Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 15: Chỉ là một cơn mưa sao băng mà thôi



Sau một ngày xuống phố đi dạo, hai cô gái lúc đi là bộ trang phục búp bê màu phấn trắng, lúc trở về đã chuyển thành màu sắc rực rỡ.

Không hiểu vì sao mà mẹ Tề cùng mẹ Bùi lại đặc biệt thích mua cùng một kiểu dáng quần áo cho Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi. Vậy nên khi hai người này cùng mặc vào thì trông giống như thể là hai chị em sinh đôi vậy.

Đối với vấn đề này, theo cách nhìn của Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi là: đại khái là do năm xưa hai bà mẹ từng muốn làm như vậy cho chính mình, chỉ có điều do điều kiện kinh tế không cho phép. Ngày còn trẻ muốn làm này nọ lại không có điều kiện này, bởi vậy nên hôm nay cũng chỉ phải thực hiện ở trên người hai cô con gái này mà thôi.

Căn cứ vào nguyên tắc luôn phải dỗ dành hai vị mẫu thượng đại nhân vui vẻ, hai người nghiến răng một cái, giậm chân một cái, nhận.

Cùng mặc bộ đồ giống nhau như hai chị em song sinh, về đến trước cửa nhà, thừa dịp hai bà mẹ vẫn đang nói chuyện phiếm với nhau, Tề Tranh bất ngờ cầm lấy tay Bùi Thanh Phi kéo lại.

Còn chưa kịp nói lời nào thì hai bà mẹ đã cùng xoay người lại.

Lời muốn nói vẫn chưa ra khỏi miệng, trong lòng Tề Tranh như nghẹn lại khi phải trơ mắt nhìn Bùi Thanh Phi đi vào nhà cậu ấy.

Kỳ thật, cô muốn nói với người này là, ngày mai đừng tự mình đi xe tới trường nữa, để cho cô chở đi học thì có được không.

Cũng bởi vì một câu chưa nói xong kia mà Tề Tranh hẳn một đêm ngủ không ngon. Với hai con mắt của loài gấu trúc, cô trở dậy rời giường, rửa mặt qua quít cho xong liền vội vàng chạy ra khỏi cửa.

"Ôi, đứa nhỏ này chẳng lẽ ăn no rồi?" Tề mẹ còn chưa nói xong, cánh cửa nhà mình đã đùng một tiếng vì bị Tề Tranh đóng sập lại.

"Cái đứa nhỏ này!" Mẹ Tề bất đắc dĩ lắc đầu. Bà xoay người đi vào phòng của con trai út, điều chỉnh cho giọng cao hơn bình thường rồi hướng về phía Tề Hồng gọi to: "Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường? Chị của con đã ra khỏi nhà rồi cơ đấy! Tới giờ rồi vậy mà con vẫn ở trong chăn là sao!"

Tề Tranh xuống dưới lầu từ rất sớm, cưỡi con Tiểu Hồng mà vẽ vòng tròn để chờ Bùi Thanh Phi xuống.

Ngày hôm qua bầu không khí rất tốt. Tuy rằng Bùi Thanh Phi có nói muốn suy nghĩ một chút, bất quá cũng chỉ là đùa một chút mà thôi.

Đúng vậy, bất quá là cái vui đùa.

Thời gian cứ từng một chút trôi qua, vậy mà Tề Tranh vẫn không nhìn thấy bóng người kia đâu cả.

Vòng đi vòng lại cuối cùng cũng chẳng còn tâm tình đâu mà vòng tiếp, Tề Tranh chỉ có thể dừng xe lại, trong lòng có chút lo lắng mà chờ đợi tiếp.

Muốn đi lên xem một chút hay sao? Cô lại không dám chắc.

Lại giống như mấy ngày hôm trước, Tề Tranh không đợi được đến lúc Bùi Thanh Phi xuất hiện, mà lại gặp mẹ Bùi.

