Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 32: Cứu người



"Sao tỷ tỷ lại đánh người? Trời ạ, mau mời Quách Tiểu Trà tới tiền sảnh chờ ta." Cố Thường vội buông công việc trong tay, bảo Lục Đậu tới phòng nàng lấy thuốc cao mang qua đó.

Chủ tớ Quách Tiểu Trà phong trần mệt mỏi, rất nhếch nhác, dọc đường hai người hỏi thăm mới tìm được đường tới Cố Gia Bảo, khi khoảng cách còn hơn mười dặm thì bị nữ tử áo đen đánh, tốc độ của đối phương quá nhanh, ngay cả bộ dáng người ta cũng không nhìn rõ.

"Làm sao các ngươi chọc tới Ngọc Diện Hồ?" Cố Thường chạy tới nhìn thấy mặt Quách Tiểu Trà sưng to hoảng sợ, lại nhìn mặt tùy tùng bên cạnh hắn so với hắn còn kinh khủng hơn.

Quách Tiểu Trà nhìn thấy Cố Thường tựa như nhìn thấy người thân, vành mắt đều đỏ lên, nghĩ tới lúc hắn ở kinh thành cho dù không thể hoành hành ngang ngược cũng không ai dám trắng trợn bắt nạt hắn, kết quả vừa rời khỏi kinh thành đã bị đánh một trận, khó chịu đến tố khổ: "Nào có trêu chọc người ta? Hai chúng ta ngoại trừ hỏi đường đều không cùng người ta chuyện trò, thật đúng lúc đi trên đường, đột nhiên nàng xuất hiện đánh chúng ta, võ công cao cường khiến chúng ta ngay cả cơ hội trốn cũng không có."

"Có nói điều gì không hay chọc tới nàng không?" Lúc này, Cố Thường không tiện kêu Ngọc Diện Hồ là tỷ tỷ, sợ khiến cho Quách Tiểu Trà oán giận.

"Không có, chúng ta chỉ nói sắp thấy được phong thái của Cố Gia Bảo, thuận tiện khen ngựa nhà các ngươi, kết quả nàng đột nhiên xuất hiện đánh người, chúng ta nửa lời nói xấu Ngọc Diện Hồ cũng chưa nói!" Lục Đậu tới, Quách Tiểu Trà nhận lấy thuốc mỡ trong tay nàng bắt đầu bôi thuốc.

Cố Thường nghe vậy đôi mi thanh tú nhíu, mím môi không nói, nếu Quách Tiểu Trà không nói dối, Ngọc Diện Hồ đột nhiên xuất hiện đánh người nhất định là vì hận Cố Gia Bảo nên trút giận sang bọn họ, nàng không chịu được khi có người nói tốt về Cố Gia Bảo.

"Nhìn các ngươi thảm như vậy, đừng đi tìm khách điếm nữa, ở lại Cố Gia Bảo đi, lát nữa ta cho người đi thu giọn phòng khách cho các ngươi." Cố Thường thở dài nói, nàng không ngăn cản được Ngọc Diện Hồ đánh người, nhưng nàng có thể cố hết sức giúp người đánh bị Ngọc Diện Hồ.

Quách Tiểu Trà bôi thuốc xong cảm giác trên mặt không đau như trước nữa, đưa thuốc mỡ còn lại cho tùy tùng bên cạnh dùng, nói: "Nghỉ ngơi ở đâu đều được, chỉ cần mau chóng có ngựa tốt là được."

Cố Thường hết chỗ nói rồi, sự cố chấp của Quách Tiểu Trà đối ngựa quý thật làm cho nàng khâm phục, cũng không phải là muốn ra trận giết địch, ngựa quý đối với hắn quan trọng như vậy sao?

