Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 41: Cùng đường 3



Lăng Nhược Nhược hiện tại rất muốn chạy trốn. Nàng đi lòng vòng trong phòng, không còn tâm tình gì, chỉ lo nghĩ cách nào để chạy trốn. Nhưng nàng sầu não nhận ra, nàng trốn không thoát. Toàn bộ gia sản của nàng đều ở đây, nhất thời căn bản không thể rời đi.

Nàng buồn rầu ngồi trong phòng, không nghĩ ra cách nào. Nàng nghĩ, nếu chạy trốn, mang theo một già một trẻ, một thân gia sản, trốn không kịp, chạy không xa. Với lại, nàng không muốn làm chuyến làm ăn lỗ vốn này, phải bỏ đi biết bao nhiêu thứ, nàng rất đau lòng a.

“Mẹ, phụ vương nói muốn đón chúng ta trở về.” Bé còn chưa ngủ, hắn ngoan ngoãn tắm rửa xong, đi vào phòng nhìn thấy nàng mặt mày sầu lo, liền chạy tới chỗ nàng.

Nhắc tới chuyện này, nàng thật không vui chút nào. Kể từ khi Tát Hoàn nói những lời đó, trong phủ nàng như bị trọng binh che kín. Khắp tiền phủ hậu viện, cửa lớn cửa nhỏ, trong tường ngoài tường, ngay cả cái ổ chuột cũng có người canh giữ. Nàng có chạy đằng trời!

Bé nhìn ra nàng không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu nhăn lại, lắc lắc tay nàng: “Mẹ, phụ vương đối xử tốt với chúng ta, chúng ta chỉ là đến chơi nhà hắn, không nhất định phải ở lại a.” Bé thật rất muốn được đi chơi một chuyến.

Lăng Nhược Nhược ôm lấy bé, biết lúc này không thể trốn, thôi thì việc gì đến thì cứ đến, đi bước nào tính bước đó, dù sao trong thế giới này, nàng không sợ ai, ai dám khi dễ nàng, nàng liền khi dễ lại.

Người không trêu chọc ta, ta sẽ không để ý. Cứ như vậy mà làm.

Nghĩ thông suốt, lòng nàng lại vui vẻ. Ngày tháng trôi qua quá thái bình cũng không phải chuyện tốt, như vậy có chút bất lợi cho thân thể, bất lợi cho phát triển đầu óc.

“Được rồi, cục cưng, mẹ cũng đã thật lâu không đến thăm nhà phú quý. Nhân dịp này, hai mẹ con ta đi nhìn một cái.” Nàng thoải mái nói.

Bé mừng rỡ gật gật đầu, ôm nàng hôn mạnh một cái.

***

Ngày hôm sau, Tát Hoàn thật sự đến, lúc này Lăng Nhược Nhược chưa rời giường, còn bé thì đã thức từ sáng sớm ngồi tập viết chữ.

“Vương gia, Nhược Nhược còn chưa rời giường.” Quý bác gái sợ hãi đứng, cúi đầu khom lưng giống một hạ nhân, cung kính nói với Tát Hoàn đang ngồi trên chủ vị.

Tát Hoàn gật gật đầu, hắn biết nàng còn ở trong phủ, biết nàng không chạy trốn, biết nàng còn đang ngủ, vì thế hắn thong thả ngồi chờ.

Một hồi lâu sau, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ngoài cửa, sau đó mỉm cười với hắn, vui vẻ chạy vội về phía hắn.

“Phụ vương, ngươi tới đón chúng ta.” Bé tựa hồ thực thích hắn, có lẽ là rất khát vọng có phụ thân, mong ước có một gia đình đầy đủ.

Tát Hoàn thấy bé, lòng rất vui sướng, yêu thích không buông tay. Bé thật rất đáng yêu, phấn điêu ngọc mài, làm cho người ta có cảm giác phủng trong lòng bàn tay sợ rớt, hàm trong miệng sợ tan.

“Cục cưng đã học chữ xong rồi sao?” Hắn biết tiểu bảo bảo đang học chữ, liền hỏi.

