Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện

Chương 11



Mưa phùn mùa đông, trong gió mưa giống một cây roi vô hình quất từng cái trên mặt Khang Tư Mỹ.

Không biết tại sao, lúc ấy một lòng cầu trời câu được một kẻ ngốc, đến khitìm được, lại biết được đối phương cũng có tình cảm với mình, lúc nàylương tâm của cô bị khiển trách lại giống như hồng thủy cuốn đi, khôngbiết phải làm sao.

Cô không hiểu bề ngoài bình thường của mình,rốt cuộc là có điểm gì hấp dẫn đến hắn? Người như Thẩm Nghệ Dạ ánh mắtcao hơn đầu, nhìn nữ nhân so với chọn xe thể thao còn nghiêm khắc hơn, ở đâu ra ý niệm cùng cô có tiến thêm một bước ?

Cô không hiểu namnhân và nữ nhân đối với hai chữ sức quyến rũ giải thích như thế nào,cũng không biết từ cái góc độ nào để phán đoán một người rốt cuộc có bao nhiêu sức hút, tóm lại đối phương động cơ đơn thuần, mà cô tâm tình bất chính, đây là sự thật, vừa nghĩ tới động cơ ban đầu cả người cô liềnkhông được tự nhiên, cảm thấy căn bản là không còn mặt mũi nhìn hắn.

Cô chạy thật nhanh xuyên qua đám người, sau lưng không xa Thẩm Nghệ Dạ khổ sở đuổi theo, bởi vì có quá nhiều người qua lại, hai người thủy chungduy trì khoảng chừng ba cửa hàng.

Đối với Thẩm Nghệ Dạ mà nói hắn cảm thấy không giải thích được, hắn thưởng thức cô, đối với cô có cảmtình, hi vọng khiến nhiều người biết hơn, hắn cũng là một người đàn ôngbình thường, cũng muốn nói yêu thương, cũng muốn nếm thử một chút ngọtngào trong thế giới của hai người, hắn không phải minh tinh, cho nêncông khai tình yêu không có gì là khoa trương cả, chỉ là tại sao côgiống như một chú chim nhỏ bị hoảng sợ, chỉ nhẹ nhàng đụng chạm một cáilại bị hù phải bay vào trong rừng, sợ hãi trốn đi?

"Khang Tư Mỹ! Tại sao em lại chạy , anh đã nói cái gì sai sao?" Hắn gọi cô, cô ngược lại chạy trốn nhanh hơn.

Này, gọi lớn tiếng như vậy, e sợ cho rằng người trong thiên hạ không biết cô là Khang Tư Mỹ phải không?

Cô không có quay đầu lại tăng nhanh bước chân, không cẩn thận còn đụng vào một nam sinh đang phát tờ rơi , khi cô quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Nghệ Dạ càng đuổi càng gần, mắt thấy hắn đuổi theo cô đến nơi, lúc này cônhìn thấy ngay tại cửa phụ của ngân hàng có một con hẻm nhỏ, cô đangmuốn quẹo vào thì có một tên cướp thất bại đang điên cuồng chạy rangoài, không cẩn thận đụng phải cô .

Tên cướp nhếch nhác đứnglên, phát hiện nhân viên ngân hàng cùng bảo vệ toàn bộ đang đuổi theo,dưới tình thế cấp bách hắn liền đem Khang Tư Mỹ từ trên mặt đất bắt lại, một tay vòng qua chiếc cổ của cô, một tay kia là đem lưỡi dao sắc béndí lên cái cổ trắng nõn của cô.

"Đừng tới đây, ai muốn tới đâytôi liền giết cô ta!" Tên cướp xem ra chừng 20 tuổi, ánh mắt kinh hoảng, lần đầu tiên cướp bóc liền thất bại, trong lòng hắn rất sợ hãi.

"Tư Mỹ!" Nhìn thấy con dao sáng loáng dí trên cổ trắng nõn của Khang Tư Mỹ, Thẩm Nghệ Dạ cả người căng thẳng, hắn chưa từng phải trải qua lo lắngnhư bây giờ, trong lòng như có lửa đốt.

Khang Tư Mỹ không nghĩtới mình sẽ bị tên cướp kèm hai bên, lưỡi dao lạnh như băng để trên cổcủa cô, thoáng chốc máu toàn thân cũng ngưng lại, tràn ngập sợ hãi.

