Cậu Không Thích Hợp

Chương 22



Một hôm, Đàm Xung thấy Kiều Úy Nhiên truy cập app bán hàng online* trên di động, anh vốn không quá chú ý đến những việc này, chính là Kiều Úy Nhiên đang nhắn tin cùng người khác thì chạy vào WC, di động vẫn sáng trên bàn, tin nhắn mới nhảy liên tục.

*raw: 咸鱼 search từ này thì gg dẫn link tới trang web của 闲鱼, là một nền tảng mua sắm online của Alibaba, có cung cấp đồ second-hand.

“Bớt thêm chút nữa không được sao?”

“Tôi thực sự rất thích chiếc váy này.”

“Tuy rằng tôi biết phải bán váy thường là người đang kẹt, tôi cứ mặc cả kỳ kèo thế này cũng không hay, thế nhưng tôi cũng là sinh viên nghèo thui, làm gì có nhiều tiền.”

Đàm Xung không quá chú ý đến người đang mua hàng, chỉ là từ “đang kẹt” kia khiến cho anh thoáng nhướng mày. Kiều Úy Nhiên thiếu tiền sao không nói cho anh biết?

Kiều Úy Nhiên ngâm nga sung sướng bước ra khỏi WC, cầm lấy di động tiếp tục ngồi xuống tựa lên vai Đàm Xung, thư thái trả lời khách hàng.

“Thật sự không bớt được nữa đâu.”

Mấy người mua bán đồ cũ trên mạng ai chẳng giả nghèo giả khổ, Kiều Úy Nhiên thuận theo lời đối phương, diễn như đúng rồi: “Đúng thế đấy, nếu không phải đang kẹt quá thì cái váy này còn lâu tôi mới để giá đấy, mới mặc đúng một lần, còn mới hơn cả hàng 99%.”

Một lòng nhiệt huyết thanh lý đồ cũ, Kiều Úy Nhiên căn bản không chú ý tới ánh mắt Đàm Xung bên cạnh, tiếp tục cò kè với cô gái mua hàng.

Cuối cùng cô gái kia gửi một cái mặt tội nghiệp: “Được rồi được rồi, tôi chốt nhé, đợi tý gửi địa chỉ.”

Kiều Úy Nhiên phấn khởi xoa hai bàn tay, đứng dậy bước vào phòng chứa đồ.

Biểu tình Đàm Xung ngày càng trầm trọng hơn, liên quan đến chuyện tiền bạc, bình thường anh sẽ không đề cập tới, bởi vì anh cho rằng gia cảnh Kiều Úy Nhiên rất khó khăn, cho nên rất nhiều chi phí anh đều tự giác dùng tiền của mình. Anh tình nguyện móc tiền túi để giữ thể diện cho người yêu cũng như bảo vệ cái ví của cậu.

Đàm Xung vẫn luôn ở cùng Kiều Úy Nhiên, vậy mà cậu không hề nói với anh một câu về chuyện kẹt tiền lần này, rốt cuộc do anh không đáng để cậu dựa dẫm hay nên nói rằng Kiều Úy Nhiên vẫn quá xa cách với người yêu?

Bất luận là khả năng nào xảy ra cũng đều khiến cho Đàm Xung khó chịu trong lòng, anh muốn giữa hai người không tồn tại bí mật gì, ít nhất là anh chưa bao giờ giấu diếm cậu.

Nghĩ đến đây, Đàm Xung cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với Kiều Úy Nhiên.

Kiều Úy Nhiên mở tủ, bên trong chật ních các loại áo quần váy vóc. Cậu không đam mê phong cách Lolita, đối với những bộ đồ theo style này cậu cũng không quá nhiệt tình.

Kiều Úy Nhiên cảm thấy váy Lolita không giống quần áo thường ngày, cậu không tham dự mấy thứ như là tiệc trà, lễ hội cosplay,… cho nên mấy chiếc váy này đúng là miếng “sườn gà”*, cố tình giá tiền của nó lại đắt muốn chết.

*raw: 鸡肋 chỉ những thứ không có giá trị hay ý nghĩa gì nhưng vứt đi thì vẫn tiếc, nguồn baidu.

