Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 147



Ba bóng người giống như quỷ mỵ, dán thật chặt trên vách tường bên ngoài khu nhà cấp cao, dùng tốc độ hết sức nhanh chóng nhanh nhẹn bò lên trên.

Ánh trời chiều phương tây chiếu xuống trên người bọn họ, điểm xuyết thêm nhiều tia sáng, lại hết sức hài hòa.

Lúc đạt tới độ cao mười lăm mét, Chu Tiêu lật người, khẽ mở cửa sổ ra chen vào.

Mới vừa đứng vững gót chân, Chu Tiêu liền cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh, trong ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị.

Nhìn quanh một vòng, cho đến khi hắn phát hiện hoàn cảnh xung quanh không có bất kỳ nguy hiểm, mới hơi cúi đầu, nói một tiếng với hai người khác dưới cửa sổ, “An toàn, lên đây đi!”

Y Sâm và Ngũ Nhật cũng lật người, liền trèo lên từ cửa sổ, không tiếng động hạ xuống đất.

“Nơi này là nơi nào?” Ngũ Nhật đè thấp giọng của mình, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng rất an tĩnh, căn phòng rất ngăn nắp, giống như là phòng ngủ. Nhưng là......

Nhưng bố cục cả căn phòng chính là, giường màu đen, ga giường và chăn đều là màu đen; vách tường màu đen.

Cả gian phòng chính là dùng một chữ để hình dung, đen!

Ba người có cảm giác bị đè nén nặng nề đánh tới, ba người đều cảm thấy có một phần nặng nề.

“Đi thôi! Trước tìm Tiểu Thất quan trọng hơn!” Chu Tiêu nhìn bố cục gian phòng.

Hắn cảm thấy căn phòng này rất kỳ lạ. Nhưng là về phần lạ ở chỗ nào, hắn không nói ra được!

Y Sâm gật đầu.

Mặc dù bọn họ cũng thích màu đen, cho là lúc hành động ẩn nấp tương đối bí mật. Nhưng căn phòng này một khắc hắn cũng không muốn ở lại, có cảm giác bị đè nén khiến hắn không thở nổi.

Chu Tiêu bỏ đi ra ngoài trước.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh mắt rất nghiêm túc quét nhìn tất cả ở bên ngoài. Tất cả cảnh tượng đều đập vào trong mắt Chu Tiêu, gật đầu, “Lên lầu tám đi!”

Bọn họ không có bao nhiêu thời gian, Liệp Ưng ở giữa không trung có thể khống chế nơi này.

Nhưng thời gian không thể dài, chỉ có sáu phút.

Nếu một lúc sau, toàn bộ nhất định sẽ lộ tẩy.

Bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp trà trộn vào những người ở đây, khiến người khác không nhìn ra sơ hở.

Vừa muốn nhấc chân, tám người đàn ông mặc áo đen đeo súng đã đi tới từ bên phải, tám người mười sáu đôi mắt nhìn chằm chằm tình huống xung quanh, một khắc cũng không có buông lỏng.

Chu Tiêu đưa tay ngăn cản Y Sâm và Ngũ Nhật ở phía sau, lắc đầu, dựa sát người vào vách tường.

Y Sâm và Ngũ Nhật dừng lại, ăn ý gật đầu, thân hình cũng dựa sát vào vách tường.

Mục tiêu tám người này quá lớn. Động thủ rất dễ kinh động đến bọn hắn.

Nếu như bởi vì điều này mà kinh động đến người của bọn hắn, đối với ba người bọn họ bây giờ không có chỗ tốt!

Cho nên, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu khác.

Tám người đi tới, cũng không có phát hiện ba người đang dựa sát vào vách tường.

Chu Tiêu dò xét tình huống, gật đầu, chạy tới lầu tám.

Phải nói ba người bọn họ ra cửa không xem hoàng lịch cũng được, nói bọn họ không nên ra cửa cũng được.