Lúc này người dân vây xem càng ngày càng nhiều, bảo vệ cùng cảnh sát chạytới vây quanh tên cướp, những người này ép càng chặt, tâm tình tên cướpcàng thêm không ổn định, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, trên mặt gân xanh nổi lên, tay run rẩy cũng bởi vì khẩn trương quá độ, khiến cho đầu daokhông tự chủ đi phía trước một chút, lập tức có máu đỏ tươi chảy ra từlàn da trắng nõn.

Nhưng lúc này cảnh sát lại coi thường an nguycủa con tim, cầm súng từng bước tiến vào, làm như vậy càng khiến têncướp khủng hoảng, nhìn thấy tình hình này Thẩm Nghệ Dạ không thể khôngvội vàng lên tiếng.

"Các anh tất cả đều đứng lại cho tôi, khôngnhìn thấy con tin đã bị thương tổn rồi sao?" Thẩm Nghệ Dạ hướng về phíacảnh sát lớn tiếng gầm thét. Họ không phải là cảnh sát bảo vệ nhân dânsao, chẳng lẽ không biết chọc giận tên cướp sẽ khiến con tim lâm vàohoàn cảnh nguy hiểm hay sao?

Nghe có người quát như vậy, mấy người bảo vệ cùng cảnh sát quả thật dừng lại động tác, dù sao cứu ra con tin mới là trọng điểm.

Mà tên cướp cũng bởi vì nghe Thẩm Nghệ Dạ quát như vậy , tâm tình rõ ràng hòa hoãn xuống.

Thẩm Nghệ Dạ biết muốn dựa vào những tên cảnh sát này thì không thể đảm bảoan nguy cho Khang Tư Mỹ, da thịt bị thương sợ rằng không thể tránh được, hắn biết khi một người bị bức bách đến cực điểm, chỉ cần bị một chútxíu kích động sẽ không cách nào khống chế bản thân, hắn hiểu đạo lý bứtdây động rừng, cho nên càng không thể hy vọng để cho cảnh sát giải quyết vấn đề cấp bách này.

Hắn bước đến rất cẩn thận nhẹ nhàng, tựanhư sợ thức tỉnh con mèo đang ngủ say, không để cho tâm tình tên cướp bị kích động, hắn có ý đồ như một người anh trai luôn giang rộng hai cánhtay, bất kể em trai mình phạm phải tội lớn ngập trời cũng nguyện ý chấpnhận hắn, dùng tình cảm chân thành tới cảm hóa, giúp hắn từ trong tuyệtcảnh tìm được một tia ánh sáng trên con đường mới.

"Cậu không cần phải khẩn trương như vậy, thả lỏng, có muốn hay không hút điếu thuốc,chúng ta hàn huyên một chút cậu cảm thấy thế nào?" Hắn tràn ra nụ cườiđẹp như ánh sáng mặt trời, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc châm lửa,còn thân hơn tự đưa tới trước mặt hắn.

Tên cướp bị làm cho hồ đồ, tên đàn ông này đầu óc có phải có vấn đề hay không? Hắn là cướp, mỗingười nhìn đến hắn cũng muốn đè hắn trên mặt đất đạp hắn mấy cái, nào có người như hắn vậy , còn đốt thuốc cho hắn hút?

Tên cướp vẫnkhông dám động, cho đến khi Thẩm Nghệ Dạ mở miệng, "Đừng sợ, đây chínhlà thuốc lá nhập khẩu ở Đài Loan không mua được đâu, là anh mới có đó!"

Bị hắn liên tiếp dùng hành vi lương thiện đả động, tên cướp rốt cuộc tháotrừ lòng phòng bị, hắn đưa tay đã phát run ra đem điếu thuốc từ trongtay Thẩm Nghệ Dạ nhận lấy.

Đưa lên miệng hút một hơi thật dài,quả nhiên toàn thân thoải mái, tay của hắn thôi run rẩy, ánh mắt dầnbiến mất sự kích động, lúc này mới khiến Thẩm Nghệ Dạ tạm thời thở phàonhẹ nhõm.

Một bên toàn bộ cảnh sát đều nhìn đến choáng váng.

" Xem ra tuổi vẫn còn rất trẻ, học sinh cấp ba đúng không!" Thẩm Nghệ Dạcố làm nhẹ nhõm, nhưng hai mắt của hắn vẫn âm thầm chú ý đến con dao sắc bén đang đặt trên cổ Khang Tư Mỹ, chỉ sợ nếu nó hơi cắt vào một chútxíu, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Tên cướp gật đầu, nước mắt đã chứa ở trong hốc mắt, tựa hồ có khổ tâm khó nói ra được, mới cóthể để cho hắn đi đến bước đường cùng này.