Mẹ Bùi nhìn thấy Tề Tranh lại đứng ở nơi đó giống hệt như mấy ngày trước vậy, ngay cả tư thế để vẻ mặt đều không khác là bao thì trong lòng không khỏi có sự đồng cảm.

Bà dừng lại một chút để giải thích với Tề Tranh: "Hôm nay Thanh Phi đi từ rất sớm. Nó nói đúng là trường học có việc gấp."

Gương mặt xinh xắn kia của Tề Tranh trông còn khổ sở hơn cả khóc. Mẹ Bùi thấy cô miễn cưỡng làm ra vẻ cười cười: "Hả, thì ra là như vậy a. Không có việc gì, không có việc gì đâu. Vậy con cũng đi trước đây. Mẹ Bùi, gặp lại sau nha."

Ma xui quỷ khiến thế nào mà mẹ Bùi lại bồi thêm một câu: "Thật sự là nó việc đấy!"

Nói xong bà lại thấy có chút hối hận. Cái câu "Thật sự" để nhấn mạnh thêm này, nghe thế nào cũng thấy giống như là giả.

Nhìn theo bóng lưng Tề Tranh biến mất ở góc cua của khu chung, mẹ Bùi đưa tay đỡ trán. Bà biết rõ ràng là sáng nay Bùi Thanh Phi có nhận được một cú điện thoại, nói đúng là có cái chìa khóa gì đó ở chỗ cô đây, cần cô đi sớm mở cửa.

Mẹ Bùi liền nhắc cô: "Con nên nói với Tề Tranh một tiếng."

Bùi Thanh Phi do dự cả buổi rồi lại nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Hay là thôi đi, đang sớm như vậy đừng gọi qua chỗ cậu ấy làm gì. Dù sao xe cũng chưa đem về được, hôm nay vẫn nên để con lấy về thì hơn."

Sáng nay mẹ Bùi đi ra ngoài trong tình cảnh như vậy. Bà nghĩ như thế nào cũng cứ có cảm giác tám phần là Tề Tranh đã hiểu lầm rồi.

Tiết một sáng nay của ban bốn chính là của chủ nhiệm lớp, lão Trương.

Sau khi nói qua nội dung mới, lão Trương dành cho mọi người một chút thời gian làm vài bộ đề tương tự từng có tại các kỳ thi Đại học trong mấy năm qua.

Độ khó có chút cao. Ban đầu Giang Sở nhìn mà mạch suy nghĩ không chút nào thông tỏ, đành cắn cán bút đây.

Bỗng sau lưng phát ra một tiếng...

"Ôi!"

Vốn là đang rất bình thường, nhưng một tiếng này lập tức làm cho tâm tình Giang Sở trở nên nặng nề không ít.

Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình. Đề này nghĩ mãi mà vẫn chưa ra, Giang Sở lập tức nhảy sang giải đề thứ hai.

Ừm, loại đề cậu ghét nhất chính là đề hàm số. Thật sự là tâm phiền mà.

"Ôi!"

Lại một tiếng than nữa!

Giang Sở không tự chủ được nên cũng nhíu mày theo một cái.

Được rồi! Được rồi! Đã làm được một bài!

Tổng cộng ba bài tất cả, khi chuyển sang làm bài thứ ba, trên trang vở của Giang Sở vẫn là trống không. Chừng đó cũng đã đủ làm cậu phiền lòng rồi, vậy mà từ phía sau lưng lại phát ra một tiếng than nữa.

"Ôi!"

Giang Sở cầm bút đặt mạnh sang bên cạnh. Cậu xoay người đối mặt với Tề Tranh hùng hổ hỏi: "Bà lại phạm cái tật xấu gì vậy hả?."

"Ông nói thử xem vì cái gì mà mỗi lần Thanh Phi đều giận dỗi lâu đến như vậy?" Tề Tranh đem nghi ngờ bản thân mình không giải thích được ném cho cậu bạn thân.

"Hiện tại tui không muốn biết vì cái gì khiến cậu ấy giận dỗi, tui chỉ muốn biết đáp án của ba bài tập này là cái gì mà thôi." Giang Sở nghiến răng: "Bà không được phép lại tiếp tục thở dài thở ngắn quấy rầy mạch suy nghĩ của tui nữa, đã rõ chưa?"

