Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 11: Cười đủ chưa?



Ảnh hưởng của lễ hội đọc sách thật ra sau đó còn lâu mới đi đến kết thúc.

Vào lúc ban đêm, trên diễn đàn BBS bỗng nhiên có vô số thiếp mời ngoi đầu lên, một cái trong đó đạt đến nhiệt độ cao nhất, chỉ mới hơn mười phút đồng hồ mà đã có đến năm sáu trang bình luận rồi.

Tiêu đề thập phần bắt mắt.

"Đây là bức thư chia sẻ do tôi rút thăm được, nó là tiếng lòng của tất cả nam học sinh trường Thượng Thanh."

"Đây là bức thư nặc danh, nội dung trong đó chính là một lời thỉnh cầu. Hiện tại, tôi sẽ đem bức thư mà tôi đã rút thăm được này phát tại BBS. Về phần tại sao tôi lại không đem nó đọc lên tại lễ hội đọc sách ư? Trừ việc tôi có chút kinh sợ ra còn bởi vì, sau một năm cộng thêm một tháng học tại trường Thượng Thanh này, tôi đã biết trường hợp nào thì nên làm chuyện gì."

1#== Ghế sô pha người phóng khoáng lạc quan.

Hạt dưa, đồ uống sẵn sàng rồi. Nghe thấy được hơi thở bát quái. Ngồi hóng.

20#==.

Lâu chủ, ai cho cậu dũng khí làm đại diện cho nam học sinh trường Thượng Thanh vậy hả? Tuy rằng tôi là nữ học sinh nhưng thấy thế này cũng đã không lọt mắt rồi!

30#== Đừng đánh lạc hướng.

Ai cũng đừng đánh lạc hướng! Lâu chủ, câu sau của cậu đâu rồi, cho tôi xem đề cử này của cậu có phải là của tôi hay không đây.

40#== Chào mọi người.

Lẽ nào chỉ có một mình tôi cảm thấy trong lúc vô tình lâu chủ đã oán hận đến cả vị tráng sĩ là tôi haysao.

50#== tôi là lâu chủ đây.

#... Chảy mồ hôi! Tốc độ các vị thật sự là quá thần tốc!

Trước kia hầu như tôi cũng chỉ là một trong đám quần chúng ăn dưa, vậy mà hôm nay lại là lần đầu tiên phát chủ đề tại BBS, nên có chút căng thẳng mà quên đem nội dung dán lên đây rồi. Nhưng tôi đúng là lâu chủ không thể làm giả được. Tôi thấy mình cần phải chia sẻ với mọi người, nội dung như sau:

Gửi bạn học Trừu Đáo Ngã bức thư này. Tôi chân thành nhờ cậu, cậu nhất định phải đem nó chia sẻ với tất cả mọi người, bởi vì quyển sách phải đề cử này chính là tiếng lòng của tất cả nam học sinh trường Thượng Thanh: "Những năm đó, chúng ta đã cùng nhau theo đuổi một cô gái".

Chúng ta sẽ thấy trong quyển sách này có chồng chất thủ đoạn theo đuổi. Còn cô gái kia là người đã lướt qua bên người chúng ta, là người chỉ nhìn liếc qua một chút cũng đã thấy chính là tâm hồn con nai vàng ngơ ngác. Tôi tin tưởng mọi người nhất định sẽ sẽ có mối đồng cảm thật sâu sắc.

Ai lại không tưởng tượng ra được chính bản thân mình là nhân vật chính kia. Ai lại không mong đợi có một ngày ánh mắt của cô gái kia vì được thượng đế mách bảo mà vô tình nhìn tới chính mình đây?

