Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 43: Ảnh cưới



Phía dưới tủ kính, một tấm ảnh cưới tuyệt đẹp đứng lẳng lặng ở đó.

Chú rể ôn tồn nho nhã, hào hoa phong nhã; Cô dâu ôn nhu động lòng người, điềm đạm đáng yêu!

Thực là một đôi trời đất tạo nên đâu!

"Ha ha ha a..." Khóe miệng Hàn Mộ phát ra tiếng cười cay đắng.

Chú rể trong tấm ảnh kia sao mà quen thuộc đối với cô vậy! Chú rể kia là của cô, là anh Bằng của cô!

Sáu năm rồi, ở trong đầu của cô vẫn luôn tồn tại hình bóng của người này.

Sự yêu thương của anh, dịu dàng của anh, anh đối với cô đặc biệt giữ gìn...

Sáu năm trước, cô cố ý rời đi. Cho nên, bây giờ cô phải thấy kết quả này sao sao?

Anh Bằng của cô muốn kết hôn! Đáng tiếc...

Đáng tiếc cô dâu không phải cô! Cuối cùng là trốn không thoát vận mệnh sáu năm trước...

Là cô thất ước rồi !

Hàn Mộ siết chặt hai nắm tay, ngay cả móng cấm vào lòng bàn tay làm cho đau đớn cũng không nhận ra được.

"Anh Bằng, Tiểu Mộ nên nói gì đây?" Hàn Mộ ngửa ra sau, dựa vào ở trên lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền.

"Tít, tít..."

Phía sau xe truyền đến tiếng kèn chói tai khiến Hàn Mộ đang ngẫn ngơ bình tĩnh

"Coi như hết!" Hàn Mộ u uất mà lắc đầu. Rốt cuộc là do mình thất ước trước, sao cô có thể trách anh Bằng.

Anh ta đã làm nhiều việc vì mình, không cần phải đến ngay cả hạnh phúc của bản thân cũng đem ra cho mình

Anh Bằng anh phải có hạnh phúc thuộc về mình.

Xem, xem ra nụ cười của anh trên ảnh cưới rất hạnh phúc. Bàn tay kia đã từng nắm lấy tay của cô đang vòng qua ôm cái eo nhỏ nhắn của cô dâu. Chắc anh rất yêu cô dâu?

"Ở đâu là chắc?" Hàn Mộ cười cay đắng, "Anh nhất định rất yêu cô ta.”

Anh Bằng, anh nhất định phải hạnh phúc, phải thật hạnh phúc!

Tay dùng hết sức nắm tay lái, quay đầu, chậm rãi lái xe đi ra ngoài.

Bọn họ đều có cùng một hạnh phúc. Đợi chuyện bên này của cô xong xuôi, cô sẽ mang theo người nhà của cô rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn...

Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ. Cô cùng với thành phố A không có bất cứ mối quan hệ nào nữa.

"Hiện tại, đi đón ba trước!" Hàn Mộ nở nụ cười. Giống như đã nghĩ thông suốt, trong nội tâm không còn bị vây lấy khổ sở nữa…

☆, , chúng ta về nhà

"Ba..." Hàn Mộ nắm cánh tay Hàn Đào, nước mắt đã lắp đầy khuôn mặt nhỏ .

Sáu năm trước, có lẽ cô đã quên đi mùi vị của nước mắt. Thì ra, nước mắt vẫn đau khổ chua chat như vậy, khổ đến tận đáy lòng cô.

"Ba, thực xin lỗi."

Ngoại trừ lời xin lỗi, Hàn Mộ đã không biết mình nên nói cái gì, có thể làm cái gì.

Nhìn tóc mai hai bên của Hàn Đào đã điểm trắng, khuôn mặt già nua mang theo hai con mắt đục ngầy. Nước mắt Hàm Mộ một lần nữa rơi ra, chảy xuống khóe miệng.

"Ba, khổ cho ba rồi!"

"Tiểu Mộ!" Hàn Đào có chút kích động. Ông thật sự không ngờ sinh thời còn có cơ hội ra tù, còn có thể có cơ hội nhìn thấy con gái của mình.

"Ba..." Hàn Mộ nhào vào trong ngực Hàn Đào, giống như đứa bé khóc rống lên.

"Tiểu Mộ, mắt con khỏi rồi sao?" Hai mắt đục ngầu của Hàn Đào sáng elen. Thật sự tốt rồi, tốt quá rồi...

Đôi mắt Tiểu Mộ xinh đẹp như vậy, bình thường như sao trên trời, bây giờ đã khôi phục không còn khuyết điểm rồi!

"Tốt rồi, tốt rồi!" Hàn mộ liều mạng gật đầu, "Ba, tất cả đều tốt!"

"Tốt là tốt rồi..." Bàn tay mang theo đầy vết chai sần lau nước mắt trên mặt Hàn Mộ, "Đứa ngốc, đừng khóc, ba bây giờ rất tốt!"

Đời này việc làm ông thỏa mản nhất là có thể gặp lại người thân của ông!

"Ba, ba yên tâm, ba chịu khổ sẽ được đền đáp!" Khóe miệng Hàn Mộ mỉm cười nói, nhất định sẽ không oan uổng. Những khổ ải này, những thứ đau đớn này, những thứ tội lỗi này, cô nhất định để trả lại gấp đôi...

"Ai..." Hàn Đào khẽ thở dài. Là lỗi sai của ông!

Nếu như ông không cưới Hương Ngôn, ông sẽ không bị liên lụy bỏ tù, cũng sẽ không làm liên lụy đến côn gái của ông.

Cũng may, cũng may Tiểu Mộ của ông không sao... Hắn đã sắp không dậy nổi rồi, không thể làm tổn thương đến con của ông!

"Tiểu Mộ, Tiểu Phong nó có khỏe không?" Hàn Đào nhìn Hàn mộ.

"Tiểu Phong!" Trái timHàn Mộ mỉm cười nói, có chút khó thở.

"Làm sao vậy, Tiểu Mộ?" Hàn Đào khẽ chau mày.

"Không sao, Tiểu Phong nó rất tốt!" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, cô làm sao có thể nói với ba chuyện tiểu Phong biến mất được, cô không tìm được nó, đã tìm rất lâu rồi!

"Không sao là tốt rồi!" Hàn Đào gật đầu.

"Ba, chúng ta về nhà đi!" Hàn Mộ ôm lấy bả vai Hàn Đào, "Về nhà!"

"Được!"

"Tiểu Mộ..."