Cha Nuôi

Chương 166



CHƯƠNG 166



 

Hai người quả nhiên không thể ở trên mặt đất quá lâu, bọn họ giống như một đôi uyên ương đang vụng trộm hẹn hò trong khu rừng nhỏ, nằm cùng nhau ngắm trăng, trò chuyện, kỳ thật ánh trăng cũng không có cái gì đáng xem, mấu chốt là bên cạnh có một người như vậy. Hơn nữa đối với Al mà nói, đừng nói là hô hấp không khí trong lành trên mặt đất, cho dù phải hô hấp một ngụm không khí đầy khói ô tô thì cũng có thể làm người bị nghẹn ở dưới bốn tháng cảm thấy nhảy nhót không thôi.

Bọn họ được đưa về căn cứ đúng lúc trời sáng, tất cả mọi người trong căn cứ đều đã bận rộn.

Sau khi Đường Đinh Chi trở lại phòng thí nghiệm, Tiểu Nguyên chạy tới nói với y, “Đại tá, Lý tư lệnh yêu cầu anh lập tức tiến hành hội nghị qua điện thoại với ông ấy.”

“Bây giờ?”

“Vâng, bây giờ.”

Đường Đinh Chi vốn đang muốn đi tắm một cái cho tỉnh táo, lúc này cũng không làm gì được, thì đi họp vậy. Al chán đến chết đi lôi Thiện Minh ra khỏi mộng đẹp, kéo hắn đi huấn luyện.

Cho đến tận giữa trưa, Đường Đinh Chi mới thần sắc ngưng trọng trở lại, Al sán vào hỏi y làm sao vậy, Đường Đinh Chi nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói, “Chúng tôi nắm được tung tích của một nhân vật mấu chốt.”

“Thẩm Diệu?”

“Không.” Đường Đinh Chi nói: “Là vợ của Thẩm Diệu, mẹ của Thẩm Trường Trạch.”

Al kinh ngạc nói, “Cô ta còn sống.”

“Đúng vậy, tôi nghĩ, chúng ta có thể lợi dụng cô ấy dẫn dụ Thẩm Diệu, cô ấy là một bộ đội đặc chủng rất có năng lực, bản thân cô ấy nhất định cũng có biện pháp.”

“Cô ta ở đâu?”

“Tân Cương, bên kia Nam Cương, một nơi rất hoang vu, tôi định mang các anh đi.”

“Thiện Minh cũng đi sao?”

“Đúng, đây là cơ mật, Lý tư lệnh không tiết lộ cho những người khác, cho nên chúng ta cũng không thể để lộ phong thanh. Tôi sẽ lấy lý do chấp hành nhiệm vụ đặc thù để đưa các anh đi ra ngoài, chuyện này anh không cần nói với Thiện Minh, tôi sẽ chịu trách nhiệm nói cho anh ta, anh chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được.”

Al không ngờ nhanh như vậy là hắn có thể chân chính đi lên mặt đất, lại còn được đi xa, theo tri thức hữu hạn của hắn về địa giới Trung Quốc, Tân Cương ở sát biên giới, tới gần Thổ Nhĩ Kỳ, cách Bắc Kinh rất xa. Nghĩ đến việc hắn có thể lập tức rời khỏi cái căn cứ đáng ghét này xa như vậy, hơn nữa còn đi tìm kiếm nhân vật mấu chốt để giải cứu Thẩm Trường Trạch bắt được Thẩm Diệu, hắn liền cảm thấy hưng phấn, đặc biệt thấy cao hứng thay Thiện Minh.

Al nặng nề gật đầu, “Khi nào thì xuất phát?”

“Trong vòng 3 ngày.”

“Nói như vậy, tôi tạm thời không cần tiến hành cái huấn luyện kia?” Al ái muội chớp mắt.

Đường Đinh Chi có chút xấu hổ gật đầu, “Tạm thời gác lại, đợi trở về rồi nói sau, hiện tại anh đã có thể khống chế biến thân, chấp hành nhiệm vụ cần như vậy là đủ rồi.”

Al cười nói, “Thiện chắc chắn sẽ rất vui.”

