Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 187



"Vậy thì bây giờ nói thôi......"

Giọng Y Sâm đột nhiên vang lên ở phía sau.

Mấy người đang ngồi hơi sững sờ, xoay người, nhìn Y Sâm mang vẻ mặt không thay đổi.

Chu Tiêu nhăn mày, nhìn Y Sâm đi tới trước mặt bọn họ, trong lòng thầm kêu hỏng bét.

Giờ thì hay rồi. Không để người ta biết được, bây giờ lại biết hết rồi!

Liệp Ưng dựa vào ghế sa lon, lẳng lặng nhìn, một câu cũng không nói.

"Muốn nói cái gì, anh nói đi!" Y Sâm đi tới trước mặt Thanh Lưu, đứng ở phía trước hắn, giọng nói vẫn bình thản không dao động.

"Không phải anh đã nghe được rồi sao?" Thanh Lưu cười khổ.

Cậu ấy đã nghe được, mình còn cái gì để nói?

Nếu nghe được cũng tốt, dienndnle,qu.y don tránh để bản thân không biết làm sao để mở miệng nói mấy lời này. Những lời này, thật sự rất khó mở miệng!

"Tôi muốn nghe anh nói một lần!" Y Sâm nhìn Thanh Lưu, nói từng câu từng chữ.

Hóa ra......

Hóa ra Tiểu Thất mất trí nhớ chính là bởi vì người này?

"Ha ha......" Y Sâm đột nhiên bật cười, " Hóa ra, anh muốn Tiểu Thất quên tôi sao?"

Có phải Tiểu Thất quên đi hắn, Thanh Lưu mới có cơ hội ra tay, cậu ta mới có cơ hội đoạt được Tiểu Thất hay không?

Hắn phải nói thế nào?

Cảm tạ cậu ta, là cậu ta để Tiểu Thất quên đi đoạn kí ức không chịu nổi đó?

Hay là hận cậu ta?

Nếu không, sao Tiểu Thất lại quên mình? Làm sao lại quên?

"Anh khốn kiếp!" Y Sâm nắm cổ áo Thanh Lưu lên, dfienddn lieqiudoon đánh một quyền nặng nề lên trên mặt cậu ta.

Hắn thật sự muốn đánh chết một trong những người anh em của hắn trước mắt này!

Cậu ta thật sự là anh em tốt của Y Sâm hắn sao?

"Y Sâm, anh mau dừng tay." Chu Tiêu lập tức ngăn cản Y Sâm.

Y Sâm đã đấm hai quyền lên trên mặt Thanh Lưu, hai vết thương rõ ràng đã hiện rõ trên gương mặt anh tuấn của cậu ta, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến gương mặt điển trai của cậu ta chút nào.

Thanh Lưu khẽ mỉm cười, khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.

"Ha ha......" Khẽ cười hai tiếng, Thanh Lưu lau giọt máu ở khóe miệng, "Anh đánh đi! Nếu có thể cứ đánh chết tôi đi. Chuyện này chính là do tôi làm. Không sai, tôi chính là không muốn Tiểu Thất nhớ anh, tôi muốn xóa đi những khổ sở mà Tiểu Thất đã chịu phải! Tại sao phải đáng để Tiểu Thất đau lòng vì anh như thế? Tại sao Tiểu Thất lại vì anh mà rơi lệ?"

"Ha ha ha ha......" Y Sâm cũng không hề đoán trước được mà cười lên, "Ha ha...... Tại sao? Vậy tại sao anh lại tự quyết định cuộc đời của Tiểu Thất, tại sao anh làm vậy?"

"Các anh đừng cười nữa!"

Chu Tiêu rống lên một tiếng, hắn thật hận không thể tát một người một cái, xem thử có thể đánh tỉnh hai tên khốn kiếp này hay không!

"Y Sâm, anh cũng biết tính tình của Tiểu Thất! Không phải tôi nói giúp Thanh Lưu, anh cảm thấy dựa theo tính tình của Tiểu Thất, nếu cô ấy biết chuyện này, dinendian.lơqid]on cô ấy sẽ làm thế nào?" Chu Tiêu thở dài, lắc đầu, thân thể vẫn chắn lại quả đấm của Y Sâm.

Y Sâm thả nắm đấm ở giữa không trung xuống, cười khổ, "Như vậy, không phải tôi nên cảm ơn cậu ta sao?"

Cảm ơn cậu ta để Tiểu Thất quên đi tất cả! Đồng thời cũng quên đi tình cảm của mình?

"Tôi không cần." Vết thương trên mặt Thanh Lưu không khiến hắn bị nhếch nhác một chút nào, "Y Sâm, hai quyền này, tôi không đánh trả cũng là bởi vì tôi thật sự cảm thấy Thanh Lưu tôi làm chuyện có lỗi với anh! Nhưng mà......"