"Mới đầu hai mươi, làm sao thiếu tiền như vậy? Cần công việc sao? Nếu như không có có thể đếncông ty tôi, tôi sẽ giúp cậu an bài một công việc, đây là danh thiếp của tôi, lúc nào cậu cũng có thể tới tìm tôi." Thẩm Nghệ Dạ đem danh thiếpđưa tới tay của tên cướp, lúc này một bên có vị cảnh sát muốn xông lênbắt tên cướp, liền tính toán tập kích từ sau lương tên cướp, không ngờlại bị đối phương phát giác, thật vất vả mới trấn an tốt, giờ lại khiếnhắn kích động.

"Tránh ra, đừng tới đây, tới nữa tôi liền giết cô gái này!"

Tình thế lần nữa lâm vào khẩn trương, Thẩm Nghệ Dạ cố nén kích động muốngiết người, hướng về phía tên cảnh sát kia mở miệng "Cút ngay!"

Khí thế hùng hậu khiến vị cảnh sát kia lập tức lui về phía sau, lúc này chỉ có Thẩm Nghệ Dạ là đứng gần tên cướp nhất.

"Phó. . . . . . Phó Tổng Giám Đốc, anh. . . . . . anh chớ xen vào chuyện củatôi, ngộ nhỡ anh. . . . . . bị thương, tôi thật không đảm đương nổi a. . . . . ." Mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng Khang Tư Mỹ vẫn ngànvạn lần không muốn hắn bị thương, nếu là bởi vì cứu cô mà hại hắn bịthương, cô sẽ tự trách, đau lòng đến chết.

Phó Tổng Giám Đốc?

Tên cướp nhìn danh thiếp một chút, quả nhiên nhìn thấy chức danh của hắn.

Hắn vừa nhìn hết danh thiếp lập tức kích động nói: "Tiên sinh, ngươi có thể hay không cho tôi mượn trước hai mươi vạn? Mẹ tôi phẫu thuật cần tiềngấp, còn có em trai, em gái tôi đã đến lúc đóng học phí, tôi lại khôngcó công việc, chúng tôi cả nhà cũng không có cơm để ăn. . . . . ." Tuổicòn trẻ, gương mặt ngây thơ còn tản ra khí tức thanh xuân, chỉ là ở vừanhắc tới hoàn cảnh không may trong nhà thì lại gào khóc lên.

Thẩm Nghệ Dạ không nói hai lời lập tức gật đầu "cậu chỉ cần thả người ra,cậu yên tâm, tôi sẽ mời luật sư giúp cậu, còn có thể bảo đảm chăm sócthật tốt người nhà của cậu, điểm này cậu không phải lo lắng."

"Là thật sao?"

"Nơi này dân chúng có thể làm chứng, xin cậu tin tưởng tôi, tôi không cầnthiết phải lừa cậu." Thẩm Nghệ Dạ mặt thành khẩn, những câu nói này cũng nghe ra được thành ý của hắn, rốt cuộc cũng để cho tên cướp từ từ thulưỡi dao sắc bén trên cổ Khang Tư Mỹ hạ xuống.

Cảnh sát xem thời cơ đã đến, liền xông lên phía trước đem tên cướp nhanh chóng chế phục.

"Các anh không cần đánh hắn, hắn còn là đứa trẻ, suy nghĩ còn chưa chínchắn, hắn là bị bất đắc dĩ đấy!" Khang Tư Mỹ nhìn mấy cảnh sát động tácthô bạo, không nhịn được đối với bọn họ rống lớn gọi.

Thẩm NghệDạ trước tiên vọt tới bên người cô, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng đặt tạitrên cổ cô:"Có đau hay không? Trước cùng anh đến bệnh viện, cho bác sĩkiểm tra băng bó trị liệu."

"Nhưng mà hắn. . . . . ." cô nhìn tên cướp lúc bị đưa lên xe cảnh sát còn không ngừng quay đầu lại nhìn bọnhọ, có lẽ hắn sợ mấy lời mới vừa nói của Thẩm Nghệ Dạ chỉ là lừa gạthắn, căn bản cũng không phải là có lòng trợ giúp hắn.

