Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 145: Người này còn là Tiểu Thất sao?



Ngũ Nhật lắc đầu, đứng lên, đi tới bên máy tính, mở máy vi tính ra, “Các anh có thể tự mình sang đây xem......”

Y Sâm bước ba bước làm thành hai bước chạy đến trước máy vi tính, hai tay chống ở trên bàn, mắt không nhúc nhích nhìn tới trên màn hình máy vi tính.

Một giây, năm giây, mười giây, ba mươi giây, một phút......

Chỉ thấy, sắc mặt Y Sâm đột nhiên biến đổi kịch liệt, Die nd da nl e q uu ydo n cả người lảo đảo ngã về phía sau hai bước, gần như cũng đứng không yên.

“A......” Y Sâm khổ sở gầm thét một tiếng, đồ trên bàn bị quét xuống mặt đất, gần như vỡ hết không hoàn chỉnh.

“Y Sâm, anh......” Chu Tiêu đỡ Y Sâm đang lảo đảo, nhìn về phía Ngũ Nhật, mang theo ánh mắt hỏi thăm.

Rốt cuộc Y Sâm đã nhìn thấy gì? Sao cả người tựa như bị cái gì kích thích mãnh liệt, gần như đến sắp điên!

Ngũ Nhật lắc đầu, trên vẻ mặt cũng biện ra vẻ đau xót.

“Này......” Chu Tiêu than nhẹ một tiếng, lắc đầu, tự mình đi tới trước màn hình máy vi tính.

Mười giây sau, chỉ nghe Chu Tiêu hô một tiếng, “Tiểu Thất......” dieendaanleequuydonn Trong giọng điệu mang theo không thể tin được, khiếp sợ còn có đầy tức giận.

Người này là Tiểu Thất sao?

Ánh mắt đờ đẫn, hai ngày không thấy thân thể gầy yếu phải giống như bộ xương, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lúc này lại khô cằn, giống như là cá rời khỏi nước.

“Tiểu Thất!”

Liệp Ưng nhìn từng vẻ mặt ba người bất đồng, nhưng cũng lộ vẻ đau xót, trong lòng sửng sốt. Đi tới trước máy vi tính, nhìn màn hình.

Chỉ thấy hắn nhướng mày, khóe miệng mím thật chặc, một câu cũng không có nói ra được.

Thật sự là Tiểu Thất, sao lại trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ chứ!

Cái này còn là vị nữ sát thủ hiên ngang đệ nhất quốc tế, Tiểu Thất sao?

Trên màn hình máy vi tính đang phát hình một đoạn clip.

Trong clip, một người quần áo nhếch nhác, ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, thậm chí không cách nào nhìn ra rốt cuộc là nam hay là nữ! da.nlze.qu;ydo/nn Cặp mắt đờ đẫn khô khốc vẫn không nhúc nhích nhìn sàn nhà, vẻ mặt không chút thay đổi. Không đúng, phải nói là vẻ mặt xám như tro tàn.

Bên cạnh người này, một đám đàn ông đem bao bọc vây quanh, mọi người đều vung tay vung chân, trong hai mắt mang theo mập mờ cùng với vẻ mặt bỉ ổi.

Chỉ thấy, một người đàn ông đi lên phía trước. Một tay nâng cằm người này lên. Lúc này, cả khuôn mặt người này cũng bại lộ ở trong không khí.

Thật sự là Tiểu Thất!

Liệp Ưng liều mạng kềm chế từng hồi lửa giận trong lòng mình, nhìn chằm chằm đoạn clip.

Đoạn clip rất ngắn, chỉ có mười phút. Nhưng nó lại không biết tái diễn lại bao nhiêu lần.

Người đàn ông một tay nắm cằm Tiểu Thất, dinendian.lơqid]on một tay hung hăng xé toang quần áo trên người Tiểu Thất, sau đó ở trên người cô sờ trên mò dưới.

Vừa mới bắt đầu, Tiểu Thất cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ. Cho đến kh, người đàn ông đẩy cô ngã xuống đất, quấy rối cô thì Tiểu Thất mới có phản ứng.

Cô khóc, kêu lên. Nhưng người đàn ông đè ở trên người cô lại không có một chút phản ứng nào.

Rốt cuộc, Tiểu Thất kêu gào mệt mỏi, giống như con rối, mặc cho người đàn ông trên thân định đoạt.

