Cấu Kết

Chương 40



Diệp Tích Thượng không biết người bên kia điện thoại đến tột cùng là người nào, có thể làm cho Cố Hoài Nam vui mừng như vậy, thậm chí còn từ trên người anh nhảy xuống chạy vào trong phòng đóng kín cửa nghe điện thoại, hoàn toàn không hề để tâm đến mình.

Rửa mặt xong mở máy tính nhận tin nhắn của Diệp Tiểu An, sau đó Diệp Tích Thượng trả lời, thầm nghĩ lại mở ra khung chat gõ một hàng chữ gửi đi, trước khi ngủ còn cố ý liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của Cố Hoài Nam.

Bên này Cố Hoài Nam và Sách Thế Kỳ nói chuyện đến khi điện thoại di động của đối phương hết pin mới thôi, đợi khi cô rón rén bò lên giường của Diệp Tích Thượng, toàn thân vẫn ở trong trạng thái phấn khích, lăn qua lộn lại không ngủ được. Diệp Tích Thượng đưa lưng về phía cô, tới lúc không biết cô trở mình lần thứ mấy rốt cục đã mở miệng.

"Không ngủ được?"

Cố Hoài Nam dựa tới, hai tay từ phía sau ôm anh: "Ôm ngủ."

Diệp Tích Thượng quay mình qua ôm cô, trong lúc Cố Hoài Nam không an phận cọ sát vào anh thì cúi đầu tìm kiếm môi của cô, hôn. Khi hôn thì sẽ động tình, Cố Hoài Nam bỗng nhiên đẩy anh ra, rời khỏi môi của anh: "Có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh một người, là người bạn vô cùng quan trọng trong mấy năm em ở Mĩ."

Diệp Tích Thượng trợn mắt nhìn cô một lát: "Chỉ là bạn bè?"

Cô gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Không chỉ là bạn bè."

Diệp Tích Thượng nhìn cô trong chốc lát rồi cúi đầu tiếp tục hôn cô, lại một lần nữa bị Cố Hoài Nam đẩy ra” "Có được hay không vậy?"

Tiểu sắc nữ này lại vì người đàn ông kia mà không bị anh mê hoặc, trong lòng Diệp Tích Thượng rất khó chịu, nhưng trên mặt nhìn không ra nửa điểm khác thường: "Có cơ hội nhất định sẽ gặp người này."

Anh không còn tâm tư nào, nằm xuống ngoan ngoãn ngủ.

Liên tiếp mấy ngày, người tên Sách Thế Kỳ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Cố Hoài Nam, mỗi lần nhanh thì nửa giờ, lâu là hai tiếng. Ban ngày khi Diệp Tích Thượng gọi điện thoại cho cô, chỉ cần thấy đường dây bận cũng biết nhất định là hai người này lại đang nấu cháo điện thoại cháo rồi.

Tiết Thần từ ngoài vào, lấy mũ ra lau tóc, trong lúc vô tình nhìn anh một cái: "Tâm trạng không tốt?"

"Không có." Diệp Tích Thượng đâu chịu thừa nhận.

"Ít nói dối đi, trên mặt cậu viết rõ ràng."

Diệp Tích Thượng theo bản năng sờ sờ mặt, hành động có tật giật mình khiến Tiết Thần cười ra tiếng: "Rốt cuộc là tại sao? Cố Hoài Nam tạo cho cậu vấn đề khó khăn gì rồi hả?"

Diệp tích không để tiếng cười nhạo của anh vào trong lòng, cúi đầu tiếp tục làm việc, một lát sau bỗng nhiên ngẩng đầu: "Phi trường số một đêm nay có nhiệm vụ khác, đổi thành phi trường số hai rồi."

Tiết Thần từ sau tờ báo ngẩng đầu lên, gập tờ báo lại: "Cậu đã nói rồi, tôi nói này Diệp đoàn, cậu ăn nhầm thuốc mê hả?" Anh là một người làm việc rất tỉ mỉ cẩn thận, bây giờ lại không yên lòng như vậy thật là hiếm thấy.

Diệp Tích Thượng bị anh nói không được tự nhiên, giật nhẹ cà vạt và cổ áo sơ mi, nửa buổi mới thốt ra một câu cảm than: "Phụ nữ xinh đẹp cũng chỉ là nhìn thuận mắt thôi, trong lòng phải đổi thành ồn ào mới chuẩn xác."

Chờ Tiết Thần lên tiếng hỏi nguyên do, rồi nở nụ cười có chút hả hê: "Không phải cậu nói với tôi là rất yên tâm về cô ấy sao?"

