Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 46



CHƯƠNG 46

“Ngươi cuối cùng cũng chịu gọi ta như vậy.”

Không đợi Hàn Kính nói gì, Kim Tại Trung xoay người đi đến bên chậu hoa quỳ xuống.

“A Thái một lát sẽ giúp ta lấy hạt giống mang vào.”

Khép khuông miệng vừa mở ra lại, Hàn Kính cũng đi sang đó, quỳ xuống, không giúp đỡ, chỉ nhìn. Không lâu sau, A Thái quả nhiên đi vào, sau khi đem hạt giống cho Kim Tại Trung lại đi ra. Hàn Kính nhìn A Thái rời đi. Lại nhìn Kim Tại Trung đang bận rộn: Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc có dụng ý gì, là cảm thấy anh và Kim Tại Trung quá gần gũi, hay muốn Kim Tại Trung cảm thấy an toàn hơn? Ánh mắt của Hàn Kính dừng lại trên đôi tay đang xới đất của Kim Tại Trung. Đôi tay đó nhìn là biết tay của nam nhân, là tay của người đọc sách nên không thô ráp như bọn họ. Cái loại cuộc sống bình lặng nhưng lại như bị quản thúc này, là thứ cậu ta muốn sao? Hàn Kính kỉ hồ đã định hỏi nhưng lại thôi, đã kiềm chế lại được.

Kim Tại Trung cứ như vậy bận rộn cả buổi trưa, trong đó thỉnh thoảng hai người lại tuỳ tiện tán gẫu một chút, Lúc A Thái vào thông báo đã tới giờ dùng cơm trưa, Kim Tại Trung mới xoay sang Hàn Kính.

“Chiều nay không có chuyện gì, không cần đến, chăm sóc cho Tiểu Long và Tiểu Tuyết đi, nếu không lúc bận lại không có thời gian bên cạnh chúng nó.”

“Vâng.”

“Ngày mai ta không ra ngoài, ngươi, vẫn tới chứ?”

“Ân.”

Kim Tại Trung cười rồi quay người, nhưng lại bị kéo vào vòng tay đó. Không vùng ra, Kim Tại Trung chỉ để người sau lưng ôm lấy.

“Tại Trung.”

“Chuyện gì?”

Giọng Kim Tại Trung rất nhỏ, nhưng vì đứng rất gần nên Hàn Kính nghe rất rõ.

“Chiều nay, ta….”

“Ngươi không cần đến. Ta muốn nghỉ ngơi. Còn nữa, ta nên đi dùng cơm đây.”

“Ân.”

Hàn Kính đáp lại nhưng tay vẫn không thả lỏng.

“Nếu không ra ngoài, A Thái sẽ vào gọi nữa.”

Hàn Kính cuối cùng cũng buông tay, Kim Tại Trung cúi đầu đi về trước vài bước lại dừng lại, đứng một lúc không quay đầu lại, sau đó tiếp tục bước đi. Hàn Kính cũng chậm rãi theo ra ngoài.

Ăn xong cơm trưa trở về phòng ngủ, Kim Tại Trung mở cuốn sổ ra, rất lâu cũng không đặt bút xuống viết. đi đến phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra lấy điện thoại gọi một số, nhưng chỉ đổ chuông hai hồi đã cúp máy.

.

Thái Lan.

Trịnh Duẫn Hạo sau khi nói xin lỗi với người đối diện, mới đứng dậy rời khỏi, Đặng Dũng đi theo sau lưng.

“Chuyện gì?”

“Vừa nãy Kim thiếu gia gọi, nhưng chỉ đổ chuông hai tiếng đã cúp máy. Sau đó ta gọi về hỏi bọn họ, nhưng không có chuyện gì. Anh xem….”

“Đợi trở về rồi nói.”

“Vâng.”

Lúc về đến nơi ở, cầm điện thoại trong tay được mười phút, Trịnh Duẫn Hạo mới bấm một số. Nhưng chuông đổ rất lâu, vẫn không có người bắt máy, đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn rất lâu, cuối cùng cũng cúp máy, gọi một số khác.

Tổng tậu vừa từ trong nhà bếp đi ra liền nghe thấy chuông điện thoại trong phòng khách, liền chạy đi bắt, vì gọi vào điện thoại này thường chỉ có thiếu gia và lão gia.

“Tổng tẩu phải không?”

“Vâng. Thiếu gia.”

“Kim thiếu gia không ở đó àh?”

“Kim thiếu gia đến hồ nước trong vườn hoa rồi, cậu ấy bảo là viết nhạc và thổi sáo. Có cần gọi Kim thiếu gia nghe điện thoại không?”

“Không cần. Hàn Kính tới chưa?”

“Cậu ta lúc trưa có tới, đến chiều thì về rồi, lúc nãy ta vừa đưa trà cho Kim thiếu gia chỉ thấy A Thái ở đó.”

“Ân. Không cần nói cho Kim thiếu gia biết ta có gọi về.”

“Vâng.”

