Cầu Đạo

Chương 332: Đông Liên phu nhân khó khăn



Nhận ra bầu không khí không ổn, Đông Liên phu nhân vội vàng xen vào, nói: "Phụ thân, phản ứng này của người là sao vậy? Trần đạo hữu và các vị đạo hữu này đã từng cứu chúng ta khỏi Tà Ma truy kích. Nếu như không có các vị đạo hữu ra tay giúp đỡ, chúng ta có lẽ không về được đến Ngọc Lâm hồ."

"A?" Ngọc Lâm đ*o nhân bất ngờ thốt lên. Hắn trước đó nhận được tin truyền về từ nữ nhi hết sức ngắn gọn, không hề đề cập đến chuyện này. Hắn hỏi thăm: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Nhấc lên chuyện này, vậy phải kể đến thời điểm hai vị trưởng lão liều mình chống cự Tà Ma, cầm chân chúng tại Đông Liên thành cho chúng ta có cơ hội chạy thoát. Sau đó... " Thanh âm của Đông Liên phu nhân trong trẻo dễ nghe. Lời lẽ của nàng ngắn gọn mà đủ ý, đem quãng đường mà các nàng chạy thoát Tà Ma truy kích, một đường thông suốt từ Đông Liên thành về tới Ngọc Lâm hồ trong hơn một tháng này diễn giải lại một lần. Tại đó, nàng đặc biệt nhấn mạnh tới nhóm người Trần Nguyên từng giúp đỡ các nàng ra sao, chiếu cố các nàng trong thời gian này như thế nào.

Ngọc Lâm đ*o nhân nghe vậy thì sửng sốt. Hắn không khỏi áy náy hướng về nhóm người Trần Nguyên xin lỗi, nói ra: "Lão phu chân thành đa tạ các vị tiểu hữu đa xuất thủ cứu giúp nữ nhi. Vừa rồi, là lão phu thất thố. Mong các vị tiểu hữu lượng thứ."

"Tiền bối khách khí. Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Không đáng để nhắc tới." Trần Nguyên cười đáp lời.

Đối phương chưa từng thực chất xâm phạm đến hắn, nhiều nhất chỉ là phản ứng tâm lý thông thường mà thôi. Giữa hai người, không có gì là không qua được.

Hai nhóm người khách sáo trao đổi với nhau mấy lời để làm ấm bầu không khí, kéo lại gần quan hệ. Lúc này, Ngọc Lâm đ*o nhân cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, hắn mới lên tiếng: "Các vị tiểu hữu, đây không phải là nơi để nói chuyện, còn mời các vị tiểu hữu dời bước tới Ngọc Lâm hồ để ta có thể làm tận tình chức trách của bậc chủ nhà. Lại nói, chúng ta còn chưa thật tốt đa ta các vị tiểu hữu đã cứu tính mệnh của nữ nhi cùng ngoại tôn nữ của ta đâu. Các vị tiểu hữu, mời."

Trần Nguyên cười, phong độ nhẹ nhàng, đáp lại: "Đã Ngọc Lâm tiền bối thình tình như vậy, vãn bối cung kính còn không bằng tuân mệnh."

...

Nửa ngày sau đó, tại hàn huyên một trận rồi chiêu đãi thịnh tình, lại đưa đi nhóm người Trần Nguyên, Ngọc Lâm đ*o nhân đã không kịp chờ đợi gọi lại nữ nhi của mình. Trong gian phòng vắng lặng bì bày lên tầng tầng cấm chế, chỉ có hai cha con ngồi đối diện với nhau qua bàn trà. Hương khói lượn lờ tản mát ra mùi thơm ngát khiến người ta không tự chủ cảm thấy thần thanh khí sảng.

Thoáng chốc trầm mặc, Ngọc Lâm đ*o nhân mới trầm giọng, phá vỡ sự tĩnh lặng: "Liên nhi, nói đi, vì sao con dẫn những tu sĩ vực ngoại này về đây?"