Nhìn ratrong lòng cô không an, Thẩm Nghệ Dạ ba bước cũng làm hai bước, trướckhi tên cướp bị đưa lên xe cảnh sát cầm thật chặt hai tay của hắn.

"Một lát nữa tôi sẽ nhờ Đinh tiên sinh đến đồn cảnh sát để giúp cậu, nghĩbiện pháp chỉ để cho cậu đóng bảo lãnh, chỉ cần cậu có thể đáp ứng tôi,về sau hảo hảo làm người, mẹ cậu cùng em trai, em gái cậu tôi đều sẽchăm sóc thích đáng, mà cậu cũng nên phối hợp với cảnh sát, đừng làm khó dễ bọn họ, nghe rõ chưa?"

Những lời này tựa như Định Tâm Hoàn ( thuốc an thần ), khiến tên cướp trẻ tuổi rốt cuộc lộ ra nụ cười thanh xuân.

"Vâng, cảm ơn anh, về sau tôi nhất định sẽ hảo hảo làm người!" Hắn tin tưởngThẩm Nghệ Dạ, lúc này mới ngồi vào trong xe cảnh sát.

Xe cảnh sát nhanh chóng rời đi, đám người vây quanh cũng tản đi, Thẩm Nghệ Dạ mangtheo Khang Tư Mỹ đi tới bệnh viện để bác sĩ kiểm tra.

Thật may là không có gì đáng ngại, chỉ là trên da có vết thương nhỏ, trừ bôi thuốc, không tới một giờ rất nhanh liền băng bó kỹ rời đi.

*** *********************

Bất kể Thẩm Nghệ Dạ hỏi thế nào, Khang Tư Mỹ chỉ nói lảng sang chuyện khác, hoàn toàn không cho hắn câu trả lời chắc chắn, ở trong xe, hai ngườingồi ở ghế sau, bối rối suy nghĩ khiến cho lòng của cô như trôi vào hưkhông.

"Tốt lắm, nếu em không muốn nói, anh cũng không miễncưỡng, em đừng quên chiều mai hai giờ có show thời trang ở khách sạnKhải Đăng, nếu như có thể em nên đến trước." Khi đến quán trọ Ma Tướcthì Thẩm Nghệ Dạ buông tha không hỏi nữa, trực tiếp nói sang chuyệnkhác.

"Em. . . . . ."

"Nhớ mặc vào áo len cao cổ, tránhcho vết thương lộ ra bên ngoài lây vi khuẩn, hai ngày nữa anh sẽ dẫn emđi thay thuốc." Nói xong hắn nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn, hắnkhông nói gì thêm nữa nhìn thẳng về phía trước.

Xuống xe Khang Tư Mỹ nhìn gò má của hắn, cô biết mình đã đả thương tim của hắn, nhưng đólà bởi vì cô không biết nên như thế nào mở miệng, cô rất muốn nói thật,nhưng là cô không có dũng khí.

Đi vào quán trọ Ma Tước, dì Vũcùng Phan Đình đã sớm ở nhà chờ đã lâu, họ vừa nhìn thấy cô liền lập tức xông lên vây quanh cô hỏi: "Mới vừa trong tin tức có lên sóng trựctiếp, cái đó Thẩm Nghệ Dạ thật là thần dũng, hắn thế nhưng có thể đơnđộc một người liền đem cậu từ tay tên cướp cứu đi, mà mới vừa các cậu đi nơi nào? Cậu có hay không đáp ứng cùng hắn lui tới? Hắn là một nam nhân có điều kiện tốt như vậy, ngàn vạn lần không nên buông tha a!"

"Cậu là thế nào? Đối phương có tiền như vậy. Cậu làm sao vậy, xảy ra vấn đềgì sao?" Phan Đình đi theo phía sau cô không ngừng nói.

Khang Tư Mỹ không để ý đến họ đi thẳng lên lầu.

Họ đâu có biết nói và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ban đầu thềson sắt nói muốn câu con rùa vàng, sau đó là có thể sống một cuộc sốngcủa một phu nhân có tiền, hôm nay rùa vàng đã có, tuy nhiên nếu đến vớiThẩm Nghệ Dạ với ý đồ đó sẽ khiến cô có cảm giác tội lỗi, bởi vì cô thật lòng thích hắn.

Cô nằm lỳ ở trên giường, mặc dù trong đầu rốinhư tơ vò, nhưng có lẽ là do cô quá mệt mỏi mà vô tình ngủ thiếp đi, cho đến bữa ăn tối có người gõ cửa, cô vô tri vô giác bật dậy ngồi yên tạimép giường, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm của thím Yến --

"Tư Mỹ, ăn cơm, ta đã bưng bữa tối lên giúp cháu, cháu nhanh mở cửa, tay của ta mỏi chết được!"

