Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 125: Anh muốn ăn em



Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng hôn Hàn Mộ.

Hai mươi tám năm qua lần đầu tiên trong lòng cảm thấy rất an tâm, loại cảm giác này đến từ người phụ nữ trong lòng anh. Gương mặt anh tuấn của anh cọ sát vào mái tóc đen của Hàn Mộ “Tiểu Mộ, những lời khác ta sẽ không nói, nhưng anh nợ em, anh nhất định sẽ đền bù tổn thất của em, vất vả cho em!”

Hàn Mộ cười khẽ một tiếng.

Có phải tất cả đàn ông rơi vào lưới tình đều trở nên ngu ngốc như vậy, mà ngay cả đường đường là Ninh thiếu cũng không ngoại lệ!

Những lời khác sẽ không nói? Cũng không biết vừa rồi là người nào giữ chặt hai tay cô nói líu ríu như vậy.

Một người cúi đầu, một người ngước mắt, lập tức bốn mắt nhìn nhau, một dòng điện lớn chảy trên hai người.

Ninh Doãn Ngân phát hiện dường như bản thân anh cố ý ngày càng nặng, mà Hàn Mộ lập tức cảm giác trên mặt cô càng nóng lên.

“Miệng vết thương của anh bị nứt ra, em lập tức đi tìm bác sĩ cho anh.” Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân ra, đứng lên.

Trời ơi, ở lại đây một chút nữa, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

“Không vội đi tìm bác sĩ!” Ninh Doãn Ngân kéo lấy Hàn Mộ “Có một việc càng cần đến em!”

“Chúng ta cho nha đầu kia thêm một em trai hoặc em gái nữa!” Ninh Doãn Ngân cười nhìn Hàn Mộ.

“Lấy cớ!” Hàn Mộ cười khẽ. Cô cũng không phải là một người cổ hủ. Loại chuyện này theo cô quá mức bình thường.

Hàn Mộ dùng một tay ôm cổ Ninh Doãn Ngân, cười quyến rũ “Này, có phải anh không gần đàn bà đã lâu rồi không?”

Ninh Doãn Ngân chợt đỏ bừng mặt.

Không nói anh không buồn bực, cũng bởi vì chuyện này mà anh trở thành người về phương diện nào đó có vấn đề chứ!

Ninh Doãn Ngân cúi đầu, giọng nói mang theo chút ủy khuất “Cho nên, em cần phải đền bù tổn thất cho anh!”

Một tay cô chậm rãi mơm trớn gương mặt anh tuấn của Ninh Doãn Ngân, từ lông mày, con mắt rồi đến cái mũi, cuối cùng dừng lại trên môi anh.

“Đều nói môi mỏng đa tình. Nhưng sao anh lại ngốc như thế. Anh biết không? Thì ra, em phát hiện nơi đây của em cũng sẽ đau! Rất đau, rất đau......” Một tay Hàn Mộ đặt lên ngực mình.

“Em nghĩ rằng sáu năm trước, trái tim của em đã chết, mọi chuyện đều đến quá đột ngột, làm cho em rất đau khổ. Em không biết làm sao. Chỉ có thể chạy trốn. Sau khi trốn đi, em lại phát hiện em có Thược Thược, cũng vì nha đầu kia đến làm cho cuộc sống của em bừng sáng. Nhưng vì sau lưng âm mưu chìa khóa vàng, em không thể không trở về, không thể không đối mặt với anh, em sợ, sợ sẽ mất đi Thược Thược, nhưng lúc em nhìn thấy anh, em chợt phát hiện trong chớp mắt trái tim em như ngừng đập. Lúc đó, em cũng không biết vì sao!”

Hai mắt Hàn Mộ lẳng lặng nhìn Ninh Doãn Ngân “Mãi đi khi anh đỡ một họng súng thay em, em phá hiện thì ra trái tim em vô cùng đau đớn, vì anh mà đau!”

Thì ra, một đêm sáu năm trước đã làm cho góc khuất sâu nhất trong lòng cô quen thuốc người đàn ông xa lạ!

“Hàn Mộ em đời này đã thua anh.......!”

Dứt lời, đôi môi đỏ thắm đã chặn lại môi mỏng của Ninh Doãn Ngân, nhẹ nhàng, từ từ.

Ninh Doãn Ngân chấn động cả người, tùy ý để Hàn Mộ hôn môi mình, một luồng hơi nóng đánh úp vào chỗ sâu nhất trong lòng anh, chỗ mẫn cảm nào đó chợt căng cứng.