"Đáp án hả?" Tề Tranh sững sờ: "Đây này!"

Giang Sở cũng sững sờ không kém: nhanh như vậy? Nhanh như vậy đã làm được rồi?

Đúng lúc cậu định bắt tay vào viết quá trình giải đề thì một quyển sách không biết từ đâu đập lên trên đỉnh đầu Giang Sở.

"Giang Sở, đã làm xong rồi hả?"

Thanh âm này quá quen thuộc... Là lão Trương.

Giang Sở nơm nớp lo sợ đứng dậy trả lời: "Vẫn chưa xong đây."

Đương nhiên là lão Trương biết rõ, cầm lấy bài kiểm tra vẫn đang trắng tinh gần như cả trang kia của Giang Sở, lão Trương lắc lắc trước mặt cậu: "Chốc nữa hết giờ thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Hai chúng ta cùng nhau tâm sự."

Nói xong lão Trương vẫy vẫy tay tỏ ý cho phép Giang Sở ngồi xuống, sau đó lại thuận tay cầm lấy bài kiểm tra của Tề Tranh lên liếc mắt qua một cái. Kể ra thì cũng đã làm được tương đối có hình có dạng rồi, nhưng theo đúng tác phong của lão Trương từ trước đến nay là, làm đúng rồi cũng phải gõ một cái: "Đem quá trình giải đề của con viết theo đúng trình tự đã học, dù chỉ thiếu một bước thôi thì dù đáp án có chính xác cũng xem như chưa đạt yêu cầu."

Tề Tranh ồ một tiếng ra vẻ đã hiểu rồi ngoan ngoãn cúi đầu làm cho xong.

Tức giận a!

Giang Sở cực kỳ chán nản.

"Ôi!"

Lại là tiếng thở dài của Tề Tranh.

Giang Sở: "... Người nên thở dài chẳng lẽ không phải là tui hay sao???"

Giang Sở được lão Trương mời đi uống trà, tiện thể nghe luôn một chương trình dạy bảo.

Lên lớp thì không tập trung. Trong cuộc thi thì không quan tâm. Học tập, hoạt động đều luôn là tam tâm nhị ý. Làm bài tập thì lại chỉ qua quít cho xong chuyện... Giang Sở bỗng cảm thấy mình cái gì cũng sai hết cả. Thật vất vả lắm mới chờ được đến đoạn lão Trương nói đến miệng khô, phải uống nước cho nhuận cổ họng. Ngỡ là sắp đến hồi kết thúc, nào ngờ lão Hồ lại tiến vào. Lần này thì hay rồi, bởi có thêm người kể tiếp tội của cậu: Giang Sở đã từng ngồi trong giờ tự học dùng di động để xoát BBS nữa.

Giang Sở thật thiếu nước phát khóc, đây đều là chuyện từng xảy ra từ ngày nảo ngày nào rồi kia mà. Khi đó mới vừa khai giảng năm lớp 10 a, làm sao mà những lão sư này lại có trí nhớ tốt như vậy đây?

Vừa nghe xong tinh thần lão Trương lại mười phần tỉnh táo, lại đem những lời vừa mới nói xong kia đem ra lặp lại một lần nữa, không thiếu một cái nào, xong xuôi rồi mới chịu thả người đi.

Lão Trương là tổ trưởng của khối 11, còn lão Hồ là tổ phó, mà văn phòng lại kề sát phòng học của ban bốn. Khi Giang Sở mới từ bên trong bước ra cửa, thiếu chút nữa thì đụng phải Tề Tranh đang đứng ở ngay trước mặt.

Tề Tranh cầm trong tay thứ gì đó sáng lấp lánh. Cũng may Giang Sở tinh mắt nên mới kịp thời né qua.

Hóa ra đó là một cây com-pa, cũng không biết là Tề Tranh cầm vật này trong tay như vậy là để làm gì.

