Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chương 19: Đàn ông khi đã nóng vội, là có thể bất chấp thủ đoạn



Dưới ánh đèn vừa mờ ảo vừa hỗn loạn, Tiểu Tân đã quaysang nói với cô rằng: “Lý Du Nhiên, tôi thích em.”

Ánh mắt cậu ta thật kiên định, lời nói của cậu ta cũngthật kiên định, bàn tay cậu ta nắm lấy tay cô, cũng kiên định.

Du Nhiên nhìn cậu ta đủ một phút, sau đó… “rầm” mộttiếng ngã lên bàn, vùi đầu vào giữa hai tay.

Lông mày của Tiểu Tân gần như biến thành hình dạnggiống gân xanh trên trán, lên xuống như những cuộn sóng, giống như có thủy quáiđi dạo dưới đó.

“Lý Du Nhiên, trong lúc tôi đang tỏ tình, em dám chọncách giả vờ ngủ không có sáng kiến nhất này!!!” Tiểu Tân túm cổ áo Du Nhiên,dùng sức lắc cô như đang vẩy tờ giấy.

“Xương tôi sắp rụng ra đến nơi rồi!!!” Du Nhiên xintha.

Lúc này Tiểu Tân mới chịu buông tay, nhưng lông màyvẫn ở trong trạng thái tức giận.

“Ai bảo cậu bỗng nhiên nói mấy lời kiểu thế này, tôikhông giả vờ ngủ còn làm gì được nữa?” Du Nhiên cúi đầu chỉnh lại quần áo mình,may mà cảnh xuân chưa lộ ra nhiều lắm.

Tiểu Tân nhìn mặt bàn, rồi lại nói: “Tôi nghiêm túc.”

“Nhưng tôi không thể nghiêm túc.” Du Nhiên nói: “Tôikhông muốn nghiêm túc nữa.”

“Bởi vì em từng bị tổn thương? Vì sợ? Lý Du Nhiên màtôi biết không phải người như thế.” Tiểu Tân thấp giọng nói.

“Đừng dùng phép khích tướng với tôi, tôi chính là loạingười như thế.” Du Nhiên nói thật: “Tôi không muốn yêu nữa, tốt nghiệp rồi, tớituổi phải đi xem mặt rồi, tôi sẽ chọn một người phù hợp rồi lấy người đó… Vậythôi.”

“Lẽ nào… Tôi còn không bằng một người đàn ông xa lạnào đó hay sao?” Tiểu Tân hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

“Tôi là tai họa, vì vậy không thể hại cả nhà cậu.” DuNhiên đánh giá chính mình như vậy.

“Tôi bằng lòng bị em gieo tai họa, em còn quan tâm làmgì?” Tiểu Tân nhíu mày.

“Còn tôi không muốn gieo họa cho cậu, cậu quản đượctôi chắc?” Du Nhiên cũng nhíu mày.

“Lý Du Nhiên, em nói cho rõ ràng, Long Tường tôi rốtcuộc có chỗ nào không xứng với em?” Tiểu Tân vỗ bàn.

“Có rất nhiều người xứng với tôi, chẳng lẽ cứ gặp ailà tôi phải hẹn hò với người đó?” Du Nhiên cũng vỗ bàn theo.

“Nhưng người thích em chỉ có tôi!” Tiểu Tân đứng lên,nhìn xuống Du Nhiên.

“Cậu nói thích tôi thì tôi sẽ phải hẹn hò với cậu haysao?! Hơn nữa, ai biết cậu có thực sự thích tôi hay không?” Du Nhiên cũng đứnglên, nhưng bởi vì khác biệt về chiều cao nên cô vẫn phải ngửa cổ nhìn Tiểu Tân.

Tiểu Tân: “Vậy em muốn tôi làm thế nào mới chịu tin tôi?!”

Du Nhiên: “Ngay lúc này cậu cởi quần nhỏ ra, tôi sẽtin cậu!”

Tiểu Tân: “…”

Du Nhiên không gào thét với Tiểu Tân nữa, lại ngồixuống, gọi thêm một cốc rượu, ngửa cổ, uống từng ngụm lớn.

Uống xong mới thở dài một tiếng: “Tiểu Tân, thích mộtngười là một chuyện phí công phí sức nhất trên thế giới, chị đây khuyên cậu,nghìn vạn lần đừng có ngu như thế…”

Đang tận tình khuyên bảo, khóe mắt Du Nhiên thoángliếc sang phía đối diện, lại phát hiện không thấy Tiểu Tân đâu nữa.

Xem ra là bị cô chọc giận bỏ đi rồi.

Du Nhiên phiền muộn – vì sao không giúp cô trả tiềnrồi hãy đi? Đúng là không ga lăng.

Đang oán giận, bỗng nhiên một vật thể màu trắng “vù”một cái bay tới trước mặt Du Nhiên.

Du Nhiên cố gắng mở ra đôi mắt lờ mờ, khi nhìn rõ, vộivàng nhảy về phía sau ba mét.

Đó là – một cái quần nhỏ tứ giác màu trắng.

Đôi mắt Du Nhiên, khi thì nhìn cái quần nhỏ màu trắngtrên bàn, khi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Tân, một lúc lâu sau mới phunra một câu.

“Thì ra… Cậu vẫn dùng quần nhỏ in hình cậu bé bút chìTiểu Tân.”

Tiểu Tân: “…”

Buổi tối hôm đó, sự lựa chọn duy nhất của Du Nhiênchính là tiếp tục uống, uống đến say.

Cô được như mong muốn, nhưng cả đêm đều mơ thấy cậu bébút chì Tiểu Tân lông mày sâu róm trên cái quần nhỏ hát rằng: “Voi ơi voi, saomũi mày lại dài như vậy?”

Trừ lần đó ra, Du Nhiên còn không ngừng mơ thấy cảnhTiểu Tân làm việc nhà trong khi cô đang ngủ mê mệt.

“Ngày mai tôi sẽ tới ký túc xá tìm em, lúc đó, em phảicho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Câu trả lời thuyết phục?

Bây giờ Du Nhiên chỉ muốn mổ bụng tự sát.

Cô thật sự không rõ mình rốt cuộc là xui xẻo hay maymắn nữa.

Đầu tiên là tình yêu anh em cấm kỵ, sau đó đến tìnhyêu thầy trò cấm kỵ, giờ còn có một tình yêu chị em cũng cấm kỵ đang chờ cônữa.

Ông Trời có nhất thiết phải cho cô đãi ngộ tốt thếkhông?

Căn bản còn chưa kịp nghĩ, Tiểu Tân đã gọi điện tới,nói đang chờ cô ở cổng ký túc xá.

Du Nhiên quyết định mặc kệ, dù sao gần đây để nghênh đónđợt kiểm tra định kỳ năm năm của bộ giáo dục, nhà trường muốn chỉnh đốn tácphong học đường, vừa mới ra một nội quy, nam sinh không được phép tùy ý ra vàoký túc xá nữ sinh.

Nhưng nữ sinh, lại vẫn có thể tùy ý ra vào ký túc xánam sinh như từ trước đến giờ.

Quy định này vừa ra đã vấp phải sự phản đối quyết liệtcủa đông đảo nam sinh viên, nhưng không có hiệu quả gì, vì vậy, nam sinh chỉ cóthể nhìn về phía ký túc xá nữ nuốt nước miếng.

Du Nhiên không tin Tiểu Tân dám chống lại nội quy nhàtrường, cho dù cậu ta dám cũng không vượt qua được các dì quản lý dũng mãnh,một chưởng đẩy ngã một đám nữ sinh, hai chưởng khiến đám nam sinh chổng vó, bachưởng có thể vật chết một con voi.

Vì vậy, cô nhàn nhã yên tâm làm tổ trong ký túc xá,tiếp tục lên mạng trộm đồ.

Không lâu sau, bạn cùng phòng A trở về, nói: “DuNhiên, cậu bé Long Tường nhà cậu đang chờ ở bên dưới, nhờ tớ chuyển lời, nóikhông gặp không về.”

Du Nhiên không để ý, tiếp tục trộm đồ.

Lại không lâu sau, bạn cùng phòng B trở về, nói cùngmột câu: “Du Nhiên, cậu bé Long Tường nhà cậu đang chờ ở bên dưới, nhờ tớchuyển lời, nói không gặp không về.”

Lại không lâu sau nữa, bạn cũng phòng C trở về, nói yhệt như vậy: “Du Nhiên, cậu bé Long Tường nhà cậu đang chờ ở bên dưới, nhờ tớchuyển lời, nói không gặp không về.”

Du Nhiên thích thú chờ xem, cô nghĩ, dù sao bạn cùngphòng chỉ có ba người, đã dùng hết rồi, cô không tin Tiểu Tân còn có cách nàokhác.

Không ngờ, cách của Tiểu Tân rất nhiều – tiếp đó, làphòng bên cạnh, phòng trên lầu, phòng dưới lầu, phòng trái phòng phải, toàn bộđều lục tục đến.

Nói, đều cùng một câu: Long Tường đang ở bên dưới chờcậu.

Cuối cùng, dì quản lý ký túc còn cầm loa liên tục,liên tục, lại liên tục gào lên: “Bạn Lý Du Nhiên, bạn Lý Du Nhiên phòng 402, cómột nam sinh tên Long Tường đang chờ bạn, nói không gặp không về.”

Giọng nói sang sảng của dì quản lý dưới tác dụngkhuếch đại âm thanh của cái loa, thành công tạo thành những âm thanh chói taivang vọng không dứt, ngay cả cửa kính phòng hiệu trưởng ở khu A cũng vì âmthanh này mà rung lên bần bật.

Du Nhiên không cách nào ngồi yên được nữa, cô đànhphải dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới.

Tiểu Tân đang khoanh tay đứng trước cửa ký túc xá chờcô.

“Tìm một chỗ nói chuyện.” Để tránh ánh mắt người khác,Du Nhiên kéo Tiểu Tân chạy ra ngoài trường học nhanh như chớp, tới một cửa hàngthức ăn nhanh, tùy tiện gọi vài thứ, ngồi xuống, bắt đầu đàm phán.

Du Nhiên quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tôi suy nghĩxong rồi, đáp án chính là không được.”

Tiểu Tân không chấp nhận: “Đáp án này sai rồi, tiếptục nghĩ đi.”

Du Nhiên thật không biết nói gì, cậu bé này nghĩ đanglàm đề thi hay sao?

“Tôi vẫn luôn coi cậu là em trai.” Du Nhiên không muốngiấu giếm: “Tôi không thể có loại tình cảm nam nữ đó với cậu được.”

“Chưa thử sao biết không thể?” Tiểu Tân kiên nhẫn.

“Những việc như thế này không thử được.” Du Nhiên lắcđầu: “Tôi không nhận lời cậu, bởi vì tôi không muốn làm ra chuyện giống anhấy.”

Anh ấy, chính là chỉ Khuất Vân.

Du Nhiên khi đó cũng giống như Tiểu Tân hiện tại, ômlòng nhiệt tình, hoàn toàn không để ý đến hậu quả mà lao về trước.

Du Nhiên từng chịu tổn thương, cô biết ở bên một ngườikhông thương mình đau khổ như thế nào, cô không muốn khiến Tiểu Tân gặp phảivận rủi này.

“Chuyện giữa chúng ta không liên quan tới Khuất Vân.”Đuôi mày Tiểu Tân thoáng hạ xuống, giống như đang trút bỏ ý nghĩ không thú vịnào đó.

“Là như nhau, đều như nhau cả thôi.” Đôi môi Du Nhiênmỉm cười, một nụ cười mỉa: “Hiện giờ tôi rất hối hận khi đó đã bất chấp hậuquả, tràn đầy nhiệt tình, gần như nịnh nọt mà đối diện với gương mặt lạnh lùngcủa anh ấy, thật sự rất đáng xấu hổ.”

“Cho dù là một kẻ ngốc, nhưng có thể cố gắng vì ngườimình thích, đó cũng là một kẻ ngốc hạnh phúc.” Tiểu Tân nói.

“Có lẽ.” Du Nhiên nhìn cốc nước trước mặt, ánh mắt hơimê man.

“Vì vậy, tôi cũng muốn làm một kẻ ngốc như vậy.” Giọngnói của Tiểu Tân mềm nhẹ hiếm thấy, nhẹ như liễu tháng ba phất qua mặt.

Du Nhiên lắc đầu, không nói gì, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Thấy dong dài như vậy vẫn không có hiệu quả, Tiểu Tânnổi giận: “Lý Du Nhiên, rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu nhận lời?!”

Du Nhiên cũng quát ngược lại: “Long Tiểu Tân, dù cóthế nào tôi cũng không nhận lời.”

Thời gian dịu dàng đã hoàn toàn kết thúc.

“Nếu em không đồng ý, mỗi ngày tôi sẽ đứng dưới ký túcxá chờ em!”

“Nếu cậu dám tới, tôi sẽ hất nước sôi!”

“Nếu em dám hất, sau này đừng mơ mang nước sôi lênphòng ngủ nữa, nếu không tôi thấy một lần sẽ cướp một lần.”

“Nếu cậu dám cướp, tôi sẽ tới phòng phát thanh củatrường nói cho cả trường biết cậu mặc đồ nhỏ hình hoạt hình!”

“Nếu em dám nói, tôi sẽ trực tiếp kéo em lên giườnglàm thịt!”

“Nếu cậu dám làm thịt tôi, tôi sẽ trực tiếp cắt cậu bécủa cậu, thêm dầu mỡ gia vị, cho vào lò vi sóng nướng đến trong mềm ngoài cháy,rồi kẹp vào hai miếng bánh mì, bắt cậu ăn bằng sạch!!!”

“Nếu em dám làm như vậy, trước khi tuyệt tự, tôi nhấtđịnh sẽ làm thịt em hết lần này đến lần khác, chết cùng cho vui!!!”

Chủ đề không quá thuần khiết này vốn còn định tiếp tục– nếu không có những nét mặt cứng ngắc của những khách hàng khác trong quán.

Không muốn biến thành sinh vật lạ bị vây xem, Du Nhiênvà Tiểu Tân giây tiếp theo đã đạp cửa chạy mất dạng.

Sau này mới nghe nói, từ ngày đó, lượng tiêu thụhamburger của quán thức ăn nhanh đó giảm xuống đáng kể.

Trải qua tranh cãi vừa khó khăn vừa dài dòng, haingười miễn cưỡng đạt được một hiệp nghị - ít nhất, trước mặt người ngoài, sẽthừa nhận là người yêu.

Lý do của Tiểu Tân rất đầy đủ: thứ nhất, chuyện xấucủa bọn họ đã bay lượn đầy trời từ lâu, rất nhiều người đã công nhận bọn họ làmột đôi. Thứ hai, Du Nhiên chiếm vị trí bạn gái của cậu ta, có thể giúp cậu tatránh được sự phiền phức phải đi xem mặt. Thứ ba, Du Nhiên có thể sớm bìnhthường trở lại, cũng tiện để khiến cô nhận ra những lợi ích khi làm bạn gái cậuta.

Du Nhiên vốn không đồng ý, nhưng không chịu được khiTiểu Tân cứ cả ngày làm phiền, đành phải chấp nhận.

Nhưng có một điều kiện: trò chơi này chỉ có thể chơiđến khi học kỳ này kết thúc, nếu đến lúc đó Du Nhiên còn không muốn, Tiểu Tânnhất định phải buông tay.

Hai bên thỏa hiệp, hiệp định đã thành.

Lý Du Nhiên trở thành bạn gái của Long Tường, ngườitrên Trái Đất đều biết.

Thật vất vả mới có một bạn trai có thể hấp thụ ánhsáng mặt trời, đương nhiên Du Nhiên sẽ không lãng phí, kết quả là, mỗi ngàyTiểu Tân đều bị cô quay như con thoi.

Giúp Du Nhiên lấy nước, giúp Du Nhiên mua cơm, giúp DuNhiên lấy chỗ ngồi trong thư viện, cùng Du Nhiên đi dạo phố, cùng Du Nhiên chơitrò chơi trên mạng…

Đúng là một bạn trai hiếu thuận không chê vào đâuđược, người xung quanh nhìn vậy mà than thở, đỏ mắt tiếc nuối.

Không ai ngờ tới rằng, Long Tường tính cách nóng nảynhư mỗi ngày ăn một cân thuốc nổ lại sẽ làm những việc này.

Du Nhiên cũng không nghĩ tới.

Cô vốn cho rằng, Tiểu Tân không kiên trì được ba ngàysẽ bãi công từ chức, ai ngờ cậu ta lại không oán giận lấy một câu.

Du Nhiên phát hiện, mồm miệng Tiểu Tân tuy ác độcnhưng con người lại rất cẩn thận.

Sau khi nói “cùng sinh trong một gốc,sao nỡ đốt thiêu nhau*, vì sao mỗi ngày nhất định phải ănthịt heo cơ chứ”, cậu ta sẽ mang tới cho cô một bát thịt kho tàu nóng hổi, thơmngào ngạt.

*Trích từ điển tích “củi đậu đun hộtđậu”. Ý nói Du Nhiên không nên ăn thịt đồng loại = =”

Sau khi nói “tiếng xì mũi của em rất khó nghe”, cậu tasẽ nhắc nhở cô ngày mai nhiệt độ giảm, phải mặc thêm quần áo.

Sau khi nói “cậy mỡ nhiều nên không sợ bị đụng vào đúngkhông”, cậu ta sẽ kéo cô nàng Du Nhiên thích đi phía ngoài lề đường tới bêncạnh mình để che chở.

Thật ra, Tiểu Tân thật sự không tệ, Du Nhiên thừanhận.

Nhưng… Du Nhiên đã không còn đủ dũng khí để yêu ainữa.

Sau khi treo trên trang đầu tiên của diễn đàn ba ngày,bài viết nóng hổi về việc Tiểu Tân và Du Nhiên hẹn hò cuối cùng cũng lắng xuốngdưới.

Mà toàn bộ người trong trường, đều đã biết chuyện này.

Bao gồm cả Khuất Vân.

Sau khi cánh tay khỏi hẳn, anh trở về trường, vềchuyện này, Du Nhiên đã nghe nói từ lâu, nhưng nghe được rồi thôi.

Hiện giờ, cô không muốn nghĩ nhiều.

Hôm nay, Du Nhiên vẫn ngồi trong thư viện đọc sách vềnghiên cứu sinh, cũng như trước, Tiểu Tân ngồi bên cạnh cô, dùng máy tính xáchtay lên mạng, đảm nhiệm chân chạy vặt.

Thỉnh thoảng Tiểu Tân lại đưa một bài viết buồn cườicho Du Nhiên xem, khiến cô không cách nào tập trung được.

Cuối cùng, Du Nhiên thật sự không nhịn được nữa, lấymột tờ giấy ra viết: “Cậu ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy tôi.”

Tiểu Tân trả tờ giấy về, bên trên viết: “Đừng mơ.”

Du Nhiên nhịn, không thèm để ý đến Tiểu Tân nữa, quayđầu đi.

Ai ngờ Tiểu Tân bỗng xoay đầu cô lại, ép cô nhìn vàomàn hình máy tính.

Du Nhiên vốn đã chuẩn bị xong hai ngón tay, quyết địnhphải chọc vào mắt Tiểu Tân để giải hận, nhưng sau khi nhìn thấy bài viết tổnghợp tất cả xì căng đan của ngôi sao nổi tiếng kia, Du Nhiên phì cười ra tiếng.

Bởi vì bài viết này thật sự thú vị, Du Nhiên lập tứcnghển cổ sang đọc cùng Tiểu Tân, xem đến những đoạn đặc sắc, Du Nhiên nhịn cườithật khổ, cuối cùng đành phải dựa vào Tiểu Tân thở hổn hển.

Hai người vốn không định thu hút sự chú ý nên đã chọnmột chỗ trong góc thư viện.

Nhưng là cặp đôi đứng đầu diễn đàn trường, cho dù ởtrong góc tối cũng không trốn được, rất nhiều người đang lặng lẽ nhìn về phíahai người.

Trong đó, có một người quen.

Đọc xong, Du Nhiên lau giọt nước mắt vì cười mà chảyra trên khóe mắt, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại phát hiện ra, phía trước đókhông xa, Khuất Vân đang nhìn cô và Tiểu Tân.

Dáng người Khuất Vân thon dài, cao ráo, môt đôi chândài đứng đó, rất giống nhân vật nam trong truyện tranh của ShinoharaChie**, mang theo vẻ thần bí và hiu quạnh.

** Tác giả bộ truyện tranh “dòng sônghuyền bí” của Nhật.

Đôi chân dài mọc trên người người đàn ông này đúng làgợi cảm đến đáng chết.

Lúc này Du Nhiên mới nghĩ ra, ngoại hình của Khuất Vânrất giống với hoàng tử bạch mã cô thường hay mơ mộng khi còn bé.

Quá khứ cũ rích của bọn họ đã chứng tỏ một việc: kếtthúc của chuyện cổ tích chỉ có thể tồn tại trong những câu chuyện kể.

Du Nhiên cảm thấy trái tim mình thật bình tĩnh, cô đãthực hiện được giấc mơ khi còn bé, tuy không thành công, nhưng ít nhất, cô vàhoàng tử bạch mã đã gặp nhau, vậy đã là quá đủ rồi.

Trong lúc cô dần bình tĩnh lại, Khuất Vân đã đi tớitrước mặt bọn họ.

Du Nhiên nhìn cánh tay Khuất Vân một chút, dường nhưđã cử động bình thường, nên hỏi một câu: “Tay anh khỏi rồi chứ?”

Khuất Vân lẳng lặng nhìn cô, trong bầu không khí yênlặng, vô số những hạt bụi hỗn loạn rơi xuống, cuối cùng, hóa thành một câu:“Tôi muốn nói chuyện riêng với em.”

Du Nhiên lắc đầu: “Không có chuyện gì để nói nữa,những gì cần nói, ngày đó đã nói hết trong bệnh viện rồi.”

“Là chuyện có liên quan tới lớp học.” Khuất Vân dùnggiọng nói không ai có thể nghe được, nói: “Nếu không, hay là em sợ?”

Sợ phải một mình đối mặt với anh, sợ trái tim thật vấtvả mới bình tĩnh được sẽ lại hỗn loạn.