"Tất nhiên quan trọng! Từ nhỏ đến lớn ta đều bị người ta ghét bỏ, nếu có thể không tốn một đồng mà có được ngựa quý loại tốt nhất, không biết bao nhiêu người phải liếc mắt nhìn xem trọng ta, huống chi về sau ra ngoài cưỡi bảo mã làm cho người đỏ mắt, điều này cũng giúp ta tăng thể diên không phải sao?" Quách Tiểu Trà trả lời.

Vốn dĩ nàng không cẩn thận lên tiếng hỏi, Cố Thường lắc đầu, cảm thấy địa vị của Quách Tiểu Trà bị cô lập bị ghét bỏ bị xem nhẹ, vì thế cực kỳ khát vọng có một việc gì đó có thể khiến hắn được người ta coi trọng, nói trắng ra chính là đứa nhỏ đáng thương khát vọng được coi trọng.

Cố Trác nghe nói có một vị công tử bị đánh thành đầu heo tới nhà, vội buông công việc trong tay chạy về, sau khi đuổi Cố Thường đi thì tự mình sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho chủ tớ Quách Tiểu Trà, chỉ liếc mắt một cái liền biết vị khách đến từ kinh thành là một kẻ vô dụng chỉ được vẻ bề ngoài, không xứng với tỷ tỷ mình, vì thế chuyện gì cũng do một mình hắn làm, không cho Cố Thường và Quách Tiểu Trà có quá nhiều cơ hội tiếp xúc, để tránh những lời đồn thổi không hay về Cố Thường khiến Cố gia trở thành nơi đầu sóng ngọn gió lại tái diễn.

Có đệ đệ lo liệu, Cố Thường không để tâm tới Quách Tiểu Trà, hứa hẹn chờ thương tích trên mặt hắn tốt lên sẽ sắp xếp thời gian mang Quách Tiểu Trà đi bãi nuôi ngựa chọn ngựa.

Ở nhà, Cố Thường cách vài ngày lại lên núi hái thuốc, ngày hôm đó vừa vặn thời tiết tốt, nàng lại thiếu vài vị thảo dược, vì thế sáng sớm đã mang theo Lục Đậu ra ngoài hái thuốc.

Hai người đều mặc nam trang, thứ nhất trang phục đơn giản thuận tiện trèo lên trèo xuống, thứ hai cũng có thể tránh được nhiều phiền phức.

Dọc đường lên núi, nghe thấy rất nhiều chuyện tầm phào, đa số đều là chuyện về nàng, nói nàng bởi vì hành vi không đứng đắn bị Lục gia ở kinh thành từ hôn, vì vậy không ai dám lấy nàng vân vân.

Chuyện Ngọc Diện Hồ là trưởng nữ thất lạc của Cố Gia Bảo vẫn chưa truyền ra, bọn họ đều không biết hành vi "Không đứng đắn" kỳ thật là một người khác, đã đem toàn bộ sai lầm đổ lên người Cố Thường, những người có chút giao thiệp với vợ chồng Cố Gia Bảo hoặc là gặp qua Cố Thường đều không tin chuyện này là sự thật, bởi vì trên dưới Cố Gia Bảo đều không phải là người đức hạnh kém.

Nhưng trên đời thứ không thiếu nhất là kẻ lắm chuyện, càng là chuyện không tốt lan truyền càng nhanh, đặc biệt là sự kiện quan hệ bất chính làm cho mọi người chú ý và hứng thú nhất, vì vậy Cố Thường dạo này rất nổi tiếng, mọi người đều biết hòn ngọc quý trên tay Cố Gia Bảo bộ dạng như thiên tiên kỳ thực ra là một nữ nhân hạ tiện, khiến thể diện của Cố Gia Bảo mất sạch.

"Bọn họ thật quá đáng!" Dọc đường đi Lục Đậu nghe được lời nói của quá nhiều người mắng Cố Thường, tức giận đến ngực tràn ngập phiền muộn.

