu bày mưu tính kế: “Tìm một người cậu ghét nhất, lợi dụng sức mạnh dưluận, khiến cho cậu và cậu ta trở thành đề tài bàn tán, cuối cùng đạt được mụcđích khiến Khuất Vân ghen.”

Du Nhiên không hiểu: “Vì sao phải là người đáng ghétnhất? Như vậy chẳng phải đã tăng độ khó sao?”

Gái Diệp giảithích nghi hoặc: “Lần trước ở Hoa Sơn, khi Khuất Vân hiểu lầm tớ là tình địchcủa anh ta, ánh mắt anh ta thật sự sắc bén, tớ nghĩ, nếu có người thật sự cướpngười yêu của anh ta, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Tìm một kẻ cậu ghétnhất để chết thay chẳng phải một công đôi việc sao?... Lý Du Nhiên, cậu bày ravẻ mặt mê mẩn đấy làm gì?”

Lý Du Nhiên đang mang vẻ mặt mê mẩn: “Tớ đang hưởngthụ danh hiệu người yêu của Khuất Vân.”

Gái Diệp :“…”

Sau khi quyết định kế hoạch, Du Nhiên bắt đầu suy nghĩxem ai là kẻ thù của mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người: Tiểu Tân, cậubé bút chì lần trước.

Long Tường.

Vụ đại chiến trên thao trường lần trước, dưới sự kiểmsoát của Khuất Vân, đã được giải quyết trong hòa bình, Long Tường cũng nhờ vậymà được gia nhập câu lạc bộ kịch.

Vì không muốn nhìn thấy cậu ta, lại không có tình yêunhiệt huyết gì với diễn kịch, gần đây Du Nhiên không có bất cứ quan hệ gì vớicâu lạc bộ kịch, có chuyện gì đều giao cho cậu em như con tôm nhỏ lần trướcgiải quyết.

Mà hiện tại, vì bí mật riêng tư không thể cho ai biếtcủa mình, Du Nhiên quyết định tiếp xúc thân mật với Tiểu Tân.

Sau khi tới phòng tập của câu lạc bộ, phát hiện cóthêm không ít người mới, Du Nhiên rất vui vẻ - số lượng người xem gia tăng miễnphí.

Con tôm nhỏ dường như rất có dã tâm với vị trí độitrưởng kỳ tiếp theo, bởi vậy vô cùng xu nịnh đội trưởng đương nhiệm là DuNhiên, Du Nhiên cũng thản nhiên hưởng thụ.

Hưởng thụ thì hưởng thụ, mục đích vẫn phải đạt được,Du Nhiên không dám lãng phí thời gian nữa, trực tiếp hướng ánh mắt về phía TiểuTân.

Lúc đó, tất cả thành viên mới đang ở trên sân khấudiễn tập một vở kịch mới, mọi người nhiệt huyết sục sôi, giống như một đám tâmthần.

Dường như Tiểu Tân có một vai khá quan trọng trong sốđó, nhưng không thể phủ nhận, diễn xuất của cậu ta không tệ, đứng trên sân khấurất có khí thế.

Thời gian không phải dùng để lãng phí, Du Nhiên bắtđầu ra chiêu thứ nhất: liếc mắt đưa tình.

Ngồi trên chỗ ngồi đặc biệt cho đội trưởng, Du Nhiênnhìn chằm chằm vào Tiểu Tân, ánh mắt như đèn pha, cậu ta di chuyển đến đâu, ánhmắt cô nàng theo sát đến đấy, ước chừng chuẩn xác không kém gì đầu đạn truy tìmmục tiêu tiên tiến của quân đội Mỹ.

Không chỉ chính xác, mà còn có nhiệt độ - ánh mắt DuNhiên có thể gọi là nồng cháy, khiến cho những diễn viên trên sân khấu gào thétđòi mở điều hòa.

Hành động rõ ràng như thế, người bên cạnh đương nhiên cũngnhận ra.

Có người nói đùa hỏi thăm: “Đội trưởng, chị nhìn cáigì mà chăm chú như vậy?”

Liếc mắt đưa tình nhất định đã có hiệu quả, Du Nhiênbắt đầu bước thứ hai, đó là tung tin đồn nhảm – khiến người khác tưởng rằngTiểu Tân chủ động.

Vì vậy, Du Nhiên vờ như vô tình hỏi: “Thành viên mớikia, gọi là Long Tường đúng không?”

Câu trả lời là chắc chắn rồi: “Vâng? Đội trưởng biếtcậu ta à?”

