Cậu Là O? - Không! Tôi Là A!

Chương 3: Tên khốn đáng ghét



Trong đôi mắt lưu lý cực nhạt hiện lên chút ám trầm khi nhìn thấy cái tay Lam Từ dọng mạnh vào tường, vẻ mặt ngã ngớn cũng có chút lạnh băng.

" Ai cho em làm đau bản thân?"

Diêm Hàn trầm giọng nhìn cậu.

Lam Từ đang nóng đầu bị ánh mắt lạnh băng này nhìn vào sâu trong lòng tự nhiên có chút chột dạ khó hiểu, cái tay đang để trên tường cũng kéo xuống.

Ủa?

Cậu chột dạ cái gì chứ, rõ ràng cậu đang tức giận mà.

" Cậu đừng làm phiền tôi nữa."

Lam Từ vò đầu bực bội không thôi.

" Em không thích tôi?"

Diêm Hàn lần đầu không tỏ ra lưu manh khi nói chuyện với Lam Từ.

Biểu cảm nghiêm túc này khiến cho cơn nóng đầu của Lam Từ cũng dịu xuống.

" Vấn đề không phải thích hay không thích, chưa nói tôi chỉ muốn học tập, không muốn yêu đương, quan trọng là, tôi là A, cậu cũng A."

Lam Từ mệt mỏi dựa vào tường.

" A thì làm sao, em kỳ thị A?"

Diêm Hàn bước lên vài bước đứng đối diện cậu.

Lam Từ nghe hắn nói lưu manh như vậy thì đỡ trán.

" Người nhà cậu sẽ cho cậu tìm một A yêu đương, kết hôn?"

Đối với Lam Từ, yêu đương thì phải kết hôn, cậu không muốn lãng phí thời gian vào những cuộc tình chóng vánh.

Diêm Hàn không ngờ lại nghe cậu nói hai từ kết hôn.

Thì ra em ấy đối với tình cảm nghiêm túc như vậy sao, yêu đương thì phải kết hôn? Thật tốt đẹp.

" Chỉ cần là người tôi thích, bọn họ sẽ thích."

Diêm Hàn nhìn cậu nhẹ giọng nói.

Không hiểu sao Lam Từ nghe ra được ý nghĩ của từ "bọn họ" trong miệng hắn không giống như là người nhà mà cậu đã nói.

Nhưng cậu lại chấn động trước sự cường thế của Diêm Hàn.

Nếu... Nếu cậu thích một A thì cha cũng sẽ không phản đối đúng không?

Phi phi!!

Tại sao cậu phải thích A chứ, O có gì không tốt, O mềm mại có thể cùng cậu trải qua kỳ mẫn cảm, A không những không cho cậu thoải mái mà còn là hành hạ, tra tấn nữa, phải biết rằng tin tức tố của hai A sẽ đối chọi nhau, chính vì vậy mà trong đế quốc dù không cấm hai A đến với nhau cũng không có nhiều trường hợp như vậy.

Bản chất Alpha vốn là cường thế, A đụng A chỉ có choảng nhau thôi, yêu đương cái quẹo gì chứ.

" Cậu là cố tình không hiểu?"

Lam Từ nhéo nhéo mi tâm, ỉu xìu nói.

" Em muốn tôi hiểu gì, cứ việc nói ra, chỉ cần em đồng ý cho tôi theo đuổi em, chuyện gì tôi cũng đồng ý hết."

Diêm Hàn nói nhẹ như lông hồng, ánh mắt thâm tình nhìn cậu.

Lam Từ còn chưa hết nóng đầu bị câu này của hắn làm cho bùng nổ.

Cậu xông tới nắm cổ áo Diêm Hàn hét lớn.

" Con mẹ cậu bị ngốc hay cố tình gây sự, A với A dù cho có tình cảm thì làm sao, lúc phát tình cậu có thể an ủi tôi? Hay chúng ta chỉ có thể yêu đương, lúc phát tình mỗi người đi tìm O để phát tiết, cậu nói tôi nghe đi, hử?"

Lam Từ càng nói càng giận.

Diêm Hàn bị cậu quát lên cũng có chút ngớ người, nhưng nghe cậu nói sẽ đi tìm O tự nhiên anh cũng tức giận.

Diêm Hàn không nói tiếng nào một tay ôm eo Lam Từ, một tay giữ chặt đầu cậu, cứ thế mạnh mẽ hôn lên.

Lam Từ ngốc.

Cậu... Cậu... Cậu... Hắn... Hắn... Hắn...

Cậu bị cưỡng hôn...

Đối tượng còn là A????

Cậu... Con mẹ nó còn nhẫn nữa cả đời sẽ không cứng lên được.

Lam Từ mục trừng khẩu ngốc ba giây rồi không chút nghĩ ngợi vung nắm đấm lên.

Bộp.

Tay Lam Từ bị Diêm Hàn nắm chặt, vặn ra sau lưng, môi vẫn tiếp tục bị anh chà đạp.

Lam Từ kinh, nhưng cậu sao sẽ chịu để yên, tay còn lại cũng vung lên, chân cũng đá ra.