Giang Sở vốn là người hay đùa giỡn, thấy như vậy thì liền cầm lấy ống tay áo Tề Tranh nói: "Bình tĩnh đi, thiếu hiệp. Thấy máu sẽ không tốt."

Tề Tranh cũng là người như vậy, cô thay hẳn cái vẻ than vãn u sầu vừa mới có trong phòng học kia bằng cái vẻ có chút thần thần bí bí nói với Giang Sở: "Tui có một biện pháp."

Giang Sở lui về phía sau một bước, xem xét người này thật kĩ rồi mới hỏi: "Uy bức? Lợi dụ?"

Tròng mắt của Tề Tranh chỉ thấy toàn màu trắng: "Cái gì với cái gì vậy hả? Thôi ông đi về trước đi, tui còn có chút việc nữa."

Nói rồi cũng không thèm để ý tới người bạn của mình, cô vội vàng chạy xuống lầu dưới.

Giang Sở đã đi về phía phòng học được hai bước, cuối cùng lại quay phắt người lại, đi theo sau lưng Tề Tranh.

Giữa trưa tan học.

Bùi Thanh Phi ra khỏi lớp học lập tức đi về phía nhà để xe, từ rất xa cô đã nhìn thấy có người đứng ở bên cạnh xe đạp của mình vẫy tay với mình.

Trên môi Bùi Thanh Phi xuất hiện một đường cong nhè nhẹ.

Chờ cho Bùi Thanh Phi đến gần, Tề Tranh từ trên ghế sau của xe đạp đứng lên.

"Xăm xe đạp của mình bị phát nổ." Tề Tranh nhún nhún vai.

"Cái gì?" Bùi Thanh Phi sững sờ: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Nét mặt của Tề Tranh đầy vẻ vô tội: "Không biết nữa. Xăm lốp đều xẹp dí cả rồi, khả năng là đã bị xì hơi từ lâu rồi a."

Tề Tranh đưa tay chỉ chỉ vào con Tiểu Hồng của mình. Bùi Thanh Phi nhìn sang, sự thật thì đúng như người ta nói thật.

"Tớ, tớ ngồi xe của cậu đưa cậu về nhé." Tề Tranh không biết làm sao nữa mà chỉ biết cười cười.

Bùi Thanh Phi vẫn không để ý tới người này, cô mở khóa, đẩy xe ra.

Cả người Tề Tranh ngẩn ra bởi quá bối rối. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu ấy lại cứ như vậy vứt bỏ mình ở lại hay sao?

Đang lúc lo lắng như vậy thì cô lại nghe thấy Bùi Thanh Phi nói với mình: "Sao còn chưa lên?"

Tề Tranh phải mất tới hai giây đồng hồ để phản ứng lại, đến lúc này cô mới nhận ra, thì ra là Bùi Thanh Phi muốn được chở cô về.

"Được rồi." Vì có chút kích động, Tề Tranh đưa một tay chống lên ghế sau xe đạp, thuận đà vắt qua một chân rồi ngồi lên.

Bùi Thanh Phi lập tức phanh xe lại, cô quay lại nói với Tề Tranh: "Nếu cậu dám ngồi như vậy trên xe của tớ thì tớ sẽ đem cậu từ trên cầu Vọng An ném xuống."

Tề Tranh bĩu môi rồi lầm bầm một câu.

"Cậu vừa nói cái gì đó?" Bùi Thanh Phi lại nhìn người này một cái.

Tề Tranh cười đến là rất chân thành, lộ ra cả tám chiếc răng, rạng rỡ như một mặt trời nhỏ: "Chưa, chưa đâu! Cái gì tớ cũng chưa nói. Tất cả đều nghe theo lời của cậu, nghe lời của cậu hết nha."

Bùi Thanh Phi gật gật đầu, cô rất hài lòng.

Rướn thân đạp mạnh cho xe chạy, Bùi Thanh Phi cảm thấy chỗ ngồi phía sau xe trầm nặng xuống, còn tay lái của mình quẹo phải quẹo trái vẽ đường rắn chạy mất một lúc, phải vất vả lắm cô mới ổn định được hướng đi.

