Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 38: Bằng chứng



“Nghiêm Diệu….”

Nghiêm Diệu tức giận quay sang nhìn tôi, trong mắt anh ngoài vẻ tức giận kia còn có một chút khó chịu.

Nhưng giây tiếp theo, tôi đã nhìn thấy khoé môi của anh từ từ nhếch lên. Cười nhẹ nhàng.

Nhìn ánh mắt Nghiêm diệu, tôi rốt cuộc hiểu được tại sao anh có thể về Nghiêm gia một cách nhàn nhã như vậy. Trước mặt chúng tôi, vài người đàn ông mặc đồ đen từ bụi cây xông ra, tiến đến bao vây tất cả bọn tôi lại.

Là tay chân của Nghiêm Diệu, tôi có thể nhận diện được bọn chúng. Trong thời gian một cái nháy mắt, Hiệp Thính đã bị bọn chúng đạp xuống đất.

“Nghiêm Diệu!”

Giữ chặt không cho tôi giay dụa, Nghiêm Diệu nhìn tôi đầy khinh miệt rồi liếc mắt qua mấy tên đàn em của anh ý bảo bọn chúng tránh ra, anh cúi người xuống bên tai tôi nói nhỏ “Em đau lòng ư? Tiếp theo nên làm bây giờ!”

“Nghiêm Diệu!”

“Đưa bọn chúng đi đi!”

“Không, thả tôi ra, Nghiêm Diệu…”

Hiệp Thịnh bị bọn chúng khống chế, súng trong tay cũng bị cướp mất, cậu ta nhìn tôi, vùng tay khỏi hai người đang khống chế mình, thản nhiên nói “Không nên làm khó phụ nữ!”

Nghiêm Diệu hừ lạnh một cái, giọng nói đầy ý đùa cợt “Tự lo cho chính bản thân mình trước đi!”

Thằng bé bị Nghiêm Diệu bế lên một chiếc xe hơi, tôi bị đẩy lên còn Hiệp Thịnh bị đưa sang một chiếc xe khác, tôi chỉ có cách trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm con của mình “Nghiêm Diệu, Tả Lăng sẽ đuổi theo nhanh thôi. Anh mang theo Hiệp Thịnh nhất định trốn không thoát đâu!”

“A, Tịch Ngôn, tại sao em luôn ngây thơ như vậy, em đang ép tôi giết cậu ta sao?” Nghiêm Diệu đưa tay bóp chặt cằm tôi, lực đạo rất mạnh.

Tôi cắn răng, trừng mắt nhìn anh, sau cửa kính xe, Hiệp Thịnh nhìn về phía chúng tôi.

“Nghiêm Diệu… Không phải anh muốn có bằng chứng sao? Tôi đưa cho anh, anh thả Tịch Ngôn!”

Bằng chứng?? Tôi ngước mắt nhìn Hiệp Thịnh, cậu ta đang nhíu mày nhìn Nghiêm Diệu.

“Dễ dàng như thế à?” Nghiêm Diệu cười, cánh tay ôm tôi ngày càng chặt, ngón tay thon dài vén sợi tóc buông bên má tôi ra sau, môi anh như vô tình lướt qua vành tai tôi “Xem ra, em đối với anh ta rất quan trọng!”

“Cậu có ý gì, Hiệp Thịnh, cậu muốn làm gì!” Tôi hét lên, đương nhiên có thể nhìn thấy đau đớn thoáng hiện rồi biến mất trong mắt Hiệp Thịnh, sẽ không đơn giản như vậy, mỗi việc Nghiêm Diệu làm, mỗi bước anh đi đều sẽ không đơn giản đến mức chúng tôi có thể dễ dàng đoán được.

“Tịch Ngôn, tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn,tôi sẽ khiến em vĩnh viễn biến mất khỏi thể giới này, tôi cũng có thể khiến cho em “khải tử hoàn sinh”!”

“Nghiêm Diệu, anh không cần vòng vo làm gì, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Tôi tức giận nhìn anh, người đàn ông trước mặt này tính toán tất cả mọi thứ, có thể khiến tất cả mọi người đều trở thành quân cờ, là con rối để anh điều khiển, không chỉ một mình tôi, ngay cả Sơn Khẩu Lý Mĩ cùng với bố cô ta, Tả Lăng, thậm chí ngay cả Hiệp Thịnh cũng vây?

“Hiệp Thịnh, sao cậu lại có thể để loại người như anh ta uy hiếp?”

“Loại người như tôi?” Cánh tay Nghiêm Diệu lập tức cứng lại, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận, bàn tay đang ôm tôi lập tức ấn tôi xuống, nói “Chỉ có loại người như tôi mới có thể khiến em vui vẻ!”

