Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 13: Thiên hạ kỳ văn a!



Đuối lý lại thêm chột dạ, vậy nên ngay khi tiết học cuối cùng kết thúc, Tề Tranh liền chạy như bay ra khỏi phòng học, xuống nhà để xe dắt chiếc Tiểu Hồng ra trước cổng truòng chuẩn bị nhận lỗi cùng Bùi Thanh Phi.

Cô đứng tại nhà để xe chờ rất lâu, cố nghĩ sẵn trong đầu những gì định nói.

Đầu tiên là phải nhận trước thái độ mình không tốt, là nhất định phải thành khẩn nhận sai. Nhưng Tề Tranh lại có cảm giác mình cũng chỉ vì bằng hữu mà lo lắng thôi, người có tâm thì trời có mắt. Với lại một cây làm chẳng nên non, mọi người đều chẳng phải ngươi đến ta đi hay sao? Có người thiếu nữ xinh đẹp nào thời còn đi học lại không được người ta thổ lộ một vài lần? Vậy nên mỗi người đều nên lui một bước cùng bỏ qua đi thôi.

Cứ như vậy Tề Tranh suy nghĩ cả buổi. Cô bỗng có cảm giác mình là một người không kiêu ngạo không siểm nịnh, có thể tiến mà cũng có thể lui...

Ừ, đúng là như vậy đấy!

Chỉ tiếc là mặc cho cô đã đứng ở trước cổng trường chờ đợi cả buổi, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của Bùi Thanh Phi đâu cả.

Mắt thấy trong sân trường người càng ngày càng ít, rút cuộc thì Tề Tranh cũng đã có chút sốt ruột.

Đem chiếc xe ném sang một bên, cô tiến vào phòng học để tìm Bùi Thanh Phi.

Ban mười lăm đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hai ba cô học trò vây quanh lão Hồ, hình như bọn họ đang hỏi mấy vấn đề không hiểu trong bài học hôm nay vậy.

Mấy người nhìn thấy Tề Tranh bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa ra vào thì đều sững sờ.

Có hẳn mấy cặp mắt cùng nhìn sang, Tề Tranh không khỏi có đôi chút không được tự nhiên.

"Em... Là thế này... em tới tìm Bùi Thanh Phi." Tề Tranh nói.

Mấy cô bé của ban mười lăm hai mặt nhìn nhau rồi một người quay sang nói với Tề Tranh: "Thanh Phi đã đi ra từ lâu rồi a."

Tề Tranh sửng sốt: "Từ lúc nào vậy?"

Một người trong số đó hồi tưởng lại một lúc rồi trả lời: "Hết giờ liền đi. Tôi nhớ là cậu ấy có nói muốn đuổi cho cho kịp xe buýt, ở cửa bắc ấy."

"Hả? Thì ra là như vậy." Tề Tranh cười cười, chỉ có điều nụ cười ấy quả thực có chút miễn cưỡng.

Bùi Thanh Phi đã đi ngồi xe buýt mất rồi. Trạm xe buýt nằm ở cửa Bắc của trường Thượng Thanh, trong khi Tề Tranh lại cứ một mực chờ ở cửa Đông vì vậy mới không nhìn thấy người mình chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau mà Bùi Thanh Phi lại bỏ đi trước. Lần trước, bởi vì chuyện chia lớp mà hai người tranh cãi đến ngất trời, nhưng lần đó Bùi Thanh Phi cũng chỉ là hầm hừ ngồi ở trên ghế sau xe đạp của cô mà không để ý tới cô mà thôi.

Tề Tranh có chút khổ sở. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi. Thậm chí sau khi đã suy nghĩ kỹ, mấy cái chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, có thể tiến có thể lui gì gì đó, thật ra cũng chỉ là để tự an ủi mình mà thôi. Nếu thật đến lúc đứng trước mặt Bùi Thanh Phi, nhất định là cô cũng chỉ biết ôm lấy bắp đùi người ta mà cầu xin tha thứ thôi. Chỉ có điều lúc này đây ngay cả cơ hội này người ta cũng không thèm cho cô.

