Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chương 20: Rốt cuộc, anh cũng có thể bị đánh bại



Du Nhiên không tới sân bay, vì sự ngăn cản của KhuấtVân, càng bởi vì, cô đã có quyết định của chính mình.

Trong một giây khi Khuất Vân buông cô ra, một giây khikim đồng hồ chỉ đến số mười một, một giây khi cô biết cho dù chạy cũng khônglên được máy bay, một góc nhỏ trong đáy lòng Du Nhiên nhẹ thở phào một hơi.

Giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống đất, âm thanh vanglên len lỏi vào từng ngóc ngách.

Thì ra, đây mới chính là quyết định cuối cùng của cô,chỉ là, cô vẫn không muốn thừa nhận.

Nhỡ một chuyến bay thì có là gì, đuổi theo, cho dù tớichân trời góc bể cũng có thể đuổi theo.

Nhưng, Du Nhiên nghĩ, cô không có tư cách, cô khôngthể tiếp tục lừa dối Tiểu Tân, tiếp tục lừa dối chính mình.

Cô không yêu Tiểu Tân, không thể yêu cậu ta giống cáchmà cậu ta muốn, điều cô có thể làm chính là buông tay, để cậu ta đi.

Đã qua, thời gian không thể quay ngược lại, quãng thờigian vui vẻ ngắn ngủi cùng Tiểu Tân chỉ có thể là hồi ức.

Nhưng đây là phương pháp giải quyết duy nhất.

Có rất nhiều chuyện, tuy kết quả là đau khổ, nhưng bảnthân vẫn phải làm.

Vết thương trên vai Khuất Vân, máu đã đọng lại, anh buôngcô ra, Du Nhiên đã có thể ngồi thẳng lên.

Nhưng Khuất Vân vẫn nắm tay Du Nhiên, nắm thật chặt,không chút buông lỏng.

Lúc này, Du Nhiên không phản kháng, cô chỉ lẳng lặngnói: “Khuất Vân, anh luôn đúng, tôi không nên nhiều lần uống rượu với Tiểu Tân,tôi không nên kéo cậu ấy vào giữa chúng ta, tôi không nên đồng ý hẹn hò với cậuấy.”

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời càng thêm chói chang,hơi lạnh tràn ngập trong xe, cái nóng của thế giới bên ngoài nhìn giả tạo nhưnhững bức ảnh trên tạp chí.

Khuất Vân chậm rãi nói: “Điều không nên nhất là, tôiđã để em đi.”

“Đúng, rất nhiều, rất nhiều chuyện không nên, chúng tađều là những kẻ có tội, không có ai là trong sáng.” Du Nhiên lẩm bẩm.

“Thế nhưng mặc kệ đúng hay sai, có tội hay không có tội,tôi chỉ hiểu rõ một việc…” Ánh mắt Khuất Vân vừa trong như nước vừa nóng nhưánh mặt trời gay gắt: “Du Nhiên, đối với em, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

Du Nhiên đón nhận ánh mắt của anh, một lúc lâu sau,bỗng nhếch khóe miệng: “Trước đây, khi nhìn thấy chuyện của người khác, luôntrách người con gái này không chịu buông tay, luôn cho rằng nếu là mình sẽkhông làm như vậy, luôn cho rằng, mình là một người dứt khoát nhất, yêu là yêu,không yêu thì buông tay. Nhưng tôi đã quên… Tình cảm, vốn là một chuyện thườnghay dây dưa đến mức xấu xa, đến mức không thể chịu nổi. Bất kể miệng nói thoảimái đến cỡ nào, trong lòng vẫn bị ràng buộc. Đến bây giờ, tôi đã không còn nhìnrõ chính trái tim mình nữa.”

Khuất Vân mở miệng: “Du Nhiên, cho tôi một cơ hội…”

Du Nhiên ngắt lời: “Không, Khuất Vân, là anh phải chotôi, cho tôi chút thời gian.”

“Tôi rất ngốc, tôi cần rất nhiều thời gian để nghĩ vềmột vấn đề.” Du Nhiên quay đầu, nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng trêncửa kính thủy tinh, vẫn có cái bóng của Khuất Vân, mờ nhạt, lại vẫn tồn tại:“Tiểu Tân nói, trong lòng tôi còn có anh, nhưng tôi không tin. Nếu vẫn còn, vìsao chúng ta phải dằn vặt nhau lâu như vậy? Tôi cần thời gian, bình tĩnh lại,bình tĩnh suy nghĩ.”

“Khuất Vân, anh nhất định phải cho tôi.” Du Nhiên nói:“Anh nhất định phải cho tôi.”

Khuất Vân vươn ngón tay, chạm vào chóp mũi Du Nhiên,hơi lạnh.

“Tôi cho em.” Anh nói.

Cứ như thế, Du Nhiên về tới bến cảng tránh gió thoảimái kia của mình.

Rất nhiều lần, Du Nhiên từng muốn gọi điện cho TiểuTân, nhưng đến cuối cùng đều bỏ cuộc.

Cô đã không còn bất cứ lập trường nào để tìm cậu ta.

Cuối cùng, Tiểu Tân chủ động gửi tới một tin nhắn.

“Du Nhiên, chúc chúng ta cuối cùng đều có thể tìm đượcđiều mình muốn.”

Đây là lần liên lạc cuối cùng, Du Nhiên biết, giốngnhư lần đó Tiểu Tân đã nói, từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệnào nữa.

Đều không phải người phóng khoáng, đều không làm đượcchuyện phóng khoáng kiểu như chia tay rồi vẫn là bạn bè.

Du Nhiên vĩnh viễn không biết, cảnh tượng Tiểu Tân chờđợi ở sân bay, vĩnh viễn không biết.

Lỗi của cô, cô bằng lòng bị phạt.

Chỉ là, đối với đối phương mà nói, dù làm thế nào cũnglà không có tác dụng.

Mỗi lần vấp ngã, phương pháp chống cự lại tinh thần sasút của Du Nhiên chính là ngủ.

Mùa hè nóng bức, nằm trong phòng điều hòa, Du Nhiênngủ như bách độc bất xâm, ngũ cốc được mùa, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.

Ngủ rồi lại ngủ, có người dùng ngón tay sờ nhẹ lêntrán cô.

Du Nhiên mở hé mắt, nhìn thấy người đang ngồi bêngiường là mẹ của cô.

Nhắm mắt lại lần nữa, dùng giọng nói mơ màng nói: “Mẹ,lưng con ngứa.”

Sau khi nói xong, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoalên lưng cô, gãi ngứa cho cô.

Thật thoải mái, Du Nhiên mơ mơ màng màng, vừa trả lờicâu hỏi vừa mẹ vừa bước về phía giấc mơ đẹp.

“Gần đây thế nào?”

“Không tệ.”

“Kỳ thi thế nào?”

“Bình thường.”

“Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đến đâu rồi?”

“Cũng đại khái.”

Ngừng một lát, Bạch Linh bỗng nhiên nói: “Du Nhiên, mẹxin lỗi.”

Những lời này khiến Du Nhiên đang buồn ngủ phải tỉnhlại: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

“Mẹ hoàn toàn không để ý đến Thừa Viễn đã tổn thươngcon, mẹ quá vô ý.” Bạch Linh thấp giọng nói.

“Chuyện này đã qua, mẹ, đừng nghĩ tới nữa, hiện giờcon tốt lắm.” Du Nhiên ngồi dậy.

“Bất kể là với con, hay với Thừa Viễn, mẹ đều khôngxứng là một người mẹ.” Trong giọng nói của Bạch Linh mang theo rất nhiều tựtrách.

“Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi, bố mẹ không thể ngăn cảntất cả những nguy hiểm cho con cái.” Du Nhiên an ủi, khuyên giải.

“Thật ra, Thừa Viễn hận mẹ là đúng lắm.” Đôi môi BạchLinh tái nhợt: “Mẹ thật sự, thật sự đã mắc nợ thằng bé rất nhiều.”

“Mẹ, đừng nghĩ như vậy.”

“Sau khi mẹ lấy bố con, Cổ Chí càng đánh thằng bénhiều hơn, có một lần, thằng bé bị thương khắp người, trốn từ trong nhà ra, ômlấy chân mẹ, khóc xin mẹ ở bên thằng bé.” Giọng nói của Bạch Linh có chút nặngnề, khàn khàn: “Ngay sau đó, Cổ Chí tới, ông ta muốn mang thằng bé về. Lúc đó,mẹ đang có thai con, không dám dùng sức, vì vậy, mẹ buông tay Thừa Viễn, tậnmắt mẹ đã thấy Cổ Chí đưa thằng bé đi… Sau lần đó, xương sườn Thừa Viễn và chânthằng bé bị đánh gãy.”

“Mẹ vĩnh viễn không quên ngày mẹ tới bệnh viện thămthằng bé, ánh mắt Thừa Viễn nhìn mẹ, giống như… có thứ gì đó đã hoàn toàn bịdập tắt, là thất vọng vô tận. Đúng vậy, người mà thằng bé vốn tưởng rằng sẽ làngười duy nhất trên thế giới có thể bảo vệ thằng bé, đến cuối cùng, ngay trướcmắt, lại không chút do dự buông tay thằng bé.”

“Mẹ vẫn luôn nói, mẹ coi thằng bé như đứa con do chínhmình sinh ra, nhưng nửa đêm tỉnh lại từ trong mơ, mẹ tự hỏi, nếu lúc đó ngườibị mang đi là con, mẹ nhất định, nhất định sẽ quên mình mà che chở trước mặtcon, chứ không phải buông đôi bàn tay run run bất lực đang cầm chặt lấy tay mẹkia.”

“Nhưng, mẹ, mẹ vốn…”

Du Nhiên không nói tiếp nữa, nhưng Bạch Linh hiểu ýcô: “Vốn không phải mẹ của Thừa Viễn phải không? Nhưng, ngay từ ngày đầu tiênThừa Viễn chào đời, thằng bé đã ở bên mẹ, thằng bé vẫn cho rằng mẹ là mẹ ruộtcủa nó, vẫn luôn ỷ lại mẹ, bảo vệ mẹ, coi mẹ là người thân nhất trên thế giới.Mẹ cũng từng vô số lần thề với thằng bé, nói sẽ không bao giờ rời khỏi thằngbé. Nhưng tới cuối cùng, mẹ vẫn buông tay…”

Du Nhiên không còn lời nào để nói nữa, việc duy nhấtcô có thể làm chỉ là ôm lấy đôi vai của mẹ.

“Thằng bé thật đáng thương, thường bị đánh đến mứcthương tích đầy người, mẹ không thể nào tưởng tượng được thân thể bé nhỏ kialàm thế nào chịu được những cú đấm, cú đá ấy.”

“Thằng bé bị thương rất nhiều lần, một lần, vì khôngđứng thứ nhất trong kỳ thi, Cổ Chí dìm đầu thằng bé vào nước gần một phút.Trước kia Thừa Viễn rất thích bơi, nhưng sau lần đó, chỉ cần chạm tới nước,thằng bé sẽ sợ hãi hét lên…”

“Giống như thằng bé nói, mỗi tháng đưa thằng bé tớinhà chúng ta không phải bồi thường, mà là một loại dằn vặt. Nhìn sự vui vẻ,hạnh phúc không thuộc về mình, trái tim Thừa Viễn nhất định sẽ đau đớn như bịchà đạp, nhưng mẹ một chút cũng không phát hiện ra.”

“Thừa Viễn hận mẹ, vì vậy, mới chọn cách tổn thươngcon để trả thù mẹ, thế nhưng, mẹ không có tư cách trách cứ thằng bé, cũng khôngcó tư cách an ủi con.”

Lòng bàn tay Du Nhiên cảm nhận từng đợt chấn động dorun rẩy truyền đến từ vai Bạch Linh.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, thứ nên trả, con đã trả choanh ta rồi, từ nay về sau, chúng ta cứ coi như trong cuộc đời chúng ta không cóngười này là được.” Du Nhiên nói.

Bạch Linh khẽ thở dài, trong âm điệu có chút lặng lẽ,tâm trạng phức tạp.

Bà giương mắt, nhìn về phía cành lá ngoài cửa sổ, mộtlúc lâu sau mới cố gắng lấy lại tinh thần, nói: “Mẹ đi đun chè hạt sen chocon.”

Du Nhiên nhớ những lời Cổ Thừa Viễn từng nói, cô biết,anh ta sẽ không bỏ cuộc.

Quả nhiên như cô dự đoán, anh ta lại tìm tới.

Đó là một tuần sau, Du Nhiên tới hiệu sách mua sáchtham khảo, trên đường về nhà, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, bên cạnh làCổ Thừa Viễn.

Gương mặt anh ta vẫn tuấn tú, lãng tử như trước, dángngười anh ta vẫn cao lớn như trước, thái độ của canh ta vẫn ung dung như trước.

Anh ta có thói quen nghiêng đầu, làn da trên cần cổlạnh lẽo, nhẵn mịn như ngọc.