Mà đám đàn ông vây bên cạnh bọn họ đều ở đây cười gian, ước gì vào giờ phút này đè ở trên người Tiểu Thất chính là bọn họ.

“Ưng, Ưng......” Y Sâm chạy vội tới trước mặt Liệp Ưng, giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, không chịu buông tay của mình ra, “Ưng, xin nói cho tôi biết, nói cho tôi biết, cái đoạn clip không phải thật, nó không phải thật! Chỉ là có người ngụy tạo ra. Người kia vốn cũng không phải là Tiểu Thất, không phải cô ấy......”

Y Sâm chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, trong lòng của mình giống như đang không ngừng chảy máu, dừng lại cũng không được.

Mặc dù Liệp Ưng trấn định, nhưng thái độ cũng không khá hơn chút nào.

Cho dù hắn gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng tình cảnh như thế, thấy Tiểu Thất trải qua việc như vậy, hận ý ở trong lòng hắn giống như không có cách nào tan đi.

“Cái đoạn clip này là thật!” Liệp Ưng hơi rủ mắt xuống.

Vừa rồi hắn đã rất nghiêm túc phân tích qua. Đoạn clip giống như thật như thế, chân thực như thế thì tính giả tạo gần như là không. Cho nên nói, người bị hại bên trong thật sự là Tiểu Thất của bọn họ.

“A......” Y Sâm quét lấy máy vi tính ném xuống mặt đất, “Không được nhìn, không được nhìn!”

Y Sâm hung hăng đạp hai chân trên máy tính, hận như chưa từng có cái máy vi tính này xuất hiện ở trước mắt của hắn.

“Khốn kiếp! Những tên hỗn đản này, lão tử muốn giết bọn họ. Bọn họ lại phá hủy Tiểu Thất như vậy!” Y Sâm gần như sụp đổ, mắt thấy người sẽ phải xông ra ngoài.

“Y Sâm, anh bình tĩnh một chút cho tôi!” Chu Tiêu một phát bắt được Y Sâm, khống chế được hắn, “Không phải bình tĩnh cho tốt sao? Bây giờ anh thế nào đây?”

“Bình tĩnh?” Khóe miệng Y Sâm gợi lên một nụ cười khổ, trong ánh mắt tràn đầy lệ, “Đều tại tôi sai lầm, tôi không có coi chừng cô ấy, đều là tôi sai!”

“Đích xác là lỗi của anh!” Liệp Ưng nắm chặt hai quả đấm, nhìn Y Sâm, “Nếu là anh cảm thấy hiện tại anh có thể đi cứu Tiểu Thất anh hãy đi đi, nếu như anh cho là mình không phải đi qua đó chịu chết!”

Lời nói của Liệp Ưng gần như vĩnh viễn có lực sát thương, thật đơn giản chỉ một câu nói, cả người Y Sâm cũng mềm ra, hai mắt ngốc trệ, nhưng lại mang theo một vẻ đau xót.

“Làm thế nào, Ưng, anh nói nên làm thế nào đây?” Y Sâm tuyệt vọng nhìn Liệp Ưng, trên vẻ mặt bất đắc dĩ tỏ rõ vào giờ phút này hắn không có biện pháp gì cả.

Hiện tại hắn chỉ muốn cứu Tiểu Thất, trong đầu hắn trước mặt tin tức chính là muốn đi cứu Tiểu Thất.

Sao Tiểu Thất còn có thể tiếp tục tại ở lại đó chứ?

Tiểu Thất như vậy quả thật chính là sống không bằng chết!

“Ưng, chúng ta phải đi cứu Tiểu Thất!” Chu Tiêu nhìn Liệp Ưng, thái độ hết sức nghiêm túc còn cả kiên định.

Ngũ Nhật cũng nhẹ nhàng gật đầu “Chuyện của Tiểu Thất quả thật không thể tiếp tục kéo dài. Cô ấy......”

Ngũ Nhật ngừng lời nói đến bên miệng.

Tiểu Thất còn có thể khôi phục lại bộ dạng sáng sủa, hướng ngoại như ngày trước sao?

Liệp Ưng gật đầu, “Tiểu Thất chúng ta nhất định phải cứu, nhưng người tổn thương Tiểu Thất, chúng ta cũng không thể bỏ qua. Không......” Liệp Ưng dừng một chút, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không, “Chúng ta phải đòi lại từ chỗ bọn họ gấp ba lần những gì đã làm với Tiểu Thất......”