Vừa nghĩ tới thím Yến mang thức ăn cho cô mà phải đợi ngoài cửa, cô không dám chần chờ nhanh đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, liền thấy trên trán thím Yến đổ mồ hôi.

" Thím Yến, cháu nếu là đói bụng sẽ tự xuống dưới lầu ăn, phiền toái thím bưng đến lầu ba cháu thực sự rất áy náy." Khang Tư Mỹ nhận lấy khaycơm, liền nhìn thấy rau xanh xào trông rất ngon miệng, không khỏi độnglòng, không có khẩu vị cũng sẽ biến có được khẩu vị.

Thím Yến mởmiệng thật to thở hổn hển một hơi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, "Cháunghĩ muốn gạt người sao, cho rằng thím Yến này chưa trải qua tình yêu,không biết được cảm giác bị tắc nghẽn trong tình cảm, cái đó liền giốngnhư dạ dày của con gà con, nhỏ như vậy ngay cả một hạt cơm cũng khó khăn mới nuốt xuống được."

" Thím Yến, thím nếu biết cháu ngay cả một hạt cơm cũng nuốt không nổi, thím còn bưng đồ ăn đi lên?"

"Người là sắt, cơm làthép, cháu muốn học Lâm Đại Ngọc à? Nơi này là nhà trọ Ma Tước, khôngphải đại quan viên, cháu nếu thật là người đa sầu đa cảm, ta phải nóicho cháu một câu nói thật lòng , trừ thím Yến ta ra, sẽ không có ai đồng tình với cháu đâu ." Thím Yến nói giống như bà cũng là bất đắc dĩ vậy.

Cô á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ quán trọ Ma Tước người nào cũng máu lạnh vô tình sao? Bằng không thím Yến tại sao phải nói như vậy?

"Cháu không tin có phải hay không, vậy ta nói cho cháu, bởi vì mọi người đềurất bận, vả lại chuyện của cháu nhìn một cái cũng biết là để tâm vàochuyện vụn vặt, đáp án căn bản đơn giản đã sáng tỏ, vừa nghĩ liền thông, không cần người ngoài nhắc nhở, chỉ cần chính ngươi quẹo một cái, lượnmột vòng, là có thể rất dễ dàng đi ra." Thím Yến lắc đầu một cái. Ai,cái gì gọi là lo sợ không đâu, giống như Tư Mỹ vậy.

"Vậy thím tại sao còn muốn đem thức ăn bưng lên cho cháu?"

"Cháu đã nộp tiền ăn, cho nên ta mang phần ăn của cháu lên. Bây giờ thời đạinào rồi, vẫn còn bởi vì vấn đề tình cảm làm cho mình cơm nuốt khôngtrôi, trên đời này còn có rất nhiều chuyện chờ cháu đi làm, không nênđem thời gian hao phí như vậy." Thím Yến mở hai mắt tròn vo nhìn thẳngcô." Chuyện của cháu ta ít nhiều gì cũng nghe nói qua, cháu nha đầu ngốc này, nếu như đã biết rõ đối phương yêu cháu, cháu nên vứt bỏ ý niệm sai lầm của quá khứ, từ giờ khắc này chỉ tập trung vào một chuyện, như vậylà được rồi, một mực vòng vo đối với mình có ích lợi gì? Sẽ chỉ làm mình không ngừng phiền não. Ai, sao mọi người suy nghĩ lại cố chấp như thế,thế nào mà xã hội càng tiến bộ, mọi người đầu óc lại càng không hiểuđược biến báo đây?"

Đem thức ăn đặt trên bàn trà nhỏ, thím Yếnkhông muốn nói thêm gì nữa, bà đi ra ngoài, khi đi tới cửa vẫn khôngquên quay đầu lại nói: "Suy nghĩ thoáng một chút, đừng đem đầu óc đóngbăng ở một chỗ, nếu như còn không nghĩ ra được, liền chứng tỏ cháu máulên não quá chậm, cháu nên đem bữa ăn tối dinh dưỡng này ăn hết đi, tabảo đảm cháu có thể lập tức nghĩ thông suốt."

Bữa tối dinh dưỡng?