Khi đó, cô đang mặc một chiếc váy dài phong cáchBosnia, dưới chân là đôi tông, lạch bạch bước đi, trong tay ôm một chồng sáchtham khảo, vài sợi tóc dính trên trán vì mồ hôi.

Nhìn thấy anh ta, Du Nhiên dừng lại.

Bởi vì cô biết, có trốn cũng chẳng có tác dụng gì.

“Em đã về.” Thừa Viễn dùng những lời này để dạo đầu.

“Có chuyện gì không?” Du Nhiên hỏi, ánh mặt trời rấtchói, đâm vào mắt cô khiến cô nhíu mày, giống như không còn kiên nhẫn.

“Giữa chúng ta, luôn luôn có chuyện.” Cổ Thừa Viễnthong thả, ý tứ sâu xa nói.

“Trời rất nóng, phiền anh đừng làm mất thời gian củatôi.” Sách quá nặng, Du Nhiên cảm thấy cánh tay rất mỏi.

“Em và Khuất Vân, thế nào rồi?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Những chuyện không liên quan đến anh thì đừng hỏi.”Du Nhiên không khách khí.

“Với thằng nhóc Long Tường kia, hẳn là làm rõ ràng rồichứ?” Cổ Thừa Viễn thản nhiên nói.

Nghe vậy, Du Nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, CổThừa Viễn thầm điều tra cô, cô nhất định không lấy làm lạ.

“Chơi đủ rồi, trở về đi thôi.” Cổ Thừa Viễn nói.

Du Nhiên nhếch vai, dùng đầu vai mịn màng lau đi mồhôi vừa chảy xuống thái dương: “Cổ Thừa Viễn, tôi không phải con chó nhà anhthả ra tản bộ, mời anh đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với tôi.”

Cổ Thừa Viễn đi tới trước mặt cô, đứng lại, anh ta rấtcao, giúp Du Nhiên che đi toàn bộ ánh mặt trời chói mắt: “Lời anh nói, chưatừng thay đổi – anh có thể buông tha cho thù hận, buông tha cho cả nhà em, chỉcần em bằng lòng ở lại bên cạnh anh.”

Vừa dứt lời, Du Nhiên lập tức cảm giác ánh mặt trời àoào chảy thành dòng, thế giới xoay tròn, chỉ trong một giây, cô đã dựa vào cửaxe, những quyển sách trên tay “bịch bịch” rơi lả tả trên mặt đất.

Lưng Du Nhiên dính sát vào cửa xe, tấm sắt hấp thu cáinóng mặt trời, đốt cháy cơ thể.

Cổ Thừa Viễn đè lên vai Du Nhiên, giọng nói âm trầm,từng lời nói sắc lạnh lướt qua làn da Du Nhiên: “Chúng ta không có quan hệ huyếtthống, chúng ta ở bên nhau, không kẻ nào có tư cách ngăn cản.”

“Anh nói không sai.” Du Nhiên nói: “Chúng ta không cóquan hệ huyết thống, nói cách khác, quan hệ tôi từng cho là duy nhất giữa chúngta đã không còn. Từ một giây sau khi tôi biết sự thật này, Cổ Thừa Viễn, tôi vàanh, đã hoàn toàn thành người xa lạ rồi.”

“Đừng ép anh tổn thương em.” Cổ Thừa Viễn bỗng tăngsức lực trên tay, lưng Du Nhiên ngày càng ép chặt vào cửa xe, làn da cô giốngnhư sắp bốc cháy.

“Cổ Thừa Viễn, anh sẽ cô độc cả đời, không ai yêu anh,không ai làm bạn với anh.” Có lẽ ánh mặt trời quá chói mắt, có lẽ cái nóng saulưng quá đau đớn, Du Nhiên buông ra một lời nguyền rủa như vậy.

Đôi mắt Cổ Thừa Viễn, trong một giây này, biến thànhhang động sâu thẳm không đáy, bất kể ném vào cái gì đều không thể tạo ra mộttiếng vang, yên tĩnh đến mức làm người ta hoảng sợ.

Sau đó, anh ta buông cô ra.

Du Nhiên nhặt sách trên mặt đất lên, không thèm liếcanh ta lấy một cái, chạy đi.

Khi về đến nhà, nhớ lại những lời uy hiếp của Cổ ThừaViễn, Du Nhiên thấp thỏm trong lòng, rất sợ anh ta sẽ làm chuyện gì đó với bốmẹ mình.

Nhưng liên tục vài ngày không có gì khác thường, DuNhiên dần yên lòng.

Những việc ngoài ý muốn luôn xảy ra vào lúc không ngờnhất. Hôm nay, bố mẹ cô đi họp lớp, Du Nhiên lấy bài tập ra, đang định ôn tậpcả ngày thì đồn công an gọi điện tới khiến trái tim cô rơi xuống đáy vực.

Gần đây bố mẹ cô mua trả góp một chiếc xe gia đìnhnhỏ, còn chưa lái được mấy lần, hôm nay đã bị người ta cố ý đâm từ phía sau,hai người đều bị thương.

Ngay cả áo ngủ cũng chưa kịp thay, Du Nhiên lập tứcchạy xuống dưới lầu, bắt xe tới bệnh viện.

Ra khỏi thang máy, trên con đường dẫn vào tiểu khu, DuNhiên nhìn thấy một người đang đi về phía mình.

Cổ Thừa Viễn.

Trong chớp mắt, Du Nhiên hiểu ra tất cả.

Anh ta, cũng không tha cho bố mẹ cô.

Dưới ánh mặt trời cực nóng, trong đôi mắt Du Nhiên lạilà một thế giới băng lạnh.

“Bố mẹ em nằm viện, anh tới đón em.” Anh ta nói.

Du Nhiên không nói gì, chỉ lướt qua anh ta, đi về phíabể bơi ở trung tâm tiểu khu.

Giữa trưa hè gay gắt, trong bể bơi không có ai, chỉ cónhững gợn sóng lăn tăn.

“Có nghe anh nói gì không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

Du Nhiên dừng lại bên cạnh bể, đưa lưng về phía CổThừa Viễn.

“Sao vậy, lẽ nào em không muốn đi thăm bọn họ?” CổThừa Viễn hỏi.

“Lúc này, việc tôi muốn làm nhất…” Lời nói của DuNhiên bình thản như nước trong bể bơi: “Chính là khiến anh vĩnh viễn biến mấttrong cuộc sống của chúng tôi.”

Nói xong, Du Nhiên bỗng xoay người, dùng hết toàn bộsức lực, đẩy Cổ Thừa Viễn xuống.

Đoạn ký ức này, đối với Du Nhiên mà nói, là không rõràng, cô chỉ nhớ ngày hôm đó ánh mắt trời vàng óng, nóng rực, chỉ nhớ trên mặtnước nở ra vô số đóa hoa, chỉ nhớ thân thể Cổ Thừa Viễn chậm rãi chìm xuống.

Anh ta không giãy dụa, thậm chí còn không phát ra mộttiếng động, chỉ để mặc nước trong bể ngập qua đỉnh đầu mình.

Giống như một vật thể không có sự sống.

Mặt nước rất nhanh đã lấy lại sự tĩnh lặng vừa rồi,giống như chưa có gì xảy ra, ánh mặt trời lại phản chiếu lấp lánh trên mặtnước.

Cứ như thế, chưa được bao lâu, Du Nhiên bỗng tỉnh lạitừ trong tức giận, nhìn những sợi tóc của Cổ Thừa Viễn bồng bềnh trong nước,giật mình ý thức được mình đã làm cái gì.

Cô vừa kêu cứu, vừa nhảy vào trong nước, liều mạng kéoCổ Thừa Viễn lên bờ.

Gương mặt Cổ Thừa Viễn yên tĩnh, tái nhợt như tờ giấytrắng.

Có người giúp Cổ Thừa Viễn cấp cứu rồi đưa đến bệnhviện.

Khi cứu Cổ Thừa Viễn lên bờ, xuyên qua lớp vải ướt đẫmtrên người anh ta, Du Nhiên mơ hồ nhìn thấy những vết thương.

Đã từ lâu, nhưng những vết sẹo dữ tợn vẫn khiến ngườita rùng mình.

Từng vết, chồng lên nhau.

Cô bắt đầu hối hận mình đã quá kích động.

Nhưng giống như để tăng nỗi hối hận của cô, trong lúcnày, điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói cho Du Nhiên biết, người cố ý đụngvào bố mẹ cô là một nhân viên trẻ ở công ty bố cô, vì biển thủ công quỹ bị LýMinh Vũ tố giác nên ghi hận trong lòng mới làm chuyện như vậy.

Thì ra, chuyện này không liên quan tới Cổ Thừa Viễn.

Du Nhiên nhìn Cổ Thừa Viễn vẫn hôn mê trên giườngbệnh, trong lòng vô cùng phức tạp, khó nói thành lời.

Vết thương của Bạch Linh và Lý Minh Vũ đều là vếtthương ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện, Du Nhiên vẫn không cócan đảm nói cho bọn họ chuyện của Cổ Thừa Viễn, mỗi ngày chỉ tìm cớ ra ngoài,lặng lẽ tới bệnh viện thăm anh ta.

Bác sĩ nói, qua kiểm tra, thân thể của Cổ Thừa Viễnkhông có gì đáng ngại, hôn mê như vậy có lẽ do sự sợ hãi trong tâm lý khi cònbé.

Đúng vậy, anh ta sợ nước, chuyện đó, Du Nhiên biết rõ,vì vậy, cô mới đưa anh ta đến bên cạnh bể bơi, mới… đẩy anh ta xuống.

Một giây đó, cô thật sự muốn anh ta chết đi.

Nhớ lại ý định lúc đó của mình, Du Nhiên vô cùng sợhãi.

Du Nhiên cũng sợ một việc, chính là thời gian y tágiúp anh ta lau người hàng ngày, bởi vì từng vết sẹo trên lưng anh ta đều nhưmột làn sóng đập vào đôi mắt cô.

“Những vết thương này đều từ khi còn bé.” Bác sĩ củaCổ Thừa Viễn thở dài: “Xương sườn gãy ít nhất bốn cây, đã lâu mà vết thương vẫncòn đáng sợ như thế, lúc đó không biết phải khủng khiếp thế nào, rốt cuộc cậuta đã gặp phải chuyện gì?”

Rốt cuộc Cổ Thừa Viễn đã phải trải qua những gì?

Du Nhiên lắc đầu, cô cũng không biết.

Ngoại trừ Cổ Thừa Viễn, không ai biết.

Chỉ có một việc có thể khẳng định, chuyện đó nhất địnhrất đáng sợ.

Nhìn thân thể lúc nào cũng mạnh khỏe, tuấn tú kia, naygương mặt lại tái nhợt, trong lòng Du Nhiên thỉnh thoảng có chút chua xót.

Khi cô đang lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ vàmột thế giới tràn ngập kẹo ngọt, Cổ Thừa Viễn lại bị giam cầm trong một góc nhỏtăm tối, lẳng lặng chịu roi quất.

Đúng vậy, anh ta nhất định sẽ cảm thấy bất công.

Ở trong bệnh viện mấy ngày, Du Nhiên đã nhìn rõ sự côđộc của Cổ Thừa Viễn.

Người đến thăm anh ta rất nhiều, lại đều là bạn bètrên thương trường, bọn họ đưa tới những loại thuốc bổ đắt tiền và quà tặngtinh xảo, nhưng trong cảm nhận của Du Nhiên, những thứ kia, đều thật lạnh.

Bọn họ đều không quan tâm đến Cổ Thừa Viễn.

Về phần người thân… Người thân của Cổ Thừa Viễn, mộtngười cũng không đến.

Trừ những người đó, còn một người rất đặc biệt.

Đường Ung Tử.

Gương mặt của cô ta vẫn tươi đẹp rạng rỡ như trước,chỉ là, có thêm một chút mất mát.

“Tôi thực sự không ngờ Cổ Thừa Viễn cũng có ngày nằmbẹp trên giường.” Đường Ung Tử nói.

Ngữ điệu không hề có sự châm chọc hay vui sướng.

“Rốt cuộc cô thích ai?” Du Nhiên tò mò: “Khuất Vân,hay là anh ta?”

“Tôi thích ai có liên quan gì tới cô sao?” Đường UngTử nói.

Được lắm, coi như cô tự rước lấy nhục đi, Du Nhiênkhông thèm nói tiếp nữa, chỉ gặm quả táo đỏ tươi chín mọng mà Đường Ung Tử mangđến.

Qua một lúc lâu, Đường Ung Tử đi tới trước cửa sổ, đôichân vốn vừa nhỏ vừa dài có thêm giày cao gót hỗ trợ lại càng gợi cảm mê người.

Du Nhiên nhìn đôi chân ngắn nhà mình, chẳng màng vinhnhục, tiếp tục gặm táo.

“Theo cô thấy, rốt cuộc tôi thích ai?” Đường Ung Tửđột nhiên hỏi.

Trả lời cô chỉ có tiếng gặm táo “răng rắc”.

“Đang hỏi cô đấy.” Đường Ung Tử nói.

