Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 192



Lúc này, bên cửa cũng truyền đến một hồi tiếng hút khí không thể tưởng tượng nổi, "Tại sao lại có thể như vậy......"

Y Sâm ngừng động tác của mình lại, thu hồi quả đấm sắp vung đến trên mặt Liệp Ưng, có chút ngơ ngác nhìn ba người đứng ở cửa.

Không biết từ lúc nào ba người Ninh Doãn Ngân, Hàn Mộ, Ninh Khuynh Thược đã đứng ở cửa, cùng nhau nhìn một màn đang xảy ra trong tiền sảnh.

Dễ hiểu, tiếng động vừa rồi chính là do ba người bọn họ phát ra.

Trong giọng nói mang theo khiếp sợ, dfienddn lieqiudoon không thể tin được, còn có một loại tình cảm đan xen lẫn lộn.

Y Sâm hung hăng nhíu mày.

Bọn họ trở về lúc nào?

Ba người bọn họ đã đứng ở cửa bao lâu?

Cảm giác say quậy một hồi như vậy, nhất thời lại tỉnh đi bảy tám phần.

Bây giờ hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh, phải nói, cũng không thể không tỉnh táo!

Đầu hơi cúi xuống, trong ánh mắt Y Sâm không khỏi hiện lên chút phiền muộn.

Tại sao hắn có thể tựu tùy tiện mượn rượu điên khùng như vậy?

Hắn đúng là đáng chết!

Chẳng những hoài nghi anh em tốt của hắn, còn bắt đầu động thủ với Liệp Ưng!

Hắn thậm chí......

Hắn thậm chí còn động thủ đánh Thanh Lưu!

Hai quyền cứ như vậy không chút lưu tình đánh vào trên mặt Thanh Lưu.

Hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Thanh Lưu có chút bầm tím, trong lòng áy náy giống như thủy triều, trào lên, nhất thời chôn vùi hắn, hoàn toàn triệt để.

Cúi đầu, quả đấm đã mất đi ý thức, có chút cảm giác tê liệt.

Thanh Lưu hắn cũng vì tốt cho Tiểu Thất!

Bởi vì chỉ có xóa đi đoạn ký ức không chịu nổi cho Tiểu Thất, dieendaanleequuydonn Tiểu Thất mới có thể quên đi, Tiểu Thất mới có thể sống sót, Tiểu Thất mới có thể sống tốt!

Hắn đột nhiên phát hiện, hắn thật sự rất đáng chết......

Nắm chặt quả đấm, tức giận đánh vào đáy lòng, nhịn xuống sự phẫn nộ trong lòng bản thân đối với mình.

Tại sao hắn có thể nghi ngờ Thanh Lưu?

Đây không chỉ nghi ngờ y thuật của Thanh Lưu, càng nghi ngờ nhân phẩm của hắn.

Bọn họ còn có thể tiếp tục làm anh em sao?

Bọn họ còn có thể có thể tiếp tục giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau sao?

Thanh Lưu còn có thể cần người anh em này sao?

Một người anh em bất trị như hắn......

Làm thương tổn Tiểu Thất, lại hung hăng, bất kể hậu quả đánh Thanh Lưu!

Ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất hiện giờ đang đối diện với hắn.

Lúc này, vẻ lo lắng lộ ra trên mặt Tiểu Thất không thể nghi ngờ.

Dĩ nhiên, sự lo lắng là lo lắng cho Thanh Lưu.

Cô ấy đang lo lắng nhìn vết tím bầm trên mặt Thanh Lưu, tay nhè nhẹ lau chùi vết máu trên khóe miệng hắn.

Nhưng, người cô ấy lo lắng cũng không phải hắn!

Mà hiện tại bên cạnh cô ấy là Thanh Lưu!

Trong lòng Y Sâm tràn đầy khổ sở, hơi ngẩng đầu, nhắm lại sự đau đớn trong mắt mình.

Chỉ là, trong lòng đau đớn thật sự một hồi liên tiếp một hồi truyền đến!

Nhìn Thanh Lưu và Tiểu Thất, bọn họ thoạt nhìn giống như một đôi trai tài gái sắc trời sinh!