Tổng tẩu vừa đặt điện thoại xuống, Kim Tại Trung đã đi vào cửa.

“Kim thiếu gia đã về rồi ah.”

“Ân. Đột nhiên cảm thấy hơi mệt. muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy có cần gọi Hà Phương đến.”

“Không cần, chỉ là hơi mệt thôi. Cơm tối không cần gọi ta.”

“Vâng.”

Nhìn Kim Tại Trung đang cười có chút miễn cưỡng đi lên lầu, Tôtng tẩu chần chừ gọi cậu lại.

“Kim thiếu gia.”

“Có chuyện gì sao?”

“Oh, không có gì, cậu nghỉ ngơi đi.”

“Ân.”

Vốn dĩ vì hơi buồn nên muốn vào phòng ngủ yên tỉnh ngồi một chút, bây giờ cũng cảm thấy hơi mệt. Vào phòng ngủ, Kim Tại Trung liền đi đến giường lớn. Nằm trên giường một lát, nghĩ xem có nên gọi điện thoại sang bên đó hay không. Lấy điện thoại lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ còn tưởng bên đó gọi sang đây trước, lúc nhìn thấy màn hình hiển thị, Kim Tại Trung ngây người một lát, tiếp đến liền nở nụ cười. Trước đây nhìn những số điện thoại đã được lưu trong điện thoại, phát hiện cái số lưu tên là “Ta” cư nhiên là của Trịnh Duẫn Hạo liền bật cười, có ai lại lưu số của mình trong điện thoại người khác là “Ta” không chứ? Nhìn điện thoại một lát, tay gần bấm nút gọi lại thì dừng.

Bên của hắn chắc đã khuya rồi, vẫn là thôi vậy.

Kim Tại Trung gọi cho số lúc đầu định gọi. Đơn giản nói vài câu rồi cúp máy, vẫn là không muốn buông vật nằm trong tay, cuối cùng nhịn không được đã nhắn một tin. Một lát sau, Kim Tại Trung có chút hối hận, trong lòng lại canh cánh kì vọng. Nhưng mười phút sau điện thoại vẫn im lặng trong tay, nhẹ nhàng thở dài, lúc đưa tay sang ngăn kéo thì, điện thoại đột nhiên run lên, khiến Kim Tại Trung hết hồn. Nhìn thấy biểu thị trên màn hình, khoé môi của Kim Tại Trung không tự giác kéo lên. Mở tin nhắn ra xem, nội dung cư nhiên chỉ có một chữ, Kim Tại Trung kỉ hồ xem một lúc lâu mới đặt điện thoại xuống, nằm xuống giường.

Sau đó mỗi ngày Hàn Kính đều tới đúng giờ, nhưng Kim Tại Trung không đến nhà kính nữa, A Thái vẫn đi theo, hai người không có những hành động thân mật hơn tán gẫu. Nụ cười của Kim Tại Trung nhiều hơn trước, Tổng tẩu nhìn thấy cũng an tâm hơn nhiều.

Những việc của Trịnh Duẫn Hạo bên Thái một việc tiếp một việc, những việc đó không phải hai ba ngày là có thể làm xong. Loại cuộc sống này hắn đã quen rồi, xong việc một ngày liền quay về nơi ở đi dạo, có lúc thì uống li rượu vang, sau đó đi ngủ, bồi dưỡng sức khoẻ để làm những việc tiếp theo, nhưng lần này có chút khác, mỗi tối trở về đều sẽ làm một chuyện chính là mở điện thoại ra đọc tin nhắn khoảng mười chữ, nhưng bây giờ có chút khó chịu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trịnh Duẫn Hạo bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, ngồi trên ghế.

“Vào đây.”

Người đẩy cửa vào là Đặng Dũng. Đi đến trước bàn, đặt xuống một phong bì.

“Cái này vừa được gửi tới.”

“Ân. Ngươi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Sau khi ra ngoài, đóng cửa lại, vừa xoay người thì Đào Chí Cương đợi ở bên gnoài liền xuất hiện.

“Oh, ngươi nói xem lúc này đại ca có vui hơn rồi chứ.”

“Chắc vậy.”

Đặng Dũng từ trước đến nay đều không hứng thú với những vấn đề “vô vị” của Đào Chí Cương, lần này lại cười, trả lời một câu.

Kì thực thứ trong phong bì rất đơn giản, ba tấm hình mới nhất của Kim Tại Trung bên Mĩ, mội tấm đều là nụ cười rực rỡ của cậu. Ba tấm này gửi tới đều là do họ tự tay nhận, dĩ nhiên là biết nội dung tấm ảnh. Hai người nghĩ, đoạn trước, Trịnh Duẫn Hạo vì Kim Tại Trung buồn bã mà khổ não, lần này nhìn thấy những bức ảnh này chắc chắn sẽ rất vui! Nhưng hai người không biết “nội tình” chỉ cần nhìn thấy bức ảnh nụ cười rạng rỡ của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại có một cảm giác khác.