“Cũng không tính là biết.” Du Nhiên làm dáng sờ sờtóc, nói: “Gần đây cậu ta cứ mời tôi đi ăn, còn tặng hoa cho tôi, khiến tôithật khó xử.”

Lỗ tai những người xung quanh dựng đứng lên: “Đi ăn?Tặng hoa? Đội trưởng, không phải Long Tường muốn theo đuổi chị đấy chứ?”

Du Nhiên lại làm vẻ ngạc nhiên: “Sao thế được, tôi baonhiêu tuổi, cậu ta bao nhiêu tuổi chứ.”

Quần chúng khuyên nhủ: “Hiện giờ đang thịnh hành tìnhchị em, hơn nữa, không phải chỉ hơn nhau có hai tuổi thôi sao?”

Cuối cùng, Du Nhiên làm bộ xua tay: “Aiz, cậu ấy cũngnói vậy, nhưng tôi không thể chấp nhận tình chị em được… Đúng rồi, chuyện vừarồi nhất định phải giữ bí mật nhé.”

Quần chúng vội vàng gật đầu, nhưng Du Nhiên biết, chỉmột buổi tối, tin đồn này sẽ bay khắp trường.

Mọi chuyện quả thật phát triển theo hướng mà Du Nhiênđã dự đoán, tới buổi tối, bài viết nổi bật nhất trên diễn đàn của trường chínhlà chuyện tình của Long Tường và Du Nhiên.

Nhưng bởi vậy, đương sự tất nhiên cũng biết.

Ngày hôm sau, khi Du Nhiên tới câu lạc bộ, thứ đầutiên nhìn thấy chính là bản mặt đen sì của Long Tường.

Đối với chuyện này, Du Nhiên đã có sự chuẩn bị từtrước, vì vậy cô nàng rất bình tĩnh, trực tiếp bước vào phòng thay đồ, mà TiểuTân với cặp lông mày đã dựng thành hai đường thẳng song song đương nhiên cũngvào theo.

Trong mắt những người bên cạnh lại biến thành LongTường theo đuổi từng bước chân của Du Nhiên ngay trước mắt công chúng, lêntiếng cầu xin tình yêu.

Mà ở trong phòng thay đồ lại là một tình cảnh khác.

Long Tường lạnh mặt nhìn Du Nhiên: “Bà già, bà phátđiên cái gì đấy, lại dám nói với những người đó tôi theo đuổi bà?”

“Tôi á? Đâu có.” Du Nhiên ra vẻ vô tội.

“Đừng có vờ vịt!” Long Tường nổi giận: “Tôi mặc kệ côđịnh làm cái quái gì, nhưng bảo tôi theo đuổi cô, kiếp sau cũng đừng có mơ!”

“Ừ.” Du Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Nhưng thái độ này không hiểu sao lại chọc giận LongTường, cậu ta túm lấy áo Du Nhiên, ép cô vào tủ đựng đồ.

Sức lực này hoàn toàn không có vẻ gì thương hương tiếcngọc, ngực Du Nhiên đau đến mức suýt nữa nứt ra.

Cùng lúc đó, trên mặt đất vang lên một tiếng vang rấtnhỏ - động tác thô bạo này của Long Tường khiến một cái cúc áo của Du Nhiên đứtra.

“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, tôi rất ghét cô, vì vậy,đừng có ở đấy mà tự tưởng bở.” Long Tường tàn bạo nhìn Du Nhiên, gằn từng câutừng chữ: “Nghe rõ chưa? Bà già?”

“Rồi.” Du Nhiên vẫn gật đầu.

Long Tường miễn cưỡng thỏa mãn, thả cô ra: “Ra ngoàiđi, sau này còn dám nói lung tung, đừng trách tôi không nương tay!”

Được tự do, Du Nhiên tựa vào tủ quần áo, không ngừnghít sâu.

“Cô đang làm gì vậy?” Long Tường hỏi.

“Lấy tâm trạng.” Du Nhiên đáp.

“Lấy tâm trạng gì?” Long Tường đã không còn kiên nhẫn.

Vì vậy, Du Nhiên cho một đáp án cuối cùng: “Tâm trạngbị cậu sàm sỡ.”

Nói xong, Du Nhiên dồn khí về huyệt đan điền, quay rangoài cửa hét lớn một tiếng: “Đừng!!!”

Sau đó, túm cổ áo, quay đầu chạy ra khỏi phòng thay đồ- trước mặt bao nhiêu người.

Ngay tối hôm đó, bài viết nổi bật nhất trên diễn đàncủa trường là “Trong phòng thay đồ, Long Tường nổi thú tính, sàm sỡ Du Nhiênkhông thành”.