Du Nhiên còn chưa kịp mở miệng đã nghe giọng nói củaTiểu Tân truyền đến từ bên cạnh: “Thầy giáo, làm bóng đèn là không tốt đâu.”

Đôi mắt Tiểu Tân vẫn nhìn màn hình máy tính, cậu takhông ngẩng đầu, ngữ khí hơi lạnh lùng.

Hơi thở mùa xuân lập tức bị quét sạch, vài cơn giólạnh thổi tới.

Thật lạnh, thật lạnh, Du Nhiên rụt cổ.

“Ý của cậu là…” Khuất Vân hỏi.

“Lý Du Nhiên hiện là bạn gái tôi, lẽ nào anh khôngnghe nói sao?” Tiểu Tân nói.

“Rất nhiều chuyện kể lại cách sự thật rất xa, vì vậychỉ nghe nói là vô dụng.” Khuất Vân nói.

“Vậy hiện tại, để người trong cuộc là tôi nói cho anhbiết.” Tiểu Tân đứng lên, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào Khuất Vân:“Hiện giờ, Lý Du Nhiên là của tôi, nghe hiểu không? Là người phụ nữ của tôi.”

“Mời nhắc lại lần nữa.” Khuất Vân yêu cầu như vậy.

“Lý Du Nhiên, là người phụ nữ của tôi.” Tiểu Tân thỏamãn yêu cầu của anh.

“Hai lần liên tiếp, trong ngữ điệu có chút không tựtin.” Khuất Vân đánh giá.

Quanh người Tiểu Tân bắt đầu bắn ra những tia sáng màutrắng bạc, bông tuyết bay đầy trời.

Lạnh hơn, lại càng lạnh hơn, Du Nhiên xoa hai cánhtay.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi một phút, trong lúc đó, TiểuTân và Khuất Vân vẫn đối mặt, Du Nhiên đặc biệt lo lắng bọn họ sẽ không tỉnhtáo mà hôn “chụt” nhau một cái.

Hôn có xảy ra, nhưng người bị hại lại là Du Nhiên.

Một phút sau, Tiểu Tân bỗng vươn tay, tóm Du Nhiên ởbên cạnh lên, nắm lấy cằm cô, ở trước mặt tất cả sinh viên trong thư viện vàKhuất vân, hôn mạnh lên môi cô một cái.

Bởi vì hoàn cảnh có chút hạn chế, nụ hôn này chỉ làchạm môi một cái, nhưng đã đạt được hiệu quả.

Tiểu Tân buông Du Nhiên ra, nhìn về phía Khuất Vân,mang theo nụ cười thỏa mãn: “Nghe không tin, vậy nhìn thấy sẽ tin chứ.”

Đôi mắt Khuất Vân khẽ nhíu lại, những tia sáng tăm tốilóe lên.

Nhất thời, áp suất giảm xuống, tất cả những tòa kiếntrúc xung quanh đều phủ một lớp băng tuyết thật dày.

Du Nhiên lập tức ngồi xổm xuống đất.

Tiểu Tân nhấc cô lên, cười mà chẳng có vẻ gì vui vẻ:“Em đang làm gì vậy?”

“Đốt sách sưởi ấm.” Du Nhiên rùng mình một cái.

Thì ra hai người đàn ông giao chiến lại đáng sợ nhưthế.

Không chỉ có Du Nhiên, những sinh viên khác trong thưviện cũng bị hại, tất cả đều so vai lại, thầy quản lý phải mở hệ thống sưởilên.

Ngay khi mọi người sắp biến thành tảng băng, máy tạobăng Khuất Vân bỏ đi.

Xoay người, không nói bất cứ lời nào, bỏ đi.

Tiểu Tân nhìn bóng lưng Khuất Vân đi xa, “ha ha ha”cười ba tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Du Nhiên, đắc ý hỏi: “Thế nào?”

Du Nhiên đưa tay chậm chạp lau miệng mình, nhẹ nhàngphun ra vài tiếng: “Kỹ thuật hôn thật kém.”

Tiểu Tân: “…”

Nếu trên thế giới này có thuốc chữa hối hận, Du Nhiênnhất định sẽ mua một chục hộp để uống, dù có uống đến ngu người cũng vẫn uống.

Nếu có thể khiến thời gian quay ngược lại, Du Nhiênnhất định sẽ quay lại thời khắc khi cô chê bai kỹ thuật hôn của Tiểu Tân kém,cắt lưỡi chính mình.

Bởi vì, từ khi Du Nhiên chê bai kỹ thuật hôn của TiêuTân, Tiểu Tân càng không ngừng hạ gục cô, ép hôn, rửa nhục.

Thế nhưng Du Nhiên sao có thể để loại trẻ ranh tóc cònđể chỏm này trục lợi, đương nhiên phải liều mạng chống lại, vì vậy, hai ngườibắt đầu chơi trò đuổi bắt, trốn tìm ngay trong trường.

Mỗi sáng sớm, khi ra khỏi ký túc xá, Du Nhiên đều phảinhìn trái nhìn phải, bởi vì Tiểu tân đã từng từ phía sau nhào tới, vồ về phíacô như một con chó lông vàng – tuy cuối cùng bị cô dùng một đá đạp vào trongbụi cỏ.

Trong mỗi giờ học, Du Nhiên không dám vùi đầu ngủ nữa,bởi vì Tiểu Tân từng vào phòng học của bọn họ, ngay trước mặt giáo sư muốn hôntrộm cô đang mơ màng ngủ - tuy cuối cùng bị cô dùng một quyển sách đánh đến vỡđầu.

Mỗi buổi trưa, khi ăn cơm với Tiểu Tân, Du Nhiên phảicảnh giác từng giây, bởi vì Tiểu Tân từng thừa dịp cô đang ăn say mê, ghé sátcái miệng đến muốn ăn miệng cô – tuy cuối cùng bị cô úp cả một bát canh nónglên đầu.

Chiều tối mỗi ngày, khi chạy bộ, Du Nhiên lúc nào cũngphải chạy xa khỏi sân bóng, bởi vì Tiểu Tân phát điên từng cầm một quả bóng rổ,định ném cô bất tỉnh, thực hiện ý đồ tội lỗi của mình – tuy cuối cùng cậu ta bịmột cục đá to bằng nắm tay của mình đập bất tỉnh.

Cứ như thế, sinh hoạt hàng ngày của Du Nhiên ngậptrong sợ hãi, liên tục gặp ác mộng, trong mơ chỉ có một cái miệng máu me đầyrăng nanh.

Sợ đến mức Du Nhiên suýt nữa tè dầm.

Ngoại trừ Tiểu Tân, Du Nhiên còn phải đối phó vớiKhuất Vân, coi như cô tự mình đa tình cũng được, nhưng Du Nhiên luôn luôn chorằng Khuất Vân sẽ không từ bỏ ý định.

Cho nên cô cố gắng đến khu phòng giáo vụ ít hết mức cóthể, đi trên đường, chỉ cần nhìn thấy từ xa có người có dáng giống Khuất Vân,cô lập tức quay lưng bỏ chạy, càng triệt để hơn là, cô không chọn môn học tựchọn trong kỳ này – sợ người dạy chính là Khuất Vân.

Cùng lắm thì năm thứ tư học sau, cứ qua cái cửa nàytrước đã.

Môn học tự chọn có thể tạm thời không học, nhưng bakhóa thực nghiệm mỗi học kỳ là trốn không thoát, sau khi điều tra kỹ càng, DuNhiên chọn lớp sinh vật, lớp thực nghiệm tâm lý và thiên văn tuyệt đối tránhđược việc Khuất Vân sẽ lên lớp.

Buổi chiều cuối tuần là lớp thực nghiệm thứ hai, đó làlớp thực nghiệm sinh vật, Du Nhiên đúng giờ đi tới phòng thí nghiệm của khoasinh, mới biết nội dung ngày hôm nay là lấy máu và kiểm tra nhóm máu.

Du Nhiên cầm kim, khẽ cắn môi, chuẩn bị đâm vào ngóntrỏ của mình, nhưng lại không nỡ xuống tay, mắt thấy thời gian trôi qua từnggiây, Du Nhiên nóng ruột.

Đang định cúi đầu đâm một cái đau đớn, một người đitới trước mặt cô, nói: “Tôi giúp em.”

Cái cổ của Du Nhiên giống như một động cơ mười nămkhông hoạt động, cạch cạch ngẩng lên.

Tai cô không có vấn đề, người đàn ông trước mặt đúnglà Khuất Vân.

“Thầy giáo dạy lớp này có quan hệ cá nhân rất tốt vớitôi, tôi đến giúp thầy ấy.” Khuất Vân rất ăn ý trả lời câu hỏi trong đầu DuNhiên.

Quan hệ cá nhân rất tốt, tốt cái đầu nhà anh.

Còn chưa mắng xong, Khuất Vân đã một tay cầm tay cô,một tay cầm kim, dùng ngữ điệu nghiêm túc nhất nói: “Tôi đâm giúp em.”

Vừa dứt lời, ngón trỏ Du Nhiên lập tức truyền đến mộtcơn đau mãnh liệt.

Con mẹ nó, Du Nhiên chửi thầm, gã đàn ông chết tiệt,đã chọc thủng cô hai lần.

Sau khi đâm xong, Khuất Vân còn cầm ngón tay Du Nhiên,nhỏ sáu giọt máu lên miếng kính.

Du Nhiên đau lòng không thôi, đúng là máu của cô nênngười ta mới không thấy tiếc, lấy nhiều như vậy, quá lãng phí!

Làm xong một loạt các bước, sau đó chỉ phải đợi, nhìnxem huyết thanh kháng A và kháng B, cái nào làm máu mình ngưng tụ.

Vừa khéo, trong khoảng thời gian chờ đợi khó khăn này,Khuất Vân cứ đứng ngay bên cạnh cô.

Du Nhiên không ngẩng đầu, nhưng cô cảm giác được tóctrên đầu sắp bị ánh mắt anh uốn thành tóc xoăn.

Dù sao còn nhiều người ở đây, Du Nhiên không tiện nổigiận, chỉ có thể nói: “Thầy giáo, chỗ em không cần thầy giúp nữa, mời thầy đigiúp những bạn học khác đi.”

“Vậy sao?” Khuất Vân hỏi.

“Đúng vậy.” Du Nhiên trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Vậy được rồi.” Khuất Vân cất bước đi.

Du Nhiên còn chưa kịp sung sướng nhảy cẫng lên, đãthấy cái bàn bị một lực đẩy huyền bí đẩy mạnh một cái, sau có, miếng thủy tinhcó nhỏ máu của cô đặt ở mép bàn cứ thế rơi xuống đất.

Vỡ vụn.

Máu và huyết thanh đều rơi xuống.

Thí nghiệm phải làm lại, nói cách khác – Du Nhiên phảilấy máu một lần nữa.

Nhìn vết thương đã khô và cái kim, lại nhìn tên đầu sỏgây chuyện Khuất Vân đang ra vẻ không có chuyện gì xảy ra kia, Du Nhiên cắnrăng nói: “Thầy giáo, cẩn thận cái chân kia của thầy đá vào bàn sẽ gãy xương.”

Đối với lời nguyền rủa này, Khuất Vân mỉm cười, cúiđầu nhìn đồng hồ, không mặn không nhạt nói một câu: “Trước khi tôi gãy xương,ngón tay em xem ra lại phải chọc một lần nữa.”

Du Nhiên nhất quyết không để anh ta được như mongmuốn, lần này, cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ một bạn học khác.

Vừa mới vội vàng nhỏ máu lên huyết thanh, chuông tanhọc đã vang lên, những bạn học khác đã làm xong thí nghiệm, nộp báo cáo rồi ravề.

Không lâu sau, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại DuNhiên, Khuất Vân và thầy giáo khoa sinh.

May còn có người ngoài, Du Nhiên nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nhìn thấy Khuất Vân đitới trước mặt thầy giáo khoa sinh, nhẹ giọng thì thầm hai câu, sau đó, tênngười ngoài quý giá duy nhất cũng bỏ đi.

“Thầy phụ trách, thầy còn chưa kiểm tra thí nghiệm củaem, thầy không thể đi!” Du Nhiên nóng ruột.

Ai muốn ở cùng với Khuất Vân chứ?

Thế nhưng Khuất Vân ung dung ngăn cô lại: “Không phảicòn tôi sao? Tôi sẽ ở lại với em.”

Việc đã đến nước này, Du Nhiên quyết định ngồi xuống,coi anh là vật thể trong suốt, không nhìn thấy, không nghe thấy.

Khuất Vân đã ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cùngnhau nhìn sự thay đổi trên tấm thủy tinh.

Một lúc sau, Khuất Vân đột nhiên hỏi: “Em và LongTường, thực sự quen nhau sao?”

“Tối qua anh ăn cơm à?” Du Nhiên hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.” Khuất Vân nói.

“Chẳng trách, thì ra là ăn no quá.” Du Nhiên bình tĩnhhiểu ra.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Khuất Vân chưabao giờ là người dễ dàng bỏ cuộc.

“Câu hỏi gì?” Du Nhiên hỏi lại lần thứ hai.

“Em và Long Tường thực sự quen nhau sao?” Khuất Vânnói.

“Biết không? Hoa hậu giảng đường ở phòng ngủ bên cạnhqua lại với một giảng viên đấy.” Du Nhiên đột nhiên nói.

“Hoa hậu giảng đường qua lại với giảng viên thì liênquan gì tới việc em và Long Tường quen nhau?” Khuất Vân hỏi.

“Nếu vậy, tôi và Long Tường quen nhau có liên quan gìtới anh?” Du Nhiên liếc mắt một cái dò xét.

Nói xong những lời này, Du Nhiên cảm giác thật thànhcông, vì vậy cô lại cúi đầu nhìn tấm thủy tinh.

Khi đang quay lại, hơi thở của Khuất Vân nhất thời ậpđến, trong nháy mắt, cô bị vây quanh, mà một thứ gì đó mềm mại cũng chạm lênmôi cô.

Giống như gặp phải sự tập kích của dã thú, Du Nhiênphản kích trong vô thức, cắn lấy cái lưỡi đang có ý đồ phá tan hàm răng của côrồi tiến vào trong.

Khuất Vân chậm rãi rời khỏi môi cô, ngón tay trongsuốt khẽ vuốt khóe miệng, cười khẽ: “Quả nhiên, răng nhọn, cái miệng cũng sắcbén.”

Du Nhiên lấy khăn tay ra, tỏ vẻ chán ghét lau đôi môivừa bị Khuất Vân chạm vào, cảnh cáo: “Thầy giáo, em có thể tố cáo thầy.”

“Tôi chỉ không kìm lòng được.” Trong đôi mắt Khuất Vânlà ý cười sâu xa.

“Cái cớ không tệ, mời anh lần sau khi tôi đã cắn đứtcái cội nguồn tội ác của anh rồi lại mang ra dùng.” Du Nhiên đứng dậy, lạnhgiọng nói.

“Tôi rất chờ mong giây phút đó đến.” Giọng nói KhuấtVân mang theo sự dịu dàng thu hút.

Không muốn nhiều lời với anh nữa, Du Nhiên đợi có đượckết quả thí nghiệm rồi lập tức dùng tốc độ nhanh nhất điền xong báo cáo, đậplên bàn giáo viên rồi chạy khỏi phòng thí nghiệm như chạy xa khu dịch bệnh.

Vừa vội vàng bước đi, Du Nhiên vừa lau miệng, luôn cảmthấy hơi thở của Khuất Vân còn quanh quẩn trên mặt mình.

Ai ngờ, vừa mới đi tới bên dưới phòng thí nghiệm, mộtngười bỗng nhào ra, giây tiếp theo, Du Nhiên đã bị ấn lên tường, miệng lại chạmvào một đôi môi.

Lần này, người ép hôn cô là Tiểu Tân.

Hôn xong, Tiểu Tân lau miệng, đắc ý nói: “Thế nào, lầnnày kỹ thuật hôn của tôi có tiến bộ không?”

Du Nhiên cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất đôi mắt,nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Tiểu Tân đẩy đẩy cô: “Không sao chứ? Chẳng lẽ hạnhphúc đến ngất đi?”

Du Nhiên không nói gì, nhưng quanh người bắt đầu xuấthiện sương lạnh, cô chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt là bóng tối hủy diệt tất cảtrời đất.

Sau đó… Tiểu Tân nằm trong bệnh viện một tuần.

Từ lúc đó, Du Nhiên bắt đầu mang theo bình xịt hơi caytrong người.

Bên cạnh có một con sói to, một con sói nhỏ, nguy hiểmrất lớn, không thể không đề phòng.

Khi Tiểu Tân nằm viện, Du Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽthoải mái hơn một chút, nhưng không được như mong muốn.

Hôm nay, đang ở trong thư viện, cô bị gọi vào phònghiệu trưởng.

Du Nhiên vừa thấp thỏm vừa thích thú, tiếp xúc gần gũivới lãnh đạo tối cao của trường thế này là lần đầu tiên của cô.

Nhưng khi vừa bước vào phòng hiệu trưởng, mọi hứng thúcủa cô lập tức tan thành mây khói.

Trong phòng có một người phụ nữ trung niên ăn mặc kiểucách, chính là mẹ của Tiểu Tân, ngoài ra, còn có giảng viên nhà cô, Khuất Vân.

“Bạn Lý Du Nhiên, mời bạn ngồi.” Hiệu trưởng là mộtngười đàn ông mập mạp, gương mặt tròn tròn, nhìn có vẻ rất hòa ái, dễ gần.

Cho dù hiệu trưởng có tròn tròn đáng yêu giống gấutrúc, Du Nhiên cũng không an tâm được chút nào.

“Bạn Lý Du Nhiên, hôm nay tìm bạn tới đây là vì muốnnhờ bạn chứng thực một việc.” Hiệu trưởng nói.

“Em nhất định sẽ trả lời thành thật, tuyệt đối khôngchống cự, quyết không giấu giếm.” Du Nhiên vô cùng thấu hiểu đạo lý không thểđắc tội người có quyền, vội vàng ngồi thẳng lên.

“Thật ra, chuyện này rất khó mở miệng.” Hiệu trưởngnói.

Du Nhiên siết chặt nắm tay.

“Thế nhưng, tôi không thể không mở miệng.” Hiệu trưởngnói.

Du Nhiên ngừng thở.

“Thế nhưng, tôi mở miệng thế nào cũng không được.”Hiệu trưởng nói.

Cái mông Du Nhiên bắt đầu ngứa ngáy.

“Bạn nói xem, tôi nên mở miệng thế nào đây?” Hiệutrưởng hỏi.

Tay Du Nhiên bắt đầu ngứa ngáy.

Lão già nhà ngài muốn mở miệng thế nào tôi làm saobiết được!!!

“Vậy mới nói, miệng này không mở được, đúng là một vấnđề.” Hiệu trưởng kết luận lại.

Du Nhiên: “…”

Dưới ánh mắt áp bức trong im lặng của Du Nhiên và mẹTiểu Tân, cuối cùng hiệu trưởng cũng bắt đầu nói vào chuyện chính: “Là thế này,mẹ của bạn học Long Tường, chính là phu nhân đang ngồi bên cạnh bạn, vừa tìmtới chỗ tôi, nói về một số chuyện của bạn, chúng tôi muốn biết, chuyện này rốtcuộc có phải sự thật hay không.”

Du Nhiên vội vàng dùng toàn bộ sức lực lắng tai nghenhững tội lỗi mà mẹ Tiểu Tân đổ cho mình.

“Nghe nói buổi tối bạn phục vụ trong quán bar đêm?”

“Nghe nói bạn đã từng nhiều lần phá thai?”

“Nghe nói bạn dụ dỗ bạn học Long Tường ngây thơ, khônghiểu sự đời? Cưỡng ép bạn ấy phải sống chung với bạn?”

“Nghe nói bạn ép bố mẹ bạn Long Tường trả năm vạn tệđể rời khỏi bạn Long Tường?”

Du Nhiên không thể không thừa nhận, khả năng biên kịchcủa bố mẹ Long Tường là rất mạnh mẽ, công phu đổi trắng thay đen cũng đã luyệnđến tầng cao nhất.

Du Nhiên đang định phủ nhận, mẹ Tiểu Tân đã ngắt lờicô: “Cô không cần nói dối, cô làm gì trong lòng cô rõ nhất.”

Du Nhiên tức giận cười: “Phu nhân này, ngài đây chínhlà trắng trợn vu cáo hãm hại, tôi có thể tố cáo ngài tội phỉ báng.”

“Tôi vu cáo cô?” Mẹ Tiểu Tân chỉ thẳng vào mặt DuNhiên: “Lẽ nào cô và con trai tôi không qua lại với nhau?”

Du Nhiên vừa định trả lời “đúng”, nhưng khóe mắt liếcđến người đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, không nói một lời, nhàn nhã uốngtrà kia.

Anh ra vẻ không để ý, nhưng Du Nhiên cảm giác được lỗtai anh đang dựng thẳng lên, cũng chờ đợi đáp án của cô.

Thật ra, Du Nhiên muốn Khuất Vân hiểu lầm rằng cô vàTiểu Tân đang hẹn hò, cô hy vọng anh có thể nhanh chóng hết hy vọng.

Vì vậy, Du Nhiên không tiện phủ nhận trước mặt anh.

Vì vậy, Du Nhiên im lặng.

“Xem đi, chính cô ta cũng thừa nhận rồi.” Mẹ Tiểu Tân cườinhạt.

“Trường chúng tôi cũng không có quy định cấm sinh viênyêu đương, vì vậy, cho dù bạn Lý Du Nhiên và bạn Long Tường đang hẹn hò cũngkhông mắc lỗi.” Hiệu trưởng giống như một người hòa giải, cười ha ha.

Du Nhiên lập tức cảm động đến nước mũi giàn giụa, hiệutrưởng à, ngài đúng là Phật Di Lặc.