Vì mộng tưởng của chính cộng đồng chúng ta, vì tiếng lòng của chính cộng đồng chúng ta, tôi muốn nói với mọi người điều này: Bùi Thanh Phi còn chính là Thượng Thanh chúng ta. Cho nên trước khi cô ấy tốt nghiệp, hãy để cho chúng ta được yên lặng bảo vệ cô ấy, đi theo cô ấy, dùng chính cô ấy làm gương cho chúng ta, có được không? Tôi hy vọng mỗi người chúng ta nên cảm thấy hứng thú với học tập. Bao giờ đạt được thành tựu rồi, có đủ dũng khí rồi hẵng đi đến trước mặt của cô ấy mà nói lên tình cảm của mình.

Tốt rồi, vị bạn học này. Tôi đã dựa theo ước định của chúng ta mà công khai điều cậu muốn chia sẻ. Trong lá thư này, tôi thấy được sự tích cực cùng tinh thần lạc quan. Nhưng mà cuối cùng tôi lại muốn nói thêm, ông Trời đã cho cô gái kia một đôi mắt mỹ lệ đến như vậy thì tuyệt đối sẽ không bao giờ bịt kín nó đi. Cho nên các đồng chí, có mục tiêu là tốt, nhưng mà quá trình cố gắng hơn để hướng về mục tiêu lại càng quan trọng hơn. Đến khi đó dù cho cuối cùng chúng ta không cách nào thực hiện được nó, nhưng ít nhất chúng ta cũng đã từng dốc lòng phấn đấu. Như vậy chúng ta sẽ không chỉ không có lỗi với phần tình cảm này, mà còn trở thành người còn tốt đẹp hơn.

60#== để cho tui chùi nước mắt trước cái đã.

Cảm động! Cho dù đó là người viết thư hay người là rút thăm được thì cũng đều là người tình chân ý thiết.

70#== nhàm chán!

Nhàm chán, chỉ là để lấy lòng mọi người.

80#==.

Nhìn ra lầu bảy nhất định là một nữ sinh rồi.

90#==.

Đồng ý với lầu tám. Nếu lầu bảy đúng là nữ sinh như mọi người nói thì hãy tự giác ra khỏi diễn đàn đi.

Khi Tề Tranh nhìn đến cái thiếp mời này thì đã có đến mấy trăm lời bình luận rồi.

Vốn đã có một Lưu Sướng kia, bây giờ lại còn nhảy ra một cái thiếp mời như vậy nữa? Những người này không phải là không có bài tập để làm nữa hay sao, không có chuyện gì để làm a?

Sau một lúc xoa tay, Tề Tranh trực tiếp dùng thực danh để phản hồi.

46 30#== Tề Tranh

Chia sẻ với mọi người cuốn "Năm năm kỳ thi Đại học, ba năm mô phỏng" đây. Nếu không có việc gì nữa thì hãy tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ đi. Sau một tháng nữa lại có kỳ thi giữa học kỳ đưa tay vẫy gọi mọi người đấy.

Thật không ai có thể so được với Tề Tranh về việc phá hỏng sự hào hứng của người khác mà. Đang vui vẻ mà sao lại nói cái gì mà cuộc thi?!? Không chỉ có như thế, người này còn phụ tặng thêm một cái kết nối, người nào đó tò mò mở ra xem, giỏi lắm! Nó còn là địa chỉ của một cửa hàng online chuyên về mua sắm sách dùng cho ôn tập.

464#==...

...

465#==...

... +1

466#==...

Lúc này hết thời gian xếp hàng rồi!

467#== cảnh báo

Cảnh báo, cảnh báo! Đối thủ của nam học sinh của trường Thượng Thanh đã xuất hiện, xin mọi người hãy giữ vững tư thế phòng ngự!

468#== tò mò về lâu chủ

Lại nói tiếp ai là người lấy được thư đề cử của Tề Tranh vậy? Cô ấy đề cử sách gì thế?

469#== người cùng sở thích kỳ

Ai rút thăm được thì hãy chia sẻ một chút đi, tớ cũng rất muốn biết.

470#== vụng trộm nhấc tay

Trong thư đề cử thư mục vừa mới ban nãy của Tề Tranh còn không phải đã tự mình chia sẻ cho mọi người rồi đó sao?