Bọn họ mới vừa chạy đến chỗ rẽ cầu thang lầu năm thì một nhóm chừng năm người lại đi từ trên lầu xuống, hai nhóm người vừa vặn chạm nhau.

Chu Tiêu bất đắc dĩ nhún vai.

Thời gian bên Liệp Ưng cũng không còn nhiều nữa, liền nhân cơ hội này đi!

“Bọn mày là ai......” Một người trong đó còn chưa nói hết lời, Chu Tiêu đã đưa một chân ra, đá người này ngã trên mặt đất.

“Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là không chừa một mống rồi!” Lúc này Ngũ Nhật đã bắt được một người đàn ông tóc vàng, lấy ra một cây súng giảm thanh từ túi quần của mình, bắn một phát tới huyệt thái dương người bị khống chế trong tay.

Máu từ trên đầu chảy xuống.

Ngũ Nhật khẽ ném đi, ánh mắt lướt qua người đàn ông sắp chĩa súng vào mình, nhanh nhẹn xoay người, lại nả một phát súng.

Thật sự sảng khoái, đây chính là bách phát bách trúng!

Ngũ Nhật thong dong thu hồi súng, hai tay ôm ngực nhìn Y Sâm và Chu Tiêu, “Còn lại ba người, các cậu tự giải quyết đi!”

Chu Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn Ngũ Nhật, trong tay cũng không biết lúc nào thì thêm một cây súng lục, bắn một phát tới người trước mặt mình, nhanh chóng xoay người, người phía sau cũng ngã xuống đất.

Năm mất bốn, hiện tại chỉ còn lại một người Y Sâm trong tay. Chỉ thấy Y Sâm lấy một con dao găm Thụy Sĩ từ trong tay áo ra, đâm về phía bụng người trước mắt.

Máu cứ như vậy tung tóe ra ngoài.

Chu Tiêu lắc đầu, “Thật đẫm máu!”

Ba người kéo mấy cỗ thi thể này đến một kho hàng lầu năm, thuận tiện cởi quần áo trên người bọn họ, mặc vào trên người mình. Đeo súng liên thanh lên, lúc này ba người đã hoàn toàn giả trang xong, ngoài gương mặt anh tuấn của bọn họ không có gì thay đổi ra.

“Lầu tám!” Y Sâm nhẹ giọng nói một câu, sau đó dẫn đầu đi lên.

Chu Tiêu nhìn Ngũ Nhật một cái, gật đầu, đi theo phía sau Y Sâm.

Bây giờ bọn họ với người bên trong này đều mặc cùng một loại đồng phục, giả dạng cùng một bộ dáng.

Nếu như không phải mắt hèn, nhất định sẽ không nhận ra bọn họ.

Ba người vừa bén nhạy nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa đi tới lầu tám.

“Ngũ Nhật.” Chu Tiêu đi tới bên cạnh Ngũ Nhật, ở bên tai của hắn nhẹ nhàng hỏi một câu, “Anh có cảm thấy khu nhà cấp cao này có chút yên tĩnh đến kỳ lạ hay không?”

Không biết vì sao, hắn cảm thấy có cái gì không đúng, giống như có chỗ nào đó khó hiểu, nhưng bọn họ lại không phát hiện ra!

Ngũ Nhật hơi lắc đầu, “Phải nói thật sự có cái gì đó kỳ lạ. Tôi cảm thấy căn phòng đen như mực vừa rồi có chút kỳ lạ!”

“Căn phòng đó sao?” Y Sâm dừng bước lại, “ Không khí bên trong đè ép tôi đến thở không nổi. Dù sao tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó mà chúng ta không phát hiện được.”

“Có lẽ chúng ta đã quá mức nhạy cảm!” Chu Tiêu lắc đầu, khẽ mỉm cười, “Đi thôi, tìm được Tiểu Thất mới quan trọng!”

Ba người quay mình, chớp mắt cũng sắp đến lầu tám.

“Ba người các anh đứng lại đứng lại cho tôi......”