" Bọn họ nói xấu sau lưng thì để bọn họ nói đi, quá đáng quá ta sẽ dạy cho một bài học." Cố Thường cũng tức giận, nhưng không “dạy dỗ” tất cả mọi người, không có tinh lực, chỉ trừng trị vài người cá biệt nói rất quá đáng hoặc phá hoại Cố Gia Bảo vô cùng nghiêm trọng.

Những người đó vì nhất thời mau mồm mau miệng, kết quả hoặc câm hoặc què hoặc ngứa hoặc đau bị dày vò vài ngày, nhưng không hiểu vì sao mình bị như vậy, liên tục bị dày vò cùng kinh sợ, coi như là bài học kinh nghiệm.

"Chuyện xấu người khác làm nhưng muốn tiểu thư gánh chịu hậu quả, thật không công bằng, sau này làm sao có nam nhân tốt xin cưới tiểu thư!" Lục Đậu rất lo lắng, vừa đi đến chân núi nơi dân cư thưa thớt liền bắt đầu oán thán.

"Chuyện chung thân đại sự của ngươi còn không giải quyết, còn không ngừng quan tâm chuyện của ta, ngươi cứ lấy chồng trước rồi nói sau." Cố Thường không thèm để ý nói, đối với chuyện chung thân đại sự của mình hoàn toàn không để tâm, về phần hôn sự của Lục Đậu nàng sẽ lưu ý nhưng không nhúng tay vào, để Lục Đậu tự chọn nam nhân yên mến.

Lục Đậu nghe vậy không vui trừng mắt: "Nô tỳ nếu có bộ dạng như thiên tiên giống tiểu thư, đã sớm lấy chồng rồi! Người xinh đẹp như vậy thì không muốn kết hôn, người muốn kết hôn thì bộ dạng không đẹp, ông trời thật không công bằng."

Cố Thường nén cười không đáp lời, nàng sợ có nói cái gì đều làm cho Lục Đậu oán giận.

Hai người leo đến giữa sườn núi, Cố Thường nói: "Đừng nghĩ có hay không có nữa, tìm thảo dược đi, hôm nay chúng ta tìm nhiều một chút."

Lục Đậu nghĩ tới hôm nay lại phải mệt muốn chết, nên tâm tình oán giận cái gì cũng không còn, bắt đầu dựa theo yêu cầu của Cố Thường chọn thảo dược.

"Lâu rồi không tới thung lũng xem, chúng ta tới đó thử vận may." Trong gùi của Cố Thường có để dây thừng dài, chuyên dùng để xuống thung lũng tìm dược.

Thân là một nha hoàn đạt tiêu chuẩn, Lục Đậu không những phải hầu hạ chủ tử ăn uống vệ sinh, còn phải cùng đi tìm dược hái thuốc, vất vả một chút cũng không sợ, chính là thỉnh thoảng mạng nhỏ bị đe dọa, điều này làm nàng rất phiền muộn.

Hôm nay thu hoạch bình thường, Cố Thường không hài lòng lắm, muốn xuống thung lũng tìm kiếm, đa số thảo dược mới lạ tập trung ở thung lũng ít có người tới, còn trên sườn núi trong rừng cây chỗ có thảo dược phần lớn đều bị người ta hái đi bán rồi.

"Quy tắc cũ, ta buộc một đầu dây thừng lên cây, ngươi canh chừng, ta xuống dưới xem một chút." Cố Thường buộc chặt một đầu dây thừng vào cây, một đầu khác thì quấn vài vòng vào thắt lưng.

"Tiểu thư, Ngọc Diện Hồ có thể ở quanh đây, nói không chừng lúc này đang đi theo chúng ta, nếu người đi xuống, nàng tới chém đứt dây thừng nô tỳ cũng không ngăn được." Vẻ mặt Lục Đậu cầu xin nói, thiếu gia cùng Quách Tiểu Trà đều bị Ngọc Diện Hồ đánh, không dám chắc hôm nay nàng sẽ không theo chân chủ tớ các nàng tới đây tùy thời làm chuyện xấu.