Bé cười tủm tỉm gật gật đầu, hào hứng nói: “Phụ vương, cục cưng đã học thuộc, phải học xong hết mới tới được. Phụ vương đã rất lâu đi?” Bé còn nhỏ nhưng rất tinh ranh, rất biết làm người khác vui lòng.

Tát Hoàn cũng cười, hắn phát hiện mỗi khi mình đối mặt bé và Lăng Nhược Nhược, biểu tình thực phong phú, luôn có thể toát ra chân chính hỉ nộ ái ố.

“Cục cưng nhất định đã học được rất nhiều chữ.” Hắn khích lệ nói, quả nhiên thấy bé đắc ý dào dạt ngẩng mặt lên cao.

“Đương nhiên, mẹ nói cục cưng nếu biết chữ, mẹ sẽ viết truyện cổ tích cho cục cưng xem, còn viết thư cho cục cưng. Nên cục cưng nhất định phải biết thiệt nhiều chữ, như vậy mới đọc hiểu thư mẹ viết.” Hắn hưng trí bừng bừng nói, không chút lưu tâm liền nói ra bí mật nho nhỏ của mình và Lăng Nhược Nhược.

A, Tát Hoàn cảm thấy cực kì thú vị, không nghĩ tới nàng lại giáo dục tiểu hài tử như vậy, phương pháp mới mẻ độc đáo, hơn nữa xem ra hiệu quả cũng không tệ.

“Mẹ ngươi đâu?” Hắn vội hỏi, mặt trời đã sắp lên cao, nàng lại còn chưa thức, ngủ thế này cũng nhiều quá đi.

Bé nghiêng đầu nói: “Mẹ đã thức rồi, bất quá nàng đang ăn điểm tâm, một hồi mới tới đây.” Hắn nhìn ra suy nghĩ của phụ vương, cười hì hì nói.

Tát Hoàn gật gật đầu, xem ra cũng không phải nàng ngủ nhiều lắm.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Lăng Nhược Nhược chậm rãi đến đại sảnh, tinh thần sảng khoái, khí sắc phi thường tốt. Điều này lại làm hắn ngạc nhiên, vốn cứ nghĩ rằng nàng sẽ bực bội, sẽ trằn trọc khó ngủ. Nhưng, hết thảy đều ra ngoài dự kiến của hắn.

Không thèm nhìn tới hắn, nàng ngồi xuống ghế, vẫy tay gọi bé, bé liền nhảy xuống vòng tay hắn, lon ton chạy vội đến chỗ nàng.

“Mẹ, mẹ đã đến rồi.” Bé phấn chấn nói, chui vào lòng nàng, cọ cọ.

“Hôm nay con có ngoan không a, có học chữ chưa? Đã học đến chữ gì rồi?” Nàng cười tủm tỉm hỏi.

Bé vội vàng ngâm nga những thứ hắn học, một chữ không vấp, rành mạch.

Nàng tán dương gật gật đầu, “Cục cưng rất lợi hại, không tệ, học rất nhanh, về sau mẹ phải dựa vào cục cưng nuôi sống a, cục cưng sau này kiếm tiền nuôi mẹ được không?”

“Mẹ, sau này cục cưng sẽ nuôi ngươi, kiếm cho mẹ thiệt nhiều thiệt nhiều tiền.” Bé nóng lòng khoe thành tích, vội vàng kêu lên.

Tát Hoàn ngồi nghe chỉ biết lắc đầu, chưa thấy ai dạy đứa nhỏ như vậy, chưa gì đã nghĩ để hắn kiếm tiền.

“Được rồi, chúng ta nhanh trở về vương phủ đi.” Hắn không quên mình là đến đón mẹ con nàng trở về, vì thế vội vàng nói.

Vừa nghe hắn nói chuyện, biểu tình vui vẻ của Lăng Nhược Nhược liền biến mất, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng không chạy trốn, không có nghĩa là nàng để yên.

Nhưng bé vừa nghe sắp được đi đến chỗ mới, liền cao hứng hoan hô: “Tuyệt quá, tuyệt quá, chúng ta sắp được đi vương phủ a! Mẹ, đi mau, chúng ta đi xem vương phủ.” Bé nhảy xuống người nàng, hào hứng nhảy tưng tưng trước mặt nàng.