Hắn, Y Sâm không xứng với Tiểu Thất, d,0dylq.d cũng không xứng nữa rồi!

Cho nên nói......

Hắn cứ hoàn toàn buông tay như vậy sao?

Buông tay Tiểu Thất?

Chỉ cần hắn buông tay Tiểu Thất, hắn có thể giải thoát sao?

Tiểu Thất có thể cứ như vậy hạnh phúc sao?

Hắn không biết, hắn thật sự không biết......

Phải lựa chọn thế nào mới đều tốt cho hai bên?

Làm sao đây?

Phải làm sao?

Mặt nạ của Liệp Ưng đã bị quăng xuống đất, gần như bị một quyền của Y Sâm làm cho nát bấy.

Nếu như muốn nhặt lên mang lại thì không thể được rồi!

Khuôn mặt của cậu cũng đã hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người.

Hàn Mộ khiếp sợ nhìn Liệp Ưng cách đó không xa, cả người đột nhiên cứng đờ.

Đưa tay, Hàn Mộ lôi kéo tay Ninh Doãn Ngân thật chặt, "Ninh Nhị, anh...... anh có thể nói cho em biết...... đây, đây đã xảy ra chuyện gì vậy? di@en*dyan(lee^qu.donnn) Không phải mắt em già rồi chứ, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

Tại sao cô nhìn thấy gương mặt giống Thược Thược của cô như đúc?

Mà duy nhất một điểm không giống chính là, Thược Thược là nữ, trên mặt luôn mang theo sự ấm áp.

Mà cậu ấy, trên mặt Liệp Ưng luôn mang theo một cỗ cương nghị.

Nhưng, cô thật không có hoa mắt, cũng không có đang nằm mơ!

Hàn Mộ ngắt thử thịt trên mu bàn tay, "Ai u...... đau!"

Một tiếng kêu đau này thật sự xác nhận không phải cô đang ở trong mơ!

Dáng dấp của Thược Thược gần giống cậu ấy y như đúc!

"Mắt em không già." Ninh Doãn Ngân lắc đầu, nhìn Liệp Ưng.

"À?" Giọng Hàn Mộ có chút mê mang, "Đến cuối cùng đã xay ra chuyện gì?"

"Anh còn muốn hỏi em đây? Anh nói nè tiểu Mộ, em có thể nói cho anh biết, đến cuối cùng...... đến cuối cùng em sinh mấy vậy?" Ninh Doãn Ngân nâng trán, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Chuyện này là sao vậy?

Ninh Doãn Ngân cúi đầu, nhìn bụng bằng phẳng của Hàn Mộ!

Trong bụng bà xã nhà hắn, thật có hai đứa con chui ra sao?

Hay là, lúc trước hắn thật sự trồng hai hạt mầm trong bụng của cô?

"Một?" Hàn Mộ nhăn mày thành một đoàn, dienndnle,qu.y don lắc đầu, cười còn khó nhìn hơn khóc, "Em cũng không biết!"

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô thật sự không biết!

Ai có thể tới nói cho cô biết đi!

Chính cô cũng muốn biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!

Thân thể của cô từ nhỏ đã vô cùng suy yếu, dinh dưỡng cơ thể không đầy đủ.

Hơn nữa lúc mang thai đứa bé, có một đoạn thời gian ba bữa cơm không no, bữa có bữa không.

Quan trọng hơn là, lúc Hàn Mộ sinh, đứa bé ở trong bụng của cô còn chưa đủ tháng.

Khi đó là sinh non!

Không chỉ sinh non, lúc ấy cô còn khó sinh.

Khi một đứa bé oa oa chào đời, cô hoàn toàn hôn mê, cũng không kịp hỏi là nam hay nữ càng không cần phải nói tới cô rốt cuộc sinh mấy!

Cô càng không biết, thì ra trong bụng của cô có hai hạt mầm!

Thì ra, cô đã mang thai hai sinh mệnh nhỏ đáng yêu, một đôi long phượng thai!