Nhưng chưa cảm động được hai giây, gương mặt tròn trònđáng yêu như Phật Di Lặc của hiệu trưởng lại cười tủm tỉm tung ra vấn đề: “BạnLý Du Nhiên, để tôi có thể nhận định một cách chính xác nhất, mời bạn nói tỉ mỉtình hình phát triển của quan hệ giữa bạn và bạn Long Tường, ví dụ như hai bạnđã phát triển đến trình độ nào? Bạn có cảm thấy bạn ấy tốt hơn nhiều so với bạntrai cũ của bạn không? Nếu bạn trai cũ quay lại tìm bạn, có phải dù có chết bạncũng không rời khỏi bạn Long Tường không? Quan trọng nhất là, bạn có đánh giágì khó nghe với bạn trai cũ, mời bạn cứ việc nói ra.”

Sau khi thầy ấy nói xong, mẹ Tiểu Tân không còn chỗnào để nói, Du Nhiên nghi hoặc, mà cái chén trên tay người đang ngồi trên ghếsô pha đằng kia cũng kêu “keng” một tiếng.

Sau đó, vỡ vụn.

Đối diện với ánh mắt của ba người từ bên này nhìn lại,Khuất Vân hời hợt giải thích: “Xin lỗi, lỡ tay.”

Nói xong, anh vứt những mảnh vỡ vào thùng rác, rồi lạicầm lên một cái cốc sứ màu tím khác.

Một Khuất Vân luôn luôn bình tĩnh, kiềm chế, có lẽ bịmột đám chó ị lên đầu cũng có thể bình tĩnh, không thay đổi vẻ mặt, vậy mà độtnhiên lại kích động.

Du Nhiên cảm thấy thật hiếm thấy.

“Bạn Lý Du Nhiên, bạn có thể trả lời câu hỏi của tôikhông?” Hiệu trưởng cười ha ha nhìn cô.

Lại là mẹ Tiểu Tân cứu Du Nhiên: “Hiệu trưởng, chuyệnnày có liên quan gì tới chuyện kia sao?”

“Rất có liên quan chứ.” Hiệu trưởng vẫn cười, giốngnhư không biết nóng nảy là gì: “Nếu bạn trai cũ của bạn Lý Du Nhiên là một gãcầm thú không gì sánh được, thì bạn Lý Du Nhiên nên dứt khoát rời khỏi hắn,ngược lại hẹn hò với bạn Long Tường, một thanh niên đầy hứa hẹn, thì tương đốithông minh, tương đối nhìn xa trông rộng hơn. Điều này còn có ý nghĩa, có giátrị hơn cả việc tỉnh lại từ trong tổ chức phản chính phủ, thoát thân khỏi cạmbẫy của bọn bán hàng đa cấp, chạy thoát khỏi mỏ đào than ấy chứ.”

Du Nhiên nghiền ngẫm một lúc mới lĩnh hội được tínhđúng đắn của mấy câu nói của ngài hiệu trưởng đây, Khuất Vân còn tà ác hơn cảbọn phản chính phủ, công ty bán hàng đa cấp và mỏ than.

Quả nhiên là hiệu trưởng, cái nhìn đối với từng vấn đềở một trình độ khác mọi người.

Còn chưa khen ngợi xong, Du Nhiên lại nghe một tiếng“keng” xuất phát từ phía Khuất Vân.

Một cái chén khác lại tử nạn.

“Xin lỗi, lại lỡ tay.” Khuất Vân giải thích y như vừarồi.

“Hiệu trưởng, chúng ta có thể nói chuyện chính không?”Mẹ Tiểu Tân bắt đầu không nhịn được nữa.

“Đúng vậy, nên nói chuyện chính thôi.” Hiệu trưởngcười hì hì, thịt hai bên má phình lên, nhìn giống một cái bánh bao thịt: “Vậy,mời bạn Lý Du Nhiên nói, bạn trai cũ của bạn rốt cuộc đê tiện vô sỉ, vô tâm độcác, tính cách kỳ quái, khó chịu đến mức độ nào, có phải không nhịn được mà muốnnhét cậu ta vào trong bụng mẹ một lần nữa không?”

Không ngoài dự đoán, khi một tiếng “keng” vang lêncũng là lúc một cái chén nữa rời khỏi nhân thế.

Cái mặt hình bánh bao của hiệu trưởng cười giống nhưđang được hấp cách thủy nóng hầm hập, thơm ngào ngạt: “Thầy Khuất, lần này lạilỡ tay à?”

“Không, là tại chén trà quá dễ vỡ.” Khuất Vân cườikhẽ, đáp nhẹ: “… Yếu ớt giống khớp xương của người trung niên vậy.”

Nghe vậy, cái mặt bánh bao của hiệu trưởng nguội đimột ít.

“Hiệu trưởng, hôm nay tôi đã bớt chút thời gian bậnrộn tới đây, ông phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục.” Mẹ Tiểu Tân khôngnhịn được nữa.

“Ngài yên tâm, tôi đảm bảo rất nhanh sẽ điều tra rõràng, nếu là sự thật, tuyệt đối sẽ xử lý công bằng.”

Nhận được đảm bảo, mẹ Tiểu Tân thỏa mãn, ra vẻ kiêungạo đứng lên, liếc mắt nhìn xuống Du Nhiên rồi bỏ đi.

Đối diện với gương mặt bánh bao hơi có nếp nhăn củahiệu trưởng, Du Nhiên giơ tay lên thề: “Em tuyệt đối không tiếp rượu, không pháthai, không… làm chuyện xấu vi phạm nội quy nhà trường.”

Ngoại trừ từng lén hẹn hò với giảng viên, nhưng trongnội quy nhà trường cũng không cấm hành vi này.

“Tuy nói không có điều khoản rõ ràng cấm các bạn hẹnhò, nhưng nghe ý tứ của mẹ bạn Long Tường, các bạn dường như đã làm việc khôngnên làm, chuyện này, có chút khó xử.” Hiệu trưởng nói.

Du Nhiên do dự, vì sự trong sạch của bản thân, nên nóira sự thật trong sáng giữa cô và Tiểu Tân, nhưng… Khuất Vân còn ở bên cạnh.

“Trừ khi…” Hiệu trưởng ngập ngừng.

Du Nhiên vui vẻ, vội vàng hỏi: “Trừ khi cái gì ạ?”

“Trừ khi…” Hiệu trưởng lại nở nụ cười như hoa cỏ đóngió xuân: “Trừ khi bạn đảm bảo hoàn toàn quên bạn trai cũ của bạn, cũng thật sựcho rằng bạn trai cũ của bạn còn không bằng ngón chân bị nấm của bạn LongTường, quan trọng nhất là, bạn phải thề sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức kết hônvới bạn Long Tường, không bao giờ nhìn mặt bạn trai cũ của bạn nữa, khiến cậuta trả giá đắt vì cái rắm thối của mình.”

Khi nói những lời này, cảm xúc của hiệu trưởng sôi lênùng ục, giống như phát hiện ra thế giới mới đẹp như thiên đường.

“Keng” một tiếng, Khuất Vân lại báo hỏng một cái chéntrà đắt tiền nữa.

Sự hy sinh của cái chén trà là có giá trị, cuối cùngcũng đổi được sự tỉnh ngộ của Du Nhiên.

Chẳng trách hiệu trưởng cứ quấn quýt lấy vấn đề bạntrai cũ không chịu buông, chẳng trách hiệu trưởng ép cô nói xấu Khuất Vân,chẳng trách hiệu trưởng gọi Khuất Vân tới đây uống trà.

Thì ra…

“Thì ra, hiệu trưởng, thầy…” Du Nhiên bỗng đứng lên,dùng đầu ngón tay run rẩy chỉ hiệu trưởng, lại quay đầu nhìn Khuất Vân, nuốtnước bọt, nói: “Muốn bao nuôi anh ta?”

“Keng” một tiếng, lần này là chén trà trong tay hiệutrưởng vỡ nát.

Còn Du Nhiên cho rằng đó là một loại cam chịu hữuthanh.

Đúng vậy, hiệu trưởng vừa ý Khuất Vân, cũng muốn anhhoàn toàn không còn hy vọng gì vào Du Nhiên.

Bước đầu tiên, hiệu trưởng khống chế Khuất Vân tronglòng bàn tay – trở thành sếp của Khuất Vân.

Bước thứ hai, hiệu trưởng chặt đứt toàn bộ nhung nhớcủa Khuất Vân đối với Du Nhiên – trăm phương nghìn kế khiến Du Nhiên nói rarằng cô đã quên Khuất Vân.

Bước thứ ba, chính là đẩy ngã Khuất Vân, rồi thích làmmấy lần thì làm.

Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Du Nhiên cảm thấy cóchút hưng phấn trong khi đang vô cùng sợ hãi.

“Lão già béo trước mặt em, là bố tôi.” Khuất Vân khôngmuốn khiến Du Nhiên hiểu sai, nhân tiện nói ra sự thật.

Nào ngờ, ánh mắt Du Nhiên lóe sáng: “Cha con?Niênthượng***?”

***Niên thượng trong đam mỹ chỉ côngnhiều tuổi hơn thụ = =”

Khuất Vân: “…”

Lại càng hiểu sai

“Cô bé này, rất thú vị, tôi thích.” Nụ cười của hiệutrưởng càng thêm sáng lạn: “Vì vậy nha, cháu nhất định phải biết quý trọng tínhmạng, rời khỏi Khuất Vân, nghìn vạn lần đừng để thằng nhóc này lừa.”

Vừa dứt lời, đường đường là hiệu trưởng đã bị chínhcon ruột của mình Khuất Vân túm cổ áo, ném ra khỏi phòng làm việc.

Du Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn tình thế bị xoaychuyển, khi Khuất Vân đóng cửa lại mới nhớ ra tình cảnh của mình tương đối nguyhiểm.

Vừa định di chuyển, Khuất Vân lập tức nhìn ra ý địnhcủa cô: “Tôi chỉ muốn nói với em hai câu thôi.”

“Hiệu trưởng thật sự là bố anh?” Du Nhiên hỏi.

“Đúng.” Khuất Vân gật đầu.

“Nhưng mà, anh họ Khuất mà.” Du Nhiên hỏi, cô nhớ rõràng rằng hiệu trưởng không phải họ Khuất.

“Ở nhà anh, mẹ anh làm chủ, vì vậy anh cũng theo họmẹ.” Khuất Vân giải thích.

Cửa bị người ta dùng khóa mở ra từ bên ngoài, cái mặtbánh bao của hiệu trưởng thò vào, cười giải thích với Du Nhiên: “Cô bé này, sửalại một chút cho đúng, bởi vì hai mươi mấy năm nay chỉ xảy ra những việc nhỏ,vì vậy bác mới để cho mẹ thằng nhóc này làm chủ.”

Vừa dứt lời, ngài hiệu trưởng đây lại bị con trai ruộtcủa mình ném ra chỗ khác xa hơn.

Đóng cửa, khóa cửa, Khuất Vân lại đứng trước mặt Du Nhiênmột lần nữa.

“Anh, thật sự là con trai của thầy ấy?” Du Nhiên vẫnkhông thể tin được: “Nhưng mà, hai người bề ngoài tuyệt đối không giống nhau.”

“Tôi giống mẹ tôi, hoặc là nói, giống ông ngoại tôi.”Vấn đề này Khuất Vân trả lời rất trôi chảy, xem ra đã bị hỏi từ nhỏ đến giờ.

Sau khi khiếp sợ, Du Nhiên cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Dù sao cô với Khuất Vân không còn bất cứ quan hệ gì,dù chỉ là nửa cọng lông, còn quan tâm đến chuyện nhà anh ta làm gì.

Du Nhiên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi:“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về học.”

“Em căn bản không thích Long Tường.” Khuất Vân nói.

“Thứ nhất, anh không phải tôi, anh hoàn toàn khôngbiết trong lòng tôi nghĩ gì. Thứ hai, tôi có thích cậu ấy không không liên quanđến anh.” Du Nhiên trả lời không khách khí.

Khuất Vân nhìn Du Nhiên, đuôi mắt đào hoa tỏa ra ánhsáng nhàn nhạt, trong suốt.

“Du Nhiên, tôi chỉ không muốn em lặp lại sai lầm củatôi.” Anh nói.

“Tôi vẫn rất hối hận, vì ngày đó đã có ý định quen vớiem để trả thù Cổ Thừa Viễn.” Ngữ điệu của Khuất Vân rất chân thành: “Để trừngphạt, tôi đã mất em… Em cũng không muốn mất một người bạn như Long Tường chứ.”

“Chuyện của tôi, sau này anh đừng xen vào nữa,” DuNhiên không chịu nổi giọng điệu dạy bảo của Khuất Vân, vì vậy cô chuyển ghế,quay mặt ra cửa sổ.

Nhưng Khuất Vân dùng một tay xoay Du Nhiên lại.

Anh chống hai tay lên tay vịn, khom người, nhìn thẳngvào Du Nhiên.

Tư thế như vậy khiến bọn họ dựa vào nhau rất gần, thậmchí Du Nhiên còn cảm nhận được hơi thở của bọn họ đang hòa vào nhau.

“Du Nhiên, khi một người em quan tâm vì em mà tổnthương, loại cảm giác đó, em không thể thừa nhận được đâu.”

Du Nhiên không muốn nhìn anh, vì vậy cô cúi đầu, thếnhưng ánh mắt cô lại bị bàn tay của Khuất Vân hấp dẫn.

Đôi bàn tay xinh đẹp, tinh tế, thanh nhã kia, lúc nàyđang dùng sức nắm lấy tay vịn, còn những đường gân xanh đang chuyển động theotừng lời nói của anh.

“Du Nhiên, tin tôi đi, khi thật sự tới lúc đó... em sẽhận không thể giết chết chính mình.”

Giọng nói của anh thật nhạt, ung dung nhàn nhã giốngnhư anh anh luôn luôn biểu hiện như vậy, giống như điều Du Nhiên hận không phảilà anh.

Thế nhưng, đôi bàn tay trắng trắng kia của anh lại âmthầm tỏa ra một cảm giác thật phức tạp.

Tay anh, giọng nói của anh, vẻ mặt của anh, và toàn bộcơ thể anh, đều không đồng nhất.

Giọng nói như nước suối róc rách: “Nhưng đau khổ nhấtchính là, trong lòng em biết rất rõ một chuyện – cho dù em có chết, người đócũng sẽ không tha thứ cho em.”

Mà trên tay anh – mười đầu khớp xương như muốn chọcthủng làn da.

Du Nhiên không thể nhìn tiếp được nữa, vì vậy cô nhắmmắt lại, nhưng khi không sử dụng thị giác, khứu giác lại càng nhạy cảm, mùihương đặc biệt của Khuất Vân giống như một vòng tay to lớn, ôm lấy cô, áp chếcô.

“Tự tôi biết chừng mực.” Du Nhiên muốn nhanh chóngthoát khỏi cảnh khốn cùng này: “Anh tránh ra trước đi.”

Du Nhiên muốn nhấc người dậy, nhưng Khuất Vân khôngcho.

Anh không cho.

Ngược lại, anh dựa vào càng gần, vòng tay to lớn vôhình kia bắt đầu đè ép lên tim phổi Du Nhiên.

Du Nhiên nghiêng mặt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cũngkhiến hơi thở của Khuất Vân phả vào những sợi tóc bên tai cô, những sợi tóctưởng chừng yếu mềm nhưng lại rất dẻo dai lướt qua gương mặt Du Nhiên.

“Hứa với tôi, đi nói với Long Tường, nhanh chóng nóirõ ràng với cậu ta.” Ngữ điệu của Khuất Vân giống như thôi miên.

“Tôi nói rồi, tự tôi biết chừng mực.” Thân thể DuNhiên dường như tự động giảm bớt hô hấp, bởi vì Khuất Vân tới gần.

“Hứa với tôi, em sẽ đi nói ngay lập tức.” Khuất Vângiống như một đóa hoa độc, đang đầu độc cô.

“Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi làm bất cứchuyện gì.” Du Nhiên có chút tức giận.

“Đây không phải mệnh lệnh, chỉ là cầu xin.” Khuất Vânthoáng ngừng lại: “Chỉ là cầu xin.”

Khi đang nói chuyện, đôi môi anh cũng đến gần hơn,động tác của anh ở giữa không trung vô cùng lưu loát, giống như đang hoàn thànhmột chuyện không thể quen thuộc hơn được nữa.

Trước khi Du Nhiên còn chưa phản ứng lại, Khuất Vânlại hôn cô một lần nữa.

Nhưng…

Trước khi Khuất Vân còn chưa kịp phản ứng, một dòngđiện chạy qua nơi khởi nguồn ham muốn của anh.

Không phải vui vẻ, mà là một dòng điện thật sự.

Khi hiệu trưởng mở cửa phòng làm việc của mình, ôngnhìn thấy một Khuất Vân ngã xuống, và một Du Nhiên đứng lên.

Mà trên tay của Du Nhiên đứng lên, cầm một cái kìmđiện còn đang bắn tia điện “xoẹt xoẹt”.

Trong một giây đó, hiệu trưởng hoàn toàn thay đổi ýđịnh – ông quyết định, thế nào cũng phải bắt Du Nhiên về làm con dâu.

Cứ như thế, Khuất Vân cũng bị Du Nhiên gửi đến bệnhviện ở trọ vài ngày, Du Nhiên cảm thấy thật thành công.

Có lẽ đã nhận thức được sự lợi hại của cô, sau khi haicon sói ra viện cũng không còn nảy sinh những ý nghĩ không lành mạnh với đôimôi của cô nữa, Du Nhiên rất vui mừng.

Tiểu Tân cũng không bởi vì sự bạo lực của cô mà buôngtha cho cô, Du Nhiên luôn cảm thấy, ánh mắt cậu ta nhìn cô giống như một kẻ hammê leo núi nhìn đỉnh Everest.

Du Nhiên đặc biệt lo lắng một ngày nào đó cậu ta sẽthật sự cắm quốc kỳ lên đầu cô.

Cuộc sống trong trường rất nhàm chán, những khi khôngôn tập, Du Nhiên sẽ tự tìm chút thú vui để làm.

Ví dụ như, tối thứ Ba cô sẽ tham gia trò chơi sát thủ.

Trò chơi này do một bạn không biết tên khởi xướng trêndiễn đàn của trường, quyết định tám giờ tối sẽ tiến hành ở phòng 1707, tất cảbạn học có hứng thú đều có thể tham gia.

Du Nhiên vốn muốn đi một mình, còn lừa Tiểu Tân rằngôn tập quá mệt mỏi, buổi tối sẽ không tới phòng tự học, định ở trong phòng ngủngủ bù.

Nhưng khi Du Nhiên lén lén lút lút chuồn ra khỏi kýtúc xá, một con mèo lông mày sâu róm chờ đã lâu lập tức bắt được con chuột làcô.

“Vì sao phải lừa tôi?!” Còn mèo hỏi.

“Vì sao cậu biết tôi đang lừa cậu?!” Con chuột thậtbuồn bực.

“Bởi vì bữa cơm tối nay em đột nhiên tốt bụng gắp mộtmiếng thịt kho tàu to bằng ngón tay vào trong bát của tôi, hành động này có thểchứng minh một chuyện – em đã làm hoặc định làm một chuyện có lỗi với tôi.” Tưduy lô gic của con mèo rất phát triển.

“Tôi ị vào, cậu để tôi yên tĩnh một đêm không đượcsao?” Con chuột sắp phát điên.

“Tôi chỉ lo nửa đêm em về ký túc xá sẽ gặp cướp giật.”Thì ra con mèo có lòng tốt.

“Nếu gặp, tôi chỉ cần lộ mặt ra là có thể dọa tên đósợ đến mất mạng, vì vậy không cần lo cho tôi.” Con chuột vỗ vai con mèo.

Con mèo: “Nhưng, người tôi lo lắng là tên cướp bịgương mặt em dọa sợ đến mức tè ra quần kia… Đều lăn lộn vất vả, em bỏ qua chongười ta đi.”

Con chuột: “…”

Đã bị bắt được rồi, còn có gì không dám, Du Nhiên đànhmang cả Tiểu Tân đi.

Sau khi tới phòng 1707, Du Nhiên mới phát hiện còn cómột con mèo khác đã ở đây.

Khuất Vân ngồi tại chỗ, mỉm cười nhẹ nhàng.

Du Nhiên không chỉ dùng một câu “ị vào” được nữa.

Du Nhiên không muốn tỏ vẻ phong độ, quyết định mangtheo Tiểu Tân bỏ về.

Thế nhưng Tiểu Tân lại thích tỏ phong độ, quyết địnhkéo Du Nhiên ngồi xuống.

“Ở cùng anh ta có gì vui.” Con chuột nói.

“Tôi thấy vui.” Con mèo nhỏ không buông tay.

Con chuột nổi giận: “Vậy hai người chậm rãi cởi quầnchơi trò BL đi!”

Con mèo lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện phíasau bọn họ, xen lời: “Nếu đó là mệnh lệnh của em, tôi sẽ tuân mệnh.”

Con mèo nhỏ lùi về sau ba bước, nhìn đồng loại trướcmặt một cách thù địch.

“Nếu không chơi BL, thì chơi cái khác đi.” Con mèo lớnkhép hờ mắt: “Trong vòng năm ván, ai thua nhiều hơn người đó phải rời khỏi DuNhiên.”

Còn mèo nhỏ bị kích thích: “Đồng chí, nếu tôi thắng,sau này anh sẽ hoàn toàn buông tha cho bà già Lý chứ.”

Con mèo lớn cười nhạt: “Quan trọng hơn là, nếu tôithắng, sau này cậu không được giả bộ làm bạn trai cô ấy nữa.”

Con chuột bị biến thành phần thưởng nên nổi giận: “Haingười dám dùng một trò trẻ con như thế để vũ nhục tôi?”

Con mèo lớn, con mèo nhỏ quyết định tôn trọng conchuột một lần: “Vậy em nói xem nên so đấu cái gì?”

Con chuột ngồi nghiêm chỉnh: “Phải có chiều sâu, cónội hàm, phải liên quan đến dân sinh, phải thể hiện được xã hội hài hòa, quantrọng hơn là phải là thứ tôi thích.”

Con mèo lớn, con mèo nhỏ không ngại học hỏi kẻ dưới:“Ý của em là?”

Con chuột: “Thi ăn thịt kho tàu, ai ăn nhiều hơn ngườiđó thắng.”