“Cô thích ai có liên quan gì đến tôi.’ Du Nhiên dùnglời nói vừa rồi chặn họng cô ta.

“Cái miệng đúng là nhọn.” Đường Ung Tử đánh giá.

Trả lời cô chỉ có tiếng gặm táo “răng rắc”.

“Ăn đồ ăn còn phát ra tiếng động lớn như thế, vôduyên.” Đường Ung Tử đi tới giật lấy quả táo trong tay Du Nhiên, ném vào trongthùng rác.

“Vưu Lâm đâu?” Du Nhiên hỏi: “Không phải anh ta cảngày dính lấy cô sao?”

Nghe vậy, vẻ mất mát trong mắt Đường Ung Tử càng thêmrõ ràng, trong khi đợi cô ta lấy tâm trạng kể lể, Du Nhiên lại cầm lấy một quảtáo, gọt vỏ rồi bắt đầu tiếp tục gặm.

“Anh ấy đi rồi.” Đường Ung Tử nói.

“Đi đâu?” Du Nhiên hỏi.

“Không biết.” Đường Ung Tử làm bộ thoải mái: “Tôi cũngkhông biết.”

“Anh ta đi rồi, không quen chứ gì?” Du Nhiên ra vẻngười từng trải.

Đường Ung Tử không nói gì.

“Tôi bảo này, rốt cuộc cô thích ai?” Du Nhiên hỏi:“Khuất Vân, Cổ Thừa Viễn, hay là Vưu Lâm?”

Đường Ung Tử cầm lấy một quả táo, nắm chặt, móng taycắm vào trong thịt táo.

“Khi tôi gặp Khuất Vân, hai chúng tôi đều là nhữngngười tương đối nổi bật trong trường, người xung quanh nhìn vào đều nói rấtxứng, không có gì khó khăn, cứ vậy mà ở bên nhau.”

“Thế nhưng, tính cách Khuất Vân rất lạnh, anh ấy thíchở nhà, thích làm chuyện của mình. Cho tới bây giờ tôi chưa từng có cảm giác anhấy quan tâm đến tôi, cũng không cùng tôi đi xem phim, dạo phố, đi quán bar.”

“Sau đó, tôi chậm rãi nhận ra, Khuất Vân là một ngườirất kiêu ngạo, những thứ anh ấy dùng đều là tốt nhất. Nói cách khác, anh ấychọn tôi không phải vì yêu tôi, chỉ vì tôi là người nổi bật nhất trong số nhữngngười anh ấy biết, không hơn.”

“Từ nhỏ đến giờ, bất kể tôi đi tới đâu đều là ngườiđược người khác vây quanh, chưa từng bị đối xử như vậy, vì vậy, tôi ngày cànghận Khuất Vân.”

“Đúng lúc đó, tôi gặp Cổ Thừa Viễn, anh ta là bạn họccủa Khuất Vân. Quen biết chưa bao lâu, anh ta bắt đầu âm thầm theo đuổi tôi.Phải thừa nhận, thủ đoạn của anh ta rất cao, có thể khiến bất kỳ người con gáinào dao động.”

“Có thể vì trả thù, có thể vì không kháng cự được sựmê hoặc, nói chung, tôi lên giường với Cổ Thừa Viễn, ngay trong ngày sinh nhậtKhuất Vân.”

“Khuất Vân nhìn thấy tất cả, bề ngoài lạnh lùng củaanh ấy cuối cùng cũng bị phá hủy, ngày hôm sau, anh đánh Cổ Thừa Viễn ngaytrước mặt mọi người.”

“Nghe tin này, tôi rất hài lòng, tôi cho rằng, ít nhấtđiều này cũng chứng minh Khuất Vân có quan tâm đến tôi.”

“Nhưng tôi sai rồi, sự bất thường của Khuất Vân lúcđó, nguyên nhân lớn nhất là vì sự phản bội và lừa dối của Cổ Thừa Viễn… Khôngphải vì tôi, chưa bao giờ.”

“Lần đó, Khuất Vân tự động thôi học, rời khỏi trườngquân đội, còn tôi, tiếp tục hẹn hò với Cổ Thừa Viễn.”

“Thế nhưng, khi thật sự hẹn hò, tôi mới phát hiện, CổThừa Viễn cũng không phải người tôi muốn, Khuất Vân, ít nhất anh ấy còn chânthật, yêu hay không yêu, anh ấy sẽ không che giấu, mà rõ ràng làm cho người tacảm nhận được. Còn Cổ Thừa Viễn, anh ta sẽ nhiệt tình ôm lấy cô, khiến cô có ảogiác anh ta rất yêu cô, nhưng khi thật sự mở trái tim anh ta ra, nơi đó, chỉ cóbăng tuyết.”

“Sau này, tôi quay lại tìm Khuất Vân hai, ba lần,nhưng anh ấy luôn từ chối tôi, rất kiên quyết. Tôi phát hiện anh ấy đang qualại với cô, tôi rất tức giận, bởi vì đối với tôi mà nói, bị cô đánh bại là mộtchuyện không thể chấp nhận được. Vì vậy tôi dùng trăm phương nghìn kế tìm hiểusự thật, tôi muốn nói cho mọi người biết Khuất Vân ở bên cô là có mục đích, côvẫn không thắng được tôi.”

Thì ra là như vậy, xem ra, tất cả mọi người đều lànhững kẻ không chịu thua kém.

“Vưu Lâm thì sao, anh ấy thật sự yêu cô chứ?” Du Nhiênhỏi.

“Vưu Lâm…” Đường Ung Tử chậm rãi nhớ lại: “Từ trướctới giờ anh ấy đều ở bên tôi, khi tôi say rượu, anh ấy dìu tôi, khi tôi thấttình, anh ấy ở bên tôi, khi tôi không vui, anh ấy chọc tôi cười. Tôi biết tìnhcảm của anh ấy đối với tôi, nhưng tôi luôn nghĩ rằng anh ấy không xứng với tôi.Vì vậy, tôi vẫn chỉ duy trì mối quan hệ bạn bè với anh ấy. Tôi cho rằng anh ấysẽ luôn ở bên cạnh tôi như vậy, thế nhưng… bỗng có một ngày, anh ấy cứ thế biếnmất, không để lại cho tôi một lời, cứ thế biến mất.”

“Nếu đã có lòng đi tìm, muốn tìm thấy cũng không phảichuyện khó.” Du Nhiên nói: “Điểm then chốt là, cô có muốn ở bên anh ấy haykhông?”

“Tôi… không biết.” Đường Ung Tử chậm rãi lắc đầu.

Du Nhiên nở một nụ cười tăm tối trong lòng, cuối cùngcũng có người biến thành kẻ ngu ngốc trong tình yêu rồi.

“Nhất định phải nghĩ cho nhanh, loại đàn ông có giátrị kinh tế như Vưu Lâm rất được hoan nghênh, không chừng vài ngày nữa sẽ gửithiệp đến mời cô đi uống rượu đầy tháng của con anh ta cũng nên. Nếu không nửađường cũng nhảy ra một cô nàng nào đó, đến lúc đó, cho dù cô có cởi hết quần áođứng trước mặt người ta, người ta cũng hoàn toàn không có phản ứng.”

Có lẽ bị suy đoán của Du Nhiên hù dọa, Đường Ung Tửđứng lên, mím đôi môi đỏ mọng, gương mặt tinh xảo từ do dự chậm rãi biến thànhkiên nghị.

Du Nhiên biết, đàn chị đã sống lại, lời Đường Ung Tửmuốn nói chính là: đàn ông của chị đây, mặc xác nhà ngươi là cái gì ma quỷ xàthần, vương mẫu ngọc đế, ai cũng không được chạm vào.

Đường Ung Tử cầm túi xách lên, từ trên cao nhìn xuốngDu Nhiên: “Có lòng nhắc nhở cô một câu, Khuất Vân cũng không phải người tốt,lần trước anh ta cố tình hẹn tôi tới trường hai người gặp mặt chính là để kíchthích cô, tiện thể thử xem cô còn cảm giác với anh ta hay không.”

Du Nhiên nắm chặt tay, đã biết thằng nhãi này không cóý tốt gì mà.

“Dám dùng tôi làm bia đỡ đạn, tôi sẽ không dễ dàng đểyên cho anh ta.” Đường Ung Tử thề.

Du Nhiên gật đầu như băm tỏi, vũ trụ nhỏ, bùng nổ đi,nổ chết bọn họ đi, đừng làm chính mình mất mặt.

Cầm túi xách lên, di chuyển đôi giày cao chín phân,Đường Ung Tử khí thế đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô ta không quay đầu lại, giống như lẩm bẩm, nhưng âmlượng lại khiến Du Nhiên nghe rõ ràng: “Bị hai kẻ như thế thích, trước kia tôighen tỵ với cô, còn bây giờ… tôi cảm thấy cô thật đáng thương.”

Được lắm, cuối cùng cũng được người ta ghen tỵ rồi, DuNhiên cố gắng coi những lời này là lời khen.

Đường Ung Tử nhất định không phải cái đèn cạn dầu, cáimà cô ta gọi là trả thù không khỏi khiến Du Nhiên vô cùng chờ mong.

Còn chưa lẩm nhẩm hết câu “một, hai, ba, bốn, năm, lênnúi đánh con hổ”, Khuất Vân đã chủ động gọi điện tới.

Khi nhìn thấy thông báo là anh gọi tới, vùng lông màycủa Du Nhiên nhíu lại, bởi vì theo ước định của bọn họ, trước khi Du Nhiên chủđộng liên lạc, Khuất Vân không thể quấy rầy.

Nghe máy, Du Nhiên chủ động mở miệng: “Có chuyện gìgấp sao?”

“Chuyện gì mới tính là chuyện gấp?” Khuất Vân hỏingược lại.

“Khuất Vân, giờ tôi không có thời gian lằng nhằng vớianh.” Du Nhiên day day thái dương.

Bên kia chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó đột ngộtnói một câu: “Tôi cho rằng, em đã hứa sẽ suy nghĩ về quan hệ giữa chúng ta.”

“Tôi đã hứa như vậy.” Du Nhiên nói.

“Ý em là, em ở bên cạnh Cổ Thừa Viễn suy nghĩ về quanhệ của chúng ta?” Giọng nói của Khuất Vân có chút trầm thấp kỳ lạ.

Du Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ đây chính là sựtrả thù của Đường Ung Tử.

“Những lời dưới đây của tôi đều là sự thật: hiện giờanh ta đang hôn mê, về chuyện này, tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm, vì vậy,tôi phải chăm sóc anh ta, đó cũng là chuyện đương nhiên, không có gì khôngthích hợp.” Du Nhiên nói.

“Vậy tôi tới giúp em.” Khuất Vân đưa ra ý kiến.

“Không thể.” Du Nhiên kiên quyết từ chối.

Nếu bây giờ nhìn thấy Khuất Vân, nhất định những suynghĩ về của mối quan hệ trong thời gian tới giữa hai người sẽ bị xáo trộn.

Hiện giờ, điều Du Nhiên cần nhất không phải giúp đỡ màlà yên tĩnh.

“Vì sao?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên đang định trả lời lại thấy bác sĩ và y tá vộivàng đi vào phòng bệnh của Cổ Thừa Viễn.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì không hay?

Du Nhiên căng thẳng trong lòng, hoảng loạn quay lạinói với cái điện thoại: “Khuất Vân, hiện giờ tôi phải chạy đi nhìn anh ta, cóthời gian lại nói chi tiết với anh. Nhưng hứa với tôi, tuyệt đối không được đếnđây, biết chưa?”

Nói xong, không đợi Khuất Vân trả lời, cô trực tiếp ngắtmáy, chạy vào phòng bệnh, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ.

Nếu Cổ Thừa Viễn có chuyện gì không may, vậy cô sẽ làngười đầu tiên không thể yên lòng.

Một giây mở cửa phòng bệnh ra, Du Nhiên ngẩn người –không phải Cổ Thừa Viễn xảy ra chuyện, mà là đã tỉnh.

Anh ngồi trên giường, đang được bác sĩ kiểm tra.

Lúc này, thần kinh căng thẳng của Du Nhiên từ khi anhta xảy ra chuyện tới nay mới buông xuống, Du Nhiên giống như người leo núi liêntục ba ngày ba đêm, ngồi “phịch” xuống sô pha đối diện giường bệnh, nhắm mắtlại, khôi phục sức lực đã mất.

Cổ Thừa Viễn vẫn nhìn cô, Du Nhiên biết, nhưng cô tạmthời không còn sức đâu để trốn tránh ánh mắt của anh ta nữa.

Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ xác nhận Cổ ThừaViễn không còn trở ngại nào, nhưng còn phải nằm viện vài ngày để quan sát.

Trước khi rời đi, bác sĩ còn cười nói: “Cuối cùng cậucũng không có việc gì, cậu xem, bạn gái cậu chăm sóc cậu mệt lắm rồi kìa.”

