Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 29: Hơi say



Trong quán rượu náo nhiệt, huyền ảo, âm nhạc điếc tai nhức óc truyền khắp mọi góc ghách, mọi người cuồng nhiệt lay động thân thể.





Trên quầy bar, một chàng trai tướng mạo anh tuấn đang uống một ly rồi lại một ly rượu, giống như thứ hắn uống chẳng qua chỉ là nước.





“Cậu làm sao vậy?” Tư Đồ Hoàng cau mày nhìn bạn tốt, chưa bao giờ hắn thấy Thiên lại như thế.





“…” Tại sao hắn uống rượu mãi vẫn không say, mọi người không phải đều nói khi say, thứ gì hắn cần quên đều liền sẽ quên. Cũng sẽ không đau, không tổn thương.





“Hôm nay cậu bị làm sao thế, nói đi, cậu như vậy thật khiến cho người khác lo lắng.” Tư Đồ Hoàng thật sự rất lo khi hắn thấy cứ uống như vậy, sau đó liền trực tiếp gục xuống.





“Cậu đã từng yêu chưa?”





Thời điểm Tư Đồ Hoàng Đô khuyên hắn nên dừng uống, Bạch Kiểu Thiên liền nói một câu. Khiến Tư Đồ Hoàng hơi sửng sốt.





“Sao đột nhiên hỏi như vậy? Cậu cùng Tiểu thư ký giận nhau rồi hả ?” Người khác không biết thì hắn biết, những gì Thiên làm cho Mạn Mạn là độc nhất vô nhị. Hắn chưa bao giờ thấy qua Thiên tốt với cô gái nào như vậy.





“Ha ha ” hắn đã lập tức hối hận ngay khi nói ra lời nói khốn kiếp như thế, hắn biết rõ Mạn Mạn không phải là người như vậy, nhưng lúc Mạn Mạn nói hắn không có tư cách gần gũi với nàng, hắn liền tức giận đến hồ đồ rồi, Mạn Mạn nhất định đang chán ghét hắn đến chết.





“Xem ra là thật, kể đi, cậu đã làm gì với “cục cưng bé nhỏ” thế?” Tư Đồ Hoàng đùa cợt nói.





Bạch Kiểu Thiên khi nghe được hắn gọi Mạn Mạn là “cục cưng bé nhỏ” liền không vui, hai người có mối quan hệ tốt vậy khi nào.





“Đùa với cậu chút thôi, kể một chút xem, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.” Tư Đồ Hoàng thấy Bạch Kiểu Thiên không vui, liền vội vàng tự mình thay đổi cách gọi. Xem ra Thiên thật yêu cô gái nhỏ có chút mơ hồ kia rồi.





“Không có gì.” Hắn đột nhiên có chút không muốn nói cho Hoàng biết chuyện của hắn cùng Mạn Mạn.





Tư Đồ Hoàng vỗ vỗ vai hắn.





“Không cần nói, uống rượu cùng tôi.” Vừa nói, hắn liền cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.





Tư Đồ Hoàng cũng không thể làm gì khác hơn là cùng hắn uống rượu.





“Hi, trai đẹp.” Một cô gái trẻ mặc quần áo hấp dẫn dựa vào người Bạch Kiểu Thiên. Trên gương mặt xinh đẹp là một lớp phấn thật dầy.





Người đàn ông này là người đẹp trai nhất cô từng gặp, nếu có thể “cùng” hắn một đêm, bảo cô phải bỏ ra bao nhiêu tiền, cô đều nguyện ý.





Bạch Kiểu Thiên thấy cánh tay cô đang đặt trên người hắn, thật muốn đem cô giẫm nát, mùi nước hoa khó ngửi làm hắn cau mày. Lạnh lùng nói “Tránh ra.”





“Đừng hẹp hòi thế chứ, không bồi người ta uống một chén sao?” Vừa nói thân thể cô gái liền cọ cọ lên người Bạch Kiểu Thiên.





Tư Đồ Hoàng mắt gấp tay nhanh, kéo cô gái không biết trời cao đất rộng kia sang một bên. Nhìn gương mặt Thiên càng ngày càng đen, hắn dám khẳng định nếu hắn không nhanh tay một chút, cô gái này nhất định sẽ bị Thiên làm cho bầm dập.





“Tiểu thư, lần sau anh sẽ mời em uống, hôm nay có chuyện.” Tư Đồ Hoàng khẽ cười nói với cô gái đang nằm trong ngực mình.





Cô gái kia nhìn Bạch Kiểu Thiên, mặt âm trầm rõ biết không vui, lại nhìn người đàn ông đang ôm mình, hai mắt cô tỏa sáng. Đây cũng là mỹ nam nha.





“Vậy thì anh đẹp trai, uống một chén với em nha.” Cô gái vuốt vuốt ngực Tư Đồ Hoàng.





Tư Đồ Hoàng bắt lại bàn tay đang lộn xộn kia, nháy lên đôi mắt “Lần sau đi bảo bối, lần sau anh nhất định sẽ mời em uống.”





“Đừng quên đấy nhé.”





“Sẽ không, người đẹp như vậy, làm sao có thể quên chứ.” Vừa nói, hắn liền hung hăng bóp mạnh ngực của cô gái.





“Ừ, ghét.” Cô gái thẹn thùng nói.





“Không thích à? Vậy đi nhanh đi.” Vừa nói, hắn liền đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình.





Cô gái lưu luyến không rời đi.