471#==

Không phải chứ, là cuốn năm năm kỳ thi Đại học ba năm mô phỏng?

47 2#==

Không thể nào, ai lại bị xui xẻo như vậy?

473#== vụng trộm nhấc tay.

Vẫn là tui nè, tui chính là 470, cũng chính là cái người xui xẻo kia. Chụp ảnh cho mọi người cùng thấy đây. Mọi người cùng nỗ lực a.

Ngay sau đó tại lâu 473 này dán ra lá thư viết tay của Tề Tranh.

Khi mọi người nhìn thấy thì đúng thật là cuốn tài liệu nghe nhiều đến nỗi thuộc cả tên kia.

Thật là khiến người ta im lặng chảy hai hàng nước mắt, trong tai vọng đi vọng lại tiếng đọc sách mà.

Tiếp sau đó, càng ngày nội dung thảo luận càng bị lệch đi. Bất quá kể từ khi Tề Tranh bắt đầu tham gia, chủ đề của thiếp mời rút cuộc cũng đã chuyển từ Bùi Thanh Phi sang nội dung khác. Nói về thư gửi cho lễ hội đọc sách, do Thượng Thanh có đến mấy nghìn người, nhân vật phong vân đương nhiên không có khả năng chỉ có hai người Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi này. Bởi vậy cùng với thời gian dần trôi qua, các thiếp mời liền biến thành việc chia sẻ suy nghĩ về nam thần, nữ thần cùng đề cử thư mục.

Nội dung cứ như thế nhảy cóc từ những lời khen ngợi không ít khoa trương, thư mục khoa trương đến thưởng thức, lại khen từ nội hàm đến khen chữ viết.

Tề Tranh thấy không còn hứng thú nữa nên đóng cửa diễn đàn BBS lại.

Bài học đều đã làm xong, nhìn đồng hồ thì thấy thời gian cũng không còn sớm.

Tề Tranh leo lên giường rồi nằm xuống, đắp kín chăn. Sau đó...

Ở trên giường lật qua lật lại một hồi lâu.

Cô ngủ không được. Mặc kệ làm thế nào thì giấc ngủ vẫn ngủ không đến với cô.

Chỉ cần Tề Tranh vừa nhắm mắt lại thì trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Bùi Thanh Phi cùng Lưu Sướng trong tiếng vỗ tay của toàn trường. Cô có cảm giác như trong lòng mình dường như đang nổi lên rồi một đám lửa, trong đêm yên tĩnh này nó thiêu đốt, cắn nuốt lấy con tim cô từng li từng tí một.

Tề Tranh không ưa thích ánh mắt của Lưu Sướng khi cậu ta nhìn Bùi Thanh Phi. Cái ánh mắt quý mến cùng yêu thích rất thẳng thắn này Tề Tranh không chút nào thích cho được. Nó làm cho cô hận đến nỗi không thể tìm một cái hố rồi ném người ta vào đó mà chôn xuống.

Ngay bản thân Tề Tranh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.

Thượng Thanh làm một trường trung học trọng điểm, là một nơi tuyệt đối không có khả năng cổ vũ học trò yêu sớm. Nhưng đây lại là thời kỳ trưởng thành rất đặc biệt, thường là càng bị phản đối thì càng lũ trẻ này lại càng hăng hái hơn. Đây là giai đoạn các thiếu nam thiếu nữ bắt đầu nảy sinh tình cảm, không phải các thầy cô giáo chỉ cần vài câu dạy bảo ân cần là có thể ngăn lại đươc. Cho nên những tình cảm mập mờ của tuổi thanh xuân này tại trường Thượng Thanh cũng không phải là chuyện gì mới lạ. Thậm chí chỗ nào cũng có. Ngay trong ban bôn này của Tề Tranh chính bản thân cô cũng biết có mấy người. Nhưng không phải vì chính cô không có ý tưởng nói chuyện yêu đương trong khi người khác có mà cô lại đi phản đối.