Muốn tung tin đồn nhảm, phương pháp tốt nhất là đểkhán giả chứng kiến tận mắt, nghe thấy tận tai, vì vậy, Du Nhiên còn đang tiếptục cố gắng.

Khi sự kiện trong phòng thay đồ phát sinh, Tiểu Tân đãnăm lần bảy lượt chặn đường Du Nhiên, muốn đánh cô nàng một trận, nhưng DuNhiên đã có chuẩn bị từ trước, trốn tịt trong ký túc xá không ra, Tiểu Tân đứngchờ ngoài ký túc xá vài ngày, cuối cùng cũng biến mất.

Không phải đã mệt mỏi, cũng không phải đã nguôi giận,mà vì trên diễn đàn trường lại xuất hiện một bài viết mới – “Long Tường si tìnhtrồng cây si trước cửa ký túc xá nữ, cảm động toàn Trung Quốc.”

Sau vài ngày tránh né, Du Nhiên quyết định ra đòn sátthủ.

Thông qua vô vàn báo cáo của cơ sở ngầm, Du Nhiên biếtđược ở câu lạc bộ, Long Tường luôn luôn chờ mọi người thay đồ xong hết rồi mớivào phòng thay đồ thay quần áo.

Kỳ lạ, rất kỳ lạ.

Hôm đó Du Nhiên cố ý mai phục trong phòng thay đồ, chờLong Tường.

Không lâu sau, Long Tường đi vào.

Không lâu sau, Long Tường cởi áo.

Không lâu sau, Long Tường cởi quần.

Cuối cùng, Du Nhiên phát hiện ra bí mật của Long Tường– trên cái quần nhỏ tứ giác của cậu ta, in hình Cậu bé bút chì Tiểu Tân.

Du Nhiên thừa nhận, cái quần nhỏ tứ giác này rất xứngđôi với Long Tường.

Nhưng nếu bị người ngoài biết Long Tường luôn kiêucăng ngạo mạn, nóng tính khó chiều lại mặc quần nhỏ in hình hoạt hình, bốn nămđại học của cậu ta sẽ rất thảm, rất rất thảm.

Đúng lúc này, Du Nhiên lấy ra máy ảnh đã chuẩn bị từtrước, chụp được một màn đặc sắc này.

Tai Long Tường rất thính, thoáng cái đã nghe thấy, lậptức cảnh giác quay đầu lại: “Ai?”

“Là tôi.” Du Nhiên cười cười, sau đó chạy vội rangoài.

Long Tường vội vàng mặc quần áo vào, đuổi theo.

Du Nhiên nghĩ, nếu đã là đội trưởng đội kịch, cô cầnphải diễn kịch mọi lúc mọi nơi, nếu không sẽ thật có lỗi với khản giả.

Vì vậy, cô chạy lên sân khấu.

Mà người cũng chạy lên sân khấu theo cô, chính là LongTường.

“Trả lại cho tôi!!!” Long Tường nổi giận.

Du Nhiên hiểu, câu nói hoàn chỉnh của cậu ta hẳn là:“Trả lại tấm hình tôi mặc quần nhỏ hoạt hình lại cho tôi!”

Dưới ánh đèn sân khấu, Du Nhiên làm bộ đấu tranh tưtưởng.

“Trả lại cho tôi!!!” Long Tường trợn đến rách khóemắt, liều mạng lắc vai Du Nhiên.

Du Nhiên nghiêng đầu về một bên, ra vẻ đau khổ mà lắcđầu.

“Trả lại cho tôi!!!” Long Tường đã tức đến sùi bọtmép.

Lúc này, mọi người đều dừng lại, nhìn chằm chằm vàohướng phát triển của sự việc.

Con tôm nhỏ xuất hiện đúng lúc, hỏi: “Đội trưởng, rốtcuộc Long Tường muốn chị trả cái gì cho cậu ta?”

Du Nhiên quay đầu, dùng biểu hiện u oán, không ốm màrên đặc biệt của nữ diễn viên, nói ra mấy chữ còn chua xót hơn cả dưa muối vớitoàn thể nhân dân: “Trái tim cậu ấy.”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người “à” một tiếng.

“Cô!!!”

Long Tường hít sâu lấy lại bình tĩnh xong, đang địnhgiải thích lại nghe Du Nhiên nhẹ giọng cảnh cáo: “Nếu không muốn tấm ảnh truyềnra ngoài thì tiếp tục im lặng.”

Trong một giây này, Long Tường cảm giác trong cổ cómùi máu tanh.

Ngón tay cậu ta cũng sắp bóp nát khớp xương Du Nhiên.