Nhưng Diêm Hàn đã đề phòng, khoá cả hai tay cậu lại, chân dài kẹt chặt chân cậu, dựa thế xoay người thành tư thế cậu trong anh ngoài, phía sau Lam Từ là bức tường.

Cậu bị đưa vào thế chết???

Lam Từ không thể tin được trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, đôi mắt lưu ly kia vẫn không rời khỏi mắt cậu.

Hai người môi dính chặt môi, mắt nhìn nhau đắm đuối, duy trì tư thế này ba giây.

Sau đó...

Sau đó Diêm Hàn thừa dịp cậu thất thần luồn đầu lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng của Lam Từ, bắt đầu công thành đoạt đất.

Tới lúc này Lam Từ chỉ biết vô lực thừa nhận người kia làm bậy trên môi lưỡi của mình, toàn thân bị khoá chặt cứng, hai tay người kia như gọng kiềm xiết chặt cậu càng thêm gần sát, khiến cho nụ hôn cường thế kia càng thêm dễ dàng cắn nuốt khí lực toàn thân cậu.

Hai người bọn họ hôn nhau năm phút, Lam Từ suy nghĩ biện pháp thoát ra.

Mười phút sau, Lam Từ xịu lơ trong lòng Diêm Hàn, đôi mắt có chút ửng đỏ ủy khuất nhìn anh.

Diêm Hàn bị cậu làm cho mềm lòng, thả nhẹ lực đạo đang cuốn lấy lưỡi nhỏ kia, ở trong khoang miệng thơm tho kia đùa giỡn âu yếm như tình nhân đang yêu, lực độ trên cánh tay đang giam cầm cậu cũng yếu bớt.

Lam Từ cảm thấy thời cơ đã đến vội vàng vùng ra, đẩy mạnh Diêm Hàn đang bị bất ngờ, ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên lầu, dùng tốc độ sét đánh mở cửa chạy vào phòng.

Rầm.

Cánh cửa bởi vì lực độ quá lớn mà có chút rung rinh kháng nghị.

Nhưng chủ nhân của nó nào quan tâm, Lam Từ ngồi thụt xuống chôn đầu vào giữa hai chân, cảm giác tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa bực bội lại vừa ủy khuất không thôi.

Đáng ghét.

Tên khốn đáng ghét.

Tên khốn đáng ghét sau khi cậu chạy mất mới kịp hoàn hồn, đợi anh đuổi tới nơi thì cửa phòng đã đóng chặt đến không thể chặt hơn nữa.

" Lam Từ, em..."

" Cậu cút đi!!"

Lam Từ hét lớn ngăn lại lời anh muốn nói.

Sau đó anh nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật va vào nhau, sợ cậu tức giận làm bạy thì nhẹ giọng.

" Tôi đi, nhưng em không được làm mình bị thương, nếu ngày mai mà tôi thấy em có chút thương tích nào, tôi sẽ đè em ra mà trừng phạt đó."

Nói xong anh cũng không đợi cậu làm mình làm mẩy mà sải bước đi mất.

Lam Từ vừa nghe đúng thật là muốn nổi điên, nhưng tiếng bước chân của anh giống như tạt cho cậu một chậu nước lạnh, muốn phát tiết mà không có chỗ phát.

Cậu ôm gối đấm thụi thụi vào nệm giường, ủy khuất càng thêm nhiều, nước mắt cũng muốn ứa ra.

Cậu trêu ai chọc ai chứ, khốn nạn...

Diêm Hàn dưới ánh mắt tò mò ló đầu ra nhìn của đám nam sinh tầng ba lạnh mặt đi xuống.

Nhặt lên cái cặp sách bị Lam Từ vứt bỏ khi chạy trối chết, trở về phòng mình.

Nằm trên giường anh nghĩ lại những chuyện mới xảy ra, cảm xúc mềm mại trên môi thật sự là lệnh người mê muội.

Không phải anh muốn chọc giận cậu, nhưng mà khi nghe cậu nói anh không thể an ủi cậu lúc phát tình rồi cả việc đi tìm O để phát tiết, tự nhiên cơn chiếm hữu bạo ngược trong lòng anh bùng nổ.

Dù anh biết bản thân có thể khiến cậu thoái mái nhưng dù nghĩ cũng không muốn cho cậu nghĩ như vậy, càng không nói tới việc nói ra miệng như vậy, hại anh nóng đầu đè cậu ra mà trừng phạt.

Nghĩ lại, lúc đó anh dùng sức hơn nhiều, có khi ngày mai tay cậu sẽ bầm, anh bật dậy mò lấy điện thoại nhắn tin.

Mang cho tôi một lộ thuốc làm tiêu máu bầm, tiêu sưng.

Anh ném điện thoại đứng lên đi tắm.

Ting ting.

Trong lúc anh tắm bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Quấn đại một cái khăn, anh toàn thân ướt sủng đi ra mở cửa.

Người bên ngoài thấy anh như vậy nhanh chóng hạ mắt, đưa cho anh lộ thuốc cao sứ trắng xinh đẹp, cúi đầu rồi đi mất, cả quá trình không nói một lời.

Tung tung cái lọ, đặt nó trên giường, bản thân trở lại nhà tắm.