Tề Tranh xoay người chuẩn bị rời khỏi.

"Tề Tranh!"

Giọng của lão Hồ đột ngột vang lên từ phía sau.

Theo phản xạ có điều kiện, Tề Tranh giật mình làm động tác đứng nghiêm.

"A!"

"Làm rơi cái gì rồi kìa." Lão Hồ chỉ chỉ xuống phía dưới chân của Tề Tranh.

Tề Tranh cúi đầu nhìn xuống thì thấy không biết từ lúc nào lá thư kia lại từ trong túi xách của mình rớt xuống nằm yên trên mặt đất.

"Rốt cuộc là ai đã làm ra việc này đây hả!"

Ra khỏi dãy lớp học, trong sân trường đã trở nên trống rỗng, học sinh cũng như giáo viên đều gần như ra về hết. Chỉ còn lại tiếng gào của Tề Tranh quanh quẩn trong không gian.

Hôm nay Bùi Thanh Phi về đến nhà đặc biệt sớm.

Đúng lúc này mẹ Bùi đang ở trong nhà nấu cơm. Nhìn thấy con gái về nhà sớm như vậy thì cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vì đang bận bận bịu với thứ gì đó đang nấu trong nồi, phải chăm chú điều chỉnh lửa cho nên bà không có thời gian rảnh rỗi đâu để mà đi hỏi. Chờ cho đến khi bà bưng nồi canh từ trên bếp xuống, lau hai tay, chuẩn bị thông báo con gái đến lúc ăn cơm lại thấy đứa nhóc Bùi Thanh Phi kia đang lục tung lên tất cả các góc phòng.

"Tìm cái gì vậy?" Mẹ Bùi hỏi.

"Chìa khóa xe đạp." Bùi Thanh Phi đáp.

Mẹ Bùi tò mò: "Làm sao vậy? Xe đạp của Tề Tranh bị hư hay sao?"

"Không phải." Bùi Thanh Phi trả lời.

A!

Trong lòng mẹ Bùi không hiểu sao khẽ run lên. Xe không hỏng vậy mà lại đi tìm cái chìa khóa? Thế này thì tám phần là cãi nhau rồi, vậy nên mới tự mình chuẩn bị xe để phân cao thấp đây mà.

"Hôm nay mẹ làm canh bí đao nấu với tôm bóc vỏ, là món mấy đứa các con đều thích, còn có thể hạ nhiệt. Con đi gọi cả Tề Tranh tới đây, hai đứa cùng nhau ăn nhé?" Mẹ Bùi cẩn thận giảng hòa.

Lúc này Bùi Thanh Phi đang bận bịu lật ngăn kéo chứ đâu, nghe xong mấy lời này liền quay đầu lại, mặt không đổi sắc mà nhìn mẫu thượng đại nhân nhà mình: "Bí đao nấu với tôm bóc vỏ không hợp với cậu ấy. Cậu ấy chỉ bị khiếm khuyết trong tim hay gan gì đó mà thôi, cái này thì phải bồi bổ cẩn thận mới được."

Nói xong, cũng không tìm chìa khóa nữa, cô đẩy ngăn kéo vào rồi trở về phòng.

Mẹ Bùi cảm thấy thật buồn cười. Bảo bối nhà mình này thật sự là không giống mình chút nào, nhưng nó lại giống tính ba của nó. Có chút gì đó không nhiễm khói lửa nhân gian, dù có tức giận ai thì cũng đều làm vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào. Duy chỉ với Tề Tranh, vẻ mặt đứa nhỏ này liền trở nên cực kì sinh động.

Được rồi, tốt nhất vẫn là đừng vội kêu con nhóc họ Tề kia tới làm gì. Dù sao thì cũng chưa tới hai ngày, hai đứa sẽ lại làm hòa với nhau ấy mà.