Thanh Lưu ngừng một chút, tiếp tục nói, "Nhưng mà, trước khi bắt đầu, là anh không hiểu được quý trọng Tiểu Thất. Tôi cho anh biết, trên thế giới này vĩnh viễn cũng sẽ không có thuốc hối hận, anh mất đi chính là mất đi!"

Lời Thanh Lưu nói khiến Y Sâm loạng choạng mấy bước, chua sót trong lòng nhanh chóng lan ra!

"Tôi không có quyền quyết định cuộc sống của Tiểu Thất. Anh cũng không có quyền." Thanh Lưu ngẩng đầu, nhìn trần nhà, "Tiểu Thất vẫn là Tiểu Thất. Xóa đi trí nhớ của cô ấy ngoại trừ tôi có lòng riêng ra, tôi thật sự không muốn cô nhớ lại đoạn kí ức đó. Anh biết mà, nếu để Tiểu Thất biết, cô ấy có thể sẽ chết!"

Chết, chết, chết......

Chữ này giống như bầu trời nhất thời mất đi màu sắc, một mảnh đen tối nhanh chóng nhào về phía Y Sâm, đè ép khiến hắn cũng sắp không thở nổi.

"Không thể, Tiểu Thất không thể chết được. da.nlze.qu;ydo/nn Tôi sẽ không để Tiểu Thất gặp chuyện không may." Y Sâm hoảng loạn, sợ hãi, khiến hắn gần như mất đi tiếng nói của mình.

Không được, Tiểu Thất không thể chết được.

Nếu Tiểu Thất biết chuyện này, cô nhất định sẽ lựa chọn đồng quy vu tận với Lộ Á Sâm.

Bọn họ không thể mất đi Tiểu Thất, hắn không được, một nhà bọn họ cũng không được!

"Chúng ta không có ai hy vọng mất đi Tiểu Thất!" Liệp Ưng vẫn không nói câu nào đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt hai người đang giằng co, "Tôi cũng không thể mất đi các anh. Các anh phải nhớ, chúng ta là người một nhà, chúng ta là người thân, là anh em!"

Lời nói của Liệp Ưng lập tức trực tiếp đánh vào chỗ sâu nhất trong lòng Thanh Lưu và Y Sâm, ấm áp lập tức bừng lên từ đáy lòng của bọn họ.

Y Sâm ngẩng đầu nhìn Thanh Lưu, "Mặc dù chuyện Tiểu Thất mất đi trí nhớ là do người, nhưng cũng là hy vọng của chúng ta."

Tiểu Thất quên đi hắn, trong lòng hắn mặc dù khổ sở không chịu nổi.

Nhưng thế này không phải là trời cao cho hắn một cơ hội nữa sao.

Hắn nghĩ thông suốt, đột nhiên cảm thấy tất cả đều tỏa sáng lên.

Hắn không thể mất đi Tiểu Thất, hắn yêu Tiểu Thất!

Nếu bây giờ Tiểu Thất đều không nhớ ai, dieendaanleequuydonn như vậy hắn cũng bắt đầu lại lần nữa. Hắn cũng không tin hắn không theo đuổi được Tiểu Thất.

Tiểu Thất không biết hắn, tất nhiên cũng không biết Thanh Lưu!

Bây giờ Tiểu Thất đơn thuần như tờ giấy trắng.

Đối mặt với ánh mắt của Thanh Lưu, giọng điệu Y Sâm kiên định, "Vậy chúng ta công bằng cạnh tranh chứ?"

Như vậy, đối với người nào cũng là tốt nhất.

Chẳng lẽ, không đúng?

Y Sâm mím chặt môi. Hắn đã mất đi một lần.

Lần này, hắn nhất định sẽ không buông tay, dĩ nhiên cũng sẽ không khiến Tiểu Thất rời hắn mà đi.

Thanh Lưu nhận lấy ánh mắt của Y Sâm, trong lòng hai người dĩ nhiên là ngầm hiểu lẫn nhau.

Như vậy mới là kết cục tốt nhất.

Tối cho Tiểu Thất, tốt cho bọn họ, tốt cho mỗi người!

"Lần này, Thanh Lưu tôi là tình thế bắt buộc đấy! Die nd da nl e q uu ydo n Tôi sẽ không bỏ qua." Thanh Lưu cười nhìn Y Sâm.

"Tôi cũng thế......"

Đây không thể nghi ngờ là một cuộc độ sức giữa những người đàn ông với nhau.

Chu Tiêu và Liệp Ưng liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.

Có lẽ như vậy, thật rất tốt......