Cây Sa Kê Ra Đi

Chương 4-1: Một vùng trời xanh nhất(1)



1.

Tôi ôm trong tay mấy cuốn sách vừa mới mua, chen chúc trong đám người xa lạ đụt mưa. Xe trên đường đổ dồn lại, nửa bước cũng khó dời đi, xem ra Hàn Tinh Vũ đến muộn rồi.

Cơn mưa đầu hạ này rả rích kéo dài. Giữa cơn mưa còn có sét đánh, bầu trời u ám như sắp rớt xuống đất. Một bóng đen chạy đến, trong khoảnh khắc biến thành một người. Người kia đứng bên cạnh tôi, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi quay đầu nhìn, liền thấy Lâm Phương Văn.

Tôi ngắm nhìn anh, và anh cũng vậy. Im lặng một lúc, anh mở miệng nói trước:

“Em đi mua sách à?”

“À, đúng vậy.” Tôi trả lời.

Anh nhìn sách trong lòng tôi, hỏi:

“Sách gì thế?”

Tôi đột nhiên quên mất mình đã mua sách gì.

Anh đứng đó, đợi không được đáp án, có phần xấu hổ. Hẳn là anh đang nghĩ rằng tôi không muốn cho anh biết.

Tôi lấy sách tôi đã mua trong chiếc túi màu xanh lá cây ra cho anh xem.

“Chính là quyển này.” Tôi nói.

“À…” Anh nhận quyển sách trên tay tôi, xem một lúc lâu.

Tôi đột nhiên quên mất mình đã mua sách gì, có lẽ vì tôi đang nhớ đến một chuyện khác. Cơn mưa dông trước mắt, không phải giống như đã từng gặp sao? Hai năm trước, chúng tôi đứng dưới tán cây của một gốc cây cổ thụ đụt mưa. Tôi đã hỏi anh, ngày 30 tháng 6 năm 1997, chúng ta có còn ở bên nhau không, không ngờ sau hai năm đã có đáp án rồi. Giao thừa đón thiên niên kỷ mới, chúng ta vẫn còn bên nhau không? Vì sao phải gặp lại anh chứ? Gặp lại anh, chuyện cũ lần lượt tái diễn như mới xảy ra ngày hôm qua. Tôi bỗng quay đầu lại, mới phát hiện bên ngoài cửa hàng mà chúng tôi đụt mưa dán đầy poster buổi diễn của Cát Mễ Nhi. Cuộc tương phùng thế này là ai an bài?

Lúc tôi thấy mấy tấm poster này, Lâm Phương Văn cũng nhìn thấy. Trong quãng thời gian ngắn ngủi, chúng tôi đã từng cho rằng bản thân sẽ nắm tay người bên cạnh suốt đời. Sau này, chúng tôi mới biết bên nhau dài lâu là một ảo tưởng xa vời không thể thành sự thật xiết bao?

Tôi nhìn hướng xe chạy đến. Khi nào Hàn Tinh Vũ mới đến đây? Tôi vừa muốn anh đến, cũng sợ anh đến.

“Em đang đợi ai sao?” Lâm Phương Văn hỏi.

Tôi gật đầu.

Lại một trận im lặng trôi qua, cuối cùng anh cũng nói:

“Trời xám xịt.”

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nói:

“Không biết bầu trời ở đâu xanh nhất?”

Tôi thấy xe của Hàn Tinh Vũ đến.

“Bạn của tôi đến rồi.” Anh vội trả sách lại cho tôi.

Tôi trèo lên xe của Hàn Tinh Vũ, trên người dính đầy mưa bụi.

“Em đợi lâu chưa?” Hàn Tinh Vũ nắm lấy tay tôi.

“Không có.” Tôi đáp.

Xe từ từ rời đi, tôi thấy hình ảnh của Lâm Phương Văn qua kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ lại. Khuôn mặt trong làn mưa rả rích của anh cũng càng lúc càng không rõ. Trong lòng nổi lên bài hát đêm giao thừa anh tặng tôi năm xưa.

