Cầu Mà Không Được

Chương 11: Lung Điểu 11



Bà cô già.

Khe hở ở cửa kính xe lập tức biến mất.

Diệp Thanh Linh cúi thấp đầu, cắn môi rất chặt, gân xanh cũng nổi rõ lên trên mu bàn tay đang siết lại, móng tay do dùng sức mà ghim sâu vào thịt, tơ máu cũng chảy ra uốn lượn theo từng nếp gấp trong lòng bàn tay.

Chó hoang mà thôi.

Vậy tình cảm của cô đối với Thời Vũ được xem là gì chứ? Lòng trung thành đối với chủ nhân à?

Thời Vũ nghĩ gì trong đầu mà lại đồng ý yêu đương với cô vậy? Để chơi cho vui sao?

Diệp Thanh Linh cố gắng chịu đựng để giọt nước mắt không trào ra khỏi khóe mi, nhưng tầm mắt vẫn bị giọt lệ óng ánh làm cho mơ hồ một mảng.

Cô không hề để ý tới chuyện xảy ra ngoài cửa sổ, không biết Thời Vũ đã nói gì với người đàn ông đó mà đột nhiên sắc mặt ông ta trở nên vặn vẹo, ngay cả cảm giác say cũng bị thổi bay mấy phần, hoảng sợ quỳ xuống không ngừng giải thích.

Cuối cùng ông ta bị vệ sĩ lôi đi.

Thời Vũ lạnh nhạt nhìn ông ta gào khóc cầu xin, bị kéo đi càng ngày càng xa, khóe môi lại nở một nụ cười sung sướng. Cô xoay người lên xe, thấy Diệp Thanh Linh chui rút về phía bên trong, tựa lưng vào ghế co ro cả người, giống như là đang ngủ.

Diệp Thanh Linh cuộn người lại, đôi mắt cũng nhắm chặt, nước mắt còn trên mi chưa kịp lau đi. Chỉ cần Thời Vũ chịu nhìn thoáng về hướng cô ấy một cái thôi cũng có thể phát hiện được sự khác lạ.

Đã rất lâu rồi Diệp Thanh Linh không khóc trước mặt Thời Vũ.

Cô không muốn để Thời Vũ nhìn tới khía cạnh yếu ớt của bản thân, nhưng giây phút này, cô lại cảm nhận được sự mâu thuẫn vô cùng, cô muốn Thời Vũ thấy được cô khóc.

Cuối cùng, xe lăn bánh, vệt nước trên mặt của Diệp Thanh Linh cũng bị gió điều hòa thổi khô, nước mắt cũng nhạt dần dần. Trong tay cô còn cầm tờ khăn giấy ướt đã bị máu nhuộm thành màu hồng nhạt.

Thời Vũ ở ngay bên cạnh lại chẳng thể nhận ra được sự vỡ nát của cô ấy.

.......

Bây giờ là ba giờ chiều, nếu bây giờ Diệp Thanh Linh về nhà thu âm thì nói không chừng là vẫn kịp.

Nhưng Thời Vũ dường như đã quên mất việc này, Thời Vũ bảo tài xế chạy thẳng đến một tòa hội quán ở trong thành phố, cô nói rằng cần đi đến đó để tham dự tiệc tối.

Xuống xe, Diệp Thanh Linh đi theo sau lưng Thời Vũ, cô lặng lẽ đưa tay ném tờ khăn giấy ướt vào thùng rác, từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu rất thấp, không để cho Thời Vũ nhìn thấy nước mắt trên mặt mình.

Lầu một của tòa hội quán này trang trí rất sang trọng, vừa bước vào thì chóp mũi đã ngửi được mùi trà thoang thoảng, thoạt nhìn giống như là hội quán dưỡng sinh cao cấp vậy. Nhưng hồi trước Diệp Thanh Linh đã cùng Thời Vũ đi đến chỗ này mấy lần, cũng biết trên tầng trên không hề giống dưới đây một chút nào, trên đó đèn màu choáng ngợp và rất xa hoa, là một chỗ để những người có tiền đến đốt.

Trước khi tiệc tối bắt đầu, Thời Vũ hẳn là sẽ đi lên phòng ăn ở tầng trên để bàn một cuộc hợp tác.

"Chị ơi." Diệp Thanh Linh nhẹ giọng gọi, "Em muốn đi vệ sinh một chút."

