Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chương 18: Uống rượu, là rất dễ uống ra tình cảm



Trong phòng sinh hoạt nhóm tối om, Du Nhiên đang lẳnglặng khóc.

“Tôi bảo này… Đừng như vậy.” Tiểu Tân khuyên nhủ.

Du Nhiên vẫn vùi đầu vào cánh tay cậu ta, ống tay áocủa Tiểu Tân đã gặp phải lũ lụt từ lâu.

“Thật ra, cô… cũng không quá tệ.” Tiểu Tân bắt đầu thudọn cục diện hỗn loạn do chính mình tạo ra.

Du Nhiên không ngẩng đầu, Tiểu Tân cảm giác được nướcmắt của cô đã bắt đầu thấm vào da của cậu.

“Chuyện này, cô hẳn là có thể lấy được chồng… Ý củatôi là, nếu như nhà cô rất nhiều tiền.” Kỹ thuật an ủi của Tiểu Tân quả thậtkhông quá cao siêu.

Ai ngờ những lời này dường như có một hiệu quả nhấtđịnh, Du Nhiên ngẩng đầu lên, sau đó…

Ghé mũi vào ống tay áo Tiểu Tân nhà cô, rồi xì mộtcái.

Giây tiếp theo.

“LÝ! DU! NHIÊN! Tôi rút lại lời nói vừa rồi, cả đờinày cô sẽ không có người rước!!!”

Giây tiếp theo.

“Chuyện đó… Vừa rồi tôi tức giận mới nói vậy, cô đừng…khóc đến mức rơi con ngươi ra nhé… À, ống tay áo bên này cũng cho cô mượn đểlau.”

Giây tiếp theo.

Du Nhiên bịt mũi bằng một ống tay áo khác của Tiểu Tânnhà cô, xì một cái.

Lại một giây tiếp theo.

Tiểu Tân: “…”

Kết quả là, khi Du Nhiên khóc chán rồi, cái áo mới củacậu ta cũng thành đồ bỏ đi, cậu ta có thể khẳng định rằng, nếu không ngại bẩn,ngay cả quần của cậu ta Lý Du Nhiên cũng sẽ lột ra để xì mũi.

Vốn tưởng rằng đợi Lý Du Nhiên khóc chán là xong, mọingười có thể giải tán, ai về nhà lấy.

Ai ngờ Du Nhiên đưa ra một yêu cầu: “Đi uống rượu vớitôi.”

Lông mày Tiểu Tân lập tức dựng thẳng lên, đang địnhdùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối, nhưng nhìn viền mắt lại sắp lưng tròng vàống tay áo bị chà đạp của mình, lần đầu tiên Tiểu Tân chịu nghe lời người khác.

Hai người đi tới một quán bia đêm gần trường, gọi mộtkét bia.

Đôi mắt Du Nhiên sưng vù, cư xử phóng khoáng, mở mộtchai, trực tiếp dốc vào miệng, vừa uống còn vừa thổ lộ nỗi lòng của con gái.

“Tôi thật ngốc, thật ngây thơ.”

“Thật vậy, tôi thật ngốc, sao tôi có thể cho rằng cứdính chặt lấy anh ấy là anh ấy sẽ thích tôi cơ chứ?”

“Chuyện này không phải thi cấp sáu, chỉ cần cố gắng làcó thể qua.”

“Lúc đó, da mặt tôi đã dày thế nào mới có thể dính lêncái mông lạnh như băng của anh ấy cơ chứ?... Cho dù mông anh ấy rất cong.”

“Tiểu Tân, mông anh ấy còn cong hơn mông câu, lần saucó cơ hội sẽ cho cậu sờ thử.”

Tiểu Tân: “…”

Vốn định chờ Du Nhiên uống say là bỏ đi, nhưng DuNhiên đã hóa thân thành Đường Tăng, không ngừng lải nhải, Tiểu Tân cũng đànhcầm lấy chai bia, tự chuốc say chính mình.

Hai người cậu một chai, tôi một chai, rất nhanh đãtiêu diệt hết hai két.

Bia dù có uống nhiều thế nào cũng không quá say, vìvậy bọn họ gọi rượu trắng, cậu một chén, tôi một chén, bắt đầu nói năng lungtung.

Quán rượu là nơi bồi dưỡng tình cảm rất tốt, Du Nhiênvà Tiểu Tân sâu sắc cảm nhận được điều này, bởi vì sau khi nửa chai rượu trắngvào bụng, cách mạng hữu nghị giữa hai người bắt đầu tăng theo cấp số nhân giốngcổ phiếu Bull, vù vù bay lên.

Hai người vỗ vai nhau, vui vẻ cười, không lâu sau đãkể hết tất cả những chuyện xấu hổ từ hồi nhà trẻ cho đối phương nghe một lần.

“Tiểu Tân à, trước đây chị đã sai, làm chuyện có lỗivới cậu, nhưng cũng phải trách cậu quá đáng yêu, làm chị không nhịn được mớitrêu chọc cậu.”

“Không có việc gì, nhớ xóa tấm ảnh kia của tôi đi làđược.”

“Không có gì, không có gì, về là xóa ngay.”

“Anh em tốt.”

“Chị em tốt.”

Bà chủ quán rượu: “…”

Khi đã uống đến không còn biết gì, Du Nhiên bỗng vươntay, nhéo cằm Tiểu Tân, bắt cậu ta nhìn mình – tuy chính cô cũng không nhìn rõcặp mắt của Tiểu Tân – uống quá nhiều, trên mặt Tiểu Tân toàn những mắt là mắt.

“Tiểu Tân, mau chửi tôi đi.”

“Chửi cái gì?” Tiểu Tân cảm thấy đầu lưỡi mình dườngnhư to ra, không nói rõ từng chữ được nữa.

“Chửi tôi ngu ngốc, chửi tôi dốt nát, chửi tôi khôngcó mắt nhìn người, chửi tôi không có tự tôn của con gái, chửi tôi đê tiện theođuôi anh ta, người ta đuổi cũng không đi!” Nói xong, Du Nhiên lại dốc cạn mộtchén rượu vào cổ, chất lỏng nóng rát đến mức khiến cô muốn ho khan.

“Thật ra…” Đôi mắt say lờ đờ của Tiểu Tân nhìn DuNhiên, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi rất thích tinh thần bất khuất, không bỏcuộc của cô, nói thế nào nhỉ, nếu được cô thích hẳn là một chuyện rất hạnhphúc.”

“Miệng cậu đúng là ngọt.” Du Nhiên rất hưởng thụ,thuận tiện vươn tay nhéo gương mặt của bạn học Tiểu Tân.

“Là thật đấy.” Có lẽ Tiểu Tân đã say đến một trình độnhất định rồi, chẳng thèm để ý đến hành động đùa giỡn rõ rành rành của Du Nhiênnữa: “Xã hội này, rất ít người có thể không so đo toan tính, nỗ lực hết lònghết dạ như thế. Cho dù là vợ chồng cũng là tôi đề phòng anh, anh theo dõi tôi,chẳng chút ý nghĩa.”

Tuy Du Nhiên đã say, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được lờiTiểu Tân nói có ẩn ý, xem ra tất cả mọi người đều có nỗi đau riêng.

Nếu còn có thể nhớ tới chuyện đau lòng, chứng tỏ cònchưa đủ say, Du Nhiên lắc lắc đầu, nói: “Hôm nay, chị đây sẽ dạy cậu một cáchuống rượu mới.”

Rượu trắng pha bia, pha Sprite.

Hiệu quả rất tốt, mới chỉ hai cốc vào bụng, Du Nhiênvà Tiểu Tân đã nhìn nhau cười ngốc nghếch, sau đó đập đầu xuống bàn, bất tỉnhnhân sự.

Du Nhiên cứ ngủ như thế, lúc đầu còn hơi lạnh, cô congười lại, không lâu sau, dường như cô bay lên trời, bên cạnh rất ấm áp.

Cảm giác khi đứt đoạn khi liên tục, không lâu sau, DuNhiên dường như cảm giác được mình đang nằm trên một chiếc giường thật mềm,trên người đắp một cái chăn rất thoải mái.

Sau đó còn có một thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm vàotrán cô, giống như một nụ hôn.

Du Nhiên muốn mở mắt ra, nhưng uy lực của rượu thật sựquá đáng sợ, cô chỉ giãy dụa trong chốc lát rồi lập tức bỏ cuộc.

Cuối cùng, ý thức rời rạc, giống như ngã vào vực sâu,không còn biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, huyệt TháiDương như đang có vật gì đó gõ vào từ bên ngoài, một vài tia nắng như nước sôinóng hổi làm mắt cô đau nhức.

Chui vào ổ chăn, ngủ thêm nửa tiếng, Du Nhiên mới sốnglại một lần nữa.

Thử mở mắt, cô phát hiện mình đang nằm một mình trongphòng ngủ.

Nhìn đồng hồ, gần mười một giờ năm mươi, nói cáchkhác… Cô trốn học rồi!!!

Du Nhiên nhìn về phía thời khóa biểu dán sau cánh cửa,buổi sáng hôm nay lại là bốn tiết học của Diệt Tuyệt sư thái nổi danh trongtrường, học kỳ trước có bạn học chỉ đến muộn một lần, bị bà ta nhớ mặt, cuối kỳkhông cho qua, lần này cô trắng trợn trốn bốn tiết, tuyệt đối sẽ bị rócxương!!!

Đang kêu rên, bạn cùng phòng tan học trở về, nhìn thấycô, câu nói đầu tiên là: “Du Nhiên, bệnh của cậu đã đỡ chưa?”

Câu nói thứ hai là: “Bị ốm vì sao lại không nói chobọn tớ một tiếng?’

Câu nói thứ ba là: “Tới đây, tới đây, tớ giúp cậu muacháo đậu đỏ rồi, uống luôn đi cho nóng.”

Du Nhiên ngẩn người nhìn cặp lồng, uống một ngụm cháonóng hầm hập, vô thức nuốt xuống rồi mới hỏi: “Bị ốm?”

“Đúng vậy, bọn tớ còn lo lắng cậu cả đêm qua không về,kết quả là sáng nay thầy Khuất đưa giấy xin phép nghỉ của cậu cho Diệt Tuyệtbọn tớ mới biết cậu bị viêm ruột cấp tính, cả đêm qua ở bệnh viện truyền dịch.”

“Các cậu nói, tối qua tớ cả đêm không về?” Du Nhiênhỏi.

“Bệnh đến ngu người rồi à, cậu ở bệnh viện, sao vềđược? Sáng nay khi bọn tớ đi học vẫn không nhìn thấy cậu, có lẽ thầy Khuất đưacậu về, thầy ấy thật có trách nhiệm.”

Khuất… Vân.

Vì sao lại là anh… Người uống rượu với cô tối qua, làTiểu Tân mới đúng.

Du Nhiên muốn nhớ lại mọi chuyện cho rõ ràng, thếnhưng đầu quá đau, hoàn toàn không thể nghĩ được gì.

Sau đó, Du Nhiên nghe thành viên câu lạc bộ kịch nói,một buổi tối nào đấy Tiểu Tân uống rượu say, ngủ lại quán rượu ven đường, hứnggió lạnh một đêm, cảm nặng.

Nếu là Du Nhiên trước đây, có lẽ cô sẽ làm rõ ràng.mọichuyện

Thế nhưng hiện giờ… Du Nhiên nghĩ, một chương này củacô và Khuất Vân đã lật qua rồi, không cần thiết phải mở lại nữa.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, đều không cònquan trọng nữa.

Không cần nghĩ nhiều, cứ như thế, Du Nhiên để chuyệnnày trôi qua.

Sau đêm cùng Tiểu Tân uống rượu kể khổ, Du Nhiên cảmthấy thật ra bản chất của thằng bé này không xấu, chỉ là tính cách có chút nóngnảy, bệnh con một, chậm rãi giáo dục, chỉnh sửa đến nơi đến chốn là được.

Ôm thái độ cứu vớt dê con lạc đường, Du Nhiên bắt đầutiếp cận cậu ta, hai người cãi nhau ầm ĩ vài lần rồi cũng từ từ hiểu nhau.

Tính cách Tiểu Tân cứng rắn, không tiếp thu đượcchuyện kẻ thù thoáng cái đã thành bạn, ban đầu còn chống cự, nhưng lần nào DuNhiên cũng kéo cậu ta đi uống rượu, khi đã uống tới một trình độ nhất định,những ân oán trước đây trong đầu cũng tan thành mây khói.

Khi đã hiểu nhau, Du Nhiên phát hiện nhân phẩm củaTiểu Tân còn thấp hơn những gì cô đã tưởng tượng.

Theo lý mà nói, bạn học Tiểu Tân này bề ngoài dễ nhìn,có tiền, cho dù không nhiều như mây thì thư tình mỗi ngày nhận được cũng đếm khôngxuể, nhưng Du Nhiên khách quan nhìn lại, Tiểu Tân giống như một cục đất bịnhiễm phóng xạ, ngay cả cái mầm hoa đào cũng không nảy ra được.

Lại khách quan quan sát, Du Nhiên nhìn ra nguyên nhân– tính cách Tiểu Tân làm người ta chịu không nổi.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ bằng biểu hiệnkhi tập kịch của cậu ta mà nói, nữ diễn viên chỉ nói sai một lời thoại, làm saimột vẻ mặt, thằng nhóc này lập tức phê bình nghiêm khắc, tuyệt đối không nểtình, không biết thương hương tiếc ngọc là cái gì.

Mấy tháng trước, một bạn nữ vì thầm mến cậu ta mớitham gia câu lạc bộ, khi tập luyện vì biểu hiện không tốt nên bị Tiểu Tân mắngtệ hại, từ đó trở đi không thấy quay lại nữa.

Dần dà, thành viên câu lạc bộ cũng không dám tập kịchvới Tiểu Tân nữa, Du Nhiên ôm giấc mộng cứu giúp thế giới, chủ động gánh tráchnhiệm tập kịch với Tiểu Tân.

Khi cô làm lỗi, Tiểu Tân cũng sẽ không vì thân phậnkhác với người khác của cô mà nể mặt.

“Cô bị ngốc à, cong lưỡi với thẳng lưỡi cũng khôngphân biệt được hay sao? Đọc lời kịch kém như vậy sao có thể lên làm đội trưởngđược vậy?”

Phương pháp đối phó với Tiểu Tân của Du Nhiên là lấymạnh chế mạnh, trực tiếp cầm một cái ghế đẩu gõ đầu cậu ta: “Nếu đã biết tôi làđội trưởng thì tỏ thái độ tốt một chút.”

“Đồ xấu gái, rất đau đấy!”

“Không đau thì tôi đánh cậu làm gì.”

Vì vậy, hai người ầm ĩ mắng chửi ngay trên sân khấu,cậu kéo tóc tôi, tôi móc mắt cậu, đánh nhau túi bụi.

Thành viên câu lạc bộ ở phía dưới: “…”

Hai người đánh nhau rất nghiêm túc, thường xuyên nhìnthấy trên mặt, trên tay dán băng cá nhân, lần nghiêm trọng nhất là chân TiểuTân còn phải băng bó.

Đối mặt với việc này, Du Nhiên rất thành khẩn tự kiểmđiểm: “Tôi thừa nhận, hành vi mang theo dao gọt hoa quả bên người của tôi làsai.”

Tiểu Tân: “…”

Khi đánh nhau xong, hai người lại hẹn nhau đi uốngrượu, vừa uống vừa tiêu tan oán thù.

Không lâu sau, có một người bất mãn tìm tới cửa.

“Lý Du Nhiên, thì ra cậu căn bản không coi tớ là bạn,tớ nhìn lầm cậu rồi.” Gái Diệp ngậm nỗi căm hờn đầy máu và nước mắt.

Du Nhiên không hiểu gì.

“Cậu và Long Tường kia hẹn hò lại không nói cho tớbiết!” Gái Diệp vô cùng bất mãn về chuyện này.

Du Nhiên vội vàng giải thích, nói mình và Tiểu Tân chỉlà bạn bè bình thường thôi.

“Vì sao lần trước tớ thấy Long Tường tự mình bưng mộtbát cơm đậu váng lớn từ quán ăn cạnh trường tới dưới ký túc xá các cậu? Đã đếnmức này rồi còn nói là bạn bè bình thường?” Gái Diệp góp nhặt từng chứng cứphạm tội.

Du Nhiên thề, nói lần đó khi hai người đánh nhau, TiểuTân đẩy cô ngã trật chân nên mới mua cơm đậu váng tới đến để xin lỗi Du Nhiên.

Qua một loạt giải thích liên hồi, gái Diệp mới miễncưỡng tin: “Thật ra tớ cũng biết là không có nhiều khả năng, cậu và Khuất Vânvừa mới chia tay, làm sao có thể hồi phục nhanh như vậy?”

“Khuất Vân?” Du Nhiên lắc đầu lắc tay, cười mờ mịt:“Ai là Khuất Vân, tớ không biết.”

Gái Diệp thở dài: “Lừa mình dối người, chiêu này cũngkhông tệ.”