Nhưng nếu đổi lại người đó là Bùi Thanh Phi...

Thì không được rồi.

Tề Tranh bật người ngồi dậy. Chỉ mới tưởng tượng đến cái khả năng này cô đã cảm thấy hết sức khó chịu.

Hiện tại đã là cuối mùa thu, ban đêm trời có chút lạnh. Khi Tề Tranh ngồi bật dậy, cái chăn từ trên người cô trượt xuống, sau một lúc lâu ngơ ngác, nhờ cảm giác lạnh lẽo đem đến mà cô thanh tỉnh trở lại không ít.

Cô có cảm giác mình đã có chút thật là bá đạo. Lúc trước mình đã ép buộc Bùi Thanh Phi cùng mình học ban tự nhiên, hôm nay lại không muốn cho người ta có cảm tình với nam học sinh khi vẫn đang còn học cấp ba.

"Tớ cũng có lựa chọn của chính mình. Hãy để cho tớ có không gian của riêng mình a."

Ngày đó Bùi Thanh Phi đã nói với bản thân mình những lời này ở ngay trước cửa phòng giáo vụ, bây giờ lời nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.

Không hiểu sao trong lòng Tề Tranh lại trở nên uể oải.

Cuối cùng cô không thể không một lần nữa lại nằm xuống, trong miệng thì nói lẩm bẩm: "Mình cũng chỉ là muốn tốt cho cậu ấy mà thôi. Bây giờ đang học cấp ba nha! Chính là thời điểm học tập là chính, không nên vì chuyện khác mà bị phân tâm."

Như là tự mình thuyết phục được mình rồi, Tề Tranh cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng rồi không biết mình đã tiến vào giấc mộng tự lúc nào.

Bởi vì ban đêm mất ngủ, buổi sáng Tề Tranh bị mẫu thượng đại nhân nhà mình lôi xềnh xệch từ trong chăn xách ra ngoài.

"Tối hôm qua ôn tập tới khi nào vậy hả? Con không cần phải tạo áp lực cho mình như vậy." Nhìn ánh mắt lo lắng này của mẹ, Tề Tranh cũng không dám nói thật chuyện đã xảy ra với mình cho bà biết.

Không phải vì cô ôn tập đến quá muộn, mà vì cô đã xoát BBS đến quá lâu, sau đó lại còn suy nghĩ miên man mới dẫn đến mất ngủ.

Nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo, ăn vội vàng mấy miếng bữa sáng cho xong, Tề Tranh liền ra khỏi cửa.

So với cô, Bùi Thanh Phi lại còn đến sớm hơn, hiện tại người này đang đứng ở ngay bên cạnh chiếc xe đạp màu đỏ hướng về phía mình nhìn sang.

Hôm nay Tề Tranh có chút kỳ quái.

Suốt trên đường đi vậy mà một câu cũng không có, dáng vẻ là một bộ tâm sự nặng nề.

Vừa nãy Bùi Thanh Phi đã bắt gặp cặp mắt bị quầng thâm của người này, cho rằng người này vì ngủ không được ngon giấc, cho nên cô giữ im lặng ngồi ở ghế sau của xe.

Hai người dừng xe lại xong, cùng nhau đi vào khu lớp học, lúc chia tay ở đầu cầu thang, Bùi Thanh Phi vẫn là nhịn không được nên gọi Tề Tranh lại hỏi.

"Tề Tranh, cậu không sao chứ?"

Bùi Thanh Phi đi tới trước mặt Tề Tranh rồi đưa một tay nhẹ nhàng áp lên trên trán Tề Tranh.

Hai người đứng rất gần nhau, Tề Tranh có thể nhìn đến đôi mắt đen láy như mực của Bùi Thanh Phi đang tràn ngập nỗi lo lắng.

Đến lúc này Tề Tranh mới nhận ra là mình đã quá chuyện bé xé ra to rồi.