Con mèo lớn, con mèo nhỏ quyết định sau này không baogiờ tôn trọng con chuột nữa.

Không để ý đến Du Nhiên, trận đấu bắt đầu.

Tình hình chiến đấu rất quyết liệt và thê thảm… Đươngnhiên, đó là đối với Tiểu Tân.

Khuất Vân giống như có ba mắt vậy, bất kể Tiểu Tân làsát thủ, bình dân hay cảnh sát, anh đều biết.

Ngược lại, bất kể Khuất Vân là sát thủ, bình dân, haycảnh sát, Tiểu Tân hoàn toàn không biết.

Đồng thời, Tiểu Tân còn bị giết hai lần.

Thực sự không nhìn nổi nữa, Du Nhiên còn đặc biệt độngtay động chân, giao thân phận sát thủ cho Khuất Vân, cũng báo cho Tiểu Tânbiết, muốn cậu ta thắng một ván.

Khi Tiểu Tân tràn đầy tự tin nói ra Khuất Vân là sátthủ, khi đáp án được công bố, anh lại là cảnh sát.

Du Nhiên đang há hốc mồm, không thể ngạc nhiên hơn thìKhuất Vân đã thì thầm bên tai cô, nói cho cô biết sự thật: “Xin lỗi, tôi vừalén đổi bài với người bên cạnh.”

Buổi tối này, tổng cộng chơi hơn hai mươi ván, KhuấtVân rất dễ dàng thắng gấp mấy lần năm ván.

Trước khi rời đi, Khuất Vân cười khẽ, nụ cười kia đẹpđến mức làm người ta nghẹn lời.

Có lẽ do thua cuộc, trên đường đưa Du Nhiên quay về kýtúc xá, Tiểu Tân im lặng không nói gì, đi phía trước, hai tay đút trong túiquần, đèn đường chiếu xuống cái bóng rất dài của cậu ta, Du Nhiên buồn chánchơi trò giẫm lên bóng của cậu ta.

Đang giẫm vui vẻ, cái bóng dừng lại, Tiểu Tân thấpgiọng hỏi: “Lẽ nào em không có gì muốn nói sao?”

Du Nhiên giơ chân lên, tha cho bóng của cậu ta, cẩnthận suy nghĩ một lúc rồi nói lời thật lòng: “Tôi đã bảo cậu thi ăn thịt khotàu mà cậu không nghe, giờ đã thua chưa.”

Tiểu Tân: “…”

Dù sao ở bên Du Nhiên đã lâu, khả năng đề kháng vớilời nói sét đánh của Tiểu Tân đã được nâng cao lên nhiều, rất nhanh đã bìnhtĩnh lại: “Vừa rồi, em mong tôi thắng hay thua?”

Tuy Tiểu Tân không quay đầu lại, nhưng trong giọng nóicậu ta có chút căng thẳng, rất rõ ràng.

Cậu ta chưa bao giờ là một người giỏi che giấu cảmxúc, giống như làm bằng thủy tinh, bên trong thế nào, người bên ngoài vừa nhìnlà biết.

Cũng không cần phải giấu, không bao giờ có bí mật, ởbên cậu ta, người ta có thể thoải mái làm tất cả mọi chuyện.

Du Nhiên thích cậu ta, vì vậy cô không muốn lại làmcậu ta tổn thương: “Tôi hy vọng, cả hai người đều thua.”

“Ý của em là, hai chúng tôi, em sẽ không chọn ai, đúngkhông?” Tiểu Tân phiên dịch lại ngôn ngữ của Du Nhiên.

“Đối với Khuất Vân, tôi muốn trở lại quan hệ thầy tròđơn thuần; còn đối với cậu, tôi muốn trở lại quan hệ bạn bè đơn thuần, tôi muốncuộc sống sinh viên của tôi yên tĩnh hơn một chút.” Du Nhiên nói ra lời nóithật.

Tiểu Tân xoay người lại, nhìn cô, gương mặt cậu ta lầnđầu tiên hiện lên một chút bất lực: “Tôi kém Khuất Vân quá xa, vì vậy, em vĩnhviễn không thể tiếp nhận phải không?”

“Không phải vì nguyên nhân này.” Du Nhiên phủ nhận.

“Không, chính là nguyên nhân này.” Ánh trăng yếu ớtrơi vào trong đôi mắt Tiểu Tân: “Đã trải qua biển rộng, nhìn sông nhỏ thế nàocũng không vừa mắt.”

Du Nhiên lắc đầu: “Long Tường, tôi chưa từng cho rằngcậu không bằng anh ấy, thực tế, cậu không có điểm nào không bằng anh ấy.”

Những khi Du Nhiên nghiêm túc, cô sẽ gọi tên cậu ta.

“Sự thật là, tôi tuyệt đối không hơn được anh ta, ởtrước mặt Khuất Vân, tôi giống như một cậu bé tùy hứng, còn chưa lớn, hoàn toànkhông đáng tin cậy.” Giọng nói của Tiểu Tân bắt đầu lạnh đi.

“Không phải!” Du Nhiên cực lực phủ nhận.

Tiểu Tân: “Vậy vì sao em chưa từng đối xử với tôi nhưmột người đàn ông?!”

Du Nhiên: “Cậu đổ oan cho tôi, rõ ràng tôi có!”

Tiểu Tân: “Lúc nào?”

Du Nhiên: “Mỗi lần ăn cơm xong cậu chủ động thanhtoán!”

Tiểu Tân: “…”

Là sét thôi, đánh nhiều thành quen, vì vậy Du Nhiênhoàn toàn không lo lắng Tiểu Tân có xuất huyết bên trong hay không, tiếp tụcgiẫm lên cái bóng cứng nhắc của cậu ta, đi về phía trước.

Nhưng bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, Du Nhiêncảm giác cảnh vật trước mắt di chuyển rất nhanh, ngay sau đó, lưng của cô chạmvào một vật cứng.

Khi phục hồi lại tinh thần, cô mới phát hiện mình đãbị Tiểu Tân kéo vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

Mỗi một gốc cây đều cành lá san sát, hợp lại một chỗ,dưới cái nhìn của Du Nhiên, dường như che khuất cả bầu trời.

Tiểu Tân không cho Du Nhiên nhiều thời gian để suynghĩ, lập tức vươn tới, ép hôn cô lần thứ N.

Đối phó với Tiểu Tân, Du Nhiên có đủ tự tin, vì vậy,ngay từ đầu cô đã không hốt hoảng.

Nhưng sự bình tĩnh như vậy không duy trì được lâu, bởivì Du Nhiên cảm giác Tiểu Tân lúc này khác với bình thường.

Toàn thân cậu ta bất giác tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ,ép buộc, giống như bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đều không ngăn được sự tiến côngcủa cậu ta.

Loại hơi thở này đè chặt lên lục phủ ngũ tạng của DuNhiên, khiến cô bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi.

Vội vàng, Du Nhiên muốn giãy ra, nhưng bất kể cô dùngsức thế nào, giãy dụa thế nào, đều không lay động được Long Tường.

Giãy dụa vô hiệu vừa rồi kích động lòng ham muốn kiềmchế của phái mạnh, cậu ta dùng một tay khóa chặt hai tay Du Nhiên trên đỉnhđầu, còn tay kia thò vào từ vạt áo len của Du Nhiên, trực tiếp đáp lên nơi mềmmại nữ tính của cô.

Tay cậu ta dùng rất nhiều sức, giống như một con báocắn chặt cổ họng con mồi, hút lấy dòng máu mới mẻ, ngọt lành.

Trong giờ khắc này, Du Nhiên hoàn toàn không có mộtchút lực phản kháng, thậm chí còn bắt đầu run lên.

Nhưng đây chưa phải điều Long Tường muốn, chỉ thế nàykhông đủ thỏa mãn cậu ta.

Cậu ta nhấc cái váy dài đến đầu gối của Du Nhiên lên,ép buộc cô giơ lên một chân, còn bàn tay, thô bạo lướt qua làn da mềm mại củacô, kéo xuống lớp phòng vệ cuối cùng.

Cảm giác đột nhiên lạnh lạnh dưới thân khiến Du Nhiênmở to mắt, cô nhìn thẳng vào Long Tường, nhưng trong mắt cậu ta, cô không nhìnthấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.

Tại một giây đó, Du Nhiên cảm thấy người con traitrước mặt này đối với cô là hoàn toàn, hoàn toàn xa lạ.

Trái tim Du Nhiên rơi xuống đất, lăn mấy vòng, sau đótan thành bụi.

Cô nghĩ, lúc này, mình đi đời rồi.

Ngay lúc Long Tường gần như thực hiện được hành độngsai trái, bỗng những tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Trong rừng có rất nhiều lá khô, đôi giày kia giẫm nátthi thể của những tán lá khô, tiếng động lạnh lẽo và tức giận.

Ngay sau đó, một tiếng động trầm trầm mạnh mẽ vang lênngay bên tai Du Nhiên.

Đồng thời, Du Nhiên nghe thấy Long Tường rên lên mộttiếng, tiếp đó, tất cả gông cùm trên người cô đều biến mất.

Du Nhiên không còn sức lực, cứ thế trượt theo thâncây, ngồi xổm lên đám lá khô, cô dùng đôi tay ôm lấy chính mình, đây là sựphòng vệ yếu ớt duy nhất mà cô có thể làm được.

“Ngoan, đứng lên, mặt đất rất lạnh.” Giọng nói củaKhuất Vân chậm rãi chảy vào tai cô, thanh tịnh như nước suối, rửa đi hết sợhãi.

Một đôi tay kéo Du Nhiên lên, một chiếc áo khoác mangnhiệt độ cơ thể trùm lên người cô, sau đó, Du Nhiên được bế lên, lơ lửng trongkhông trung.

Từng bước một, anh ôm cô ra khỏi rừng cây.

Du Nhiên khẽ ngẩng đầu, ánh trăng lạnh lùng âm u lướtqua gương mặt Khuất Vân như từng sợ chỉ, lướt qua đôi mắt xinh đẹp, hơi thờ ơcủa anh, lướt qua cái mũi cao thẳng thanh tú của anh, lướt qua đôi môi đang…mím chặt của anh.

Mỗi khi gặp phải chuyện gì đáng sợ, ký ức của Du Nhiênlại đánh mất trong nháy mắt, cô đã quên mình về tới nhà Khuất Vân thế nào,nhưng cảnh vật quen thuộc trước mắt không ngừng nói cho cô biết sự thật này.

Sô pha mềm mại, chiếc thảm từng nằm rất nhiều lần,trên bàn uống nước là một đôi cốc sứ đầy màu sắc mà cô đã mua, cũng có một loạtkỷ niệm đột nhiên ùa về.

Du Nhiên ấn tượng sâu nhất một cảnh tượng, đó là côngồi trên thảm, ngồi xổm, tỉ mỉ đếm số lông mi của Khuất Vân đang nằm ngủ trênsô pha.

Mí mắt bên trái có 136 sợi, mí mắt bên phải có 141sợi.

Đếm đến mức xương sống, thắt lưng đau nhức, mắt nởhoa, nhưng tuyệt đối không cảm thấy buồn chán, ngược lại còn cảm thấy một niềmvui không biết tên, giống như có thể hiểu thêm một chút về Khuất Vân.

Nghĩ đến đây, bản thân cô lúc đó đã yêu anh biết baonhiêu.

Trong khi tâm tư còn đang bay lượn, một chiếc áo khoáclen khoác lên vai cô, mang tới một cảm giác ấm áp.

Sau đó, một cốc cà phê nóng chạm vào mặt cô.

“Hương vani em thích nhất.” Khuất Vân nói.

Du Nhiên nhận lấy, uống từng ngụm, chất lỏng ấm ápchảy vào bụng cô, trái tim cũng an ổn hơn rất nhiều.

Khi uống xong, cốc cà phê vẫn còn vương lại hơi ấm, DuNhiên cầm trong lòng bàn tay, xoay tròn nhìn xem.

Phía trên in một tấm hình hoạt hình, một cậu bé, mộtcô bé, sóng vai ngồi dưới cây đào, trên bầu trời cũng có một trái tim màu hồngđào.

Phong cách trầm ổn của căn nhà này hoàn toàn không phùhợp với những thứ Du Nhiên đòi mua, lúc đó, rất nhiều lần Khuất Vân từng uyhiếp sẽ ném tất cả ra ngoài.

Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng, thứ phải ra ngoài lạilà Du Nhiên.

Đang cảm thán, áo len bỗng bị Khuất Vân vén lên từphía sau, Du Nhiên giật mình định nhảy lên lại bị Khuất Vân ấn xuống.

“Trên lưng có vết thương, không xử lý, sẽ nhiễmtrùng.”

Lúc này Du Nhiên mới nhớ lại, vừa rồi khi trượt xuốngđất, sau lưng quả thật bị vỏ cây thô ráp làm bị thương.

Nơi bị thương trên lưng cách bộ phận mẫn cảm rất xa,đồng thời, nếu không cho anh chạm vào, Khuất Vân nhất định sẽ không bỏ qua, vìvậy Du Nhiên mặc kệ anh.

Ngón tay Khuất Vân nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên miệngvết thương của Du Nhiên, mang tới một cảm giác ngứa ngứa, từ máu dưới da khuếchtán ra bốn phương tám hướng.

Nhìn cái cốc trong tay, Du Nhiên hỏi: “Tôi cứ nghĩ anhkhông thích cái cốc này.”

“Không phải không thích.” Khuất Vân ở phía sau đáp.

“Vậy vì sao anh còn luôn uy hiếp muốn ném nó rangoài?” Du Nhiên tò mò.

“… Chỉ muốn đùa em thôi, nhìn dáng vẻ hoảng hốt của emrất thú vị.” Giọng nói của Khuất Vân, rất giống với động tác của anh, mềm mạinhư tơ.

Du Nhiên tiếp tục nhìn cái cốc, một lúc sau mới đặt nóxuống.

Chiếc cốc sứ chạm vào mặt bàn thủy tinh, phát ra tiếngvang leng keng.

“Tiểu Tân… Có lẽ không phải cố ý.”

Đầu ngón tay dính thuốc, dừng lại trên miệng vếtthương một lúc, khi tiếp tục di chuyển, sức lực đã lớn hơn một chút: “Điều emmuốn nói, chính là câu này sao?”

“Còn nữa, chính là… anh nói đúng.” Hàng mi dài của DuNhiên rũ xuống: “Tôi quá không hiểu chuyện, đã tổn thương cậu ấy, càng có thểlà… tôi đã mất đi cậu ấy.”

“Tôi nghĩ, lỗi của tôi nhiều hơn.” Khuất Vân nói.

“Vì sao lại nói như vậy?” Du Nhiên không hiểu được.

Thắt lưng Du nhiên bất giác thẳng lên, dường như đangvô cùng nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Khuất Vân.

Nhưng mà, trong lúc chờ đợi, làn da mẫn cảm trên lưngbỗng cảm thấy bị đầu lưỡi liếm qua – là lưỡi của Khuất Vân.

Anh liếm vết thương của cô, đầu lưỡi, có chút ẩm ướt,có chút thô ráp, còn mang theo chút rung động.

Toàn thân Du Nhiên cứng đờ, động tác tiếp theo chínhlà nhảy bật lên, nhưng Khuất Vân đang ôm lấy cái eo nhỏ của cô, cố định cô trênsô pha.

“Đừng nhúc nhích, vừa bôi thuốc xong.” Giọng nói KhuấtVân có chút gì đó thả lỏng, mơ màng.

“Anh làm gì vậy?” Cô muốn hất bàn tay trên lưng ra,nhưng một lúc sau, hai tay cô cũng lâm vào vũng bùn, bị Khuất Vân nắm bên hông.

“Là để tôi xem sao?” Hơi thở của Khuất Vân bay bổngbên tai Du Nhiên.

“Cái gì?” Du Nhiên cố gắng nghiêng đầu.

“Đồng ý diễn kịch với Long Tường, là để tôi xem phảikhông?” Ngữ điệu của Khuất Vân sâu thăm thẳm.

Nghe vậy, Du Nhiên ngừng giãy dụa, cô muốn cười, lạimuốn giận: “Khuất vân, anh không quan trọng như vậy.”

“Cẩn thận hỏi chính mình đi, Du Nhiên.” Khuất Vân nói:“Em cũng muốn cho tôi biết hai người đang bên nhau, đúng chứ.”

“Anh căn bản không biết giữa tôi và Long Tường cóchuyện gì, từ trước đến giờ, anh chưa từng xuất hiện giữa chúng tôi.” Giọng nóicủa Du Nhiên bất giác lớn hơn.

“Hay là ngay cả em cũng không biết.” Khuất Vân giốngnhư đang kiên trì khai thông cho một đứa bé chậm hiểu: “Nguyên nhân khiến emgiả bộ đang hẹn hò với cậu ta chính vì muốn nói cho tôi biết, em đang đi vềphía trước.”

“Tôi vốn đã đi về phía trước.” Du Nhiên kiên quyếtnói.

“Nếu là như vậy, vì sao phải chứng minh?” Ngữ điệu củaKhuất Vân rất chậm, nhưng có khí thế như đang ép hỏi.

“Tôi không có.” Du Nhiên tiếp tục phủ nhận.

“Trong trái tim em, vẫn có có hình bóng của tôi, emrửa không trôi được.” Giọng nói kia giống như những câu thần chú thần bí củaTây Vực, luồn vào trong tai Du Nhiên.

“Tôi không có.” Du Nhiên vẫn phủ nhận, nhưng giọng nóiđã bất giác thấp hơn ba phần.

“Em vẫn còn quan tâm, nếu không, sau khi Đường Ung Tửtới tìm tôi, em sẽ không đến mức mượn rượu giải sầu.” Khuất Vân dùng cái kimhồi ức, từng chút một mở ra trái tim Du Nhiên.

Nhưng cái kim này quá nhọn, chọc vào trong da thịt DuNhiên, cô lạnh giọng nói: “Thì ra đều là anh lên kế hoạch?”

Đường Ung Tử, cũng chỉ là một kế hoạch?

Thì ra, Khuất Vân cố ý để cô nhìn thấy tất cả nhữngđiều đó.

Nghĩ đến ngày đó, những quan tâm đó, khi tất cả đềurơi vào trong đôi mắt anh, Du Nhiên cảm thấy mình lại bị lừa dối, cô muốn tứcgiận, nhưng đã không còn đủ sức lực nữa.

Qua một lúc, Du Nhiên mới cười khẽ một tiếng: “Quảnhiên, thì ra cho dù tôi có mọc thêm mấy cái đầu cũng không đấu lại được anh…May mà tôi đã ra đi rồi.”

May mà cô đã rời khỏi vị trí bên cạnh anh.

Nghe vậy, bàn tay Khuất Vân để bên hông cô lại siếtchặt trong nháy mắt, một cái chớp mắt đó, cô gần như không hít thở nổi.

Một giây, lại một giây, anh mới chậm rãi buông tay.

Cằm của anh, đặt trên vai Du Nhiên: “Du Nhiên, tha thứcho tôi… Không, mặc kệ em có tha thứ cho tôi hay không, mặc kệ em có thái độgì, dằn vặt tôi cũng được, trả thù tôi cũng được, chỉ cần em quay lại. Tôi đãkhông còn như trước nữa, tôi biết bản thân mình muốn gì, tôi sẽ không bao giờlàm bất cứ chuyện gì tổn thương em nữa, tôi…”

“Tôi không muốn quay lại.” Du Nhiên kiên quyết lắcđầu, ngắt lời anh: “Trên thế giới, chắc chắn sẽ có một người coi tôi là báu vậttrong lòng bàn tay. Rất có thể, trong ánh mắt người đời, người kia không bằnganh, nhưng ít ra, người đó sẽ không tổn thương tôi dù chỉ một lần. Vì vậy, tôimuốn tìm người đó, vì vậy, tôi không thể quay trở lại.”

Khi Du Nhiên nói ra câu nói cuối cùng, Khuất Vân ởphía sau không tiếp lời, anh chỉ… để mặt mình áp sát lên hõm vai Du Nhiên.

Thật lâu sau, hơi nóng ngưng tụ thành một mảnh ẩm ướtnhư có như không…

Từ sau chuyện trong rừng cây, Du Nhiên quyết định, ítnhất một tháng không để ý tới Tiểu Tân, cô muốn cậu ta hiểu rõ mình đã sai ởchỗ nào.

Thế nhưng, sự thật lại là – Tiểu Tân không để ý đến cônữa.

Từ đêm đó, Du Nhiên không còn nhìn thấy Tiểu Tân trongtrường nữa.

Một tuần đầu tiên, Du Nhiên thầm nguyền rủa cậu ta đêmđó trở về bị cảm lạnh nửa sống nửa chết.

Một tuần tiếp theo, Du Nhiên bắt đầu hoài nghi liệuTiểu Tân có bị xe đụng mất trí nhớ nên lưu lạc dân gian hay không.

Tới tuần thứ ba, cơn giận của Du Nhiên đã tiêu tan toànbộ, ngược lại, bắt đầu lo lắng.

Lặng lẽ chạy đi hỏi bạn học của Tiểu Tân, câu trả lờilà cậu ta xin nghỉ ốm thời gian dài.

Du Nhiên không kiềm chế được, đành phải chủ động chạytới nhà trọ của Tiểu Tân ngồi chờ, nhưng chờ hai ngày liền vẫn không thấy đượcmột sợi tóc của Tiểu Tân.

Thật vất vả mới biết được tin Tiểu Tân gần đây thườngtới một hộp đêm ở phía Tây thành phố từ một bạn học trong đội kịch, Du Nhiênkhông suy nghĩ nhiều, lập tức tới đó.

Tới nơi đã là buổi tối, cũng là lúc náo nhiệt nhất, DuNhiên ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ở một cái bàn hìnhtròn trên lầu ba, tìm thấy bóng dáng Tiểu Tân.

Cậu ta và một đám người nhìn có vẻ không tốt đang ngồicùng nhau, dường như đang đánh bài.

Trong khói thuốc quanh quẩn, Du Nhiên nhìn thấy ngườibên cạnh đang hút một loại thuốc khả nghi.

Sa ngã, thằng nhóc này hoàn toàn sa ngã rồi.