“Không thèm nói chuyện với cậu nữa, Tiểu Tân hẹn tớ ởsân bóng rổ, đi trước đây.” Du Nhiên nói xong bắt đầu chạy về hướng sân bóngrổ.

Đang là giờ ăn cơm, sân bóng không có ai khác, DuNhiên và Tiểu Tân không khách khí mà chiếm lấy nó.

“Hôm nay cậu còn thua nữa thì thật quá mất mặt.” DuNhiên vừa đập bóng vừa nói.

“Đừng quên lần trước là tôi nhường cô ba mươi điểm.”Tiểu Tân mạnh mẽ nhào về trước, cướp quả bóng trên tay Du Nhiên, xoay người,ném một quả ba điểm đẹp mắt.

“Nhưng vẫn là tôi thắng.” Du Nhiên bắt lấy bóng, bắtđầu ném về phía rổ.

“Được, lần này ai thua sẽ phải đứng trên bục diễn vănhô to một câu: tôi rất thèm khát.” Tiểu Tân đề nghị.

Du Nhiên đồng ý, vì vậy cuộc đấu bắt đầu.

Chưa được mấy phút sau, Du Nhiên vì thua tám điểm nêntức giận tụt quần thể thao của Tiểu Tân xuống. Vì vậy, hai người liền mặc kệđấu bóng, bắt đầu đánh nhau.

Đánh đến lúc người đầy bụi đất, thở hổn hển, hai ngườilại ngồi xuống uống bia, dành sức chuẩn bị tiếp tục đấu bóng hoặc đánh nhau.

Uống hết một lon, Du Nhiên bóp bẹp lon bia rỗng, nhétvào sau lưng Tiểu Tân.

Tiểu Tân nghĩ đây là dấu hiệu khai chiến nên nhảy dựnglên, chuẩn bị sẵn tư thế.

Du Nhiên đã hơi cảm thấy mất hứng, nói: “Tiểu Tân này,hôm nay tôi gặp phải một chuyện, tôi nên tức giận, nhưng tôi lại không thể tứcgiận.”

“Chẳng lẽ là…” Tiểu Tân dời ánh mắt xuống nửa ngườidưới của Du Nhiên, chậm rãi nói ra hai chữ: “Bị trĩ.”

Du Nhiên: “…”

Một giây sau…

“Lý bà bà, sao lại dùng bia ném tôi!?”

“Sao lại là trĩ!”

“Người hay tức giận rất dễ bị trĩ.”

“Vậy cậu phải bị trước mới đúng!”

Sau khi cãi nhau, hai người khoanh tay trước ngực,không thèm để ý tới nhau nữa.

Cuối cùng vẫn là Du Nhiên đầu hàng trước: “Chuyện tôimuốn nói là, hôm nay, tôi bị người ta trừng phạt.”

Chiều hôm nay, lớp Du Nhiên tới khu văn phòng giáoviên nộp bài tập chuyên ngành, chuông tan học vang lên, vừa cầm sách đi tới cửađã đụng phải một người.

Lồng ngực kia rất quen thuộc, Du Nhiên không cần ngẩngđầu cũng biết là ai, vì vậy cô chọn cách không ngẩng đầu lên mà bước vội rangoài.

Thế nhưng, Khuất Vân gọi cô lại: “Bạn Lý Du Nhiên,phiền bạn quay lại, tôi có việc muốn nói.”

Du Nhiên đành phải cắn chặt răng quay về chỗ ngồi mộtlần nữa.

Chuyện Khuất Vân muốn nói là sắp tới trường học sẽnghênh đón cái gì đó, chúc mừng rồi hoạt động linh tinh gì đó, muốn đánh giá vệsinh, thứ Năm sẽ tiến hành kiểm tra từng khoa. Trường học vô cùng coi trọng lầnđánh giá này, yêu cầu toàn thể giáo viên tận lực ứng phó, cũng phân chia phụtrách từng khu vực. Khóa của Du Nhiên sẽ phụ trách quét dọn, chỉnh lý phòng lưutrữ của trường.

Lời này vừa nói ra, toàn khóa lên tiếng ai oán mất mấyngày.

Phải biết rằng phòng lưu trữ của trường từ khi thànhlập tới nay chưa từng quét dọn, những thứ bên trong vừa nhiều vừa hỗn loạn, bụidày mấy mét.

Mà lãnh đạo trường lại yêu cầu phải dọn sạch không cònmột hạt bụi.

Không còn một hạt bụi, đó là trình độ nào nha!

Khuất Vân trấn an lòng người rất hợp thời: “Từ giờ đếnthứ Năm còn đúng một tuần, còn đủ thời gian, mọi người hợp tác một chút, tranhthủ hoàn thành sớm nhiệm vụ, vậy có bạn nào muốn chịu trách nhiệm lần vệ sinhnày không?”

Lời này vừa nói ra, những người vừa rồi còn vì tứcgiận, bất mãn mà chập chờn như lúa mùa xuân lập tức đổ gục xuống.

Chuyện phí công phí sức điển hình này có kẻ ngu mới đilàm.

“Nếu không ai tình nguyện, vậy sẽ do tôi chỉ địnhnhé.” Thầy Khuất bắt đầu chỉ mặt gọi tên.

Những lời vừa rồi, Du Nhiên không mảy may để tronglòng, cô vẫn cố gắng nghĩ đến chuyện của cô, một số chuyện có thể khiến cô quênđi việc bạn trai cũ đang đứng trước mặt cô.

Vì vậy, khi Khuất Vân gọi ra cái tên Lý Du Nhiên, DuNhiên giống như bị cắn vào mông một cái, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

“Anh ta, vừa nói cái gì vậy?” Du Nhiên mờ mịt hỏi bạnhọc bên trái.

“Bảo cậu đi làm công nhân vệ sinh miễn phí, Du Nhiên,cố nén đau thương nhé.” Bạn học vỗ vỗ vai Du Nhiên.

Du Nhiên hoang mang kèm theo tức giận ngẩng đầu, vừanhìn lại, trên cái mắt kính zhuangbility* kia củaKhuất Vân, một ánh sáng trắng đã lâu không xuất hiện lại lóe lên.

*zhuangbility: khoe mẽ, show off

Một tiếng “tinh” vang lên, đâm vào màng nhĩ Du Nhiênkhiến nó đau nhức.

Hồi tưởng kết thúc, Du Nhiên đặt câu hỏi: “Cậu nóixem, anh ta làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

“Thật ra rất dễ hiểu.” Tiểu Tân bóp bẹp lon bia rỗng,ném một cái, lon bia rơi chính xác vào trong thùng rác.

Tư thế như thế mới gọi là đẹp trai bốc mùi chứ.

“Hiểu thế nào?” Du Nhiên hỏi.

“Bởi vì nhìn cô rất đáng đánh, ai là người đều muốntrừng phạt cô, ngay cả bạn trai cũ của cô cũng vậy.” Đây là đáp án của TiểuTân.

Giây tiếp theo.

“Lý bà bà, cô hướng vào chỗ nào vậy!!!”

“Tôi muốn ném về phía đũng quần của cậu, muốn khiếncậu đoạn tử tuyệt tôn!!!... Này, cậu cầm hai cái lon làm gì?”

“Cô khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi sẽ khiến con côkhông có bình sữa!!!”

“A!!! Đừng có tới đây!!!”

Cứ như vậy, trên sân bóng rổ, hai người lại bắt đầuđuổi bắt, cười đùa.

Tuy Khuất Vân là người sai khiến, nhưng hạ mệnh lệnhlại là nhà trường, Du Nhiên không có gan phản kháng, đành phải nhận mệnh tớisắp xếp lại phòng lưu trữ.

Chức vị phụ trách này là nói cho êm tai, thật ra đâymới là người thảm nhất, rõ ràng đã thông báo vô số lần rằng cả lớp sau khi tanhọc phải tập hợp ở phòng lưu trữ, nhưng Du Nhiên đứng trên hành lang hứng giólạnh, đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, một bóng người cũng không có.

Những người có lương tâm còn tìm lý do này lý do nọ,gọi một cuộc điện thoại xin nghỉ, lý do còn rất thống nhất.

Người thì nói là bố bị bệnh, người thì nói là mẹ bịbệnh, người khác lại nói là chính mình bị bệnh, còn có người nói con cá vàngmình nuôi bị bệnh.

Cuối cùng, Du Nhiên chỉ có thể níu lấy gái Diệp, bắtgái đi cùng.

Mở phòng lưu trữ ra, Du Nhiên lập tức nghĩ, nơi này,nhất định là một địa điểm tốt để xuyên không – âm trầm, thần bí không gì sánhđược.

Đủ loại mạng nhện, bụi phủ khắp nơi, đồ đạc la liệt,sàn gỗ mục nát cứ bước một bước là lại kẽo kẹt.

Du Nhiên thở dài, dùng khăn quàng cổ chen kín miệng,mũi, bắt đầu chấp nhận số phận mà quét dọn.

Chăm chỉ quét dọn một giờ mới xong được một góc nhỏ,Du Nhiên mệt đến mức xương sống, thắt lưng đều như sắp gãy rời, chẳng thèm quantâm đến bụi bẩn mà trực tiếp ngồi xuống đất.

“Vì sao Khuất Vân lại muốn làm khó cậu như thế?” GáiDiệp đặt câu hỏi.

“Bởi vì nhìn tớ rất đáng đánh, ai là người đều muốntrừng phạt tớ, ngay cả bạn trai cũ ác độc như quỷ của tớ cũng không phải ngoạilệ.” Du Nhiên vặn cái eo nhỏ, đạo lại lý do của Tiểu Tân.

“Nghe cậu nói như vậy cũng thấy hơi đúng đúng.” GáiDiệp tán thành.

Ngay cả sức để tức giận Du Nhiên cũng không còn, quyếtđịnh tha cho gái Diệp một mạng.

Đang nghỉ ngơi, cái mũi Du Nhiên bắt đầu nhúc nhích:“Cậu có ngửi thấy trong không khí có mùi lạ lạ không?”

“Tớ mới chỉ có ý định thả khí H2S trongđầu, còn chưa biến nó thành hiện thực.” Gái Diệp thẳng thắn.

Du Nhiên tung một chưởng đánh bật gái Diệp ra chỗkhác, ngay sau đó, cô lập tức nhìn thấy, phía sau gái Diệp, trước cửa phòng lưutrữ, Tào Tháo đang đứng ở đó.

Tuy đứng ngược sáng, nhưng hai mắt kính trên sống mũicao thẳng của Tào Tháo lại lần nữa hiện lên những tia sáng trắng chói mắt.

Tia sáng trắng, lại thấy tia sáng trắng đấy.

Gái Diệp vốn là loại người nhát gan, lúc này nhìn thấyKhuất Vân, lòng bàn chân đã như bôi dầu, vội vàng chuồn mất: “Du Nhiên, tớ còncó lớp học, lần sau lại tới tìm cậu, chào nhé.”

Vừa nói xong, người đã chạy mất dạng.

Du Nhiên đứng dậy, cầm lấy khăn lau, bắt đầu lau dọngiá gỗ cồng kềnh, mục đích duy nhất của việc này chính là để quay lưng về phíaKhuất Vân.

Du Nhiên hy vọng khi cô quay lại, Khuất Vân cũng sẽrời đi như lần trước, không chút dấu vết.

Nhưng hy vọng của Du Nhiên lại rơi vào khoảng không vôích, bởi vì cô nghe thấy Tào Tháo đang đi về phía mình – sàn gỗ cũ nát đang rênrỉ kẽo kẹt.

Khăn lau trong tay Du Nhiên bị bóp chặt thành bã đậu.

“Xem ra hiệu suất không được tốt nhỉ, mới quét dọnđược một chút thế thôi sao?”

Du Nhiên nhắm mắt lại, không để ý tới anh.

“Quên không thông báo, một ngày trước khi nhà trườngđi kiểm tra, khoa sẽ đi kiểm tra trước, nói cách khác, trước thứ Tư tuần tới,chỗ này nhất định phải được quét dọn sạch sẽ, không có vấn đề gì chứ?”

Không ai nói gì cả, không ai nói gì cả, chỉ là chó sủathôi, Du Nhiên nói như vậy với mình trong lòng.

“Sao lại chỉ có một mình em? Những người khác đềukhông nể mặt em à? Bạn Lý Du Nhiên, nhân duyên của em dường như không được tốtlắm.”

Con giun xéo lắm cũng quằn.

Du Nhiên xoay mạnh người lại, ném cái khăn lau đầy bụivề phía mặt Khuất Vân, cái khăn lau thoáng lướt qua đường viền hoàn mỹ trêngương mặt Khuất Vân, sau đó rơi xuống đất.

Du Nhiên lạnh lùng nhìn Khuất Vân, nói với vị bạn traicũ này một câu: “Thầy giáo, thầy nói nhiều quá.”

Tuy bị cái khăn lau dơ bẩn lướt qua mặt, nhưng nhìnKhuất Vân không có vẻ gì kích động.

Anh chỉ đứng tại chỗ, nhìn Du Nhiên.

Cửa sổ phòng lưu trữ chỉ là mấy tấm ván gỗ đóng lại,nhưng đã lâu ngày, dầm sương dãi nắng, trên tấm gỗ có mấy khe hở.

Từng tia sáng mặt trời cứ thế xuyên qua những khe gỗnho nhỏ, chiếu vào phòng, hắt xuống khoảng cách giữa hai người.

Trong không khí có vô số hạt bụi mỏng manh đang diđộng.

Du Nhiên nhìn thấy, gương mặt Khuất Vân dường như cũngnhuộm màu vàng hoàng kim của ánh mặt trời ấm áp, đôi môi anh im lặng nở nụcười, ôn hòa, thoải mái, sáng chói.

Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài.

Du Nhiên đứng tại chỗ, không ngừng nhớ lại: vừa rồi cóphải dùng quá nhiều sức nên ném Khuất Vân thành chấn thương sọ não rồi không?

Nếu dễ dàng bị chấn thương sọ não như vậy thì KhuấtVân đã không gọi là Khuất Vân rồi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Du Nhiên vẫn như trước, giốngnhư một con trâu nhỏ cần cù chăm chỉ cày ruộng trong phòng lưu trữ, hôm nay,ngay cả một cuộc điện thoại xin nghỉ cũng không có, tất cả các bạn học đồngloạt chơi trò mất tích.

Sau khi làm việc đến mức không còn hơi để thở nữa,trong một giây, Du Nhiên vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng người đã bắn chết bạnhọc trong khi ngủ ở một trường của Mỹ.

Mệt nhọc hơn hai tiếng, cuối cùng cũng dọn sạch đượcgóc phía Đông Nam, dù còn cách rất xa so với trình độ không còn một hạt bụikhông tưởng mà nhà trường yêu cầu, nhưng Du Nhiên đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Ai ngờ đúng lúc này, trong không khí lại bắt đầu lơlửng mùi vị bất an quái lạ.

Theo lệ cũ, Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Khuất Vâncũng không có gì bất ngờ.

Du Nhiên thầm di chuyển vị trí, nắm chặt cái chổi.

“Hiệu suất cao hơn rồi, tốt.” Khuất Vân mỉm cười.

Trẻ ngoan là không thể nói chuyện với bạn trai cũ, DuNhiên nhắc nhở chính mình như thế.

“Gần đây vẫn còn uống rượu à? Uống ít một chút, uốngquá nhiều sẽ hại sức khỏe.” Khuất Vân nói.

Cho dù tôi có uống axit cũng liên quan gì đến anh? DuNhiên nghĩ thầm.

Dường như nhìn ra những ngôn ngữ cơ thể của cô, KhuấtVân nói tiếp: “Hơn nữa, một nam môt nữ uống rượu cũng không tốt lắm, rất dễuống ra… những cảm tình lầm lẫn.”

Vậy anh với Đường Ung Tử nhà anh như hai con cua trongmùa đánh bắt thèm được hấp cách thủy ngang ngược bò trong trường học thì tốt?!

Du Nhiên vừa nghĩ vừa nghiến răng, nhưng ngay sau đólại cảm thấy buồn cười về bản thân: quan tâm tới anh ta và Đường Ung Tử làm gì.

Vì vậy, Du Nhiên thoải mái cười, sau đó…

Vung cái chổi trong tay một vòng, “chát” một tiếngđánh vào chân Khuất Vân.

Sức lực rất lớn, tuy chưa đến mức gãy xương nhưng ítnhất cũng bầm tím, Du Nhiên cảm thấy thỏa mãn với động tác này của mình.

“Thầy giáo, thật xin lỗi, không nghĩ là lại trượttay.” Cô lạnh lùng nói.

Hôm nay trời râm mát, không có ánh mặt trời, vì vậytrong mắt Du Nhiên, nụ cười trên môi Khuất Vân cũng không quá rõ ràng.

Nhưng cô xác định, nụ cười này giống hôm qua như đúc.

Tuyệt đối là bị đánh cho ngu người rồi.

Du Nhiên lùi ra, không nói thêm một câu nào nữa, trực tiếpđi qua Khuất Vân, bỏ đi.