Hôm nay Tề Tranh trở về đặc biệt muộn. Trong đầu của cô hết sức lộn xộn. Khi mà sau lưng không còn ai đó, cô thấy mình không còn sức lực để mà đạp xe trở về, cứ thế đẩy xe đi bộ về nhà.

Tề Hồng mở cửa, há miệng đánh tới: "Hẳn là chị đã đi hoang rồi đi?"

Bình thường thì Tề Tranh mới là người đả thương cậu trước, hôm nay rút cuộc cậu cũng đã chờ được đến lượt mình có cơ hội này.

Vừa mới nói xong, Tề Hồng đã lập tức phi thân trốn vào vách ngăn phía sau đó. Thả pháo vừa đốt rồi bỏ chạy, bởi dù sao cũng vẫn chỉ vì một chữ, kinh sợ.

Chỉ là kết quả lại không giống với dự đoán ban đầu. Tề Tranh không có phi thân đạp cậu, cũng không có lấy túi sách ném vào cậu. Người này chỉ là yên tĩnh cực điểm, im hơi lặng tiếng đổi giày, lặng lẽ chuẩn bị trở về phòng riêng của mình.

Tề Hồng cẩn thận từng li từng tí tiến đến từ phía sau bà chị nhà mình: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"

Tề Tranh không lên tiếng.

"Ha ha ha ha ha... Thiên hạ kỳ văn a." Tề Hồng vừa cười vừa nói. Cậu tiến gần thêm một chút nữa: "Cùng chị Thanh Phi cãi nhau?"

Tề Tranh hít sâu một hơi, cô tiếp tục đi về phía trước.

"Chị lại làm cho chị ấy mất hứng?" Tề Hồng vẫn theo sát.

Tề Tranh vẫn mặc kệ cậu.

"Hẳn là chị phải trở về một mình rồi a." Tề Hồng có chút hả hê.

Tề Tranh: "..."

Tục ngữ có câu: có một cây đao trên chữ nhẫn. Nguyên tắc của Tề Tranh là khi có một cây đao cắm vào chính mình, không có đạo lý lại không cắm vào người khác một đao. Mà cái tên tiểu tử Tề Hồng này quả thật là muốn được ăn đòn quá đi rồi mà.

"Đùng!" Tề Tranh đem cái cặp sách của mình ném sang một bên.

Sau đó khắp cả căn nhà tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết của Tề Hồng.

Mẹ Tề dùng ngón tay bịt lỗ tai của mình lại, loại tình cảnh này thật sự là bà đã phải chứng kiến quá nhiều rồi.

"Đùa như vậy là đã đủ rồi đấy. Đi rửa tay để còn ăn cơm."

Lời nói này quả thực là thập phần qua loa, hai kẻ đang lăn lộn bên ngoài phòng khách kia căn bản không ai nghe thấy. Bởi hai người vẫn bận rộn tiếp tục màn trình diễn của mình đây.

Mẹ Tề không đi ngăn lại. Cái ngày bọn nhỏ còn nhỏ, mỗi khi thấy hai đứa co kéo nhau thì chỉ sợ bọn họ không hiểu chuyện, ra tay không biết nặng nhẹ. Bây giờ đều đã lớn như vậy rồi, nên có đúng mực thì vẫn là phải có.

Chỉ có điều...

Mẹ Tề khẽ thở dài. Không biết là con trai út nhà mình thiếu thông minh hay là thiếu căn cốt*? Con gái lớn vừa vào cửa đã thấy ngay trên mặt tràn đầy là sự mất hứng, vậy mà đứa em lại còn hết lần này tới lần khác ném mình lên trước mũi thương. Cứu không được! Thật sự cứu không được!

* Căn cốt: Gốc, nguồn, nền tảng

Ngày hôm sau Tề Tranh dậy thật sớm, chạy xuống chờ sẵn dưới lầu.

Kết quả là dù cô đã dậy thật sớm, nhưng Bùi Thanh Phi lại còn dậy sớm hơn. Tề Tranh không gặp được cô, nhưng nhưng lại gặp được mẹ Bùi đi làm sớm.