Ninh Doãn Ngân nhìn Hàn Mộ, lại nhìn Ninh Khuynh Thược đứng ngơ ngác, không nhúc nhích  ở bên cạnh Hàn Mộ, "Nếu không, tự tiểu Mộ em đi hỏi thử xem?"

Đột nhiên, Ninh Doãn Ngân có một loại kích động không muốn tiến lên một bước!

Thì ra, bọn họ rất có thể đã sinh một đôi long phượng thai!

Bà xã của hắn có thể đã sinh cho hắn một đôi bảo bảo long phượng!

"Ninh Nhị, anh kích động không?" Ánh mắt của Hàn Mộ nhìn Liệp Ưng, không nhúc nhích, không chút nào muốn dời tầm mắt của mình sang chỗ khác, Dieenndkdan/leeequhydonnn "Em cũng không biết tại sao, cuối cùng em cảm thấy tim vẫn đập không ngừng. Em...... em chính là không dám đi hỏi!"

Kể từ lần đầu tiên gặp Liệp Ưng, trong lòng của cô đã sinh ra một cỗ cảm giác hết sức thân thiết.

Loại cảm giác không chút nào khiến cô cảm thấy ghét!

Ngược lại, cô thậm chí cảm thấy rất thân thiết ấm áp!

Cô thật sự thích người tên là Liệp Ưng từ trong lòng rồi!

Cô sợ, nếu như cô hỏi, mà đáp án không hoàn toàn như ý nguyện, cô sẽ đau lòng!

Cô càng sợ, sợ Liệp Ưng sẽ ghét hành vi của bọn họ!

"Vậy để anh hỏi?" Ninh Doãn Ngân cau mày, "Nếu như cậu ta nói...... cậu ta nói không?"

Có một Thược Thược, hắn đã thỏa mãn.

Loại thỏa mãn này là do bà xã thân yêu của hắn mang đến cho hắn!

Nhưng, nếu như Liệp Ưng cũng là con của hắn, như vậy đời này của hắn không phải thật quá tốt đẹp sao!

"Em cũng không biết." Hàn Mộ lắc đầu.

Có thể không nghĩ tới vấn đề như vậy không?

"Nếu không, chúng ta đi xét nghiệm DNA?"

Muốn lấy một sợi tóc của Liệp Ưng, dfienddn lieqiudoon hắn cảm thấy vẫn dễ như trở bàn tay.

"Không cần!" Hàn Mộ lắc đầu lần nữa.

Cô muốn chính miệng nghe Liệp Ưng nói.

Là đúng, cô tất nhiên rất vui mừng, rất hưng phấn!

Nếu như không phải, cô cũng hết hi vọng!

"Anh đi hỏi đi!" Hàn Mộ đưa tay đẩy Ninh Doãn Ngân tới trước, trong lòng có chút lo lắng, lại mang theo chút kích động.

Loại cảm giác muốn biết rồi lại không dám biết thật sự không tốt!

Ninh Doãn Ngân không đứng vững, bị Hàn Mộ cho đẩy ra.

Đứng ở trước mặt Liệp Ưng, nhưng mà cảm xúc trên mặt lại làm cho người ta không mảy may nhìn ra.

Hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Liệp Ưng.

Thoạt nhìn Liệp Ưng đã có chiều cao của đứa bé mười tuổi, sự lạnh lùng trên mặt khiến cả người cậu nhiều thêm một phần trưởng thành.

Không thể không nói, cẩn thận nhìn Liệp Ưng, cậu ấy vẫn có chút tương tự hắn, giống nhất là đôi môi mỏng.

"Tên của cậu...... cậu thật sự tên Liệp Ưng?" dinendian.lơqid]on Ninh Doãn Ngân nhìn Liệp Ưng, giọng điệu chậm rãi, nhưng cũng gằn từng chữ một.

Liệp Ưng ngẩng mặt lên, khiến Ninh Doãn Ngân nhìn càng thêm rõ ràng.

Liệp Ưng không nói gì, chỉ nhìn ba người trước mắt.

Trên mặt Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ lộ sự khiếp sợ, còn có sự phức tạp trên mặt Ninh Khuynh Thược mà từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu nào.

Không khí trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh lại, nhưng lại không ai bỏ sót sự khẩn trương trên mặt Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ.