Hai ngày liên tiếp gặp Khuất Vân ở cùng một địa điểm,Du Nhiên cho rằng ngày thứ ba cũng sẽ trốn không thoát, cho nên cô mang theoMP4, tải xuống một loạt nhạc ầm ầm, quyết định khi quét dọn sẽ nghe, có chếtcũng không nghe Khuất Vân nói gì nữa, khiến anh ta mất mặt, bỏ đi cho sớm.

Thế nhưng khi mở cửa phòng lưu trữ ra, Du Nhiên ngẩnngười một phút, sau đó, cô bắt đầu hối hận mình đã không mang đến một con daophay – góc Đông Nam phòng lưu trữ mới được cô quét dọn sạch sẽ ngày hôm qua lạichồng chất một đống bụi bặm và đồ đạc.

Hôm nay, Khuất Vân không tới.

Buổi tối, Du Nhiên ngồi trên sân tennis trong trườnguống bia với Tiểu Tân.

“Tôi muốn giết anh ta.” Du Nhiên tối sầm mặt nói:“Nhưng tôi không thể làm như vậy, tôi không thể vào tù vì một người như vậy, vìthế, phương pháp duy nhất là…”

Du Nhiên lấy dao gọt hoa quả trong người ra đặt vàotay Tiểu Tân: “Cậu đi giết anh ta giúp tôi.”

Tiểu Tân yên lặng liếc mắt nhìn cô, cúi đầu, rồi lạitiếp tục uống bia của mình.

“Yên tâm, tôi sẽ tới trại giam thăm cậu, còn có thểmua cho cậu dầu bôi trơn loại đắt nhất.” Du Nhiên cảm thấy mình như vậy là rấtcó tình nghĩa.

“Dầu… bôi trơn?” Tiểu Tân chậm chạp nhướng mắt lên,yêu cầu một lời giải thích.

“Dáng vẻ như cậu thế này hẳn sẽ rất được mấy bậc đànanh trong tù hoan nghênh… Bé trai và đại ca xã hội đen, cường công cường thụ,đề tài đam mỹ thật là tốt.” Du Nhiên chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Vừa dứt lời, dao gọt hoa quả “xoẹt” một tiếng, vẽ ratrong không trung một tia sáng bạc, găm cứng tay áo Du Nhiên trên mặt đất mộtcách chính xác.

Chỉ một cm nữa thôi là Du Nhiên đã mất một miếng thịt.

Tiểu Tân đúng là một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, Du Nhiênthở dài, chẳng trách bọn họ lại thành bạn rượu.

“Trưa mai cô có đói bụng không?” Tiểu Tân đột nhiênhỏi một vấn đề vô cùng kỳ quái.

“Chỉ cần tôi còn sống, trưa nào tôi cũng đói bụng.” DuNhiên nhổ con dao ra khỏi mặt đất, thuận tiện giải cứu tay áo của mình.

Ai nha, thủng một lỗ thật to, Du Nhiên quyết định, látnữa sẽ dùng thẻ tín dụng của Tiểu Tân tới trung tâm mua sắm mua một bộ mới.

“Vậy trưa mai tôi mời cơm.” Tiểu Tân nói.

“Tự nhiên nịnh bợ, không phải lưu manh cũng là trộmcắp.” Du Nhiên cất dao gọt hoa quả đi, nhìn Tiểu Tân chằm chằm, nói: “Nói đi,có phải cậu có ý với chị đây không?”

Mặt Tiểu Tân ửng hồng, ngay cả lông mày cũng lập tứctừ "—" biến thành "ㄧ", hét lớn: “Bà Lý, tôi van bàđừng có đặt sự mơ tưởng của bà lên người tôi, ai có ý với bà?!”

“Vậy cậu đỏ mặt như thế làm gì?” Du Nhiên vẫn ung dunguống bia: “Tiểu Tân, đừng yêu chị, chị chỉ là một truyền thuyết.”

Tiểu Tân thở sâu, gắng sức run run biến hai hàng lôngmày từ "ㄧ"trở lại thành "—", cố gắng quay lại chủ đề vừa rồi: “Mười một rưỡitrưa mai, cổng sau, không gặp không về.”

Nói xong, Tiểu Tân đứng dậy bỏ đi.

“Này, đã muộn thế này rồi, tiễn chị đây về ký túc xáđi.” Du Nhiên nói.

“Bà Lý, bà yên tâm, bề ngoài của bà cực kỳ an toàn.”Tiểu Tân nói xong vỗ mông bỏ đi

Không còn cách nào khác, cô gái độc thân đành tự mìnhquay về ký túc xá.

Lúc này đã gần một giờ đêm, sân tennis và ký túc xácủa Du Nhiên cách khá xa, ở giữa còn có một con đường đầy cây cối, ban ngày đãthấy âm u, đừng nói đến lúc bốn bề vắng lặng thế này.

Nghe một nguồn tin không chính thức, nói trên cònđường này, mười năm trước từng phát hiện một thi thể phụ nữ, đến nay còn chưacó lời giải đáp.

Nếu là ngày thường, Du Nhiên tuyệt đối không dám đivào đây một mình, nhưng đêm nay uống một ít rượu, lá gan cũng to hơn nhiều,chẳng kiêng nể gì, hùng dũng oai vệ bước vào con đường rợp bóng cây kia.

Tuy có đèn đường nhưng ánh đèn này cũng rất mờ, trênmặt đất, bóng cây thỉnh thoảng lại lay động như vuốt quỷ trên vách đá.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnhthổi vù vù, cảm giác khủng bố này có thể thấm vào từng khớp xương người ta.

Gió lạnh thổi qua, cũng thổi bớt đi mùi rượu bia trênngười Du Nhiên, cô bắt đầu có chút hoảng sợ.

Du Nhiên muốn nhanh chóng đi hết đoạn đường này, cũngkhông biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không mà đoạn đường này bỗng nhiên thậtdài, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng bước chân, DuNhiên tập trung nhìn lại, phát hiện thấy một người đàn ông, sắc mặt tối tăm,hai tay đút túi quần, đang đi về phía cô.

Du Nhiên sinh nghi trong lòng, liền đi lệch về phíabên trái con đường, muốn tránh qua.

Ai ngờ người đàn ông này thấy cô làm vậy cũng thay đổibước chân, dịch sang bên trái, đồng thời, hắn ta dường như đang lấy từ trongtúi ra một thứ gì đó, sáng loáng, giống như một con dao.

Chuyện này khiến Du Nhiên hoàn toàn tỉnh rượu, hồichuông cảnh báo trong lòng cô rung lên điên cuồng, trong nháy mắt, cô hiểu ragã đàn ông này chính là cướp giật trong truyền thuyết, thậm chí có thể là gã dêgià.

Lúc này Du Nhiên mới biết, tuy bình thường cô nhảy nhưcon loi choi, nhưng đến lúc nguy cấp, chân tay lại nhũn ra như tôm.

Cô muốn lớn tiếng kêu cứu, thế nhưng cổ họng vì sợ màkêu không ra tiếng.

Cô muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân vì sợ mà găm cứngtại chỗ.

Gã đàn ông đi đến trước mặt Du Nhiên rất nhanh, mà condao trong túi cũng đã được rút ra.

Du Nhiên đo đạc nó trong lòng, tuy không dài nhưngcũng đủ để giết cô rồi.

Nhưng Du Nhiên lại phát hiện, cái cần lấy thằng chanày đã lấy ra cả rồi. Nhưng khi hắn liếc mắt ra phía sau một giây, chần chờtrong chốc lát rồi lại thu dao về, xoay người bước nhanh về hướng ngược lại,không lâu sau đã biến mất trong bóng đêm.

Chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy gã kia nữa, DuNhiên mới dám thở ra. Lúc này mới phát hiện tay chân cô lạnh toát, trên lưngướt đẫm mồ hôi lạnh, chân không ngừng run lên.

Cô vội vàng dựa lên thân cây ngô đồng bên cạnh, đểtránh không chống đỡ được mà ngã xuống.

Vừa dựa vào, thân thể xoay chín mươi độ, đương nhiêncô nhìn thấy người phía sau.

Tuy đèn đường không sáng lắm, nhưng nói có chút khôngthuần khiết là dù sao đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy, cho dù anh bị mộtchiếc xe tải đâm chết, lại bị bốn cái xe trộn xi măng nghiền qua, Du Nhiên vẫnnhận ra người kia là Khuất Vân.

Lẽ nào, gã đàn ông vừa rồi vì nhìn thấy Khuất Vân mớikhông ra tay với cô?

Du Nhiên đang do dự có nên bước lên cảm ơn anh mộttiếng hay không thì Khuất Vân đã lên tiếng trước: “Tôi đã nói rồi, uống rượu làrất dễ xảy ra chuyện.”

Thật ra đây là một câu nói rất bình thường, nhưngkhông biết thế nào, Du Nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, lập tứcchuyển chủ đề: “Thầy giáo, đã muộn thế này rồi, sao thầy còn ở đây?”

Không phải là theo dõi mình đấy chứ? Suy nghĩ này vừanảy ra trong đầu đã bị Du Nhiên ương ngạnh đè xuống.

Theo dõi cái đầu ấy, anh và cô bây giờ không còn mộttí tẹo quan hệ nào nữa.

Câu trả lời của Khuất Vân là: “Tôi đi dạo.”

“Có ai đi dạo muộn thế này sao?” Du Nhiên nghi ngờ.

“Muộn như thế còn có người uống rượu rồi về phòng ngủmột mình, chuyện này chứng tỏ trường này không thiếu những điều kỳ lạ, khôngphải sao?” Khuất Vân trả lời.

“Đúng vậy, đặc biệt là kiểu kỳ lạ như thầy.” Giọngđiệu của Du Nhiên mang vẻ châm chọc.

Khuất Vân cười cười, không nói gì.

Lúc này Du Nhiên mới nhận ra, cô vừa nói thật nhiềuvới anh.

Thế nhưng nếu đã bắt đầu, nhiều hơn vài câu cũng chẳngcó gì quan trọng.

“Là thầy đổ rác vào phòng lưu trữ, đúng không?” DuNhiên chất vấn.

“Đó không phải rác, là mấy thứ cần sắp xếp tôi quênkhông để vào, tôi chỉ có lòng tốt mang tới cho em thôi.” Khuất Vân trả lời.

“Có lòng tốt đổ vào chỗ tôi vừa mới dọn xong?” Giọngđiệu của Du Nhiên không có vẻ thân thiện.

“Bởi vì chỉ có chỗ đó có vẻ để đồ được.” Đây là câutrả lời của Khuất Vân.

Du Nhiên nghĩ, không cần thiết phải tiếp tục lằngnhằng nữa, cô quyết định nói thẳng: “Khuất Vân, nhớ ngày đó anh đã hứa với tôichuyện gì không?”

“Để em đi, không bao giờ dây dưa với em nữa.” KhuấtVân trầm tĩnh nhắc lại.

“Vậy anh cho rằng hành động của anh hiện giờ là thựchiện lời hứa sao?” Du Nhiên hỏi.

“Tôi đã đồng ý chia tay.” Khuất Vân nói.

Không sai, Du Nhiên gật đầu.

“Tôi cũng không quấn quýt lấy em, bắt em quay lại vớitôi nữa.” Khuất Vân nói.

Đúng là thế, Du Nhiên gật đầu.

“Vậy, tôi vẫn coi như đã thực hiện lời hứa đấy chứ.”Khuất Vân nói.

Đúng nha, Du Nhiên gật đầu… Ba giây sau, lại lập tứclắc đầu như trống bỏi.

Lý Du Nhiên, dung lượng não nhà mi còn không bằng mộtcon chuột ngu ngốc, suýt nữa đã bị Khuất Vân dắt mũi.

Du Nhiên lấy lại tinh thần, bật người chống nạnh phảnbác: “Vậy vì sao anh còn muốn hành hạ tôi? Hãm hại tôi, bắt tôi phải làm côngviệc vớ vẩn này, còn nữa, vì sao ba lần bốn lượt chạy tới phòng lưu trữ nóichuyện với tôi.”

“Tôi cho rằng, nguyện vọng của em là để chúng ta quênđi chuyện đã từng là người yêu, từ nay về sau, chỉ là quan hệ thầy trò bìnhthường.” Khuất Vân nói.

“Không sai, đây là nguyện vọng của tôi.” Du Nhiên thừanhận.

“Vậy, hiện giờ, tôi đang làm theo nguyện vọng của em,bắt mình trở thành thầy giáo của em đấy thôi.” Khuất Vân giải thích: “Em làsinh viên của tôi, cũng giống các sinh viên khác của tôi, nên mới có thể bị gọiphụ trách lần dọn vệ sinh này, nói cách khác, em chỉ ngẫu nhiên bị chọn.”

“Vậy, nguyên tắc để chọn là gì?” Du Nhiên hỏi đếncùng.

“Quy tắc là.” Một cơ gió thổi qua, thổi bay mái tócKhuất Vân, những lọn tóc này tung bay ngay phía trước đôi mắt anh: “Ai là sinhviên tôi nhìn thấy đầu tiên, người đó sẽ phải phụ trách.”

“…” Du Nhiên bắt đầu hối hận vì đã hỏi đến cùng.

“Còn mấy lần chạy tới phòng lưu trữ là vì kiểm tratiến độ công việc của em, tôi chỉ làm việc một người thầy giáo nên làm thôi.”

Vẻ mặt Khuất Vân rất thản nhiên, giọng nói của KhuấtVân cũng rất bình tĩnh, thái độ của Khuất Vân cũng rất đương nhiên.

Du Nhiên không có cách nào phản bác, cô không thể chụpmũ Khuất Vân, cứng rắn nói những việc anh làm là có âm mưu.

Việc duy nhất Du Nhiên có thể làm chính là xoay người– bực bội đi về phía trước.

Đi được hơn một trăm mét, khi xoay người nhìn lại, côphát hiện Khuất Vân vẫn đi phía sau, vô cùng im lặng.

Nói vậy, rất có thể trước khi gã đàn ông nguy hiểm kiaxuất hiện, Khuất Vân đã đi theo cô.

Như vậy, lần trước khi uống rượu với Tiểu Tân, cô gụcxuống bàn, cũng do Khuất Vân theo dõi cô nên mới đưa cô về?

Chính là nói, mấy ngày nay, Khuất Vân vẫn luôn theodõi cô.

Khi Du Nhiên không muốn nghĩ đến một việc gì đó, cô sẽgiống như uống nhầm thuốc chuột, cố sức lắc đầu, cố gắng lắc chuyện không muốnnghĩ kia ra khỏi đầu.

Vì vậy, Khuất Vân ở phía sau đã nhìn thấy một cảnhtượng kỳ dị: bạn gái cũ kiêm sinh viên của anh, bạn Lý Du Nhiên, đang đứng tạichỗ, giống như bị ma ám, bỗng ôm lấy đầu, toàn thân run run, dùng sức lắc đầu,dùng rất nhiều sức, ngay cả đuôi ngựa trên đầu cũng xõa ra.

Khuất Vân: “…”

Cứ lắc liên tục như thế nửa phút sau, Du Nhiên bỗngbước từng bước lớn, chạy về phía trước.

Ý định của cô rất đơn giản, chính là cắt cái đuôiKhuất Vân này.

Đáng tiếc, trạng thái chạy bộ duy trì chưa được baolâu, chân Du Nhiên giẫm phải thứ gì đó, “huỵch” một tiếng lập tức ngã vào vũngbùn bên cạnh.

Bởi vì buổi chiều trời đổ mưa nên bùn đất vẫn còn ướt,trên mặt, trên tay, trên đầu gối Du Nhiên đều dính không ít bùn đất ẩm ướt.

Mặt mũi thế này là bị ném đến tận sao Diêm Vương rồi,Du Nhiên vừa xấu hổ, vừa tức giận, vừa vội vã.

“Mau đứng lên, đất lạnh sẽ bị ốm.” Khuất Vân đi tới,đưa tay ra với cô.

Bàn tay anh vẫn như trước, dưới ánh trăng, lóe ra thứánh sáng thanh nhã tĩnh mịch, một màu xanh ngọc tràn đầy mê hoặc.

Nhưng Du Nhiên không nắm lấy.

Nếu ngày đó đã quyết định buông tay, cô sẽ không nắmlấy nữa.

Khuất Vân hiểu suy nghĩ của cô, anh tiến lên, cầm lấyhai tay cô, muốn kéo Du Nhiên lên.

Du Nhiên lắc người, tránh khỏi bàn tay Khuất Vân,ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh: “Tôi không cần anh đỡ.”

“Thầy giáo đỡ sinh viên là chuyện rất bình thường.”Khuất Vân nói.

“Là bình thường, nhưng tôi có thể tự mình đứng lên.”Du Nhiên nói.

Nói xong, cô lập tức giãy dụa đứng lên, nhưng bùn dướichân quá trơn, cái mông Du Nhiên thật vất vả mới rời khỏi được mặt đất lại chạmxuống lần thứ hai, còn bắn lên không ít bùn.

“Trời lạnh, đừng ngang bướng nữa, bị cảm sẽ không hayđâu.” Khuất Vân khẽ nhíu mày, cũng vươn tay ra lần thứ hai, định nâng Du Nhiêndậy.