Đông Liên phu nhân vốn định trả lời, Ngọc Lâm đ*o nhân vung tay ngăn lại lời vừa mới đến khóe miệng nàng. Hắn nói: "Ngươi cũng đừng nói với ta cái gì là trả ơn cứu mạng, cái gì là tri ân cùng đạo đãi khách. Tất nhiên, đối phương có ân cứu mạng các ngươi là không sai, Ngọc Lâm hồ chúng ta không phải là loại người có ân không báo. Bất quá, hôm nay nói chuyện trên yến tiệc, ngươi liên tục ám chỉ muốn giữ những tu sĩ vực ngoại này ở lại Ngọc Lâm hồ thời gian dài. Vậy là như thế nào? Liên nhi, ngươi nên biết, có rất nhiều người ôm thái độ với tu sĩ vực ngoại không thể nào tốt, trong đó không thiếu thủ hạ của chúng ta, thậm chí là thân sinh huynh đệ của ngươi. Cử động của ngươi ngày hôm nay để không ít người âm thầm phê bình kín đáo."

Đông Liên phu nhân trầm ngầm thật lâu, sau đó mới thở dài nói ra: "Phụ thân, ta là muốn kết minh với tu sĩ Minh Nguyệt giới. Đúng, cũng chính là trong lời của các ngươi tu sĩ đến từ vực ngoại."

— QUẢNG CÁO —

Ngọc Lâm đ*o nhân im lặng, tựa như chờ đợi nữ nhi tiếp tục giải thích. Đông Liên phu nhân lên tiếng: "Trước đó, phụ thân hẳn cũng đã thăm dò được rõ ràng. Những tu sĩ vực ngoại này đến từ bên kia đường hầm không gian. Thế giới của bọn hắn, Minh Nguyệt giới, cũng chịu Tà Ma xâm lấn. Chỉ bất quá, không giống chúng ta, bọn hắn thành công đẩy lùi Tà Ma, dốc sức đánh ngược trở lại, xuyên qua đường hầm không gian rồi đổ bộ lên thế giới của chúng ta. Có thể nói, những tu sĩ vực ngoại này cùng Tà Ma là người của hai trận doạnh đối địch với nhau. Bọn hắn cũng chúng ta không khác biệt là bao."

Dừng tạm một lúc, nàng mới nói: "Mà vừa vặn, thế giới chúng ta chẳng phải đang đau khổ chống đỡ Tà Ma hay sao? Trước đây, nữ nhi vốn đã cho rằng, chỉ bằng vào lực của tu sĩ một giới chúng ta, chống đỡ Tà Ma xâm lược là không thể nào. Không phải sao? Tà Ma lần đầu xuất hiện tại thế giới này là gần một trăm năm trước. Không ra trăm năm, phân nửa lãnh thổ giới này đã bị Tà Ma chiếm lĩnh. Nếu tình huống cứ tiếp tục như vậy nữa, kết cục của chúng ta chỉ có một con đường diệt vong mà thôi, giới này sớm muộn cũng trở thành hang ổ của Tà Ma. Đây tuyệt đối không phải là điều nữ nhi muốn nhìn thấy. Trải qua sự kiện Đông Liên thành bị phá, nữ nhi càng kiên định hơn với ý nghĩ kết minh này."

Ngọc Lâm đ*o nhân trầm mặc không nói tựa như một dạng ngầm đồng ý với lời nói của nữ nhi hắn.

Đông Liên phu nhân cũng im lặng. Chỉ là, sau một lúc vẫn chưa nhận được câu trả lời của phụ thân, nàng vội nói: "Phụ thân trước đó không phải cũng một mực ủng hộ chuyện kết minh này hay sao? Bây giờ, người như thế nào lãnh đạm như vậy?"

Ngọc Lâm đ*o nhân cười khổ: "Không phải là ta lãnh đạm." Hắn thoáng dừng lại, sau đó mới lại nói tiếp: "Bất quá, nữ nhi, ngươi ta đều không biết rõ ràng lai lịch của bọn hắn, ngươi cứ như thế không kịp chờ đợi lôi kéo bọn hắn, sẽ không sợ cuối cùng nước chảy về biển đông, một hồi làm công dã tràng sao?"

Đông Liên phu nhân lại không cho là như vậy, nói ra: "Công dã tràng lại như thế nào? Phụ thân, người làm việc lớn, nếu như chưa làm đã lo trước lo sau, sợ này ngại nọ, vậy thì dứt khoát không làm cho xong. Một khi đã làm, vậy phải làm cho liền mạch, trực tiếp." Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên sáng ngời: "Lại nói, phụ thần ngài hẳn là phải nhìn ra, trong nhóm người tu sĩ vực ngoài này, người người đều là dung mạo nổi bật tuyệt lệ, khí chất siêu quần hơn người, tu vi càng là thâm sâu không lường được. Chính là nữ nhi cùng bọn hắn so sánh cũng không bằng. Người nói, có thể nuôi dưỡng ra một nhóm tu sĩ thực lực, tu vi, tố chất như thế, có thể nào là thế lực bình thường hay không? Dù là Đạo Nguyên tông, một trong tám đại thế lực của giới chúng ta có lẽ cũng chẳng hơn được những phương này thế lực. Lại trải qua thời gian thăm dò không ngắn, dù bọn hắn không trực tiếp thừa nhận, thế nhưng nữ nhi xem như nhìn ra, từng cái thế lực sau lưng mỗi người này đều có ý định giáng lâm giới chúng ta. Chúng ta bây giờ làm trước chuẩn bị lôi kéo, tuyệt đối không sai"