Đường Đinh Chi nhìn ánh mắt hắn nói: “Các anh rất quan tâm đến nhau.”

Al nói: “Đương nhiên, cậu ta là em trai tôi.” Hắn hỏi ngược lại: “Bọn em đã điều tra bối cảnh của tôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Al ngượng ngùng cười, “Thú vị không?”

“Cũng không thú vị lắm. Anh sinh ra trong gia đình quý tộc của hoàng thất Anh quốc, người thừa kế ngai vàng thứ bảy mươi tám, tiền đồ vô hạn, lại biến thành một lính đánh thuê mất đi quốc tịch, chuyện này nhìn qua thật sự không thể là trải nghiệm ‘thú vị’ được.”

Al vui vẻ nói: “Nhưng tôi thích cuộc sống của lính đánh thuê, tôi đã không còn người thân, cho nên cuộc đời lúc trước tôi cũng không chút lưu luyến.”

Trong mắt Đường Đinh Chi có một tia ảm đạm, đến giờ y vẫn không thể quên, lúc trước khi đọc cẩn thận từng tờ phân tích tình báo về Al, trong tấm ảnh lúc ấy là một thiếu niên bảy tuổi vì tai nạn mà mất đi cha mẹ và anh trai, với biểu cảm đờ đẫn trong lễ tang. Tấm ảnh kia đã rất cũ, rõ ràng là ảnh màu nhưng phảng phất như mái tóc vàng của hắn cũng mất đi sự tươi sáng nên có. Tình báo còn dùng độ dài rất lớn để miêu tả Al sau khi cha mẹ qua đời, bởi vì cha mẹ để lại tài sản rất lớn nên dẫn đến sự tranh chấp của đám thân thích xấu xa. Vì thế hắn chạy trốn, hắn làm ra phản ứng duy nhất mà cái tuổi kia có thể làm được, hắn lựa chọn trốn tránh. Hắn trà trộn ở nơi đầu đường xó chợ London, trộm cắp, cướp bóc, bán ma túy rong, sau khi sống hỗn loạn một năm như vậy, gặp được Lâm Cường đang đi du lịch ở London, một lính đánh thuê người Trung Quốc, từ đó, hắn bị mang vào thế giới lính đánh thuê.

Al sờ sờ mặt y, “Em đây là cái vẻ mặt gì hả? Tôi rất biết ơn Lâm Cường vì đã dẫn tôi đi, bởi vì lúc ấy tôi không có năng lực tự mình rời đi, trên thực tế tôi hận không thể cách chỗ đó càng xa càng tốt. Nhưng về sau thì tôi cũng hối hận, mẹ nó, đống tài sản đó đều là của tôi, tôi làm lính đánh thuê cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, làm tôi đau lòng chết đi được.” Al che ngực, vô cùng nghiêm túc nói mình đau lòng.

Đường Đinh Chi an ủi hắn: “Anh đã có rất nhiều tiền bạc rồi, kỳ thật một người vốn không cần nhiều tiền như vậy, anh không nên quá cố chấp với tiền bạc.”

Al oán hận nói, “Tôi kiếm tiền còn không phải là vì nuôi sống cái ổ sói kia sao, em căn bản không biết bọn họ có thể tiêu tiền nhiều cỡ nào đâu. Lâm Cường chết đi, ban đầu để duy trì vận hành cơ bản của Du Chuẩn, tôi và Houshar vì kiếm tiền mà biện pháp gì cũng đã làm. Lúc đó Thiện mới mười bốn, đánh rắm cũng vô dụng, nó là đứa không có tư cách nói tôi tham tiền nhất, chỉ có Houshar mới có thể hiểu tôi.” Al nhăn mi, “Aizz, tôi nhớ Houshar quá, chờ khi nào tôi có thể tự do hành động, chuyện đầu tiên chính là đi thăm ông ấy.”

Đường Đinh Chi vỗ nhẹ lên đầu hắn, “Cần tôi tìm cho anh một cố vấn tài vụ không?”

“Không cần, tôi tự làm vẫn là tốt nhất.” Al đắc ý giương cao cằm.