Du Nhiên che mặt cắn răng: bác sĩ bây giờ, khôngchuyên tâm mà cứu người đi, còn học đòi bát quái nữa.

Quả nhiên, khi bác sĩ y tá đã đi hết, Cổ Thừa Viễn mỉmcười nhìn về phía Du Nhiên, ý tứ sâu xa nói một câu: “Bạn gái à?”

“Đó là bọn họ nhàn rỗi tự tưởng tượng ra.” Du Nhiêngiải thích.

“Hoặc là, kẻ trong cuộc u mê thì sao?” Cổ Thừa Viễnthản nhiên nói.

Du Nhiên không nói gì, lời này quả thật có trình độ,suýt chút nữa cô đã không phản ứng lại được.

Du Nhiên thật lòng xin lỗi: “Chuyện lần này quả thậtlà tôi không đúng, bởi vì trước đây anh từng tới tìm tôi, đúng lúc này bố mẹtôi lại bị người ta cố ý đụng xe bị thương, tôi tưởng anh làm, trong lúc kíchđộng mới gây ra chuyện này.”

Tóc Cổ Thừa Viễn đã vài ngày không cắt, dài hơn mộtchút, che khuất một nửa gương mặt: “Du Nhiên, em biết không? Khi ở trong nướcanh mới hiểu ra rằng thì ra em hận anh như thế.”

Du Nhiên gục đầu xuống, không biết phải trả lời thếnào, trái tim giống như bị siết chặt, không phải đau, mà là khó chịu.

“Khi đó, anh đã nghĩ, nếu anh chết đi, có phải em sẽvui lòng hay không, nếu anh chết đi, có phải em sẽ tha thứ cho những lỗi lầmcủa anh hay không, nếu anh chết đi, có phải sẽ vĩnh viễn ở lại một vị trí tronglòng em hay không.” Đôi môi với đường cong hoàn mỹ của Cổ Thừa Viễn nhếch lênthành một nụ cười mỉm, một nửa dưới gương mặt rất rõ ràng dưới ánh sáng, nhưngnửa trên lại tối tăm mờ mịt: “Vì vậy, anh cứ để mình chìm xuống.”

“Tôi không có ý muốn anh chết!” Du Nhiên siết chặt nắmtay.

“Là nên chết, từ lâu, nên chết.” Cổ Thừa Viễn khẽ ngửađầu ra sau, lộ ra gương mặt cương nghị, tuấn tú: “Căn bản, anh chưa từng đượcchào đón. Mẹ ruột của anh, vì tiền mới sinh ra anh, bố anh, vì mục đích nối dõitông đường mới thừa nhận anh, mẹ nuôi, người duy nhất thích anh, thương yêu anhtừ nhỏ, lại rời khỏi anh trong khi anh cần bà nhất. Rất nhiều lần, anh đã nghĩ,hoàn toàn không có ai chào đón anh, vì sao anh lại tới thế giới này? Rất nhiềulần, khi bị bố đánh đến mức hấp hối, anh đều đã nghĩ, cứ thế chết đi thôi, nhưvậy, đối với mọi người đều là một sự giải thoát, nhưng kỳ quái là, lần nào vẫncòn một hơi thở cuối cùng, kéo dài hơi tàn, tiếp tục mục nát.”

“Đừng nghĩ như vậy, anh nên quý trọng chính mình hiệntại, sống cho tốt mới đúng.” Du Nhiên an ủi.

“Hiện giờ, điều anh muốn nhất, chỉ là một người.” CổThừa Viễn nhìn về phía Du Nhiên, đôi môi tái nhợt chậm rãi mở ra: “Thế nhưng,cô ấy hận anh, hận không thể khiến anh biến mất khỏi thế giới này.”

“Anh trai.” Du Nhiên dời tầm mắt: “Nếu anh bằng lòng,em, và bố mẹ, đều rất vui mừng được đón nhận anh, anh có thể coi mình là ngườinhà thật sự của em và bố mẹ.”

“Du Nhiên, em biết điều anh muốn là gì.” Cổ Thừa Viễnchậm rãi nói: “Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, làm vợ anh, không phải chỉlà em gái.”

Du Nhiên lắc đầu, chỉ lắc đầu.

“Em còn hận anh, phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Không, không phải nguyên nhân này.” Du Nhiên tiếp tụclắc đầu: “Đối với anh, em đã không còn loại cảm giác này.”

“Bởi vì, trong lòng em đã có Khuất Vân, phải không?”Giọng nói của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng gần.

“Em không biết.” Du Nhiên cảm thấy đầu mình sắp bị lắcđến choáng váng rồi.

“Du Nhiên, chỉ có em mới có thể cứu anh.” Giọng nóicủa Cổ Thừa Viễn vang lên ngay bên tai Du Nhiên.

Du Nhiên giật mình, đang muốn chạy đi lại bị Cổ ThừaViễn ôm lấy từ phía sau.

Thật chặt, giống như người đang chết đuối giữa biểnbắt được một tấm gỗ.

Cô là sự cứu vớt duy nhất của anh ta, buông tay, chínhlà chết.

“Cổ… Anh, anh đừng như vậy.” Du Nhiên giãy dụa.

“Du nhiên, em muốn anh làm thế nào mới bằng lòng ở lạibên anh, chỉ cần em nói, bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ làm.”

Giọng nói của Cổ Thừa Viễn, tư thế của anh ta, đều hạxuống rất thấp, giống như tự vùi mình vào trong bụi.

Sợi tóc của anh ta chạm vào vai Du Nhiên, giống nhưanh ta đang khom người xuống.

Con thú luôn luôn dữ tợn, trong khi máu me đầm đìa,thở một hơi hấp hối cũng khiến người ta thương hại.

Vì vậy, Du Nhiên thất thần, cho tới khi một đôi môilạnh lẽo chạm vào cần cổ cô, cô mới hồi phục tinh thần, đứng bật dậy, rời khỏiCổ Thừa Viễn.

“Anh, anh và em, sau này chỉ có thể là quan hệ anhem.” Du Nhiên thẳng thắn nói với anh ta: “Khoảng thời gian trước đây không thểquay trở lại, chúng ta hãy quên hết tất cả đi.”

Du Nhiên không quay đầu lại, nhưng sống lưng cô có thểcảm giác được sự nặng nề phía sau, giọng nói của Cổ Thừa Viễn thật hiu quạnh:“Có thể đối với em, khoảng thời gian đó không quan trọng, nhưng đối với anh,lại là quãng thời gian vui sướng duy nhất… Vì vậy, anh không thể quên, anhkhông làm được.”

Là cô vô tình sao? Du Nhiên nghĩ.

Khi hẹn hò với Cổ Thửa Viễn và Khuất Vân, cô đều dùnghết toàn bộ tâm trí và sức lực, thế nhưng cuối cùng, chỉ có sự đả kích liêntiếp.

Không sao, ai chẳng vấp ngã vài lần, Du Nhiên có thểtự mình đứng lên.

Thế nhưng vì sao, khi cô bắt đầu cuộc sống mới, haingười bọn họ lại liên tục chạy tới, chân thành tha thiết thể hiện tình yêu củahọ với cô?

Nếu vậy, những tổn thương trước đó, là cái gì?

Đau nhức, tuy đã là quá khứ, nhưng có những ký ức màDu Nhiên không cách nào đơn giản để cho chúng tiêu tan được.

Mấy ngày tiếp theo, Cổ Thừa Viễn vẫn nằm viện để quansát, Du Nhiên có thời gian sẽ tới thăm anh ta.

Dường như phải nhìn thấy cô, đôi mắt u ám của Cổ ThừaViễn mới có thể có màu sắc một lần nữa.

Du Nhiên quyết định, chỉ cần Cổ Thừa Viễn ra viện, côlập tức sẽ hạn chế gặp mặt anh ta, như vậy, đối với cả hai người đều tốt.

Nhưng chuyện ngoài dự đoán thường xuyên xảy ra.

Hôm nay, khi mở cửa phòng bệnh Cổ Thừa Viễn, Du Nhiênnhìn thấy bên trong có một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đi giày da.

Nhìn thấy Du Nhiên, người đàn ông trung niên cũng dừnglại đề tài vừa rồi, đứng dậy nói: “Thừa Viễn, chuyện này, cháu nghĩ lại cho kỹđi, bất kể cháu có quyết định gì, chúng ta đều sẽ hiểu, dù sao, người cha như nócũng chưa làm tròn trách nhiệm.”

Nói xong, người đàn ông trung niên gật đầu với DuNhiên, chào hỏi một tiếng rồi rời đi.

Du Nhiên phát hiện, hôm nay Cổ Thừa Viễn nhìn thấy côcũng không vui vẻ như ngày thường, đáy mắt anh ta giống như có màu sắc tăm tối,sâu kín.

Từ câu nói cuối cùng của người đàn ông trung niên kia,Du Nhiên biết sự khác thường của Cổ Thừa Viễn nhất định có liên quan đến bố anhta, Cổ Chí.

Nhưng Du Nhiên không hỏi, cô chỉ cắm bó hoa đã mangđến vào bình hoa.

Còn Cổ Thừa Viễn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâusau mới nói: “Có thể đi dạo cùng anh một lúc không?”

Giữa hè, ánh nắng gay gắt, dưới một giàn nho, haingười ngồi xuống, một ánh nắng xuyên qua giàn cây chiếu lên người, cảm giácthật ấm áp.

“Bởi vì nghiện rượu nhiều năm, gan ông ta đã xơ cứng,phải ghép gan càng sớm càng tốt, thế nhưng loại gan cho nhóm máu O Rh âm tínhnhư ông ta rất hiếm, cho dù trả giá cao cũng không mua được. Ý của bác anh làhy vọng anh có thể cắt gan để cứu ông ta.”

Giờ Du Nhiên mới biết thì ra người đàn ông trung niênvừa rồi là anh trai của Cổ Chí.

“Em nói xem, anh có nên đồng ý hay không?” Cổ ThừaViễn hỏi.

Du Nhiên nghĩ, vấn đề này là vấn đề khó trả lời nhấttrên đời, thậm chí cả dũng khí để mở miệng cô cũng không có.

Những vết thương trên lưng Cổ Thừa Viễn quá mức rõràng, đáng sợ, da thịt bị thương như vậy, vết thương trong lòng phải dùng ngôntừ naò để biểu đạt?

Đối với anh ta mà nói, Cổ Chí hoàn toàn là một ác quỷ.

Trớ trêu là sinh mệnh của anh ta lại do chính ác quỷđó ban cho, nếu Cổ Thừa Viễn từ chối, như vậy, Cổ Chí chỉ còn con đường chết.

Du Nhiên muốn đặt mình vào Cổ Thừa Viễn để suy nghĩ,nhưng khi cô làm như vậy lại cảm thấy rùng mình.

Cô không cách nào thừa nhận tất cả những chuyện CổThừa Viễn đã trải qua.

“Nghĩ lại, đã rất nhiều năm rồi anh chưa gặp ông ta,từ khi bắt đầu tự lập, anh dọn ra ngoài, cũng không trở lại nữa, không liếc mắtnhìn ông ta lấy một lần nữa.”

Cổ Thừa Viễn ngẩng đầu lên, cái bóng của giàn cây layđộng trên gương mặt sắc nét của anh ta, giống như những sợi dây ký ức.

“Anh hận ông ta, trước đây, mỗi một buổi tối, anh đềunguyền rủa ông ta mau chết đi, cũng phải là cái chết thảm hại, đau đớn nhất thếnày. Bây giờ, ông ta sẽ chết, anh nên vui vẻ, đúng vậy, anh nên vui vẻ…”

Thế nhưng giọng nói của anh ta thật lặng lẽ, hoàn toànkhông có cảm xúc nào như anh ta nói.

Tuy đã nói sẽ hiểu cho bất cứ quyết định nào của CổThừa Viễn, nhưng ông bác này mỗi ngày đều gọi điện báo cho anh ta biết bệnhtình của Cổ Chí.

Mỗi ngày một nặng.

Cổ Thừa Viễn không nói một câu, nhưng Du Nhiên nhìn rađược, thời gian thất thần của anh ta tăng lên nhiều.

Mỗi lần bước vào cửa, cô đều nhìn thấy anh ta đangngồi trước cửa sổ, nhìn ra một nơi nào đó bên ngoài, phải thật lâu sau mới pháthiện ra cô đã đến.

Cuối cùng có một ngày, sau khi nhận được cuộc điệnthoại quen thuộc kia, Cổ Thừa Viễn còn trầm lặng hơn lúc trước.

Cổ Chí đã tới thời khắc nguy hiểm nhất.

“Anh có thể cùng em đi thăm ông ta không?” Du Nhiênhỏi.

Cô nhìn được sự do dự trong mắt Cổ Thừa Viễn, cô giúpanh ta hỏi ra những lời này.

Cổ Thừa Viễn nhận sự quan tâm này của cô, hai ngườicùng nhau tới bệnh viện Cổ Chí đang nằm.