Du Nhiên vô cùng muốn tiến lên lật tung cái bàn trònkia, đập đám nhóc con quần áo lụa là kia bầm dập mặt mũi.

Nhưng đàn chị xã hội đen không phải ai cũng có thểlàm, nhìn đôi chân ngắn của mình, Du Nhiên hít một hơi nhẫn nhịn, lặng lẽ chạytới một gian phòng trong toilet nam chờ Tiểu Tân.

Bởi vì trốn trong một phòng, tầm nhìn bị ngăn cản, DuNhiên không cách nào đoán được ai với ai, vì vậy mỗi lần cửa mở ra, cô phảidùng tất cả biện phát để nhìn xem.

Người thứ nhất đi vào, ngồi xuống căn phòng bên cạnhDu Nhiên, Du Nhiên đành phải đứng trên bồn cầu, dán vào tấm vách, kiễng chânnhìn sang.

Ai ngờ, vừa mới dựa vào tấm vách, “rầm” một tiếng,thật giống như “Lư Sơn Thăng Long Phách****”, WCnổ tung.

**** Lư Sơn Thăng Long Phách

Một mùi tanh tưởi nhắm thẳng về phía mắt, mũi, miệngcủa Du Nhiên, hun cô đến mức nước mắt chảy ròng ròng, suýt chút nữa ngã lăntrên mặt đất.

Trải qua kinh nghiệm xương máu đầu tiên, Du Nhiênkhông dám trèo tường tìm hồng hạnh nữa, cô đổi thành ngồi xổm xuống đất, quansát giày của người ta.

Một người đi vào, đi một đôi giày da hàng hiệu bóngloáng, ừm, quá trưởng thành, không phải phong cách của Tiểu Tân.

Lại một người nữa đi vào, đi một đôi giày lưới, ừm,quá yểu điệu, cũng không phải phong cách của Tiểu Tân.

Hai đôi giày, dần dần tới gần nhau, sau đó… hai cáiquần rơi trên mặt đất.

“Ư ư ư…”

“A a a a a a…”

“Ưm ưm….”

“……”

Câu chuyện hoa cúc, chính thức hạ màn.

Du Nhiên nghe mà thấy nhiệt huyết sôi trào, giang cảtứ chi, dính lên cửa như một con nhện bị đập bẹp, hận cái lỗ tai không thể tohơn được nữa.

Dù sao cũng là nơi công cộng, hai gã GAY rất nhanh đãkìm nén sự sung sướng đó lại, sửa sang lại quần áo rồi mang theo tâm trí của DuNhiên, đi ra ngoài.

Xem ra WC nam là một nơi thật tốt, nếu không có cáimùi tuyệt vời ở sát vách đập vào mũi thì Du Nhiên muốn ở đây cho đến sông cạnđá mòn.

Lúc này, cửa bị mở ra lần thứ hai, một người bước vào,sau đó, là tiếng nhạc quen thuộc – tiếng chuông điện thoại của Tiểu Tân.

Tiếp đến, là tiếng nói chuyện mất kiên nhẫn của TiểuTân: “Chuyện của tôi không cần các người quan tâm!”

Du Nhiên chắc chắn trong lòng, đúng rồi, lần này nhấtđịnh là cậu ta, không sai.

Hít sâu mấy hơi không khí khủng khiếp, Du Nhiên nhắmmắt, dùng sức đẩy cửa phòng ra.

“Long Tiểu Tân, cậu đừng có…” Du Nhiên đang định chửiầm lên, ai ngờ phát hiện trước mặt không có ai.

Chẳng lẽ là ảo giác của cô?

Đang tự hỏi ảo giác đấy là do mùi tanh tưởi ở sát váchhun mà sinh ra hay vì suy nghĩ quá nhiều đến Tiểu Tân thì Tiểu Tân lảo đảo bòtừ dưới đất lên.

Cuối cùng Du Nhiên cũng hiểu ra – thì ra Tiểu Tân bịcánh cửa cô đẩy mạnh ra đụng phải ngã xuống đất.

Trong chớp mắt gặp lại, hai người có chút khó xử, đềungẩn cả người.

Nhưng bầu không khí trong WC cộng với cái mùi này thậtsự không thích hợp với nội dung tuyệt đẹp của vở kịch này, vì vậy Tiểu Tân rấtnhanh đã tỉnh lại, hai tay đút vào trong túi, rồi lại day day mũi, dời mắt rachỗ khác, vờ như vô tình hỏi: “Em ở đây làm gì?”

Ai biết vừa dứt lời, một vật thể không rõ nguồn gốclập tức đập về phía đầu cậu ta, Tiểu Tân tránh không kịp, chỉ nghe “cốp” mộttiếng, sau đó đầu bắt đầu ong ong vang lên.

Sau khi ong bay đi hết, Tiểu Tân bùng phát, giận dữhét lên: “Vì sao lại dùng túi đập tôi? Còn nữa, trong túi có cái gì mà nặng nhưvậy?”

“Khi đi ngang qua công trường gần trường học, tiện taynhặt một cục sắt.” Du Nhiên lấy từ trong túi xách ra một cục sắt nặng phải đếnnăm cân, giơ cao trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát: “Về phần nguyên nhân tôiđánh cậu, có cần phải nói nữa không?”

Nói xong, Du Nhiên lại giơ cục sắt lên lần nữa, đập vềphía Tiểu Tân, Tiểu Tân cầm chặt lấy tay cô, cố gắng không để hung khí kia nệnlên đầu mình.

Động tác hai người dừng lại ở thế giằng co như vậy.

“Em dựa vào cái gì đòi đánh tôi?!”

“Cậu không xin lỗi, còn chơi trò mất tích, bây giờ còntới những nơi bẩn thỉu xấu xa, chơi bời với những kẻ không ra gì này, cậu nóitôi có nên đánh cậu hay không?”

“Em không phải mẹ tôi, sao phải quản lý tôi nhiều nhưvậy?!”

“Tôi không phải mẹ cậu, tôi còn hơn cả mẹ cậu!”

“Bà già họ Lý, bà đi chết đi, không được lợi dụngtôi!”

“Cái này mà gọi là lợi dụng, vậy cậu nói chuyện tốihôm đó cậu làm có nên chịu thiên đao vạn quả hay không? Mau xin lỗi!”

“Đừng hòng!”

“Xin lỗi!”

“Cứ mơ đi!”

“Xin lỗi!”

“Có, chết, cũng, không, nói… A!”

Rất bất hạnh, tuy Tiểu Tân đã khống chế tay Du Nhiên,nhưng quên đề phòng chân của cô, vì vậy, cái chân xinh đẹp của Du Nhiên vừakhít đặt trên vị trí quan trọng của Tiểu Tân.

Tiểu Tân rên lên một tiếng, chậm rãi khuỵu xuống mặtđất, môt hôi lạnh ứa ra.

“Hôm nay tôi chỉ dùng năm phần sức, nếu theo tính cáchbình thường của tôi, không một đạp biến cậu thành tàn tật, tôi không mang họLý!” Du Nhiên vỗ vỗ giày, nói có vẻ rất đàn chị: “Xin lỗi thì tạm tha cho cậumột mạng.”

Tiểu Tân ngẩng đầu lên, có lẽ rất đau, đôi mắt cũnghồng hồng, nhưng cậu ta cắn răng, nói: “Tôi nói rồi, có chết tôi cũng không xinlỗi.”

Du Nhiên không nhịn được lại giơ cục sắt nặng năm câncó lực sát thương không gì sánh được trong tay lên, vô cùng muốn đập bẹp cáiđầu cố chấp của cậu ta, nhưng cục sắt đi được nửa đường bỗng dừng lại.

Trong trò chơi sát thủ còn có thời gian để lại di ngônnữa.

“Vì sao không muốn xin lỗi?” DuNhiên quyết định mình phải dịu dàng nhã nhặn một chút.

“Không biết.” Nhưng câu trả lời của Tiểu Tân khiến cốgắng thổi tắt lửa giận vừa rồi của Du Nhiên trở thành vô dụng.

“Nói rõ cho tôi, cái gì gọi là không biết?” Du Nhiêndùng tay vò mạnh cái đầu Tiểu Tân, thành công phá hủy kiểu tóc của cậu ta.

Có người nói trên thế giới có một loại người, dùngcách nói thông thường chính là “đầu có thể rơi, máu có thể chảy, kiểu tóc khôngthể loạn.”

Mà Tiểu Tân, có lẽ chính là loại người này, bởi vì khiDu Nhiên làm như vậy, cậu ta đột nhiên nhảy dựng lên, đối mắt lóe ra những tiasáng Spirax Hume*****, tìnhtrạng này giống như muốn thiêu cháy Du Nhiên.

****** Tia sáng Spirax Hume:

“Tôi…” Du Nhiên nuốt nước miếng: “Trong túi xách cólược… Có cần tôi chải cho cậu không?”

Thứ Tiểu Tân muốn không phải lược, sau khi phóng ramột loạt tia sáng Spirax Hume, Tiểu Tân bỗng nở nụ cười, cười có chút đau khổ:“Vì sao? Bởi vì tôi biết, nếu thời gian quay trở lại đêm hôm đó, tôi vẫn làm chuyệntương tự với em. Vì vậy, cho dù tôi xin lỗi, cũng không phải lời xin lỗi thậtlòng.”

Du Nhiên nhìn Tiểu Tân thật cẩn thận, lại nhớ lại miêutả của cậu ta về bề ngoài của cô dưới đèn đường, ra một kết luận cuối cùng –đứa bé cứng đầu cứng cổ này nhất định là đói bụng lâu lắm rồi.

“Thì ra cho dù tôi có làm thế nào cũng không thể biếnthành biển rộng, đặc biệt là dưới sự nổi bật của anh ta, tôi càng giống một đứatrẻ còn chưa lớn.” Tiểu Tân vẫn không muốn trực tiếp nhắc tới tên của KhuấtVân.

“Chỉ thua một trò chơi nhàm chán thôi, không có ai coilà thật cả.” Du Nhiên nói.

“Đúng, tôi cũng nhận ra, tôi thua, em tuyệt đối khôngthất vọng. Bởi vì ngay từ đầu, trong lòng em đã nhận định, tôi không thắng đượcanh ta.” Tiểu Tân trực tiếp hỏi tới vấn đề trong lòng Du Nhiên: “Thật ra, trongđôi mắt em, tôi và anh ta trước giờ chưa từng đứng ở cùng một vị trí, đúngkhông?”

Du Nhiên không trả lời được, những điều Tiểu Tân nóikhông phải không có lý.

Nếu trái tim con người là một cái tủ quần áo, vậyKhuất Vân vẫn ở ngăn kéo người yêu, còn Tiểu Tân, lại ở trong ngăn kéo bạn tốt,chưa bao giờ di chuyển.

“Tối hôm đó, tôi chỉ muốn chứng minh một việc – tôi làđàn ông, giống anh ta, đều là đàn ông.”

“Thế nhưng làm một việc như vậy càng thể hiện sựtrưởng thành của anh ấy, sự trẻ con của cậu.”

“Thế nhưng, Lý Du Nhiên, em căn bản chưa từng cho tôibất cứ cơ hội nào!” Tiểu Tân thất bại xen những ngón tay vào trong tóc: “Emkhông công bằng với tôi, hiểu không, ngay từ đầu, em đã trục xuất tôi khỏi cuộcchơi rồi.”

“Đó là bởi vì tôi không muốn mất một người bạn nhưcậu.” Du Nhiên nói ra lời nói thật: “Long Tường, tôi rất thích cậu, ở bên cậutôi rất vui vẻ. Vì vậy, tôi vẫn ích kỷ cưỡng ép mối quan hệ của chúng ta cốđịnh ở vị trí bạn bè, bởi vì người yêu là đến rồi lại đi, còn bạn bè, là suốtmột đời.”

“Nhưng em biết không?” Trên gương mặt Long Tường lầnđầu tiên hiện ra vẻ bình tĩnh: “Lý Du Nhiên, từ khi tôi ý thức được rằng tôiyêu em, còn em có lẽ sẽ vĩnh viễn không yêu tôi, ngay từ lúc đó, chúng ta đãnhất định phải mất nhau rồi.”

“Tôi không hiểu.” Đây là lần đầu tiên Du Nhiên khônghiểu được những lời cậu ta nói.

“Tôi không phải kiểu đàn ông như Kim Nhạc Lâm, có thểchịu được cảnh người phụ nữ mình yêu ở bên một người đàn ông khác.” Long Tườngchậm rãi nói: “Vì vậy, khi em xác định không thể ở bên tôi, tôi sẽ phải rờiđi.”

“Không thể trờ thành bạn bè được sao?” Không hiểu vìsao, mũi Du Nhiên có chút chua xót.

“Không thể.” Tiểu Tân nói ra những lời này, những lờigiống như đã giữ trong lòng mấy vạn năm.

Đây là những lời nói từ trái tim cậu ta, thế giới củacậu ta, là rõ ràng như thế, không thể có một chút bóng tối, không thể có mộtchút nhập nhằng.

“Trong hoàn cảnh này, em chỉ có hai sự lựa chọn, mộtlà từ đêm nay trở đi, chúng ta không gặp lại nhau nữa. Hai là…” Long Tường dừnglại một chút, nhưng gần như chỉ là chốc lát: “Hai là, em và tôi, bước vào mộtcuộc tình thật sự… Đừng coi tôi là Tiểu Tân của em, coi tôi là một người đànông, cho tôi một tư cách như vậy, thứ tôi cần, chỉ là điều này.”

Trước khi cậu ta nói xong, Du Nhiên đã lắc đầu: “Tôikhông muốn tổn thương cậu, tôi không nghĩ tôi sẽ yêu một người nhanh như vậy.”

“Lẽ nào em còn không hiểu?” Ngọn đèn màu cam, mangtheo chút màu đỏ của máu, chiếu xuống gương mặt Long Tường, cái bóng của hànglông mi của cậu ta kéo dài vô hạn: “Tổn thương lớn nhất chính là sự tước đoạtquyền được yêu em của tôi. Chưa thật sự thử, sao em biết em có thể tiếp nhậntôi hay không, nếu không thật sự thử, cả đời này… tôi sẽ không cam tâm.”

“Cho tôi một cơ hội, Lý Du Nhiên.” Long Tường đã yêucầu như thế.

Ý của cậu ta, đã rất rõ ràng.

Khi bọn họ uống rượu đến mức tình cảm biến chất, haingười đã không thể giả bộ như chuyện đó không xảy ra, trước mặt lúc này, chỉ cóhai con đường.

Du Nhiên cúi đầu, nhìn bàn tay mình, cô dùng đầu ngóntay, nhẹ nhàng vẽ theo những đường chỉ tay.

Giờ cô mới phát hiện, thì ra mình ích kỷ như vậy.

Sau khi chia tay với Khuất Vân, cô rất cô đơn, may màcô gặp Tiểu Tân, cô dùng thời gian vốn để khóc thương cho tình cảm đã mất đicủa mình vào việc đùa giỡn với Tiểu Tân.

Là cậu ta đã giúp cô đứng lên.

Từ khi đó, cô bắt đầu ỷ lại vào cậu ta. Mặc dù côthường cười cậu ta trẻ con, nhưng sâu trong lòng, cô hoàn toàn đã ỷ lại vàotình bạn của cậu ta.

Vì vậy, khi cậu ta thể hiện lòng mình với cô, cô chọnphương pháp trốn tránh, cô biết rõ mình sẽ không nhanh như vậy đã có một tìnhcảm mới, cô biết rõ cậu ta không phải người để cô quên đi quá khứ, vì vậy côvẫn trốn tránh, vẫn lấy mối quan hệ chị em, bạn bè, bạn rượu để định nghĩa mốiquan hệ giữa bọn họ.

Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo bấy lâu, đây làsuy nghĩ thật sự trong lòng cô.

Tuy cô đã thẳng thắn từ chối cậu ta, nhưng trên thựctế, cô vẫn dừng lại bên cạnh cậu ta, bước chân của cô không hề di chuyển, giốngnhư đang nói cho cậu ta biết, cậu có cơ hội, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng mối quan hệ hoàn toàn không rõ ràng này, đối vớicậu ta mà nói, là một sự tổn thương rất lớn.

Giống như tiếng hát của quái vật biển, dẫn dụ cậu tatới gần cái chết.

Thứ châm ngòi cho đêm hôm đó, tuy là sự ưu tú củaKhuất Vân, là sự khiêu khích cố ý của Khuất Vân, nhưng nếu xét đến cũng, lạixuất phát từ thái độ thường ngày của cô.

Không muốn lôi kéo cậu ta, nhưng mỗi khi cậu ta muốntới gần một chút lại dùng cái mác em trai để giữ chân cậu ta.

Vì vậy, một người luôn trắng đen rõ ràng như cậu takhông chịu nổi, cậu ta tuyên bố giới hạn của mình.

Hoặc là rời đi, hoặc cho cậu ta tư cách để cạnh tranh.

Thua, cũng đồng nghĩa là rời đi.

Nhưng ít nhất, chuyện đó là công bằng đối với cậu ấy.

Có lẽ, cũng là cho cô một cơ hội chăng.

Có người từng nói, kẻ ngốc chính là kẻ kết hôn vớingười mà mình yêu nhất.

Tình yêu, cũng là vậy sao?

Cô đã ngốc một lần, hủy hoại toàn bộ lòng can đảm, màlúc này, đổi lại là cô được yêu, có phải sẽ khác trước hay không?

Dưới ánh đèn màu cam, gương mặt Long Tường không rõràng lắm, nhưng sự thấp thỏm và kiên quyết trong mắt cậu ta lại vô cùng rõràng.

Vậy, kệ mẹ nó đi, cứ yêu một lần nữa đã rồi tính.

Trên mặt đất có một cái bóng, cái bóng đó gật đầu mộtcái.

“Được.”

Cứ như thế, Du Nhiên và Long Tường bắt đầu hẹn hò.

Long Tường trở lại trường, vẫn như trước, sáng sớm mỗingày chờ Du Nhiên bên ngoài ký túc xá, cùng nhau đi ăn sáng, tan học lại đón côở cửa lớp, cùng nhau ăn trưa, khi không có lớp lại cùng nhau tới thư viện, tớiphòng tự học.

Giống như trước, nhưng, những người ngoài nếu cẩn thậnnhìn vẫn có thể nhìn ra, bầu không khí giữa bọn họ không giống lúc trước.

Rất ít khi cãi vã, mà đối thoại, cũng ít hơn nhiều.

Long Tường dường như càng ngày càng khác với Tiểu Tânranh mãnh.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là khi Du Nhiên đọc sách, cậuta không chơi máy tính nữa, không đọc truyện tranh nữa, mà cầm lấy sách chuyênngành, bắt đầu ra sức học tập.

Chỉ là, cả nữa tiếng đồng hồ cũng không xong được mộttrang.

Đối với những điều khác lạ này, Du Nhiên tự an ủi bảnthân rằng, mãi rồi sẽ quen thôi.

Vừa ăn xong món ăn chua loét Khuất Vân, giờ lại ăn mónăn cay thè lưỡi này, phải có thời gian mới thích ứng được.

Nhưng chưa đợi cô thích ứng được hai ngày, Khuất Vânđã biết chuyện.

Du Nhiên bị gọi vào khu phòng làm việc của giáo viên,nói có người tìm.

Du Nhiên theo lời đi vào, giống như dự đoán, trongphòng làm việc chỉ có một mình Khuất Vân.

Khi Du Nhiên đến, Khuất Vân đang chuẩn bị file PPT chocuộc họp toàn khoa sắp tới, gần đây vì nghênh đón đoàn kiểm tra của bộ giáodục, các khoa thường xuyên phải họp.

Khuất Vân đeo mắt kính, nhìn những chữ màu xanh trênmàn hình, mười ngón tay không ngừng gõ phím, những chữ cái hiện ra nhanh nhưchớp.

Trên bàn làm việc của Khuất Vân, đồ đạc của anh trướcgiờ đều nghiêm chỉnh đặt ở một chỗ, ngay cả một cm cũng không chịu xê dịch.

Người khác cũng phải thừa nhận, để như vậy là phù hợpnhất, ngăn nắp, sạch sẽ lại trang nhã nhất.

Chỉ là sự tỉ mỉ vô cùng, nhưng vô hình chung lại làmcho người ta cảm thấy xa cách.

“Anh muốn biết chuyện gì?” Du Nhiên đi thẳng vào vấnđề.

“Vì sao em còn chơi trò chơi này với cậu ta, bài họcđêm đó còn chưa đủ sao?” Khuất Vân không ngừng động tác trên tay.

“Lần này…” Du Nhiên ngừng lại một chút, nói: “Tôi vàLong Tường, là thật.”

Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, Khuất Vân ngẩng đầu lên,nhìn Du Nhiên qua đôi mắt kính.

Du Nhiên quyết định nói rõ tất cả với anh: “Lần này,tôi và Long Tường, là hẹn hò nghiêm túc.”

“Cậu ta uy hiếp em?” Khuất Vân hỏi.

“Không, không ai có thể miễn cưỡng tôi, tôi đồng ývì…” Du Nhiên vắt tay ra sau lưng, ngón cái nhẹ bấm vào ngón trỏ: “Bởi vì tôinghĩ, mình nên tiếp tục đi về phía trước, phía sau núi rốt cuộc là cái gì, tôimuốn tự mình nhìn thấy.”

Nói xong, Du Nhiên hạ tầm mắt, tóc mái trên trán cũngthuận theo, buông xuống.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Khuất Vân, cũng… khôngmuốn thấy.

Qua một lúc lâu, tiếng gõ phím lại vang lên lần nữa,giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Khuất Vân truyền tới.

“Tôi đã biết, em ra ngoài trước đi.”

Dường như rất bình tĩnh, như vậy cũng tốt, Du Nhiênkhông chần chờ một giây, lập tức xoay người ra khỏi cửa.

Nhìn đồng hồ, 3 giờ 45, Du Nhiên nhớ 4 giờ phải đihọp, vì vậy cô cũng lười phải về ký túc xá, đi thẳng tới phòng học ngồi đọcsách.

Hiệu suất rất cao, mấy trang sách tiếng Anh lật như bay.