“Nếu có một ngày em đến một nơi rất xa

Sợi tóc phấp phới, đủ để ném mất hôm nay, ngày mai

Chỉ còn đầm nước bịn rịn trên khuôn mặt trong mưa, anh vẫn đợi chờ

Hãy nói với anh khi đất trời kết thúc

Với đầm nước mới có, em cũng đang đợi chờ

Và kia là một ngày mưa khác, mưa không ướt áo

Thậm chí tất cả giọt mưa lất phất cũng đã quên mất…”

Sao giống như anh đã sớm đoán được cuộc gặp gỡ và chia ly này, cũng đoán đó là một ngày mưa?

“Người vừa rồi là bạn của em sao?” Hàn Tinh Vũ hỏi tôi.

“Là bạn trai cũ của em.” Tôi trả lời.

Anh mỉm cười, không nói gì thêm.

“Bầu trời ở đâu xanh nhất?” Tôi hỏi.

“Bầu trời Tây Tạng xanh nhất, nơi đó gần trời nhất.” Anh đáp.

“Phải không?”

“Đúng mà. Nghỉ hè năm anh mười tuổi, anh cùng ba mẹ đi du lịch Tây Tạng, bầu trời ở đó quả thật rất trong xanh! Không biết là vì bầu trời dưới cái nhìn của trẻ con đặc biệt xanh, hay bầu trời của Tây Tạng thật sự rất xanh. Nếu có cơ hội, anh và em sẽ đến đó ngắm bầu trời một lần.” Anh nói.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Bầu trời nơi nào xanh nhất? Tùy mỗi lúc, mỗi tâm trạng, mỗi người nhìn thấy có lẽ sẽ không giống nhau? Cát Mễ Nhi nói bầu trời Nam Thái Bình Dương xanh nhất. Cá voi nói bầu trời của biển xanh nhất. Hươu cao cổ đương nhiên là động vật cao nhất, gần trời nhất, bầu trời nó thấy đều xanh như nhau sao?

Vậy Lâm Phương Văn thì sao? Tôi thì thế nào?

Tôi dựa vào vai Hàn Tinh Vũ và nói:

“Bầu trời trên đỉnh đầu anh là xanh nhất.”

Anh nở nụ cười, đưa tay sờ mặt tôi. Tay anh rất ấm.

Qua kính chiếu hậu, có phải tôi đã bỏ lỡ hình bóng của Lâm Phương Văn? Tôi không nhìn thêm nữa. Tôi đã tìm được bầu trời xanh nhất, nơi đó gần bên tôi nhất.

2.

“Cát Mễ Nhi khóc!”

Trên tất cả báo giải trí đều có tiêu đề như vậy.

Cát Mễ Nhi đã khóc trong concert đầu tiên của cô ta. Lúc đó, cô ta đang hát một ca khúc có tên là “Hướng hoa nở”. Cô ta hát đến nửa bài đột nhiên bật khóc, trên mặt đều là nước mắt.

Là bị niềm đam mê ca hát cảm động sao?

Hay là vì thành công của chính mình mà khóc?

Tôi đã từng tránh xem tất cả những tin tức về cô ta. Tôi không hận cô ta, nhưng tôi cũng không thể nào thích cô ta. Song dần dần, tôi không còn tiếp tục cố gắng tránh né nữa. Cô ta đã biến thành một người rất xa xôi, không còn có thể châm lên hồi ức đau khổ gì cho tôi nữa. Khi ngẫu nhiên thấy hình của cô ta hoặc bất chợt nghe thấy bài hát của cô ta, tôi chỉ cảm thấy đó là một người tôi đã từng quen biết. Tôi chỉ còn lại một sự hiếu kỳ duy nhất đối với cô ta, đó là trên mông của cô ta có một hình xăm để giữ chân đàn ông hay không mà thôi. Nếu có thì hình xăm đó thế nào, là chim hay là người cá?

3.

Lúc tôi đang cúi đầu rửa mặt trong toilet của tòa soạn báo, tôi thấy một đôi chân có xăm hình Linus trên mắt cá chân đi vào. Tôi ngẩng đầu lên, thấy hình ảnh trong gương là Cát Mễ Nhi. Cô ta trang điểm đậm, tóc nhuộm màu hồng phấn sáng chói. Trên người cô ta cũng mặc một chiếc váy lông xù màu hồng phấn.