Đây là lần đầu tiên Du Nhiên gặp Cổ Chí, từ nhữngđường nét trên gương mặt, ông ta và Cổ Thừa Viễn rất giống nhau, khi còn trẻ cólẽ cũng rất tuấn tú, lãng tử.

Nhưng vì uống quá nhiều rượu và lúc này đang bệnh nặngnên ông ta nằm trên giường, gầy như bộ xương khô, sắc mặt u ám, toàn thân cắmđầy ống truyền dịch, phải rất chăm chú mới nhìn ra được dấu hiệu ông ta cònsống.

Bất luận ông ta đã làm chuyện gì, lúc này, ông ta chỉlà một bệnh nhân ngay cả thở cũng khó khăn.

Giống như có một cảm giác nào đó, Cổ Chí đã hôn mê mộtđêm bỗng nhiên giật giật mí mắt.

Đôi mắt ông ta đã trở nên đục đục, nhưng trong mộtgiây nhìn thấy Cổ Thừa Viễn, chúng vẫn phát sáng.

Cổ Chí vươn bàn tay cắm đầy kim truyền dịch về phía CổThừa Viễn, miệng thì thào gọi tên anh ta: “Thừa Viễn… Con trai…”

Du Nhiên nghe được tiếng khớp xương “cạch cạch” vanglên, phát ra từ trên người Cổ Thừa Viễn – nắm tay anh ta đang siết chặt, lưnganh ta cứng nhắc, thân thể anh ta khẽ run run.

Cử động kia khiến xương cốt toàn thân anh ta rungđộng.

Giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tiếp nhận,Cổ Thừa Viễn xoay người, lảo đảo xông ra ngoài.

Du Nhiên định đuổi theo, nhưng Cổ Chí bỗng xuất hiệndấu hiệu khó thở, cô đành phải tạm thời bỏ qua Cổ Thừa Viễn, quay đầu gọi bácsĩ tới.

Trải qua một phen cấp cứu, Cổ Chí tạm thời không còngì đáng ngại.

Bác sĩ nói cho Du Nhiên biết, tình huống của Cổ Chí đãvô cùng nguy hiểm, nếu không tìm được gan, tiến hành ghép gan sớm nhất, nhấtđịnh ông ta không qua nổi.

Từ đáy lòng, Du Nhiên có một cám giác sợ hãi và bàixích đối với Cổ Chí, không muốn ở cùng với ông ta trong một căn phòng, đang lúccô muốn ra ngoài tìm Cổ Thừa Viễn thì Cổ Chí gọi cô lại.

“Cô, chính là đứa bé kia đúng không, con gái của BạchLinh và Lý Minh Vũ.”

Giọng nói của Cổ Chí rất suy yếu, Du Nhiên đành phảitới gần, tựa bên giường bệnh.

Cổ Chí khẽ nhếch đôi mắt lên đánh giá cô, môt lúc saumới nói: “Gương mặt của cô rất giống Bạch Linh.”

Du Nhiên không biết đáp lại thế nào đành chọn lắngnghe.

“Tôi rất yêu mẹ cô, đáng tiếc, trái tim cô ấy chưa baogiờ ở lại bên tôi.” Đôi mắt vẩn đục của Cổ Chí tràn đầy hồi ức: “Lần đầu tiêntôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy liền, da trắng như tuyết, rấtthanh thoát, lúc đó tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải lấy cô gái này.”

“Tôi được như mong muốn, nhưng sau khi gả cho tôi, côấy dường như không vui, rất ít cười, nhiều khi, thậm chí cô ấy còn sợ tôi.”

“Kết hôn mấy năm, chúng tôi vẫn không có con, sau khiBạch Linh đi bệnh viện kiểm tra, lấy ra giấy chứng minh mình không thể có con,bố mẹ tôi lúc đó yêu cầu chúng tôi ly hôn, nhưng tôi không chịu, tôi nghĩ, aicũng có thể giúp tôi sinh con, nhưng Bạch Linh thì chỉ có một.”

“Tôi dùng một số tiền lớn tìm một người phụ nữ, sinhra Thừa Viễn, còn Bạch Linh cũng coi thằng bé như con ruột, tôi cho rằng, mọichuyện đã được giải quyết.”

“Thế nhưng sau đó, Bạch Linh gặp bố cô, cô ấy hạ quyếttâm, dùng trăm phương nghìn kế ly hôn với tôi.”

“Tôi không cách nào thừa nhận sự phản bội như vậy, tôikhông chấp nhận được chuyện vì không yêu tôi nên cô ấy mới rời khỏi tôi. Vìvậy, tôi trút tất cả tội lỗi lên người Thừa Viễn. Tôi cho rằng, vì thằng bé nênBạch Linh mới nhớ tới chuyện tôi không chung thủy với cô ấy, mới nghĩ tớichuyện rời khỏi tôi.”

“Tôi vốn rất nghiêm khắc với Thừa Viễn, sau khi Bạch Linhbỏ đi, tính cách tôi càng thay đổi, gây ra rất nhiều chuyện làm tổn thương đếnThừa Viễn… Những chuyện này, không nói gì đến một người cha, ngay cả một ngườidưng cũng không thể gây ra.”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cổ Chí vô cùng đau khổ, khóe mắtông ta chảy xuống một giọt nước mắt.

“Tôi có lỗi với Thừa Viễn, giờ tôi bị loại bệnh này làông Trời trừng phạt tôi, tôi tình nguyện chấp nhận, tôi không nên hy vọng ThừaViễn cứu tôi, tôi không có tư cách làm vậy, cũng không xứng để làm vậy. Nguyệnvọng duy nhất của tôi là có thể trước khi chết nhìn thấy thằng bé một lần… Tôichỉ muốn nhìn thằng bé một chút, đứa con trai duy nhất của tôi.”

Thân thể Cổ Chí đã vô cùng suy yếu, đối với ông ta,nói nhiều như vậy đã là quá sức rồi, không lâu sau, ông ta lại nặng nề ngủ.

Du Nhiên ra khỏi phòng bệnh, hỏi thăm khắp nơi, cuốicùng cũng tìm được Cổ Thừa Viễn trên sân thượng.

Anh ta đang hút thuốc, khói trắng luẩn quẩn vờn quanhgương mặt anh ta.

Du Nhiên đi tới phía sau anh ta, không biết phải mởmiệng thế nào, đành lẳng lặng đứng đó.

Qua thật lâu, Cổ Thừa Viễn mới hỏi: “Ông ta thế nàorồi?”

Lúc này Du Nhiên mới kể lại toàn bộ những điều Cổ Chívừa nói trong phòng bệnh.

Trong khi nghe, Cổ Thừa Viễn không lên tiếng, tiếp tụchút thuốc.

Một cơn gió thổi tới, khiến khói thuốc bay vào mũi vàmiệng Du Nhiên, cô không nhịn được bắt đầu ho khan.

Thấy vậy, Cổ Thừa Viễn lập tức dập tắt thuốc lá, xoayngười, vỗ nhẹ lên lưng Du Nhiên.

Sau khi vỗ vỗ, tay anh ta bỗng nhiên khẽ động, chớpmắt đã ôm Du Nhiên vào lòng.

Du Nhiên muốn giãy dụa theo phản xạ, nhưng một câu nóicủa Cổ Thừa Viễn khiến cô bỏ qua cho ý định này: “Du Nhiên, anh mệt muốn chết,để anh dựa vào một lát, được không?”

Giọng nói của anh ta mang theo một cảm giác cầu xin bấtlực, khàn khàn trầm thấp, thấm qua da, truyền vào tận xương tủy, bất cứ ai cũngkhông thể từ chối.

Du Nhiên để mặc anh ta tựa đầu trên người mình.

Cơn gió mát mang theo hương vị của nắng thổi lời nóicủa Cổ Thừa Viễn vào trong tai Du Nhiên.

“Biết vì sao anh lại hận Khuất Vân như vậy không? Bởivì khi anh và Khuất Vân ở cùng một phòng ký túc, anh đã từng tận mắt nhìn thấybố mẹ cậu ta ân cần hỏi thăm cậu ta, nhưng thái độ của Khuất Vân đối với sựquan tâm của bọn họ rất lạnh lùng. Tình thương của bố mẹ, một thứ mà anh vĩnhviễn không thể có, trong mắt cậu ta lại không đáng để tâm đến, vì vậy, anh ghentỵ với cậu ta, ghen tỵ tới mức căm hận. Cho nên anh vờ làm bạn của cậu ta, chonên anh mới có ý định để cậu ta nhìn thấy sự phản bội của anh và Đường Ung Tử.”

Bầu trời rất xanh, là một màu xanh rất tinh khiết,không có bất cứ tạp chất nào, một chiếc máy bay bay qua bầu trời phía trên bọnhọ, phát ra những tiếng ù ù, phá tan những đám mây thành từng mảnh nhỏ.

“Anh đối với em, cũng là như vậy phải không, khi anhđau khổ, em lại không hề hay biết, thậm chí còn vô số lần thể hiện sự hạnh phúccủa mình ngay trước mặt anh.”

Anh, nhìn xem, bố mẹ mua váy và giày mới cho em này,có đẹp không?

Anh, cuối tuần sau bố mẹ sẽ đưa em đi công viên tròchơi.

Anh, vì sao bố anh chưa bao giờ đưa anh ra ngoài chơi?

Chính Du Nhiên cũng không còn nhớ rõ, rốt cuộc, rốtcuộc cô đã xát muối lên vết thương của Cổ Thừa Viễn bao nhiêu lần.

“Đúng vậy.” Cổ Thừa Viễn vùi mặt sâu vào trong tóc DuNhiên, ngửi hương thơm đặc biệt tươi mát của cô: “Anh ghen tị với em, ghen tịtừng chút hạnh phúc của em, anh cho rằng, nếu không vì em, mẹ sẽ không bỏ anhlại, anh cho rằng, em chính là người đã cướp đi hạnh phúc của anh.”

“Ngày từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã lên kế hoạch làmsao để em cảm nhận được sự đau khổ sâu nhất. Sau nhiều năm, cuối cùng anh đãlàm được, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của em, anh lại phát hiện, kết quả nàykhông khiến anh vui vẻ như anh đã tưởng.”

“Sau khi đã tổn thương em, anh mới biết được mình thậtsự muốn gì từ em – điều anh muốn chính là khi em kéo cánh tay anh, cố ý cau màylàm nũng; điều anh muốn chính là em dựa vào vai anh, nụ cười rạng rỡ như ánhmặt trời; điều anh muốn chính là em không hề cảnh giác ngủ trên người anh, cho dùđang ngủ vẫn nắm chặt lấy áo anh, giống như chỉ cần có anh là có được toàn bộthế giới.”

“Thế nhưng một Du Nhiên như vậy không bao giờ quay trởvề nữa. Em bị anh đâm mạnh một dao, từ đó về sau, ánh mắt em nhìn anh tràn ngậpđề phòng và trốn tránh.”

“Anh bắt đầu quấn lấy em, anh uy hiếp em, anh ép bứcem, đều để có được em lần nữa, anh tự cao tự đại cho rằng, em sẽ tha thứ chonhững tổn thương anh từng mang đến cho em, cuối cùng em sẽ trở về.”

“Thế nhưng, ngày hôm nay, khi nhìn thấy bộ dáng đó củaông ta, khi anh nhớ tới những thương tổn ông ta đã gây ra cho anh, anh mới hiểuđược cảm nhận của em, mới hiểu được sự chối từ của em đối với anh – tha thứ,không phải một chuyện dễ dàng.”

Cổ Thừa Viễn dựa vào càng ngày càng nặng, giống nhưanh ta không thể chịu nổi bất cứ điều gì nữa.

“Du Nhiên, nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm gìbây giờ?”

Đám mây bị xé rách, trải qua thời gian tự sửa chữa lạihợp với nhau, nổi bật trên nền trời xanh biếc, như chốn thiên đường, càng tươiđẹp.

“Anh, cứu ông ta đi, ông ta đã biết sai rồi, cho haibố con anh một cơ hội, mở ra nút thắt trong lòng anh, sống một cuộc sống mới.”

Du Nhiên nói.

Cổ Thừa Viễn đồng ý.

Trải qua một loạt kiểm tra, trong thời gian ngắn nhấtbệnh viện đã sắp xếp cuộc phẫu thuật cho bọn họ.

Ngày phẫu thuật, Du Nhiên đi cùng Cổ Thừa Viễn.

Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Cổ Thừa Viễncầm tay Du Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

“Có lẽ, anh sẽ một lần nữa có bố.” Anh ta nói.

Du Nhiên nặng nề gật đầu, giống như một lời hứa hẹn.

Thời gian phẫu thuật rất dài, Du Nhiên luôn ngồi bênngoài chờ đợi, cho tới khi Bạch Linh đến.

“Con nên nói cho mẹ biết.” Bạch Linh nói.

“Con không muốn khiến mẹ lo lắng.” Du Nhiên giảithích, sau đó thở dài một hơi: “Con nghĩ, lúc này, có lẽ bọn họ đã hòa thuậnrồi.”

Rồi cô kể lại đoạn đối thoại của Cổ Chí và Cổ ThừaViễn, tất cả đều kể lại cho mẹ.