“Nghiêm Diệu, buông cô ấy ra!” Hiệp Thịnh ở xe bên kia muốn vùng ra khỏi xe, lập tức bị hai người đàn ông giữ lại “Nghiêm Diệu!”

“Tôi biết nó ở đâu, tôi có thể giao tận tay anh!”

“Một lời đã định!” Nghiêm Diệu đẩy mạnh tôi ra, quay đầu nhìn về chiếc xe giữ Hiệp Thịnh “Ngày mai, nếu tôi không có nó, cậu cả đời này đừng mong gặp lại cô ta!”

Xe dừng lại, Hiệp Thịnh bị đá văng khỏi xe, chân tay bị trói làm cho cậu ta ngã vật xuống đất.

“Nhớ kỹ, ngày mai chín giờ!”

“Không cần, Hiệp Thịnh, đừng mắc mưu!” Tôi cố gắng hét to qua cửa kính ô tô, Hiệp Thịnh muốn chạy theo, chiếc xe lùi lại, suýt chút nữa đâm vào người cậu ta, sau đó tôi nhìn thấy Nghiêm Diệu cười lạnh.

Xe từ từ theo đường núi đi đi xuống.

Tôi chậm rãi quay đầu “Nghiêm Diệu… Anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh đien rồi sao, điên rồi sao!”

Anh không hề nổi giận, thậm chí còn cười, bộ dáng vô cùng thản nhiên. Khoé miệng cong lên đầy vẻ đùa cợt “Lộ Tịch Ngôn, mị lực của em quả nhiên không tồi, nếu cha cậu ta biết con trai vì một ngừoi phụ nữ mà phản bội lại mình sẽ thế nào nhỉ?”

Cái gì? Cơ thể tôi run lên, tôi không suy nghĩ được gì nữa lập tức hỏi “Anh nói là bố của Hiệp Thịnh!”

“Không sai, không ngại nói cho em biết, ông ta cũng có thể coi như nhân vật xuất chúng trong ngành đấy, còn tìm được chứng cớ để kiện tôi, đáng tiếc quá, lại có một đứa con không biết thân biết phận!”

“…” Tất cả, tất cả anh đều đã tính trước, tất cả đều là anh sắp đặt, Nghiêm Diệu, anh có thể đem nhiều người như vậy ra đùa giỡn, thật sự rất lợi hại, thật sự rất lợi hại đấy.

Tôi buồn cười lắc đầu.

Cười một cách châm biếm “Nghiêm Diệu, anh quả thật là “Liệu việc như thần, anh tính toán tất cả, thật sự là tâm tư sâu kín, ha ha ha, anh như vậy cũng được coi là người sao, là ma quỷ mới đúng!!!!”

Bên cạnh, Nghiêm Diệu vẫn giữ nguyên nụ cười như trước, cười nhàn nhã, anh mắt nhìn thẳng về phía trước, không thấy được anh đang nhìn gì. Nhưng nụ cười của anh dần dần tắt, trên gương mặt như được điêu khắc kia chỉ còn lại một mảng thâm trầm, như một hòn đá dần dần chìm vào hồ nước sâu không đáy….

Sau đó, tôi thấy anh chậm rãi nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực. Chính là hận, một màu đỏ hận thù “Thứ duy nhất tôi không tính được là em sẽ phản bội tôi!”

“Tôi muốn gặp con!” Đến một biệt thự, tôi trực tiếp nói với Nghiêm Diệu. Đáng bất ngờ là anh không hề phản đối, cho người dẫn Tiểu Tự đến chỗ tôi.

Thằng bé sợ hãi, được tôi ôm trong lòng nên lại càng tủi thân khóc mãi không thôi.

Lúc này, tôi ngồi trước bàn ăn, từng thìa từng thìa bón cơm cho Tiểu Tự. Đôi mắt tròn đen láy lén lút nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn Nghiêm Diệu, lại quay lại nhìn tôi, tôi vờ như không biết, tiếp tục cẩn thận bón cơm cho nó.

“Dì ơi… Dì ơi…”

“Từ nay trở đi gọi cô ấy là mẹ!” Tiểu Tự vừa mới định nói chuyện đã bị Nghiêm Diệu lãnh đạm cắt ngang, cơ thể bé nhỏ của nó run lên, tôi lập tức bảo vệ nó “Nghiêm Diệu… Thằng bé còn nhỏ, nó có thể biết gì chứ!”

“Nếu không phải tại em, nó có thể không biết gì về chúng ta sao?”

Tôi không nói gì, Tiểu Tự quay sang nhìn tôi, vẻ mặt vô tội. Không muốn để nó cảm thấy sợ hãi, tôi vội vàng vuốt ve khuôn mặt tròn trịa nói “Tiểu Tự, không sao cả, dì và mẹ đều yêu thương con nhất!”