Nhưng Du Nhiên lại đẩy tay anh ra, cô cúi đầu, nhìnbùn đất, trấn tĩnh nói: “Thầy giáo, giữa chúng ta đã không còn gì nữa, sau này,trên đường em đi, em sẽ đi một mình, em sẽ còn ngã rất nhiều lần, nhưng nhữngchuyện đó đều là chuyện của em, không liên quan đến thầy, vì vậy, mời thầybuông tay.”

Động tác của Khuất Vân không chút ngập ngừng, anh vươntay, nhân lúc Du Nhiên còn chưa kịp phản kháng đã nâng cô dậy, chờ cô đứng vữngrồi mới buông tay ra.

Đôi mắt anh như hồ nước tĩnh lặng, phản chiếu cái bóngcủa Du Nhiên: “Mặc kệ tương lai thế nào, chỉ cần tôi ở đó, tôi sẽ đỡ em.”

Nói thật dễ nghe, Du Nhiên nghĩ, ngày đó không phảichính anh đã đẩy cô vào vũng bùn lớn nhất đấy sao?

Nhìn vẻ nhếch nhác của mình, lửa giận của Du Nhiên bốclên, cô lau toàn bộ bùn đất trên người mình vào áo khoác của Khuất Vân, cô dùngsức rất lớn, khiến da trên tay cũng đỏ lên.

Lau chán chê, cái áo khoác hàng hiệu của Khuất Vân đãnhăn nhúm, bẩn không chịu nổi.

Du Nhiên lau mệt rồi, giận cũng phát xong rồi, liềndừng lại, chờ phản ứng của Khuất Vân.

Cô hy vọng anh sẽ tức giận, hy vọng anh sẽ nổi nóng,thậm chí buồn bực cũng tốt.

Thế nhưng không có, Khuất Vân chỉ yên lặng chờ cô bộcphát xong, sau đó, anh cởi áo khoác, lộ ra áo trong, nói một câu: “Lau bằng cáinày đi, sạch hơn một chút.”

Vừa nói, anh vừa vươn tay đặt lên mặt Du Nhiên, nhẹnhàng lau đi vết bùn dưới khóe mắt cô.

Du Nhiên ngây người một lúc lâu sau mới phục hồi tinhthần, lùi ra sau, tránh khỏi bàn tay anh.

Sau đó, cô bước ra khỏi vũng bùn, đi lên con đường ximăng, đi về phía ký túc xá của mình.

Du Nhiên biết, Khuất Vân vẫn đi theo phía sau cô,nhưng cô không hề quay đầu lại.

Khi về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đều đã ngủ, Dunhiên đứng trên ban công tối om như mực, im lặng nhìn xuống dưới – trước cổngký túc xá, bóng dáng Khuất Vân vẫn lẳng lặng đứng bất động, dáng người caothẳng, ưu nhã xuất trần, giống như một con thú nguy hiểm mà đẹp đẽ nhất.

Du Nhiên quay lại, nằm lên giường, đưa tay kéo màngiường, trơn lạnh, mềm mại.

“Du Nhiên à? Sao muộn vậy mới về?” Bạn cùng phòng C ởđối diện mơ màng hỏi.

“Tớ… gặp phải một vũng bùn.” Du Nhiên nói.

“Sao, không có chuyện gì chứ? Không ngã vào chứ?” Bạncùng phòng C ngáp một cái.

“Không.” Du Nhiên im lặng cười trong bóng đêm: “Trướcđây từng ngã xuống một lần, vì vậy vẫn còn nhớ, có chết cũng không ngã vàonữa.”

“Chuyện này chứng tỏ lần ngã trước đây cũng tốt, saunày bước đi của cậu sẽ an toàn hơn… Không nói nữa, ngủ đi.” Bạn cùng phòng Clại đi tìm mộng đẹp một lần nữa.

“Đúng, cho dù có đẹp thế nào cũng sẽ không ngã vàonữa.” Du Nhiên vuốt ve cái màn giường, lẩm bẩm nói.

Đúng vậy, không bao giờ… ngã vào nữa.

Không biết vì hoảng sợ hay vì Khuất Vân, cho tới gầnsáng Du Nhiên mới ngủ được, vì vậy sáng hôm sau cô ngủ nướng.

Nhưng dù sao cũng là thứ Bảy, không có lớp học, DuNhiên cũng yên tâm nằm mơ.

Giấc mơ này của Du Nhiên rất không có đạo đức – DuNhiên mơ thấy mình làm kẻ thứ ba.

Lúc đó, cô đang làm chuyện vụng trộm với DavidBeckham, đang cao hứng thì chị Beck hằm hằm sát khí xông vào, dùng bộ rễ diđộng cao mười phân, có thể dùng làm vũ khí giết người kia cắm thẳng vào đầu anhBeck đẹp trai, đục ra một lỗ thủng máu chảy đầm đìa, sau đó túm được Du Nhiênđang định chạy trốn, xách cổ áo của cô, giơ lên cao, đồng thời “chát chát chát”bạt tai Du Nhiên.

Giấc mơ này rất chân thực, thậm chí Du Nhiên còn cảmgiác được trên mặt đau nhức – càng ngày càng đau.

Du Nhiên mở mắt, bất ngờ phát hiện đây không phải làmơ – một tay của Tiểu Tân đang nắm lấy cằm cô, tay kia vỗ vào mặt cô.

“Cậu làm gì vậy?!” Du Nhiên nhảy dựng lên, thoát khỏivuốt quỷ của Tiểu Tân.

“Tối qua tôi nói với cô thế nào?” Đôi lông mày củaTiểu Tân chọc thẳng lên trời.

Lúc này Du Nhiên mới nhớ ra đúng là tối qua cô đã hứasẽ gặp Tiểu Tân ở cổng sau của trường vào mười một rưỡi trưa nay, nhưng mọichuyện đều có nguyên nhân, Du Nhiên vội vàng giải thích: “Đừng tức giận vội,hôm qua trên đường về ký túc xá tôi gặp phải một gã dê già, sợ đến mức mất ngủcả đêm cho nên mới ngủ quên.”

Nghe vậy, lông mày Tiểu Tân lại trở về vị trí cũ, cậuta rút tay về, ho nhẹ một tiếng: “Vậy… cô không sao chứ?”

“May mà tôi cái khó ló cái khôn, đi tới dưới đènđường, lộ ra gương mặt dưới ánh sáng, gã kia sợ đến tè ra quần, xoay người chạytrốn.” Du Nhiên dùng câu chuyện đùa để che lấp sự xuất hiện của Khuất Vân.

Ai ngờ Tiểu Tân gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Du Nhiên im lặng trong chốc lát rồi nổi giận: “Câuchuyện không có chút chân thực như thế cậu cũng tin tưởng sao?!”

“Tin chứ, mỗi lần đi tới dười đèn đường, quay lại nhìnvào mặt cô tôi cũng sẽ có ý định chạy trốn trong đầu.” Tiểu Tân nhất định đượcsinh ra để đả kích Du Nhiên.

Du Nhiên đột nhiên cảm thấy hàm răng ngứa ngáy khóchịu, vô cùng muốn túm lấy khối thịt biết nói lời độc ác ngay trước mặt tới cắnmột miếng.

“Bớt nói nhảm đi, nhanh đứng dậy rửa mặt cho tôi!”Tiểu Tân không nhịn được nữa, dùng một tay lôi Du Nhiên ra khỏi chăn.

Đã bị con sói này đuổi tới tận tổ chim, Du Nhiên đànhrời giường, ai oán kêu than không biết tối qua nghĩ gì mà lại đồng ý như vậy?

Đuổi tới tổ chim…

“Cậu vào đây bằng cách nào?!” Lúc này Du Nhiên mới ýthức được vấn đề này.

Trong ký túc xá, chỉ có đôi gian phu dâm phụ, không,là cô nam quả nữ bọn họ.

“Đợi mười phút cô còn chưa đến, di động cũng tắt, vìvậy tôi trực tiếp tới cửa, bạn cùng phòng cô mở cửa cho tôi, sau đó bọn họ nóibọn họ ra ngoài dạo phố, đã đi rồi, còn bảo tôi cứ ngồi chơi.”

Ba con nhỏ này, lại dám yên tâm giao cô đang ngủ khôngcó khả năng phản kháng cho Tiểu Tân bề ngoài nhìn có vẻ là thằng nhóc vô hạinày, ai biết trong lòng cậu ta có phải là kẻ biến thái cuồng tình dục hay không,đúng là không có tình nghĩa.

Du Nhiên ngấn nước mắt, cắn chăn bông, quyết định látnữa phải ăn vụng hạt dẻ cười của bọn họ để bồi thường chính mình.

Dưới sự thúc giục của Tiểu Tân, Du Nhiên dùng tốc độánh sáng rửa mặt, chải đầu, đánh răng, mặc quần áo rồi theo cậu ta ra khỏitrường.

Tiểu Tân chặn một chiếc taxi, đẩy Du Nhiên vào, bảotài xế đi tới nhà hàng Thiên Hào.

Nhà hàng Thiên Hào là nhà hàng của một khách sạn lớnthứ nhất thứ nhì, Du Nhiên nghi ngờ trong lòng, ngáp một cái, nói: “Không cầntới những nơi đắt tiền như thế, tùy tiện ăn một ít đồ ăn đặc sắc ở gần đây làđược.”

“Hôm nay cô chỉ có việc ăn, còn phần ăn ở đâu, ăn vớiai, toàn bộ không cần lo.” Tiểu Tân nói.

Du Nhiên nghi ngờ: “Lẽ nào hôm nay không phải chỉ cóhai chúng ta hẹn hò sao?”

Tiểu Tân khinh thường: “Cô tưởng tượng đẹp quá đấy.”

Du Nhiên vặn người một cái, duỗi chân, có chút tiếcnuối: “Tôi còn tưởng cậu muốn thổ lộ với tôi, tôi còn đang nghĩ làm thế nào đểtừ chối cậu mới có thể để lại vết thương máu chảy đầm đìa trong lòng cậu nữa.”

Tiểu Tân: “…”

Hơn mười phút sau, bọn họ tới nơi, dưới sự dẫn đườngcủa nhân viên, bọn họ tới một căn phòng đã được đặt sẵn.

Trước khi vào phòng, Tiểu Tân bỗng dừng lại, nhìn bàntay Du nhiên, miệng lẩm bẩm: “Đây là móng heo, đây là móng heo, đây là móngheo.”

Ngay khi Du Nhiên đang suy nghĩ một đạp của mình nênhướng về phía viên tròn tròn bên trái hay viên tròn tròn bên phải hay là câylạp xưởng ở giữa của cậu ta thì Tiểu Tân bỗng cầm lấy tay Du Nhiên, thái độ vôcùng thân thiết, kéo cô vào phòng.

Đây rốt cuộc là cô ăn đậu hũ của Tiểu Tân hay Tiểu Tânđang ăn đậu hũ của cô.

Du Nhiên vừa đau đầu nghĩ vấn đề này vừa đánh giá mấyngười trong phòng ăn.

Không nhiều lắm, chỉ có năm người, hai đôi vợ chồnggià và một cô gái trẻ rất phong cách.

Căn cứ vào bề ngoài, đôi vợ chồng bên trái chính là bốmẹ của Tiểu Tân, còn đôi vợ chồng bên phải và cô gái phong cách chính là ngườimột nhà.

“Tiểu Tường, sao giờ con mới đến! Làm cô chú Lân vàTiểu Vân đợi lâu như vậy?” Mẹ của Tiểu Tân, một phu nhân mặc trang phục tinh tếđứng dậy, miệng không ngừng trách mắng con trai, đồng thời còn dùng một ánh mắtkhông chào đón nhìn về phía Du Nhiên: “Đây là…”

“Vợ chưa cưới của con.” Tiểu Tân nói, hoàn toàn khôngđể ý tới sắc mặt xám ngoét của những người đang ngồi kia, trực tiếp kéo ra mộtcái ghế, giúp Du Nhiên ngồi xuống, cũng cố ý cúi đầu, thì thầm với Du Nhiên nhưvô cùng thân thiết: “Tối hôm qua làm em mệt, hôm nay ăn nhiều một chút, ănxong, anh đưa em đi chơi.”

Tuy đôi khi Du Nhiên ngu dốt đến mức khiến người takhông chịu nổi, nhưng thi thoảng, đầu óc cô cũng sáng sủa được một lần.

Ví dụ như lúc này, Du Nhiên hiểu ra trong nháy mắt,bữa tiệc này nhất định là tiệc xem mặt mà bố mẹ Tiểu Tân sắp xếp, nhưng TiểuTân phân bố ra quá nhiều hormone, vẫn còn ở trong thời kỳ phản kháng, tính cáchngang ngạnh, thích làm trái lời bố mẹ, vì vậy mới đưa cô đến, giả làm vợ chưacưới, chọc tức bố mẹ.

Nghĩ tới đây, Du Nhiên không khỏi cảm thán, nếu tươnglai cô có loại con trai như Tiểu Tân… nhất định sẽ băm thằng nhóc ra cho vịtăn.

Nhưng trong tình huống hiện tại, cô đã bị Tiểu Tân kéolên thuyền làm cướp biển, tất cả mọi người ở đây đang dùng ánh mắt thù hận đểgiết cô, Du Nhiên cũng không cách nào hưởng thụ loại ưu ái này, đành phải nghetheo chỉ thị của Tiểu Tân, cúi đầu ăn.

“Mày, mày lên đại học chưa được bao nhiêu ngày đã họcđược không ít nhỉ? Loại con gái lai lịch bất minh thế này cũng dám đưa tới đây,đưa cô ta đi mau!!!” Mẹ Tiểu Tân hoàn toàn không hiểu được đạo lý cùng là phụnữ thì không nên làm khó nhau, trực tiếp hướng mũi nhọn về phía Du Nhiên.

Du Nhiên tăng nhanh động tác trên miệng, đừng thế chứ,dạ dày còn chưa no, vì sao đã vội vàng đuổi người?

“Mẹ, đây là vợ chưa cưới của con, sao có thể là loạicon gái lai lịch bất minh, con đã hứa với cô ấy rồi, đợi đến khi đủ tuổi, bọncon sẽ lập tức kết hôn.” Tiểu Tân mở miệng nói dối, mặt không đỏ, tim không đậpnhanh.

“Câm miệng, mày có biết mày đang nói gì không? Tao saocó thể đồng ý cho mày lấy loại con gái không biết từ đâu tới này vào nhà?!” BốTiểu Tân cũng tức giận rồi.

“Nếu cô ấy không thể vào nhà thì con đành đi ở rểvậy.” Tiểu Tân dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lêncười nhạt, có ngông cuồng, có trào phúng, giống như đang lạnh lùng nhìn một vởhài kịch.

Du Nhiên cẩn thận nghĩ lại hoàn cảnh nhà mình một lần,ngẩng đầu nói: “Nhà tôi không lớn, nếu cậu muốn ở rể, cậu phải ngủ trong phòngbếp.”

Tiểu Tân dời mắt tới góc phải, vẻ mặt có chút như đangcười lại không giống cười, đưa tay lên mặt Du Nhiên, nhìn như thân thiết đùagiỡn, thật ra đang dùng sức mà nhéo: “Xem, anh yêu nhất là tính hài hước củaem.”

Xem ra mình lại nói sai rồi, Du Nhiên biết sai là sửa,lại cúi đầu ăn cơm miễn phí.

Nhà họ Lâm ở đối diện thấy Tiểu Tân hoàn toàn khôngcoi bọn họ ra gì, lúc này đồng loạt đứng dậy, dù ông Lâm đang cố nén giận nhưnggiọng điệu vẫn không tránh được mà cứng rắn một chút: “Cửu Tắc, xem ra con traiông không vừa mắt Tiểu Vân nhà tôi, nếu đã vậy, chúng tôi không quấy rầy nữa,tạm biệt.”

Nói xong, không để ý tới bố mẹ Tiểu Tân cố gắng giữlại và xin lỗi, mang theo vợ yêu và con gái rượu tức tối bỏ đi.

Đối với hành động này của bọn họ, Du Nhiên nửa vui nửabuồn, buồn vì đã không còn một màn đặc sắc để xem, vui vì số người tranh ăn đãít đi, cô có thể ăn thoải mái.

“Thái độ của mày là thế nào!!!” Bố Tiểu Tân đắc tộivới nhân vật quan trọng, trút hết giận lên đầu sỏ là Tiểu Tân: “Mày có biếtkhông, đấy là cục trưởng cục thuế, nếu kết thông gia với bọn họ, đối với chúngta chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Việc làm ăn của bố, liên quan gì đến con?” Tiểu Tânngồi xuống, cầm đũa gắp đồ ăn cho Du Nhiên, không thèm nhìn đến bố mẹ đang thởhổn hển: “Con nói rồi, đừng coi con là con cờ, con không phải thứ để bố mẹkhống chế.”

“Được, được lắm, có bản lĩnh lắm, sau này mày đừng vềnhà nữa! Cũng đừng tiêu tiền của tao nữa!!!” Ý tứ của bố Tiểu Tân dường nhưmuốn đoạn tuyệt quan hệ bố con với Tiểu Tân.