Những sinh viên khác cùng khoa cũng lục tục đi vào, DuNhiên không muốn tham gia, tự mình ngồi trong một góc xa nhất, giả làm tròngoan.

Tuy chăm chú ôn bài, nhưng cô vẫn cảm giác được sựbiến đổi xung quang.

Khi một số bạn nữ trước mặt “oa” lên một tiếng cảmthán, Du Nhiên hiểu rằng, thầy Khuất đã tới.

Dù sao cũng chỉ nhắc lại với mọi người rằng bộ giáodục sắp tới tuần tra, các tiểu thư, công tử phải biểu hiện cho tốt, đừng làmtrường học mất mặt, nếu không các hình thức kỷ luật cũng không phải để khôngcho đẹp.

Du Nhiên cảm thấy những điều này thật vô nghĩa, liềnmang tai nghe ra nghe nhạc, vùi đầu vào đại nghiệp nghiên cứu sinh của mình.

Cuối cùng, trong giọng hát của Black Eyed Peas, DuNhiên đã học xong những từ mới bắt đầu bằng từ H.

Lỗ tai hơi đau, Du Nhiên tháo tai nghe xuống, nhưngphát hiện ra một, không, là rất nhiều rất nhiều điều kỳ lạ.

Những bạn học xung quanh đang khe khẽ nói nhỏ.

Tuy Khuất Vân đang ở trên bục giảng, phía dưới có vàitiếng thì thầm mới là chuyện bình thường, nhưng nội dung lần này không phải mấylời khen như: “thầy Khuất thật đẹp trai”, “chân thầy Khuất thật dài”, hay “môngthầy Khuất thật cong”…

Lúc này, nội dung mấy lời thì thầm là: “Thầy Khuất bịma ám à?!”

Du Nhiên ngẩng đầu, phát hiện ở trên bục giảng, KhuấtVân vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính, ngay cả màn hình trình chiếu cũngquên không kéo xuống.

Cuối cùng, một người nào đó không sợ chết nhỏ giọngnhắc nhở: “Thầy Khuất, thầy… thầy đã đứng ở trên đó mười phút rồi.”

Khuất Vân giống như vẫn không nghe thấy gì, chỉ nhìnvào máy tính của mình, không nhúc nhích, đôi mắt kia cũng không chăm chú, dườngnhư đã rơi vào khoảng không của chính mình, không có điểm đặt chân.

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhúc nhích: “Xin lỗi, bàigiảng còn chưa hoàn thành, ngày mai họp nhé.”

Tốc độ lời nói nhanh hơn bình thường nửa nhịp.

Sau đó, anh mặc kệ một phòng đầy người, đi thẳng rangoài.

Khi xoay người, góc áo của anh kéo theo vài tờ giáotrình trên bàn rơi xuống bục giảng.

Du Nhiên cúi đầu, lại đeo tai nghe lên, không hề nghenhững lời bàn luận của các bạn học xung quanh.

Không liên quan đến mình, Du Nhiên nói với bản thânnhư vậy.

“Du Nhiên, Long Tường nhà cậu mua bánh quẩy, sữa đậunành cho cậu, đang đứng dưới lầu kìa.” Bạn cùng phòng A lớn tiếng gọi, khiến cảmột tầng lầu đều nghe thấy.

Du Nhiên vội vàng chui ra khỏi ổ chăn, đi dép, lạchbạch chạy xuống dưới lầu, đi thẳng tới bên cạnh Tiểu Tân.

“Sao cậu lại tới đây?” Du Nhiên kéo cậu ta sang một bên:“Không phải đã nói với cậu hôm nay tôi không tới phòng tự học sao?”

“Hôm qua không phải em nói muốn ăn bánh quẩy và sữađậu nành sao, hôm nay tôi dậy sớm nên đi mua.” Tiểu Tân đưa sữa đậu nành nónghầm hập và bánh quẩy giòn khạy, vàng ươm cho Du Nhiên.

“A, cảm ơn nhé.” Du Nhiên ngẩn người, thật không ngờhôm qua chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiểu Tân lại nhớ.

“Về ngủ tiếp đi.” Tiểu Tân đút tay vào túi quần.

Du Nhiên gật đầu, khi đang xoay người, bỗng nổi lênmột ý định, bàn tay tự chuyển động, hướng về phía đầu Tiểu Tân, muốn xoa mộtcái, giống như ngày xưa vậy.

Nhưng còn chưa chạm đến Tiểu Tân đã cầm tay cô lại.

“Tôi không phải trẻ con.” Cậu ta nhấn mạnh.

Bị ngăn lại như vậy, Du Nhiên có chút ngượng ngùng,đành phải thu tay lại.

Tiểu Tân dường như cũng ý thức được rằng chính mìnhkhông đúng, lập tức cười giải vây: “Chờ tôi làm kiểu đầu con nhím sẽ cho em sờthoải mái, đảm bảo tay em nhỏ máu, vô cùng kích thích.”

Du Nhiên cũng muốn đáp lại hai câu, nhưng há miệng lạikhông biết nên nói gì.

Vì vậy, cô đành phải vẫy tay với bạn trai đương nhiệm,quay về phòng ngủ.

Thứ gì vào đến phòng ngủ đều tự động bị chia đều.

Du Nhiên chỉ cướp được nửa cây quẩy, mút ngón tay, lạitrở về giường nằm xuống.

Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, mấy cô nàng cùngphòng còn ngậm quẩy trong miệng cũng bắt đầu không tiếc nước miếng mà khen ngợiTiểu Tân.

“Xem ra người ta đối với cậu thật là tốt, còn đưa đồăn sáng tới tận cửa, cậu đời trước chắc tu luyện nhiều lắm nhỉ.”

“Ngày nào cũng quấn quýt lấy cậu, đảm nhiệm chức bảotiêu, bạn đọc sách, cu li, giờ còn tìm đâu ra loại bạn trai tận tâm thế nàychứ?”

“Làm cho người ta cảm động nhất là Long Tường núi lửa,hung thần ác sát, gặp phật giết phật kia lại bị cậu dạy thành con cừu ngoanngoãn, nhanh nói cho mọi người biết cậu đối phó với cậu ta thế nào đi?”

Du Nhiên ngồi dậy, dựa vào thành giường, vô cùng kịchnghệ mà che miệng, yểu điệu nói một câu: “Người ta xinh đẹp, không có cách nàokhác.”

“Huỵch huỵch huỵch” ba cái gối đồng loạt đập vào mặtDu Nhiên.

Mấy tháng hỗn loạn gà bay chó sủa, cuối cùng mấy ngườiở bộ giáo dục cũng tới thị sát, trong vòng một tuần.

Trên dưới toàn trường đều sẵn sàng đón địch.

Quy định của lãnh đạo cũng nghiêm ngặt ở một trình độ biếnthái khác.

Bất kể có lớp hay không, sáng 7 giờ mỗi ngày đều phảiđến phòng tự học, nếu đến muộn, thông báo điểm tên trước toàn trường. Đoạn thờigian đó, trong phòng tự học, đám gấu trúc mệt mỏi, mất ngủ quây thành một đàn,người ngoài nhìn vào còn tưởng đi lạc vào vườn bách thú.

Tóc phải đen, phải thẳng, tóc nam sinh phải ngắn trênmang tai, những người làm trái với những điều này đều bị các lãnh đạo ép đi cắttóc. Có một tài tử thuộc khoa mỹ thuật vừa mới nhuộm tóc thành đủ mọi màu sắccá tính đã vì sự kiện này mà náo loạn đòi tự sát, đáng tiếc là đứng trên máinhà rồi, giang tay ra rồi mà không dám nhảy, cuối cùng bị người ta bắt được,gọt thành đầu đinh.

Những đôi uyên ương phải tạm thời kiềm chế. Hôn, ôm làtuyệt đối không được, ngay cả nắm tay, bị nhìn thấy cũng bị cảnh cáo. Đoạn thờigian đó, những bà giáo Lý Mạc Sầu lớn tuổi chưa chồng trong trường hưng phấnnhư đánh tiết canh, ngày ngày nấp trong bụi cây, chỉ cần đánh hơi thấy điều gìkhác thường là lập tức nhảy ra, bắt được những đôi trai gái không an phận, xửphạt không chút nương tay.

Ngoại trừ nghỉ trưa và mấy tiếng buổi tối, thời giancòn lại không cho phép ở trong phòng ngủ, dì quản lý sẽ kiểm tra từng phòngmột, Du Nhiên từng trốn trong chăn cũng bị dì ấy lôi ra, đoạn thời gian đó, mộtgóc tối nhất trong thư viện luôn để đầy túi ngủ, toàn bộ đều là của những sinhviên không nhà để về.

Nhưng biến thái nhất là, để chế tạo biểu hiện giả dốirằng toàn trường đang chăm chỉ học tập, nhóm lãnh đạo quy định mỗi ngày phảiphái ra năm người, học tiếng Anh trên con đường đi bộ trong trường.

Thời gian, là sáu giờ sáng tinh mơ.

Quy định này đối với những kẻ chưa tới giờ chuông reochưa rời giường như Du Nhiên mà nói, quả thực là sự hành hạ nơi Địa Ngục.

Ngày đến lượt biểu diễn, Du Nhiên phải nhờ tới mấy cáiđạp của ba người bạn cùng phòng và chiêu liên hoàn điện thoại giết người củaTiểu Tân mới khiến cô mở được nửa con mắt.

Chỉ bằng nửa con mắt này, cô mộng du rời khỏi giường,rửa mặt, xuống lầu gặp Tiểu Tân, đi tới đường đi dạo.

Sắc trời mới tờ mờ sáng, những người biểu diễn xungquanh mắt cũng dính vào với nhau, đọc tiếng Anh như tụng kinh Phật.

Du Nhiên vừa ăn bánh bao Tiểu Tân đưa cho mình, vừanhìn sách tiếng Anh, nhưng hai tròng mắt không ngừng lắc lư, chữ tiếng Anh nhưcó sức sống, không ngừng bay ra khỏi trang giấy.

“Tựa vào lưng tôi đi.” Tiểu Tân tin rằng cứ tiếp tụcthế này, tám chín phần mười là cô sẽ lăn ra đất ngủ.

Du Nhiên nghe lời, vì vậy, Du Nhiên còn buồn ngủ,trong miệng ngậm bánh bao, đầu dựa vào lưng Tiểu Tân, tia nắng ban mai tỏaxuống, cảnh sắc vô cùng đẹp.

Nhưng chưa đẹp được bao lâu, Du Nhiên bỗng cảm giácsống lưng Tiểu Tân có vẻ thẳng lên.

Chỉ nghe người ta nói nửa người dưới của đàn ông thíchdựng lều, sao Tiểu Tân lại ngược lại, nửa người trên thích dựng lều?

Đang định hỏi xem có chuyện gì, ngẩng đầu, lại thấymột đôi mắt vô cùng quen thuộc.

Đuôi mắt cong lên, vẫn sâu lắng mê người như trước,chỉ là trong đó là bóng tối vô hạn, lạnh đến mức hoa đào xung quanh đều héotàn.

Anh đứng cách đó tầm hơn một mét, nhìn bọn họ, khôngbiết đã bao lâu.

Nhưng chỉ một giây sau khi Du Nhiên nhìn thẳng vàoanh, Khuất Vân lập tức im lặng dời mắt.

Giống như cái nhìn chằm chằm vào bọn họ vừa rồi chỉ làvô ý đảo qua, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nhưng có người phá vỡ công sức của Khuất Vân.

“Bạn Lý Du Nhiên, thầy Khuất vừa rồi nhìn chằm chằmvào bạn và bạn Long Tường, ánh mắt vô cùng khó chịu.”

Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói khiến Du Nhiên vàTiểu Tân lại càng hoảng sợ, quay đầu, đã thấy gương mặt bánh bao của hiệutrưởng.

Hiệu trưởng vỗ vai hai người, cười như cái vỏ bánh baotrơn bóng, vô cùng hòa ái: “Tiếp tục cố gắng nhé, tôi thấy hai bạn được đấy.”

Du Nhiên và Tiểu Tân hoàn toàn còn chưa kịp phải ứnggì, hiệu trưởng đã mang theo gương mặt bánh bao, chắp tay sau mông, ha ha cườibước lên con đường đá, thân mình rẽ một cái… đi vào nhà vệ sinh công cộng phíabên kia.

Lúc này, Khuất Vân cũng đi về phía Du Nhiên.

Du Nhiên ngồi thẳng dậy, quyết định binh đến tướngchắn, nước đến đất chặn.

Cho đến khi tới trước mặt cô, Khuất Vân vươn tay ra,đưa cho cô danh sách ký tên.

Du Nhiên thở phào, một tay cầm danh sách, một tay nhậnlấy chiếc bút Khuất Vân đưa.

Cô đã cầm được bút, nhưng… Khuất Vân không buông tay.

Cái bút giằng co giữa hai người, tuy thời gian chỉ nửagiây, nhưng đối với Du Nhiên lại là một sự khó xử đáng kể.

Khuất Vân nhìn Du Nhiên, ánh mắt buông xuống, vẻ mặtmang theo sự nghiêm túc, mê hoặc, khóe miệng luôn luôn hơi cong lên thường ngàylúc này cũng nhếch lên.

“Bút của thầy không tiện dùng, dùng bút của tôi đi.”Một cái bút khác theo giọng nói của Tiểu Tân được đặt vào tay Du Nhiên.

Du Nhiên không nghĩ nhiều, vội càng nhận lấy, mở nắpbút, ký tên rất nhanh, sau đó lập tức trả lại danh sách cho Khuất Vân.

Không có một giây chậm trễ, cô theo Tiểu Tân đến mộtcái đình nghỉ chân.

Khuất Vân ở phía sau, hoặc là ngừng lại, hoặc là đitiếp, bọn họ không nhìn thấy.

Màn diễn sáng sớm hoàn thành, Du Nhiên tới lớp học,buổi trưa vẫn hẹn Tiểu Tân ở căn tin như trước.

Món ngon của căn tin trường là sườn xào chua ngọt,nhưng mỗi ngày chỉ bán rất ít, cung không đủ cầu, vì vậy trước cửa chỗ bán sườnxào chua ngọt luôn chen đầy người.

Du Nhiên đã từng không sợ chết mà chen vào, kết quảthật thảm: mặt bị giẫm bẹp, chân bị đạp sưng, ngay cả bát thịt kho tàu cũng bịngười ta nhân cơ hội trộm mất ba miếng.

Thế nhưng từ ngày có Tiểu Tân, mỗi ngày Du Nhiên đềucó sườn xào chua ngọt để ăn.

Cậu ta chỉ cần đứng đó, lông mày nhướng lên một cái,quanh người lập tức lượn lờ sương mù, lạnh đến mức như thế giới tiến vào kỷbăng hà.

Đời còn tươi đẹp, không đáng để chết vì một miếng sườnxào chua ngọt, đương nhiên, mọi người nhanh chóng nhường đường cho cậu ta, để cậuta tới trước.

Mỗi lần thấy Tiểu Tân bê sườn xào chua ngọt mềm mềm,thơm ngào ngạt đi về phía mình là Du Nhiên lại nghĩ, lúc này, Tiểu Tân có thểđược đặt biệt danh đại tướng quân trong bộ phim “một cái bánh bao phát sinhthảm án”.

Còn cô, đương nhiên phải nói ra lời thoại kinh điển“theo cậu, có thịt ăn”.

Du Nhiên nhận lấy, đang ăn vui vẻ, Tiểu Tân bỗng nói:“Thật không hiểu vì sao em cứ thích ăn ở căn tin.”

“Căn tin là chỗ để ăn, ký túc xá là chỗ để ngủ, WC làchỗ để nặn bánh.” Du Nhiên bắt đầu phổ cập tri thức cho cậu ta.

“Nhưng ở đây quá ầm ĩ, theo tôi thấy, sau này ăn ở bênngoài cho tiện, tầm nhìn cũng tốt.” Tiểu Tân khuyên nhủ.

“Bạn học Long Tường, bạn đang hẹn hò với một nữ sinhgia đình bình thường, mời nhận rõ khả năng tiếp nhận của tôi.” Du Nhiên thầmlắc đầu thở dài, bọn trẻ con có tiền tuyệt đối không biết cuộc sống vất vả thếnào.

“Đương nhiên là tôi trả tiền.” Khi nói những lời này,ngữ điệu của Tiểu Tân có vẻ rất đương nhiên.

Du Nhiên đặt cái dĩa xuống, túm cổ áo, nghiêng đầu vềmột bên, trán nhăn lại, dùng giọng điệu diễn kịch để nói: “Không, Long Tường,tôi không thể để cậu bao nuôi!”

“Có người chịu bao nuôi, em hẳn là cười trộm chứ gì.”Tiểu Tân rất không nể mặt.

Dù sao bị đả kích đã thành quen, Du Nhiên mặc kệ, tiếptục gặm xương sườn.

Gặm xong một miếng, lại gắp một miếng khác, ngậm trongmiệng gặm xong, đang định phun xương ra, một câu nói của Tiểu Tân lại suýt chútnữa khiến cô nuốt vào bụng: “Trước đây… khi em hẹn hò với Khuất Vân, cũng khôngdùng tiền của anh ta chứ?”

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mặt Du Nhiên“xoẹt” một tiếng nóng lên, rất giống nướng mặt trên bếp gas, “bùng” một phát,ngọn lửa dấy lên, đốt cháy mặt cô, không chỉ nóng mà còn đau nữa.

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Cậu xác địnhmuốn biết chuyện giữa bạn gái hiện tại của mình với bạn trai cũ?”

Tiểu Tân dùng đũa chọc mấy cái vào bát cơm, nhẹ giọngnói: “Nói vậy, đáp án là có?”

Du Nhiên dùng đũa chọc cơm trong bát.

Bát cơm đáng thương.

“Nếu nói đến chuyện này, phải là gọi cơm về nhà, tôivà anh ấy đều không biết nấu cơm, thỉnh thoảng mới ra ngoài ăn.” Du Nhiên khôngthể giữ im lặng, đành nói thẳng.

“Vậy, ai trả tiền?” Tiểu Tân vẫn quấn quýt lấy vấn đềnày.

“… Là anh ấy.” Đến đây, trong lời nói của Du Nhiên cóchút cứng rắn, giống như đang thầm giận dỗi với ai đó.

“Tôi và anh ta có chỗ nào không giống nhau?” Đôi đũacủa Tiểu Tân chọc vào bát cơm lần cuối cùng rồi không rút ra nữa.

“Loại chuyện này cũng phải dựa vào nguyên tắc đối xửbình đẳng sao?” Du Nhiên cảm thấy buồn cười.

Mắt thấy bầu không khí sắp đông cứng lại, ba bạn cùngphòng đã đi tới, ngồi cùng hai người.

Du Nhiên không tiện nói gì nữa, liền lấy tinh thần đốiphó với mấy lời trêu chọc của bạn cùng phòng về chuyện của mình và Tiểu Tân.

Cứ như thế, chuyện này bị chuyển hướng.

Nhưng gió đã thổi qua, lá cây không khỏi rơi xuống vàilá.

Càng làm cho Du Nhiên dở khóc dở cười chính là, buổichiều cùng ngày, cô bị gọi vào phòng giáo viên, thư ký hiệu trưởng đưa mộtchiếc bút máy thường được dùng làm phần thưởng cho cô, cũng truyền thánh chỉcủa hiệu trưởng: “Cô bé này, có tiền đồ, tôi thích.”

Đợi thư ký hiệu trưởng rời đi, các lãnh đạo của trườngtươi cười thân thiết hỏi thăm: “Bạn Lý Du Nhiên, vì sao hiệu trưởng lại đưachiếc bút máy này cho bạn?”

Du Nhiên tay trái chống lên bàn, tay phải che vạt áo,nghiêng đầu đi, đợi đến khi các lãnh đạo tò mò đủ một phút rồi mới vừa buồnbực, vừa xấu hổ nói rằng: “Em đoán… thầy hiệu trưởng muốn bao nuôi em.”

Trong một giây đó, lãnh đạo học viện vô cùng muốn cầmlấy hộp mực bên cạnh ném vào đầu cô sinh viên này.

Ngày ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi đọc sách, ra cửa túixách đã có Tiểu Tân cầm giúp, tiêu hao quá ít năng lượng, dần dần, Du Nhiên bắtđầu béo lên.

Khi không mặc nổi chân váy bút chì của năm ngoái nữa,Du Nhiên mới bất ngờ, hoảng sợ nhận ra bản thân không thể tiếp tục thế này nữa.

Vì vậy, cô đăng kí một lớp học bơi, chiều nào cũngphải đi bơi giảm béo trong vòng một tiếng.

Nói đến đây, mọi hôm đều có Tiểu Tân đi cùng, nhưngchiều nay Tiểu Tân phải tham gia một trận đấu bóng rổ, Du Nhiên đành đi mộtmình.

Đeo kính bơi, kéo bịt tai xuống, Du Nhiên bắt đầu bơi.

Đây là sở thích quái dị của cô - ở dưới nước tha hồthưởng thức nửa người dưới của người khác.

Chiều nay thời tiết không tệ, ánh mặt trời ấm áp chiếuvào trong bể bơi, những gợn ánh sáng lăn lăn trong thế giới của nước.

Một thế giới không tiếng động và vô số… cặp đùi.

Có đôi chân tráng kiện như cây cột điện, có đôi chânxù xì như mặc quần lông, có đôi chân mảnh khảnh như sợi đay, lại có đôi chânđen như bôi một lớp sô cô la.

Nổi lên mặt nước, hít vài hơi, đổi một phương hướngkhác tiếp tục tìm kiếm.

Vừa đổi hướng, phía trước hai mét đã có một đôi chânrất đẹp.

Là chân đàn ông, thon dài thẳng tắp, nhưng không gầy,mà tràn ngập sức mạnh một cách thích hợp, cái quần bơi vây quanh cái mông cong,càng khiến người ta không nhịn được mà sinh ra ý đồ đen tối muốn sờ một cái.

Thế nhưng, càng nhìn, càng quen mắt.

Đang ở ngay sát tường, cặp chân kia đi thẳng về phíabên này, trong khi di chuyển, ánh mặt trời chiếu vào chỗ cong nơi đầu gối, DuNhiên nhìn thấy một nốt ruồi đen nhỏ bằng hạt gạo.