"Tôi yên tâm."

"Không yên lòng chính là người đàn ông kia." Tiết Thần nói tiếp:"Phụ nữ a, thật là làm cho người ta tâm tình không yên, chỉ có điều, tôi thấy Nam Nam của anh bị anh ăn tới chết, con ngựa hoang này so sánh với lúc mới quen cô ấyôn thuần hơn nhiều, cậu cũng là một nài ngựa rất tốt."

Nài ngựa tốt không sợ thuần phục ngựa dữ, phải dụ dỗ nhưng cũng phải nghiêm khắc, cưng chiều và uy nghiêm đều xem trọng mới là lãnh đạo giỏi. Ngay cả Tiết Thần cũng nhìn ra anh mất hứng, anh không tin Cố Hoài Nam một chút phát hiện cũng không có. Nhưng khi hai người đang trong lúc tình cảm ngọt ngào, chỉ cần chuông điện thoại vừa vang lên, Cố Hoài Nam hoàn toàn quên mất anh là ai, hoặc là cầm điện thoại ngồi ở trong lòng anh cùng Sách Thế Kỳ hàn huyên hoa tay múa chân, hoặc là che điện thoại thần thần bí bí chạy qua một bên bàn luận xôn xao.

Diệp Tích Thượng càng cảm giác lúc trước mình quá mức cưng chiều cô, người phụ nữ này trở nên kiêu căng không coi anh ra gì, bị Tiết Thần trêu chọc một trận.

Sách Thế Kỳ này, rốt cuộc là ai?

Tiết Thần: "Bất kể anh ta là ai, chỉ cần cậu không buông tay, ai có thể từ trong tay cậu cướp đi vật thuộc về cậu?"

Diệp Tích Thượng nhìn anh có thâm ý khác: "Kim Kim ở chỗ của cậu còn không phải như vậy? Mấy ngày nay cô ấy cũng không hay qua."

Tiết Thần cười nhạt, "Tôi biết, chúng tôi gặp nhau đã hơn một lần."

Nói là gặp, còn không bằng nói là trong lòng hai người nhớ nhau mà chủ ý muốn gặp. Lần đầu gặp mặt chính làở quán rượu kia, hay là vị trí kia, người cũng đã khác biệt.

Tiết Thần như bị quỷ thần xui khiến lái xe đến đó, Dư Kim Kim đúng lúc cũng ở đó, không nhìn thấy anh, ngồi một mình một góc. Tiết Thần chọn một chỗ ngồi cách cô không tính là quá xa mà cũng không coi là quá gần, lặng lẽ uống rượu, tầm mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô .

Dư Kim Kim gầy gò khiến cho anh giật mình, không còn vẻ xinh đẹp hồng hào như trước, giống như đóa hoa đã sắp tàn.

ở quán rượu có người biết Tiết Thần, nói cho anh biết mấy ngày nay gần như ngày nào Dư Kim Kim cũng tới chỗ này, ngồi im như người mất hồn. Tiết Thần trước khi đi lại hỏi, "Anh ta có tới không?"

"Cũng tới, giống như anh, chỉ ở một bên quan sát, không qua cũng không để cho cô ấy biết."

Tiết Thần cong khóe môi, Trần Nam Tầm quả thật để không cho mình có đường rút lui, thà rằng không ai chiếm được cô.

*************************************

Hôm nay đến lúc tan việc, cuối cùng Chương Huy cũng rời khỏi phòng làm việc, khi đi ngang qua phòng làm việc của Dư Kim Kim thì phát hiện cô đang ở bên trong ngẩn người, gõ vào cửa hai cái: "Còn chưa về?"

Dư Kim Kim làm như không nghe thấy, Chương Huy đi tới, liếc nhìn lá thư từ chức trên tay cô: "Đây là ý gì?"

Dư Kim Kim đặt thư từ chức lên bàn, chỉ nói một câu tạm biệt rồi bỏ đi. Chương Huy thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, lập tức đuổi theo ngăn cản cô: "Kim Kim, cô không thể đi như vậy a! Cô đi tôi phải làm sao bây giờ?"

Dư Kim Kim cười châm chọc, "Rốt cuộc là ông giữ tôi lại thay ai? Thay Thịnh Đường? Hay là thay chủ nhân của ông?"