Tiểu Tân không chút hoang mang, tiếp tục gắp thức ăncho Du Nhiên, cổ họng bật ra một tiếng cười nhạt khó nghe: “Lẽ nào bố khôngnhận ra đã nửa năm nay con không về nhà? Nhưng không nhận ra cũng bình thường,dù sao, một tháng bố cũng chẳng về nhà được mấy lần. Còn nữa, tiền con tiêu làdo ông nội cho con, mong bố phân cho rõ ràng.”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện xem mặt có thểsắp xếp sau, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải quyết cô ta.”

Đến rồi, chiến hỏa lan đến trên người cô rồi, Du Nhiêncầm khăn lau miệng, trong lòng thở dài một tiếng: bà cô này nhất định là ghentị với sự trẻ trung, dáng người thon thả, khí chất thanh thuần của mình.

Mẹ Tiểu Tân đi tới trước mặt Du Nhiên, từ trên caonhìn xuống hỏi: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu tha cho con trai tôi, hai vạncó đủ không?”

Nghe vậy, trong mắt Du Nhiên lập tức hiện lên hình haithỏi vàng, nước miếng chảy xuống như thác đổ.

Đâu cần đến hai vạn, chỉ cần hai nghìn là cô có thể đávăng tất cả tự tin và những thứ xung quanh rồi.

Du Nhiên đang định nói, cô à, cô đừng quá tức giận,yên tâm đi! Cháu cũng lăn lộn nhiều, cũng hiểu quy củ. Đã nhận hai vạn tệ củacô là nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thật sạch sẽ. Sau này Tiểu Tân tìm cháu mộtlần, cháu đánh cậu ta một lần. Tìm cháu hai lần, cháu chặt một tay của cậu ta.Tìm cháu ba lần, cháu tìm một đàn khủng long tới cưỡng hiếp cậu ta giữa banngày. Hôm nay coi như ngày hoàng đạo của cháu, chi bằng trả thù lao ngay tạichỗ đi! Tốt nhất là tiền mặt, đương nhiên chi phiếu cũng được.

Ai ngờ Tiểu Tân rất hiểu thứ đạo đức quan yếu đuối củacô, im lặng đặt tay lên vai Du Nhiên, đồng thời dùng sức, ý là nếu cô dám đồngý, cùng lắm thì tôi sẽ bẻ gãy tay cô, cũng không có gì, cứ đồng ý đi.

Du Nhiên dường như nghe được tiếng khớp xương mìnhđang kẽo kẹt vang lên, trên vai cũng thật là đau.

Để lại cánh tay chẳng lẽ còn sợ không có tiền, DuNhiên vô cùng nhìn xa trông rộng mà đầu hàng Tiểu Tân.

Mọi người nghĩ xem, bố mẹ Tiểu Tân chỉ có một cậu contrai, cho dù hai ông bà này sống đến trăm tuổi, sau này tiền chẳng phải đều làcủa Tiểu Tân sao.

Vì vậy, Du Nhiên dùng ánh mắt kiên định nhìn về phíamẹ Tiểu Tân, nghiêm túc nói: “Một chút tiền tài sẽ không chia rẽ được chúngcháu.”

Ý là rất nhiều, rất nhiều tiền tài mới có thể chia rẽđược chúng cháu, cô à, nếu cô có thể tăng giá một chút, cháu cũng vui vẻ bỏ lạicánh tay.

Nhưng mẹ Tiểu Tân nghĩ khác Du Nhiên, không có cáchnào hiểu được hàm nghĩa này, bà nhướng thẳng lông mày lên, môi đỏ mọng bĩu ra:“Đã vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Vứt lại một câu đe dọa này, mẹ Tiểu Tân đạp giày da,“cộp cộp cộp” bỏ ra ngoài, bố Tiểu Tân cũng nhìn con trai nhà mình và Du Nhiênmột cách chán ghét rồi thực hiện cùng một hành động với vợ.

Lúc này, mới có vài phút ngắn ngủi, toàn bộ phòng baochỉ còn lại Du Nhiên và Tiểu Tân.

Du Nhiên cầu còn không được, vội vàng ngồi xuống, cầmđũa lên, hùng hục ăn uống.

Tiểu Tân kéo ghế, ngồi gần vào chỗ cô, Du Nhiên khôngđể ý, tiếp tục ăn.

Tiểu Tân chống má, nghiêng đầu nhìn dáng ăn của cô, DuNhiên không để ý, tiếp tục ăn.

Tiểu Tân khẽ thở dài, cho thấy mình đang đầy tâm sự,muốn kể lể với người ta, Du Nhiên không để ý, tiếp tục ăn.

Tiểu Tân cầm lấy bàn tay đang cầm đũa, không cho nótiếp tục gắp, cái này, Du Nhiên đành phải để ý.

“Cô không có gì muốn hỏi à?” Tiểu Tân hỏi.

Du Nhiên nhìn miếng thịt đang gắp trên đũa, im lặngmột lát rồi nói ra nghi hoặc đã chôn sâu trong lòng từ lâu.

“Bữa cơm này, là bố mẹ cậu trả tiền chứ?”

Tiểu Tân dường như hít thở không thông trong nháy mắt,chậm rãi hít thở, cậu ta tức giận nói: “Ý tôi nói về tình huống nhà tôi, cô cógì muốn hỏi không?”

“Hỏi rồi cậu sẽ lại mời tôi ăn chứ?” Trong mắt DuNhiên hiện lên vẻ chờ mong.

Gân xanh trên trán Tiểu Tân nổi hết cả lên, vô cùngnguy hiểm: “Lẽ nào cuộc đời cô chỉ còn mỗi việc ăn này thôi à?!”

“Đương nhiên không phải.” Du Nhiên bổ sung một cách vôcùng có nhu cầu: “Còn có uống rồi thải nữa.”

Ăn uống rồi thải, đây là nhu cầu chân thực nhất, caothượng nhất của con người.

Lúc này Tiểu Tân thật sự hiểu được hai từ báo ứng,cũng đoán rằng bố mẹ mình vừa rồi cũng có tâm trạng như của cậu ta hiện tại.

“Bọn họ muốn trục lợi từ hôn nhân của tôi, để giúp bọnhọ phát triển chuyện làm ăn.” Tiểu Tân đã bỏ cuộc với ý định để Du Nhiên chủđộng hỏi thăm.

“Thật ra cô gái kia rất phong cách, lấy làm vợ cũngkhông tệ.” Lời Du Nhiên nói chính là lời nói thật.

“Cô ấy tốt, nhưng tôi cố tình không thích.” Tiểu Tânrót một chén rượu, tự uống một mình.

“Vậy cậu thích người thế nào?” Du Nhiên giơ ra cái chéntrong tay, ý bảo cậu ta rót đầy.

“Tôi thích…” Tiểu Tân liếc mắt nhìn Du Nhiên, một lúclâu sau mới lộ ra một nụ cười nhạt: “Ngực lớn, chân dài, cằm nhọn, tóc ngắn,tính cách dịu dàng, nhã nhặn.”

Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ, rất biết mình biết ta mànói: “Vậy chính là người hoàn toàn trái ngược với tôi.”

Tiểu Tân cười, không nói gì.

“Được rồi, chỉ cần nói vậy là được, cậu cần gì phảichán ghét bố mẹ mình như thế?” Du Nhiên hỏi.

“Thật ra từ nhỏ đến giờ, thời gian tôi ở chung với bọnhọ không nhiều, cơ bản tôi là do ông nội tôi nuôi lớn.” Tiểu Tân bắt đầu hồitưởng: “Bố mẹ tôi là sự kết hợp dựa trên hôn nhân chính trị, hai người tuy đãkết hôn nhưng vẫn có niềm vui riêng của mình, thỉnh thoảng ở chung một chỗ cũngchỉ để nói chuyện làm ăn. Bọn họ đều không chịu bị thiệt thòi, ngay cả tình cảmcũng tính toán từng chút một. Tôi thừa nhận tôi bất hiếu, nhưng bọn họ đối vớitôi cũng không có tình yêu. Nhớ khi còn bé, ông nội quy định mỗi tháng bọn họphải đưa tôi tới công viên trò chơi chơi một lần, thuận tiện tăng tình cảm chacon, mẹ con, nhưng bọn họ sợ phiền phức nên đã hẹn trước, mỗi người cứ cáchtháng lại đưa tôi ra ngoài. Có một lần, bố tôi và cô nàng thứ ký thứ năm củaông ta đang quấn lấy nhau, không thoát ra được, nên gọi cho mẹ tôi, bảo bà giúpông ta một lần, đến giờ tôi còn nhớ kỹ đoạn đối thoại lúc đó của bọn họ.”

“ “Tháng sau và tháng sau nữa tôi sẽ đưa nó đi, cònkhông được sao?”, “Ngày mai tôi đã hẹn bạn đi mua sắm rồi, lấy đâu ra thờigian? Đến lượt anh thì làm đi, đừng tìm tôi”, “Cô đã nói vậy, tôi sẽ vứt nó ởnhà”, “Vứt thì vứt đi, cũng chẳng phải con của một mình tôi, ngày đó tôi đãkhông muốn sinh, đều tại nhà anh ép tôi, còn nói chỉ cần tôi sinh bọn họ sẽ cótrách nhiệm nuôi dưỡng, kết quả thì sao? Lúc thì họp gia đình, lúc lại muốn tôidẫn nó đi chơi, lúc nào cũng làm lỡ thời gian của tôi”, “Này này, làm như tôixin cô sinh nó không bằng, tôi còn chưa chơi đủ, tôi cũng không muốn có con, cótrách thì trách bố tôi đi”.” Tiểu Tân vốn là một người tâm trạng rất rõ ràng, giốngnhư một bức tranh dày đặc màu sắc nhưng được phân khối rõ ràng, nhưng lúc này,cậu ta hạ thấp tầm mắt, trong đôi mắt có rất nhiều cô đơn: “Lúc đó, tôi đứngngoài cửa thư phòng, nghe thấy rõ ràng những lời này, thì ra, đối với bọn họ,tôi chỉ là một sự trói buộc. Từ lúc đó, tôi không bao giờ muốn ra ngoài với bọnhọ nữa, ông nội cũng bỏ ý định đó, còn bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều… Đây làgia đình của tôi, một gia đình không bình thường.”

Du Nhiên đã dừng đũa từ lâu, chờ Tiểu Tân nói xong, côvươn tay, xoa đầu cậu ta, chân thành nói một câu.

“Có thể gặp một người còn thảm hơn tôi…. Chị đây thậtsự thỏa mãn.”

Quá trình biến hóa của lông mày Tiểu Tân:

"╰ ╯ "

"— — "

"╯╰ "

Đã biết cô nàng này vô tâm, vô đạo đức từ lâu, TiểuTân chấp nhận số phận mà thở dài, cúi đầu múc một bát canh ba ba hầm với gà.

Đang múc, cậu ta bỗng nghe Du Nhiên nhẹ giọng gọi tênmình, là tên thật: “Long Tường.”

“Ừ?” Tiểu Tân lười biếng đáp, không muốn nói chuyện.

Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Nếu ngày nào đó cậu muốn đicông viên trò chơi, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cậu đi.”

Nghe vậy, bàn tay Tiểu Tân dừng lại một chút, cậu tavẫn cúi đầu, nước canh trong bát phản chiếu cái bóng của đôi mắt cậu ta, layđộng không rõ.

Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn thấy đôi mắt trong bátcanh cong lên như đang cười.

Tiểu Tân uống bát canh, uống cạn nụ cười kia, tronglòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vững vàng.

“Được.”

Cậu ta cũng nhẹ giọng trả lời.

Bữa tiệc này, hai người đều ăn rất ngon miệng, đươngnhiên, cũng uống không ít rượu.

Mỗi ngày cứ ngây ngốc trôi qua, mỗi ngày Du Nhiên vẫntới phòng lưu trữ để dọn dẹp, cũng như trước, mỗi ngày Khuất Vân đều tới. NhưngDu Nhiên đã chuẩn bị tốt, lấy cái chết để đe dọa, ép ba người bạn cùng phòngphải tới giúp mình.

Đương nhiên, chết ở đây chính là nhằm vào sinh mệnhcủa mấy người bạn cùng phòng.

Có người ngoài ở đây, Khuất Vân tạm thời không có hànhđộng gì đặc biệt, tốc độ dọn dẹp của Du Nhiên cũng nhanh hơn nhiều, đến thứ Ba,nhiệm vụ đã hoàn thành, quét dọn phòng lưu trữ gần đến trình độ không còn mộthạt bụi.

Du Nhiên vốn tưởng rằng cô đã có thể đại công cáothành, ai ngờ trời nổi phong vân.

Là phong thật, vân thật, còn có cả mưa to tầm tã cũnglà thật.

Tấm ván cửa sổ phòng lưu trữ bị gió thổi bay, mưa totáp vào, khiến những thứ bên trong trở nên hỗn loạn.

Chuyện này xảy ra vào chiều thứ Tư.

Khi Du Nhiên nhận được điện thoại của Khuất Vân gọitới kiểm tra, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có.

Tâm trạng này, giống như đứa con gái như hoa như ngọcmình vất vả nuôi dưỡng mười tám năm bị một đám côn đồ không biết tên làm nhục.

“Là ai làm!!!” Du Nhiên trợn đến gần như rách mắt.

Khuất Vân bình tĩnh trả lời câu hỏi của cô: “ÔngTrời.”

Được lắm, ông Trời lớn nhất, Du Nhiên thu hồi cơngiận, âm thầm lau nước mắt, lại thu dọn lần nữa.

Nhưng nhìn một đống hỗn loạn này, đoán chừng có dọnsuốt đêm cũng không xong được, Du Nhiên vô cùng đau khổ, cắn răng, bắt đầu phấnđấu.

Rất nhiều thứ trên giá gỗ bị gió thổi xuống, Du Nhiênđành phải trèo lên thang, cất chúng lại.

Rất không may là hôm nay cô mặc váy, vừa bước lên chắcchắn váy sẽ bị gió tốc lên.

Du Nhiên thần kinh thô, mới đầu cũng không cảm thấygì, cho đến khi vô tình cúi đầu mới phát hiện đôi mắt đen của Khuất Vân đangbiến đổi không ngờ, mới ý thức được có điều không đúng, vội vàng dùng tay chặnváy lại, cả giận nói: “Anh làm gì vậy?”

“Ngắm phong cảnh.” Khuất Vân dựa vào giá gỗ, mười đầungón tay thon dài đang gõ theo tiết tấu, nhìn có vẻ tâm tình không tệ.

“Thầy giáo, phiền thầy đi đi, để em tự mình dọn dẹp làđược!!!” Trong mắt Du Nhiên hiện lên sự hung ác.

“Xin lỗi, tôi phải nhìn thấy em dọn dẹp xong mới yêntâm đi được.” Đôi môi nở nụ cười, ấm áp động lòng người, mà đôi mắt vẫn nhìn vềphía “cảnh đẹp” kia.

Ánh mắt Du Nhiên lóe lên tia lạnh lẽo, giây tiếp theo,cầm một thứ gì đó trên giá lên, dùng sức ném về phía Khuất Vân

Phản ứng của Khuất Vân rất nhanh, tốc độ né tránh cũngthuộc hạng nhất, rõ ràng mắt thấy thứ mang lực sát thương kia sẽ đập lên người,nhưng anh luôn có thể tránh né trong thời khắc vừa đúng.

Động tác của anh rất nhanh, nhưng lại không hề hoảnghốt, có cảm giác nhàn hạ ung dung.

Sự nhàn nhã của anh giống như đổ thêm dầu vào lửa, DuNhiên hoàn toàn quên dưới chân mình đang là cái gì, ôm lấy một đống lớn, némmạnh về phía trước.

Vì vậy, cái thang nghiêng đi, Du Nhiên không kịp bámlấy cái thang gỗ, cứ thế thẳng tắp ngã từ trên xuống.

May mà khả năng cân bằng của cô tương đối tốt, DuNhiên coi như đứng ổn định trên mặt đất, nhưng cái thang gỗ cồng kềnh lại bị DuNhiên kéo theo, dưới ảnh hưởng của trọng lực và lực quán tính, trực tiếp đập vềphía đầu Du Nhiên.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Du Nhiên căn bản chưa kịp cóbất cứ phản ứng gì, đành phải trơ mắt nhìn thứ to lớn kia đập vào cái đầu vốnkhông thông minh lắm của mình.

Nhưng một bóng người chợt xuất hiện trước mắt DuNhiên, mặt cô chạm vào một lồng ngực quen thuộc, ngay sau đó, một tiếng “rầm”trầm thấp vang lên.

Sau khi tất cả kết thúc, mọi thứ im lặng trong nháymắt, Du Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện tay trái Khuất Vân đang ôm lấymình, che chở cô trong lòng, còn tay phải, trực tiếp đỡ lấy cái thang gỗ vừa đổxuống.

“Không sao chứ.” Anh cúi đầu, trong đôi mắt tối tămnhư có những gợn nước lăn tăn lấp lánh.