Mùa đông đã sắp đến rồi, vậy mà mẹ Bùi thấy Tề Tranh vẫn đứng ở bên ngoài đón gió lạnh thì trong lòng không khỏi có chút đau lòng. Nếu không phải biết đứa trẻ được mình sinh ra là con gái, mẹ Bùi thật sự đã cho rằng mình đang chứng kiến cảnh con trai nhà mình đã phụ lòng một cô bé si tình đây mà.

"Tề Tranh a, con đi nhanh lên đi. Thanh Phi, Thanh Phi nó nói là hôm nay trong lớp có việc, nên đã đi sớm một chút."

Trên thực tế nào có cái chuyện này a. Ngày hôm qua Bùi Thanh Phi đã phải phí thật nhiều công sức mới tìm ra được cái chìa khóa xe đạp. Bà sợ là đứa nhỏ này cảm thấy nếu gặp phải Tề Tranh thì sẽ lúng túng, cho nên mới sáu giờ sáng đã vội vàng rời giường, tự mình hâm nóng lại cơm, vội vàng ăn rồi đi ngay. Hai đứa trẻ này cãi nhau cũng thật là, chờ cho sau vài ngày nữa trở lại làm lành rồi lại sợ là nó lại hối hận vì đã quá lãng phí thời gian ngủ nướng của mình mà thôi.

Mẹ Bùi bước vội lên hai bước, giúp Tề Tranh thắt lại thật chặt cái khăn quàng cổ: "Cái đứa nhỏ này, khăn quàng cổ mà cũng không chịu quàng cho cẩn thận. Con phải nhớ là không để cho mình bị lạnh."

Tề Tranh vẫn là vẻ mặt vui vẻ. Phải một mình đứng đợi lâu như vậy vậy mà trên nét mặt vẫn rạng ngời như một vầng thái dương nhỏ. Nhìn thấy như vậy mẹ Bùi không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Ôi, con biết rồi, mẹ Bùi. Vậy con đi trước nha." Tề Tranh cười rồi nói lời tạm biệt.

Chân đạp xe đi mà trong lòng Tề Tranh rõ như tấm gương. Cô đã sớm biết hôm nay mình đợi không được Bùi Thanh Phi rồi. Nhưng là a, trong lòng vẫn có chút gì đó không nỡ từ bỏ.

Mẹ Bùi nhìn theo bóng lưng Tề Tranh rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Chờ hôm nay con gái tan học trở về, mình phải tìm nó nói chuyện mới được. Giữa bạn bè với nhau, có cái gì lại không bỏ qua cho nhau được đây.

Thiên hạ kỳ văn.

Thiên hạ kỳ văn a!

Khi bỗng nhiên Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh lại cứ im hơi lặng tiếng mỗi người đi một ngả như vậy.

Vậy là ai đi đường nấy thật rồi!

Đây là chuyện bao nhiêu nam học sinh trường Thượng Thanh từng tha thiết ước mơ bấy lâu nay!

Cái cặp đôi này chắc chắn đã giải tán, vậy chẳng khác gì lời tuyên bố với mọi người rằng: các cậu choai, cơ hội của các cậu đã đến!

Nhìn Bùi Thanh Phi không xuất hiện cùng Tề Tranh mà là với chiếc xe đạp màu cam, mọi học nam sinh khi đến trường đều cùng một vẻ mặt cười ngây ngô mà tiến vào lớp học của mình.

Chỉ có duy nhất Tề Tranh nhìn thấy chiếc xe kia lại cười không nổi.

Xe là do cô cùng Bùi Thanh Phi đi mua một lần. Cô chọn lấy màu đỏ còn Bùi Thanh Phi lại chọn màu cam, tình cờ chúng lại rất hợp với tên của hai người. Vốn là một chuyện rất hợp lòng người, vậy mà hiện tại Tề Tranh lại cảm thấy nhìn cách nào thì chiếc xe này cũng thật là chói mắt.