Nhưng Long Tường biết rõ, nếu thật sự bóp nát, trongmắt người khác sẽ thành biểu hiện yêu qúa thành hận.

Đến nước này, tin đồn này đã chứng thực đến 90%.

Không có gì bất ngờ, Khuất Vân cũng đã biết.

Nghe theo lời gái Diệp, mấy ngày nay Du Nhiên cố hếtsức giảm thiểu số lần gặp mặt Khuất Vân, chủ yếu để phối hợp với sự phát triểncủa tin đồn, đồng thời cũng tránh cho Du Nhiên lỡ lời lộ kế hoạch.

Tuy đã làm theo chỉ thị, nhưng tâm tình Du Nhiên khôngyên, bởi vì cô không tìm Khuất Vân, Khuất Vân cũng sẽ không chủ động tìm cô.

“Gái nói xem, có khi nào chữa lợn lành thành lợn quèkhông?” Du Nhiên lo lắng: “Nếu anh ấy thật sự tin vào tin đồn, cho rằng tớ HồngHạnh vượt tường, trong cơn giận dữ không cần tớ nữa thì tớ nên làm thế nào?”

“Lý Du Nhiên, cậu có khí phách một chút được không, lẽnào đàn ông trên đời này chết hết rồi sao? Anh ta không cần cậu nữa thì tìmngười khác là được.” Gái Diệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Tớ chỉ thích anh ấy!” Trên mặt Du Nhiên lộ ra vẻbướng bỉnh.

“Rốt cuộc cậu thích điểm gì ở anh ta?” Gái Diệp khônghiểu được.

“Tớ thích, bởi vì… anh ấy là Khuất Vân.” Du Nhiên chomột đáp án vừa đơn giản lại vừa hàm xúc.

“Xem như cậu lợi hại.” Gái Diệpchịu thua.

Tuy Du Nhiên không liên lạc với Khuất Vân, nhưng haingười vẫn gặp mặt – tại sân khấu kịch toàn trường.

Khuất Vân là một trong những thầy giáo đại diện, DuNhiên là đội trưởng câu lạc bộ kịch, coi như đại diện của sinh viên, có thể maymắn ngồi cùng Khuất Vân.

Chỗ ngồi của khán giả đều chìm trong bóng tối, tạođiều kiện cho mối quan hệ không thể hấp thụ ánh sáng của hai người có khônggian trò chuyện.

Khuất Vân: “Đã lâu không gặp.”

Du Nhiên: “Gần đây bận quá.”

Khuất Vân: “Đã nghe nói, quả thật bận rộn.”

Du Nhiên: “Nghe nói cái gì?”

Khuất Vân: “Ví dụ như, chuyện tình của em và một cậuđàn em.”

Du Nhiên nhảy nhót trong lòng nhưng ngoài miệng vẫnlàm bộ biện hộ cho mình: “Anh đừng nghe bọn họ nói lung tung, đều tại gần đâycăn tin giảm giá, bọn họ ăn no rửng mỡ thôi.”

Khuất Vân: “À.”

Một tiếng “à” này không nghe ra bất cứ ý tứ nào, giốngnhư đêm cuối thu, tĩnh lặng đến mức người ta hoang mang.

Sau đó, một thầy giáo ngồi xuống bên cạnh Khuất Vân,hai người ngừng nói chuyện.

Sân khấu kịch lần này mỗi khoa đều cử một đội đi biểudiễn, rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu, câu lạc bộ kịch đương nhiên làcuối cùng.

Kịch bản là vở kịch “Rhino love” kinh điển, mà LongTường lại là một trong những diễn viên chính.

Tuy là người mới, nhưng Long Tường tuyệt đối khôngcăng thẳng, biểu cảm phong phú, diễn rất nhập tâm.

“Cậu trai trẻ này nhìn thật quen mắt.” Khuất Vân nhẹgiọng nói trong bóng tối.

Thầy giáo ngồi cạnh tuy tuổi tác đã lớn, nhưng sởthích bát quái vẫn hết sức trẻ trung: “Thầy Khuất, cậu ta là sinh viên năm thứnhất, là con trai ông chủ chuỗi nhà hàng khách sạn Habitat trên toàn quốc đấy,rất đình đám, chỉ là tính tình không được tốt lắm, khi đi tập quân sự còn từngtranh cãi với thầy huấn luyện, hiện giờ chẳng ai dám quản cậu ta… Nhưng cậu tacũng không phải loại ăn chơi đua đòi coi trời bằng vung, ngoại trừ thái độkhông tốt, những cái khác cũng không có gì không tốt.”

“Nhìn có vẻ cậu ta rất thích diễn kịch.” Khuất Vânnói.