Khuất Vân cứu cô.

Sau khi ý thức được chuyện ấy, Du Nhiên bắt đầu tự hỏinên trả lời thế nào.

Nên nói cảm ơn? Hay nên trách anh lo chuyện bao đồng?

Cuối cùng, Du Nhiên chọn cách an toàn nhất, trả lờimột câu vô nghĩa nhất: “Thầy, nóng quá.”

Nói xong, cô tránh ra khỏi vòng tay anh, lùi về phíasau hơn một mét.

Khuất Vân cười cười, không nói gì.

Du Nhiên dời ánh mắt, cúi đầu nhặt những thứ rơi trênmặt đất, định tiếp tục dọn dẹp.

Ôm lấy một đống sách, Du Nhiên đứng dậy, nhưng nhìnthấy Khuất Vân vẫn đứng tại chỗ, còn cái thang gỗ vẫn dựa vào cánh tay phải củaanh.

Nói cách khác, anh vẫn duy trì tư thế đỡ cái thang vừarồi.

“Đưa cái thang cho em.” Du Nhiên nói.

“Chuyện này, chỉ sợ hơi khó.” Khuất Vân trả lời.

“Em không muốn lãng phí thời gian với thầy.” Giọng nóiDu Nhiên có chút mất kiên nhẫn.

“Nói chuyện với tôi là lãng phí thời gian sao?” KhuấtVân hỏi.

Du Nhiên nhếch miệng, không muốn nhiều lời với anh,trực tiếp đi qua, định giàng lấy cái thang.

Nhưng khi đến gần, Du Nhiên mới phát hiện không phảiKhuất Vân cố ý đùa cô, mà anh thật sự không có cách nào đưa cái thang gỗ chocô.

Bởi vì – một cái đinh dài rỉ sắt trên cái thang đangcắm vào tay phải của Khuất Vân.

Nơi Khuất Vân đứng ngược sáng, vì vậy Du Nhiên khôngphát hiện, nhưng nhìn gần mới nhận ra trên trán Khuất Vân đầy những giọt môthôi hột nhỏ li ti, mà cánh tay phải của anh đã bị máu làm ướt đẫm, dưới ánhsáng mờ mờ, vừa ướt vừa dính.

Cái thang gỗ đã cũ, cái đinh trên đó phải thò ra tớinăm phân, toàn bộ cắm vào cánh tay phải của Khuất Vân.

Nhìn thấy tình trạng như vậy, nét mặt Du Nhiên “xoạt”một cái đã trắng bệch, tay chân cũng bắt đầu run run.

“Đừng sợ, đưa thùng dụng cụ bên kia cho tôi.” KhuấtVân chậm rãi, thoải mái nói.

Lúc này Du Nhiên vô cùng hoang mang lo sợ, nghe thấychỉ thị này, vội vàng chạy đi lấy thùng dụng cụ, mở ra, đặt trước mặt KhuấtVân.

Khuất Vân đảo mắt qua thùng dụng cụ, cấp tốc tìm đượcmột cái kìm, dùng một ít sức, cắt đứt cái đinh dài kia.

Du Nhiên vội vàng đỡ lấy cái thang, để sang một bên,sao đó đưa Khuất Vân tới bệnh viện.

Du Nhiên vẫn vô cùng hoảng sợ, ngược lại lại là KhuấtVân vui đùa, giảm bớt sự căng thẳng của cô.

Thật vất vả mới đến phòng cấp cứu để rút cái đinh kiara. Nhưng sau khi chụp quét, phát hiện có khả năng đã bị thương đến xương, muốnKhuất Vân ở lại bệnh viện kiểm tra.

Du Nhiên lại vội vã chạy đi làm thủ tục nhập viện, muađồ sinh hoạt, xong xuôi mọi việc mới bình tĩnh lại một chút.

Khuất Vân quấn băng vải ngồi trên giường bệnh, lẳnglặng nhìn Du Nhiên.

Du Nhiên vốn quyết tâm cúi đầu nghỉ ngơi, nhưng sau đólại không chịu nổi luồng điện cao thế của anh, ngẩng đầu nói: “Anh đang nhìn gìvậy?”

Khuất Vân không nói gì, nhưng đôi mắt lại giống nhưánh trăng mùa thu trầm tĩnh, tỏa ra những hoa văn vô tận trên đám mây.

Du Nhiên chỉ có thể lại cúi đầu, đọc tạp chí, nhưngnhững dòng chữ bên trên không có bất cứ chữ nào vào được mắt cô.

Trong lúc tâm thần còn bất định, giọng nói trầm ổn,mềm mại của Khuất Vân bay vào tai cô: “Du Nhiên, chúng ta bắt đầu lại một lầnnữa, được không?”

Du Nhiên đang lật một trang, nghe những lời này, bàntay run lên, trang giấy màu bị rách một mảng lớn.

Khuất Vân đứng dậy từ trên giường bệnh, đi từng bướcvề phía Du Nhiên.

Ngọn đèn hắt bóng anh xuống lưng Du Nhiên, càng ngàycàng dài, càng ngày càng nặng, Du Nhiên gần như nghẹn thở, hô hấp không thoảimái.

Trong một chớp mắt tưởng như cô không thở nổi nữa,Khuất Vân quỳ một chân xuống trước mặt cô, một bàn tay đặt lên đầu gối cô, cònbàn tay bị thương, cột băng vải kia cầm lấy cổ tay Du Nhiên.

Du Nhiên vẫn cúi đầu.

“Giữa tôi và Cổ Thừa Viễn đã từng xảy ra rất nhiềuchuyện.” Giọng nói của Khuất Vân quanh quẩn dưới ngọn đèn trong phòng bệnh,mang theo một cảm giác nặng nề, ảm đạm: “Từ nhỏ, tôi đã sống rất thuận lợi, bốmẹ tốt, gia đình tốt, thành tích tốt, hoàn cảnh tốt. Sự thuận buồn xuôi gió nhưvậy khiến tính cách của tôi trở nên lạnh lùng, ngạo mạn, không được người khácyêu quý. Từ nhỏ đến lớn, tôi không có nhiều bạn bè, không ai có thể chịu đượctính cách của tôi. Cho đến khi tôi nghe theo lời mẹ tôi, thi vào trường quânđội, quen biết Cổ Thừa Viễn.”

“Hắn rất hiếu thắng, tôi cũng không chịu thua, học kỳthứ nhất, chúng tôi luôn âm thầm cạnh tranh nhau. Tới học kỳ thứ hai, nửa đêmtôi đi ra ngoài, bị một đám lưu manh vây đánh, Cổ Thừa Viễn xuất hiện, giúptôi, từ đó, quan hệ của chúng tôi bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, dần dần,chúng tôi trở thành bạn tốt… Ít nhất tôi cho rằng như vậy.”

“Nhưng thật sự không ngờ rằng, sáng sớm ngày sinh nhậttôi, tôi nhận được điện thoại từ nhà trọ của Cổ Thừa Viễn gọi tới, trong đó, cótiếng nam nữ thở dốc, qua đoạn đối thoại, tôi có thể nghe ra giọng nói của CổThừa Viễn và bạn gái lúc đó của tôi, Đường Ung Tử. Tôi không ngừng lại lấy mộtgiây, lập tức lấy ô tô chạy đi. Đó là một đêm mưa rất to, khi khởi động xe, tôimơ hồ cảm thấy xe cán qua một vật gì đó, nhưng tâm trạng lúc đó không có phéptôi dừng lại, trong vòng vài phút, tôi đã tới trước cửa nhà trọ của Cổ ThừaViễn, cửa hé mở, tôi đi vào, tận mắt nhìn thấy hắn và Đường Ung Tử không mảnhvai che thân, đang làm chuyện nam nữ…”

“Tôi chưa từng ngờ tới rằng, người bạn tốt nhất, ngườianh em tốt nhất của tôi lại sẽ phản bội tôi. Lúc đó tôi đã bị vây trong cảmgiác thật mờ mịt, thậm chí còn không để bọn họ phát hiện ra. Tôi như một linhhồn du đãng trở về nhà, dưới ánh đèn xe, tôi nhìn thấy dưới nhà tôi có một conmèo.”

“Đó chính là con mèo mà tôi nhặt được, nó rất sợ tiếngsấm, chỉ cần có sét đánh, nó nhất định sẽ chui vào lòng tôi. Ngày đó, tiếng sấmrất vang, thế nhưng vì nghe điện thoại mà tôi quên mất nó, khi tôi tới nhà CổThừa Viễn, nó cũng đi theo phía sau, khi tôi lên xe, nó chui vào dưới gầm xe,khi tôi nổ máy… Nó ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, đã bị tôi kẹp chết.”

“Tôi ôm lấy thi thể của nó, rất ướt, rất nặng, tôi ômnó quay về nhà, dùng chăn bông quấn quanh nó, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, tứchi đã cứng ngắc. Tôi cứ nhìn nó một đêm như thế, đến ngày hôm sau, khi trờivừa sáng, tôi chạy tới trường, chặn Cổ Thừa Viễn lại, chất vấn hắn vì sao lạilàm thế với tôi, em có biết hắn đã trả lời thế nào không?”

“Hắn nói, ngay từ đầu, hắn đã không coi tôi là bạn,hắn nói, đám lưu manh vây đánh tôi ngày đó là do hắn gọi tới, hắn nói, hắn cố ýđể tôi nhìn thấy cảnh Đường Ung Tử lên giường với hắn.” Ánh mắt Khuất Vân bịbao phủ bởi băng tuyết nghìn năm trên đỉnh Thiên Sơn, không còn gì lạnh hơnđược nữa: “Hắn nói, hắn chỉ muốn hủy hoại tôi… Vì vậy, tôi đánh hắn, ngay trướcmặt lãnh đạo tới kiểm tra toàn khoa, mà việc này, cũng ở trong kế hoạch củahắn. Gia đình mẹ tôi toàn bộ đều làm việc trong quân đội, muốn bảo vệ tôi hẳnkhông phải việc khó khăn. Nhưng tôi không muốn tiếp tục ở lại đó, vì vậy tôichọn tự động thôi học, thi đại học một lần nữa, sau đó tới đây.”

“Ngay từ đầu, tôi cũng không biết em là em gái của CổThừa Viễn, tôi chỉ cảm thấy em rất thú vị, nhìn có vẻ rất thích hợp để đùagiỡn, nhưng mỗi lần tôi cho rằng tôi sẽ thành công, em lại đứng dậy phản kích,toàn thân giống như có một nguồn sinh lực vô tận, tranh đấu với em, tôi cảmgiác ngày trôi qua rất nhanh.”

“Thế nhưng sau đó, vô tình, tôi biết mối quan hệ giữaem và Cổ Thừa Viễn, trái tim tôi, biến thành thứ mà ngay cả chính mình cũng khôngnhìn rõ nữa. Khi em đưa ra đề nghị muốn qua lại với tôi, tôi đồng ý, nhưngchuyện này… khi đó chỉ vì trả thù Cổ Thừa Viễn.

“Nhớ lại vẫn cảm thấy hèn hạ và buồn nôn phải không?Nhưng lúc đó tôi đã làm như vậy, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi sẽ làm gì vớiem nữa, dùng em để tổn thương Cổ Thừa Viễn hay sao, tôi vẫn lùi bước để suynghĩ vấn đề này. Trong khi hẹn hò với em, tôi trở nên vui vẻ hơn trước đây rấtnhiều, nhưng tôi lại chuyển dời một phần nào đó nỗi hận của tôi với Cổ ThừaViễn lên người em, vì vậy thái độ của tôi với em mới khi lạnh khi nóng, bởi vìngay chính tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa, tôi không biết tình cảmcủa tôi với em rốt cuộc là thứ gì.”

“Lần đó, em nói em phát hiện ra sinh nhật của tôi, lúcđó tôi vô cùng tức giận, khiến em tức giận bỏ đi. Tôi cho rằng tôi tức giận chỉvì em nhắc tới cái ngày tôi không muốn nhớ lại nữa, nhưng sau đó tôi lại pháthiện ra, tôi sợ… Em có thể tìm ra ngày sinh nhật tôi, thì em cũng có thể pháthiện ra động cơ khi đó tôi đồng ý hẹn hò với em là không thuần khiết.”

“Ngày sinh nhật tôi, tôi uống rượu một mình trong nhà,uống say, nhưng trong đầu tôi vẫn nhớ lại cái ngày sinh nhật tôi không muốn nhớđến nhất kia. Sau đó, em tới, khi đó… Tôi đã làm một việc đáng hối hận nhất,nói ra một câu đáng hối hận nhất trong cuộc đời tôi.”

“Khi tỉnh rượu, tôi nghe em kể chuyện giữa em và CổThừa Viễn, tôi biết mình đã sai rồi, vô cùng sai rồi, nhưng trong lòng tôi đồngthời cũng có chút may mắn, tôi nghĩ rằng, sau này, tôi ở bên em, sẽ không cònCổ Thừa Viễn ngăn trở nữa. Khi tất cả sáng tỏ, khi tất cả cố kỵ đều đã được dứtbỏ, tôi mới biết, tâm trạng tôi hỗn loạn như vậy bởi vì trong lúc lơ đãng, tôiđã yêu em, yêu tính cách dai dẳng của em, yêu nụ cười của em, yêu sự cổ quáicủa em, yêu sự tham ăn của em, yêu dáng vẻ hạnh phúc của em mỗi khi tôi làm mộtđiều gì đấy thật nhỏ bé cho em. Vì vậy, tôi dùng trăm phương nghìn kế giữ emlại, bởi vì tôi không nỡ để em đi. Tôi bắt đầu sợ, sợ em biết được những chuyệntrước đây, sợ em sẽ rời khỏi tôi… Nhưng không ngờ rằng, dù có ngăn chặn thếnào, ngày này, vẫn cứ tới.”

“Du Nhiên, cho tôi một cơ hội, chỉ một cơ hội thôi,chỉ cần em trở về bên tôi một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyệngì tổn thương em.”

Giọng nói của Khuất Vân tràn đầy chân thành, tĩnhlặng, gương mặt anh rất đẹp, trắng trắng, mông lung, làm cho người ta khôngnhịn được mà vươn tay muốn chạm vào.

Nhưng những thứ thật đẹp lại là những thứ yếu ớt nhưlá mùa thu, vừa chạm vào, sẽ rơi xuống.

Giống như mặt hồ yên ả, vừa chạm vào, sẽ vỡ nát.

Vì vậy, Du Nhiên không dám vươn tay.

Cô đã sợ bị thương rồi.

“Cửa ký túc xá sắp đóng rồi, tôi phải đi.” Du Nhiênnói, vừa nói vừa cố gắng nhẹ nhàng tránh khỏi tay Khuất Vân.

Nhưng Khuất Vân không chịu buông.

“Đừng đi.” Giọng nói anh mang theo sự khẩn cầu nặngnề.

Khuất Vân dùng cánh tay bị thương kia nắm Du Nhiên rấtchặt, nếu cô dùng sức, vết thương sẽ nứt ra.

Điểm này, Du Nhiên biết, Khuất Vân lại càng biết.

“Tôi thực sự phải đi.” Du Nhiên nói lần thứ hai, giọngnói rất nhẹ, cũng rất kiên quyết.

Khuất Vân không nói gì, anh nhìn Du Nhiên, ánh mắt anhkhông trong suốt, mà giống như đã rơi vào bóng tối, trầm tĩnh vô tận.

Đuôi mắt hơi cong, khóe mắt sắc nhọn, lóe ra vô số ánhsáng hút hồn.

Thế nhưng Du Nhiên không nhìn, cô chỉ máy móc nói ramột câu: “Tôi phải đi.”

Sau đó, cô kéo tay Khuất Vân ra, từng cm một.

Bởi vì bị thương, cánh tay Khuất Vân không dùng đượcnhiều sức, nhưng anh vẫn dùng sức lực lớn nhất có thể để giữ cô lại.

Trên sàn nhà, cái bóng của hai bàn tay đang quấn lấynhau bắt đầu rời ra, trở thành một sợi mảnh dài, rất chậm, nhưng lại chia lìachỉ trong giây lát.

Băng gạc trắng tinh bắt đầu nhuốm máu trước mắt DuNhiên.

Dần dần, trở nên nặng nề, ẩm ướt.

Quá trình này, tốc độ của nó nhanh hơn khi Du Nhiên cốgắng đứng dậy.

Bởi vì Du Nhiên đứng dậy nên vết thương hoàn toàn bịrách ra, máu, dưới ánh sáng mờ mờ, giống như biến thành một màu đen bắt mắt.

Dần dần, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Du Nhiên không lảng tránh, mà nhìn thẳng vào màu đỏcủa máu ở trước mặt, cô trầm lặng nói: “Khuất Vân, tôi phải đi, bởi vì giữachúng ta đã không còn quan hệ nào như thế nữa, hiện giờ, tôi chỉ là sinh viêncủa anh, còn anh là thầy giáo của tôi, không có gì hơn, đúng vậy, không hơn.”

Du Nhiên phải rời đi, không phải vì cô còn đang giậndỗi, cũng không phải vì còn hận Khuất Vân, lại càng không phải vì trừng phạtKhuất Vân.