Đúng vào lúc này cô bỗng cảm thấy có một đôi tay nhè nhẹ ôm lấy vòng eo của mình.

Hoàn toàn không có chút lực nào, chỉ là nhẹ nhàng mà khoác lên, như là sợ mình không thoải mái nên đã cẩn thận từng li từng tí một.

Hóa ra là cái cảm giác này a. Bùi Thanh Phi lặng lẽ nở nụ cười. Cái cảm giác này, quả thực là rất tuyệt.

Đã rất lâu rồi Bùi Thanh Phi chưa từng chở ai ngồi sau xe của mình, lần gần nhất cô chở ai đó cách đây đại khái đã hơn một năm trước.

Vậy nên bây giờ tay lái của cô khó tránh khỏi có chút loạng choạng. Tề Tranh ngồi ở đằng sau nhìn tay lái của Bùi Thanh Phi bảy rã tám quặt, thậm chí có lần thiếu chút nữa làm cô phải nhảy xuống khỏi xe.

"Nếu không cậu cứ để cho tớ lái đi." Không nhịn được nên Tề Tranh thử dò hỏi.

Bùi Thanh Phi lại có chút cố chấp: "Tớ làm được mà. Chỉ cần cậu im lặng ngồi cho vững là tốt rồi, đừng nói nhiều."

Tề Tranh đầu hàng: "Được, được rồi! Tớ không nói, tớ không nói nữa. Cậu nắm tay lái cho thật chắc vào, dùng sức thêm một chút. Đúng rồi! Đúng là như vậy đấy!"

Thật là dài dòng.

Bùi Thanh Phi cười cười.

Làm sao vậy trước kia mình lại không phát hiện ra cái tên gia hỏa Tề Tranh này cũng lại dài dòng như vậy.

Toàn bộ học sinh trường Thượng Thanh đang lui tới cứ như vậy mà tròn mắt nhìn hai người vẽ đường rồng rắn, cưỡi xe ra hỏi cổng trường.

Đây là...

Lại làm hòa rồi hay sao?

Tốc độ này có phải là hơi quá nhanh rồi a!

Lúc trước còn nói cái gì mà vì tranh đoạt cái chức Chủ tịch Hội học sinh nên mới có mâu thuẫn sâu sắc đến mức không thể hòa giải là như thế này sao?

Tề Tranh, Bùi Thanh Phi, Lưu Sướng cuộc tình tay ba cẩu huyết trong lời đồn là như thế này sao?

Cái cơ hội ngàn năm có một dành cho các học sinh nam còn chưa chuẩn bị xong hành động, vậy mà cơ hội này đã lại bay vụt qua mất rồi. Đây chẳng lẽ chỉ là một cơn mưa sao băng thôi, có đúng không?

Một cậu trai vốn có quan hệ với Giang Sở không tệ, bình thường hai vẫn cùng nhau chơi bóng. Vừa mới tiến đến bên cạnh cậu, chưa kịp hỏi gì đã thấy Giang Sở đưa tay bịt lại mắt của mình, cứ như thể nếu nhìn hai người đang đi xa kia thêm một giây đồng hồ nữa thôi thì con mắt của cậu sẽ bị mù vậy.

"Nói một chút chứ gì đi chứ, ban phó Giang."

Trước kia nếu ai dám tại trước mặt Giang Sở mà dùng xưng hô cái từ lớp phó thế này để trêu chọc thì nhất định cậu sẽ trở mặt. Nhưng kể từ khi cùng Tề Tranh quen biết được một thời gian dài như vậy rồi, đối với cái chức lớp phó này cậu cũng đã hoàn toàn thoải mái.

"Nói cái gì? Có cái gì hay đâu mà nói. Giải tán! Giải tán!" Giang Sở buông bàn tay đang che mắt của mình xuống rồi quay sang đám học sinh vẫn đứng bên cạnh mình hô to.