Nghiêm Diệu cười nhạt, đi một mạch lên lầu, tôi biết, cho dù anh rời khỏi đây thì xung quanh đây cũng đã có người của anh canh giữ, muốn chạy trốn quả thực chỉ là nói nhảm mà thôi

Nghiêm Diệu đi rồi, thằng bé mới dám nói tiếp.

“Dì ơi, mẹ và chị đi rồi!” Đáng ra lâu lắm không gặp, lâu rồi không nói chuyện thì khi chỉ có hai người thế này, trẻ con sẽ nói nó đã sợ hãi thế nào, kinh hoảng đến mức nào, vậy mà Tiểu Tự của tôi lại đêm điều khó chịu trong lòng bấy lâu nay nói ra.

Bàn tay đang cầm thìa của tôi run lên, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má Tả Tự mà không khỏi đau lòng.

“Tiểu Tự, mẹ và chị sẽ về thăm Tiểu Tự và ba mà!”

“Nhưng tại sao hai người bọn họ phải rời khỏi nhà!”

“Tiểu Tự… Thật ra…” Trong lúc xúc động nhất thời, tôi đã nghĩ sẽ ôm thằng bé rồi nói cho nó, thật ra mẹ không hề rời khỏi con, mẹ luôn luôn ở bên cạnh con, nhưng…

Cha nó đâu, nếu nó hỏi cha nó là ai.

Sắc mặt tôi trầm xuống. Quá nửa ngày mới nói “Tiểu Tự, mẹ và ba có lý do nên mới rời xa nhau, nhưng mẹ và chị đều yêu con, về sau nếu con nhớ hai người bọn họ, dì sẽ đưa con đi thăm được không, Tiểu Tự đừng khóc được không!”

Tôi xoa xoa mặt thằng bé, Tiểu Tự có vẻ vẫn còn sợ, rồi lại như nhớ ra điều gì đó, lập tức nói ra “Ba từng nói Tiểu Tự là một tiểu nam tử hán, về sau nhất định phải làm chú cảnh sát!”

“Ba!” Trước mặt, âm thanh đập phá nuốt mất giọng nói của trẻ con, ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Nghiêm Diệu không biết tại sao lại quay lại, lặng lẽ đứng ở góc hành lang, thứ vừa bị anh ném là một bình hoa cách điệu.

Dường như cùng lúc đó, Tả Tự đã muốn bổ nhào vào lòng ôm chặt tôi.

Tôi bất động một lúc lâu, nhìn sắc mặt của Nghiêm Diệu lo lắng nói “Cho thằng bé về phòng trước đã!” Cho dù phát sinh chuyện gì, tôi cũng không muốn con nhìn thấy.

Nhưng Nghiêm Diệu vẫn tỏ vẻ thờ ơ, tôi khẽ cắn môi “Thằng bé… sẽ không thể chấp nhận người mà nó sợ hãi!” Nói khéo như vậy, anh chắc chắn sẽ hiểu.

Quả nhiên, Nghiêm Diệu có chút thay đổi, quay sang nói với người vú nuôi “Vú nuôi, đưa thằng bé vào phòng!”

Một người phụ nữ trung niên đi tới, Tiểu Tự không chịu theo người lạ, nhất định ôm tôi, tôi an ủi nó “Đợi dì một chút, dì lên ngay thôi, con ngoan!”

Thằng bé nhìn tôi một lần, lại nhìn Nghiêm Diệu, một lúc sau mới không cam tâm gật đầu.

Bóng dáng thằng bé vừa biến mất ở góc cầu thang, tôi hít một hơi thật sâu nhìn người đàn ông trước mặt “Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Nghiêm Diệu hừ lanh. Không thèm trả lời, chỉ nhìn tôi đầy thâm ý.

Tôi cười lạnh “Anh không nói cũng không sao, dù sao đến lúc nào đó anh cũng sẽ nói cho tôi biết sự thật, nếu không nói, làm sao có thể tra tấn tôi, làm sao có thể khiến tôi đau lòng?”

“Em thực sự rất thông minh, đáng tiếc, tất cả cùng chỉ dùng để đối phó với tôi!”

“Đúng vậy!”

Trước mặt, sắc mặt Nghiêm Diệu lập tức thay đổi. Con ngươi chậm rãi tích tụ lửa giận. Không sao cả, tôi đã quen rồi, đến cuối cùng cũng sẽ quay trở về thời điểm ban đầu, giày vò nhau cũng được, gài bẫy nhau cũng tốt.

Nếu không đủ kiên cường, tôi sao có thể đí tới ngày hôm nay!