Nghe vậy, Bạch Linh không có vẻ vui mừng, ngược lại,trên mặt có chút lo lắng.

Một lúc lâu sau, bà giãn nếp nhăn trên trán ra, nóiđến một việc khác: “Thừa Viễn luôn rất hiếu thuận, trước đây, mỗi lần mẹ về đếnnhà đều chạy đi lấy dép cho mẹ, thấy mẹ mệt mỏi, lập tức chạy tới đấm lưng chomẹ, khi mẹ bị bệnh, cũng luôn hoảng hốt như thế giới sắp sập xuống vậy… ThừaViễn, là một đứa trẻ ngoan, lại phải chịu sự tổn thương không công bằng mànhững người lớn gây ra.”

Du Nhiên dựa đầu vào tường, hít vào mùi thuốc khửtrùng đặc trưng của bệnh viện, chậm rãi tưởng tượng Cổ Thừa Viễn khi còn bé sẽthế nào.

Giống như tất cả những đứa trẻ khác, đều có đôi mắttrong sáng, thuần khiết, đều có một trái tim không chút bụi bẩn.

Thế nhưng, tất cả những tổn thương khủng khiếp đó đãdần dần dập tắt ánh sáng trong trái tim anh ta, để lại trong nó những vếtthương xấu xí như vết roi quất.

Đang suy nghĩ, Bạch Linh đột nhiên hỏi: “Du Nhiên, đốivới Thừa Viễn, rốt cuộc con có tình cảm thế nào?”

Du Nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ, đôi mácô nhất thời ửng đỏ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Mẹ biết nói vậy rất kỳ lạ, thật ra, ngay từ khi haicon còn bé, mẹ và bố con đã thương lượng có nên nói cho các con biết chuyện cáccon không có quan hệ huyết thống hay không. Con biết không? Ý của bố con là hyvọng các con có thể là một đôi thanh mai trúc mã, vô tư lớn lên bên nhau, hyvọng các con kết hôn, hy vọng Thừa Viễn có thể vĩnh viễn chăm sóc con. Nhưng mẹđã khăng khăng giấu diếm, bởi vì…” Bạch Linh hạ tầm mắt: “Mẹ không thật sự hyvọng lại có dính dáng gì tới nhà họ Cổ.”

Du Nhiên cúi đầu, nhìn đôi giày vải của mình, trên đócó dính chút bụi.

“Nhưng mẹ không ngờ rằng, hai con vẫn…” Bạch Linh cốgắng lựa chọn từ ngữ: “Thật ra, như vậy cũng tốt. Du Nhiên, mẹ nhìn ra đượcThừa Viễn rất thích con, nếu con cũng bằng lòng, mẹ và bố con rất vui nếu haicon ở bên nhau.”

“Mẹ…” Du Nhiên cắn môi, lắc đầu.

“Đương nhiên, chuyện này phải xem ý của con.” BạchLinh nhìn về phía phòng phẫu thuật, cái đèn đỏ vẫn phát sáng: “Thế nhưng, DuNhiên à, nếu Thừa Viễn ở bên con, thằng bé sẽ rất vui vẻ.”

Du Nhiên không trả lời, chỉ nhìn giày của mình, tronglòng cũng hỗn loạn, quấn quýt như đám dây giày kia.

Bởi vì thời gian phẫu thuật khá dài nên Bạch Linh vềnhà mang cơm đến cho Du Nhiên, một mình Du Nhiên ngồi trên dãy ghế bên ngoàiphòng phẫu thuật.

Thật ra, sâu trong tim, trải qua liên tiếp nhữngchuyện mấy ngày nay, Du Nhiên đã không còn hận Cổ Thừa Viễn như trước nữa.

Những tổn thương anh ta từng chịu khiến cô tha thứ choanh ta.

Thế nhưng, tha thứ là một chuyện, ở bên anh ta lại làmột chuyện khác.

Giống như Du Nhiên từng nói với chính mình, thời giankhông thể quay trở lại.

Cô đã bước qua Khuất Vân, đã bước qua Tiểu Tân, cô đãcách nơi đó rất xa rồi.

Cô của hiện tại nên suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô vàKhuất Vân.

Nghĩ vậy, Du Nhiên cúi đầu nhìn danh bạ trong di độngcủa mình, ở đó có một dãy số, không có tên, chỉ có số.

Đó là số của Khuất Vân.

Giống như rất xa lạ, nhưng Du Nhiên lại khắc ghi nótrong đầu.

Không có gì phải cố gắng, chỉ mỗi ngày đều nhìn vàilần, lâu dần, nó cứ hiện lên trước mắt.

Giống như chủ nhân của nó, Du Nhiên muốn quên, nhưngcô phát hiện ra, rất nhiều thứ đã chôn sâu vào tim, cho dù có dùng một con daosắc bén nhất cũng không cắt bỏ được.

Đã rất nhiều lần, cô từng chữ, từng chữ nói với KhuấtVân, nói mình không còn yêu anh, nói mình sẽ sống một cuộc sống mới, nói mìnhsẽ không quay đầu lại.

Nhưng những lời này, dưới sự tiến công của anh, đãchậm rãi dao động.

Nghe xong câu chuyện của ba đương sự năm đó, cuối cùngDu Nhiên đã hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vốn nghĩ rằng vì Đường Ung Tử KhuấtVân mới chọn cách trả thù, nhưng giờ nhìn lại xem ra cũng không phải như vậy.

Tuy Du Nhiên đã chịu tổn thương, nhưng có một số loạiđộng cơ vẫn khiến người ta dễ tiếp thu hơn.

Trong khoảng thời gian này, Khuất Vân cũng làm rấtnhiều chuyện mà Du Nhiên từng cho rằng cả đời này anh cũng không thể làm.

Anh vì cô mà bị thương, anh vì cô mà quỳ một gối, anhvì cô mà không để ý đến chuyện loét dạ dày, giúp cô chắn rượu.

Khuất Vân là một người lạnh lùng, không hay để lộ cảmxúc, để anh làm được những việc như vậy, Du Nhiên cho rằng, trong lòng anh, ítnhất cô cũng quan trọng.

Mấy ngày trước, Du Nhiên đã kể lại tất cả những chuyệnnày cho gái Diệp.

Lúc đó, gái Diệp cảm động đến mức nước mắt nước mũiđầm đìa, khóc chán lại mắng Du Nhiên cố chấp, suy nghĩ lung tung, khuyên cô maulàm hòa với Khuất Vân.

Có lẽ, từ bên ngoài nhìn vào, Khuất Vân tuy đã tổnthương cô, nhưng anh đã biết lỗi, đã ăn năn, đã dùng toàn bộ sức lực để cứuvãn, nếu đã vậy, cô không nên tự làm khó mình, nên quý trọng người trước mắt,nên ở bên Khuất Vân một lần nữa.

Chỉ là, suy nghĩ của người trong cuộc lại không giốngvậy.

Du Nhiên không qua được chính suy nghĩ của mình.

Vẫn không cách nào phóng khoáng như vậy, thoải mái nhưvậy.

Dù sao, cô đã yêu sâu nặng như vậy, bị thương sâu nặngnhư vậy.

Cô vẫn tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc cô và Khuất Vânphải đi bước tiếp theo thế nào?

Du Nhiên thở dài, đút điện thoại vào trong túi.

Cuộc phẫu thuật thành công, không xảy ra bất cứ chuyệngì ngoài ý muốn, chỉ là Cổ Thừa Viễn gầy đi nhiều, sức khỏe bị ảnh hưởng.

Mỗi ngày Bạch Linh đều đun những loại canh dưỡngthương bồi bổ, Du Nhiên chịu trách nhiệm đưa tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, tự tayđút cho anh ta uống.

May mà thân thể vốn tốt, một vài ngày sau, Cổ ThừaViễn đã có thể xuống đất đi vài bước.

Rất nhiều lúc, Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, muốn nóilại thôi.

Du Nhiên biết, anh ta muốn hỏi tình trạng của Cổ Chí.

Cổ Chí lớn tuổi, khôi phục chậm hơn anh ta, nhưng hômtrước đã có thể ngồi dậy, mở miệng nói chuyện.

Nhưng, Du Nhiên cũng biết, từ sau khi tỉnh dậy, chotới giờ Cổ Chí vẫn không nhắc tới tên của Cổ Thừa Viễn.

Chưa từng.

Du Nhiên không đành lòng để Cổ Thừa Viễn tiếp tụcngóng đợi như thế, vì vậy, cô chủ động tới phòng bệnh của Cổ Chí.

Khi cô tới, Cổ Chí đang nhàn nhã nằm trên giường, xemti vi.

“Ông không quan tâm tới tình trạng của anh ấy sao?” DuNhiên cảm thấy tức giận với thái độ dửng dưng của ông ta.

Cổ Chí cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển kênh, khôngthèm liếc nhìn Du Nhiên một cái, chỉ dùng giọng nói thờ ơ nhất thế gian để nói:“Nó chết rồi à?”

“Sao có thể?!” Du Nhiên nhíu mày.

“Nếu chưa chết thì có gì phải hỏi?” Vẻ mặt Cổ Chíkhông có cảm xúc gì, cùng với vẻ hối hận chân thành trước đó Du Nhiên nhìn thấylà hai người hoàn toàn khác nhau.

“Là anh ấy cứu ông! Lẽ nào ông không muốn thăm anh ấylấy một lần sao?” Du Nhiên bỗng nhớ lại sự lo lắng trong ánh mắt mẹ cô khi nghecô kể về chuyện này, trong nháy mắt, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản nhưcô đã nghĩ.

“Tôi đã cho nó sinh mênh, giờ nó nên trả lại cho tôi.”Giọng nói Cổ Chí không phải sự trầm thấp khi bị bệnh nặng, mà là sự cứng rắn,vô tình như sắt thép.

Du Nhiên kích động tiến lên trước một bước: “Nhưng hômđó rõ ràng ông đã ra vẻ sám hối trước mặt tôi, ông…”

“Nếu tôi không nói thế, sao có thể lừa được nó hiếngan cho tôi?” Lời nói của Cổ Chí khiến toàn thân Du Nhiên lạnh run.

“Sao ông có thể làm vậy?!” Du Nhiên bỗng cảm thấy mắthoa lên, giống như thế giới vốn thanh bình đột nhiên bị màu đen từ bên ngoàixâm nhập, bóp chặt.

“Khi cô muốn sống, cô có thể làm một số chuyện, nóimột số lời trái lương tâm, tỏ vẻ yếu đuối một chút, có gì ghê gớm đâu?” Hôm naythời tiết thật đẹp, bầu trời trong vắt, không một gợn mây, ánh mặt trời thỏasức chiếu vào phòng bệnh, nhưng dù có sáng đến thế nào chăng nữa cũng khôngkhiến những đường cong cứng rắn trên gương mặt Cổ Chí mềm mại hơn được.

Gương mặt ông ta thon gầy, giống như một con dao lạnhlùng, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm trái tim người ta bị cắt một cái.

“Ông không phải người!!!” Du Nhiên mạnh mẽ lên án:“Sao ông có thể tổn thương anh ấy như thế?!”

Cổ họng Cổ Chí giống như làm từ băng, mỗi một chữthoát ra đều như băng tuyết: “Nếu đây là làm tổn thương nó, cô cũng là đồnglõa… Nếu cô không khuyên nó, nó sẽ cứu tôi sao?”

Những lời này giống như một chậu nước đá giữa trờiđông, dội xuống Du Nhiên từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến cô lạnh đến mức hàmrăng va vào nhau lập cập.

Đúng vậy, cô là đồng lõa, là cô ngu ngốc đã khuyên CổThừa Viễn tha thứ, đã khuyên Cổ Thừa Viễn hiến gan, đã khuyên Cổ Thừa Viễn chịutổn thương một lần nữa.

Du Nhiên nghe thấy được tiếng vang từ chính hàm răngcủa mình, ngoài ra, còn có tiếng động từ cửa truyền đến – tiếng nắm tay, bịngười ta siết rất chặt, rất chặt, chặt như muốn bóp nát chính nó.

Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Cổ Thừa Viễn đứng bêncửa.

Không có kích động hay bất cứ cảm xúc nào khác, vẻ mặtanh ta rất bình tĩnh, giống như vực sâu không đáy, giống như nước trong giếngcổ, nơi ánh mặt trời không cách nào chiếu tới được, hoàn toàn không có một gợnsóng.

Thế nhưng, sắc mặt anh ta tái nhợt, giống như máu toànthân đều dồn hết về lòng bàn chân.

Du Nhiên đứng sững tại chỗ, hoàn toàn mất đi khả năngtư duy, cô không biết phải làm thế nào mới có thể giảm sự tổn thương của CổThừa Viễn tới mức thấp nhất.

Có lẽ, làm thế nào cũng là vô dụng.

Thời gian bất lực của Du Nhiên cũng không kéo dài lâu– Cổ Thừa Viễn xoay người, dùng sự bình tĩnh đặc biệt của anh ta, rời đi.