Cậu rất hay có mới nới cũ, gần đây cậu ngắm trúng một chiếc váy của một nhãn hiệu Nhật Bản, giá thành có chút vượt quá khả năng cho nên cậu quyết định thanh lý mấy chiếc váy cũ ít mặc. Một là để dành chỗ cho tân sủng, hai là dù sao cũng không còn thích nữa, bán đi có thể thu hồi chút vốn… Chiếc váy đẹp nhất vĩnh viễn là chiếc váy tiếp theo!

Đàm Xung tiến vào phòng kho, thấy Kiều Úy Nhiên đang ôm hôn chiếc váy cũ, còn chu miệng nói: “Tạm biệt em yêu nhé.”

Vẻ mặt như “tưởng nhớ chiếc váy quá cố” của cậu khiến cho Đàm Xung càng thêm khó nhịn, anh đến gần thấp giọng gọi: “Cục cưng…”

Kiều Úy Nhiên quay đầu thấy Đàm Xung đang bước vào, anh đứng ngược sáng, đèn trên hành lang không chiếu tới gương mặt cho nên cậu không nhận ra biểu tình bất thường: “Sao vậy? Một lát nữa đi ăn ngoài nha anh, em tiện đường gửi đồ luôn.”

Còn hỏi Đàm Xung “sao vậy”? Những lời này nên là Đàm Xung hỏi cậu mới đúng, đến bây giờ cậu vẫn miễn cường cười nói, vì sao phải giả vờ mạnh mẽ với anh.

Đàm Xung thở dài một hơi, không biết nên mở lời từ đâu.

Kiều Úy Nhiên lục tung phòng chứa đồ tìm hộp đựng và các phụ kiện đi kèm, vừa nghe Đàm Xung thở dài, động tác trên tay cậu khựng lại, vội vàng đến gần nhìn anh đầy nghi hoặc: “Anh thở dài cái gì đấy?”

Biểu tình của Đàm Xung ngày thường khá nghiêm túc, lúc này lại bày ra vẻ mặt chất chứa tâm sự, sắc mặt ảo não u sầu.

Điều này khiến cho Kiều Úy Nhiên cảm thấy bất an trong lòng, cái kiểu muốn nói lại thôi này là sao? Gia đình phá sản? Cha mẹ mắc bệnh hiểm nghèo? Hay là tình cảm của bọn họ xuất hiện rạn nứt?

Kiều Úy Nhiên vươn tay sờ trán Đàm Xung: “Không sốt, anh làm sao vậy?”

Đàm Xung nắm lấy cổ tay cậu: “Câu này phải để anh hỏi em mới đúng.”

“Hả?” Kiều Úy Nhiên giật mình cố nhớ lại, gần đây cậu có làm ra hành vi sai trái gì không nhỉ, cậu không mặc váy livestream, không đi bar, cậu có làm gì đâu…

Thấy vẻ mặt vô tội của Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung có chút tức giận, anh chỉ vào cái váy: “Em thiếu tiền thật à?”

Ai mà chẳng thiếu tiền? Có lẽ chỉ có tỷ phú thế giới mới cảm thấy mình đủ tiền rồi.

“Sao anh lại hỏi thế?” Kiều Úy Nhiên tham tiền tiếc tiền là thật, nhưng tiền cha mẹ gửi hàng tháng vẫn đủ cho cậu ăn tiêu, nhất là sau khi về ở chung với Đàm Xung, mọi phí sinh hoạt từ lớn đến nhỏ đều do anh bao trọn, cậu trái lại khá dư dả.

Không biết có phải do Đàm Xung muốn thể hiện bản lĩnh bạn trai hay không, Kiều Úy Nhiên cũng không muốn tranh với anh, chỉ có thể âm thầm sắm sửa mấy món đồ mới bổ sung vào tủ đồ thẳng nam của anh, Đàm Xung ngoài đồ thể thao thì những loại quần áo khác ít đến thảm thương.

Kiều Úy Nhiên mua nhưng không dám nói, Đàm Xung phát hiện ra đồ mới, cậu cũng không nói là mua bằng tiền của ai.