Bước chân của Thời Vũ dừng lại, cúi đầu xem điện thoại: "Nhanh lên."

Diệp Thanh Linh giật mình một chút, cô cứ tưởng rằng Thời Vũ sẽ nói cho cô số phòng rồi tự đi lên đó trước, ai mà ngờ cô ấy lại đứng ở đây chờ cô?

"... Dạ." Nhưng lúc nãy cô vừa nghe được hai chữ "chó hoang" khiến lòng cô đau như cắt, dưới đáy lòng của Diệp Thanh Linh bây giờ vẫn còn lặng như tờ, thật sự vui vẻ không nổi. Cô nhẹ nhàng gật đầu, xoay người bước đi thật nhanh.

Diệp Thanh Linh đến chỗ trang điểm bên ngoài phòng vệ sinh, cô mở vòi nước ra, vỗ nước lạnh lên mặt mấy lần rồi cẩn thận lấy khăn giấy lau lại thì nước mắt mới hoàn toàn biến mất. Trong lòng bàn tay vẫn còn vết thương, nhưng đã không còn đổ máu.

Diệp Thanh Linh đứng trước gương kiểm tra kỹ, xác nhận rằng không còn gì khác lạ mới xoay người.

Không ngờ lỡ không chú ý một cái thôi thì bả vai của cô đã bị người vừa bước vào đụng trúng. Bả vai Diệp Thanh Linh rất rắn, cô mới là người bị đẩy nhưng lại khiến đối phương phải lui về sau mấy bước.

Người đụng trúng cô là một thanh niên tóc nhuộm đủ màu sặc sỡ, gương mặt vô lại, vừa ngước đầu lên đã hùng hổ: "Đi đường mà mày không biết nhìn à? Mày muốn chết phải không đồ ngu?"

Vừa mới đụng trúng cô là cái tên này, bây giờ vừa ăn cướp vừa la làng hét toáng lên cũng là cái tên này, không biết là công tử con của đại gia nào.

Năm Diệp Thanh Linh mười sáu tuổi, mới vừa đến Hải Thành, cũng thường xuyên bị mấy người con ông cháu cha như này ăn hiếp, cô sợ phiền đến Thời Vũ nên chưa bao giờ dám phản kháng.

Cho đến một hôm nọ, Thời Vũ phát hiện trên người cô có vết thương, sau khi biết lý do thì sắc mặt thiếu điều đông thành nước đá, dắt cô đi xử lý từng cậu ấm cô chiêu một.

Từ đó về sau, cô chỉ chịu thiệt thòi trước mặt Thời Vũ.

Người khác mà muốn ăn hiếp cô? Không có cửa đâu.

Diệp Thanh Linh liếc mắt quan sát cái tên lưu manh này một cái, liếm liếm môi, ánh mắt lóe lên như phóng dao, nhấc tay liền nắm lấy cổ áo phía sau của hắn định nhét đầu hắn vào bồn rửa tay.

Diệp Thanh Linh mới vừa nắm tới cổ áo của hắn thì bên cạnh hành lang đã có một bóng người vọt tới, đạp một cước rất mạnh vào phần eo của hắn, thiếu chút nữa là đá hắn bay đi rồi.

Người đá là một chàng trai tầm hai mươi tuổi, tóc trên đầu nhuộm đỏ rực, mặc áo cộc quần đùi đắt tiền, cơ bắp rắn chắc lộ ra bên ngoài, đeo thêm một chiếc dây chuyền vàng rất phách lối, nhìn còn côn đồ hơn cả cái tên kia.

Cậu đấm vào mặt tên kia một cái rồi xách áo hắn lôi về phía nhà vệ sinh hét: "Chửi cái mẹ nhà mày à? Chị Linh nhà tao mà mày cũng dám chửi? Ngáo chó à."

Chàng trai tóc đỏ đánh người hăng kinh khủng, mấy lời mắng mỏ cũng không câu nào là sạch sẽ, hù tên lưu manh kia sợ tới nỗi lạnh run, vừa gào khóc "Anh Diệp tha mạng" vừa chui rút chạy vào nhà vệ sinh để trốn.

