Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 42: Mượn cớ giết hổ, hổ lại hành hung!



Nếu là lúc trước những người văn nhân kia đã sớm bị dọa đến giải tán hết, nhưng hôm nay vô cùng đặc biệt, những người này chẳng những không giải tán còn cãi nhau với Hoa Lạc Vân.

Hoa Lạc Vân cảm thấy không đúng, chờ hắn đánh người gục xuống cũng cho người âm thầm theo dõi bọn họ, phát hiện kết quả những người này thì ra là đều là người của Tả Tướng Quốc, xem ra bọn họ là cố ý nói xấu Quốc sư và Kinh Kinh, muốn mượn cơ hội diệt trừ Quốc sư.

Hoa Lạc Vân cảm thấy chuyện này cần nói rõ với Quốc sư Diêu Thiên, nếu không nước chỉ sợ sắp loạn. Nhưng hắn phải thông báo như thế nào? Quốc sư phủ chắc chắn sẽ không cho hắn vào, xem ra chỉ có thể mời Lôi Báo ra mặt. Hắn dù sao cũng là con trai của bằng hữu (bạn) Quốc sư, nếu như cầu kiến có lẽ có thể đi vào Quốc sư phủ.

Hoa Lạc Vân tìm được Lôi Báo, hai người thương lượng một chút liền lập tức tiến về phía phủ Quốc sư.

Lần này cũng may, Diêu Thiên lại tiếp đãi bọn họ.

Đi vào lại phát hiện hắn đang viết chữ ở thư phòng, bên cạnh còn có một nữ tử thay hắn mài mực, chính là người đã lâu không gặp Kinh Kinh.

Ý định của Hoa Lạc Vân đối với Kinh Kinh tất nhiên đã hình thành thì không thay đổi, thấy nàng lại cảm thấy tim đập rộn lên, ngay cả đôi tay cũng không biết đặt ở nơi nào.

Diêu Thiên thấy bọn họ tiến vào, liền cười với Kinh Kinh nói: “Được rồi, nàng đi xuống đi, khách nhân đã tới.” Nói xong còn vỗ nhẹ tay của nàng.

Hắn làm tướng công cũng không dễ dàng, mình rõ ràng đã công bố cho thiên hạ thánh chỉ của hoàng thượng nhưng vẫn có vài nam nhân tâm tồn ác ý với nàng. Trước mắt thì có hai, không nhìn ánh mắt của bọn họ cũng biết rồi.

Vừa rồi mặc dù hắn biểu đạt quyền sở hữu Kinh Kinh, mặc dù bọn họ bị đả kích, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục đuổi theo phương hướng Kinh Kinh rời đi, không có nửa điểm che giấu.

Diêu Thiên ho nhẹ một tiếng nói: “Hai vị tới Quốc sư phủ có chuyện gì không?”

Hoa Lạc Vân lúc này mới nhớ tới chính sự, vì vậy nói những chuyện mình nhìn thấy nghe thấy ra.

Diêu Thiên nhìn Hoa Lạc Vân một chút, nếu quả thật nói như vậy hắn còn là chất tử (cháu ruột) của mình. Hoa Nhan xuất thân từ Hoa gia, phụ thân Hoa Lạc Vân chính là thân huynh trưởng.

Nhưng mà bởi vì năm đó bọn họ che giấu thân phận thật của hắn, vì thế hiện tại hắn không thể nhận tổ quy tông.

Đã nhiều năm như vậy Diêu Thiên cũng thành thói quen, hắn gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, ta biết rồi.”

Lôi Báo nói: “Quốc sư đại nhân mọi chuyện xin cẩn thận, Tả Tướng Quốc này không có cái gì hảo tâm (lòng tốt).”

Diêu Thiên cười nói: “Điều này cũng không phải là ngày đầu tiên biết.”

Lôi Báo nói: “Ta muốn đi nhìn Viễn Từ một chút, không biết......”

Diêu Thiên nói: “Ta cho người dẫn ngươi đi, không cần lạc đường trong phủ.”

Lôi Báo từ nhỏ không biết đã tới Quốc sư phủ bao nhiêu lần làm sao có thể lạc đường, nhưng vẫn là có người dẫn bọn hắn tới mở cửa phòng Diêu Viễn Từ.

Diêu Thiên nhìn bóng lưng bọn họ trong lòng đã có tính toán, Tả Tướng Quốc này lần trước bức vua thoái vị không phải bị hắn đè xuống, hiện tại lại muốn lại dùng quốc dân đến bức hoàng thượng thu hồi quyền lực của hắn. Diêu Thiên cực kỳ vô chủ sự, nếu như không phải là bởi vì có Hoàng thái hậu ở đây, lần trước Tả Tướng Quốc chết là đã định.

