Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 11



CHƯƠNG 11



Tư Mã Ngung ngẩng đầu nhìn cẩu nhân đang mê man, đồng thời thân thủ nhẹ nhàng giúp hắn thoát khỏi hạng quyển.

“Chó hoang, ngươi biết không, ngày ấy trẫm lệnh ngươi lấy lòng Quán Quân hầu của trẫm, ngươi đã không chút do dự mà nhận, dù trên mặt lộ ra biểu tình sung sướng, nhưng lòng ngươi chưa từng có một khắc là phục vụ trẫm. Cho dù trẫm có hung hăng trong cơ thể ngươi, trong mắt ngươi vẫn không có tự giác, ngươi cho là trẫm không biết sao? Trong lòng ngươi trẫm còn ti tiện hơn cẩu?”. Tư Mã Ngung thì thào.

“Trẫm hiện giờ đã là người đứng đầu thiên hạ, trên đời không ai sánh bằng. Ngươi chính là một con cẩu ti tiện, trẫm có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào, nhưng ngươi lại dám làm thế với trẫm. Ngươi cho bây giờ lão Phật gia của ngươi vẫn còn cầm quyền? Ngươi muốn cùng trẫm đối kháng? Ngươi một khi đã thích cẩu cái, trẫm liền ban hết cho ngươi, nhưng khi nhìn thấy ngươi hôn mê, trẫm có điểm đau lòng cùng không đành lòng”. Ngữ khí của y khi thì nghiêm khắc, khi thì ôn nhu.

“Trẫm ngày đêm vạn khổ cứu chó hoang ngươi trở về, ngươi chẳng những không cảm kích trẫm, còn ai oán nhìn trẫm, quả thực khinh người quá đáng. Ngươi muốn chết sao? Trẫm cố tình không cho ngươi chết, ngươi lại chạy trốn khỏi trẫm, trẫm dù có đánh gãy tứ chi ngươi cũng không cho ngươi thực hiện được”. Tư Mã Ngung tức giận xốc chăn lên, dùng sức đánh vào mông hắn, nhưng hắn lại không có phản ứng gì.

“Trẫm hiện tại quyết đặt ngươi bên cạnh, tự mình trông giữ ngươi. Nếu ngươi ngoan ngoãn, trẫm còn có thể cho ngươi một chút yên vui, nếu không trẫm cho ngươi sống không bằng chết, nghe rõ không? Trẫm thương ngươi, ngươi chính là sủng vật của trẫm”. Tư Mã Ngung vươn tay sửa chăn giúp hắn.

“Quên đi, hôm nay trẫm cho phép ngươi ngủ trên giường trẫm, cẩu nô tài ngươi thật sự lớn mật, trẫm vốn đang muốn huấn luyện ngươi, trẫm sẽ thưởng xương cho ngươi. Ngươi biết không, ngươi trước kia vốn là cái đuôi của Quán Quân hầu, nhưng hiện tại trẫm đã không còn cần nó nữa. Trẫm muốn giết chết nó, còn muốn giữ xương của nó cho ngươi gặm. Ngươi xem trẫm sủng ái ngươi cỡ nào?”. Tư Mã Ngung rúc vào chăn, ôm hắn vào lòng vỗ về.

Một lúc sau, Lý Trường An cùng với ngự y đang nổi giận đùng đùng chạy vào phòng ngủ, quỳ trên mặt đất thỉnh an.

“Không cần thỉnh an, mau tới xem cho chó nhỏ của trẫm”. Tư Mã Ngung đứng lên nói.

“Thần tuân chỉ”. Ngự y kia chính là người lúc trước trị liệu cho cẩu nhân, bởi vì hắn không biết Từ Húc là ai, nên Tư Mã Ngung không giết hắn.

“Trường An, lại đây ngồi xuống a, trẫm muốn nói chuyện với ngươi”. Tư Mã Ngung ngồi trên giường chỉ vào ngai vàng cạnh mình mỉm cười nói.

Lý Trường An biết rõ tính tình của Tư Mã Ngung, hắn tuy rằng được sủng ái, nhưng quân thần chủ nô cho tới bây giờ không gì có thể vượt qua, huống chi đương kim thái hậu khi đến Quang Hoa điện gặp hoàng đế đã tọa lên ngai vàng, nô bộc nào có thể ngồi xuống.