Ánh điện lóe lên một cái, cuối cùng Du Nhiên cũng nhớra – cặp chân đẹp đẽ này, chính là của Khuất Vân.

Con mẹ nó, Du Nhiên thấp giọng chửi, anh mặc quần vàomình sẽ không nhận ra nữa.

Du Nhiên lúc này giống như một cái tàu ngầm phát hiệnra thủy lôi, bắt đầu phát ra tiếng báo hiệu nguy hiểm “tút tút tút”.

Cô quay đầu, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng đôi chân dài kia đi hai ba bước đã chắn ngaytrước mặt.

Được thôi, nơi này không thông, cô đi nơi khác.

Thế nhưng, Khuất Vân nhiều lần đều chắn trước mặt cô,sau bốn năm lần, dưỡng khí của Du Nhiên đã dùng hết, cuối cùng không thở nổinữa đành vùng ra khỏi mặt nước.

Tháo kính bơi xuống, Du Nhiên nhìn Khuất Vân ở trướcmặt.

Nước từ trên trán cô chảy vào mắt, khiên Du Nhiên rấtkhó mở to mắt.

Khuất Vân cũng ướt, nước chảy dọc theo mái tóc đen củaanh, nhỏ xuống từ những đường nét rõ ràng của anh, nhưng ở khóe mắt, đuôi lôngmày, lại khô ráo, giống như bị những tình cảm phức tạp trong ánh mắt làm bốchơi.

Hít sâu một hơi, Du Nhiên lại chìm xuống nước lần thứhai, chuẩn bị lẩn trốn.

Không có thời gian đeo kính bơi, Du Nhiên chậm rãinhắm hai mắt, đi lung tung về phía trước, không ngờ đầu chạm vào một vật thểnói mềm không mềm, nói cứng không cứng.

Dựa vào cái đầu không thuần khiết của cô, Du Nhiênbiết, đầu mình vừa chạm vào phần dưới của người khác.

Lần thứ hai nổi lên mặt nước, phát hiện một tin tứctốt: người bị đụng vào là Khuất Vân.

Còn phát hiện một tin tức xấu: người bị đụng vào, làKhuất Vân.

Du Nhiên vuốt mặt một cái, mở miệng, một lúc sau mớihỏi: “Đau không?’

Vẻ mặt Khuất Vân giãn ra một chút, anh lắc đầu.

“Vậy tôi không cần đền tiền rồi, xin lỗi không tiếpchuyện được.” Du Nhiên xoay người muốn chạy.

Khuất Vân bơi tới trước mặt cô lần nữa, lúc này, cũngphủ định lời vừa rồi: “Bây giờ, rất đau.”

“Vậy anh mau tới bệnh viện chữa trị, may ra còn cứuvớt được mấy phần công năng, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Du Nhiên xoay người lần thứ hai, muốn chạy lần thứhai, nhưng Khuất Vân lại lại lại lại lần nữa chắn trước mặt cô.

“Nói chuyện với tôi khiến em không thể chịu đựng đượcnhư vậy sao?” Khuất Vân hỏi.

Giọng nói của anh giống như nhiễm phải cái bóng lăntăn của ánh mặt trời.

“Long Tường nhìn thấy sẽ không vui.” Du Nhiên nói.

Nước trên mặt Khuất Vân chảy càng chậm, giống như bịsự lạnh lẽo vô hình đông cứng lại: “Từ lúc nào em trở nên quan tâm đến cảm nhậncủa cậu ta như thế?”

“Từ khi tôi chính thức trở thành bạn gái của cậu ấy.”Du Nhiên chậm rãi nói: “Tôi có nghĩa vụ phải quan tâm đến cảm giác của cậu ấy.”

Khuất Vân nhắm mắt lại, một giọt nước từ trong lôngmày anh trượt xuống, lướt qua mí mắt thật mỏng, dưới ánh mặt trời, những đườnghuyết quản thật nhỏ mơ hồ hiện lên.

Giọng nói của anh phiêu đãng bay đến theo mặt nước,mang theo chút lành lạnh của ký ức: “Đúng vậy, khi em yêu một người, em sẽ rấttốt với người đó… Giống như đối với tôi khi đó vậy.”

Nhung nhớ, chiêm bao, đều là của một người.

“Xin lỗi, không tiếp chuyện được.” Du Nhiên không muốncùng anh nhớ lại quá khứ, cô nắm lấy lan can, định đi lên.

Thế nhưng Khuất Vân cầm tay cô, bàn tay ẩm ướt, cầmlấy cánh tay cũng ẩm ướt như vậy.

Nước chậm rãi nhỏ xuống từ nơi tiếp xúc.

“Buông tay.”

“Buông tay.”

Câu nói thứ nhất là của Du Nhiên.

Còn câu nói thứ hai là của Tiểu Tân.

Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Tân đang đứng ngượcsáng bên thành bể, tay cầm khăn tắm.

Còn chưa kịp nói gì, Tiểu Tân đã lưu loát vươn tay,kéo Du Nhiên lên bờ.

Hai bàn tay ẩm ướt, rời khỏi nhau.

Tiểu Tân đỡ Du Nhiên đứng vững, đưa lưng về phía cậu,dùng khăn tắm rộng quấn lấy cơ thể cô, sau đó, dùng một tư thế vô cùng thânthiết ôm thắt lưng cô, siết chặt cô vào lòng mình.

Sau đó, cậu ta hôn lên mặt Du Nhiên, còn đôi mắt lạinhìn thẳng Khuất Vân, tỏ ý chiếm giữ.

Khi đôi môi nhẹ nhàng rời khỏi gương mặt thấm nước củaDu Nhiên, Khuất Vân nghe thấy một câu nói: “Hiện giờ, người có thể hôn cô ấy,chỉ có tôi.”

Tiếp đó, Tiểu Tân ôm lấy Du Nhiên, bỏ đi.

Thay quần áo xong, Du Nhiên từ phòng thay đồ đi ra,bước về phía Tiểu Tân đang đợi mình.

Tiểu Tân chưa nói gì, chỉ nhận lấy cái túi trong taycô, nắm đấm đút vào trong túi quần, đi về phía trước.

Du Nhiên theo sát phía sau.

Trên đường, sự im lặng khó chịu.

Du Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng giải thích:“Tôi cũng không biết anh ta sẽ ở đó, lúc đó, tôi cũng muốn đi.”

Không có đáp lời, câu nói của Du Nhiên giống như rơivào một hố sâu không đáy, một tiếng vang cũng không có.

Loại phiền muộn này, thật sự là văn chương cũng khó cóthể hình dung.

Lại đi thêm khoảng mười bước nữa, Tiểu Tân trả lời:“Tôi biết.”

“Sao?”

“Tôi biết vì sao anh ta ở đó.” Tiểu Tân không quay đầulại, bước chân cũng không ngừng: “Anh ta vẫn luôn đi theo em… Đối với em, anhta chưa từng hết hy vọng.”

Nghe vậy, Du Nhiên đứng lại tại chỗ, mà Tiểu Tân dườngnhư cũng cảm nhận được điều đó, làm cùng một động tác.

Nhìn quầng sáng óng ánh đến mức hơi chói mắt dưới đất,Du Nhiên nói: “Cậu suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa, anh ta nghĩ gì, có liên quan gìtới chúng ta?”

Đầu hè, ánh mặt trời ấm áp, dòng chảy thời gian, dướicái nóng, trở nên thật chậm chạp.

Giống như qua rất lâu, Du Nhiên mới nghe được Tiểu Tânđáp lời: “… Không liên quan gì tới chúng ta sao?”

Một câu hỏi như vậy đã dằn vặt Du nhiên cả một đêm.

Con đường tình yêu gập ghềnh, mà con đường học tậpcũng mạo hiểm không gì sánh được.

Nhóm người của bộ giáo dục không ngừng đi dạo khắpnơi, thị sát căn tin, phòng ngủ, theo như thầy giáo nói, bọn họ còn túm lại vàisinh viên nhìn không vừa mắt, hỏi bọn họ một số vấn đề.

Ví dụ như khẩu hiệu của trường là gì, lãnh đạo nhàtrường tên gì, cái nhìn đối với nhà trường thế nào, hy vọng gì vào tương lai,còn kiểm tra cả kiến thức chuyên ngành và giao tiếp tiếng Anh.

Vì vậy, sinh viên toàn trường quyết định, chỉ cần nhìnthấy mấy lãnh đạo là nhất định phải bỏ chạy càng xa càng tốt.

Du Nhiên cũng có dự định tương tự, mỗi ngày mặc quầnáo và giày thể thao, đi trong vườn trường phải nhìn trước nhìn sau, chỉ cầnthấy nhân vật khả nghi là bật người chạy trốn.

Vì vậy, mấy ngày nay, vườn trường nơi nơi đều là mấyNinja “vù” một tiếng biến mất, “xoẹt” một tiếng xuất hiện.

Thế nhưng con người ta đã xúi quẩy thì ngay cả nằm mơcũng có thể mơ thấy vận rủi.

Hôm nay, Du Nhiên tới thư viện mượn vài cuốn sách, sauđó tới tầng hai khu phòng học chờ Tiểu Tân tan học, đang ở trên hành lang đeotai nghe, bỗng một bàn tay vỗ vai cô.

Du Nhiên quay đầu, suýt chút nữa đã sợ đến mức nhảy từtầng năm xuống.

Bởi vì, hình như, có vẻ là, có lẽ, cô gặp phải kiểmsát viên của bộ giáo dục.

Du Nhiên nhớ lại những lời chủ nhiệm lớp nói.

“Kiểm sát viên thường xuất hiện cùng vài người khác.”

Không sai, trước mặt chính là sáu người.

“Đều mặc Âu phục nghiêm trang.”

Không sai, còn rất phong cách.

“Đều đeo kính.”

Không sai, mười hai con mắt đang đồng loạt nhìn cô.

“Đều nhìn có vẻ dễ gần, thật ra rất gian trá.”

Không sai, trên mắt kính còn có tia sáng như của KhuấtVân nha.

Du Nhiên lo sợ đến mức sắp nôn cả mật ra ngoài, phảilàm sao bây giờ?

“Bạn học, bạn tên gì? Thuộc khoa nào?” Người mở đầu làđặc vụ âm hiểm cố gắng làm ra vẻ hòa ái nhưng lực bất tòng tâm, cười như thờikỳ kháng chiến kia.

Du Nhiên chưa bao giờ có ham muốn được làm liệt sĩ, vìvậy, cô bật người dùng khăn quàng cổ che mặt, “vù” một tiếng lướt qua bọn họ,bỏ chạy.

Đang định reo hò vì sự thông minh của mình, phía sauđã truyền tới một giọng nói tỏa ra hương vị bánh bao: “Bạn Lý Du Nhiên, bạn LýDu Nhiên khoa tâm lý, xin chờ một chút.”

Du Nhiên lập tức trở thành con dê béo đứng bơ vơ trênthảo nguyên, không còn đường nào để trốn.

Con dê béo chân ngắn quay đầu lại, trừng mắt nhìn vềphía cái mặt bánh bao đỏ au đang cười như hoa loa kèn kia.

Người nhà họ Khuất, không có ai là người tốt.

Sau khi bị bắt, Du Nhiên bị hiệu trưởng kéo đi thamgia bữa tiệc hoan nghênh đoàn thị sát của bộ giáo dục.

Trong phòng bao lớn của một nhà hàng xa hoa, những mónăn sơn hào, lạ mắt bày đầy bàn, từng chai rượu năm mươi năm được mở ra, đây gọilà mục nát, cũng được gọi là hài hòa.

Tiền để mua rượu và thức ăn cho bữa tiệc này có thểcho bao nhiêu đứa trẻ thất học đến trường, đúng là cửa son rượu thịt thối,ngoài đường xương chết cóng.

Du Nhiên vừa lẩm bẩm chửi rủa vài câu, vừa lùi tới bêncạnh hiệu trưởng, nhai đặc biệt nhanh.

Đang ăn sung sướng, cửa phòng bao mở ra, cô nàng nhânviên phát ra âm thanh ngọt đến rùng mình: “Tiên sinh, mời bên này.”

Giọng nói của cô nàng bao hàm ngạc nhiên và hưng phấn,Du Nhiên cảm thấy rất quen thuộc – những nữ sinh trong trường ái mộ Khuất Vânđều dùng cái giọng này.

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Khuất Vân.

Sắc mặt anh hôm nay có chút tái nhợt, khóe miệng nhếchlên, giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó.

Gương mặt bánh bao của hiệu trưởng cười đến mức khôngthấy đôi mắt đâu nữa, vẫy tay, bảo Khuất Vân ngồi xuống bên phải mình.

Còn Du Nhiên, đang ngồi bên trái hiệu trưởng.

Hai người nói gần không gần, nói xa không xa.

Mấy người ở bộ giáo dục có vẻ biết Khuất Vân là contrai hiệu trưởng, không keo kiệt mấy lời tán thưởng.

Ý tứ trọng tâm là – hổ phụ vô khuyển tử.

Du Nhiên cảm thấy những lời này rất có vấn đề, KhuấtVân dù có thế nào cũng không có được gương mặt tròn ủng kia của hiệu trưởngnha.

Để ý đến anh ta làm gì, ăn xong rồi chuồn, Du Nhiênnghĩ như vậy.

Những lúc thế này, rượu là nhất định phải uống, làphái nữ duy nhất, đồng thời còn làm ra sự tích che mặt chạy trốn, Du Nhiên trởthành mục tiêu để mọi người cùng nhau đả kích.

Những người này đều đã lăn lộn trên bàn rượu thànhquen, mấy câu nói đã khiến Du Nhiên cảm thấy nếu mình không uống chính là cólỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với bố mẹ, có lỗi với mấy con gàtrống mỗi ngày không ngại vất vả cực nhọc gọi cô rời giường, có lỗi với tấmposter Ngô Ngạn Tổ quyến rũ trên tường.

Nhưng trước giờ Du Nhiên chỉ uống bia, sao chịu đượcloại hàng hóa cao cấp này?

Đang lúc định đâm lao đành phải theo lao, Khuất Vânnhận lấy chén rượu trước mặt cô, ngửa cổ uống cạn.

Lý do là, tửu lượng của sinh viên không tốt, để thầygiáo là anh thay thế.

Có mở đầu là không thể cứu vãn, mọi người kết thànhmột mặt trận thống nhất mà mời rượu anh.

Khuất Vân che trước mặt Du Nhiên, uống hết chén nàyđến chén khác.

Theo lý mà nói, mấy chén vào bụng, mặt hẳn nên đỏ ửng,nhưng sắc mặt Khuất Vân dường như ngày càng tái nhợt.

Hơn nữa, Du Nhiên còn thấy, thừa dịp người khác khôngchú ý, anh còn len lén ấn vào bụng.

Hơn hai tiếng sau, tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc,khi tan cuộc, Du Nhiên lại phát hiện không thấy Khuất Vân đâu nữa.

Hiệu trưởng dùng xe riêng đưa Du Nhiên về trường, trênđường, Du Nhiên luôn có một thắc mắc nhưng rõ ràng là không có lập trường nàođể mở miệng hỏi.

Cuối cùng hiệu trưởng bánh bao chủ động nói: “Khôngcần đoán nữa, thằng con trai của thầy giờ đang ở trong bệnh viện.”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Du Nhiên, hiệutrưởng tiếp tục nói: “Mấy ngày nay dạ dày nó khó chịu, sáng nay đi bệnh việnkhám ra là loét dạ dày, vừa rồi còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày xuất huyếtlà cái chắc, giờ đang nằm viện.”

“Thầy biết anh ấy loét dạ dày còn để cho anh ấy uốngrượu?”

“Nếu không phải muốn cho nó uống, hôm nay đưa em đicùng còn ý nghĩa gì nữa?” Hiệu trưởng nói.

“Có ý gì?” Du Nhiên mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

“Nó vốn không thể ra ngoài, nhưng thầy nói với nó, emđang ở đây, đồng thời sẽ bị chuốc rượu. Nó ngắt máy rồi chạy tới trong mấyphút.”

Du Nhiên lúc này vô cùng muốn chọc bục cái gương mặtbánh bao cười lên có vẻ trong sáng, hòa ái kia của hiệu trưởng.

Đèn đỏ bật lên, xe dừng lại, trong giờ phút này, lầnđầu tiên hiệu trưởng không cười nữa, nghiêm túc nói: “Du Nhiên à, thằng contrai kia của thầy thật sự rất thích em, thầy chưa từng thấy nó quan tâm ai nhưthế.”

Du Nhiên nhẹ bấm vào ngón tay mình, không nói được câunào.

“Nhưng, nó nhất định đã làm rất nhiều chuyện khiến emđau lòng, vì vậy…” Hiệu trưởng lại trưng ra gương mặt bánh bao và nụ cười vôhại nhất, nói: “Vì vậy, cộng thêm cả phần của thầy, thừa dịp hiện tại hành hạnó một lần cho thỏa đi.”

Du Nhiên: “…”

Khi xuống xe, Du Nhiên chậm rãi bước lên con đường trởvề ký túc xá, trong lòng không yên.

Di động trong lòng bàn tay như đang nóng lên.

Giống như đang nhắc nhở cô gọi điện cho một người.

Đang do dự, di động vang lên, nhìn lại, là Tiểu Tân –hẹn cô gặp nhau bên ngoài trung tâm mua sắm.

Sau khi giúp cậu ta chọn một đôi giày thể thao, TiểuTân dẫn cô đi dạo trong khu đồ nữ.

Trên cơ bản, mỗi khi Du Nhiên thử một bộ, Tiểu Tân sẽgọi người bán hàng viết hóa đơn.

Giá của quần áo trong trung tâm thương mại đối vớisinh viên mà nói là hơi cao, nhưng Tiểu Tân bướng bỉnh muốn tranh trả tiền,đồng thời còn kéo cô tiếp tục dạo quanh.

Du Nhiên đành phải mượn cơ hội vào WC để nghỉ ngơi.

Trong phòng vệ sinh, Du Nhiên nhìn mình trong gương, luôncảm thấy trong mắt có chút nặng nề.

Trong lòng, giống như có chuyện gì đó.

Là về Khuất Vân.

Dù nói thế nào đi nữa, anh vì giúp mình chắn rượu mớiphải nằm viện, nếu vậy, có nên gọi một cuộc điện thoại xác định tình trạng củaanh hay không?

Tay tự ý chuyển động, Du Nhiên lấy ra tờ giấy trongtúi quần, gọi số điện thoại phía trên.

Đây là do hiệu trưởng đưa cho cô trước khi xuống xe,dường như ông biết Du Nhiên nhất định sẽ không giữ số điện thoại của bạn traicũ.

Vì vậy, hiệu trưởng bánh bao cũng là một nhân vật nguyhiểm.

Ấn vào phím gọi, còn chưa được một giây, Du Nhiên vộivàng ngắt máy, giống như một con mèo bị bắt quả tang ăn vụng.

Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.

Dùng nước rửa mặt, Du Nhiên hít sâu một hơi, ra khỏitoilet.

“Tầng ba có rất nhiều kiểu mẫu mới, lên xem một látđi.” Tiểu Tân rất hăng hái.

“Thôi, tôi mệt rồi.” Du Nhiên tìm một cái cớ.

“Bình thường khi em cùng bạn bè ra ngoài, đi giày caogót dạo cả đêm cũng không thấy kêu la gì.” Tiểu Tân không tin lời cô nói.

Du Nhiên không nói gì.

Tiểu Tân lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói:“Em không muốn tiêu tiền của tôi đúng không?”

Những lời này đã nói đúng tâm sự của Du Nhiên, nhưngcô vẫn che giấu: “Không phải không muốn, chỉ cảm thấy không cần mua nhiều nhưvậy.”

“Không phải em từng dùng sinh hoạt phí của một thángđể mua một chiếc quần jeans đấy sao?” Tiểu Tân từng làm anh em của Du Nhiên,đối với quá khứ của cô có thể nói rõ như lòng bàn tay.

Du Nhiên bị hỏi đến á khẩu.

“Em cho rằng tiêu tiền của tôi sẽ khó chịu phảikhông?”

Giọng nói của Tiểu Tân lớn hơn một chút.

Xung quanh người qua kẻ lại, Du Nhiên không thích cảmgiác bị vây quanh nhìn ngó, liền kéo Tiểu Tân tới một góc trung tâm mua sắm, giảithích: “Tôi chỉ nghĩ, sinh viên không cần thiết phải mua loại mặt hàng có giáthế này, dù sao chúng ta chỉ là mấy con sâu gạo…”

Tiểu Tân lạnh lùng ngắt lời cô: “Nguyên nhân thật sựem từ chối tiêu tiền của tôi là vì tiền của tôi không phải tự tôi kiếm ra, phảikhông?”

“Tôi không có ý này.” Du Nhiên vội vàng phủ nhận.

“Tiền của Khuất Vân do tự anh ta kiếm, vì vậy em dùngthật yên tâm, thoải mái, phải không?” Tiểu Tân hỏi.

Du Nhiên bỗng có chút buồn bực: “Chuyện giữa chúng takhông liên quan đến anh ta, vì sao mỗi lần cãi nhau đều phải kéo anh ta vào?”

“Em thật sự cho rằng anh ta không ở giữa chúng tasao?” Tiểu Tân hỏi thẳng vào vấn đề trong lòng Du Nhiên.

“Cậu không cảm thấy như vậy mệt muốn chết sao?” DuNhiên hỏi: “Chuyện gì cũng phải nhắc đến anh ta, hơn nữa, cậu còn cố tình hayvô ý muốn so sánh với anh ta, muốn trở thành người như anh ta, thú vị lắm sao?”

“Bởi vì tôi muốn em thích tôi.” Đôi mắt Tiểu Tân đenđến mức trong vắt, trong vắt đến mức tràn ngập nặng nề: “Bởi vì em thích ngườinhư anh ta, vì vậy tôi nghĩ, nếu tôi cũng giống anh ta một chút, có phải emcũng sẽ yêu tôi một chút hay không?”

Du Nhiên lắc đầu: “Trước đây thích anh ta, bởi vì tôingu ngốc.”