“Nghe nói nha… Chuyện này chỉ là nghe nói thôi.” Ôngthầy bát quái nhìn Du Nhiên một chút, sau đó ghé sát vào tai Khuất Vân nói:“Nghe nói cậu nhóc này thích đội trưởng câu lạc bộ kịch, Lý Du Nhiên, muốn theođuổi cô bé, gần đây cả trường đều biết… Mấy đứa trẻ này thật quá manh động.”

“À.” Khuất Vân phát ra tiếng “à” thứ hai, đen như đêmthu, ngay cả trăng cũng không thấy đâu.

Du Nhiên cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, nhẹ vặnnắp, đặt bên môi, chậm chạp uống.

Lúc này, “Rhino love” đã gần đến kết thúc, trên sânkhấu, Minh Minh bị trói trên ghế, còn Long Tường sắm vai Mã Lộ đứng ngay bêncạnh.

Ngay khi xung đột lên đến đỉnh điểm, khi Mã Lộ giếtchết Đồ Lạp, Long Tường bỗng đứng lên, đối mặt với khán giả, hoặc là nói, đốimặt với Du Nhiên: “Đây là thứ cuối cùng ta có thể tặng nàng, trái tim Đồ Lạp,và của chính ta, nàng có thể nhận lấy chúng không? Du Nhiên… Du Nhiên thân yêu,dịu dàng, ngọt ngào… của ta.”

Toàn hội trường im lặng.

Đây, là màn biểu lộ trước công chúng lần đầu tiêntrong lịch sử.

Du Nhiên tiếp tục uống nước, khóe miệng vẫn là nụ cườikia.

Còn khóe miệng Long Tường lại đang run run vì cơn giậnphải kìm nén.

Đúng vậy, tấm ảnh cậu ta mặc quần nhỏ tứ giác hoạthình chính là thứ rất có tác dụng.

Tuy Du Nhiên không quay đầu, nhưng cô có thể nhìnthấy, trong bóng tối yên tĩnh, trên mắt kính của Khuất Vân lại hiện lên một tiasáng trắng.

Kế hoạch này rất có hiệu quả, bởi vì tối hôm đó, DuNhiên lập tức nhận được điện thoại của Khuất Vân, bảo cô đến nhà anh mộtchuyến.

Trên đường, Du Nhiên vẫn tưởng tượng chuyện gì sẽ xảyra.

Ví dụ như, Khuất Vân sẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt nhíulại nguy hiểm: “Thằng nhóc kia tốt hơn tôi sao?”

Lại ví dụ như, Khuất Vân sẽ cầm tay cô, khẩn khoản cầuxin: “Du Nhiên, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

Lại lại ví dụ như, Khuất Vân sẽ kéo quần áo cô, giậndữ hét: “Em dám phản bội tôi, hôm nay tôi sẽ cho em hiểu rõ ai mới thật sự làngười đàn ông của em!!!”

Du Nhiên mím môi, nghĩ, nếu là loại thứ ba thì thậttốt.

Nhưng không có bất cứ tình huống nào phát sinh.

Khi Du Nhiên đi tới nhà Khuất Vân, câu nói đầu tiêncủa anh là: “Chúng ta chia tay đi.”

Du Nhiên vỗ lên mặt một cái giống như một con sóc bịsấy khô, cảm giác này, thật sự rất khó để hình dung.

“Cái gì?” Cô tình nguyện tin rằng tối qua ngủ khôngđủ, xuất hiện ảo giác còn hơn.

Nhưng không phải, giọng nói của Khuất Vân vang lên lầnthứ hai: “Chúng ta chia tay đi.”

“Anh… tìm em tới để nói cái này?!” Du Nhiên không dámtin.

Gã này không phải nên gầm lên giận dữ, đẩy cô xuốnggiường, xé rách quần áo, ăn sạch cô hay sao?

Vì sao kết quả lại như thế này?

“Hôm nay mời em tới đây là để đưa cái này cho em.”Khuất Vân chỉ cái thùng trên mặt đất, bên trong đầy những truyện tranh mà DuNhiên để lại đây: “Nếu sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa, vậy mời cầmvề đi.”

Ngay cả truyện tranh cũng bắt cô phải cầm về, xem rathật sự đã tới cuối cùng rồi.

“Vì sao?” Du Nhiên vội hỏi, có chết cũng phải chết chorõ ràng.

“Bởi vì dựa vào những chuyện gần đây, xem ra trái timem đã không còn là của tôi nữa.” Khuất Vân nói ra nguyên nhân khiến tình cảmcủa bọn họ báo tử.

“Anh ngậm máu phun người!” Du Nhiên tức giận.