Rời đi, là cách để cô chịu trách nhiệm cho trái timcủa mình, cho thời gian của mình.

Cô phải đi.

Những ngón tay trắng nõn rời khỏi lòng bàn tay củaKhuất Vân, mang theo niềm tin vững chắc nhất, rời đi.

Không có bất cứ do dự nào, Du Nhiên đi ra khỏi phòngbệnh, không quay đầu lại nhìn Khuất Vân vẫn duy trì tư thế quỳ một chân xuống sànnhà, không nhìn đến vết thương đang chảy máu đầm đìa của anh… Không hề quay lạinhìn quá khứ giữa bọn họ.

Không dứt khoát, quá buồn bực, Du Nhiên sẽ không chophép mình làm chuyện này.

“Có phải tôi rất lạnh lùng không?” Trong phòng sinhhoạt nhóm, Du Nhiên hỏi Tiểu Tân như vậy.

Giống như bình thường, bọn họ là hai người ra về saucùng.

Du Nhiên ngồi trên mép sân khấu, hai chân buông thõngxuống dưới, lơ lửng trong không trung, một đôi giày màu hồng đung đưa.

Cô giơ tay, ném một chai bia rỗng không vào thùng rácbên cạnh.

Tiểu Tân đứng dưới sân khấu, chậm rãi uống chai biacủa mình, không lên tiếng.

“Hỏi cậu đấy?’ Thấy cậu ta một lúc lâu vẫn không trảlời, Du Nhiên giơ chân, đạp cậu ta một cái.

Tiểu Tân liếc mắt, khóe mắt hiện lên một ánh sáng sắcbén, sau đó, cậu ta dùng tốc độ ánh sáng… cướp lấy chiếc giày kia của Du Nhiên,cũng giơ tay ném vào đống rác.

Du Nhiên đành phải nhảy lò cò một chân, chạy đi nhặtgiày về.

“Tiểu Tân, cậu cũng không phải đàn bà, sao lại nhỏ mọnnhư thế.” Du Nhiên thở dài một hơi.

Tiểu Tân vẫn uống bia, không để ý tới cô.

Du Nhiên không trở lại sân khấu mà đứng cạnh Tiểu Tân,nhẹ giọng nói: “Nghe nói, xương của anh ấy thật sự có vấn đề, bây giờ còn đangnằm viện.”

“Nếu nhớ mong như vậy thì đi thăm đi.” Tiểu Tân cầmchai bia trong tay, một hơi uống cạn.

“Cậu cũng không phải không biết tính cách tôi, chỉthích dài dòng vài câu thôi, nếu thật sự muốn đi, nếu thật sự có thể đi, thì đãđi từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?” Du Nhiên ngửa cổ, nhìn ngọn đèntrên đỉnh sân khấu, quá chói mắt, nhìn lâu, mắt bắt đầu hoa lên.

“Vậy sao?” Tiểu Tân giống như lơ đãng đáp lại mộttiếng, một lúc lâu sau lại hỏi: “Cô còn… tình cảm với anh ta phải không?”

“Có lẽ, còn một ít day dứt trước đây, nhưng trong lòngcũng hiểu, không thể lại dính tới anh ấy nữa, tuyệt đối không thể… Giống như matúy, tuy rất kích thích, nhưng chỉ cần dính vào là sẽ mất hết tất cả.” Du Nhiênnhắm mắt lại: “Nói thật đi, bề ngoài anh ấy nhìn thật sướng mắt, không phảisao?”

“Có sao?” Tiểu Tân mở thêm một chai bia nữa, uống ngaytại chỗ.

“Lẽ nào khi nhìn anh ấy, cậu không có cảm giác muốnxông lên xé rách quần áo của anh ấy, rồi đẩy ngã anh ấy, giải quyết ngay tạichỗ hết lần này đến lần khác sao?” Du Nhiên lộ ra một vẻ mặt say sưa.

Lông mày Tiểu Tân lại dựng ngược lên: “Sao tôi có thểcó loại cảm giác này với một người đàn ông cơ chứ!!!”

“Vậy thật quá đáng tiếc.” Du Nhiên nhún vai: “KhuấtVân từng nói cho tôi biết anh ấy muốn tận tay sờ sờ cái mông cong của cậu đấy.”

Tiểu Tân: “…”

Du Nhiên: “Nhìn dáng vẻ của cậu giống như đang mừngthầm.”

Tiểu Tân: “…”

Du Nhiên: “Tôi nên biết từ lâu là cậu có ý với anh ấymới đúng, chẳng trách lúc đó suốt ngày nhắm vào tôi, thì ra vì yêu mà sinhhận.”

Tiểu Tân: “…”

Trường học không có Khuất Vân thật sự yên lặng, DuNhiên tận tình hưởng thụ.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa mới tiễn một con lang,lại phải đón một con sói – Cổ Thừa Viễn tới.

Anh ta tới thẳng cửa ký túc xá, lái một cái xe đắt tiền,hơn nữa bên cạnh cái xe còn có một người đàn ông tuấn tú cao lớn, gần như hấpdẫn sự chú ý của tất cả sinh viên.

Du Nhiên đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa, dù saođã giết một Khuất Vân, cũng không sợ phải giết thêm một Cổ Thừa Viễn nữa.

Vì vậy, Du Nhiên trực tiếp đi tới, nói thẳng vào vấnđề: “Ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia, tất cả cuối tuần, cả tháng sau, tâmtrạng tôi đều không tốt. Nếu anh không muốn mặt mình phải băng bó lần thứ hai,mời ra về.”

Cổ Thừa Viễn tựa ở cửa xe, hai tay đút vào túi quần,chậm rãi nói một câu: “Bố em phải phẫu thuật, mẹ bảo anh tới đón em về.”

Du Nhiên chấn động toàn thân, lập tức hỏi: “Bố tôi bịlàm sao? Bệnh tình có nghiêm trọng không?”

Cổ Thừa Viễn mở cửa xe, nói: “Em cứ về rồi sẽ biết.”

Du Nhiên bước tới trước một bước, nhưng ngay sau đólại dừng lại.

Bởi vì cô bỗng nghĩ, rất có thể đây là quỷ kế của CổThừa Viễn để lừa cô.

Vì vậy, Du Nhiên lập tức lấy di động ra, gọi số điệnthoại của Bạch Linh, nhưng máy ở trong tình trạng tắt máy.

“Thế nào? Không tin anh à?” Khóe miệng Cổ Thừa Viễnhơi cong lên, coi như một nụ cười.

“Anh có tư cách khiến tôi tin tưởng sao?” Trong tìnhhuống như vậy, Du Nhiên cảm thấy nụ cười kia rất chói mắt.

“Nhưng em còn sự lựa chọn nào khác hay sao?” Cổ ThừaViễn ung dung nói: “Hiện giờ em không liên lạc được với bọn họ, hoàn toàn khôngbiết tình hình xác thực… Nếu anh nói, hiện giờ bố em đã ở thời khắc cuối cùng,em có thể ung dung chạy đi chờ tàu hỏa sao?”

Nghe vậy, Du Nhiên ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt thểhiện sự chấn động vì lời nói này của Cổ Thừa Viễn, cô cố gắng duy trì bìnhtĩnh, nhưng giọng nói vẫn run lên nhè nhẹ: “Anh nói dối.”

“Em hoàn toàn có thể thử xem.” Cổ Thừa Viễn cười nhạt,nụ cười mang theo một cảm giác lành lạnh: “Nói không chừng, lại do dự nữa, ngaycả nhìn mặt bố em lần cuối cũng không kịp đâu.”

Du Nhiên vừa sợ vừa hận, tức giận đến mức cả người runrun, đứng một lúc lâu rồi vẫn phải khuất phục, chuẩn bị lên xe theo Cổ ThừaViễn về nhà.

Cô nắm chặt hai tay, thân thể căng cứng thành mộtđường cong khuất nhục.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi đưa cô đi.”

Du Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tân.

Tiểu Tân không thèm nhìn Cổ Thừa Viễn, trực tiếp nóivới Du Nhiên: “Đến đây đi, tôi gọi điện cho lái xe của ông nội tôi, bảo chú ấyđưa chúng ta đi.”

Trong giờ phút này, Du Nhiên nghĩ, nếu đỉnh đầu TiểuTân có một vòng tròn màu vàng sáng lấp lạnh, lại đeo thêm một đôi cánh nữa, cậuta sẽ biến thành thiên sứ.

Hiệu suất làm việc của Tiểu Tân rất nhanh, không lâusau lái xe đã tới cổng trường đón bọn họ.

Du Nhiên không để ý tới Cổ Thừa Viễn, trực tiếp lênxe.

“Anh ta ở phía sau chúng ta.” Trên đường cao tốc, saukhi quay đầu lại kiểm tra, Tiểu Tân nói với Du Nhiên.

“Anh ta không có gì quan trọng.” Lúc này Du Nhiên đãkhông có tâm trí để suy nghĩ chuyện khác nữa, ý nghĩ của cô chỉ hướng về bệnhtình của bố.

Thân thể bố cô luôn rất tốt, sao lại đột nhiên sinhbệnh, lẽ nào, đúng như Cổ Thừa Viễn nói…

Nghĩ vậy, trái tim Du Nhiên giống như biết thành mộtcái khăn mặt, bị người ta vắt chặt.

Đầu ngón tay của cô giống như vừa rút từ trong băngra, cứng nhắc lạnh lẽo.

Sau đó, nhiệt độ của đồng loại chạm vào tay cô, khiếnthân thể căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh lại.

Tiểu Tân cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyệngì, rất nhanh sẽ tới nơi thôi, bình tĩnh lại, chỉ có thể xử lý tốt bản thân mớicó thể quay về giúp đỡ bố mẹ, chứ không phải cho bọn họ thêm phiền.”

Trong khi lạnh lẽo nhất, một chút ấm áp là thứ vô cùngđáng quý, Du Nhiên nghe Tiểu Tân nói, trái tim lặng lẽ lắng xuống.

Đúng vậy, chính mình lúc này hẳn phải kiên cường lên.

Dưới sự che chở của bố mẹ, cô có thể vui vẻ trải quahai mươi năm, còn bây giờ chính là lúc cô phải che chở bố mẹ.

Du Nhiên nắm chặt tay Tiểu Tân, tìm kiếm một chút sứcmạnh từ lòng bàn tay ấm áp của cậu ta.

Trong giờ phút này, lần đầu tiên cô cảm giác được,Tiểu Tân không phải lúc nào cũng là Tiểu Tân.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũngphải kết thúc.

Tới trước bệnh viện mà Cổ Thừa Viễn nói, Du Nhiên nhảyxuống xe, chạy ào vào, vội vàng hỏi y tá, đúng lúc này, khóe mắt cô thoáng nhìnthấy mẹ Bạch Linh ra khỏi thang máy.

Nhìn thấy Du Nhiên, Bạch Linh cảm thấy rất bất ngờ:“Du Nhiên, sao con lại ở đây?”

“Bố đâu? Mẹ, bố thế nào rồi?” Du Nhiên lòng nóng nhưlửa đốt, vội vàng xông lên hỏi.

“Còn ở trong phòng phẫu thuật, sao con biết bố phảinằm viện?” Bạch Linh hỏi.

Nhưng Du Nhiên đã không nghe thấy câu hỏi của mẹ nữa,trong đầu cô chỉ muốn nghe chính mẹ cô nói về bệnh tình của bố: “Rốt cuộc bố bịbệnh gì? Vì sao đột nhiên lại ngã bệnh, phẫu thuật có nguy hiểm không? Con cùngnhóm máu với bố, có thể truyền máu cho bố.”

“Thật ra, bố con đang làm…” Một câu nói của Bạch Linhkhiến xung quanh yên tĩnh lại: “Phẫu thuật trĩ.”

Trĩ…

Du Nhiên cảm thấy toàn bộ hình ảnh lúc này là một đànquạ đen đáng yêu bay ngang qua, kéo theo phía sau là một sự im lặng tuyệt đối.

Tiểu Tân cảm giác sau gáy chính mình và Du Nhiên toátra một tầng mồ hôi hột.

“Bố con vốn có bệnh này, bình thường tương đối chú ývấn đề ăn uống, nhưng hôm qua ông ấy ra ngoài với bạn, không nhịn được, ăn cay,lại uống rất nhiều rượu, vì vậy sáng nay tái phát, đau đến mức không ngồiđược.” Bạch Linh nhã nhặn cười cười: “Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi, không cógì đáng lo cả.”

Trong đầu Du Nhiên bắt đầu hiện ra bộ dạng cha giàngồi trên bồn cầu, đau đến mức gào khóc thảm thiết.

Kết quả buồn cười này khiến Du Nhiên yên tâm lại. Phảiđến lúc này, cô mới cảm thấy máu trong cơ thể có thể chảy một lần nữa.

“Làm thế nào con biết chuyện này?”

Câu hỏi của Bạch Linh khiến Du Nhiên phục hồi tinhthần, cô lập tức hỏi ngược lại: “Mẹ, vì sao mẹ không mở máy?”

“Không mở máy?” Bạch Linh lấy điện thoại từ trong túixách ra, lẩm bẩm nói: “A, thật sự tắt máy rồi, chẳng lẽ sáng nay khi Thừa Viễngiúp mẹ sửa giờ đã không cẩn thận ấn vào phím tắt?”

Cổ Thừa Viễn.

Cổ Thừa Viễn!

Trong lòng Du Nhiên bốc lên một đám lửa vô danh, côkhông khống chế được chính mình, xoay người chạy ra ngoài.

Cô biết, Cổ Thừa Viễn đang ở bên ngoài chờ cô.

Quả nhiên như Du Nhiên dự đoán, xe của Cổ Thừa Viễnvẫn dừng bên ngoài.

Du Nhiên xông lên hai ba bước, giơ chân đạp thẳng vàocửa xe, sau vài ba cái, Cổ Thừa Viễn xuống xe.

“Cẩn thận đau chân.” Anh ta nói.

“Anh có bệnh phải không? Vì sao lại bịa chuyện nhưvậy?” Du Nhiên chất vấn.

“Không coi là bịa chuyện chứ, bố em thật sự phải phẫuthuật mà.” Cổ Thừa Viễn nói.

Trước cửa bệnh viện rất nhiều người qua lại, đều liếcmắt nhìn hai người, Du Nhiên không muốn trở thành vật triển lãm nên kéo Cổ ThừaViễn tới vườn hoa trung tâm của khu phòng bệnh.

Cảnh vật trong khu phòng bệnh không tệ, ở giữa cái hồnhân tạo nước trong suốt có một cái đình bát giác cổ kính, bốn cây cầu gỗ nốicái đình với bờ hồ.

Du Nhiên và Cổ Thừa Viễn đứng ở bên cạnh một trongnhững cây cầu đó, tiếp tục tranh chấp vừa rồi.

“Rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Muốn nhìn thấy tôilo lắng, muốn khiến tôi sống không yên bình phải không? Chỉ cần cuộc sống củatôi yên bình là anh lại muốn tới quấy rầy phải không?” Giọng điệu của Du Nhiênrất kích động.

“Không.” Cổ Thừa Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh chỉmuốn nói với em một số chuyện ở trên xe, nhưng không ngờ thằng nhóc kia bỗngxuất hiện.”

“Chỉ vì vậy anh đã dùng sinh mệnh của bố tôi để nóiđùa?!” Du Nhiên giờ mới phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu Cổ Thừa Viễn.

Mỗi một lần, khi cô cho rằng nội tâm anh ta đã thâmtrầm đến mức tận cùng rồi, thì anh ta luôn có thể làm ra chuyện khủng khiếphơn.

Trái tim Cổ Thừa Viễn giống như một cái hang tối tăm,tối tăm đến mức vĩnh viễn không có điểm tận cùng.

“Cổ Thừa Viễn, tôi xin anh, vĩnh viễn đừng xuất hiệntrong gia đình tôi nữa.” Du Nhiên nhẹ nhàng, chậm rãi lắc đầu: “Anh thật đángsợ.”

Nghe vậy, khóe mắt Cổ Thừa Viễn khẽ hạ xuống, anh tabỗng nhiên cười thật nhẹ nhàng, cười thật trong sáng, thế nhưng cảm giác mangđến cho người khác lại kinh khủng như ma quỷ: “Quả nhiên là mẹ con, em và bàta, đều làm một chuyện giống nhau – trục xuất anh ra khỏi cuốc sống của cácngười.”

“Anh đang nói cái gì?” Du Nhiên hỏi.

Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, nụ cười trên mặt vẫn duytrì như vậy, không có một chút biến đổi, nhìn qua giống như một người nhựa,không có bất cứ sức sống nào: “Bà mẹ từ ái trong cảm nhận của em kia, bà mẹ đãtừng nói sẽ ở bên anh cả đời kia, sau khi gặp bố em, đã bỏ rơi anh, giống nhưném đi một đôi giày, dễ dàng bỏ đi như thế.”

“Mẹ không phải cố ý, mẹ cũng thương anh, mẹ vẫn luôncố gắng bồi thường cho anh!” Du Nhiên không cho phép Cổ Thừa Viễn nói xấu mẹmình như vậy.