Cố Thường suy nghĩ một chút, cảm thấy điều này đúng là có khả năng, trước kia đều là Lục Đậu trông coi dây thừng chờ nàng, bây giờ sợ là không được, nhân tiện nói: "Không sao, ta hạ một vòng độc dược chung quanh cây, ngươi ngồi ở trong vòng không ra ngoài, mặc kệ là người hay là dã thú, chỉ cần tiến vào vòng đều phải ngã xuống."

Nói xong đưa giải dược cho Lục Đậu bảo nàng uống trước, sau đó dọc theo cái cây buộc dây thừng tỉ mỉ hạ một vòng thuốc bột màu sắc nhàn nhạt không dễ nhìn ra được.

Lục Đậu nhát gan, rất sợ chết, độc dược rắc ra chẳng khác nào một cái lưới bảo hộ dày dặn, có cái này nàng không sợ nữa, an tâm ngồi cạnh cây nói: "Tiểu thư người đi xuống phải cẩn thận chút, hái được kha khá là tốt rồi."

Cố Thường xuống thung lũng vô số lần, sớm không sợ nữa rồi, bản thân nàng luyện qua chút công phu phòng thân, thân thủ coi như linh hoạt, dây thừng quấn trên thắt lưng từ từ trượt xuống thung lũng, dược liệu càng là quý càng ở nơi không dễ dàng với tới, dây thừng nàng mang theo đủ dài, có thể đi xuống sâu hơn.

Dọc đường đi xuống hái được vài loại thảo dược cần dùng đến, lúc xuống thêm chút nữa bỗng nhiên khóe mắt lướt nhanh đến một gốc thảo dược màu tím, bình tĩnh nhìn kỹ một lát, Cố Thường mừng rỡ, đây chính là tử hồ điệp nàng vẫn muốn tìm, thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại chẳng mất công tìm!

Tử hồ điệp còn cách nàng một đoạn nữa, sườn núi dốc đứng, tìm chỗ mượn lực đều không dễ dàng, Cố Thường rất nhẫn nại, chậm rãi di chuyển sang bên kia, từ từ di chuyển bỗng ánh mắt liếc thấy một cái bóng màu trắng, nhĩn kỹ bỗng giật mình, đó là một người, mắc vào một thân cây mọc ra giữa sườn dốc dài, được hai cành cây to đỡ.

"Ông trời của ta, đây là rớt xuống hay bị người ta trả thù vứt xuống?" Mặc kệ tử hồ điệp, phải xem người ta còn sống hay đã chết, Cố Thường bám chặt nhánh cây dại chân dẫm lên những mỏm đá nhô ra di chuyển từng chút một sang bên đó.

Khoảng cách rất gần mới phát hiện người kẹt trên cây không động đậy là nam nhân, trên người đầy máu, tóc che hơn nửa khuôn mặt, có lẽ trước khi rơi xuống vực đã trải qua một trận ác chiến.

Khó khăn lắm mới di chuyển tới bên cạnh cây, Cố Thường nắm lấy một nhánh cây tương đối thô lại gần để kiểm tra hơi thở xem người này còn thở hay không, nàng gạt mái tóc vướng víu che khuất mặt người nọ ra, tay còn chưa đụng tới mũi hắn để kiểm tra đột nhiên hét to một tiếng: "Trời ơi, là Lục Tử Triệt!"

Vội kiểm tra hơi thở, hô hấp vẫn còn nhưng yếu ớt, chưa chết, trên người Cố Thường luôn mang theo các loại độc dược giải dược cùng một ít dược bảo vệ tính mạng sẽ có lúc quan trọng cần dùng, vì thế lấy ra một viên thuốc có thể bảo vệ tâm mạch nhét vào trong miệng Lục Tử Triệt, tay nhấn một cái vào hai má cằm và cổ hắn, viên thuốc thuận lợi được nuốt xuống.