“Nếu không phải, vì sao em lại tỏ vẻ hài lòng với LongTường như thế?” Khuất Vân hỏi.

“Em đâu có hài lòng.” Du Nhiên cắn chặt răng.

“Chiều nay, khi cậu ta thổ lộ trước mặt mọi người, ánhmắt em nhìn cậu ta có thể dùng từ nồng cháy để hình dung.” Khuất Vân bổ sungtội trạng.

“Em không có!” Du Nhiên kêu oan.

Đâu có nồng cháy, căn bản là đắc ý khi thực hiện đượcgian kế mà.

Nhưng Khuất Vân hoàn toàn không nghe lời giải thíchcủa cô: “Sau khi Long Tường biểu hiện tình yêu với em, em rất ít liên lạc vớitôi, từ chuyện này đã chứng tỏ em không còn cảm tình với tôi, nhưng vì cảm thấytội lỗi, em không muốn đưa ra lời đề nghị chia tay với tôi, nên lúc nào cũngđau khổ, tuy tôi không nỡ, nhưng chuyện tới nước này, chi bằng trả lại tự docho em… Vì vậy, Du Nhiên, cầm truyện tranh của em đi tìm Long Tường đi.”

Khuất Vân nhấc thùng truyện tranh lên, nói xong đặtngoài cửa.

Du Nhiên hoảng hốt, căn bản chưa kịp sử dụng tế bàonão để suy nghĩ, trực tiếp khai ra tất cả tội lỗi: “Tất cả đều là gái Diệp giúpem sắp xếp, Tiểu Tân hoàn toàn không có một chút cảm tình nào với em, em cố ýlàm vậy, khiến anh cho rằng cậu ta là tình địch của anh, để anh quan tâm đến emhơn một chút thôi mà!!!”

Nói xong, Du Nhiên im lặng, bởi vì trong đôi mắt KhuấtVân có ý cười dưới làn nước phẳng lặng.

Sập, bẫy, rồi.

Trong một giây này, Du Nhiên vô cùng muốn nhét cái đầumình vào bồn cầu rồi giật nước.

“Anh lừa em!” Môi Du Nhiên run run.

“Dường như em đã cướp lời thoại của tôi.” Khuất Vânmỉm cười.

“Em hận anh!!!” Du Nhiên cắn răng.

“Hận cũng tốt, cách yêu không xa lắm.” Khuất Vân vẫnmỉm cười như trước.

Du Nhiên muốn bốc hỏa, nhưng cơn giận trong lòng bốcđến dạ dày rồi lại nuốt xuống, cô nàng chậm chạp đi tới sô pha, thất bại ngồixuống: “Chẳng lẽ anh không thể tỏ vẻ quan tâm đến em một chút hay sao?”

Khuất Vân đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Du Nhiên:“Trước khi qua lại với tôi, em nên biết tôi là người thế nào.”

Du Nhiên liếc mắt: “Ý của anh là, tự em cam tâm tìnhnguyện bước vào địa ngục này với anh?”

“Ý tôi là, có lẽ, em cũng có chút thích thú với tínhcách vô tình vô nghĩa này của tôi.” Khuất Vân vươn tay, sờ sờ tóc đuôi ngựa củaDu Nhiên.

Tóc của cô nhọn nhọn, ở cổ lại có chút tóc tơ nho nhỏ,khiến cho người ta cảm thấy cô như một con vật nhỏ.

Nhưng con vật nhỏ cũng rất mẫn cảm, Du Nhiên dùng mộttư thế quen thuộc, một tay đẩy Khuất Vân ngã lên sô pha.

“Dường như em rất thích chơi trò này.” Khuất Vân nhìnDu Nhiên nằm trên người mình.

Du Nhiên đưa tay bóp mũi Khuất Vân, mà Khuất Vân cũngđể mặc cô làm vậy, không ngăn cản, chỉ đổi lại dùng miệng để thở.

Tư thế của Du Nhiên giống như đang đùa, nhưng giọngnói của cô lại mang chút vẻ nghiêm túc, ủ rũ: “Không phải em thừa thời gian mớibày trò như vậy… Khuất Vân, lẽ nào chính anh còn không hiểu?”

“Hiểu cái gì?” Khuất Vân hỏi, bởi vì mũi bị bóp chặtnên giọng nói anh hơi vang vang.

“Hiểu rằng em quan tâm đến anh, hiểu rằng anh khôngquan tâm đến em, hiểu rằng em cần sự đảm bảo của anh.” Du Nhiên buông tay,ngược lại lại che kín đôi mắt Khuất Vân.