Ngọc Lâm đ*o nhân khẽ gật gù, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ tán thưởng. Hắn nói: "Nữ nhi, ngươi đánh cái này tính toán là không tệ. Bất quá, ngươi vẫn là quá vội vàng một bước."

Đông Liên phu nhân giật mình, hỏi ngược lại: "Phụ thân vì sao lại nói như vậy?"

"Ai, nữ nhi, ngươi có điều không hiểu." Ngọc Lâm đ*o nhân thở dài: "Trên thế giới này, không phải là ai cũng ủng hộ chuyện kết minh với tu sĩ đến từ vực ngoại. Không nói đâu xa, ngay bên trong Bát đại thế lưc, chí ít có Vân Khải tông cùng Phong Lăng tông ôm thái độ thù địch cực lớn đối với tu sĩ vực ngoại. Mặt khác, còn có bốn phương thế lực khác trong Bát đại thế lực giữ thái độ trung lập, bọn hắn không bài xích, nhưng cũng không có một tia động thái cho thấy ủng hộ. Cho nên, có thể thấy, thái độ của tu sĩ giới chúng ta đối với tu sĩ vực ngoại vẫn là mang theo sự hoài nghi cực lớn. Ở thời điểm này, chúng ta vội vã bay ra tư thái lôi kéo thế lực vực ngoại càng là không khôn ngoan, cũng là quá vội vàng."

Đông Liên phu nhân lại không cho là thế. Nàng nói: "Phụ thân, chúng ta quản Vân Khải tông, Phong Lăng tông nghĩ cái gì. Ngọc Lâm thành chúng ta không phải phụ thuộc vào Đạo Nguyên tông sao? Chúng ta chỉ cần biết, Đạo Nguyên tông ủng hộ việc kết minh cùng tu sĩ vực ngoại là đủ. Đến nỗi các phương thế lực khác nghĩ như thế nào, chúng ta há cần quan tâm? Chẳng lẽ, bọn hắn còn có thể bắt bẻ chúng ta không thành. Đạo Nguyên tông sẽ dung bọn hắn chèn ép thế lực nhà mình? Lại nói, ở thời khắc nguy hiểm sống còn này, bọn hắn lo tự thân còn chưa xong, như thế nào bận tâm đến chúng ta?"

"Vậy thì cũng chưa chắc." Ngọc Lâm đ*o nhất đáp: "Đạo Nguyên tông ủng hộ việc tiếp xúc với tu sĩ vực ngoại là điều không sai. Bất quá, Liên nhi ngươi đã từng nghĩ đến chuyện, chúng ta như thế một cái thế lực phụ thuộc, lại vòng qua mặt cấp trên, liên hệ mặt khác thế lực bên ngoài, như thế, thân là cấp trên Đạo Nguyên tông sẽ lại suy nghĩ như thế nào?"

— QUẢNG CÁO —

Đông Liên phu nhân sửng sốt. Trong thời gian ngắn, nàng đúng là đem việc này xem nhẹ. Trước đó, bởi vì ảnh hưởng bởi cảm xúc khi tận mắt chứng kiến Đông Liên thành bị phá, vô số dân chúng cùng tu sĩ bị tàn sát, sự chú ý của nàng một mực bị níu kéo bởi Tà Ma. Nàng thế nhưng là quên mất, hành vi vòng qua cấp trên, cùng thế lực khác liên hệ, tại trong mắt một số người tâm lý nhạy cảm, đã chẳng khác gì việc làm phản. Đã từng đứng ở vị trí thành chủ, nàng làm sao không hiểu điều này?

"Cái này..." Đông Liên phu nhân ngây ngẩn nửa ngày, sau lại không biết nên nói gì cho phải.