Ngàn tính vạn tính, không ngờ lão thái thái đang trong thâm cung kia lại gửi thư cho hắn, thông báo hắn chạy ra khỏi hiện trường. Sau đó lại không cho hắn cơ hội phản bác, ngược lại lần này có lẽ có thể mượn cơ hội hoàn toàn đánh chết, chỉ cần hắn vừa chết cho dù Hoàng thái hậu có đứng ra làm chủ, cũng không còn cách nào với hắn.

Chỉ là, Kinh Kinh lại phải chịu thiệt một chút.

Kinh Kinh lại không biết hắn người tướng công tương lai đang đánh chủ ý gì lên nàng, chỉ là một lòng muốn mời sư phụ tham gia hôn lễ của mình.

Nhưng sư phụ đau lòng, nàng liền viết thư cho sư tỷ hỏi nàng làm thế nào dụ dỗ sư phụ trở lại.

Yên Phi rất nhanh viết thư hồi âm, trong thư nói như vậy, ngươi chỉ cần viết thư cho hắn, nói cho dù mình gả cho người ta cũng sẽ không quên sư phụ. Lại nói, cho dù tướng công của mình chờ cũng không bằng sư phụ chờ lâu......

Chỉ đơn giản như vậy sao?

Câu nói sau cùng Yên Phi viết rõ nói: “Chiêu này là sư tỷ tiền nhiệm của ta truyền xuống, trăm lần đều linh.”

Kinh Kinh không ngờ đơn giản như vậy, vì vậy lại gửi thư cho sư phụ, theo lời sư tỷ nói đại khái ý tứ mình lại tăng thêm chút tình cảm vào, một bức thư vừa có máu vừa có nước mắt liền truyền ra ngoài.

Mà thư vừa gửi đi, rất nhanh sẽ lấy được thư hồi âm của sư phụ.

Năm chữ: “Ta lập tức tới ngay.”

Kinh Kinh không ngờ đơn giản như vậy, nhưng mà điều này cũng là một bộ công phu độc môn công phu trăm ngàn năm qua lưu lại!

Phía bên nàng chờ sư phụ không đề cập tới, chỉ nói Diêu Thiên bên kia, hắn đã chuẩn bị tốt toàn bộ, chỉ ngồi chờ có người cắn câu.

Tả Tướng Quốc lại góp lời với hoàng thượng, hi vọng hắn có thể xử lý loại hành động **** này của Diêu Thiên.

Hoàng thượng Thiên Vinh lại nói: “Quốc sư đại nhân làm sao làm chuyện như vậy đây? Hơn nữa hắn nói hai người chính là được Tiên Nhân làm mối, ta sao có thể không đồng ý.”

Tả Tướng Quốc cười lạnh nói: “Hoàng thượng, chỉ sợ tin tưởng chỉ có một mình ngươi, hiện tại bên ngoài không có ai tin tưởng chuyện chuyện hoang đường này. Hơn nữa Mễ tiểu thư đó cũng biết tính tình Diêu Thiên, không bằng cho gọi nàng tới hỏi là biết.”

Hoàng thượng nói: “Cũng tốt, nhưng mà người của ta bên này lại không thể động, bởi vì trong hoàng cung Diêu Thiên có lưu cọc ngầm, vừa động hắn cần đều biết ta muốn làm cái gì, đến lúc đó nhất định không gặp được Mễ tiểu thư rồi.”

Tả Tướng Quốc nói: “Vậy ta phái người truyền chỉ thay ngươi.”

Hoàng thượng cau mày nói: “Hiện tại Mễ gia chỉ sợ sẽ không tin tưởng người khác.”

Tả Tướng Quốc nghĩ cũng phải, hiện tại địa vị Mễ gia đang tăng nhanh, bọn họ làm sao sẽ để cho một chút người ngoài tùy tiện nhìn thấy Mễ tiểu thư?

Hắn suy nghĩ một chút nói: “Vậy tự ta đi là được.”

Hoàng thượng gật đầu nói: “Vậy thật sự phải cám ơn tướng Quốc rồi, mặt trên kim bài này có ấn tín hoàng đế, ngươi mang theo liền có thể để cho bọn họ giao Mễ tiểu thư ra rồi.”

Tả Tướng Quốc hô vạn tuế, sau đó mang theo lệnh bài ra khỏi hoàng cung.

Trong lòng của hắn đang suy nghĩ, lần này nhất định phải khiến cho Diêu Thiên thân bại danh liệt.