Lý Trường An quỳ gối trước mặt hoàng đế, khóc rống lên cầu xin Tư Mã Ngung xử phạt.

“Vì sao trẫm bảo ngươi ngồi xuống, ngươi lại không ngồi”. Tư Mã Ngung cuối người khẽ xoa đầu Lý Trường An, ôn nhu nói.

“Lão nô không dám tọa lên ngai phượng của thái hậu nương nương”.

“Ngươi không dám sao? Vậy đây là cái gì, nói cho trẫm nghe”. Tư Mã Ngung từ trong ngực lấy ra bạch ngọc phân thân.

“Bẩm Thánh Thượng, đây là khí cụ mà tiên đế đã từng dùng, được niêm phong ở khố phòng đã hơn mười năm”. Lý Trường An cả người run rẩy, không ngờ hoàng đế lại truy cứu việc này.

“Tốt lắm, hiện tại mới biết sợ hãi, đã quá muộn. Đồ vật của tiên đế ngươi dám dùng, vậy sao ngai phượng của thái hậu ngươi lại không dám dùng? Trẫm hỏi ngươi, ngươi hầu hạ trẫm đã bao nhiêu năm, quan cư nhất phẩm? Trả lời trẫm”. Tư Mã Ngung lớn tiếng quát.

“Lão nô thấy hắn như vậy, tình thế nhất thời cấp bách, vì muốn giúp Thánh Thượng hảo hảo giáo huấn hắn, mới quên ý chỉ của Thánh Thượng chính là không được sử dụng di vật trong khố phòng, lão nô tội đáng chết, tuyệt đối không dám coi rẻ chủ tử. Lão nô hầu hạ thánh giá đã hơn hai mươi năm, thánh ân mênh mông cuồn cuộn. Quan cư nhất phẩm tổng quản thái giám, lão nô vô cùng trung thành với Thánh Thượng. Hiện tại phạm phải tội lớn, thỉnh ban thưởng lão nô cái chết”. Lý Trường An không ngừng dập đầu.

“Ngươi được thị sủng liền kiêu căng. Lúc trước ngươi từng lập công ở Đông Cung, trẫm nhớ kỹ ngươi đã không kiêng nể cái gì, hối lộ viên quan, nạp thê thiếp ở ngoài cung. Ngươi cho là trẫm thật sự thân ở thâm cung thì không biết chuyện gì? Trẫm giữ kín không nói ra là chờ đến khi ngươi hướng trẫm nhận sai, trẫm còn có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng tại sao ngươi lại muốn giết cẩu nhi của trẫm, bạch ngọc hàn băng là thiên hạ chí âm hàn vật, hắn làm sao có thể chịu được, ngươi cho rằng trẫm tin ngươi muốn giáo huấn hắn sao? Thành thật trả lời trẫm, là ai sai ngươi giết cẩu nô của trẫm?”.

“Lão nô đáng chết, là Hoàng hậu nương nương phân phó lão nô, nhưng lão nô tuyệt đối không biết tác dụng của bạch ngọc hàn băng, nương nương chỉ nói muốn dạy dỗ hắn”. Sắc mặt Lý Trường An như tro tàn.

“Hoàng hậu biết thân phận của hắn sao?”.

“Lão nô không dám nói ra, nương nương chỉ biết hắn là nô của Thánh Thượng”. Lý Trường An liều mạng giải thích mình không phải cố ý giết cẩu nhân.

“Phải không? Trẫm xem ngươi còn có một chút thành tâm, sẽ không truy cứu. Nhưng về sau phải dứt bỏ, không được ăn hối lộ nữa, biết không? Trong hoàng cung ngươi chỉ cần nghe theo trẫm, hoàng hậu nếu về sau lại phân phó ngươi chuyện gì, nhất định phải lập tức nói cho trẫm, chỉ có trẫm mới có thể quyết định việc tra tấn hắn như thế nào, ngươi chỉ cần phụng mệnh trẫm làm việc. Trẫm nếu không chuẩn hắn chết, mà hắn lại chết, đến lúc đó trẫm sẽ cho ngươi chết không toàn thây”.

“Lão nô nghe rõ, tuyệt không dám làm trái thánh ý”. Lý Trường An sợ hãi nói.