Cha Nuôi

Chương 45



CHƯƠNG 45



 

Máy bay trực thăng vận chuyển đáp xuống một căn cứ của quân tự do ở ngoại ô Pella Mond. Thành phố này ở phía bắc Algerie, cách thủ đô hơn trăm km, nếu Pella Mond bị quân tự do chiếm lĩnh, như vậy thời điểm tiến công thủ đô cũng sắp tới.

Bây giờ quân tự do gặp phải vấn đề lớn nhất chính là thiếu vũ khí, cách duy nhất trước mắt để họ có được vũ khí chính là chém giết quân chính phủ.

Có hai căn cứ quân chính phủ ở Pella Mond, một trong hai là cứ điểm quan trọng, quy mô ít nhất hơn bốn nghìn người, còn một ở phía sau căn cứ lớn, chính là nơi quân chính phủ giấu vũ khí, đại khái chỉ có sáu trăm người đóng quân. Tuy rằng nhân số canh giữ kho vũ khí nhìn qua không nhiều lắm, nhưng bởi vì ưu thế địa hình và khoảng cách, một khi kho vũ khí có biến, quân đóng trong căn cứ có thể tới cứu viện trong vòng mười lăm phút, máy bay trực thăng có vũ trang lại càng có thể tới hiện trường chỉ trong ba phút.

Sau khi họ hiểu rõ tình hình, Thẩm Trường Trạch cảm thấy chỉ bằng ba mươi người bọn họ thì thật sự không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.

Tuy vậy chắc chắn nó sẽ không nói điều đó trước mặt khách hàng, mà chỉ lén lút nói điều nó nghi ngờ cho Thiện Minh.

Thiện Minh dùng tiếng Trung nói: “Đương nhiên chúng ta sẽ không theo cứng đối cứng với kẻ địch, nếu không thì có bao nhiêu người cũng không đủ cho bọn họ giết. Mi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, không cần vì nhiệm vụ khó khăn mà lui bước. Chỉ là bảo chúng ta trộm vũ khí, cũng không phải giúp họ bê cả căn cứ đi, đám ô hợp chưa hiểu sự đời không phải là đối thủ của chúng ta.”

Đứa nhỏ phản bác: “Con không lui bước, con mới không lui bước đâu.”

Sau khi họp bàn với thủ lĩnh quân tự do, Houshar cho mỗi người họ một cái đồng hồ.

Đây là thiết bị thông tin mà nhân viên nghiên cứu ở căn cứ của họ cố ý thay đổi, mỗi cái đồng hồ đều có thể tra được định vị gps của đội viên khác, cũng có thể phát ra tín hiệu cầu cứu khi cần thiết.

Kế hoạch tác chiến bọn họ định ra là quân tự do ở tiền tuyến khai chiến với quân chính phủ, đánh lạc hướng sự chú ý của họ, sau đó Du Chuẩn sẽ xâm nhập vào phía sau, cướp kho vũ khí. Có hai việc bọn họ phải làm, thứ nhất, phá hoại trạm gác của quân chính phủ thiết lập tại kênh đào để thuyền của quân tự do có thể thuận lợi đến tiếp ứng, thứ hai, tiêu diệt quân chính phủ canh gác ở kho vũ khí để quân tự do có ít nhất mười phút mang vũ khí ra.

Sau khi thuyền vận chuyển vũ khí quay lại căn cứ của quân tự do, nhiệm vụ của họ liền hoàn thành , cho nên thắng bại chỉ trong đêm nay.

Vì không làm cho quân chính phủ chú ý, quân tự do lái xe đưa họ lên tuyến đầu, nhưng 40 km kế tiếp bọn họ chỉ có thể cõng thiết bị đi đường vòng, băng qua núi rừng, đi bộ đến hết.

Xuống xe, Houshar vươn tay, hô to một tiếng,“Du Chuẩn vô địch !”

Tất cả mọi người nắm tay đặt lên mu bàn tay Houshar, hô lên thật lớn, “Du Chuẩn vô địch!”