Chỉ cần hoàng thượng từ trên người Mễ gia tiểu thư hỏi ra được bọn họ cũng không phải là cái gì Thần Tiên chúc phúc, đến lúc đó Diêu Thiên nhất định sẽ bãi quan.

Hắn một người không có thực quyền, như vậy hoàng triều còn có người nào đáng sợ?

Một đường đi tới Mễ gia, hắn gọi người gõ cửa, chỉ chốc lát có người hầu hỏi: “Xin hỏi ngài tìm người nào?”

Tả Tướng Quốc nói: “Ta tìm Mễ tiểu thư nhà các ngươi, nàng ở nơi nào?”

Người hầu đáp: “Đang ở hậu viện chuẩn bị giá y, xin hỏi ngài......” Tả Tướng Quốc đẩy hắn ra, sau đó ngoắc về phía sau nói: “Dẫn người đi.” Người hầu kia sợ hết hồn định đi đóng cửa, nhưng Tả Tướng Quốc căn bản không cho hắn cơ hội, trực tiếp động thủ đá cửa.

Sau đó thuộc hạ của hắn cũng xông lên đè tên người hầu này xuống.

Đám người kia to liền chạy thẳng tới hậu viện, trên đường bắt thêm người hầu nữa hỏi, cuối cùng tìm được gian phòng Mễ Kinh Kinh ở.

Đẩy cửa ra, thấy một nữ tử đang thêu hoa bên cửa sổ, Tả Tướng Quốc vung tay lên nói: “Dẫn người đi.”

Một lời của hắn vừa thốt ra lập tức có người xông lên kéo nữ tử kia đi, nữ tử nói: “Buông ra, các ngươi muốn làm gì?”

Tả Tướng Quốc nâng cằm của nàng lên cười lạnh nói: “Loại mặt hàng như thế này cũng học người ta quyến rũ nam nhân, hừ...... Đê tiện. Lôi nàng đi, không cho bất luận kẻ nào ngăn cản chúng ta.”

“Dạ!” Mọi người đáp ứng, cứ như vậy kéo Mễ Kinh Kinh chạy ra ngoài.

Mễ phủ có không ít người ra ngoài ngăn cản, nhưng hắn đều làm như không chuyện gì.

Đúng lúc ấy thì Mễ Tu Nguyên đến, nói: “Tả Tướng đại nhân xin buông tiểu muội ra.”

Tả Tướng Quốc cười lạnh lấy kim bài ra nói: “Ngươi có bản lãnh thì đuổi theo, bất quá vạn nhất thuộc hạ của ta không cẩn thận làm bị thương muội muội ngươi xin đừng trách tội.”

“Ngươi......” Xem ra vẫn là sợ muội muội của mình bị thương, Mễ Tu Nguyên thế nhưng lui một bước nhíu mày.

Tả Tướng Quốc chỉ sợ Mễ Tu Nguyên đi thông báo cho Diêu Thiên, đến lúc đó chính là mình muốn đi cũng khó.

Nhanh chóng dẫn người lên xe ngựa, Tả Tướng Quốc ra mệnh đội ngũ đi nhanh, cho đến ngoài Ngọ môn. Lại trong phạm vi một dặm phía trước chính là Hoàng Thành, nơi đó là khắp nơi đều là cấm vệ quân, nếu có người dùng võ lực, lập tức sẽ có binh lính Hoàng Thành bắn vạn tiễn từ trên xuống.

Tả Tướng Quốc vô cùng vui vẻ, mắt thấy chỉ cần vào Hoàng Thành Diêu Thiên chắc chắn sẽ bởi vì **** tội lớn mà bị bãi quan. Hắn cũng không cách nào muốn mạng của hắn, một là không nghĩ, thứ hai hắn cũng biết hoàng thượng và hắn là cái giao tình gì. [d.d.l.q.d]

Nhưng chỉ cần quyền lực của hắn không còn, chính mình muốn xử lý hắn như thế nào đều được.

Đang lúc hắn suy nghĩ lung tung mà hài lòng, trước mặt đột nhiên trống trận lôi minh.

Trước cửa hoàng cung tại sao có thể có trống trận?

Tả Tướng Quốc sợ hết hồn, đồng thời cỗ kiệu cũng dừng lại. Hắn ghé đầu nhìn rõ ràng, lập tức bị tình hình trước mắt dọa đến ba hồn không thấy bảy phách. Chỉ thấy khắp nơi chẳng biết lúc nào xông tới rất nhiều binh lính, mà tướng đoàn của bọn hắn bị vây quanh, người dẫn đầu lại chính là Lôi Tử, hắn là tay trái tay phải của Quốc sư Diêu Thiên, sự xuất hiện của hắn đại biểu Diêu Thiên đã biết rõ tất cả rồi hả?

