Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 22: Hoa tụ lâu



“Tiểu thư, ngài đã tới.” Hoa mụ mụ của Hoa Tụ Lâu nhìn thấy nàng liền chạy lại đón, lập tức đưa nàng lên căn phòng đặc biệt trên lầu ba, dành riêng cho người một nhà.

“Hoa mụ mụ, sinh ý không sai a.” Vừa ngồi xuống, nàng liền cười tủm tỉm nói, xuyên thấu qua lớp màn lụa mỏng treo trên cửa sổ là cảnh náo nhiệt dưới lầu, khách khứa như mây.

Hoa mụ mụ đắc ý nở nụ cười, nhưng nàng không dám tranh công, nếu không có nữ tử thần kỳ trước mắt, trong kinh thành sẽ không có đệ nhất danh lâu Hoa Tụ Lâu, càng không có nàng Hoa mụ mụ vang danh.

“Tiểu thư, ngài xem, đây đều không phải là công lao của ngài sao. Nếu không có ngài, sẽ không có Hoa mụ mụ ta, cũng không Hoa Tụ Lâu vang danh thiên hạ.” Hoa mụ mụ không tiếc tung hô nàng, những chiêu bài cùng hình thức kinh doanh mà nàng nghĩ ra đều là vô cùng mới lạ, trước nay chưa từng nghe tới.

Lăng Nhược Nhược khiêm tốn cười một chút, nàng cũng không bản sự lớn như vậy, nhưng ai bảo nàng là người hiện đại xuyên không đến đâu! Hơn năm ngàn năm văn hóa Trung Hoa đều nằm trong lòng nàng, có thứ gì nàng không biết, có loại nào nàng không hiểu? Trừ bỏ hoàng đế, còn ai kiếm tiền nhanh như nàng?

“Hoa mụ mụ, ta chỉ đến xem có chỗ nào cần ta hỗ trợ, chỗ nào cần cải tiến, cần phối hợp.” Nàng mỗi quý lại đến Hoa Tụ Lâu một lần, chủ yếu tìm ra khuyết điểm, phát hiện thương cơ, tính ra cách kiếm tiền tốt nhất.

Hoa mụ mụ nghĩ nghĩ, cơ hồ không có chỗ nào cần cải tiến, hết thảy đều rất hoàn mỹ, không chút sứt mẻ. “Tiểu thư, Hoa Tụ Lâu đã thanh lâu tốt nhất mà ta từng biết, xem như đã là số một, số hai trên đời. Ta thật không nghĩ ra còn chỗ nào không tốt, bạc cứ như nước chảy vào, rất đẹp a.” Hoa mụ mụ vừa nói đến đây liền mặt mày như hoa, vô cùng hưng phấn, nước miếng bay tứ tung.

Lăng Nhược Nhược cười cười, nghe ra quả thật không sai, bất quá trước khi đến đây nàng đã suy nghĩ rất kỹ, cuộc sống đang thái bình, mà thanh lâu cũng vững vàng thì không nhất định là chuyện tốt, nên lần này nàng dẫn theo một chủ ý.

“Hoa mụ mụ, nếu vậy, lần này ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng.” Nàng tươi cười rạng rỡ mở miệng nói, đối với kế hoạch lần này, nàng đã định liệu trước, hơn nữa thập phần chờ mong.

Hoa mụ mụ vừa nghe, lập tức cười đến mắt híp lại, nàng biết chỉ cần Lăng Nhược Nhược có chủ ý, thì bạc trắng bóng sẽ cùng đến theo a.

“Tiểu thư, ngươi nói, ngươi nói mau a, ta chờ không kịp.” Hoa mụ mụ nói như thể một khách làng chơi đang gấp gáp, sốt ruột tìm một nữ tử.

Nàng buồn cười gật gật đầu, vội vàng nói: “Ta nghĩ, để làm cho Hoa Tụ Lâu của chúng ta càng thêm nổi tiếng, càng có thể kiếm nhiều bạc, phá hết hầu bao, ta quyết định tổ chức một trận đấu Hoa Tụ Lâu.” Nàng dừng lại, uống một ngụm trà.

“Trận đấu? Trận đấu gì?” Hoa mụ mụ nóng vội truy vấn, căn bản không nghĩ để nàng thở.

“Sắp tới vừa vặn đến tiết Trung thu, Hoa Tụ Lâu chúng ta sẽ tìm một nơi, đưa những cô nương đẹp nhất, tài nghệ xuất sắc nhất của chúng ta đến khiêu chiến tài tử, tú tài trong toàn kinh thành. Nếu thắng sẽ có thể đến Hoa Tụ Lâu miễn phí ăn ở một tháng, đương nhiên có đầu bài cô nương làm bạn.” Nàng tiếp tục tươi cười rạng rỡ nói.

Hoa mụ mụ suy nghĩ một chút, đầu tiên là từ vui mừng rồi chuyển thành ưu, nàng nhíu mày nói: “Tiểu thư, ta thấy không ra chúng ta có chỗ tốt gì?”

“Ha ha ha, Hoa mụ mụ, như thế này có thể khai hỏa danh tiếng của chúng ta a, hơn nữa các cô nương của chúng ta đều là mặt mày rạng rỡ, với bực tuyệt sắc dung nhan này, có nam nhân nào lại không tâm động? Hơn nữa lại là khí chất nhất tuyệt, ôn nhu hữu lễ, nam nhân nào không bị hấp dẫn?” Nàng cười nói, lại tiếp tục. “Còn có, không chỉ các cô nương đi tham gia trận đấu, các thiếu gia của chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, bọn họ cũng phải đi tỷ thí, tài nữ trong kinh thành cũng rất nhiều a.”

Lăng Nhược Nhược vốn là có chủ ý này, nam nữ thông ăn, nam nhân nào không sắc, nữ nhân nào lại không sắc đâu? Phú bà cũng có thể bao tiểu bạch kiểm a! Dù sao nàng làm chuyện này, không hề bắt buộc ai, đều là tự do lựa chọn, chính mình tính toán, hơn nữa mọi người đều là thân tự do. Nhưng không có ai bỏ được rời đi, nếu đã không có ai nguyện ý rời đi, nàng còn có thể làm thế nào?