Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 4



CHƯƠNG 4



Tư Mã Ngung biết mình thịnh nộ dùng sức quá mạnh, để tránh đánh chết cẩu nhân nên vừa rồi đã dừng tay, bất quá trên mặt hắn đã lưu lại chưởng ấn.

Cẩu nhân quỳ trên mặt đất, toàn thân vì kinh hãi mà run lẩy bẩy, hắn vừa không dám nói tiếng người cũng không dám nói cẩu ngữ để xin tha thứ. Qua nhiều lần kinh nghiệm đã cho hắn biết, chủ nhân sẽ không có tình nghĩa như vậy, nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Hiện giờ, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi tiến thêm một bước xử phạt.

“Tiện nô, cẩu không biết quỳ, ngươi không muốn làm cẩu, ngươi muốn làm người, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, Trường An, vào đi”. Lý Trường An khi trở về dẫn theo Quán Quân hầu, nghe được cẩu nô đang phục vụ hoàng thượng, không dám quấy rầy, vì thế chờ ngoài điện nhận chỉ.

“Trước tiên an trí Quán Quân hầu ở phòng ngủ, ngày mai lại làm cẩu. Trường An, trói hai tay tiện nô này lại, ép hắn uống xuân dược cực mạnh, sau đó lấy phân thân tráng kiện cho vào miệng của hắn, trẫm không muốn hắn phát tiết, khóa phân thân hắn lại, cứ như vậy đợi đến ngày mai lâm triều xong trẫm đến xem hẵng ngừng”. Tư Mã Ngung tuyên bố hình phạt, mỗi một câu nói đều làm cho cẩu nhân kinh hãi, khiếp đảm.

“Lão nô tuân lệnh Thánh Thượng phân phó”. Lý Trường An dẫn Quán Quân hầu tiến vào phòng ngủ của cẩu nhân. Hắn mặc dù là nô, nhưng phòng ngủ vẫn thoải mái như ngày trước.

“Chủ nhân, nô không dám…ngỗ nghịch chủ nhân nữa, nô thật sự nguyện ý làm cẩu, thỉnh chủ nhân khai ân, nô biết sai rồi”. Cẩu nhân không ngừng dập đầu, hy vọng chủ nhân có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hoặc giảm bớt hình phạt.

“Phải không? Nếu biết sai rồi, trẫm càng phải nghiêm khắc xử phạt ngươi, cho ngươi nhớ rõ để không tái phạm nữa. Trường An, nói cho mọi người trong điện, từ bây giờ cho đến ngày mai lâm triều xong, mỗi một canh giờ đánh hắn 30 trượng, trẫm tin tưởng tiện nô sẽ không dám ngỗ nghịch trẫm nữa”.

“Nô cảm tạ thánh ân, nhất định luôn nhớ đến thời khắc giáo huấn”. Cẩu nhân ủy khuất nói. Nếu mình không tạ ơn, Tư Mã Ngung sẽ lại có cớ mà xử phạt hắn.

Lý Trường An dẫn theo vài tên cung nhân đi vào đại điện, xuân dược, phân thân đều đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Bởi vì đây vốn không phải lần đầu, hành động mọi người phi thường thuần thục, cho nên cẩu nhân rất nhanh chóng bị trói gô đặt lên bảo tọa phía trước.

“Ngươi rất thích như vậy a”. Y cười khanh khách nhìn hắn.

“Nô không dám”. Cẩu nhân sợ hãi nói.

“Phải không? Trẫm cho ngươi càng thích, hơn nữa sẽ liên tục trong một đêm, cam đoan với ngươi cao trào sẽ luân phiên nổi lên”. Tư Mã Ngung cầm lấy xuân dược đặt trên bàn trà, tự mình cho hắn uống.

“Chủ nhân, có thể đừng làm như vậy được không?”. Cẩu nhân trước kia từng hưởng qua phòng *** khóa (chắc là tên một loại dụng cụ), biết chắc nó sẽ khiến hắn không thể phát tiết.

“Nô lệ thì không được kháng cự mệnh lệnh của chủ nhân, huống chi trẫm là thiên tử, một lời trẫm nói ra thì không thể thu hồi lại được, ngươi dám kháng chỉ, hay là không sợ trẫm giết cả nhà ngươi. Trẫm biết ngươi không sợ chết, ngươi còn muốn dùng cái chết để thoát khỏi lòng bàn tay trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, giết bọn chúng tốt hơn, dù sao bọn họ cũng đáng chết. Tiên đế đã từng dạy trẫm diệt cỏ phải diệt tận gốc, ngươi muốn trẫm phải làm như vậy sao”. Y biết hắn nhất định sẽ đi vào khuôn khổ.

“Nô không dám, thỉnh Lý công công làm việc, nô tuyệt đối không dám cãi lệnh chủ nhân, tuyệt đối không dám cãi lại ý chỉ của thiên tử”. Cẩu nhân bất đắc dĩ nói.

Lý Trường An biết rất rõ công dụng của dung cụ đó, nếu phân thân hắn cương lên, sẽ đụng vào ngân châm bên trong, phía dưới sẽ đau đến mềm nhũn.

“Nô nhân của trẫm, hé miệng, phải uống thuốc nha”. Tư Mã Ngung nhét xuân dược vào miệng hắn, xác định hắn đã nuốt, liền đem phân thân phi thường thô to ấn vào, cẩu nhân miễn cưỡng nuốt lấy. Do bị phân thân chặn ở yết hầu, nên hắn lộ ra thần sắc thống khổ.

Sau đó không lâu, hiệu lực xuân dược bắt đầu phát tán, toàn thân cẩu nhân nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị một tầng hồng che kín.

“Trường An, xuân dược này gọi là gì, ngươi nói cho hắn biết đi”.

“Lão nô tuân chỉ, dược này tên là ta yêu một cái trụ”.

“Kia vì cái gì lại được gọi là ta yêu một cái trụ”.

“Bởi vì người sau khi uống phải dược này sẽ bị trụ trạng vật thể truy đuổi, sau đó sẽ có ý đồ cùng nó giao hoan”.

“Kia hắn nhìn thấy điện có nhiều đại mộc trụ như vậy, rồi lại không thể tiếp cận, sẽ hay không càng thêm thích”.

“Thánh Thượng yên tâm, nô nhân sẽ không vì dục hỏa trong người đốt mà chết đâu, hơn nữa đúng giờ sẽ có người đến phạt nên hắn dù không thích cũng sẽ có lại tri giác”.

“Vậy là tốt rồi, trẫm phải bãi giá, ngươi chậm rãi hưởng thụ a”.

Hắn nhắm chặt hai mắt, tránh để nhìn thấy trụ, nhưng ở trong đầu hắn, một cái trụ thô không ngừng hướng hắn sáp đến, hắn không tiếp xúc được. Dục hỏa từ ngực không ít lần khiến hạ thân hắn cứng lên, sau đó vì cảm giác bị châm chích đau mà thu nhỏ lại. Tiểu huyệt thực sự rất đau, cảm giác như bị hàng trăm con trùng tiến vào. Canh giờ phạt ba mươi trượng thứ nhất đã bắt đầu, cung nhân phụ trách việc hành hình này bình thường ghét hắn nhất, trừ bỏ đánh lưng và mông hắn, còn hướng phân thân, âm nang hắn quật mạnh. Việc không thể đem đau đớn kêu ra khiến hắn cảm giác như rơi xuống địa ngục.