Du Nhiên vội vàng cất bước, đuổi theo anh ta.

Nhưng cô không dám tới gần, bởi vì cô không biết nênlàm gì, nên nói gì với anh ta.

Vì vậy, cô chỉ có thể đi theo anh ta từng bước.

Trên hành lang, hai người, một trước một sau, ngườingoài nhìn vào không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng trái tim Du Nhiên lại đau đớn nhưchìm trong lò lửa.

Sau khi về đến phòng bệnh, Cổ Thừa Viễn đi thẳng vàotoilet, khóa trái cửa lại, lập tức, bên trong truyền ra tiếng nước chảy che lấptất cả âm thanh.

Du Nhiên đứng sát cạnh cửa toilet, không biết làm gì.

Cô nghĩ, cô nên để Cổ Thừa Viễn yên tĩnh một mình, vìvậy, cô cố gắng đè xuống ý định gõ cửa, chỉ thấp thỏm, hoảng sợ chờ đợi.

Thời gian từng phút trôi qua, mỗi một giây đều nhưchiếc kim châm bén nhọn đâm vào tim Du Nhiên.

Bên trong, ngoại trừ tiếng nước, không còn chút độngtĩnh nào.

Sự im lặng khiến người ta bất an.

Sau nửa giờ khó kìm nén nhất, Du Nhiên không còn chútkiên nhẫn nào nữa, trái tim cô đã phồng lên đến mức đè vào khí quản, khiến côkhông hít thở nổi.

Vì vậy, cô định gõ cửa.

Nhưng gần như đồng thời với lúc cô giơ tay lên, cửatoilet mở ra, Cổ Thừa Viễn lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

“Anh…”

Du Nhiên vừa gọi một tiếng, Cổ Thừa Viễn lập tức vươntay, ôm chặt lấy cô.

Lúc này, anh ta dùng rất nhiều sức, tràn ngập tuyệtvọng.

Lúc này, Du Nhiên không có lý do gì, không có tư cáchgì, cũng không có dũng khí để đẩy anh ta ra.

Du Nhiên vươn tay, ôm lấy Cổ Thừa Viễn.

Trong giờ khắc toàn bộ thế giới này đều vứt bỏ anh ta,Du Nhiên không thể cũng buông tay.

Tuyệt đối không thể.

Cùng lúc với ý nghĩ này nảy ra trong đầu, khóe mắt DuNhiên liếc thấy một tia sáng quen thuộc.

Một tia sáng lạnh lạnh, tia sáng phản chiếu từ đôi mắtkính cũng lạnh lạnh như thế.

Du Nhiên vừa duy trì tư thế bị Cổ Thừa Viễn ôm và ômlấy Cổ Thừa Viễn, vừa quay đầu lại.

Quả nhiên, Khuất Vân đứng ở cửa, một đôi mắt sáng tốikhó dò.

Tôi ị vào! Du Nhiên thấp giọng chửi một tiếng, lẽ nàogần đây lưu hành kiểu xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt sao?!

Du Nhiên cảm thấy bản thân lúc này đang ở trong ĐịaNgục.

Phía trước đang ôm chặt cô là một cái tội mà cô nênchịu, phía sau đang nhìn chằm chằm cô là một cái tội mà cô đã tạo.

Ánh mắt phía sau là băng, đang không ngừng đâm thủnglưng cô, cái ôm phía trước là lửa, đang không ngừng hòa tan một ít mỡ vốn cằncỗi trước ngực của cô.

Thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Sau khi tiếp nhận loại dày vò này một phút, cuối cùngDu Nhiên không chịu nổi nữa, quyết định ít nhất phải giải quyết xong một người.

Vì vậy, cô quay đầu lần nữa, liếc mắt về phía KhuấtVân ý bảo anh ra ngoài chờ cô.

Khuất Vân lặng lẽ liếc cô một cái, đợi Du Nhiên hứng đủhàn khí rồi mới làm theo ý cô.

Chờ anh ra khỏi cửa, Du Nhiên cố gắng nhẹ nhàng đẩy CổThừa Viễn ra, nói: “Anh, em ra ngoài một chút đã.”

Khi cô đang xoay người, Cổ Thừa Viễn giữ tay cô lại.

Ánh mắt anh ta là một mảng rêu xanh âm u lạnh lẽo.

“Trong lòng em, cậu ta vẫn quan trọng hơn, phảikhông?”

Cổ Thừa Viễn đã hỏi một cậu như vậy.

Anh ta đã nhìn thấy Khuất Vân.

Sợ Khuất Vân ở ngoài chờ lâu mất kiên nhẫn lại xảy rachuyện gì đó, Du Nhiên đành nói: “Em sẽ quay lại.”

Ngữ điệu, ngay cả chính cô cũng cảm thấy qua loa.

Sau đó, cô buông tay anh ta ra, ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang, Du Nhiên nhìn thấy Khuất Vân, cô do dựmột chút rồi bất chấp tiến lên, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Khuất Vân không trả lời, mà hỏi lại một câu khiến DuNhiên bất ngờ, không kịp đề phòng: “Tôi nghe được một tin – em và Cổ Thừa Viễn,không có quan hệ huyết thống, phải không?”

Du Nhiên cũng không ngờ anh vừa mở miệng đã hỏi chuyệnnày, chỉ khẽ nhếch môi, không biết trả lời thế nào.

“Phải không?” Khuất Vân hỏi tới.

Du Nhiên cố gắng ra vẻ tự nhiên, đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy, cái ôm vừa rồi là thế nào?” Khuất Vân tiếp tụchỏi.

“Chính là, tứ chi ở cùng một chỗ.” Du Nhiên nói.

“Tôi biết.” Tia sáng trên kính của Khuất Vân lại lạnhhơn.

Du Nhiên: “Biết rồi còn hỏi làm gì?”

Khuất Vân: “…”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây hai người đã từngqua lại.” Khuất Vân nói.

“Đó là chuyện rất lâu trước đây.” Du Nhiên không rõtrọng tâm nằm ở đâu.

“Nhưng chuyện này thật sự tồn tại.” Khuất Vân nói ratrọng tâm.

“Anh muốn nói gì?” Du Nhiên hỏi.

“Em và cậu ta, nên tránh mặt, không phải sao?” KhuấtVân nói.

“Anh đang dạy bảo tôi sao?” Du Nhiên nhíu mày: “Cònnữa, vì sao lại im lặng chạy tới đây, tôi nhớ anh đã hứa sẽ cho tôi thời giansuy nghĩ cẩn thận.”

“Nếu thời gian em gọi là suy nghĩ cẩn thận có nghĩa làở cùng với Cổ Thừa Viễn, vậy lời hứa này, tôi rút lại.” Ngữ khí của Khuất Vâncũng không vui.

“Anh ta phải phẫu thuật, tôi nghe lời mẹ tới chăm sócanh ta, chuyện này có gì sai?” Du Nhiên cố gắng để biểu hiện của mình thêm vẻcây ngay không sợ chết đứng.

“Đường Ung Tử nói với tôi một chuyện.” Một câu nói củaKhuất Vân chứa rất nhiều hàm nghĩa.

Thì ra đây mới là sự trả thù của Đường Ung Tử, Du Nhiêncũng không hiểu rốt cuộc cô ta trả thù Khuất Vân hay trả thù mình nữa.

Từ khi Đường Ung Tử tới chỗ Vưu Lâm, nhất định biếtđược không ít chuyện về cô và Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên cũng không rõ rốt cuộcKhuất Vân đã biết được bao nhiêu.

Biện pháp duy nhất chính là nói lảng sang chuyện khác.

“Đường Ung Tử, thì ra hai người vẫn còn liên lạc.” DuNhiên liếc mắt nhìn anh một cái.

“Em cho rằng chiêu này dùng được à?” Khuất Vân rấtlớn, rất mạnh, thỉnh thoảng còn rất gian trá liếc mắt đã nhìn ra ý định của cô.

“Nếu anh không tin tôi, có thể bỏ cuộc, đi tìm ngườikhác tốt hơn.” Sau khi nói ra những lời này, Du Nhiên bỗng cảm thấy rất hảgiận.

Hai người rất gần nhau, xuyên qua đôi mắt kính, DuNhiên nhìn thấy đôi mắt Khuất Vân.

Nơi đó, một chút tức giận bắt đầu trào lên, nhưng khitới gần sát phía ngoài đôi mắt, lại từ từ hóa thành một loại bất đắc dĩ: “Nếucó thể khống chế, tôi đã làm như vậy từ lâu.”

Câu trả lời như vậy khiến Du Nhiên không cách nào đánhtrả.

Nhưng cô xác định, hiện tại, không phải lúc để tiếptục dây dưa với Khuất Vân.

Thứ nhất, tâm trạng Cổ Thừa Viễn không ổn định, là lúccần người làm bạn.

Thứ hai… Đối mặt với một Khuất Vân như vậy, trái timDu Nhiên có chút mơ hồ.

Giống như trời thu mưa rơi, ngồi trong xe, kính thủytinh mờ mờ, không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Vì vậy, cô phất tay: “Giờ tôi không có thời gian nóivới anh những chuyện này, cứ dựa theo hứa hẹn giữa chúng ta, anh về trước đi…Nếu như anh còn muốn chờ.”

Đang định bỏ đi, lời nói của Khuất Vân lại bay tới:“Tôi sẽ không để em một mình ở cạnh Cổ Thừa Viễn.”

Sau đó, anh xoay người chắn trước mặt Du nhiên, đôimắt sâu thẳm của anh tập trung nhìn thẳng vào Du Nhiên một cách kiên định: “Tôivà cậu ta, em chọn ai?”

“Ai cũng không chọn.”

Du Nhiên ghét thái độ cứng rắn này của Khuất Vân, dờibước, định đột phá vòng vây từ bên cạnh.

Nhưng Khuất Vân nắm lấy vai cô, tiếp tục ép hỏi: “Ítnhất, cho tôi một lời chắc chắn, em coi cậu ta là người thân hay một người đànông?”

Mắt thấy thời gian trôi qua, cô đã ra ngoài hơi lâu,tình huống của Cổ Thừa Viễn khiến Du Nhiên lo lắng không thôi.

Lúc này cô không có thời gian để nói chuyện phiếm vớiKhuất Vân.

Chạy trốn từ bên cạnh có vẻ có chút khó khăn, dướitình huống cấp bách, Du Nhiên đành phải cắn răng, hai chân dùng chút lực khuỵuxuống, muốn trực tiếp chui qua hai chân Khuất Vân.

Cũng không phải ý định kỳ lạ.

Đầu tiên, hai chân Khuất Vân đang ở vị trí xa nhau, đủkhông gian cho cô hoạt động.

Thứ hai, hai tay Khuất Vân đang nắm vai cô, dùng lựcđè xuống tạo cho cô một lực đẩy nhất định.

Vì vậy, Du Nhiên quyết định làm vậy.

Nhưng kế hoạch của cô chỉ có khởi đầu mà không có kếtthúc.

Khuất Vân có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Du Nhiênsẽ dùng chiêu này, vì vậy, khi thân thể cô vừa khuỵu xuống, anh đành khom ngườibảo vệ chính mình, bởi vậy, khe hở giữa hai chân lại càng lớn hơn, Du Nhiên cóthể chui qua càng thuận lợi.

Vốn là, nếu cái mông Du Nhiên lướt sát qua mặt đất,vậy đầu của cô có thể lướt qua ngay bên dưới đũng quần Khuất Vân.

Đáng tiếc, bởi vì sức lực của Khuất Vân đủ lớn nên cóthể túm lại thân thể cô lại, cách mặt đất còn hai mươi phân.

Nói cách khác, đầu của Du Nhiên, cao hơn kế hoạch haimươi phân.

Vì vậy, mặt cô, đập thẳng vào cậu em trai nhà KhuấtVân.

Đó là một vật cứng, làm cho cái mũi của Du Nhiên đaunhức.

Vừa chịu đau khổ, Du Nhiên vừa an ủi chính mình: quênđi, quên đi, coi như ăn đậu hũ của anh ta một lần là được.

Lực tác động lẫn nhau, mặt Du Nhiên cũng làm Khuất Vânđau, lúc này, anh thả lỏng sự kiềm chế đối với Du Nhiên ra.

Nhân cơ hội này, Du Nhiên vội vàng cúi người, chui quađôi chân dài của Khuất Vân, vắt chân chạy về phía phòng bệnh của Cổ Thừa Viễn.

Đang đau đầu suy nghĩ phải an ủi Cổ Thừa Viễn thế nào,khi bước vào phòng bệnh, Du Nhiên lại phát hiện không cần phải đau đầu vì vấnđề này nữa.

Bởi vì sẽ không có ai nghe lời an ủi của cô – Cổ ThừaViễn đã không thấy đâu nữa.

Thân thể Du Nhiên lạnh đi một nửa, biến mất với sự đảkích đó, có trời mới biết Cổ Thừa Viễn sẽ xảy ra chuyện gì.