Nói thật, cô không thích nhìn thấy đôi mắt Khuất Vân,bởi vì nơi đó có rất ít những điều mà cô muốn thấy.

Lông mi Khuất Vân quét qua lòng bàn tay Du Nhiên mấycái, giống như đang nhẹ nhàng thăm hỏi.

“Anh hẳn đã biết.” Du Nhiên nói.

Khuất Vân lúc này, đôi mắt bị che kín, toàn thân thậtyên tĩnh, giống như đã ngủ.

Nhưng rất nhanh, tay anh đặt lên gáy Du Nhiên, đè lênnhững sợi tóc tơ như lông con vật nhỏ, khiến cho cô cúi đầu xuống, khiến chomôi cô chạm vào môi anh.

Bọn họ, lại hôn môi lần nữa.

Lần này, thật sự không có hương vị sô cô la, mà làhương trà nhàn nhạt.

Du Nhiên nghĩ, rốt cuộc đến khi nào anh chàng này mớicó thể không ăn cái gì đó trước khi hôn?

Kỹ thuật hôn của Khuất Vân, nói thế nào nhỉ, khôngthành thạo giống bọn con trai chơi bời, đương nhiên cũng không đến mức trúctrắc, mà có một cảm giác đặc biệt của riêng anh.

Mang theo một loại tự tin và tỉnh táo, còn có một sựthần bí khiến người ta mê muội.

Vì vậy, Du Nhiên rất hưởng thụ.

Môi Khuất Vân rời khỏi môi Du Nhiên, sau đó đi xuống,lướt tới cổ cô, mỗi một phân da thịt, chỉ hôn nhẹ, cứ như thế, đi dọc theođường viền cơ thể Du Nhiên.

Rất nhiều chỗ đều cách một lớp vải, nhưng dường như DuNhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi Khuất Vân, cảm nhận được tâm trạngmà anh giấu trong vẻ ngoài bình tĩnh.

Khuất Vân nắm chặt tay Du Nhiên, tư thế đó giống nhưmột chiếc xiềng xích, nhưng tay Du Nhiên cũng không có dấu hiện phản kháng.

Cô chỉ mở to mắt, nhìn đầu Khuất Vân dần dần di chuyểnxuống dưới, rời khỏi tầm mắt cô.

Rung động, những gợn sóng liên tục, theo động tác củaKhuất Vân dồn dập hướng về phía Du Nhiên, khi đôi môi anh dời xuống bụng cô, DuNhiên đã không còn cách nào nhẫn nại được nữa.

Thân thể anh cũng bắt đầu khẽ run run, hỗn loạn giữađau khổ và vui sướng.

Mà đúng lúc này, Khuất Vân ngừng lại, âm thanh của anhvang lên: “Em thích tôi không? Du Nhiên?”

Du Nhiên gật đầu, động tác rất nhẹ, nhưng cô chắc chắnKhuất Vân có thể nhìn thấy, bởi vì động tác của cô thật kiên định.

“Vì sao vậy? Du Nhiên?” Khuất Vân hỏi: “Vì sao em phảithích tôi?”

“Bởi vì anh là Khuất Vân.” Du Nhiên lần thứ hai đưa rađáp án này.

“Nếu tôi không phải Khuất Vân thì sao?” Khuất Vân hỏi.

Im lặng, một con bướm lay động bên chụp đèn, thân thểva vào thủy tinh phát ra những tiếng vang nặng nề.

Mười giây sau, Du Nhiên bật người dậy, hai tay giốngnhư vuốt mèo, chụp vào mặt Khuất Vân: “Lẽ nào, anh là người ngoài hành tinh,lẻn vào Trái Đất với mục đích bất lương, giết Khuất Vân, sau đó mặc da của anhấy vào?!”

Khuất Vân gỡ móng vuốt của Du Nhiên xuống: “Đừng đùa.”

“Vậy anh có ý gì?” Di Nhiên quỳ gối trên sô pha, ômlấy Khuất Vân, hai tay quấn chặt sau gáy anh.

“Ý tôi là.” Khuất Vân nhìn thẳng vào mắt Du Nhiên: “Cólẽ, tôi không phải là Khuất Vân mà em vẫn nghĩ, khi đó, em có còn thích tôikhông?”

“Ý anh là.” Du Nhiên nâng hàng lông mi lên, mang theochút châm chọc đầy thiện ý: “Anh còn có thể tệ hại hơn bây giờ?”

“Có thể nói như vậy.” Khuất Vân gật đầu.

“Vậy…” Bàn tay Du Nhiên không an phận mà đùa nghịchtóc sau gáy anh: “Nếu như vậy… Em sẽ cùng anh hư hỏng, như vậy, chúng ta lạixứng đôi.”