Mọi người phần chấn tinh thần, sau đó cõng thiết bị nặng mười ba mười bốn kg của mình, lấy ba cánh quân đi tới theo trận địa hai sau một trước.

Trong số những người này, cho dù là hai nữ lính đánh thuê thì Pearl và Bailey nhìn qua đều không có bất cứ biểu hiện lực bất tòng tâm nào, chỉ có Thẩm Trường Trạch cảm thấy cố hết sức vì phụ trọng trên người mình. Không phải nó không cõng được mà là vóc dáng nó quá nhỏ, súng tự động gần chấm đất, luôn chạm vào đầu gối, nó cõng một hòm đạn nặng đủ tiêu chuẩn trên lưng, cỏ dại cao quá đôi chân nhỏ của nó, từ sau lưng chỉ có thể nhìn đến cái đầu nó, ai nhìn cũng đều thay nó khó chịu.

Jush muốn giúp nó chia sẻ hòm đạn kia, nhưng Thẩm Trường Trạch từ chối.

Jush là tay hỏa lực của bọn họ, hòm đạn, súng máy hạng nặng ống phóng rocket trên người cũng nặng ít nhất một trăm ba bốn mươi kg, tuy rằng nhìn qua hắn cử động rất thoải mái, tuy nhiên đứa nhỏ không muốn để người khác giúp nó gánh vác.

Houshar liếc nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, “Đừng làm chậm hành động của mọi người.”

Đứa nhỏ kiên định nói: “Tuyệt đối sẽ không.”

Một hàng ba mươi người vừa đi theo con đường đã được định vị, vừa duy trì tốc độ tiết kiệm sức nhất đi tới.

Đến giữa tra, bọn họ đến gần một ngôi làng, xa xa nhìn thấy ngôi làng đã bị thiêu đến không còn gì, xung quanh còn có thể nghe được âm thanh đạn pháo, nơi nơi tràn ngập hương vị chiến hỏa.

Al nói: “Khả năng có chính phủ quân vừa mới đến, chúng ta vào xem.”

Sau khi đến gần họ mới phát hiện nơi này thật sự là một địa ngục nhân gian.

Nơi nơi là thi thể bị đốt trụi và tay chân, nội tạng bị tạc nổ. Một người mặc quần áo quân tự do bị tươi sống lột da, treo ở cổng làng, máu tươi chảy dọc chân hắn, tí tách, tí tách, nhuộm cổng làng thành màu đỏ như máu.

Thẩm Trường Trạch nhìn thoáng qua thi thể kia, có cảm giác muốn nôn.

Đi vào sâu hơn, xác chết của dân làng vô tội có thể thấy được ở khắp nơi, người già, phụ nữ, trẻ em, không ai may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Một người phụ nữ rõ ràng trước khi chết đã bị người chà đạp, trợn to mắt nhìn bầu trời âm trầm, toàn thân không có một chỗ nào nguyên vẹn.

Thẩm Trường Trạch rốt cục nhịn không được nội tâm phẫn nộ hòa rung động, cúi đầu oa một tiếng nôn ra.

Không ai để ý tới nó, tất cả mọi người đều có vẻ rất quen rồi, Pearl thậm chí còn lấy bao tay đi kiểm tra thân thể người phụ nữ kia, sau đó mặt không chút thay đổi nói, “Thời gian tử vong không quá một giờ, vừa có quân chính phủ đến, có lẽ ngay ở phía trước chúng ta, đang muốn chạy về căn cứ.”

Sau khi đứa nhỏ nôn xong, từ mặt đất đứng lên, run giọng nói: “Nếu là quân chính phủ, vì cái gì muốn giết hại dân thường?”

Jobert giải thích: “Pella Mond từng là nơi nổi dậy của quân tự do, sau khi thủ lĩnh của quân tự do phát động khởi nghĩa, rất nhiều người trẻ tuổi ở Pella Mond đều đi theo hắn, bởi vậy xung quanh nơi này đều là địa điểm để quân chính phủ tàn sát.”