“Tiểu Mộ......” Ninh Doãn Ngân đổi bị động thành chủ động, một phát ôm lấy Hàn Mộ, như muốn khảm cô vào xương cốt của anh.

“Ưm......” Hàn Mộ rên khẽ một tiếng, miệng hé mở, đầu lưỡi của Ninh Doãn Ngân thừa dịp công thành đoạt đất, cùng cái lưỡi thơm tho của cô dây dưa.

Hàn Mộ nhắm hai mắt lại, một tay luồng vào lồng ngực Ninh Doãn Ngân, ra sức trêu đùa.

Đáng chết..........

Ninh Doãn Ngân biến sắc mặt. Người phụ nữ này học được ở đâu, đúng là một yêu tinh, hoàn toàn khác với sự thanh thuần của sáu năm trước.

Ninh Doãn Ngân khẽ nguyền rủa một tiếng, đẩy Hàn Mộ ngã nhào xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cô “Yêu tinh, em học những lời này từ đâu?”

Hàn Mộ cười nghịch ngợm, một tay nhẹ nhàng mơn trớn lồng ngực Ninh Doãn Ngân “Em học được từ đàn ông bên ngoài!”

“Em.......” Ninh Doãn Ngân chán nản. Anh không ngờ người phụ nữ này lại thẳng thắn như thế, thẳng thắn nói cô có đàn ông bên ngoài.

Vừa tức vừa giận, tuy rằng anh không biết trong sáu năm đã xảy ra chuyện gì. Cô có thể sẽ có người đàn ông khác! Nhưng, từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể là của một mình anh.

“Từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể có một người đàn ông là anh!” Anh cúi đầu, hung hăn hôn môi Hàn Mộ, gặm cắn như đang phát tiết cơn giận của mình.

Anh tức giận, anh tức giận. Tuy trong lòng vẫn luôn tự nói với bản thân đều không coi vào đâu, anh muốn là tương lai của cô. Nhưng thật con mẹ nó đáng chết, sao anh có thể thật sự không để ý!

Hung hăng ngăn chặn Hàn Mộ, một tay anh chạy loạn trên người cô “Đàn ông của em chỉ có thể là anh!”

Hàn Mộ cười tươi, khiêu khích nhìn Ninh Doãn Ngân “Cụ thể để xem hiệu suất!”

“Có thể!” Ninh Doãn Ngân thở ra một hơi bên tai Hàn Mộ, tiếp tục cúi đầu, hôn trên cổ cô. “Ha ha, rất ngứa!” Hàn Mộ mỉm cười nói, đầu nghiêng qua một bên.

“Như vậy đã không chịu nổi?” Ninh Doãn Ngân cười tà, một tay đi tới bầu ngực cao ngất, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ưm......” Hàn Mộ rên rỉ một tiếng. “Không......Đừng!”

“Anh còn muốn ăn em!” Ninh Doãn Ngân nhìn bộ dáng xấu hổ của Hàn Mộ, vẻ mặt hơi sợ hãi, trong lòng hơi mừng rỡ.

Anh còn tưởng rằng người phụ nữ này là yêu tinh, không nghĩ tới cô chỉ nói ngoài miệng, trên hành động lại như bình thường. Nhưng vậy có thể chứng minh, cô thật sự không có người đàn ông khác?

Anh chậm rãi cởi chiếc váy ngắn trên người Hàn Mộ, một tay xoa nắn bắp đùi cô “Vừa rồi không phải còn bộ dạng mê hoặc lẳng lơ, hiện tại sao lại không có một chút tức giận?”

Hàn Mộ hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Ngân “Ninh nhị hàng, anh thật là Ninh nhị hàng!”

Chẳng trách điên cuồng cắn mút môi cô, ngay cả lời nói đùa cũng không nghe sao? Bình dấm chua!”

Ngửi được mùi hương thoang thoảng phát ra từ người Hàn Mộ, Ninh Doãn Ngân nuốt nước miếng một cái, yết hầu chuyển động lên xuống.

“Tiểu Mộ, cho anh.........”

Cởi bỏ quần áo bệnh nhân, quần áo trên người Hàn Mộ đã bị kéo đến mức lộn xộn, trên cổ của cô, trước ngực, Ninh Doãn Ngân đều để lại quả dâu tây.

Đang lúc hai người hăng say mất phương hướng, một tiếng mở cửa vang lên, tiếp đó chính là một tiếng hét to.