Khuất Vân nhìn cô, làn nước vừa sâu vừa tĩnh lặngtrong mắt giống như tan ra.

“Thật ra, em còn không biết vì sao lại thích anh, thậmchí em còn không biết em đã thích anh từ lúc nào nữa.” Du Nhiên thẳng thắn.

“Chẳng lẽ không phải lúc tôi cởi quần áo kia à?” Nụcười của Khuất Vân vừa đẹp vừa bỡn cợt.

“Có thể là lúc đó, cũng có thể không phải.” Du Nhiên lắcđầu: “Có thể trước đó em đã thích anh rồi, cũng có thể sau đó mới thích.”

“Em là người quản lý tình cảm hỗn loạn nhất mà tôitừng biết.” Khuất Vân đánh giá.

“Nhưng tình cảm chính là thứ hỗn loạn như vậy.” DuNhiên nói.

“Đừng có suy bụng ta ra bụng người.” Khuất Vân cảnhcáo: “Sau này không được bày trò như vậy nữa, dùng thời gian làm việc cần làm,ghi danh thi cấp sáu đi.”

“Không phải nhà trường chỉ yêu cầu cấp bốn thôi sao?”Du Nhiên là loại người hở ra một cái là lười, nhưng nói đến đây, cô nàng bỗngnghĩ tới một điều kiện: “Nếu em có thể qua được cấp sáu, anh có thể đồng ý vớiem một việc không?”

“Việc gì?” Khuất Vân hỏi.

“Đến lúc đó rồi nói.” Du nhiên cười vô cùng vui vẻ,thịt trên má phồng lên: “Chỉ cần anh hứa với em, nhất định em sẽ qua được cấpsáu.”

“Tự tin đến thế sao?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên vội vàng gật đầu.

“Vậy, một lời đã định.” Khuất Vân gật đầu.

Du Nhiên đang vui vẻ, lại nghe thấy Khuất Vân bổ sung:“Nhưng em cũng phải hứa với tôi, sau này không được tạo thêm tình địch cho tôi,mặc kệ là thật hay giả, hiểu chưa?”

“Anh để ý à?” Du Nhiên vui đến mức đôi mắt cũng congcong.

Khuất Vân bỗng ghé sát vào người Du Nhiên, gương mặttuấn tú mang theo một chút xa xăm: “Đúng vậy, rất để ý.”

Trái tim Du Nhiên bị vui sướng lấp đầy, cô thăm dò:“Vậy anh thành thật trả lời em, từ khi hẹn hò với em, bên cạnh anh chỉ có mộtngười con gái là em đúng không?”

“Đúng.” Khuất Vân trả lời không chút do dự.

Trong lòng Du Nhiên vui đến nở hoa, xem ra anh chàngnày lạnh lùng trời sinh, cho nên mới không giống một người bạn trai như thế,nhưng sự chung thủy của anh là rất đáng tin cậy.

Du Nhiên quyết định, cô nhất định phải tăng tốc, khiếnsự quyến rũ trong mình lan tỏa, thành công bắt lấy Khuất Vân từ trong ra ngoài.

Vừa quyết định chủ ý, Khuất Vân đột nhiên hỏi: “LongTường không phải người dễ thỏa hiệp, em làm cách nào khiến cậu ta phải giúpem?”

Du Nhiên thành thật kể chuyện ảnh chụp ra.

“Vậy bức ảnh kia còn ở trong tay em?” Khuất Vân hỏi.

“Vâng.” Du Nhiên gật đầu.

“Cho tôi.” Khuất Vân nói.

“Anh muốn làm gì?” Du Nhiên hỏi.

“Tiếp đón tình địch của tôi tử tế một chút.” Khuất Vânnói.

“Là giả thôi.” Du Nhiên nói.

“Kể cả là giả.” Khuất Vân nói: “Vẫn không thể thathứ.”

Khuất Vân ở nhà nên không đeo kính, nhưng Du Nhiêndường như vẫn thấy được ánh sáng lóe lên trước đây.

Sau ba giây thầm mặc niệm cho Long Tường, Du Nhiênkhông chút do dự đưa tấm ảnh cho Khuất Vân, dù sao Khuất Vân càng hận LongTường, chứng tỏ anh càng quan tâm đến cô.

Xem tình hình này, chiêu tình địch này vẫn rất có hiệuquả.

Du Nhiên cười giống như quả phụ trộm được tinh.

Đây là bài học thứ tám mà Khuất Vân dạycho Du Nhiên – Tình địch, là rất cần thiết.