Thẩm Trường Trạch cắn răng, thân thể run nhè nhẹ .

Nếu không tận mắt nhìn thấy, cho dù nó tưởng tượng như thế nào thì cũng không có cách nào phác họa những hình ảnh tanh máu tàn khốc như vậy. Nó cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy không đành lòng, cảm thấy cường liệt muốn giết chết đám quân chính phủ này.

Thiện Minh nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ, nhíu mày, “Muốn làm một lính đánh thuê đủ tư cách, hãy thu lại tình người không đáng một đồng của mi đi. Chúng ta chỉ là vũ khí, ai dùng tiền thúc đẩy chúng ta liền nhắm nòng pháo về phía đó. Trên chiến trường không tồn tại chính nghĩa của bên nào cả, chủ thuê của chúng ta đã giết hại quân chính phủ bảo vệ dân thường trong phạm vi cả nước, như vậy trả thù vĩnh viễn không có ngày chấm dứt, cho nên mau vứt bỏ những cảm xúc không cần thiết ra khỏi thân thể mi. Mi chỉ cần nhớ kỹ một điều, cướp lấy kho vũ khí, hoàn thành nhiệm vụ!”

Đứa nhỏ nhét ống hút vào miệng mình, lấy túi nước trong áo may ô ra hút một chút, súc súc miệng sau đó phun xuống đất. Nó quệt miệng một cái, không hề nhìn những cái xác đó nữa mà nắm chặt súng trong tay mình. Cảm xúc lạnh lẽo của kim loại làm nó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nó có chút ngượng ngùng thoáng nhìn mọi người.

Đám người lớn đều tỏ vẻ hiểu được trước trạng thái của nó. Al thậm chí còn vỗ bờ vai của nó, thiếu chút thì chụp nó ngã lăn ra.

Houshar nói:“Căn cứ vào tin tức hiện trường lưu lại, nhân số của đội quân chính phủ này hẳn là không vượt quá một trăm người, có lẽ là đi chấp hành nhiệm vụ, chúng ta đuổi theo dọn sạch bọn chúng, sau đó moi từ miệng chúng vài tin tức có giá trị về kho vũ khí.”

Đoàn người đều tỏ vẻ đồng ý, theo dấu vết của quân chính phủ mà đuổi theo.

Sau khi tốc độ hành quân nhanh hơn, Thẩm Trường Trạch rõ ràng cảm giác được có chút mỏi mệt, nhưng nó không muốn tụt lại phía sau, cắn răng đi theo. Mọi người vì tiết kiệm thời gian, đều ngậm viên năng lượng và thực phẩm nén nhỏ trong miệng chạy về phía trước. Chỉ khi nào xử lý sạch quân chính phủ chạy phía trước họ, bọn họ mới có thể dừng lại thở một hơi.

Hơn ba giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện tung tích của đội quân chính phủ kia. Quả nhiên là một tiểu đội nhân số khoảng một trăm hai mươi người, không có vũ khí hạng nặng, trên người trang bị lựu đạn.

Houshar lệnh cho mọi người dỡ trang bị xuống, quần áo nhẹ ra trận, sau đó lệnh cho Cali và Thẩm Trường Trạch vào chỗ, lại phái một tiểu đội nhanh chóng di chuyển đến phía trước kẻ địch, một tiểu đội phục kích trung gian kẻ địch, đánh gãy vùng chính giữa kẻ địch, kẻ địch phía sau thì do tay súng bắn tỉa giải quyết.

Al và Thiện Minh phân biệt dẫn một tiểu đội đi phía trước và trung gian phục kích, Cali và Thẩm Trường Trạch bò sấp phía sau bụi cỏ, điều chỉnh tốt kính ngắm, cùng đợi thời cơ thích hợp.

Cali nhẹ giọng nói, “Tôi loạt bên trái, cậu loạt bên phải, nhiệm vụ chủ yếu của cậu là che giấu tôi.”