“Em thiếu tiền sao không nói với anh? Vì sao phải thanh lý quần áo?” Lực tay của Đàm Xung khỏe kinh người, chỉ dùng một bàn tay bóp vai mà Kiều Úy Nhiên cũng thấy đau: “Vì sao? Vì sao em không để anh giúp em?”

Kiều Úy Nhiên cố gạt bàn tay đang tóm vai mình ra: “Ai da em chỉ là muốn mua cái váy mới.” Vì sao ư, mua cái váy mới còn bắt Đàm Xung chi tiền? Như thế cũng quá kỳ cục đi.

“Em đừng gạt anh!” Đàm Xung tức giận buông Kiều Úy Nhiên ra, đã đến nước này mà cậu vẫn không chịu nói thật với anh: “Anh biết gia đình em khó khăn, sao em phải giấu anh?”

Kiều Úy Nhiên híp mắt đánh giá anh người yêu, này cũng quá khinh người rồi đi, quả thực gia đình cậu không khá giả như nhà Đàm Xung, thế nhưng cũng đâu đến nỗi nào. Người có tiền đều cho rằng người bình thường rất nghèo khó sao?

“Cho dù nhà em không giàu bằng nhà anh, nhưng em mua váy cũng không đến mức phải xin tiền anh chứ, anh thực sự coi em là chim hoàng yến trong lồng son đấy à?” Kiều Úy Nhiên nghĩ nghĩ một hồi, lại nói: “Nghe có vẻ tình thú phết!”

Cậu lẩm bẩm: “Sao anh lại nghiêm trọng hoá thế nhỉ, em chỉ muốn thanh lý vài thứ không mặc đến để có chỗ treo cái váy sắp mua, chứ không phải quá túng quẫn như anh nghĩ đâu.”

Đàm Xung hơi thả lỏng một chút: “Thật không?” Nhưng hiện tại cũng không phải mùa thanh lý đồ cũ, sao lại có người đi bán váy xây-cần-hen, quan trọng hơn là, vẫn có người muốn mua!

“Anh làm sao đây, cái gì mà thật không giả không, anh nghĩ đi đâu vậy? Cái váy này vốn không phải thường phục, thị trường second-hand lúc nào chẳng có những mặt hàng này.”

Đàm Xung sờ sờ cái mũi: “Anh tưởng là… em hết tiền…”

“Đừng bao giờ coi thường người khác, tuy là em ăn của anh dùng của anh, nhưng mà em đầy tiền!” Nghe vô lý nhưng rất thuyết phục, Kiều Úy Nhiên lại ngửa đầu hỏi người yêu: “Em có tiền nhưng vẫn ăn của anh dùng của anh được không?”

“Ừ.” Sợ bóng sợ gió một hồi, Đàm Xung nghĩ một lúc lại không muốn Kiều Úy Nhiên bán váy: “Vậy em đừng bán nữa, còn thiếu bao nhiêu anh bù.”

Kiều Úy Nhiên lắc đầu: “Em đã bảo rồi mà, bán đi còn có chỗ treo váy mới!”

Đàm Xung nhìn tủ quần áo, tên nhóc này khá lắm, không biết từ lúc nào tủ quần áo đã bị Kiều Úy Nhiên chất đầy đồ. Đàm Xung xoay người mở tủ của mình nói: “Vậy em treo vào đây, tủ của anh vẫn còn… Sao tủ của anh lại chật thế này???”

Đàm Xung bới đống đồ chật ních treo trong tủ mình, không chỉ có váy vóc của Kiều Úy Nhiên mà còn rất nhiều quần áo mới mua theo size của anh.

“Em mua từ bao giờ đây?”

Kiều Úy Nhiên liếc mắt một cái: “Ai nhớ được, anh cứ mặc đi mặc lại mấy bộ ở ngoài, chỗ này em mua lâu lắm rồi mà anh chẳng thèm động tới.”

Sau khi đóng gói chiếc váy cẩn thận, Kiều Úy Nhiên giao hộp đồ cho Đàm Xung: “Đi thôi đi thôi, ăn cơm thôi!”