Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 48: Đố kỵ 1



“Vương phi, ngài tỉnh rồi, Tiểu Vương gia đang nháo lên đòi gặp ngài a.” Đang lúc nàng từ từ tỉnh dậy, bên tai mông lung truyền đến câu nói như vậy.

Lăng Nhược Nhược cứ như vậy bị đánh thức. Vương phi? Là gọi nàng sao? Tiểu Vương gia? Là tiểu bảo bảo? Chỉ trong một đêm, nàng quang vinh trở thành Vương phi.

Mở to mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là định giường, nàng nằm thẳng tắp, cảm giác rõ ràng dưới lớp chăn là thân thể trống trơn của mình.

“A, đau.” Nàng vừa khẽ động thân mình, liền không tự chủ ngã xuống giường.

Tỳ nữ đứng bên giường kinh hô: “Vương phi, ngài làm sao vậy?” Các nàng thật bối rối, hôm nay là ngày đầu tiên bị phái đến đây hầu hạ vị Vương phi mới, có chút bất an.

Thân thể của nàng đau quá, không động đậy thì không biết, vừa nhúc nhích liền phát hiện phía dưới mình rất đau, thân thể cứ như không phải của chính mình, tứ chi đau nhức, giống như vừa bị đánh một trận.

Nàng mặt nhăn mày nhíu, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua bọn họ điên cuồng. Không đúng, phải nói là Tát Hoàn điên cuồng, hắn quả thực là một tên điên, không ngừng đòi lấy. Một lần lại một lần, quả thực chính là ngựa chạy không dừng, càng khủng bố là hắn hình như không biết mệt, hơn nữa tinh lực dư thừa.

Chỉ khổ cho cái mạng nhỏ của nàng, cư nhiên bị hắn lôi kéo, giống như củi đốt gặp lửa, chỉ một chút là thiêu trụi, nhiều lần nàng bị lạc trong khoái cảm, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, càng đáng sợ là, nàng cư nhiên…… Thích.

“Ta còn tốt.” Nàng ngượng ngùng nói ra, cố gắng cử động tay chân một chút, cảm giác mình đã có thể thích ứng, mới tiếp tục nói. “Ta muốn xuống giường, cục cưng đâu?”

Nàng vừa dứt lời, bé đã đẩy cửa phòng ra, từ bên ngoài vọt vào: “Mẹ, mẹ, ngươi ở đâu?” Thanh âm non nớt tràn ngập bất an và lo lắng.

“Cục cưng, mẹ ở trong này.” Không có biện pháp, nghe thấy tiếng con thanh âm, nàng không thể không tạm gác đau đớn và xấu hổ qua một bên, vội vàng gọi bé.

Bé nghe được tiếng nàng, lập tức chạy về hướng giường, cố gắng trèo lên. “Mẹ, mẹ, cục cưng nghĩ là ngươi đã biến mất.” Trong giọng nói còn mang theo chút nước mắt.

Lòng của nàng liền đau nhói, không thèm để ý cơ thể còn đau đớn, vươn tay ôm lấy thân mình nho nhỏ của bé, đặt hắn vào trong lòng mình, cũng quên đi bản thân vẫn chưa mặc gì cả.

“Mẹ vẫn ở đây mà, mẹ sẽ không bỏ lại cục cưng, mẹ yêu cục cưng nhất, thích cục cưng nhất mà.” Nàng nhẹ giọng dỗ dành.

Bé nghe thế liền nín khóc mỉm cười, tựa sát vào bờ ngực trắng như tuyết của nàng, hai cánh tay nhỏ bé vòng qua người nàng ôm cứng ngắc.

Tát Hoàn đi vào, vừa kịp nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai mẹ con hoà thuận vui vẻ, có cảm giác như hạnh phúc đang tỏa ra trong không khí.

“Vương gia.” Tỳ nữ thấy hắn, lập tức cuống quít cung kính hành lễ.

Một tiếng “Vương gia” bừng tỉnh hai mẹ con. Bé thấy hắn đến, cười một cái ngọt ngào với hắn: “Phụ vương.”

“Cục cưng ngoan.” Tát Hoàn thật cao hứng, tâm tình khoái trá, đặt mông ngồi vào bên giường, nhìn hai mẹ con bọn họ.

Lăng Nhược Nhược ném cho hắn một ánh mắt xem thường, một mình hờn dỗi, vì chuyện tối hôm qua, thân thể của nàng cư nhiên phản bội nàng, tức muốn chết!

“Các ngươi mang Vương phi đi tắm, sau đó chuẩn bị điểm tâm.” Hắn thản nhiên phân phó, ôm bé ra khỏi người nàng.

“Phụ vương mang cục cưng đi chờ mẹ ăn sáng.” Hắn cười tủm tỉm nói với bé, hòa ái dễ gần như một người cha bao dung.

Bé lập tức hoan hô: “Phụ vương, chúng ta nhanh đi, chào mẹ.” Nói xong, bàn tay nhỏ bé còn vẫy vẫy tạm biệt nàng.

Nàng thiếu chút nữa hộc máu.

Chờ bọn hắn đi rồi, nhờ sự giúp đỡ của hai tỳ nữ, nàng mới có sức đứng dậy, giở chăn mền ra, đi đến bồn tắm lớn đầy hoa tươi, thoải mái tắm rửa một hồi.

***

“Vương phi, nghe nói tối hôm qua, Vương gia cùng nàng qua đêm.” Uyển Ngữ đem tin tức nghe được chuyển cáo cho đương nhiệm chính quy Vương phi Vũ Sương Nhi.

Vũ Sương Nhi hổn hển, đứng bật dậy, không ngừng qua lại đi lại, hai nắm tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.

“Vương phi.” Uyển Ngữ có chút bất an nói. Vương phi lúc này nhìn thật đáng sợ.