Du Nhiên vội vàng báo cho bệnh viện, mọi người tìmkhắp các ngóc ngách một lần, vẫn không tìm thấy dù chỉ là cái bóng của Cổ ThừaViễn.

Cuối cùng, là Khuất Vân đưa ra đề nghị kiểm tra máyghi hình an ninh mới phát hiện sau khi Du Nhiên ra khỏi phòng bệnh nói chuyệnvới Khuất Vân được một hai phút, Cổ Thừa Viễn liền mặc áo khoác vào, rời khỏiphòng bệnh, từ một cầu thang bên cạnh phía bên kia hành lang đi xuống, ra khỏibệnh viện.

Du Nhiên vội vàng báo với bố mẹ, nói rõ tình hình vớihọ, ba người bàn bạc chia nhau ra tìm.

Mấy chỗ như nhà ở, nhà bạn bè, nhà bạn làm ăn của CổThừa Viễn, chỉ cần Du Nhiên biết, bọn họ đều đi tìm, nhưng không có thu hoạchgì.

Du Nhiên biết, Khuất Vân vẫn đi theo cô từ nãy đếngiờ, nhưng cô không muốn để ý tới anh.

Thất vọng đi ra khỏi nơi cuối cùng mà cô cho rằng CổThừa Viễn có thể đến, Du Nhiên giẫm phải một hòn đá, nghiêng đi một chút.

Khuất Vân lập tức tiến lên đỡ lấy cô, nhưng Du Nhiênđẩy mạnh tay anh ra.

Cô hoàn toàn nổi giận rồi.

Không chỉ giận Khuất Vân mà còn giận chính mình.

Vì sao lại rời khỏi Cổ Thừa Viễn trong lúc thế này,thật là điên rồi.

Du Nhiên cho rằng, cô ngu ngốc đến mức không đáng sốngtrên đời nữa.

Ra vẻ thánh mẫu khuyên Cổ Thừa Viễn bỏ qua thù hận,hiến gan cứu cha, cô tưởng đây là một bộ phim truyền hình cũ rích hay sao?

Mà ngay lúc Cổ Thừa Viễn đang suy yếu nhất lại vẫnkhông để ý rời khỏi phòng bệnh của anh ta, còn không để ý tới cảm nhận của anhta.

Đúng vậy, cô ngu ngốc đến mức ngay cả chính cô cũngphải ghét bỏ bản thân.

“Đừng đi theo tôi, nhìn thấy anh tôi lại càng khôngvui.” Du Nhiên đẩy Khuất Vân ra.

Sau đó, cô chặn một chiếc taxi, nhanh chóng đi tới,đóng cửa lại, tùy tiện nói một địa chỉ cho tài xế.

Cho đến khi tách ra một khoảng cách tương đối, DuNhiên mới dám quay đầu lại.

Cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng tại chỗ, giống nhưđiêu khắc từ đá, không nhúc nhích.

Du Nhiên cảm thấy thân mình cứng lại.

Cô thực sự đã làm mọi thứ rối loạn.

Sau khi xuống xe, Du Nhiên đứng ven đường, suy nghĩnhư lạc vào mê cung.

Những nơi nghĩ đến đã tìm hết một lượt, vẫn không tìmthấy tung tích của Cổ Thừa Viễn, bước tiếp theo nên làm gì?

Đúng lúc này, di động vang lên, sau bốn tiếng, DuNhiên mới như tỉnh lại từ trong mơ, nhận điện.

Ai ngờ bên kia lại là giọng nói của Cổ Thừa Viễn.

“Du Nhiên.” Giọng nói của anh ta thật yếu ớt, gần nhưbị bao phủ bởi hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh.

“Anh, anh ở đâu?” Du Nhiên kêu to, hoàn toàn không đểý đến ánh mắt của người đi đường.

Cổ Thừa Viễn không trả lời, anh chỉ cúi đầu nói thầm:“Du Nhiên, giờ anh đang rất lạnh.”

“Anh, xin anh nói cho em biết, anh đang ở đâu, em sẽđến ngay lập tức!” Du Nhiên nhìn trái nhìn phải trên đường, tóc mái trên tránđung đưa.

“Rất lạnh, giống như khi đó em rời khỏi anh, lạnh nhưvậy.” Giọng nói đông cứng của Cổ Thừa Viễn mang theo chút mờ ảo.

Xem ra Cổ Thừa Viễn không chịu nói cho cô biết anh tađang ở đâu.

Du Nhiên sốt ruột, nhưng cô ép mình phải bình tĩnhlại, cố gắng nghe những âm thanh xung quanh phía bên kia điện thoại.

Dường như có rất nhiều tiếng cười, nghe như phần lớnlà tiếng trẻ con, còn có tiếng nhạc.

Tiếng nhạc du dương loáng thoáng truyền đến, chạm đếnmột chỗ nào đó sâu trong ký ức của Du Nhiên.

Đó là trong công viên trò chơi, tiếng nhạc của vòngquay ngựa gỗ.

Du Nhiên còn nhớ, sinh nhật năm mười tám tuổi đó, CổThừa Viễn đã đưa cô tới công viên trò chơi nằm ở tận cùng phía Bắc thành phố.

Ngày hôm đó, Du Nhiên đã ngồi vòng quay ngựa gỗ hếtlần này đến lần khác, còn Cổ Thừa Viễn, luôn ở bên cạnh cô.

Tiếng nhạc đó, giống hệt như tiếng nhạc đang truyềnqua ống nghe.

Có lẽ Cổ Thừa Viễn đang ở đó.

Du Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới công viên đó,sau khi mua vé, cô chạy thẳng tới vòng quay ngựa gỗ.

Khi vừa đến được khu ghế dựa bên cạnh rào chắn, DuNhiên nhìn thấy Cổ Thừa Viễn.

Cô xông lên, nhưng khi cách anh ta một đoạn lại đứnglại.

Ánh mắt Cổ Thừa Viễn đang nhìn hai đứa bé ngồi cùngnhau trên một con ngựa gỗ trong vòng quay, nhưng anh ta biết, Du Nhiên đang ởngay bên cạnh mình.

“Em còn nhớ không? Chiều hôm đó, em chỉ thích ngồi cáinày, để anh nhớ lại xem, em đã ngồi con ngựa màu trắng kia phải không?”

“Anh, vết mổ của anh còn chưa lành, chúng ta về bệnhviện trước đi.” Du Nhiên khuyên nhủ.

“Ngày đó, anh đã ở bên cạnh rào chắn này, nhìn em,trên gương mặt em là ngàn vạn ánh mặt trời. Anh mỉm cười với em, nhưng tronglòng luôn bị chút do dự gặm cắn.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng kể lại: “Anh đã nghĩ,nếu anh làm chuyện tiếp theo, anh sẽ không còn nhìn thấy gương mặt tươi cườicủa em nữa.”

“Nhưng khi đó em đã nói một câu, em nói khi em còn bé,mỗi cuối tuần bố mẹ đều đưa em đi chơi vòng quay ngựa gỗ.”

“Em biết không? Trước đây, mẹ cũng thường đưa anh đichơi vòng quay ngựa gỗ, chỉ có mẹ và anh, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất củaanh… Nhưng những chuyện đó, đều là trước khi em ra đời.”

“Trong một giây đó, anh bỗng nảy sinh ra rất nhiều thùhận đối với em, vì vậy, anh đã lôi em xuống vực sâu.”

“Em là người duy nhất yêu thương anh, nhưng anh đãdùng chính tay mình đẩy em ra. Giống như em từng nói, anh sẽ cô đơn cả đời.”

Không biết vì suy yếu hay vì nguyên nhân gì khác,giọng nói của Cổ Thừa Viễn chậm rãi thấp xuống.

“Anh, đó là em lỡ lời, anh đừng tưởng thật.”’ Du Nhiênvội vàng giải thích.

“Đó là sự thật, mẹ đã buông tay anh, còn em, cũngbuông tay anh, sẽ không ai nắm lấy tay anh nữa, đều do anh tự làm tự chịu.” CổThừa Viễn nở nụ cười, mỏng manh, giống như một đóa hoa trong suốt bằng băng.

Rất nhanh sẽ tan chảy dưới ánh mặt trời.

Du Nhiên nắm lấy vai Cổ Thừa Viễn, muốn nâng anh tadậy, nhưng bàn tay Cổ Thừa Viễn lại trùm lên bàn tay cô: “Du Nhiên, em sẽ đicùng Khuất Vân sao?”

Du Nhiên không có thời gian để trả lời vấn đề này, bởivì cô cảm giác được bàn tay của Cổ Thừa Viễn dính dính, ướt đẫm.

Cô rút mạnh tay ra, ngạc nhiên nhìn thấy trên mu bàntay mình đầy máu!

Đi nhanh tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên nhìnthấy, miệng vết thương trên bụng anh ta đang thong thả chảy máu.

Du Nhiên quá sợ hãi, lấy điện thoại ra định gọi xe cứuthương, nhưng Cổ Thừa Viễn cầm chặt lấy tay cô.

“Buông tay, anh không muốn sống nữa sao!” Du Nhiên vôcùng lo lắng,

“Du Nhiên, em không hiểu, sống cô đơn như vậy còn sốnglàm gì.” Đóa hoa bên môi Cổ Thừa Viễn ngày càng mỏng manh.

“Em, và cả bố mẹ nữa, đều ở bên cạnh anh mà!” Du Nhiênkiềm chế mình, bởi vì dùng quá nhiều sức để giãy dụa sẽ làm vết thương của CổThừa Viễn rách lớn hơn.

“Tình cảm đó không sưởi ấm được cho anh, điều anhmuốn, chỉ là em, là vợ của anh.” Cổ Thừa Viễn bỗng lấy một chiếc nhẫn kim cươngtừ trong túi ra, những ngón tay nhuốm máu ánh lên một màu hồng trên viên kimcương sáng bóng: “Du Nhiên, đồng cảm với anh cũng được, thương hại anh cũngđược, đừng rời khỏi anh lần nữa, đừng buông tay anh nữa.”

“Giờ không phải lúc nói những chuyện này!” Nhìn máunhỏ xuống mặt đất, trong lòng Du Nhiên như có lửa đốt.

“Hứa với anh.” Môi Cổ Thừa Viễn ngày càng tái nhợt:“Giờ, anh chỉ còn mình em.”

Máu chảy ra khỏi thân thể càng ngày càng nhiều, đôimắt của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng mờ nhạt, bàn tay cầm lấy tay cô cũng càngngày càng lạnh.

Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn rănggiật lấy chiếc nhẫn, xỏ mạnh vào ngón áp út.

Cảm giác lạnh lẽo giống như xiềng xích.

Cuối cùng, Cổ Thừa Viễn cũng thả cô ra, Du Nhiên vộivàng gọi xe cứu thương, cũng nhờ nhân viên của công viên trò chơi giúp cô nânganh ta đi.

Cho dù đã hôn mê, Cổ Thừa Viễn vẫn nắm chặt tay DuNhiên.

Sau khi đưa Cổ Thừa Viễn vào phòng phẫu thuật, DuNhiên rất nhanh đã gặp bố mẹ và… Khuất Vân.

Bố mẹ kéo tay Du Nhiên, cẩn thận hỏi mọi chuyện.

Trong lòng Du Nhiên là một mảnh hỗn loạn, ngay cảchính mình nói gì cô cũng không nhớ.

Nhưng cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng cách đó khôngxa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay cô.

Du Nhiên vô thức nắm chặt tay, viên kim cương tronglòng bàn tay vừa cứng vừa lạnh, giống như ánh mắt Khuất Vân.

Sau khi hỏi han xong, Bạch Linh và Lý Minh Vũ bị y tágọi đi nộp viện phí, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ còn một mình Du Nhiên đốimặt với Khuất Vân.

Du Nhiên dùng tay kia che khuất chiếc nhẫn kim cương,nhưng không ngờ như vậy càng giấu đầu hở đuôi.

Khuất Vân chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn về phíabàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Xem ra, em đã cho tôi đáp án.”

“Cái gì?” Du Nhiên hỏi.

“Giữa tôi và cậu ta, em chọn cậu ta, em coi cậu ta làmột người đàn ông.” Khuất Vân nói, giọng nói thật chậm.

Du Nhiên cố gắng sắp xếp những từ ngữ trong đâu, muốnnói rõ với anh những chuyện vừa xảy ra.

Nhưng Khuất Vân không cho cô cơ hội mở miệng.

Anh vươn tay, vuốt ve gương mặt Du Nhiên, mang theomột cảm giác thật nặng nề: “Du Nhiên, tôi thừa nhận, tôi đã thua, tôi đã đánhmất em, tôi không có khả năng để thắng trở lại. Tôi đã cố gắng, nhưng kết quảvẫn là vô dụng. Em yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền em nữa, sẽkhông cản trở bước chân của em nữa… Vậy, tạm biệt.”

Nói xong, anh xoay người, bỏ đi.

Đây là bài học thứ hai mươi mà Khuất Vândạy cho Du Nhiên - Rốt cuộc, anh cũng có thể bị đánh bại.