Cô ta trông thấy tôi, mặt để lộ nụ cười, nói: “Vừa rồi em có nghĩ có thể gặp chị ở đây hay không.”

Thấy sự ngạc nhiên trên mặt tôi, cô ta giải thích:

“Em đến studio chụp ảnh ở đây.”

“À…”

Tôi dùng khăn mặt lau khô bọt nước trên mặt.

“Chị hận em sao?” Cô ta bỗng nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Chúng ta còn có thể làm bạn không?” Cô ta hỏi một câu ngây ngô.

“Hai người đã từng yêu cùng một người đàn ông, còn có thể sao?” Tôi hỏi ngược lại.

“Nghe nói chị đã có bạn trai rồi.”

“Đúng vậy.” Tôi mỉm cười nói.

Cả hai im lặng một lúc, cô ta lại nói:

“Lâm Phương Văn vẫn rất yêu chị.”

Anh vì cô ta mà phản bội tôi, vậy mà bây giờ cô ta lại nói với tôi những lời này, chuyện này không phải quá trào phúng sao? Tôi không bày tỏ ý kiến nào.

Khóe mắt cô ta ẩn ẩn nước mắt, khẽ nói:

“Mỗi lần em hát bài ‘Hướng hoa nở’, em chỉ biết người anh ấy yêu nhất không phải là em.”

Tim tôi đập loạn trong giây lát. Sao cô ta lại muốn nói cho tôi biết? Tôi vốn đã có thể quên Lâm Phương Văn rồi.

“Em có thể ôm chị một chút không?” Cô ta hỏi.

“Để làm gì?” Tôi kinh ngạc hỏi lại.

“Em muốn ôm người anh ấy từng ôm.” Cô ta nói.

Tôi nhìn thấy lời thỉnh cầu thiện ý trong đáy mắt của cô ta.

Tôi chưa từng nghĩ muốn ôm người phụ nữ mà Lâm Phương Văn đã từng ôm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến được ôm bởi người phụ nữ anh từng ôm. Thế nhưng, vào lúc đó tôi dường như không cách nào cự tuyệt một lời khẩn cầu hèn mọn như thế.

Sau cùng, cái đống quần áo hồng phấn đó nhào đến tôi mà không đợi tôi trả lời, tôi bị ép tiếp nhận.

“Cảm ơn chị đã để em ôm.” Cô ta nói.

Giọt nước mắt kia cuối cùng cũng lăn xuống. Cô ấy chỉ là một chú báo hồng ngốc nghếch, một chú báo hồng đáng thương yêu nhân loại sâu sắc.

4.

Tôi để album của Cát Mễ Nhi vào máy hát.

Nghe nói người Lâm Phương Văn yêu nhất là tôi, trong lòng tôi có cảm giác thắng lợi trong chốc lát. Song, cảm giác thắng lợi rất nhanh bị sự căm phẫn triệt tiêu. Lúc tôi đã yêu người khác mới đến nói những lời này, không phải rất ích kỷ sao? Huống hồ, tôi đã quá hiểu, cho tới bây giờ anh không phân biệt được lời thật lòng và lời nói dối của chính mình.

Không phải tôi đã nói sẽ không lại bị anh làm cho cảm động sao? Tuy nhiên, ca khúc “Hướng hoa nở” được viết thế này:

“Khi anh hiểu được quý trọng, em đã rời xa

Anh không cảm thấy trống rỗng

Vì trên mảnh đất trống rỗng nhét đầy lời cầu xin

Nếu cầu xin còn có thể sinh sôi phát triển

Đến khi nở hoa

Vậy hướng hoa nở

Nhất định là hướng em rời đi…”

Lúc đó bỗng nhiên tất cả bi thương đều dồn lên đôi mắt. Cái hôm gặp lại trong mưa, không phải anh vẫn nhìn theo hướng tôi rời đi hay sao? Khi tôi biến mất, phải chăng anh vừa nhìn theo hướng tôi rời khỏi vừa cầu xin? Đáng tiếc, lời cầu xin của anh đã quá muộn. Trong trái tim tôi đã có một vùng trời xanh khác. Mà vùng trời đó không cần mọc hoa cầu xin.