Cha Nuôi

Chương 41



CHƯƠNG 41



 

Trì hoãn sau gần ba tuần, cuối cùng họ cũng được “phóng thích”, công ti trả toàn đội về Colombia. Máy bay vừa hạ cánh, mọi người đều hoan hô, trở lại địa bàn của mình cảm giác thật tốt!

Bọn Houshar đã sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về, đợi Thiện Minh xuống máy bay thì một đống người liền chỉ vào bộ dạng xui xẻo của hắn mà cười ha ha không ngừng.

Thiện Minh quả thật là người tổn thất thảm trọng nhất trong lần này, chỉ trong vòng nửa tháng bị bom tạc thương hai lần, cuối cùng còn trúng đạn, gần như ngày nào cũng ở trên giường, vất vả bán mạng một chuyến như vậy, đánh bạc lại còn không may, thua sạch. Thiện Minh ngẫm lại cũng có chút nín thở, sau khi về phòng liền lấy Thẩm Trường Trạch ra trút giận, chốc bắt nó làm cái này lát lại bắt nó làm cái kia. Đứa nhỏ biết gã cha vô tâm vô đức này lại bắt đầu ép buộc người, nhìn hắn bị thương nên cũng lười so đo với hắn.

Vai Thiện Minh bị thương khá nghiêm trọng, không hết ba tháng thì thực sự không làm gì được, vết thương trên đùi cũng không lành tốt. Hắn không giống những người bị thương khác bị thương đầy mình thì thành thật nằm trên giường. Pearl càng không cho hắn lộn xộn, hắn càng cuồng chân, hơn nữa so với lúc không bị thương còn không thành thật hơn. Đôi khi Thẩm Trường Trạch mang cơm trở về thì người đã không thấy tăm hơi, đứa nhỏ phải đi tìm hắn, tìm được hắn còn phải dỗ hắn trở về ăn cơm. (khiếp, chả biết ai là cha ai là con nữa!)

Chờ vết thương ở chân hắn đã lành khá tốt rồi, sau khi mặt trời xuống núi, các lính đánh thuê mở một bữa tiệc chúc mừng thắng lợi, ăn mừng quân của họ chia làm hai đường đi chấp hành nhiệm vụ, chẳng những hoàn thành viên mãn, hơn nữa mỗi người đều sống trở lại.

Một hòm lớn đầy rượu vang và bia được mang vào, trong phòng bốn năm mươi người uống đến thiên hôn địa ám, nhất thời mùi rượu bốc lên tận trời, tình cảnh cực kì náo nhiệt.

Houshar uống đến tận khi bước đi không vững, dường như mới nhớ tới đến việc đứng đắn, vì thế đứng lên thét to một tiếng, “Đám nhóc kia, trật tự!”

Đám người dần dần yên tĩnh, muốn nhìn một chút xem Houshar định làm gì.

Bàn tay Houshar sờ soạng trong túi hồi lâu, lấy ra một cái dây chuyền mang huy hiệu chiến binh, ném qua không trung cho Thẩm Trường Trạch.

Đứa nhỏ giơ tay tiếp được, kinh hỉ nhìn tấm huy hiệu bằng đồng hình quả trứng lớn cỡ hai đồng tiền xu, mặt phải rõ ràng có khắc tên của nó và một chuỗi số và chữ cái không có quy luật, mặt trái là một con chim cắt to lớn dũng mãnh đang giương cánh bay cao*. Đây là huy hiệu binh sĩ của tổ chức lính đánh thuê đắt giá nhất trên quốc tế — Du Chuẩn, cuối cùng nó đã trở thành một lính đánh thuê chân chính!

*Du Chuẩn: nghĩa là con chim cắt đang bay, ta thấy dịch ra thì nghe kì kì nên để nguyên.

Houshar nấc một cái, “Giữ cẩn thận, trên huy hiệu binh sĩ có thông tin về thân phận của mày, về sau ra vào căn cứ, kho vũ khí, địa điểm nghiên cứu cơ mật đều cần huy hiệu binh sĩ, mật mã và đồng tử để nhận dạng. Mày đã hoàn thành nhiệm vụ lần này rất xuất sắc, đã đủ tư cách. Từ hôm nay trở đi, mày là một thành viên của Du Chuẩn.”

“Oa nga !”

“Thằng nhóc này được đấy, là lính đánh thuê trẻ tuổi nhất rồi!”

“Hồi đầu mày nhìn con chuột còn sợ phát khóc mà, ha ha ha ha, thời gian qua thật mau.”

“Đúng vậy, hồi đó nó ngủ còn đái dầm nữa, ha ha ha.”

Mọi người mỗi câu mỗi từ đều cười rộ, những lính đánh thuê này đều nhìn đứa nhỏ lớn lên, trong lòng đều có vài phần cảm khái.

Năm năm qua, có vài người đã chết, có vài người vì thương tàn mà rời khỏi, những người như họ không có lúc nào là không đối diện với tử vong và ly biệt, nhìn đứa nhỏ từng ngày từng ngày lớn lên thật giống như đang ghi lại từng ngày thành công sống sót của mình, loại cảm giác này phi thường đặc biệt, phi thường xúc động lòng người .