Sắc mặt Chương Huy biến hóa: "Cô nói cái gì? Tóm lại cô không thể đi, cô đi thì cũng đừng trách ——"

"Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ông, sống hay chết tôi cũng không quan tâm nữa rồi." Dư Kim Kim lạnh nhạt nhìn ông ta: "Tôi đã làm sai một lần, không muốn vẫn tiếp tục sai lầm, trở về nói cho Trần Nam Tầm biết, muốn hủy tôi thì cũng không đáng làm ra động tĩnh lớn như vậy, trò chơi này muốn tôi chơi theo anh ta, bàn về quy tắc thì phải đến phiên tôi, kêu anh ta cẩn thận một chút."

Chương Huy giữ Dư Kim Kim không được, mặt đen lại báo cho Trần Nam Tầm biết. Bên kia vẫn không nói chuyện, cuối cùng chỉ nói một câu: "Biết rồi."

Chương Huy vò đầu, trong điện thoại chỉ truyền tới tiếng điện thoại bị cắt đứt, ông ta thở dài: Cây tiền lần này đi thật rồi.

Dư Kim Kim rời khỏi Thịnh Đường trực tiếp liên lạc với mẹ ở nước ngoài, mẹ Dư vừa mừng vừa sợ: "Kim Kim? Sao lại gọi điện thoại cho mẹ? Nhớ mẹ sao?"

"Người đàn ông của mẹ có ở nhà không? Con có việc tìm ông ta."

Mẹ Dư bĩu môi: "Không thể nói với mẹ sao?"

"Chuyện này chỉ có thể tìm ông ta."

"Kim Kim, ông ấy đã sớm thu tay lại không làm rồi."

"Mẹ, con thật sự tìm ông ta có việc."

Dư Kim Kim ngọt ngào gọi bà, lúc này mẹ Dư mới cười: "Ngoan, mẹ đi gọi ông ấy."

Dư Kim Kim chờ giây lát, tiếng nói vui vẻ của một người đàn ông từ bên kia đại dương truyền tới."Nghe nói con gái Tiểu Kim triệu kiến tôi?"

Người đàn ông này đã nhiều năm như vậy vẫn còn gọi cái nick name từ bé của cô, Dư Kim Kim đối với còn không có thiện cảm, chứ đừng nói gì tới tình cảm, chỉ nhớ rõ hôm ông ta cưới mẹ cô đã từng đáp ứng nếu cô có chuyện sẽ giúp.

Lần này, là lần đầu tiên Dư Kim Kim mở miệng cầu cứu ông ta.

******************

Vào ngày nhảy dù, thời tiết vô cùng tốt, khi Diệp tích đang làm công tác chuẩn bị thì nhận được điện thoại của Cố Hoài Nam, thực tại khiến anh có chút "Thụ sủng nhược kinh" (Được yêu mà sợ) .

Hai người hàn huyên mấy câu, Tiết Thần đứng ở cửa nhìn anh khoa tay múa chân chỉ thời gian tập hợp, lúc này Diệp Tích Thượng mới thúc giục Cố Hoài Nam: "Anh phải tập hợp."

Cố Hoài Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu của mình, "Lần này nhảy từ độ cao bao nhiêu: nhảy xuống chỗ nào?"

"200m, rất thấp."

"Không phải là rất nguy hiểm sao?" Cố Hoài Nam cũng có một chút kiến thức căn bản: "Anh phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì."

Sắc mặt Diệp Tích Thượng tối sầm, "Quạ đen, anh nhảy nhiều năm như vậy cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị thương."

"A, phi phi phi, em tát chính mình." Cố Hoài Nam le lưỡi, hướng về phía cái loa hôn anh một chút: "Cố gắng lên ông xã!"

Khóe miệng Diệp Tích Thượng vểnh lên, "Ừ, không có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

"Ách. . . . . . Em muốn đi thành phố B một chuyến, mấy ngày nữa trở về." Cố Hoài Nam ấp a ấp úng rốt cục nói ra, "Đi gặp người bạn."

Diệp Tích Thượng nheo mắt, "Người nào?"

"Sách Thế Kỳ."

Ánh hoàng hôn cuối cùng đã tắt, màn đêm nối gót tới. Máy bay nhảy dù của Sư đoàn 49 trên sân bay đã chuẩn bị xong chờ đợi xuất phát, nhân viên kiểm soát đi tới nghiêm túc kiểm tra ba chiếc máy bay lần cuối cùng.

Thời gian đã đến, viên chỉ huy hạ lệnh cất cánh, ba chiếc máy bay theo thứ tự gào thét bay lên không trung. . . . . .