Đây là ăn no rồi tâm tình sẽ sảng khoái, hơn nữa có thể tăng sức hoạt độngcủa não bộ, sử dụng nhiều loại rau quả tươi nhiều màu sắc, chất dinhdưỡng của nó sẽ khiến máu trong thân thể lưu thông, các chất dinh dưỡngđó là một liều thuốc bổ cho cơ thể con người.

Ăn vào là có thể khiến đầu óc xoay chuyển linh hoạt hơn một chút sao?

Cầm lên chiếc đũa, Khang Tư Mỹ mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng ăn từngmiếng từng miếng thức ăn đã được đun nấu tỉ mỷ, toàn bộ ăn vào trongbụng.

Khi ăn hết thức ăn vào trong bụng, tinh thần dần dần khôiphục, không biết sao, giống như mạch điện bị đứt trong nháy mắt đã đượcnối, đầu tựa như bị kỳ đà cản mũi bỗng sáng cả lên.

Đúng vậy a,tại sao mình phải để ý đến động cơ trước kia, chỉ cần từ giờ khắc nàynguyện ý thay đổi, có lẽ sẽ không quá muộn mới đúng.

Chưa tới hai giờ chiều, mấy con đường quan trọng gần khách sạn Khải Đăng đều có đầyxe lớn, mấy tuyến đường chính bởi vì có một nhóm hoạt động kháng nghị (biểu tình ) đang diễn ra, cho nên đường hai chiều giờ phải chuyển thànhđường một chiều, khiến cho Khang Tư Mỹ đang muốn tiến vào khách sạnnhưng lại bị kẹt lại ở đám người đang biểu tình, vây kín cả bốn phía làm cách nào cũng không thể tiến vào khách sạn được.

Trong lòng côđang buồn bực rốt cục hôm nay là ngày tốt lành gì, thế nào mà khắp nơiđều có người hoạt động biểu tình, chẳng lẽ là hoạt động biểu tình cũngphải chọn ngày tốt thì hoạt động mới có hiệu quả sao?

Mắt thấyshow biểu diễn thời trang đã sắp diễn ra đến nơi, nhưng xe của cô vẫngiống như là bị nước chặn làm cách nào cũng không nhúc nhích được, khiến cho tế bào não của Khang Tư Mỹ chết vài trăm, đang lo thì điện thoại di động vang không ngừng.

"Tiểu thư, em có thể hay không nhanh mộtchút, em cho là em đang tham gia Giải Kim Mã, đang chuẩn bị đi trên thảm đỏ sao? Em có biết hay không em họ chị bây giờ sắc mặt đang đen lại kìa , em mà không nhanh lên một chút chị xem chúng ta liền chuẩn bị cùngnhau hồi hương làm nông dân đi!" Trái tim Đoạn Tử Yên cơ hồ muốn ngừngđập, muốn sau khi phần phát biểu xong sẽ giới thiệu hai nhà thiết kế cho Khang Tư Mỹ, ai biết được đến bây giờ còn chưa có nhìn thấy bóng ngườicủa cô.

"Em cũng không biết hôm nay tại sao giao thông lại tắcnghẽn như vậy, chị có biết hôm nay chung quanh đây có một buổi biểu tình không?" Cô nóng lòng hỏi.

"Biết a, em không có xem tin tức sao?Quản chế phạm vi chỉ có ở cửa chính của khách sạn thôi, em có thể đivòng qua con hẻm phía bắc vòng ra cửa sau của khách sạn. Mau, thừa dịpem họ chị mặt của còn chưa có biến thành bao công, em nhanh tới đây, chị sắp không ngăn được!" Đoạn Tử Yên giọng điệu cấp bách giống như lửa đốt tới mông đến nơi, gấp đến độ cô nhảy cả lên.

"Được, em hiểu rồi, mười phút nữa, em lập tức đến." Nhấn xuống nút ngắt cuộc gọi, Khang TưMỹ nói với tài xế: "Quay về, đi vòng qua phố Thiên Tân, con hẻm thứ nhất quẹo phải đi vào là được."

"Quay về? Không được ah..., đường đó chỉ có xe buýt chuyên dụng mới được đi. . . . . ."

Không đợi hắn nói xong, cô lập tức lấy ra ba ngàn đồng nhét vào tay tài xế."Được rồi đây là tiền phạt, anh mau đi đi!"

Quả nhiên là có tiền có thể ma xui quỷ khiến, nhìn số tiền, tài xế rốt cuộc gật đầu đáp ứng.