Có lẽ là do ra đi quá vội vã, lại sắp sửa vào mùa đông rồi, mà cái tay nắm xe đạp của Bùi Thanh Phi lại trụi thùi lủi. Cứ như vậy mà cầm lên thì nhất định là sẽ bị đông lạnh tay.

Khi từ nhà ra đi cũng đã chậm trễ, mắt thấy cũng đã bị muộn rồi vậy mà Tề Tranh chỉ mới bước đi chưa được hai bước lại chạy trở lại. Cô đem cái chuôi nắm được bọc găng tay bọc bông của mình tháo ra lắp vào tay nắm xe đạp của Bùi Thanh Phi.

Suốt cả ngày hôm đó, Tề Tranh có đi qua mấy lần, nhưng lần nào cũng đúng lúc Bùi Thanh Phi không có ở đây.

Mà cái người này a, một khi mặt nóng dán mông lạnh quá nhiều lần thì cũng sẽ trở nên nản chí.

Tề Tranh giận dỗi, vậy nên buổi chiều dứt khoát không đợi nữa, lập tức leo lên xe đạp về nhà.

Vốn là trong bụng đang chứa đầy những lời muốn nói, nhưng bây giờ Bùi Thanh Phi lại phải nhìn theo Tề Tranh lướt qua đi xa, cô đành phải lại nuốt xuống những lời muốn nói kia.

Buổi tối.

Trên diễn đàn BBS của Thượng Thanh, có một hot topic ngoi đầu lên.

"Chia ly. Mỗi người một ngả. Các đồng chí, đây là cơ hội của các cậu đấy!"

Thiếp mời này quả thật không có dinh dưỡng, nhưng nó lại đem câu chuyện Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi tan vỡ, từ đầu tới đuôi thuật lại một lần.

Trong đó cũng không thiếu người tự xưng mình đến từ ban bốn, ban mười lăm cùng hăng hái tham gia nghiên cứu, thảo luận nguyên nhân trong đó. Giang Sở cao thấp rà soát qua một lần rồi phát hiện ra không có lời nào đáng tin cậy cả. Nào là mầm tai hoạ này bắt đầu từ khi cạnh tranh chức hội trưởng hội học sinh a, nào là người trong lòng mà Tề Tranh chung tình chính là Lưu Sướng, thế nhưng người Lưu Sướng mong muốn lại là Bùi Thanh Phi a.

Giang Sở lật thêm mấy trang, cuối cùng cậu quyết định dùng đến chính danh của mình để phản hồi.

342#== Giang Sở.

Đây chỉ là há miệng bịa đặt! Tuyên bố bác bỏ tin đồn! Không có một cái tin nào đáng tin cậy cả! Giải tán! Giải tán!

343#== Bái nam thần.

Chụp ảnh chung lưu niệm.

344#== Bái nam thần.

Chụp ảnh chung lưu niệm +2

345#== Có nội tình.

Nhất định là Giang học trưởng biết rõ nội tình. Xin hãy chia sẻ với mọi người một chút, được chứ?

Xin hãy tận lực đưa ra thật nhiều dẫn chứng để làm rõ chân tướng. Cầu mọi người cùng nhiệt tình lên tiếng!

Giang Sở lại xoát xoát, nhìn lại đồng hồ, cũng không còn sớm nữa. Cậu quyết định đi tắm rồi lên giường ngủ.

Diễn đàn đã được đóng lại rồi, Giang Sở nằm ở trên giường. Trong cơn mơ mơ màng màng cậu chợt nhớ ra, Lễ hội đọc sách đã kết thúc, không bao lâu nữa chương trình hòa nhạc mừng năm mới cũng sẽ đến. Đến lúc đó mà hai người kia vẫn cứ tình trạng như thế này, vậy thì cũng khó làm việc rồi.

Bất quá cũng còn may là chẳng mấy chốc nữa đã lại đến cuối tuần. Đến lúc đó mắt không thấy, tâmkhông phiền, chuyện của hai người bọn họ thì hãy để cho bọn họ tự mình giải quyết đi.