"Mất không ít máu, mà máu vẫn tiếp tục chảy ra." Cố Thường lại đút cho Lục Tử Triệt uống thuốc cầm máu giảm đau, sau đó vội vàng trèo lên trên núi bất chấp mọi chuyện sai Lục Đậu trở về gọi thị vệ thân thủ tốt tới cứu người.

Lục Đậu nghe nói Lục Tử Triệt bị thương nặng rớt xuống vách núi, kinh hãi vội trở về kêu cứu binh, nàng cũng giống Cố Thường, tuy rằng rất ghét Lục Tử Triệt, nhưng sự chán ghét này chỉ giới hạn ở mức độ mong hắn gặp xui xẻo, mong hắn bị đánh một trận, chứ chưa từng nghĩ muốn hắn chết.

Thị vệ đến rất nhanh, mang theo cả dây thừng đến, hai thị vệ thân thủ tốt nhất trên lưng buộc dây thừng đi xuống cứu người, hai người thị vệ túm dây thừng hỗ trợ chờ trên sườn dốc.

Cố Thường cũng không nhàn rỗi, nàng đi xuống hái tử hồ điệp.

Lục Tử Triệt được Cố Thường cho uống thuốc, cho nên dù trọng thương khi bị người ta chuyển từ giữa vách núi lên đỉnh núi bị dày vò một lúc chỉ đau đến tỉnh lại hai lần, nhưng không bị thương tổn gì.

Đến đỉnh núi lúc hắn được đặt xuống mặt đất bằng phẳng từng tỉnh lại một chút, mở mắt ra mơ hồ nhìn thấy Cố Thường mặc nam trang đang sai người nâng hắn đi, rất ngạc nhiên, nhưng không chống đỡ nổi thân thể suy yếu cùng đau đớn lại tiếp tục hôn mê.

Lần này hôn mê đợi tỉnh lại đã qua hai ngày hai đêm.

Buổi chiều ngày hôm đó, Quách Tiểu Trà đang ngồi trước giường Lục Tử Triệt suy nghĩ viển vông, nghĩ tới chuyện vui vẻ ngây ngô cười hì hì hai lần, lúc tầm mắt lơ đãng nhìn xuống, đột nhiên vừa vặn đối mặt với hai mắt của Lục Tử Triệt đang mở ra, kinh hãi lập tức nhảy dựng lên: "Ngươi đã tỉnh? Chao ôi thật không dễ dàng, ngươi hôn mê đã hai ngày hai đêm rồi!"

Lục Tử Triệt muốn mở miệng nói chuyện, kết quả cổ họng khô đau đến nói không nên lời.

"Chờ chút, ta lấy cho ngươi chút nước." Quách Tiểu Trà mới sẽ không thừa nhận mình không tận tâm chăm sóc Lục Tử Triệt, thường xuyên quên cho người hôn mê uống nước.

Sau khi uống vài hớp nước, cổ họng Lục Tử Triệt thoải mái hơn, khàn họng hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"

Quách Tiểu Trà lắc đầu: "Là Cố Gia Bảo... Nhị tiểu thư Cố Thường cứu ngươi, nếu không phải nàng lên núi hái thuốc phát hiện ngươi rơi xuống vực sâu, ngươi chắc không sống nổi, ta mặc dù không giúp gì nhiều, nhưng hai ngày này đều là ta chăm sóc ngươi. Đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngươi bị thương nặng như vậy, còn bị người ta ném xuống vách núi? Chắc là thù hận sâu lắm!"

Lục Tử Triệt nghĩ tới việc xảy ra trước khi rơi xuống vực sâu, trong mắt u ám, giọng căm hận nói: "Là Ngọc Diện Hồ và sư huynh nàng liên thủ đả thương ta, thật không ngờ thủ đoạn của bọn họ tàn khốc như vậy, muốn mạng ta không nói, còn muốn hủy thi thể để xóa bằng chứng!"