“Bồi thường? Mỗi tháng đón anh tới nhà em một lần, tậnmắt nhìn thấy sự hạnh phúc của gia đình em, hưởng thứ tình cảm anh em, đây làbồi thường sao?” Trong vẻ cứng nhắc, trầm thấp của Cổ Thừa Viễn có chút gì đóvắng lạnh.

“Anh hận mẹ tôi bỏ lại anh kết hôn với bố tôi, anh hậntôi cướp đi vị trí của anh,vì vậy anh muốn trả thù tôi.” Du Nhiên thở sâu, nói:“Nhưng tôi cho rằng, anh đã trả thù đủ rồi, gia đình chúng tôi không còn nợ anhnữa.”

“Đủ?” Cổ Thừa Viễn nghiền ngẫm từ này trong miệng, nhẹgiọng nói: “Em có biết thế nào mới là đủ không? Ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn ởbên cạnh anh, như vậy mới đủ.”

“Tôi không thể lại làm như vậy.” Giọng nói của DuNhiên rất kiên định, quả quyết: “Cổ Thừa Viễn, có mưu kế gì, anh cứ việc manghết ra đây, tôi sẽ dùng hết sức để đấu với anh, nhưng tuyệt đối tôi sẽ khôngchịu thua.”

“Vậy, nếu sử dụng trên người bố mẹ em thì sao? Em sẽlàm thế nào?”

Cổ Thừa Viễn không mặn không nhạt nói một câu khiến DuNhiên hoàn toản tức giận: “Anh dám!”

“Có lẽ…” Cổ Thừa Viễn nói: “Anh dám… Trừ khi em đồng ýyêu cầu của anh.”

“Chúng ta là anh em.” Du Nhiên nhắc nhở.

“Chì vì nguyên nhân này?” Cổ Thừa Viễn nói.

“Lẽ nào nguyên nhân này còn chưa đủ hay sao?” Du Nhiênhỏi.

Ánh mặt trời soi sáng, trên mặt hồ nhân tạo gợn lênnhững gợn sóng lăn tăn, chiếu những ánh nắng màu vàng gãy nát vào trong đôi mắtcủa Cổ Thừa Viễn.

Trong mắt anh ta, là những tia sáng gãy nát: “Nếu nhưanh nói, anh và em không có quan hệ đó thì sao?”

Du Nhiên cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay thật chóimắt, cô bắt đầu hoa mắt, những lời của Cổ Thừa Viễn dường như không chân thực:“Anh nói cái gì?”

“Chúng ta không có quan hệ huyết thống, chưa từng có.”Cổ Thừa Viễn nói với cô.

“Không thể nào!” Du Nhiên phủ nhận.

“Ngay từ đầu anh đã biết chuyện đó.” Cổ Thừa Viễn tiếptục: “Không nói cho em vì muốn tăng cảm giác tội lỗi của em, hẹn hò với anhtrai có chung một nửa dòng máu, tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ dằnvặt em.”

“Không thể nào!” Du Nhiên lúc này chỉ có thể khôngngừng nói một câu này.

“Nếu không tin, em có thể hỏi bà ấy.” Ánh mắt Cổ ThừaViễn lướt qua Du Nhiên, nhìn về phía Bạch Linh đã đứng phía sau một lúc lâu.

Du Nhiên quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy mẹ, nghĩ đếnchuyện vừa rồi mẹ đã nghe thấy mình và Cổ Thừa Viễn từng hẹn hò, nhất thời cảmthấy có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu, khiến toàn bộ thần kinh của cô vỡnát.

Bạch Linh là một người phụ nữ đẹp, dù đã đến tuổitrung niên nhưng da bà vẫn trắng như tuyết, mịn như bánh kem.

Lúc này, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bà có vẻ cóchút mông lung, mà giọng nói cũng như không có thật, giống như nói mơ: “Thì ra,con hận mẹ như vậy… Thừa Viễn.”

“Bà đã hứa sẽ mang tôi rời khỏi hắn, nhưng cuối cùng,một mình bà bỏ đi.” Ánh mắt Cổ Thừa Viễn có một loại ma lực khiến người ta lạnhđến từng khớp xương: “Đúng vậy, tôi hận bà, tôi nghĩ, cách trả thù bà hay nhấtchính là tổn thương cô con gái bảo bối của bà, vì vậy, tôi đã làm thế, nhớ khoảngthời gian thất thường khi cô ấy thi vào trường đại học lần đầu tiên không? Đólà vì trước kỳ thi một tháng, tôi đã bỏ rơi cô ấy. Tôi nói cho cô ấy, tôi chưatừng yêu cô ấy. Bà nên tự mình nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô ấy lúc đó…”

“Cút!” Du Nhiên giận dữ gào lên ngắt lời Cổ Thừa Viễn.

Cô không thể chịu được khi nỗi đau khổ cô đã trải quatrong đời bị người ta hời hợt nói ra khỏi miệng như thế.

Cô không thể chịu được khi mẹ mình đang nghe tất cảnhững chuyện này.

“Cổ Thừa Viễn, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.”Hàm răng Du Nhiên giống như nhuộm kín nỗi hận sâu nặng nhất, từng chữ phun rađều dính sự đen tối nặng nề.

Hơi thở toàn thân cô đều là thù hận đến cực hạn, nếucó một con dao trong tay, Du Nhiên sẽ không chút do dự mà đâm nó vào trái timCổ Thừa Viễn.

Cô chưa từng hận một ai như thế, hận đến mức hy vọnganh ta gặp phải hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới.

Bất cứ ai đứng trước mặt Du Nhiên lúc này đều sẽ bịcơn giận tỏa ra từ người cô làm cho sợ hãi.

Đó không chỉ có tức giận, còn có chán ghét.

Giống nỗi chán ghét khi nhìn thấy bọn giòi bọ lúcnhúc.

Cổ Thừa Viễn dời tầm mắt, xoay người, giống như DuNhiên mong muốn, rời đi.

Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất, không nhìn thấynữa, trong lòng Du Nhiên giống như bị cảm giác mãnh liệt đó kích động, khôngngừng thở dốc.

Bạch Linh không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì,chỉ đặt tay lên vai Du Nhiên.

Du Nhiên lúc này đã dùng hết sức lực cho vẻ bề ngoàicứng rắn của mình, bàn tay của mẹ giống như một giọt nước làm tràn ly, ép côsụp đổ.

Du Nhiên xoay người, giống như khi gặp phải chuyện uấtức ngày còn bé, vùi mặt vào vai mẹ.

Cái khác chính là, khi còn bé cô sẽ khóc, nhưng cô củangày hôm nay, chỉ biết lẳng lặng hít thở hương thơm tĩnh lặng như hoa lan trênngười mẹ.

Khóc, đã không thể giải quyết được chuyện gì nữa.

Du Nhiên chỉ muốn nghỉ ngơi, không có bất cứ thứ gìquấy rối, nghỉ ngơi một chút trên vai mẹ.

Bên dưới cây Tường Vi trong khu phòng bệnh, Bạch Linhkể lại sự thật.

Cổ Thừa Viễn, thật sự không phải do Bạch Linh sinh ra.

Khi Bạch Linh hai mươi hai tuổi, đã gả cho bố Cổ ThừaViễn dưới mệnh lệnh của bố mẹ.

Sau khi kết hôn Bạch Linh mới phát hiện, Cổ Chí vốn làsĩ quan nên tính cách rất nóng nảy, động một cái lại nổi giận.

Ngay từ đầu, giữa hai người đã không có tình cảm làmnền tảng, hơn nữa, Cổ Chí đã vài lần ra tay đánh bà, Bạch Linh mất đi lòng tinvới cuộc hôn nhân này, bà quyết tâm thoát khỏi nó.

Vì vậy, bà lén mua thuốc tránh thai, đồng thời muađược một giấy chứng nhận vô sinh của bệnh viện.

Tuy biết rằng Bạch Linh không thể sinh con, Cổ Chí vẫnkhông nghe theo lời bố mẹ mà ly hôn với Bạch Linh.

Thế nhưng, nhà họ Cổ không thể không có người nối dõi,Cổ Chí ra ngoài tìm một người đẻ thuê, sinh ra Cổ Thừa Viễn, sau đó ôm về nhà,giao cho Bạch Linh nuôi dưỡng.

Dưới sự phối hợp của cả gia đình, chuyện này cơ bảnkhông có người ngoài nào biết.

Tuy Bạch Linh không yêu Cổ Chí, nhưng bản năng ngườimẹ khiến bà thật sự yêu thương Cổ Thừa Viễn khi đó vẫn còn nằm trong tã.

Bà giống như một người mẹ chân chính, thương yêu anhta, dạy dỗ anh ta.

Tuy Cổ Thừa Viễn là con một, nhưng Cổ Chí vẫn vô cùngnghiêm khắc với anh ta, thường xuyên vì một vấn đề rất nhỏ mà đánh anh ta.

Bạch Linh ngăn cản nhiều lần cũng không có kết quả.

Sự lạnh lùng, tàn ác cua Cổ Chí khiến Bạch Linh khôngthể chịu đựng được nữa, đúng lúc này, bà quen Lý Minh Vũ.

Sự dịu dàng, nhã nhặn của Lý Minh Vũ tạo thành một sựđối lập rõ ràng với Cổ Chí, lần đầu tiên Bạch Linh cảm nhận được cái gì là tìnhyêu thật sự.

Cuối cùng, bà quyết định ly hôn với Cổ Chí, lấy LýMinh Vũ.

Trong lúc cãi vã, chuyện này bị Cổ Thừa Viễn còn nhỏtuổi nghe được.

Tối hôm đó, Cổ Thừa Viễn nhào vào lòng Bạch Linh, xinbà đừng đi.

Bạch Linh luôn coi Cổ Thừa Viễn là con ruột của mình,bà hạ quyết tâm phải mang Cổ Thừa Viễn đi.

Thế nhưng, tại tòa án, Cổ Chí lấy ra chứng cứ chứngminh Bạch Linh không phải mẹ đẻ của Cổ Thừa Viễn.

Đương nhiên, Cổ Thừa Viễn được phán quyết giao cho CổChí.

Cứ như thế, Bạch Linh và Cổ Thừa Viễn bị ngăn cách.

Sau đó, mỗi một lần Bạch Linh gặp Cổ Thừa Viễn là mộtlần nhìn thấy trên người anh ta có những vết thương cả cũ cả mới, mỗi một lầnđều khiến bà đau xót không thôi.

Nhưng bà bất lực.

Cổ Chí thậm chí còn cho rằng, Bạch Linh rời khỏi ôngta đều do lỗi của Cổ Thừa Viễn, cứ hai ba ngày ông ta lại đánh chửi Cổ ThừaViễn.

Thậm chí có một lần, Cổ Chí dìm đầu Cổ Thừa Viễn vàotrong nước, khi Cổ Thừa Viễn không thở được nữa mới buông tay.

“Mẹ biết Thừa Viễn rất khổ, nhưng mẹ chưa từng nghĩrằng Thừa Viễn sẽ hận mẹ như thế.” Bạch Linh lẩm bẩm: “Mẹ còn chưa từng nghĩrằng, chuyện đó là một sự bỏ rơi đầy tàn khốc với Thừa Viễn. Càng không ngờrằng thằng bé sẽ trút nỗi hận lên người con.”

“Không có việc gì, mẹ, đều đã qua rồi.” Du Nhiên nhẹgiọng nói: “Đều đã qua rồi.”

Sau khi mọi việc kết thúc, Du Nhiên và Tiểu Tân trở vềtrường.

Trên xe, Du Nhiên một mực im lặng, giống như đang suynghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ đến bất cứ chuyện gì.

Khi xe tới khu náo nhiệt, Tiểu Tân bỗng bảo lái xedừng lại trước một quán bar, trước khi Du Nhiên kịp phản ứng lại đã kéo côxuống xe.

Rất nhanh, Du Nhiên đã ngồi trên ghế, trước mặt để rấtnhiều rượu.

“Uống đi.” Tiểu Tân nói.

Du Nhiên dừng lại một chút, sau đó, bắt đầu uống từngchén một.

Uống rượu, uống đến một mức độ nhất định sẽ khiến chongười ta vui vẻ, thế nhưng hôm nay, Du Nhiên uống rượu như uống nước lã, vậy màkhông cách nào uống đến cảnh giới đó.

Càng uống, càng cảm thấy buồn khổ.

Cuối cùng, là Tiểu Tân cầm lại bàn tay đang liên tụcrót rượu của cô.

“Vì sao không cho tôi uống nữa?” Du Nhiên hỏi.

“Cô sẽ say.” Tiểu Tân nói.

“Nếu không phải muốn say thì uống rượu làm gì?” DuNhiên cảm thấy Tiểu Tân nói thật buồn cười.

“Say, những ký ức không vui vẫn sẽ còn lại đến ngàymai.” Tiểu Tân nói: “Vậy vô ích, trừ khi… nói tất cả mọi chuyện ra.”

“Có một số việc, là nói không nên lời.” Du Nhiên lắcđầu: “Thật sự, nói không nên lời.”

“Nếu vậy, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó đi.” Tiểu Tânhạ thấp yêu cầu.

“Nghĩ đến cái gì?” Du Nhiên bỗng nhiên cười phá lênnhư phát điên: “Điều tôi nghĩ đến chỉ là… tôi thật xui xẻo.”

“Thật đấy, tôi thật xui xẻo, vì sao thế giới nhiềungười như vậy, bọn có cứ nhất định phải tìm đến tôi?”

“Thật sự bởi vì nhìn tôi có vẻ rất biết chịu đựng sao?Lúc nào cũng có thể sống lại, mang lại cho bọn họ nguồn lạc thú vô tận?”

“Xem ra tôi nên yếu đuối một chút, ít nhất cũng phảivờ như yếu đuối một chút, nếu như vậy, có lẽ tôi sẽ không bị thương nhiều nhưthế, đúng không?”

“Tôi hận bọn họ, tôi hận từng người bọn họ.”

“Thế nhưng, cậu có biết vì sao tôi lại buồn phiền nhưthế không? Phía sau bọn họ, mỗi người đều có những chuyện cũ, cả đám đều thậtbi thảm.”

“Đúng vậy, bọn họ đều rất đáng thương, tôi cũng rấtđáng thương, như vậy, ai nên hận ai đây?”

“Thế giới này, rốt cuộc bị làm sao vậy?”

“Vì sao liên tục hai lần tôi đều bị lừa? Tôi ngu ngốcnhư vậy sao?”

“Nghĩ lại đều là lỗi của tôi, là lỗi của bản thân tôi,tôi không biết cách nhìn người, cũng không có khả năng nhìn lại lần thứ hai.”

“Đúng vậy, là lỗi của tôi, nhất định là lỗi của tôi.”

“Tôi không dám nữa, không còn đủ dũng khí để tin tưởngtình yêu nữa, chuyện đó đều là gạt người, đều là những thứ do những người buồnchán tự biên tập ra để giết thời gian.”

“Đúng vậy, tôi không bao giờ tin nữa, vĩnh viễn, vĩnhviễn sẽ không tin nữa.”

Dưới ánh đèn lắc lư lay động rất nhanh, Du Nhiên vùiđầu vào cánh tay.

Con mẹ nó cái gì mà nam hoan nữ ái, đều là phí thờigian, có thời gian rảnh không bằng ngủ cho đã mắt.

Ít nhất ngủ, trái tim sẽ không bị tổn thương.

Trong tiếng nhạc ầm ỹ, giọng nói của Tiểu Tân trầmtĩnh truyền đến: “Có câu quá tam ba bận.”

Du Nhiên cười mỉa: “Còn gặp loại chuyện này lần thứba, mạng nhỏ của tôi sẽ không còn.”

“Ít nhất cũng phải thử một lần cuối cùng.” Giọng nóicủa Tiểu Tân rất gần tai Du Nhiên.

Du Nhiên lắc đầu, thật chậm, mang theo chút men say.

“Lúc này, cô cứ ngồi tại chỗ, chỉ cần ngồi tại chỗ,chờ người đến yêu cô là được rồi.” Tiểu Tân nói.

“Đợi đến lúc tóc bạc, sẽ có ai đến không?” Du Nhiênbật cười.

“Sẽ có.” Giọng nói của Tiểu Tân có một sự dịu dàngchưa từng có, trong cùng một thời khắc đó, cậu ta cầm lấy tay Du Nhiên: “Tôi đãđến.”

Dưới ánh đèn, tất cả mọi thứ dường như đang lắc lư.

Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một thế giới không ổnđịnh như thế.

Thế nhưng, ánh mắt Tiểu Tân lại là thứ vững chắc vàkiên định duy nhất trong thế giới lay động này.

“Lý Du Nhiên, tôi thích em.” Cậu ta đã nói như vậy vớicô.

Trong giờ phút này, Du Nhiên bỗng nhớ tới một ngườinào đó từng cảnh báo cô không nên uống quá nhiều rượu.

Đây là bài học thứ mười tám mà Khuất Vândạy cho Du Nhiên – Uống rượu, là rất dễ uống ra tình cảm.