Thẩm Trường Trạch khẽ ừ.

Một trận im lặng qua đi, giọng nói lạnh lẽo của Cali vang lên bên tai,“Nổ súng.”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Trường Trạch liền nhìn thấy người đứng cuối trong đội ngũ quân chính phủ ngã xuống đất. Đứa nhỏ cũng kéo cò súng, cái đầu phía trước kính ngắm đoàng một cái nổ tung, giống như quả dưa hấu máu, óc máu văng khắp chỗ. Đứa nhỏ chỉ cảm thấy ***g ngực dâng lên một trận khí huyết cuồn cuộn, lui lại, lắp đạn, lên đạn mất không quá hai giây, giơ súng bắn, lại một người ngã vào trong vũng máu.

Cùng lúc đó, phía trước cũng vang lên tiếng súng, những người khác bắt đầu hành động .

Quân chính phủ loạn thành một đoàn, phía trước có người phục kích, phía sau có tay súng bắn tỉa lấy mạng, một tiểu đội bị chia thành ba mảnh, không chỉ hỏa lực phân tán, sĩ khí cũng triệt để tiêu tan.

Quân chính phủ bắn trả đạn vào vị trí hai người ẩn nấp, hai người nằm sấp chôn đầu xuống, cỏ và bùn đất vung vẩy trên đỉnh đầu.

Cali lăn xuống triền núi, “Đi.”

Một khi tay súng bắn tỉa bị phát hiện vị trí, tình cảnh liền trở nên vô cùng nguy hiểm, phải lập tức rút lui.

Thẩm Trường Trạch cũng lăn xuống triền núi, đi theo phía sau Cali, cong người chạy về phía trước, đổi một vị trí tập kích khác ẩn nấp để đánh tiếp.

Quân chính phủ bị Du Chuẩn đánh cho thất linh bát lạc, riêng một mình Thẩm Trường Trạch bắn chết hơn mười binh lính quân chính phủ. Trận chiến này chấm dứt rất nhanh, trước sau không vượt quá mười lăm phút, chiến đấu đã chấm dứt.

Bên Du Chuẩn ngoài Jush khi đang dùng súng máy bắn bị lựu đạn tạc bay ra, bị thương nhẹ, những người khác cơ bản không có gì tổn thất. Đứa nhỏ không hề nghĩ đến Du Chuẩn lại lợi hại như thế, đối kháng với quân đội nhiều gấp bốn lần họ lại thành thạo như vậy, lần đầu tiên đứa nhỏ vì đội ngũ của mình mà cảm thấy tự hào.

Một lát sau, Cosky kéo hai tù binh quân chính phủ trở lại, khi đi ngang qua Thẩm Trường Trạch hắn dùng bàn tay dính máu ấn đầu đứa nhỏ quay sang chỗ khác, ném lại một câu “Nhi đồng không nên xem”  rồi cùng Jorhor đi vào trong rừng cây .

Chỉ chốc lát sau, trong rừng truyền đến gào thét thê lương của tù binh, tiếng kêu kia nghe thống khổ đến mức khiến da đầu người nghe được run lên.

Đứa nhỏ nhìn những người khác, mọi người cũng không có phản ứng gì, tập trung tranh thủ thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi. Nó cũng đi theo ngồi xuống đất, nhắm mắt nhắm mũi ăn, trái tim trở nên chết lặng.

Ăn xong, Cosky và Jorhor đi ra, báo cáo với mọi người những tin tức ép hỏi được về kho vũ khí, sau đó mọi người không hề dừng lại, cõng trang bị trên lưng tiếp tục hành quân.

Đi khoảng bảy giờ sau, nhóm của họ cuối cùng cũng vượt qua núi, vòng ra phía sau căn cứ quân chính phủ, lúc này bọn họ ở trên sườn núi đã có thể thấy kho vũ khí kia, bầu trời cũng đã tối đen toàn bộ.