Tả Tướng Quốc nghĩ vậy vội vàng lấy lệnh bài hoàng thượng cho ra cầm trong tay, có nó coi như Diêu Thiên tới tìm phiền toái cũng có thể ngăn cản một lúc.

Nghĩ như vậy Diêu Thiên quả nhiên xuất hiện, hắn chậm rãi cởi ngựa đứng ở phía trước đội ngũ nói: “Tả Tướng Quốc ngươi vì sao trói thê tử của ta?”

Tả Tướng Quốc bốn bề yên lặng ngồi trên cỗ kiệu nói: “Cũng không phải trói mà là mời, hoàng thượng hạ chỉ để cho ta đi mời vị hôn thê của ngài vào cung có lời muốn hỏi. Dĩ nhiên, chuyện này do Hoàng thái hậu muốn hỏi, ngài có thể không cần phải lo lắng.”

Diêu Thiên nói: “Có chứng cớ sao?”

Tả Tướng Quốc lấy ra lệnh bài của hoàng thượng nói: “Có lệnh bài tùy thân của hoàng thượng ở đây.”

Diêu Thiên chỉ nhìn thoáng qua, liền quát lên: “Lớn mật, thế nhưng trộm dùng Hoàng Lệnh cướp thê tử ta, người tới thay ta bắt giữ tên loạn thần tặc tử này.”

Tả Tướng Quốc ngẩn ra, lệnh bài kia rất quan trọng, cho dù là Diêu Thiên cũng không thể nào kháng lệnh, trừ phi hắn biết lệnh bài vốn là giả.

Mà lệnh bài là Hoàng thái hậu và dân chúng gây áp lực mới lấy được, chẳng lẽ hoàng thượng căn bản cũng không quan tâm những thứ này, cho hắn chính là một khối lệnh bài giả?

Tả Tướng Quốc mắt thấy đại quân ép tới, liền quay đầu xuống kiệu kéo Mễ Kinh Kinh trên xe xuống dùng đao của thuộc hạ đặt lên cổ nàng nói: “Diêu Thiên, ngươi còn dám đến gần một bước ta lập tức giết nàng.”

Diêu Thiên lại cười ha ha, nói: “Biết rõ ngươi đi bắt nàng ta còn cho ngươi người thật, ngươi cho ta ngu sao?” Trong tiếng cười mang theo một tia lãnh khốc, khiến cho Tả Tướng Quốc không khỏi nghĩ tới nhiều năm trước ngoại quốc xâm chiếm, Diêu Thiên còn hướng về phía địch tướng cười to, cuối cùng trong lúc cười đầu tên tướng lĩnh kia bỗng nhiên biến mất.

Không ai biết hắn dùng phương pháp gì, đều nói đó chính là mời Thần chém địch thủ.

Nhưng Tả Tướng Quốc lại biết Diêu Thiên cũng không phải là con của Thần Tiên, bởi vì Hoàng thái hậu từng nói hắn có thể là công chúa và người khác vụng trộm sinh ra, mượn cớ gắn danh hiệu con của Thần Tiên.

Tả Tướng Quốc cười lạnh nói: “Không ngờ, tất cả đều là ngươi an bài.” Trong nội tâm khẽ động, nói: “Chẳng lẽ ngươi và Mễ tiểu thư **** cũng là kế sách nghĩ ra vì muốn diệt trừ ta sao?”

Diêu Thiên nhìn hắn một chút, giật giật khóe miệng sau đó xuống ngựa tiến lên đến gần hắn mấy bước nói: “Ngươi quá đề cao mình, **** chuyện là thật, trái lại ngươi bất quá mới chính là người bị mượn cơ hội thuận tiện bị diệt trừ thôi.” Hắn nói xong cũng đi, sau đó Tả Tướng Quốc chỉ cảm thấy bụng đau xót, tiếp nữ tử trong ngực đột nhiên quay người lại tránh ra, hắn từ từ ngã xuống.

Tả Tướng Quốc nằm trên mặt đất nhìn Diêu Thiên nói: “Ta tình nguyện, ngươi tất cả an bài là vì ta...... Diêu Thiên......”

Diêu Thiên nói: “An tâm đi đi, sau khi ngươi chết ta sẽ đưa vài người nhà đến cho ngươi gặp, dưới suối vàng cũng tốt có bạn.”

“Ngươi......” Tả Tướng Quốc trợn hai mắt lên giận dữ nhìn, cuối cùng ngã xuống trong vũng máu.