Ngọc Lâm đ*o nhân lại nói thêm: "Liên nhi, ngươi vốn cũng biết, quan hệ giữa chúng ta và Đạo Nguyên tông không tốt đẹp giống mặt ngoài như thế. Từ chuyện của ngươi ba mươi năm trước, thái độ của Đạo Nguyên tông đối với chúng ta đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đối với rất nhiều lời nói của chúng ta, Đạo Nguyên tông đã là thờ ơ. Cho dù bây giờ chúng ta chịu thế lực bên ngoài chèn ép, Đạo Nguyên tông chưa chắc đã chịu nhúng tay, vì chúng ta ra mặt. Huống chi, hiện tại còn ra một cọc sự kiện này."

Nhấc lên việc này, Đông Liên phu nhân ảo não lại buồn rầu không thôi. Thật sâu trong mắt nàng có một tia áy náy cùng bất đắc dĩ. Chính là việc như thế, nàng lại không có cách nào. Nàng cũng không hiểu nguyên do vì đâu lại xảy ra như vậy. Nàng lại không có nguyện ý như vậy.

Nhưng sự thật, việc đã xảy ra. Hơn nữa, sau khi sự tình diễn ra còn thật sâu ảnh hưởng đến Ngọc Lâm hồ, bao quát cả danh tiếng, lợi ích đến sức ảnh hưởng.

"Đúng." Ngọc Lâm đ*o nhân đột nhiên nói: "Liên nhi, ngươi có thể chưa biết chuyện này."

"Chuyện gì, thưa phụ thân?"

"Nửa tháng trước, trưởng lão của Đạo Nguyên tông đã có một cuộc tiếp xúc quy mô lớn với cao tầng của các phe thế lực vực ngoại."

"Chuyện này, Liên nhi có nghe nói qua. Nghe nói mục đích của Đạo Nguyên tông là bước đầu điều tra ý định của các thế lực vực ngoại tại giới chúng ta, thăm dò mục đích, thái độ, phong cách làm việc cùng ranh giới của bọn hắn để cân nhắc đến quyết định liên minh tương lai."

"Không sai." Ngọc Lâm đ*o nhân gật đầu, ánh mắt trở nên ngưng trọng: "Bất quá, đó chỉ là kế hoạch. Từ những gì ta được mật báo truyền tin về, nửa tháng trước, khi cuộc gặp mặt diễn ra thì bị một nhóm tu sĩ bí ẩn tập kích. Mặc dù thương vong của cả Đạo Nguyên tông cùng tu sĩ vực ngoại không lớn, nhưng lại ảnh hưởng nặng nề đến suy nghĩ của hai phe. Cả hai bên thế lực đều đang cân nhắc, đối phương phải chăng là đối tượng đồng minh đáng tin cậy. Kế hoạch kết minh và mượn sức tu sĩ vực ngoại chống lại cứ như thế bị hoãn lại vô thời hạn. Đồng thời, người ta đang bắt đầu điên cuồng truy tìm thế lực phía sau nhóm tu sĩ tập kích bí ẩn kia., tìm ra mục đích của bọn hắn sau việc này."

"Sao có thể?" Đông Liên phu nhân kinh ngạc không nói nên lời.

Nàng chưa từng nghe nói chuyện này, càng khó mà tin nó có thể diễn ra. Đường đường là một trong Bát đại thế lực, vùng với tu sĩ vực ngoại thế lực không thua kém Bát Đại thế lực, tổ chức gặp mặt còn bị người ta hung hăng phá hỏng.

— QUẢNG CÁO —

Là ai có lá gan lớn đến như vậy? Lại là ai có thực lực lớn đến như thế?

Càng quan trọng hơn, mục đích phía sau chuyện này cũng cần trọng điểm quan tâm.

Đột nhiên, Đông Liên phu nhân cảm thấy, việc đưa nhóm người Trần Nguyên trở lại Ngọc Lâm hồ quả thực là quá nông nổi. Thế cục diễn ra xoay chuyển nhanh chóng để nàng không mò được đầu cuối.

"Phụ thân, người cảm thấy... chúng ta bây giờ nên làm như thế nào cho phải?" Đông Liên phu nhân thận trọng lên tiếng. Lúc này đây, nàng cần hơn ai hết một vị tu sĩ lào thành, kinh nghiệm đầy mình, từng trải qua vô số sóng gió như cha nàng để làm chỗ dựa. Chỉ bằng sức một mình, nàng thực hoang mang không biết nên bước tiếp như thế nào.