"Không." Liệp Ưng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, "Liệp Ưng chỉ là danh hiệu của con mà thôi!"

Cho tới nay, cậu cũng rất muốn có một cái tên thuộc về mình.

Liệp Ưng là danh hiệu của cậu, danh hiệu ở trong tổ chức Đệ Nhất!

Tên?

Thược Thược tên Ninh Khuynh Thược, cái tên này là do Hàn Mộ đặt.

Cho nên trong lòng bản thân cậu cũng âm thầm đặt cho mình một cái tên, là Ninh Khuynh Liệt.

"Vậy cha mẹ của cậu là ai?" Hàn Mộ tiến lên, kích động nhìn Liệp Ưng, "Nói cho cô biết, cha mẹ của cậu là ai?"

Hàn Mộ càng ngày càng xác định, da.nlze.qu;ydo/nn xác định Liệp Ưng này có khả năng là anh trai long phượng thai của Thược Thược, xác định nó là miếng thịt rớt xuống từ trên người cô.

"Cha mẹ của con......" Liệp Ưng đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, "Concó thể nói, suy nghĩ của hai người, chính là sự thật!"

Suy nghĩ của hai người chính là sự thật......

Một câu nói này không ngừng lẩn quẩn trong đầu Hàn Mộ, không biết bao nhiêu lần, thật lâu không chưa rời đi.

"Là thật?" Hàn Mộ che kín miệng của mình, ngơ ngác nhìn Liệp Ưng, cảm xúc trong lòng cũng sớm đã nghiêng trời lệch đất rồi.

Thật sự là con của cô, thật sự là con của cô......

Hàn Mộ hít thật sâu thở ra, liều mạng nói với mình phải bình tĩnh.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Cô có thể ngửa mặt lên trời cười lớn hai tiếng sao?

Cám ơn ông trời, cảm tạ, cảm tạ Ninh Nhị tặng thêm cho cô một đứa con!

Hóa ra, Liệp Ưng thật sự là con của cô;

Hóa ra, một buổi tối gần bảy năm trước kia, Ninh Nhị đã để lại ở trong bụng của cô hai hạt mầm, một là Thược Thược, một là nó!

"Ninh Nhị!" Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân, dieendaanleequuydonn kích động giữ tay cô lại, vui mừng đến miệng cũng không cười được, "Ninh Nhị, là thật...... là thật đấy!"

Cho nên, hắn là đứa bé này đã sớm biết thân phận của mình sao?

Nó mới đến gần cô, mới có thể đến gần Thược Thược?

Trong lòng Hàn Mộ có chút sáng tỏ, cô không thể không hoài nghi, lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau cũng là do một tay tên tiểu tử này bày ra!

Ninh Doãn Ngân gật đầu, "Tiểu Mộ, nó không có lý do gạt chúng ta! Nó thật sự là con của chúng ta!"

Trên mặt Ninh Doãn Ngân chỉ có nụ cười, tựa hồ không có dao động quá lớn!

Thật ra, gương mặt của Liệp Ưng chính là bằng chứng!

Chỉ là trong lòng bọn họ muốn xác định lại một lần nữa mà thôi.

Hàn Mộ chạy chậm tới trước mặt Liệp Ưng, lập tức ôm nó vào trong ngực mình!

"Con của ta, đây là thật, đây là thật......"

Hoàn toàn có thể không cần đi nghiệm chứng DNA, không cần xác nhận cái gì cả.

Dù sao Hàn Mộ cô đã xác nhận, người này chính là miếng thịt rớt xuống trên người tô, xác nhận Liệp Ưng chính là con của cô!

Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hàn Mộ, an ủi cô.

Giờ khắc này tựa hồ có một chút ấm áp.

Trong tiền sảnh mọi người yên tĩnh nhìn một màn này.

Chỉ là, tựa hồ tất cả mọi người quá mức yên lặng, Die nd da nl e q uu ydo n nên không phát hiện Ninh Khuynh Thược không nói một câu nào vừa mới ở bên cạnh Ninh Doãn Ngân đã mang theo một chút ưu thương, lặng lẽ đi ra ngoài.