Đường Đinh Chi nhìn thấy Al nhắc tới tiền liền mặt mày hớn hở, nhịn không được bật cười.

Lúc này, Thiện Minh cơm nước đã xong đi tới, Al nói chuyện với hắn một chút, Thiện Minh đến đây khá lâu cũng thỉnh thoảng mới gặp Al. Đường Đinh Chi đưa hắn vào một phòng họp, giải thích cho hắn về hành động kế tiếp.

Ba ngày sau, bọn họ xuất phát theo kế hoạch, trải qua vài ngày ép buộc mới đến được Tân Cương, thông qua một loạt cố gắng, gặp được nữ long huyết nhân trong truyền thuyết kia — cũng là mẹ của Thẩm Trường Trạch — thượng úy Triệu Thanh Linh.

Sau khi gặp được chị, rất nhiều chuyện đều rõ ràng hơn, bọn họ cũng xác định được một vài bước đầu kế hoạch.

Sau đó họ quay lại Bắc Kinh, Triệu Thanh Linh đến Bắc Kinh rồi liên hệ với bọn họ. Nhờ có chị, lúc này Al không bị ném trở lại căn cứ mà là được ở trong nhà tại Bắc Kinh. Tuy rằng hắn không được Đường Đinh Chi cho phép thì không thể ra ngoài nhưng mỗi ngày nhìn ba vòng xe rồng quây thành “bãi đỗ xe” đồ sộ kia, hắn đều nhìn đến ra mùi ngon.

Sau nữa, Triệu Thanh Linh và Thiện Minh một mình hành động, hắn và Đường Đinh Chi ở Bắc Kinh chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Tình hình sau đó thì không cần nhiều lời, trải qua những đau khổ cùng hy sinh nhất định, họ và Thẩm Trường Trạch đã liên hệ với nhau, hơn nữa bắt giữ được Thẩm Diệu. Long huyết nhân cường đại đã một tay phá hủy toàn bộ Du Chuẩn, giết chết và làm bị thương nhiều lính đánh thuê Du Chuẩn — Thẩm Diệu – cuối cùng cũng bị họ đánh bại.

Cuối cùng khi Al bắt giữ được Thẩm Diệu thì cũng bị thương rất nặng, lá phổi trái bị đánh thủng, cánh bị bẻ gẫy một cái, xương đùi gãy thành ba đoạn. Những thương tích này trên thân thể con người là không thể chữa trị, nhưng vì hắn là long huyết nhân nên có thể khỏi hẳn với tốc độ đáng sợ, phối hợp với dược phẩm và dụng cụ trị liệu thì càng là làm ít công to, đến cuối cùng ngay cả một chút vết sẹo cũng không lưu lại. Đây là lần đầu tiên sau khi Al biến thành long huyết nhân được tham dự thực chiến hơn nữa còn bị thương, lần đầu tiên hắn cảm nhận thiết thực được sự cường đại của long huyết nhân, cảm giác cường đại này không chỉ trên cơ thể mà là bởi vì cơ thể biểu hiện ra năng lực siêu nhân nên nhanh chóng thôi thúc nội tâm cũng trở nên cường đại. Loại cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh này thật sự quá sung sướng, Al cảm thấy mình quả thực là thân thể bất tử, chỉ cần bộ não và trái tim không bị tổn hại thì cho dù trọng thương đến mấy, cuối cùng cũng đều được chữa trị.

Sau khi trở về căn cứ, Al tĩnh dưỡng một tuần, vết thương đều đã tốt lắm, mười ngày sau, hắn đã lại nhảy nhót khắp nơi rồi.

Sau khi tất cả trở lại bình tĩnh, Đường Đinh Chi lại bắt đầu nhắc nhở hắn về thí nghiệm khống chế ham muốn ***. Bây giờ Al ngược lại không nóng nảy, hắn kiên trì muốn Đường Đinh Chi làm “bạn tình” giúp đỡ hắn, nếu không hắn sẽ không làm huấn luyện.

Sau vài lần khuyên nhủ không có kết quả, Đường Đinh Chi rốt cuộc cũng nghiến răng đáp ứng.

Al thấy quỷ kế đã đạt được, cười đến ánh mắt đều cong.