Cô cầm tay Bùi Thanh Phi thật chặt, có chút lạnh. Điều này làm cho cô không nhịn được nên dùng cả hai bàn tay bao phủ lấy rồi nhẹ nhàng xoa nắn như muốn làm cho Bùi Thanh Phi ấm áp một chút.

Tề Tranh nở nụ cười.

Đây chính là nụ cười giống bông hoa cam hé nở mà cô thích nhất ở Tề Tranh. Nụ cười ấy giống như ánh mặt trời xuyên qua mây âm u chiếu xuống, có thể làm ấm đến tận lòng người.

Tề Tranh nói: "Tớ không có việc gì đâu. Chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon giấc, cho nên có chút không có tinh thần. Chỉ cần được Thanh Phi hôn nhẹ cùng ôm một cái là tớ có thể khôi phục nguyên khí rồi."

Vừa nói, cô vừa cầm hai tay của Bùi Thanh Phi khẽ đong đưa.

Nếu đổi là ngày thường thì hẳn Bùi Thanh Phi đã cho người này ba cái dúi đầu rồi kéo khoảng cách ra xa đến tám mét. Nhưng hôm nay cô đã không còn giữ cái vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt người khác phải xa mình đến ngàn dặm nữa.

Tề Tranh không khỏi cảm thấy bất ngờ trước việc Bùi Thanh Phi lại tỏ ra biết điều khi vẫn đứng yên như vậy, không tránh đi cũng không phản đối. Đầy một bộ tớ không chủ động mà cũng không cự tuyệt nha.

Nếu như bỏ qua cơ hội này, Tề Tranh cảm thấy nhất định là đầu óc của mình đúng là bị hư thật rồi.

Nhưng mà cô cũng không có làm ra hành động gì quá bất thường mà chỉ là đánh bạo đưa tay dùng sức nhéo nhéo gương mặt của Bùi Thanh Phi.

Bởi vì lần này sức lực có hơi mạnh một chút nên hai bên má của Bùi Thanh Phi có chút đỏ lên.

Tề Tranh chơi trò đùa dai thành công, nhanh chóng nhảy lên bậc thang, lập tức chạy trốn để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.

Lên đến tầng hai rồi Tề Tranh quay đầu lại thì thấy Bùi Thanh Phi vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Như là nhận ra mình đã bị Tề Tranh trêu đùa nên cô có vẻ như có chút tức giận. Cái vẻ mặt ấy khỏi phải nói bao nhiêu là sinh động mà.

Vì có học sinh liên tục kéo nhau đi lên, bên cạnh hai người tăng thêm không ít người lui tới, Bùi Thanh Phi đành phải hướng về phía Tề Tranh làm một cái gật đầu yếu ớt.

"Vậy mới tốt chứ, Tề Tranh."

Lưu lại một câu khen ngợi xong, Bùi Thanh Phi xoay người quẹo phải đi đến phòng học của mình.

Tại ban bốn, tiết 1.

"Hì hì."

Sau lưng Giang Sở vang lên một tiếng cười khẽ.

"Ha ha."

Chưa đến vài phút, lại là một tiếng nữa.

Giang Sở có cảm giác như lông mày của mình có chút run rẩy.

"Ha ha ha ha."

Giang Sở: "..."

Cậu thật không hiểu nổi, không phải chỉ là nhéo gương mặt Bùi Thanh Phi một cái mà thôi, làm sao lại khiến cho Tề Tranh cười đến như vậy đây? Nếu không phải vì đã có giáo viên đứng trên bục giảng rồi, Giang Sở thật muốn nắm lấy cổ áo Tề Tranh mà hỏi một chút.

Cười đủ chưa? Đến cùng thì bà đã cười đủ chưa?

Tác giả có lời muốn nói: Cầu đề cử!!!

Các bảo bảo có ai được nghe bài nào rất hay haykhông? Có bài tình ca nào đặc biệt hay giới thiệu cho tui không?