Tiết Thần khoanh tay trước ngực để lên trên dù, nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay xuống dưới trông đen nhánh dường như không có đáy, bả vai đụng đụng người đàn ông bên cạnh cũng võ trang đầy đủ giống như trước: "Bỗng nhiên nhớ Diệp Tử rồi, nha đầu này có trở về hay không ? Giang Thiệu đã chịu đựng ba năm, bộ áng giống như đá vọng thê."

"Không biết." Diệp Tích Thượng nhắm mắt giả vờ ngủ say, đôi môi khẽ giật giật, trên mặt ngụy trang những vệt trắng đen đan xen vào nhau, hơn phân nửa bộ mặt được che dấu trong chiếc nón bảo hộ, trong bóng tối làm cho người ta không nhìn rõ. Chỉ có thể cảm nhận được trên người anh tản mát ra cảm giác bị áp bức khổng lồ .

Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, Tiết Thần quay đầu lại trên dưới đánh giá anh: "Sao thế? Ai lại trêu chọc cậu?"

Nghe Diệp Tích Thượng nói xong, Tiết Thần vỗ bắp đùi phì cười, những binh sĩ đang ngồi yên lặng bên cạnh không khỏi nhìn sang bên này. Giọng nói của Tiết Thần lập tức nghiêm trang, tầm mắt nhìn lướt qua, mọi người thức thời bới bới tóc.

Diệp Tích Thượng trừng mắt liếc anh một cái, Tiết Thần siết tay thành nắm đấm, cố ý đè thấp tiếng nói:"Không có chuyện gì, không phải chỉ gặp mặt thôi sao? Nhiều nhất là ăn một bữa cơm thôi, trái phép sao?"

Diệp Tích Thượng không trả lời, nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Thần ghé vào lỗ tai anh, nói như không nói, rất giống con muỗi đang vo ve: "Nếu người ta có thể nói rõ ràng cho cậu biết nhất định là không có chuyện gì, cậu cũng không phải là người nhỏ mọn a, bất quá cô gái Cố Hoài Nam này quả thật có chút gây vạ, nhưng cũng vô cùng thanh cao, là loại phụ nữ mà đàn ông nhìn không thuận mắt, người tên Sách Thế Kỳ này rốt cuộc có lai lịch gì,địa vị như thế nào, sao cậu không thăm dò Kim Kim?"

"Không phải là đang đợi cậu thăm dò sao?"

Diệp Tích Thượng hời hợt trả lời anh, Tiết Thần một chút cũng không tức giận, không bao lâu lại du côn: "Nếu không hôm nay tôi sẽ không nhảy, cậu đem phương tức liên lạc với Tiểu Diệp Tử nói cho tôi biết? Dù sao cậu cũng không chào đón Giang Thiệu, không bằng nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, khiến an hem bận rộn, tôi không ngần ngại làm em rể của cậu."

Phi cơ đã sắp đến gần nơi nhảy dù, đèn báo hiệu sáng lên, cabin cửa hông mở ra, một luồng khí lạnh mạnh mẽ thổi vào cabin vốn đang nóng bức.

Diệp Tích Thượng mở mắt, thắt chặt nón an toàn. Để chuyên viên kiểm tra lại dù nhảy của anh, sau đó vỗ trên vai anh, giơ ngón tay cái lên."Tốt! Diệp đoàn, cẩn thận một chút."

Diệp Tích Thượng vuốt cằm, đeo dù, mở đèn pin ra, liếc xéo Tiết Thần: "Nhưng tôi ngần ngại."

Để chuyên viên kiểm tra dù nhịn không được, phì cười một tiếng, bị Tiết Thần trừng lập tức che dấu nụ cười, cánh tay vung lên."Chuẩn bị, rời máy bay —— nhảy!"

Diệp Tích Thượng theo lệnh này, không chần chờ chút nào, thân thủ mạnh mẽ nhảy ra khỏi cabin. . . . . .

Chiếc dù trắng nõn trên không trung thật giống như một đóa hoa nở rộ, sau đó càng nhiều tán dù ở dưới màn đêm thứ tự mở ra, ở trên cao nhìn xuống giống y như miếng vải phủ trên hộp châu báu bị lật úp, vô số viên trân châu rơi lả tả dưới ánh trăng chiếu xuống lóe ra những tia sáng mơ hồ.

Cùng lúc đó, Cố Hoài Nam đã lên máy bay đến thành phố B, đi gặp người mà Diệp Tích Thượng vô cùng không thích.