Tên lưu manh vừa mới bỏ chạy, chàng trai tóc đỏ liền đứng thẳng dậy cười với Diệp Thanh Linh, nằm ngoài dự đoán, ánh mắt cậu rất trong trẻo và có hồn, khác một trời một vực với cái đầu nhuộm đỏ bù xù của cậu.

"Chị Linh! Lâu lắm rồi không gặp. Sao hôm nay chị đến đây chơi vậy?" Tóc đỏ nhếch miệng cười hớn hở, "Sao chị tới chơi mà không thèm báo em một tiếng."

"Diệp Thiên Mi, không phải là cậu đang ở nước ngoài à? Cậu về lúc nào vậy, sao không báo tôi một tiếng? Còn nữa, anh trai cậu đâu?" Diệp Thanh Linh khoanh tay dựa người ra phía sau, nhướng mày hỏi.

Chàng trai tóc đỏ tên Diệp Thiên Mi, cũng là một cậu ấm trong vòng quan hệ của Thời Vũ, cậu ấy còn có một người anh trai nên gia nghiệp cũng không đè nặng lên vai, thế là cậu ấy liền an tâm sống cuộc đời của một cậu ấm chỉ cần biết đốt tiền là đủ.

Mấy năm về trước, Diệp Thiên Mi từng ăn hiếp Diệp Thanh Linh mấy lần, mà nói ra thì cũng oan, chỉ là chửi được có một hai câu đã bị Diệp Thanh Linh đánh tới nổi răng rơi đầy đất, kêu cha gọi mẹ hét lên giải thích với Diệp Thanh Linh, rén không chịu nổi. Rồi không biết từ khi nào mà cậu lại như vậy, cứ lò dò đi theo Diệp Thanh Linh như thằng lâu la, cũng vì hai người đều cùng họ Diệp, cậu ấy còn đắc ý kinh khủng, ra ngoài đường cứu hễ mở miệng ra là lại gọi "Chị Linh nhà tao."

"Chị Linhhhhh!" Diệp Thiên Mi cụp mi, biểu cảm bỗng nhiên trở nên đáng thương, "Hồi thứ tư em vừa xuống máy bay đã nhắn chị, chị còn trả lời em mà! Anh trai em ổng đang phải ra nước ngoài một thời gian, em cũng nói chị nghe rồi mà!"

Tự nhiên cái Diệp Thanh Linh thấy tỉnh lại liền, cố gắng lắm mới nhớ nổi chuyện này.

Làm việc cả tuần lễ cô thật sự đã quá mệt mỏi, ngày nào tan làm xong cũng ngồi phịch lên giường, đầu óc quay cuồng, có nhiều khi cô trả lời người ta cái gì cô cũng không nhớ được.

"Xin lỗi, tôi quên mất." Diệp Thanh Linh nhức cả đầu, nói thật.

"Uầy, chị Linh, em với chị là gì, giải thích làm chi?" Diệp Thiên Mi chỉ buồn trong nháy mắt lại bật người, sức sống tràn trề, "Chị Linh, nếu trùng hợp gặp nhau ở đây rồi hay là mình đi chơi chung đi? Không phải chị thích bắn cung nhất hả, trên tầng cao nhất của cái hội quán này mới mở câu lạc bộ, chị đi không?"

"Không được, tôi phải đi chung với chị tôi." Diệp Thanh Linh từ chối.

Diệp Thiên Mi xích lại gần, đứng sát bên vai cô: "Chị lớn già cái đầu rồi mà sao còn bám chị Thời vậy? Thế hệ cũ thì tự chơi với nhau, còn tụi mình thì chơi với thế hệ của mình đi."

Thế. Hệ. Cũ? Cũng đâu tới nỗi nào.

Khóe miệng Diệp Thanh Linh giật giật.

"Thôi dẹp đi." Cô vừa định đẩy Diệp Thiên Mi ra, ai ngờ mới vừa quay đầu đã vừa khéo đối diện với một cặp mắt lạnh ngắt.

Không biết từ lúc nào mà Thời Vũ đã đứng ở phía bên kia hành lang, khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô.

Diệp Thiên Mi còn chưa biết gì, vẫn còn mở miệng rất cẩu thả mà nói: "Nhớ không lầm thì chị Thời cũng trạc tuổi anh trai em nhỉ, cũng sắp ba chục rồi còn gì, mấy người đó không phải mấy ông chú già, bà cô già thì còn là gì?"