Đứa nhỏ hưng phấn mà hoan hô một tiếng, giơ huy hiệu binh sĩ chạy đến trước mặt Thiện Minh, khuôn mặt tinh xảo lóe ra quang mang vui sướng, “Ba, ba ơi, ba xem, huy hiệu binh sĩ của con, mặt trên có tên con, con là một lính đánh thuê !”

Trên mặt Thiện Minh có vài phần đắc ý, đứa nhỏ này là hắn một tay nuôi lớn, giống như tưới một cái cây, nhìn nó từng chút lớn lên. Nuôi đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được lạc thú khi làm cha, nói như thế nào nhỉ, còn có cảm giác thành tựu nữa. Thiện Minh cười tiếp nhận huy hiệu binh sĩ, đeo lên cổ cho nó, sau đó xoa xoa mái tóc mềm mềm của nó, “Làm tốt lắm.”

Đứa nhỏ cười nhảy lên, dùng sức hôn hai má hắn, hôn mấy cái liền.

Nó thích hương vị thuốc lá đậm chất nam tính trên người ba mình, thản nhiên mà khiến người mê muội, làm nó có cảm giác tràn ngập lực lượng.

Ngoài huy hiệu binh sĩ và thân phận thành viên Du Chuẩn, đứa nhỏ còn có phòng riêng của mình, kết cấu phòng không đơn giản như phòng Thiện Minh, nhưng cũng lớn bằng ấy, tất cả đồ đạc đã được bố trí đầy đủ, cách phòng Thiện Minh ba tầng nhà.

Ngày hôm sau khi nó dọn đồ của mình đi, nó đứng ở cửa nhìn Thiện Minh, vẻ mặt do dự.

Thiện Minh còn đang tập trung chơi game, hồi lâu mới phản ứng được là nó còn không đi, liền quay đầu nhìn nó, “Sao còn chưa đi?”

Đứa nhỏ quyệt miệng, “Về sau chúng ta sẽ không cùng nhau ngủ nữa à?”

“Vô nghĩa, mi muốn ngủ cùng ta đến bao giờ nữa, đi nhanh đi, đúng rồi, ngày mai đúng giờ đưa bữa sáng đến, việc nên làm mi vẫn phải làm.”

“Ba, ba sẽ không ngủ không được à, không phải ba nói ngủ với con thì không có muỗi cắn ba sao.”

“Ta mắc màn là được, dọn đồ xong thì mang đồ ăn vặt đến cho ta.” Nói xong quay người tiếp tục chơi game, cảm xúc không có gì khác với bình thường.

Trong lòng đứa nhỏ nồng đậm thất vọng.

Nó thật sự không muốn tách khỏi ba, năm năm nay tối nào nó cũng ngủ với ba, nó không biết ngủ một mình thì nó có thể ngủ được hay không, nhưng mà ba lại không có một chút khó chịu nào, thật giống như nó đến rồi lại đi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn chút nào, điều này làm cho đứa nhỏ cực kì uể oải.

Nó lại nhìn chằm chằm bóng dáng Thiện Minh bóng dáng trong chốc lát rồi mới ủ rũ đi.

Nửa đêm khi Thiện Minh ngủ, đột nhiên cảm giác có người tiếp cận, hắn lập tức mở mắt. Không đợi hắn sờ súng dưới gối đầu, một giọng nói thật nhỏ lặng yên vang lên, “Ba, là con.”

Thiện Minh híp mắt nhìn bóng người dưới ánh trăng, “Mi bệnh à?”

Thẩm Trường Trạch ủy khuất nói, “Con không ngủ được.”

“Quản ta cái rắm, cút mau.” Thiện Minh lật người, quay mông về phía nó.

Đứa nhỏ nhỏ giọng nói, “Ba ơi con thật sự không ngủ được, con đã quen ngủ với ba, con không ngủ một mình được, làm sao đây.”

Cuối cùng Thiện Minh vẫn lấy súng dưới gối ra, chĩa vào đứa nhỏ, miệng phun ra một chữ, “Cút.”

Đứa nhỏ không hề lùi bước, đỡ lấy nòng súng chạy tới, lập tức ôm lấy eo Thiện Minh lăn lên giường, nhanh chóng tìm được vị trí quen thuộc của mình, “Ba, để con ngủ trong này đi, con không cần phòng riêng, con không ngủ được.”

Thiện Minh đang buồn ngủ, lười so đo với nó, đạp nó một đạp rồi khó chịu xoay người.

Đứa nhỏ nhẹ nhàng gỡ ngón tay hắn ra, lấy súng của hắn nhét vào dưới gối đầu, sau đó khẽ hừ nhẹ bài hát ru trong chốc lát, chiêu này lần nào dùng với Thiện Minh cũng thành công, hừ trong chốc lát Thiện Minh liền mơ hồ. Đứa nhỏ nhẹ nhàng ôm eo Thiện Minh, an tâm nhắm hai mắt lại.

Lúc đầu nó rất vui vì mình có thể giống người lớn có lãnh địa thuộc về riêng mình, nhưng sau khi dọn tới nó mới phát hiện nó không thích chỗ kia. Ngủ cái giường nó quen thuộc, cái gối đầu quen thuộc, còn có người cha nó quen thuộc, vậy mới có thể có mộng đẹp.