“Vậy em không cần phải thông minh nữa.” Tiểu Tân lẳnglặng nói, giọng nói giống như hương khói trên miếu thờ, từng sợi trắng bạc, vấtvưởng bay lên.

Du Nhiên dừng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi khôngmuốn đấu võ miệng với cậu khi cậu không khống chế được cảm xúc… Chúng ta vềđi.”

Nói xong, Du Nhiên xoay người định đi, nhưng Tiểu Tângiữ cánh tay của cô lại, không nói lời nào.

Hai người giằng co, trong lúc đó, di động của Du Nhiênvang lên.

Bài hát “prisoner of love” của Hikaru Utada vang lêntrong túi một lần, ngừng lại, rồi lại vang lên lần nữa.

Du Nhiên ban đầu không phát hiện ra, nhưng khi nhớ racuộc điện thoại mình đã gọi trong toilet, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.

Tiểu Tân đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường củaDu Nhiên, cậu ta đưa tay vào trong túi áo của Du Nhiên, dùng một tay lấy điệnthoại ra, mở máy, không nói gì, chỉ lắng nghe.

Bên kia chỉ nói hai câu, Tiểu Tân lập tức ngắt máy.

Vẻ mặt Tiểu Tân cố gắng làm ra vẻ không quá kích động,nhưng những chuyển động rất nhỏ trên từng phần cơ thể của cậu ta đang thể hiệnđiều đó, không thể nghi ngờ.

“Khuất Vân hỏi… năm phút trước, em gọi cho anh ta làcó việc gì?”

Du nhiên không ngờ sự tình lại phát triển như vậy,nhất thời sững sờ đứng tại chỗ.

“Nói cách khác, khi tôi ở ngoài chờ em, còn em, lại ởtrong toilet gọi cho anh ta… Em cho rằng, hành động như vậy của em còn có thểkhiến cho tôi tin anh ta không đứng giữa chúng ta sao?” Giọng nói của Tiểu Tânkhàn khàn hơn bình thường rất nhiều, giống như đám mây dày có thể đập vụn trướcbão tố.

“Tôi tìm anh ta có việc.” Du Nhiên tìm từ ngữ để giảithích cho suy đoán của Tiểu Tân, dập tắt lửa giận của cậu ta.

Tiểu Tân im lặng, cậu ta chưa bao giờ im lặng như thế,giống như ngay cả thở cũng ngừng lại.

“Có thể bình tĩnh nghe tôi giải thích không?’ Du Nhiênhỏi.

Tiểu Tân cúi đầu phun ra hai chữ: “Có thể.”

Ngay khi trong lòng Du Nhiên thả lỏng một chút, nửacâu sau nặng nề, lạnh như băng của cậu ta theo tiếng đập điện thoại tiến vàotrong tai cô: “Nhưng không phải hôm nay.”

Toàn thân Du Nhiên giống như bị đóng băng, ngẩn ngườinhìn mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất, cùng với bóng lưng Tiểu Tân bỏ đi.

Không phải hôm nay, cũng không phải ngày mai, khôngphải ngày kia.

Tròn năm ngày, Tiểu Tân không xuất hiện trước mặt cô.

Cậu ta không muốn nhìn thấy cô – Du Nhiên đi tìm cậuta vài lần, đều ra về không kết quả.

Tình cảm va phải đá ngầm, Du Nhiên không có tâm trạnglàm gì, liên tục năm ngày không học nổi mười từ tiếng Anh.

Cả ngày Du Nhiên ngồi trên giường, hai tay ôm chân,cằm tì trên đầu gối, có khuynh hướng hóa thành tượng đá.

Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ tình cảm hỗnloạn của mình.

Ban đầu đồng ý hẹn hò với Tiểu Tân vì có chút hy vọngcó thể giữ cậu ta lại.

Nhưng tình hình hiện tại, so với để cậu ta đi còn khótiếp nhận hơn, giống như tất cả những ký ức tốt đẹp đều đã đổi màu.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tân không vui, cậu tathay đổi rất nhiều chuyện và việc mà mình yêu thích, ép mình phải làm một sốchuyện không muốn làm.

Cậu ta không chơi game online nữa, không đọc truyệntranh nữa, không tham dự Comic Con nữa, không đấu bóng rổ nữa…

Tất cả những chuyện mà tuổi cậu ta nên làm, cậu ta đềukhông làm nữa.

Những điều cậu ta làm đều vì khiến chính mình tới gầnKhuất Vân hơn một chút.

Nhưng cậu ta đã quên mình là Long Tường, sự bóp méobản thân như vậy khiến sự vui vẻ giữa hai người biến mất.

Du Nhiên lúc nào cũng phải chú ý xem hành động củamình có khiến cậu ta suy nghĩ hay không, đó là một quá trình mệt muốn chết.

Những vui đùa giữa bọn họ trước đây đều mất tích,những thứ còn lại chỉ là nghi kỵ, là đứng trên băng mỏng, là không thể nào tintưởng nhau.

Du Nhiên hiểu, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ vĩnhviễn không bước tới được vị trí mà họ mong muốn.

Ngay khi cái cằm nhọn sắp bị ép thành bình địa, TiểuTân gọi điện tới: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Là cần phải nói chuyện.

Khi điện thoại được gọi tới, Du Nhiên đang ở giảngđường sắp xếp hội trường, bởi vì công việc đã sắp xong, cô bảo các bạn học đitrước, cô ở lại vừa dọn dẹp vừa đợi.

Không lâu sau, Tiểu Tân tới.

Du Nhiên ngừng công việc trong tay, nhìn cậu ta, mộtlúc lâu sau, trong miệng phun ra một câu: “Đền điện thoại cho tôi.”

Tiểu Tân: “…”

Bình tĩnh lại, Tiểu Tân dời mắt về phía sợi dây ruybăng đang quấn lấy chân mình, cố gắng đạp nó ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta, tiếptheo nên làm gì bây giờ?”

Giọng nói thật nhẹ nhàng, giống như đã trải qua suynghĩ kỹ càng.

“Cậu hỏi tôi?” Du Nhiên ngồi xổm xuống, kéo sợi dâyđang quấn lấy chân Tiểu Tân ra.

Ánh mắt Tiểu Tân giống như một loại keo dính màu đentrong mùa đông, vừa cứng vừa thô ráp.

“Mọi chuyện vì sao lại biến thành thế này?” Cậu tanói, không biết đang hỏi chính mình hay đang hỏi Du Nhiên.

Du Nhiên lắc đầu, chuyện đó cô cũng rất muốn biết.

“Tôi vốn tưởng rằng, vấn đề duy nhất giữa chúng tachính là em không coi tôi là người có đủ tư cách để theo đuổi em; tôi vốn tưởngrằng, chỉ cần qua được cánh cửa đó, tất cả đều có thể giải quyết. Nhưng khichúng ta đã đi đến đây, tôi mới phát hiện, vấn đề lớn nhất giữa chúng ta, chínhlà Khuất Vân.” Tiểu Tân nhẹ giọng nói.

“Cậu cho rằng giữa tôi và anh ta vẫn còn dính dáng,phải không?” Du Nhiên hỏi.

“Em quan tâm đến anh ta, còn tôi để ý đến anh ta, bởivì hai chúng ta cùng quan tâm, cho nên anh ta vẫn ngăn cách giữa chúng ta, vẫncản trở mối quan hệ của chúng ta phát triển.” Tiểu Tân cho rằng tất cả đều làlỗi của Khuất Vân.

“Cậu thật sự cho rằng như thế sao?” Du Nhiên dùng chânđạp ra một sợi ruy băng.

Ít nhất để một bộ phận trên cơ thể có việc để làm.

“Không phải tôi có cho rằng như vậy hay không, mà sựthật là như vậy.” Tiểu Tân nhìn cô, đáy mắt là bóng tối vô tận.

“Tôi phải làm thế nào?” Giọng nói của Du Nhiên rấtnhỏ, mang theo chút mệt mỏi: “Cậu nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào?”

“Lựa chọn.” Tiểu Tân cho một đáp án.

“Đề bài và lựa chọn thế nào?” Du Nhiên hỏi.

Tiểu Tân lấy ra một cái vé máy bay, đưa cho Du Nhiên.

Du Nhiên không nhận lấy, chỉ dùng ánh mắt cần câu trảlời nhìn về phía cậu ta.

Tiểu Tân tiến lên một bước, nhét chiếc vé vào trongtay cô: “Du Nhiên, tuy quá trình không thuận lợi như tưởng tượng, nhưng ítnhất, chúng ta đã thật sự hẹn hò một lần, tôi không còn gì không cam lòng nữa.Trong khoảng thời gian này, chúng ta đang lừa mình dối người, duy trì sự vui vẻhòa thuận giả dối, mà nguyên nhân, rất nhiều nguyên nhân bắt nguồn từ sự khôngtự tin của tôi… Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chúng ta đều sẽ không ổn.”

Đúng, Du Nhiên gật đầu, cứ tiếp tục như vậy là khôngđược.

“Tôi nghĩ điều tôi cần nhất là sự khẳng định của em.Tôi muốn xác định trong lòng em, tôi quan trọng.” Tiểu Tân chậm rãi nói: “Vìvậy, Du Nhiên, tôi cần em lựa chọn.”

“Còn cách kỳ nghỉ hai mươi ngày, trong khoảng thờigian này, tôi sẽ không quấy rầy em, tôi chỉ hy vọng em có thể suy nghĩ cẩnthận, rốt cuộc… có bằng lòng ở bên tôi hay không.” Mái tóc Tiểu Tân, trơn bóng,đen kịt dưới ánh đèn, lấp lánh những tia sáng: “Nếu em bằng lòng, ngày bắt đầukỳ nghỉ, hãy tới sân bay, cùng tôi đi Hải Nam. Nếu em không tới, tôi sẽ khôngép buộc nữa, sẽ không bao giờ… quấy rầy em nữa.”

Nói xong, giữa hai người tràn ngập sự im lặng đầy áplực.

Giống như không còn gì để nói, Tiểu Tân cảm thấy đâyđã là lúc để rời đi: “Vậy, tôi sẽ chờ quyết định của em.”

Nói xong, cậu ta xoay người, rời đi.

Du Nhiên cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, đôi mắtbỗng hơi cay.

Nhưng vừa đi được ba bước, Tiểu Tân bỗng dừng lại,giây tiếp theo, cậu ta xoay lại rất nhanh, vươn tay, ôm Du Nhiên vào lòng.

Đầu Du Nhiên dựa sát vào trong ngực cậu ta, giống nhưmỗi sợi tóc đều cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu ta.

“Bất kể em có quyết định gì… Tôi đều chấp nhận nó.”Cậu ta nói.

Du Nhiên cảm thấy miệng có chút khô: “Nếu tôi khôngđi, cậu sẽ vĩnh viễn rời khỏi tôi sao?”

Tiếng tim đập bên tai Du Nhiên dần bình tĩnh lại,giống như một bờ biển cuộn sóng dần biến thành một cái hồ tĩnh lặng.

“Đáp án này, cả hai chúng ta đã biết từ lâu.” Cậu tanói.

Đúng vậy, đã biết từ lâu.

“Du Nhiên…” Tiểu Tân nhìn Du Nhiên, hé miệng, lạikhông biết nên nói gì, cứ dừng lại như thế thật lâu, cậu ta cúi đầu, vùi đôimôi mình vào bên má Du Nhiên, nhẹ chạm vào.

Giống như một nụ hôn.

Khi đôi môi rời khỏi làn da, tiếng động sinh ra cứvang vang bên tai Du Nhiên, kéo dài không ngừng.

“Du Nhiên, tôi thích em… rất thích, rất thích.” Đây làcâu nói cuối cùng của Tiểu Tân trước khi buông cô ra.

Du Nhiên nhìn cửa phòng học rộng mở, kinh ngạc, giốngnhư hồn phách đã rời khỏi cơ thể.

Không lâu sau, tiếng mở cửa sắt nhẹ vang lên.

Giảng đường có cửa trước và cửa sau, cửa sau nối vớiphòng lưu trữ, là cửa sắt.

Du Nhiên giương mắt nhìn lên, một bóng người lay độngchỗ cửa sắt, chớp mắt đã biến mất.

Lẽ nào, vừa rồi có người trốn trong phòng lưu trữ?

Vậy, đoạn đối thoại vừa rồi đã bị nghe thấy?

Du Nhiên muốn đuổi theo xem là ai, nhưng vừa mới bướcmột bước đã không còn sức để bước tiếp nữa.

Ai nghe thấy thì có sao, chuyện đã đến nước này, côkhông còn sức đâu để truy cứu nữa.

Hai mươi ngày, bốn trăm tám mươi giờ, hai vạn támnghìn tám trăm phút, một trăm bảy mươi hai vạn tám nghìn giây.

Mỗi một giây, Du Nhiên đều đang lựa chọn – ngày nghỉđó, rốt cuộc có nên tới sân bay hay không.

Tấm vé máy bay, vẫn đặt dưới gối, không dám chạm vào.

Du Nhiên nhớ lại từng giây phút từ lúc bắt đầu quenbiết Tiểu Tân, từ tranh đấu lúc đầu, đến thoải mái sau này, rồi lại đến tìnhyêu.

Oan gia ngõ hẹp, có lẽ để chỉ bọn họ chăng.

Chỉ là, kết cục rốt cuộc là HE hay BE, tất cả đều nằmtrong sự lựa chọn của cô.

Du nhiên nghĩ mê man, cô nhớ ngày đó, trước mặt KhuấtVân, cô từng phong độ nói, người cô cần, là một người coi cô là báu vật tronglòng bàn tay.

Mà hiện tại, Tiểu Tân đã đối với cô như thế, nhưng vìsao cô còn do dự?

Cậu ta tốt với cô, là rõ như ban ngày, là phát ra từnội tâm, là khiến cô vô cùng cảm động.

Thế nhưng vì sao cô còn ngập ngừng dừng bước?

Xét đến cùng, là vì sự ngây thơ và cố chấp của cô.

Sâu trong lòng, người cô muốn tìm chính là một ngườiđàn ông coi cô là báu vật trong tay, mà chính cô, cũng phải yêu người đó.

Thế nhưng, tỷ lệ tìm được người này còn nhỏ hơn cả khảnăng lên được mặt trăng mà không có bất cứ thiết bị gì.

Có bến cảng thoải mái như Tiểu Tân lại không muốnngừng, còn muốn tiếp tục vượt sóng vượt gió, tìm kiếm giấc mơ mờ ảo.

Nếu cô muốn làm vậy, chính cô cũng phải chửi mình mộttiếng ngu.

Lẽ nào những cố gắng đối với Khuất Vân ngày đó, mùi vịcòn chưa đủ đắng hay sao? Còn muốn nếm trải trên người khác một lần nữa sao?

Yêu hay được yêu, dường như bất cứ ai đều phải đối mặtvới vấn đề này.

Vẹn toàn đôi bên, vấn đề này rất khó thực hiện, chúngta luôn yêu người không yêu chúng ta và không yêu người yêu chúng ta.

Rốt cuộc cái gì mới là thứ mình muốn, mỗi người đềukhó có thể biết rõ.

Chỉ cần chọn sai, đó là hối hận cả đời.

Thời gian đại thần dùng tay của ngài quay kim đồng hồrất nhanh, hai mươi ngày, thoáng cái đã qua.

Ôn tập, thi cử, ăn, ngủ, mặt trời mọc, mặt trời lặn,giống một cuộn phim điện ảnh, rất nhanh đã tới hồi kết thúc.

Mà đáp án của Du Nhiên còn chưa thấy đâu.

Bên túi trái của cô là vé xe lửa về nhà, bên túi phảilà vé máy bay Tiểu Tân đưa.

Ra khỏi cổng trường, bên trái là đường tới sân bay,bên phải là tới ga tàu.

Bên trái hay bên phải, Du Nhiên ngồi trên bồn hoa bêncạnh cổng trường, đặt hành lý bên cạnh chân, hai mắt ngơ ngẩn.

Máy bay 11 giờ cất cánh, mà hiện giờ là 9 giờ, nếumuốn đi, thời gian còn rất nhiều.

Chỉ là… Du Nhiên vẫn không rõ phương hướng mình nên đitới.

Đầu óc vì suy nghĩ mà biến thành một nồi cháo sôi,nóng đến mức đau đớn.

Du Nhiên xoa thái dương, vùi đầu trong khuỷu tay,khiến đau đớn giảm bớt một chút.

Đúng lúc này, một tiếng còi vang lên bên cạnh cô.

Bên cạnh là khu phố xá sầm uất, xe cộ như nước, tiếngcòi không ngừng, Du Nhiên cũng không để ý, nhưng tiếng còi xe này vẫn vang lên,giống như hướng về phía cô.

Du Nhiên ngẩng đầu, dưới sắc trời trong trẻo, cô nhìnthấy, người ngồi trong cái xe trước mặt – là Khuất Vân.

Đã là tháng sáu, dưới ánh mặt trời vàng óng, đôi lôngmi dường như lại dài ra một cm kia của Khuất Vân hắt bóng xuống mặt anh, cáibóng màu vàng che khuất hơn một nửa gương mặt anh.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Du Nhiên chính là – gặpquỷ rồi.

Từ sau sự kiện kia, không phải Khuất Vân không bao giờlái xe nữa sao?

Xem ra, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Nhưng… không liên quan đến chuyện của cô, ánh mặt trờiquá gay gắt, làm chói mắt cô, Du Nhiên cúi đầu lại vùi mặt trong khuỷu tay lầnnữa.

“Em muốn về nhà à?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên gật đầu, động tác rất nhẹ, cũng mặc kệ anh cónhìn thấy hay không.

“Dù sao hành lý cũng không nhiều, vậy tới lấy truyệntranh của em về đi.” Khuất Vân nói.

Lúc đó, khi ở nhà Khuất Vân, Du Nhiên đã để lại toànbộ truyện tranh của quý của mình ở đó.

Cũng không phải không có chỗ nào khác để cất, chỉ vìmuốn chiếm một góc trong nhà Khuất Vân, giống như nếu làm vậy là có thể chiếmmột góc trong lòng anh vậy.

Lúc đó thật ngốc.

Khi chia tay, cô vẫn chưa có cơ hội lấy lại, cứ mặcchúng lưu lạc ở đó.

“Hôm khác đi.” Du Nhiên nói: “Hôm khác tôi đến lấy,hôm nay tôi… không có thời gian.”

Nghe vậy, ánh mắt Khuất Vân thay đổi một chút dưới cáinóng cực nóng ngày hè: “Tôi đã đem tới rồi, ở trong xe, em chỉ cần lấy đithôi.”

Cũng đúng, chia tay rồi còn để đồ đạc ở nhà bạn traicũ, nghĩ lại cũng thấy không tốt lắm.

Vì vậy, Du Nhiên đi tới cửa sau của xe, mở cửa ra,định lấy sách về, nhưng khi đôi mắt vừa thích ứng được với bóng tối trong xelại phát hiện trên chỗ ngồi không hề có bóng dáng của mấy quyển truyện tranh.

Còn chưa kịp hỏi ra tiếng, Du Nhiên đã cảm thấy mộtsức lực túm cô lên xe, sau đó, cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại, cùng với tiếngđộng cơ khởi động.

Đột nhiên rơi vào tình huống như vậy, đầu tiên Du Nhiênngẩn người, sau đó phục hồi tinh thần, lập tức hô lớn: “Dừng xe!”

Khuất Vân giống như không nghe thấy, tiếp tục nhấn ga,điên cuồng lao về phía trước, cuối cùng quẹo một cái, dừng lại trong một conhẻm nhỏ yên lặng.

“Anh điên rồi!” Du Nhiên thấp giọng chửi một tiếng,đưa tay mở cửa, định xuống xe.

Nhưng Khuất Vân đè lên vai cô, ấn hạ ghế phía trướcxuống, xoay người ra sau, chặn Du Nhiên lại.

“Anh định làm gì?” Du Nhiên hoảng sợ, dùng sức giãydụa.

“Đừng tới sân bay.” Khuất Vân thấp giọng nói: “Tôikhông thể để em đi.”

Vì sao anh ta biết?

Trong nháy mắt, Du Nhiên nhớ lại bóng người biến mấttrước cửa giảng đường… Thì ra là anh?

Khuất Vân đã nghe thấy toàn bộ đoạn đối thoại giữa côvà Tiểu Tân, để ngăn cô tới sân bay, anh mới lừa cô lên xe.

Thế nhưng, lựa chọn thế nào là quyền tự do của cô, anhkhông có quyền can thiệp.

“Khuất Vân, buông tay, tôi có đi hay không không liênquan đến anh.” Du Nhiên nói.

Khuất Vân không buông ra, mà còn ép cô càng chặt, dùngtoàn bộ xương cốt và cơ thể mình đè chặt cô.

“Khuất Vân, tôi nói một lần cuối cùng, buông ra!” Dunhiên thấp giọng cảnh cáo.

Khuất Vân không có động tĩnh gì, giống như một tảng đálớn nặng nề không có sức sống, chỉ chăm chú đặt trên người cô.

Du Nhiên há miệng, cắn lên bờ vai anh.

Ngày hè, Khuất Vân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơngiản, Du Nhiên há mồm cắn một cái đã cắn rách da thịt anh.

Tơ máu, chậm rãi chảy ra, tràn ra khắp nơi trên hàmrăng trắng bóc của Du Nhiên, giống như một đóa hoa Mạn Châu Sa trong tuyết,cánh hoa hé nở, một vẻ đẹp sắc bén, thê lương.

Toàn thân Khuất Vân run lên.

Nhưng chỉ run lên, sau đó, không có bất cứ động tĩnhgì khác.

Chỉ còn lại hơi thở phất qua tai Du Nhiên.

Cô vẫn cắn, còn anh, vẫn tiếp nhận.

Không tránh ra.

Từ 9 giờ, chờ tới 11 giờ.

Tròn hai tiếng, anh tùy ý để cô cắn.

Chỉ cần cô không tới sân bay.

Chỉ cần cô không đi gặp Long Tường.

Chỉ cần cô không rời đi.

Đây là bài học thứ mười chín mà Khuất Vândạy cho Du Nhiên - Đàn ông khi đã nóng vội, là có thể bất chấp thủ đoạn.